Số lần đọc/download: 0 / 44
Cập nhật: 2023-03-26 23:06:02 +0700
Chương 28
H
ứa Tam Quan bảo Nhị Lạc nằm trên giường trong nhà, giặn Tam Lạc ngồi bên cạnh trông coi Nhị Lạc, sau đó anh khoác lên vai cái túi hoa trắng nền xanh, bỏ vào túi ngực hai đồng ba hào, dời khỏi nhà, đi ra bến tàu thuỷ.
Nơi anh phải đi đến là Thượng Hải, dọc đường phải đi qua Lâm Phố, Bắc Đãng, Tây Đường, Bách Lý, Thông Nguyên, Tùng Lâm, Đại Kiều, An Xương Môn, Tịnh An, Hoàng Điếm, Hổ Đầu Kiều, Tam Hoàn Động, Thất Lý Bảo, Hoàng Loan, Liễu Thôn, Trường Ninh và Tân Trấn. Trong đó, Lâm Phố, Bách Lý, Tùng Lâm, Hoàng Điếm, Thất Lý Bảo, Trường Ninh là huyện lỵ, anh sẽ lên bờ bán máu ở sáu địa phương này, dọc đường đi Thượng Hải anh phải bán máu.
Trưa nay anh đến Lâm Phố, anh đi men theo con sông nhỏ xuyên qua thị trấn huyện, anh trông thấy Nhà cửa ở Lâm Phố vươn ra hai bờ sông,, vươn mãi ra lòng sông. Hứa Tam Quan lúc này đã cởi cúc phanh áo bông, để ánh nắng ấm áp của mùa đông chiếu vào ngực, thế là bộ ngực bị năm tháng phơi đen của anh lại bị gió lạnh thổi đỏ bừng. Sau khi nhìn thấy bậc đá, anh bước xuống, ngồi cạnh mép nước, thuyền đậu san sát hai bên sông, chỉ có bậc đá chỗ anh ngồi không neo thuyền. Lâm Phố cũng vừa có một trận mưa tuyết lớn, Hứa Tam Quan trông thấy tuyết đọng trong những kẽ đá bên cạnh chưa tan đang lóng lánh dưới ánh nắng mặt trời. Nhìn lên các cửa sổ bên sông, anh thấy dân cư Lâm Phố đang ăn cơm trưa, hơi nóng bốc lên phủ mờ suốt lượt kính cửa sổ.
Anh móc túi hành lý lấy ra một cái bát, gạt váng nước sang một bên, múc một bát nước ở bên dưới, anh trông thấy nước sông ở Lâm Phố đựng trong bát hơi xanh xanh, anh uống một ngụm, khi nước sông lạnh thấu xương vào dạ dầy, toàn thân anh run rẩy, sau khi dơ tay vuốt miệng, anh ngửa cổ uống hết bát nước, rồi hai tay ôm chặt người run mạnh mấy cái. Một lát sau, cảm thấy da dầy ấm dần lên, anh lại múc uống tiếp, sau đó anh lại ôm chặt người run rẩy.
Đang ngồi trước cửa sổ bên sông ăn cơm trưa hơi nóng bốc lên nghi ngút, dân Lâm Phố đã để ý đến Hứa Tam Quan. Họ mở cửa sổ, thò người ra, nhìn người đàn ông gần năm mươi tuổi, ngồi một mình trên bậc đá dưới cùng, uống từng bát, từng bát nước sông giá buốt mùa đông, sau đó ôm người run rấy hết lần này đến lần khác, họ đã cất tiéng hỏi:
Ông là ai? Ông từ đâu đến? Chưa bao giờ thấy người nào khát nước như ông, tại sao ông lại uống nước lạnh dưới sông, đang là mùa đông, ông uống như vậy sẽ có hại đến thân thể. Mời ông lên đây, vào nhà chúng tôi uống nước, chúng tôi có nước đun sôi, còn có cả chè búp, chúng tôi sẽ pha cho ông hẳn một ấm…
Hứa Tam Quan ngẩng đầu đáp lời họ:
Không dám làm phiền gia đình, các ông các bà đều là người tốt bụng, không dám phiền bà con, tôi cần uống nhiều lắm, tôi uống nước sông cũng được….
Những người dân kia nói:
Nhà chúng tôi thiếu gì nước, không sợ ông uống, nếu ông uống một ấm không đủ, chúng tôi sẵn sàng mời ông uống hai ấm, ba ấm…
Hứa Tam Quan cầm bát đứng dạy, anh nhìn thấy mấy gia đình gần đấy, nhà nào cũng mở cửa sổ mời mình uống nước, anh cất tiếng đáp lại:
Tôi không uống nước trà nhà các ông các bà, các ông các bà cho tôi một chút muối, tôi đã uống bốn bát nước, nước này lạnh quá, hơi khó uống, bà con cho tôi xin một ít muối, tôi ăn muối sẽ lại muốn uống nước.
Nghe Hứa Tam Quan nói vậy, họ tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên, họ hỏi:
Tại sao ông phải ăn muối? Nếu ông không uống tiếp, ông sẽ không khát nước.
Hứa Tam Quan đáp:
Tôi không khát nước, tôi uống nước không phải vì tôi khát….
Trong số bà con bên sông, có một vài người cười, có người hỏi:
Ông không khát, sao uống lắm nước thế? Ông lại uống nước sông giá lạnh, ông uống nhiều nước lã như thế, đến tối sẽ đau bụng…..
Hứa Tam Quan đứng tại chỗ, ngẩng lên nói với họ:
Bà con đều là người có lòng tốt, tôi xin nói để bà con biết, tôi uống nước là để bán máu…
Bán máu ư? – Họ hỏi – Bán máu vì sao phải uống nước?
Uống nhiều nước, máu trong người sẽ nhiều lên, máu trong người nhiều lên, sẽ bán được hai bát.
Vừa nói, Hứa Tam Quan vừa dơ chiếc bát lên vỗ vỗ, sau đó anh cười, những nếp nhăn trên mặt chồng lên nhau. Bà con hỏi:
Tại sao ông phải bán máu?
Hứa Tam Quan đáp:
Nhất Lạc ốm, ốm nặng lắm, bị viêm gan, đã đưa đến bệnh viện lớn Thượng Hải….
Có người ngắt lời anh:
Nhất Lạc là ai?
Là con trai tôi – Hứa Tam Quan đáp - Cháu ốm nặng lắm, chỉ có bệnh viện lớn Thượng Hải chữa đươc. Trong nhà không có tiền, tôi phải đi bán máu, tôi bán trên đường đi, khi bán đến Thượng Hải, Nhất Lạc sẽ có tiền chữa bệnh.
Nói đến đây, Hứa Tam Quan đã khóc, anh mỉm cười với mọi người trong nước mắt. Nghe nói vậy, ai ai cũng ngớ người, nhìn Hứa Tam Quan im lặng. Hứa Tam Quan dơ tay nói với họ:
Bà con người nào cũng tốt bụng, bà con cho tôi xin chút muối được không?
Ai ai cũng gật đầu, chỉ một lát, đã có mấy người đem cho muối, muối đều gói trong giấy, còn có người đem cho anh ba ấm trà nóng. Nhìn muối và nước trà, Hứa Tam Quan nói với họ:
Nhiều muối thế này, tôi ăn sao hết, thật ra có nước trà, không có muối, tôi cũng uống được.
Họ giục anh:
Muối ăn không hết, ông mang theo, bán máu lần sau, ông lại ăn tiếp, còn nước trà, bây giờ ông uống đi, nhân lúc còn đang nóng ông uống đi.
