We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Daniel Pennac
Thể loại: Truyện Ngắn
Dịch giả: Nguyễn Minh Hoàng
Biên tập: Little Rain
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
29. Bé Táo Và Cún Bụi
ào, chúng ta cùng trở lại thời điểm hiện tại. Tính đến bây giờ, hai tháng đã trôi qua kể từ ngày Cún Bụi gặp lại Bé Táo . Và Cún Bụi gặp lại ông Bồ Hôi và bà Tiêu Cay cũng đã được hai tháng. Chẳng dễ chịu chút nào khi Bé Táo về đến nhà cũng vào khoảng nửa đêm, hai chân rướm máu, tay ôm khư khư Cún Bụi, ông Bồ Hôi và bà Tiêu Cay trước đó gọi đến bệnh viện, đồn cảnh sát và trạm cứu hỏa, “Con gái chúng tôi bị mất tích! Con gái chúng tôi bị mất tích!...” Cả hai đứng ngồi không yên. Bà Tiêu Cay cho rằng Bé Táo bị bắt cóc, bồn chồn ngồi chực sẵn điện thoại chờ tin bọn bắt cóc đòi tiền chuộc. Những người hàng xóm cố an ủi:
-Không phải bị bắt cóc đâu, có thể nó chỉ bị đụng xe thôi.
-Hay là nó đến thủ đô Ka-man-du của Nê-pan !
-Hoặc rơi xuống sông Xen…
Họ cố nêu mọi tình huống có thể xảy ra.
Ông Bồ Hôi đi vòng quanh nhà như con gấu bị cắt khẩu phần mật ong thường nhật. Ông không ngớt nhắc đi nhắc lại:
-Kẻ nào dám làm hại đến con bé táo, kẻ nào dám động đến một sợi tóc của nó….
Và ông ngồi nhìn những người hàng xóm trừng trừng đến nỗi họ phải quay mặt đi nơi khác. Rồi bỗng nhiên, ông gục xuống và ôm đầu khóc:
-Ôi công chúa của bố, có ai cập tìm nó giúp tôi không?
Thình lình chuông cửa kêu lên. Lúc đó đã quá nửa đêm. Mọi người chạy ùa ra mở cửa. Bé Táo! Chân đất, ôm khư khư Cún Bụi trên tay.
-Như thế này là thế nào? Con đi đâu? Con đi đâu mà mãi đến giờ này mới về? Con có biết mọi người đã lo như thế nào không? Con không xấu hổ à? Con có ý thức về chuyện đang làm không? Nói gì đi chứ? Bố mẹ đã gọi cả cảnh sát, bệnh viện, trạm cứu hỏa! Con có biết làm vậy nhà mình sẽ tốn bao nhiêu tiền không? Và những người hàng xóm! Rồi họ sẽ nói gì? Đấy, con nhìn đi, họ đang cười chế nhạo kia kìa! Tất cả cũng chỉ vì con cho này, đúng? Bố chắc chắn là do con chó chết tiệt này gây ra!
Thể là Cún Bụi trở thành mục tiêu cay của những cái lườm nguýt. Còn nhiều hơn dạo trước. Và mặc dù thời gian trôi đi, nhưng tình hình không hề có chuyển biến tốt đẹp. Thậm chí tình hình còn ngày trầm trọng hơn trong mấy ngày gần đây. Nhưng Cún Bụi bất cần. Bé Táo rất yêu nó và tình yêu đó đối với nó là quá đủ rồi. Trong vòng hai tháng, nó đã thuần hóa được Bé Táo. Cô chủ đã trởi thành một người bạn. Nó bắt đầu dạy cho Bé Táo hiểu rằng nó còn quan trọng hơn cái cặp, những con búp bê, đĩa nhạc và sở thích thất thường của Bé Táo. Sau đó, nó đã thẳng thừng từ chối làm trò cười trước công chúng như làm dáng hay giơ chân trước lên “bắt tay”. Nó dạy Bé Táo không được đối xử với nó như một con rối trong rạp xiếc, mà như với một con cún thực sự. Giơ chân trước “bắt tay” Bé Táo thì được; làm dáng với Bé Táo cũng được; ngồi cho Bé Táo hóa trang thành ca sĩ nhạc rốc cũng tạm được. Nhưng những chuyện đó chỉ được diễn ra trong phòng riêng của Bé Táo! Bí mật tuyệt đối! Chỉ nó và Bé Táo biết với nhau! Nó còn chỉ cho Bé Táo cách nhận biết một con cún bị ốm hay khỏe mạnh. Mũi khô và nóng là ốm. Mũi ươn ướt và mát là khỏe mạnh. Hoàn toàn khác với con người. Nó đưa mũi quẹt thật