Hứa Tam Quan gật đầu với họ, bỏ muối vào túi áo, ngồi trở lại bậc đá vừa rồi, lần này anh múc nửa bát nước sông, sau đó cầm một ấm trà, tót nước trà nóng vào bát, rót đầy rồi uống một hơi. Anh vuốt mồm nói:
Nước trà thơm quá!
Tiếp theo, Hứa Tam Quan lại uống thêm ba bát. Bà con khen anh:
Ông uống giỏi thật.
Hứa Tam Quan cười ngượng ngập, anh đứng dạy nói;
Thật ra tôi buộc mình phải uống,
Sau đó nhìn ba ấm trà để trên bậc đá, Hứa Tam Quan nói với bà con:
Tôi phải đi đây, nhưng tôi không biết ba ấm trà này của nhà nào, tôi không biết phải trả ai?
Họ giục anh:
Ông cứ đi đi, ấm trà của nhà nào, nhà nấy sẽ đem về.
Hứa Tam Quan gật gật đầu, anh cúi người chào cảm ơn những bà con thò đầu ra cửa sổ hai bên và cả những người đứng trên bậc đá, anh nói:
Bà con đối với tôi tốt như vậy, tôi không có gì báo đáp được, tôi chỉ xin cúi lạy bà con.
Sau đó, Hứa Tam Quan đi đến bệnh viện Lâm Phố. Phòng cung cấp máu của bệnh viện ở phía tận cùng của hành lang phòng khám, một người đàn ông ngang tuổi ông Lý đang ngồi cạnh bàn, một cánh tay ông đặt lên bàn, mắt nhìn ra nhà vệ sinh đối diện không có cửa, Hứa Tam Quan trông thấy ông mặc chiếc áo bờ lu trắng bẩn như của ông Lý, anh nói với ông:
Tôi biết ông là trưởng phòng cung cấp máu ở đây,trước ngực áo choàng trắng và trên ống tay áo của ông đen sì sì, trước ngực ông đen là vì ông thường xuyên tì lên bàn, ống tay áo đen là vì hai cánh tay ông thường xuyên để lên bàn, ông giống như ông Lý trưởng phòng cung cấp máu ở chỗ chúng tôi, tôi còn biết trên chỗ mông áo choàng trắng của ông cũng đen sì sì, mông ông ngày nào cũng ngồi trên ghế…
Hứa Tam Quan đã bán máu ở bệnh viện Lâm Phố, lại ăn một đĩa gan lợn xào và uống hai lạng rượu nếp cái ở khách sạn Lâm Phố. Tiếp theo anh đi trên đường phố Lâm Phố, gió lạnh mùa đông phả vào mặt anh, rót cả vào cổ anh, anh bắt đầu thấy giá lạnh. Anh cảm thấy thân thể trong áo bông bỗng dưng ớn lạnh, anh biết,đó là do mình bán máu, anh đã bán mất khí nóng trên người. Anh cảm thấy gió lạnh đang từ ngực trượt xuống mãi tận bụng, khiến trong bụng anh co rút từng cơn. Hai tay anh cứ nắm chặt cổ áo ngực, trông như đang kéo mình đi.
ánh nắng đang chiếu xuống đường phố Lâm Phố, Hứa Tam Quan run rẩy đi trong nắng. Đi hết đường phố này, anh đi sang đường phố khác, anh trông thấy mấy thanh niên đang đứng dựa vào bức tường ngợp ánh nắng, nheo mắt tắm nắng, người nào cũng xỏ tay vào ống tay áo, họ nói cười bô bô. Hứa Tam Quan đứng trước mặt họ một lát, rồi đi vào giữa bọn ho, cũng dựa người vào tường. ánh nắng chiếu vào anh, cũng khiến anh nheo mắt lại. Anh trông thấy họ đều quay đầu nhìn mình, anh nói với họ:
Chỗ này ấm, kín gió.
Bọn họ gật gật đầu, bọn họ trông thấy Hứa Tam Quan đã co ro dựa vào tường, hai tay còn nắm chặt cổ áo, họ khẽ bảo nhau:
Trông tay ông ta kìa, ông ta cứ túm chặt cổ áo, y như có người lấy dây thừng thắt cổ ông ta không bằng, ông ta cứ như đang liều mạng nắm chặt dây thừng, phải không các cậu?
Hứa Tam Quan nghe rõ tiếng họ nói, anh cười bảo họ:
Tôi sợ gió lạnh thổi vào chỗ này.
Hứa Tam Quan bỏ ra một tay chỉ vào cổ áo mình, nói tiếp:
Chỗ này giống như cửa sổ nhà các bạn, mùa đông cửa sổ nhà các bạn đều đóng phải không nào? Mùa đông, nếu mở cửa sổ, người trong nhà sẽ lạnh chết cóng.
Bọn họ nghe anh nói, ha ha phá lên cười, cười xong họ nói:
Chưa từng thấy ai sợ rét như ông, chúng tôi cũng nghe thấy tiếng hai hàm răng ông đang lập cập đánh nhau trong mồm. Ông còn mặc áo bông dầy thế kia, ông hãy nhìn chúng tôi, không đứa nào mặc áo bông, đứa nào cũng phanh cổ áo….
Hứa Tam Quan nói:
Tôi cũng vừa mới phanh cổ áo, lúc nãy tôi còn ngồi cạnh bờ sông uống liền một lúc tám bát nước lạnh…
Bọn họ hỏi:
Ông có lên cơn sốt không đấy?
Hứa Tam Quan đáp:
Không.Tôi có nóng sốt gì đâu.
Bọn họ nói:
Không lên cơn sốt ư? Vậy thì tại sao ông ăn nói vớ vẩn?
Hứa Tam Quan đáp:
Tôi có nói vớ vẩn đâu.
Bọn họ bảo:
Chắc chắn ông đang lên cơn sốt, ông có cảm thấy rất lạnh không?
Hứa Tam Quan gật gật đầu:
Có.
Thế thì ông đang lên cơn sốt – Bọn kia nói -- Người bị sốt sẽ cảm thấy lạnh, ông sờ trán mình xem, chắc chắn trán ông nóng lắm.
Hứa Tam Quan nhìn bọn họ cười, anh nói:
Tôi không sốt, tôi chỉ cảm thấy lạnh, tôi cảm thấy lạnh là vì tôi bán…
Bọn kia ngắt lời anh:
- Cảm thấy lạnh tức là sốt, ông sờ trán mình xem.
Hứa Tam Quan vẫn nhìn bọn kia cười, không dơ tay sờ trán, bọn kia giục anh:
Ông mau mau sờ trán, sờ trán ông sẽ biết, sờ trán dễ ợt, có mất sức gì đâu, tại sao ông không sờ thử xem.
Hứa Tam Quan dơ tay sờ trán mình, bọn kia nhìn, hỏi anh:
Nóng lắm phải không?
Hứa Tam Quan lắc lắc đầu:
- Tôi không biết, tôi không thấy gì cả, trán và tay tôi lạnh như nhau.
- Để tôi sờ thử xem.
Một người nói rồi bước đến, để tay lên trán Hứa Tam Quan, anh ta nói với các bạn:
Trán ông ấy lạnh lắm.
Một người khác nói:
Tay cậu vừa rút khỏi ống tay áo, còn đang nóng hôi hổi, cậu hãy lấy trán mình thử xem.
Người kia liền dí sát trán mình vào trán Hứa Tam Quan, một lát sau, anh quay người sờ tay lên trán mình, nói với các bạn:
Hay là mình sốt? Mình nóng hơn ông ấy nhiều.
Tiếp theo anh ta giục các bạn:
Các cậu lại thử xem.
Mọi người lần lượt bước đến, dí sát trán mình vào trán Hứa Tam Quan, sau đó họ đồng ý lời nói của Hứa Tam Quan, họ nói với anh:
Ông nói đúng, ông không sốt, bọn tôi sốt.
Bọn họ xúm quanh Hứa Tam Quan cười ha ha, sau khi cười một trận, có một người huýt sáo miệng, mấy người kia cũng huýt theo, họ vừa huýt sáo vừa bỏ đi. Hứa Tam Quan nhìn họ đi, cho mãi đến khi họ đi xa nhìn không thấy. Lúc này Hứa Tam Quan cười một mình, anh ngồi xuống một hòn đá ở chân tường, chung quanh anh ăm ắp ánh nắng, anh cảm thấy người mình ấm hơn vừa giờ, nhưng hai tay cầm cổ áo đã tê cóng, anh bỏ tay ra, xỏ vào trong ống tay áo.
Từ Lâm Phố, Hứa Tam Quan đi tầu thuỷ đến Bắc Đãng, lại từ Bắc Đãng đến Tây Đường, sau đó anh đến Bách Lý. Tới giờ phút này Hứa Tam Quan xa nhà đã ba ngày. Ba hôm trước, anh đã bán máu ở Lâm Phố, bây giờ anh lại đến bệnh viện Bách Lý bán máu.Tại Bách Lý anh đi trên con đường bờ sông, anh thấy ở Bách Lý tuyết đọng tan ra hai bên đường phố bẩn như nước bùn, gió rét ở Bách Lý thổi vào mặt anh, khiến anh có cảm giác mặt mình vừa khô vừa cứng, giống như cá khô treo dưới mái hiên. Trong túi áo bông, anh bỏ một chiếc bát uống nước. Tay anh cầm một gói muối. Vừa đi anh vừa ăn muối, mặn mồm thì xuống bậc đá bờ sông, múc uống hai bát nước lã lạnh buốt, sau đó lên đường phố, tiếp tục ăn muối, tiếp tục đi.
Chiều nay, sau khi Hứa Tam Quan bán máu ở bệnh viện Bách Lý, vừa bước ra phố, chưa kịp đi tới khách sạn đối diện bệnh viện, chưa kịp ăn một đĩa gan lợn xào và uống hai lạng rượu nếp cái, anh đã đi không nổi. Hai tay anh ôm chặt người, run cầm cập giữa phố, hai chân anh run bắn như cành khô trong gió bão, sau đó như cành khô bị gẫy, hai chân anh khụy xuống, anh ngã gục ra đất.
Dân trên phố không biết anh bị bệnh gì, họ hỏi anh, mồm anh run run trả lời không rõ, họ đưa anh vào bệnh viện. Họ bảo: Được cái bệnh viện ở ngay trước mặt, đi vài bước là đến. Có người cõng anh đi vào bệnh viện. Lúc này anh đã nói rõ, anh rối rít can ngăn:
- Không, không,không, không, không đi…..
Những người kia nói:
Ông ốm rồi, ông ốm nặng lắm, cả đời chưa bao giờ chúng tôi thấy người nào run rẩy ghê gớm như ông. Chúng tôi phải đưa ông vào bệnh viện….
Hứa Tam Quan vẫn nói:
Không, không, không…
Những người kia hỏi anh:
Ông nói đi, ông bị bệnh gì? Bệnh cấp tính phải không? Hay là bệnh mãn tính?Nếu là bệnh cấp tính, dứt khoát chúng tôi phải đưa ông vào bệnh viện….
Những người kia nhìn thấy mồm Hứa Tam Quan líu ríu, nói gì đó,không ai hiểu, họ hỏi nhau:
Ông ấy nói gì vậy?
Họ trả lời:
Không biết ông ấy đang nòi gì, kệ ông ấy nói gì thì nói, mau mau đưa ông ấy vào bệnh viện.
Giờ phút này Hứa Tam Quan lại nói rõ. Anh bảo:
- Tôi không ốm.
Ai cũng nghe được ba chữ này, những người kia hỏi:
Ông ấy bảo, ông ấy không ốm, không ốm tại sao run dữ thế?
Hứa Tam Quan đáp:
Tôi rét.
Lần này những người kia cũng nghe rõ, họ nói:
Ông ấy bảo ông ấy lạnh, hay là ông ấy mắc bệnh sốt rét? Nếu là bệnh sốt rét, đưa vào bệnh viện cũng không có tác dụng, cứ đưa ông ấy vào khách sạn,, nghe giọng nói, thì ông ấy là người tỉnh ngoài….
Hứa Tam Quan nghe họ bảo đưa mình vào khách sạn, không nói gì, cứ để người ta cõng anh đến khách sạn gần nhất. Họ đã đặt anh lên một cái giường, trong buồng khách đó, có bốn chiếc giường, họ đắp lên người anh cả bốn cái chăn bông.
Hứa Tam Quan nằm dưới bốn cái chăn bông, vẫn cứ run cầm cập, nằm một lúc, họ hỏi anh:
Người có ấm lên chút nào không?
Hứa Tam Quan lắc lắc đầu, bốn cái chăn bông đắp lên người anh, họ cảm thấy đầu anh hình như cách rất xa, thấy anh lắc đầu, họ nói:
Đắp bốn cái chăn, ông vẫn còn lạnh, chắc chắn ông mắc bệnh sốt rét, loại bệnh này một khi đã lên cơn, đừng nói bốn chăn, dù đắp mười chăn cũng không ăn thua, đây không phải lạnh bên ngoài, mà lạnh từ trong thân thể lạnh ra, lúc này nếu ăn một chút gì đó, ông sẽ thấy ấm hơn.
Nói xong, họ nhìn thấy chăn trên người Hứa Tam Quan động đậy, lát sau một bàn tay Hứa Tam Quan thò ra ngoài, trên tay kẹp tờ một hào. Hứa Tam Quan nói với những người cưu mang mình:
Tôi muốn ăn mì sợi.
Họ đã mua giúp anh một bát mì sợi, lại bón cho anh ăn. ăn xong một bát mì sợi, Hứa Tam Quan cảm thấy người đã ấm lên, một lúc sau, anh nói tiếng cũng to hơn, Hứa Tam Quan bảo anh không cần đắp bốn chăn, anh nói:
Xin các anh bỏ giúp hai cái, tôi bị chăn đè nặng quá không thở nổi.
Đêm đó, Hứa Tam Quan và một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi cùng ngủ một phòng. Người đàn ông đó đến vào lúc trời đã tối, ông mặc chiếc áo bông rách bươm, trên khuôn mặt đen sạm có mấy vết nứt nẻ do mùa đông giá rét, ông ôm hai chú lợn con vào phòng, Hứa Tam Quan trông thấy ông để lợn lên giường, lợn con kêu éc éc, tiếng nhỏ mà đanh, chân lợn bị trói, thân lợn dãy trên giường, ông già bảo hai chú lợn:
Ngủ đi, ngủ đi, ngủ đi.
Vừa nói ông vừa đắp chăn cho chúng, còn mình thì chui vào đầu kia chăn. Sau khi nằm xuống, ông thấy Hứa Tam Quan đang nhìn mình,liền nói:
Bây giờ đêm về khuya lạnh lắm, lợn sẽ bị chết cóng, cho chúng ngủ chung với người.
Trông thấy Hứa Tam Quan gật gật đầu, ông cười hì hì, ông bảo anh, ông ở nhà quê Bắc Đãng, ông có hai con gái, ba con trai, hai con gái đều đã có chồng, ba con trai chưa anh nào có vợ, ông còn có hai đứa cháu, ông đi Bách Lý bán hai chú lợn con, ông nói:
Bách Lý giá khá hơn, sẽ được nhiều tiền.