mạnh vào tấm giẻ lau nhà cho đến khi mũi nóng lên và ram ráp như tờ giấy ráp. Rồi nó làm vẻ thiểu não nhất có thể và lê đi một cách khó nhọc như thể nó không còn chút máu nào trong người khiến Bé Táo hoảng hốt kêu lên: “Ôi chúa ơi! Này Cún, Cún bị ốm đấy! Lại đây để chị chăm sóc!” Và ngay sau đó Bé Táo đi pha sữa, cho cả lòng đỏ và vỏ trứng được nghiền thành bột vào: “Tốt cho răng, Cún ạ! Nhiều chất can xi lắm.” Nói tóm lại, Cún Bụi rất biết tùy cơ ứng biến. Nhiều khi Bé Táo nổi giận vô lý (thỉnh thoảng cô bé vẫn trái khoáy như thế), Cún Bụi quay ngoắt mặt đi không nhìn cô bé trong một, hai hoặc ba ngày liền cho đến khi cô chịu xin lỗi mới thôi. Bé Táo cũng biết xin lỗi cơ đấy. Bù lại, nó quan tâm đến nỗi buồn nhỏ nhất của Bé Táo. Nó nhịn ăn mỗi khi Bé Táo bỏ bữa, lãu nước mắt cho Bé Táo mỗi khi Bé Táo khóc. Mỗi khi Bé Táo bị bố mẹ mắng, nó trừng trừng nhìn ông Bồ Hôi và bà Tiêu Cay với vẻ trách móc khiến họ đỏ cả mang tai. Những việc như thế này chú chó nào cũng biết làm thành thạo. Hàng ngày, nó đưa Bé Táo đến trường và đón cô bé về nhà. Nó là một con cún thông minh, biết phân biệt những ước muốn thật sự với những sở thích nhất thời. Nó rất trung thành nhưng độc lập. Nhiều lần nó đã rời nhà Bé Táo để đi thăm Linh Cẩu. Người ta không bỏ rơi bạn bè. Không bao giờ. Với bất cứ lý do nào!) Linh Cẩu rất vui khi gặp Cún Bụi.
Nó giải thích với Linh Cẩu:
-Em ở lại với Bé Táo. Anh cũng biết đấy, Bé Táo là Lợn Rừng của em.
-Chú mày làm thế nào mà “thu phục” được Bé Táo thế?
Cún Bụi mỉm cười rung mấy sợi râu mép. Nó thì thầm:
-Em chỉ làm cho Bé Táo thích em thôi…
-Thế còn bố mẹ con bé ? Linh Cẩu hỏi lại.
Cún Bụi cười nhẹ:
-Không quan trọng anh à.
-Anh lại không nghĩ như thế. Chú mày còn phải thuần hóa cả hai người đó nữa, nếu chú mày muốn yên thân.
Thỉnh thoảng, nó ở lại với Lợn Rừng một hai ngày để đi lang thang với Linh Cẩu. Ban đầu, Bé Táo giận dỗi. Nhưng rồi cô cũng hiểu. Cún Bụi đã để nó được tự do chơi đùa với mấy đứa bạn của nó ! Mỗi bên có một cuộc sống riêng : đó là bí mật của tình bạn.
Nhưng bố mẹ Bé Táo lại là chuyện khác.
-Vẫn con chó ma-cà-rồng chết rấp ! Nó lại từ đâu về đấy ? Nhìn mà xem, nó bẩn thỉu thế kia ! Ngoài phố có bao nhiêu là rận rệp, không khéo nó lại mang hết về nhà này…
Nói xong, bà Tiêu Cay lại mở toang tất cả các cảnh cửa cho thoáng như thể khí ga đang rò rỉ và sắp có vụ nổ khí ga đến nơi, rồi lau chùi lia lịa, chay đua ma-ra-tông với chiếc máy hút bụi. “Ôi! Lông chó đâu mà lắm thế!” và dọn dẹp đến từng mi-li-mét. Thật khác xa với căn hộ ngổn ngang đồ đạc của Lợn Rừng! Ở đây, mọi thứ phải đúng vị trí đã định. Không bao giờ có sự thay đổi vị trí. Cũng may là còn có phòng Bé Táo . Lúc nào Cún Bụi cũng chui vào đấy. Và Bé Táo lúc nào cũng quấn quýt không rời Cún Bụi.
Điều đó khiến ông Bồ Hôi bắt đầu cảm thấy bực mình. Càng ngày ông càng trở nên cau có và ít nói hơn.
-Sao chẳng khi nào bố mẹ thấy con đi một mình? Con lúc nào cũng phải măng theo con chó kè kè bên cạnh à?
Và một cái lừ mắt hằn học chĩa vào Cún Bụi.
-Bực chết đi được với con quái này.
Cún Bụi vẫn chưa biết đó là cái mà người ta gọi là sự ghen tỵ. Ghen tỵ thật là kinh khủng. Vô cùng nguy hiểm.
Cún Bụi Đời Cún Bụi Đời - Daniel Pennac Cún Bụi Đời