Cuối cùng ông bảo:
- Năm nay tôi sáu mươi tư tuổi.
- Trông cũng biết – Hứa Tam Quan nói – Sáu mươi tư tuổi rồi, trông bác còn khỏe lắm.
Nghe vậy, ông cười hì hì, lát sau ông nói:
Mắt tôi còn tinh lắm, tai cũng còn nghe rõ, người không ốm đau, chỉ có điều sức lực giảm so với thời còn trẻ. Ngày nào tôi cũng ra đồng làm việc, việc tôi làm ngang với thằng thứ ba, sức thì không bằng chúng, mệt sẽ đau lưng…..
Nhìn thấy Hứa Tam Quan đắp hai chăn, ông hỏi:
Anh ốm phải không? Anh đắp hai chăn, tôi còn thấy anh run.
Hứa Tam Quan đáp:
Tôi không ốm, tôi chỉ thấy lạnh.
Ông nói:
Giường bên còn có chăn, tôi đắp cho anh nhé?
Hứa Tam Quan Lắc lắc đầu:
Không cần đâu, bây giờ tôi khá hơn nhiều, chiều nay, lúc vừa bán máu, tôi lạnh quá thể, giờ đã khá hơn.
Anh bán máu à? -- Ông hỏi -- Trước kia tôi cũng bán máu, thằng thứ ba nhà tôi, tức cậu con trai út, lúc mười tuổi phải mổ, khi mổ phải tiếp máu cho nó, tôi bán máu mình cho bệnh viện. Bệnh viện lại lấy máu của mình tiếp cho con trai mình. Sau khi bán máu thấy sức hụt hẳn đi….
Hứa Tam Quan gật gật đầu, anh nói:
Bán một lần, hai lần cũng cảm thấy sức hụt đi, nếu bán liên tục, khí nóng trong người cũng sẽ giảm theo, cảm thấy người lạnh …
Hứa Tam Quan vừa nói vừa thò tay ra khỏi chăn, dơ ba ngón tay nói với ông:
Tôi ba tháng bán máu ba lần, lần nào cũng bán hai bát, nói theo cách nói của cánh chuyên môn trong bệnh viện là bốn trăm c c, tôi đã bán hết sức lực trên người mình, chỉ còn lại khí nóng, hôm kia tôi đã bán hai bát ở Lâm Phố, hôm nay tôi lại bán hai bát, tôi đã bán hết ráo khí nóng còn lại…
Nói đến đay, Hứa Tam Quan dừng lại, thở hổn hà hổn hển. Ông già từ nhà quê Bắc Đãng đến nói với anh:
Anh bán máu liên tục như thế, liệu có bán mất mạng không?
Hứa Tam Quan đáp:
Mấy hôm nữa đến Tùng Lâm tôi còn phải bán.
Ông già nói:
Đầu tiên anh bán mất sức lực, lại cũng bán mất cả khí nóng, chỉ còn lại cái mạng, nếu anh lại bán máu, thì mạng anh đi toi.
Dù có phải mất mạng, tôi vẫn phải bán máu.
Hứa Tam Quan nói với ông già:
Con trai tôi bị viêm gan, đang nằm ở bệnh viện Thượng Hải, tôi phải gấp rút lo đủ tiền đem đi, nếu tôi nghỉ mấy tháng mới bán máu, con tôi không có tiền chữa bệnh….
Nói đến đây,Hứa Tam Quan dừng chốc lát, sau đó lại nói:
Tôi sắp bước sang tuổi năm mươi, biết hết vị đời thế nào rồi, có chết cũng không sao. Con trai tôi mới có hai mươi mốt tuổi, nó chưa được làm ngừời tử tế, ngay đến vợ cũng chưa lấy, nó chưa từng làm người, nếu nó chết, thiệt thòi quá…
Nghe những lời tâm huyết đó, ông già gật gật đầu, ông nói:
Anh nói cũng đúng, ở cái tuổi chúng mình, coi như đã nếm đủ mùi đời,….
Giữa lúc này, hai con lợn kêu éc éc, ông già bảo Hứa Tam Quan:
Tôi vừa dọi chân vào chúng…
Trông thấy Hứa Tam Quan vẫn còn run rẩy trong chăn, ông nói:
Nom dáng anh có vẻ người thành phố, người thành phố các anh ai cũng sạch sẽ, dân nhà quê chúng tôi không cầu kỳ lắm đâu, tôi định nói…-- Dừng một lát ông nói tiếp – Tôi định nói, nếu anh không ghét bỏ, tôi sẽ bỏ hai con lợn sang bên ấy để ủ ấm cho anh.
Hứa Tam Quan gật gật đầu, nói:
Tôi ghét bỏ sao được? Ông thật tốt bụng, ông cho một con sang đây, một con là đủ.
Ông già ngồi dậy ôm một chú lợn bỏ vào cạnh chân Hứa Tam Quan, chú lợn đó đang ngủ say, không hề kêu một tiếng, Hứa Tam Quan gác chân mình giá ngăn ngắt lên thân lợn, vừa gác lên, con lợn đã giật mình kêu éc éc, run rẩy trong chăn Hứa Tam Quan. Ông già nghe vậy tỏ vẻ lúng túng, hỏi anh:
Như thế liệu anh có ngủ được không?
Hứa Tam Quan đáp:
Chân tôi lạnh quá, khiến nó thức giấc.
Ông già bảo:
Dù sao lợn cũng là súc vật, không phải người, nếu là người thì hay hơn.
Hứa Tam Quan nói:
Tôi đã thấy có hơi nóng, trong chăm ấm lên nhiều.
Bốn ngày sau, Hứa Tam Quan đến Tùng Lâm, lúc này anh xanh xao vàng vọt, toàn thân ẻo lả, đầu choáng mắt hoa, tai bắt đàu có tiếng ù, xương trên người vừa mỏi vừa đau ê ẩm, khi bước, hai chân nhẹ bẫng.
Ông trưởng phòng cung cấp máu ở bệnh viện Tùng Lâm trông thấy Hứa Tam Quan đứng trước mặt, chưa nghe hết lời anh, đã vẫy tay bảo anh đi, ông ta nói:
Anh đái ra một bãi soi mình xem, mặt anh vàng sạm lại thế kia, khi nói anh thở như kéo bễ, mà anh còn đòi bán máu, tôi bảo này, anh hãy mau mau đi tiếp máu.
Hứa Tam Quan ra ngoài bệnh viện, ngồi liền hai tiếng đồng hồ ở một góc kín gió dồi dào ánh nắng, để nắng trời chiếu lên mặt, dọi vào thân. Khi cảm thấy mặt mình đã bỏng rát, anh đứng lên, lại đến phòng cung cấp máu, người quản lý máu lúc nãy thấy anh vào, không nhận ra anh, liền bảo:
Gầy còn da bọc xương thế này, khi đi trên phố nếu gặp cơn gió to sẽ bị thổi ngã, nhưng sắc mặt anh còn được, đỏ sẫm, anh định bán bao nhiêu máu?
Hứa Tam Quan đáp:
Hai bát.
Hứa Tam Quan đưa cái bát bỏ trong túi cho ông kia xem, ông nói:
Đựng đủ bát này thì được năm lạng cơm tẻ, đựng được bao nhiêu máu thì không biết.
Hứa Tam Quan nói:
Bốn trăm c c.
Ông kia bảo:
Anh đi đến đầu hành lang, vào phòng tiêm, bảo y tá trong phòng rút máu cho anh…
Y tá đeo khẩu trang, sau khi rút bốn trăm c c máu trên cánh tay Hứa Tam Quan, trông thấy Hưá Tam Quan loạng choạng đứng dạy, vừa đứng dạy đã ngã lăn ra đất.Sau khi y tá kêu thét lên hết hồn, người ta đưa Hứa Tam Quan vào phòng khám khẩn cấp, bác sĩ bảo đặt anh lên giường, đầu tiên bác sĩ sờ trán anh, rồi bắt mạch trên cổ tay anh, lại lật mí mắt anh lên xem, cuối cùng bác sĩ đo huyết áp cho anh, thấy huyết áp của anh chỉ có sáu mươi và bốn mươi, bác sĩ nói:
- Tiếp máu cho anh ta.
Vậy là bốn trăm cc máu Hứa Tam Quan vừa bán lại trở về huyết quản anh, sau khi họ lại tiếp cho anh ba trăm cc máu của người khác, huyết áp của anh mới lên đến một trăm và sáu mươi.
Khi tỉnh lại, Hứa Tam Quan thấy mình đang nằm trong bệnh viện, anh giật nẩy người, tụt khỏi giường, định chạy ra ngoài bệnh viện, họ ngăn anh lại, nói với anh, tuy huyết áp của anh đã bình thường, nhưng anh còn phải nằm viện một ngày để theo dõi, bởi vì bác sĩ vẫn chưa kiểm tra ra nguyên nhân gây bệnh của anh. Hứa Tam Quan nói với họ:
Tôi không có bệnh, do tôi bán nhiều máu đó thôi.
Anh nói với bác sĩ, tuần trước anh đã bán máu ở Lâm Phố, cách đây bốn hôm anh lại bán máu ở Bách Lý. Nghe vậy bác sĩ trợn mắt há mồm, nhìn anh rồi nòi:
Đồ vong mạng.
Hứa Tam Quan nói:
Tôi không phải đồ vong mạng, tôi vì con trai mình….
Bác sĩ gạt tay bảo:
Cho anh ra viện.
Bệnh viện Tùng Lâm đã thu của Hứa Tam Quan baỷ trăm cc tiền máu, cộng thêm chi phí ở phòng khám khẩn cấp, tiền hai lần Hứa Tam Quan bán máu trả một lần hết sạch. Hứa Tam Quan liền đi gặp ông bác sĩ nói anh là đồ vong mạng, anh nói:
Tôi bán cho các ông bốn trăm cc máu, các ông lại bán cho tôi bảy trăm cc máu, thu lại máu của tôi, tôi cũng cho qua, còn ba trăm cc máu của người khác tôi không mua, tôi xin trả các ông, các ông thu lại.
Bác sĩ hỏi:
Anh đang nói gì vậy?
Hứa Tam Quan đáp:
- Tôi đề nghi ông thu lại ba trăm cc máu…
Bác sĩ nói:
Anh ốm à?
Hứa Tam Quan đáp:
Tôi không ốm, chỉ vì bán nhiều máu tôi cảm thấy lạnh, hiện giờ các ông bán cho tôi bảy trăm cc máu, gần bốn bát máu, hiện giờ tôi không hề thấy lạnh, trái lại tôi thấy nóng, nóng đến khó chịu, tôi xin trả lại các ông ba trăm cc máu….
Bác sĩ chỉ vào đầu mình nói:
Tôi nói là anh mắc bệnh tâm thần.
Hứa Tam Quan cãi:
Tôi không mắc bệnh tâm thần, tôi chỉ đề nghị các ông thu về số máu không phải của tôi…
Nhìn thấy mọi người xúm lại, Hứa Tam Quan nói với đám đông:
Mua bán phải công bằng sòng phẳng, tôi bán máu cho các vị, các vị đều biết, các vị bán máu cho tôi, tôi có biết cóc gì đâu…
Ông bác sĩ kia nói:
Chúng tôi cứu mạng anh, anh đang ngất xỉu, nếu chờ để anh biết, anh đã toi đời.
Nghe nói vậy, Hứa Tam Quan gật đầu, nói:
- Tôi biết các ông cứu mạng tôi, hiện giờ không phải tôi đòi hỏi các ông thu về cả bảy trăm cc máu, tôi chỉ đề nghị các ông lấy lại ba trăm cc máu của người khác, Hứa Tam Quan tôi đã gần năm mươi tuổi, cả đời chưa từng lấy thứ gì của ai…
Nói đến đây, Hứa Tam Quan phát hiện ông bác sĩ đã bỏ đi, anh trông thấy những người bên cạnh nghe lời anh, ha ha phá lên cười, Hứa Tam Quan biết người ta đang cười mình, anh thôi nói, anh đứng tại chỗ một lúc, sau đó quay người đi ra khỏi bệnh viện Tùng Lâm.
Lúc bấy giờ đã xáo máo tối, Hứa Tam Quan đi tha thẩn trên đường phố Tùng Lâm lâu lắm, đi mãi ra bờ sông. Sau khi bị ba ri e chắn đường, anh mới đứng lại. Anh trông thấy nước sông bị ráng chiều nhuộm đỏ, có một đoàn xà lan dãi dài nối đuôi đi qua, tiếng máy đi ê den nổ bùm bụp dòn dã, lao qua trước mặt anh, hoa sóng xà lan gợn lên, xô vào bờ lớp lớp, vỗ bôm bốp vào bờ sông xây bằng đá.
Đứng một lúc, anh bắt đầu thấy lành lạnh, ngồi dựa vào một gốc cây, ngồi một lúc, anh móc hết tiền ở túi ngực ra đếm, tất tuốt xít chỉ có ba mười bảy đồng bốn hào, anh bán bán máu ba lần, rút cuộc lại chỉ có một lần tiền, sau đó anh xếp lại cẩn thận bỏ về túi áo ngực, bây giờ anh thấy mình tội nghiệp, nước mắt ứa ra, gió lạnh thổi những giọt nước mắt anh rơi xuống đất, cho nên khi anh lấy tay lau mắt, không thấy có nước mắt. Sau khi ngồi một lúc, anh đứng dạy đi tiếp. Anh nghĩ đến đi Thượng Hải đường còn xa vời vợi, còn phải đi qua Đại Kiều, An Xương Môn,Hoàng Điếm, Hổ Đầu Kiều, Tam Hoàn Động,Thất Lý Bảo, Hoàng Loan, Liễu Thôn,Trường Ninh và Tân Trấn.
Trong chặng đường về sau này,Hứa Tam Quan không đi tàu khách, anh thử tính, từ Tùng Lâm đến Thượng Hải còn phải tiêu ba đồng sáu hào tiền vé, hai lần bán máu mất trắng, cho nên anh phải hết sức dè sẻn, anh đã đi bằng thuyền xi măng chở đầy kén tằm, chở thuyền là hai anh em, một người là Lai Hỉ, một người là Lai Thuận.
Đứng ở bậc đá bên sông, HứaTam Quan đã trông thấy anh em Lai Hỉ. Lúc đó Lai Hỉ đang cầm cây sào đứng ở đầu thuyền, Lai Thuận đang ở đuôi thuyền bẻ lái, đứng trên bờ, Hứa Tam Quanvẫy tay chào, hỏi họ đi đâu. Họ trả lời đi đến Thất Lý Bảo, ở đó có một nhà máy tơ, hai anh em chở kén tằm đến đó bán.
Hứa Tam Quan bảo:
Các cậu và tôi cùng đường, tôi phải đi Thượng Hải, các cậu cho tôi đi nhờ đến Thất Lý Bảo được không…..
Hứa Tam Quan mới nói đến đây, thuyền của họ đã lái đi qua, thế là Hứa Tam Quan vừa chạy trên bờ đuổi theo, vừa nói:
Thêm một người, thuyền các cậu không cảm thấy nặng đâu, tôi lên thuyền có thể chèo lái cho các cậu, ba người thay nhau chèo, vẫn đỡ hơn hai người, tôi lên thuyền còn nộp tiền ăn cho các cậu, tôi ăn chung với các cậu, ba người ăn đỡ tốn tiền hơn hai người, cũng có nghĩa là ăn thêm hai bát cơm, còn thức ăn vẫn là thức ăn của hai người …
Hai anh em chở thuyền cảm thấy Hứa Tam Quan nói có lý,đã lái thuyền vào sát bờ để cho anh lên thuyền.
Hứa Tam Quan không biết chèo thuyền, nhận mái chèo trong tay Lai Thuận, Hứa Tam Quan mới chèo được mấy cái, đã đánh rơi mái chèo xuống sông, Lai Hỉ ở đầu thuyền vội vàng lấy sào chống thuyền, Lai Thuận xô đến cuối thuyền, chờ mái chèo trôi qua, thò tay vớt lên, sau khi cầm mái chèo lên, Lai Thuận chỉ Hứa Tam Quan mắng:
Mẹ kiếp! Ông bảo ông biết chèo, vừa chèo một cái đã đánh rơi mái chèo xuống sông, vừa giờ ông còn bảo ông biết gì nữa hả? Ông bảo ông biết cái này, biết cái kia, chúng tôi mới cho ông lên thuyền, vừa nãy ông bảo ông biết chèo thuyền, ông còn biết gì nữa?
Hứa Tam Quan nói:
Tôi còn nói ăn chung với các anh, nói ba người ăn đỡ tốn tiền hơn hai người….
Mẹ kiếp! – Lai Thuận chửi một tiếng, anh bảo -- Ăn cơm thì đúng là ông biết ăn.
Lai Hỉ ở đầu thuyền cười hơ hớ, anh nói với Hứa Tam Quan:
Ông ăn thay chúng tôi nhé.
Hứa Tam Quan liền đi đến đầu thuyền, ở đầu thuyền có một chiếc bếp nhỏ xây gạch, một cái nồi đang đặt trên bếp, một bó củi để bên cạnh, Hứa Tam Quan bắt đầu nấu cơm ở đầu thuyền.
Tối đến, thuyền của họ neo đậu bên bờ sông, mở cái nắp sắt ở đầu thuyền, Lai Thuận và Lai Hỉ chui vào khoang, hai anh em mỗi người ôm một chăn của mình nằm xuống, nằm được một lúc, thấy Hứa Tam Quan vẫn còn quanh quẩn bên ngoài, họ gọi anh:
Mau mau vào ngủ đi ông.
Hứa Tam Quan nhìn khoang thuyền bên dưới còn nhỏ hơn một cái giường, anh nói:
Tôi không chen các cậu, tôi ngủ ở ngoài.
Lai Thuận nói:
Hiện nay đang là mùa đông, ngủ bên ngoài ông sẽ chết cóng.
Lai Hỉ bảo:
Ông chết cóng, chúng tôi cũng xúi quẩy.
Ông cứ xuống đây – Lai Hỉ lại nói -- Đều trên một con thuyền, có phúc cùng hưởng.
Hứa Tam Quan cảm thấy đúng là ở bên ngoài lạnh, nghĩ đến bản thân còn phải bán máu ở Hoàng Điếm, không được để vì rét mà bị ốm, anh đã chui vào khoang thuyền, nằm giữa hai người, Lai Hỉ kéo một góc chăn đắp cho anh, Lai Thuận cũng kéo chăn đắp cho anh, Hứa Tam Quan được đắp chăn của hai anh em ngủ trong khoang thuyền. Anh nói với Lai Hỉ và Lai Thuận:
Trong hai anh em các cậu, Lai Hỉ nói câu nào cũng dễ nghe hơn Lai Thuận.
Nghe Hứa Tam Quan nói vậy, hai anh em đều cười hì hì mấy tiếng, sau đó cất tiếng ngáy cùng một lúc. Hứa Tam Quan bị hai người chen ở giữa, vai của hai anh em đều đè lên vai anh, một lát sau, chân của hai anh em cũng gác lên người anh, lại một lát nữa, cánh tay của hai anh em đã để trên ngực anh. Cứ thế nằm, Hứa Tam Quan bị hai anh em nhà kia đè. Anh nghe thấy tiếng nước sông chảy ở ngoài thuyền, tiếng chảy rõ mồm một, ngay đến giọt nước bắn lên, cũng nghe rõ. Hứa Tam Quan cảm thấy mình như đang ngủ ở giữa sông, nước sông chảy ào ào bên tai anh, khiến anh thao thức mãi không ngủ được. Thế là anh nghĩ đến Nhất Lạc, không biết trong bệnh viện Thượng Hải Nhất Lạc thế nào? Anh cũng nhớ Hứa Ngọc Lan, nhớ đến Nhị Lạc nằm ở nhà và Tam Lạc đang trông coi Nhị Lạc.
Hứa Tam Quan đã ngủ mấy đêm trong khoang thuyền chật hẹp, cảm thấy khắp người, xương vừa mỏi vừa đau ê ẩm. Ban ngày anh ngồi ở đầu thuyền, nắn bóp hai vai, đấm lưng thùm thụp, lại còn duỗi duỗi vẩy vẩy hai cánh tay. Trông điệu bộ anh, Lai Hỉ nói:
Khoang thuyền nhỏ, đêm ông không ngủ được.
Ông ấy có tuổi rồi, xương trên người đều đã cứng.- Lai Thuận nói.
Hứa Tam Quan cảm thấy mình đã già, không bì được trai trẻ. Anh nói:
Lai Thuận nói đúng, không phải khoang thuyền nhỏ, mà do mình già, khi mình còn trẻ, đừng nói khoang thuyền, ngay trong khe thuyền cũng ngủ được.
Con thuyền của họ cứ thế trôi đi, đã đi qua Đại Kiều, đã đi qua An Xương Môn, đã đi qua Tịnh An, chặng tới sẽ đến Hoàng Điếm. Mấy ngày này, ánh nắng mặt trời luôn luôn dọi vào họ, tuyết đọng của mùa đông lúc ẩn lúc hiện trong ruộng lúa và trên nóc nhà dân hai bên bờ sông. Cánh đồng vắng ngắt, rất hiếm nhìn thấy nông dân làm việc trên đồng, chỉ thấy người đi lại tấp nập trên đường bờ sông, người quang gánh, kẻ khoác làn, vừa đi vừa cười nói rôm rả.
Mấy ngày vừa rồi, Hứa Tam Quan và hai anh em Lai Thuận chung sống hết sức hoà nhập, anh em Lai Hỉ nói vơí Hứa Tam Quan, chở chuyến kén tằm này cũng mất độ mươì ngày, kiếm được sáu đồng, hai anh em mỗi người ba đồng.
Hứa Tam Quan nói với hai anh em Lai Thuận:
Vẫn không bằng bán máu, một lần bán máu được những ba mươi lăm đồng…..
Anh nói:
Máu trên người như nước trong giếng, không bao giờ dùng hết….
Hứa Tam Quan nói lại toàn bộ những lời dạo xưa A Phương và Căn Long đã nói với mình cho hai anh em Lai Thuận nghe. Nghe xong Lai Hỉ hỏi anh:
Sau khi bán máu, sức khoẻ liệu có suy sụp không?
Không – Hứa Tam Quan đáp -- chỉ có điều hai chân hơi rủn ra, y như vừa tụt khỏi bụng vợ.
Hai anh em Lai Hỉ cười hì hì, thấy hai người cười, Hứa Tam Quan nói:
Các cậu biết rồi chứ.
Lai Hỉ lắc lắc đầu, Lai Thuận đáp:
Bọn tôi đã biết leo lên bụng đàn bà thế nào đâu, cũng chẳng biết xuống khỏi bụng đàn bà ra làm sao.
Nghe hai anh em họ nói chưa biết mùi vị đàn bà thế nào, Hứa Tam Quan cũng cười khì khì, cười một lúc, anh nói:
Các cậu bán một lần máu sẽ biết.
Lai Thuận bảo Lai Hỉ:
Chúng mình hãy đi bán một lần, vừa kiếm được tiền, lại biết tụt xuống khỏi bụng đàn bà như thế nào, nhất cử lưỡng tiện, sao không làm?
Đến Hoàng Điếm, anh em Lai Hỉ buộc thuyền vào một cọc gỗ trên bờ, đi theo Hứa Tam Quan đến bệnh viện bán máu.Trên đường đi, Hứa Tam Quan giải thích:
Máu người ta có bốn nhóm, một là nhóm O, hai là nhóm AB, ba là nhóm A, bốn là nhóm B…
Lai Hỉ hỏi:
Mấy chữ ấy viết thế nào?
Hứa Tam Quan đáp:
Toàn là chữ nước ngoài,tôi không biết viết, tôi chỉ biết viết nhóm thứ nhất chữ O, là một vòng tròn như quả trứng gà. Máu của tôi là một vòng tròn.
Hứa Tam Quan dẫn anh em Lai Hỉ đi trên đường phố Hoàng Điếm, họ tìm đến bệnh viện trước đã, sau đó ra bậc đá bờ sông, Hứa Tam Quan lấy bát trong túi áo, đưa cho Lai Hỉ và giục:
Trước khi bán máu phải uống nhiều nước, uống nhiều nước,thì máu trong người loãng ra, các cậu cứ nghĩ mà xem, máu loãng ra có phải nhiều lên không?
Lai Hỉ gật gật đầu, nhận cái bát trong tay Hứa Tam Quan, anh hỏi:
Uống bao nhiêu nước?
Hứa Tam Quan đáp:
Tám bát.
Tám bát kia ư? - Lai Hỉ ngạc nhiên nói – Uống những tám bát nước, thì vỡ mẹ nó bụng.
Hứa Tam Quan bảo:
Mình uống được tám bát. Mình sắp sửa năm mươi tuổi, hai anh em cậu cộng lại cũng chưa bằng tuổi mình, các cậu còn không uống được tám bát hay sao?
Lai Thuận nói với La Hỉ:
Ông ấy uống được tám bát, chúng mình không uống được chín mười bát hay sao?
Không được – Hứa Tam Quan nói -- Nhiều nhất chỉ được uống tám bát. uống hơn, bọng đái của các cậu sẽ vỡ đấy, giống như anh A Phương…..
Hai anh em Lai Hỉ hỏi:
Anh A Phương là ai?
Hứa Tam Quan đáp:
Các cậu không biết, các cậu mau mau uống đi, mỗi người uống một bát, luân lưu uống…
Lai Hỉ ngồi xổm, múc một bát nước sông, vừa uống một ngụm, đã dơ tay ôm ngực kêu lên:
Eo ơi, lạnh quá, lạnh đến nỗi bụng tôi run run.
Lai Thuận bảo:
Nước sông mùa đông dứt khoát là lạnh lắm, đưa bát đây tớ uống trước.
Lai Thuận cũng uống một ngụm rồi kêu lên dãy nẩy như đỉa phải vôi:
Không được,không được, lạnh quá trời, lạnh không chịu nổi.
Lúc này Hứa Tam Quan mới chợt nhớ ra, vẫn chưa bảo anh em họ ăn muối, anh móc túi lấy muối đưa cho Lai Thuận và Lai Hỉ:
Các cậu ăn muối đã, ăn cho mồm mặn trước đã, mồm đã mặn, thì nước gì cũng uống được.
Anh em Lai Hỉ cầm muối ăn, ăn được một lát, Lai Hỉ bảo uống được rồi, cậu liền múc một bát nước sông, uống ừng ực liền ba ngụm, sau đó đứng tại chỗ run rẩy, cậu nói:
Mồm mặn sẽ uống được nhiều nước.
Tiếp theo Lai Hỉ lại uống thêm mấy ngụm, sau khi uống hết bát nước, đưa bát cho Lai Thuận, rồi ôm vai mình đứng một bên run rẩy. Lai Thuận uống liền bốn ngụm, há miệng oai oái kêu lạnh một hồi, rồi mới uống hết chỗ nước còn lại.
Hứa Tam Quan cầm cái bát trong tay Lai Thuận nói với hai anh em:
- Vẫn là mình uống trước nhé, hai cậu chú ý xem mình uống thế nào.
Anh em Lai Hỉ ngồi trên bậc đá, nhìn HứaTam Quan đổ muối ra lòng bàn tay, sau đó vỗ lòng bàn tay vào mồm đang há, cho muối vào hết mồm, mồm anh động đậy, khi muối đã mặn mồm, anh múc một bát nước, uống một hơi hết, ngay sau đó, lại múc thêm bát nữa, cũng uống một hơi. Sau khi anh uống hai bát nước liền, đặt bát xuống, lại đổ muối ra lòng bàn tay, rồi vỗ vào mồm. Cứ thế,Hứa Tam Quan ăn một lần muối, uống hai bát nước, không lần nào run rẩy giữa chừng, cũng không vuốt đi những giọt nước đọng quanh mép. Sau khi uống hết bát nước thứ tám, anh mới dơ tay vuốt mồm, rồi hai tay ôm vai, lập cập run mấy cái, tiếp theo anh nấc liền mấy cái, nấc xong, anh lại hắt hơi mấy cái liên tục, hắt hơi xong, anh quay lại nói với anh em Lai Hỉ:
Mình đã uống đủ, các cậu uống đi.
Anh em Lai Hỉ mỗi người chỉ uống được năm bát, ai cũng nói:
Không uống được nữa, uống nữa sẽ đóng băng trong bụng mất.
Hứa Tam Quan Nghĩ bụng, ăn một miếng béo ngay sao được, lần đầu tiên hai cậu uống hết năm bát nước sông lạnh giá đã khá lắm rồi, anh đứng dạy, dẫn hai người vào bệnh viện. Đến bệnh viện, Lai Hỉ và Lai Thuận đi thử máu trước đã, hai anh em họ cũng thuộc nhóm máu O như Hứa Tam Quan, khiến anh rất mừng. anh bảo:
Ba đứa mình đều là vòng tròn.
Sau khi bán máu ở bệnh viện Hoàng Điếm, Hứa Tam Quan dẫn hai người ra khách sạn bờ sông, anh ngồi ở chỗ sát cửa sổ, anh em Lai Hỉ mỗi người ngồi một bên anh, Hứa Tam Quan nói với hai người:
Lúc khác có thể tiết kiệm, chứ lúc này không nên dè sẻn, các cậu vừa bán máu xong, hai chân có thấy rủn ra không?
Hứa Tam Quan trông thấy hai anh em gật gật đầu:
Khi xuống khỏi bụng đàn bà là thế đấy? Hai chân bủn rủn, lúc này phải ăn một đĩa gan lợn xào, uống hai lạng rượu nếp cái, gan lợn bổ máu,rượu nếp cái hoạt huyết…
Khi nói, Hứa Tam Quan rùng mình, Lai Thuận bảo anh:
Ông đang run, khi tụt khỏi bụng vợ, ngoài rủn chân ra, ông có run run thế này không?
Hứa Tam Quan cười khì khì mấy cái, nhìn Lai Thuận, nói:
- Lai Thuận nói cũng có lý, mình run run là do liên tục bán máu…
Hứa Tam Quan nói rồi chập chéo hai ngón tay trỏ vào nhau, thành hình chữ thập, nói tiếp:
Mười ngày nay mình bán máu bốn lần, giống như một ngày lên xuống bụng vợ bốn lần, những lúc như thế không chỉ rủn chân, mà còn cảm thấy lạnh từng cơn…
Trông thấy người hầu bàn đang bước đến, Hứa Tam Quan, hạ thấp giọng giặn hai anh em Lai Hỉ:
Các cậu đặt cả tay lên bàn, đừng để dưới gầm, y như lính mới tò te chưa từng đến khách sạn bao giờ, phải ra vẻ mình thường hay đến đây ăn uống, đầu ngẩng lên, ngực ưỡn ra, phải ra mặt ta đây, khi gọi món ăn, tay còn phải đập xuống bàn, giọng phải sang sảng, như thế người ta sẽ nể trọng, không dám bắt nạt mình, lượng thức ăn sẽ không bị bớt xén, rượu cũng không dám pha loãng, khi hầu bàn đến, các cậu cứ theo tớ mà gọi:
Hầu bàn đến trước mặt ba người, hỏi các ngài cần gì, lúc này Hứa Tam Quan không run run nưã, các ngón của hai bàn tay gõ xuống bàn, anh nói dõng dạc:
Một đĩa gan lợn xào, hai lạng rượu nếp cái….
Nói đến đay, anh dơ tay phải lên lắc đi lắc lại:
Hâm nóng rượu nếp cái cho tôi….
Người hầu bàn đáp vâng một tiếng, quay sang hỏi Lai Thuận, Lai Thuận nện nắm đấm xuống bàn, bàn nấy lên, anh nói oang oang:
Một đĩa gan lợn xào, hai lạng rượu nếp cái….
Sau đó nói gì nữa, Lai Thuận bỗng chốc quên ắng ặng.Anh nhìn Hứa Tam Quan, Hứa Tam Quan quay đầu nhìn Lai Hỉ, lúc này người hầu bàn đã quay hỏi Lai Hỉ, Lai Hỉ lại gõ ngón tay lên bàn, nhưng tiếng trả lời của anh cũng oang oang như Lai Thuận:
Một đĩa gan lợn xào, hai lạng rượu nếp cái….
Tiếp theo nói gì, anh cũng quên lú. Người hầu bàn hỏi hai anh em:
Có hâm nóng rượu nếp cái không, thưa hai vị?
Anh em Lai Hỉ đều nhìn Hứa Tam Quan, lại một lần nữa, Hứa Tam Quan dơ tay trái lắc đi lắc lại, trả lời thay hai anh em Lai Hỉ một cách hết sức chững chạc:
Đương nhiên.
Sau khi người hầu đi khỏi, Hứa Tam Quan khẽ bảo hai cậu:
Mình không bảo các cậu quát tháo, mình chỉ giặn các cậu nói dõng dạc một chút, các cậu quát to thế, có phải đánh nhau đâu. Lai Thuận này, lần sau cậu gõ ngón tay lên bàn thôi nhá, cậu đấm xuống bàn, bàn nẩy lên, suýt nừa hỏng béng của người ta thì sao, còn nữa, chớ quên câu sau cùng, rượu nếp cái dứt khoát phải hâm nóng, nói câu này, người ta vừa nghe đã biết ngay các cậu thường xuyên ra vào khách sạn, câu này quan trọng nhất.
Sau khi ba người ăn gan lợn xào, uống rượu nếp cái, trở về thuyền, Lai Hỉ cởi dây neo, lấy sào đẩy thuyền ra khỏi bờ, Lai Thuận chèo ở cuối thuyền, lái thuyền ra giữa sông, Lai Thuận cất tiếng:
Chúng ta đi đến Hổ Đầu Kiều.
Sau đó người anh hết ngửa về đằng sau, lại dúi về đằng trước, khua mái chèo đẩy thuyền đi, mái chèo kêu cọt kẹt, con thuyền hết bập vào nước lại lao lên.
Hứa Tam Quan ngồi ở đầu thuyền, sau mông đít Lai Hỉ, nhìn Lai Hỉ đang đứng cầm ngang cây sào, khi thuyền qua cầu, Lai Hỉ chống sào vào trụ cầu, để thuyền đi qua vòm cầu một cách suôn sẻ,
Lúc này đã về chiều, ánh nắng chiếu xiên khoai vào người, không nóng nữa, khi thuyền của họ đi khỏi Hoàng Điếm, bắt đầu nổi gió, gió thốc vào bãi lau sậy hai bên bờ kêu à à. Ngồi ở đầu thuyền, HứaTam Quan cảm thấy lạnh từng cơn, hai tay anh ôm áo bông, ngồi thu lu tại chỗ. Lai Thuận đang chèo thuyền, giục anh:
Ông xuống khoang thuyền đi, ngồi ở đây cũng không giúp bọn tôi được gì, chẳng thà xuống khoang thuyền đánh một giấc.
Lai Hỉ cũng giục:
Ông xuống đi.
Hứa Tam Quan trông thấy Lai Thuận khua mái chèo cọt kẹt, cọt kẹt ở cuối thuyền, thỉnh thoảng lại thò tay lau mồ hôi trên mặt, trông rất khoẻ, anh bảo Lai Thuận:
Cậu bán hai bát máu, mà sức vẫn còn dồi dào, không có tí chút nào tỏ ra vừa bán máu.
Lai Thuận nói:
Lúc mới đầu, chân hơi rủn, bây giờ không rủn chút nào hết, ông hỏi Lai Hỉ xem có rủn chân không?
Hết rủn từ lâu rồi – Lai Hỉ nói.
Lai Thuận nói với Lai Hỉ:
Đến Thất Lý Bảo, mình sẽ còn bán hai bát máu nữa, đằng ấy có bán không?
Lai Hỉ đáp:
Bán, sẽ có thêm ba mười lăm đồng nữa.
Hứa Tam Quan bảo hai anh em:
Xét cho cùng, các cậu còn trẻ, mình không ăn thua, mình già rồi, mình ngồi đây rét run cầm cập, mình phải xuống khoang thuyền.
Nói rồi Hứa Tam Quan mở nắp đầu thuyền chui xuống khoang, nằm đắp chăn, không bao lâu đã ngủ say. Khi anh thức dạy, trời đã tối, thuyền đã đậu sát bờ. Ra khỏi khoang thuyền, anh trông thấy anh em Lai Hỉ đang đứng bên gốc cây, qua ánh trăng, anh trông thấy hai anh em Lai Hỉ đang hô dô ta nào,dô ta nào, hai người đang bẻ một cành cây to bằng cánh tay, sau khi bẻ gẫy, hai cậu cảm thấy cành cây dài quá, lại dậm nó ở dưới chân, bẻ làm đôi, sau đó cầm đoạn to hơn, đi đến cạnh thuyền, Lai Hỉ cắm cành cây xuống đất, Lai Thuận bê một hòn đá to, dơ lên đóng xuống, đóng được năm cái, cành cây đã vào sâu trong đất, chỉ chừa lại một đoạn bằng gang tay, Lai Hỉ kéo dây chão từ thuyền buộc vào cọc.
Trông thấy Hứa Tam Quan đứng ở đầu thuyền, các cậu nói với anh:
Ông thức rồi à.
Hứa Tam Quan ngước mắt trông bốn phía, chung quanh tối đen như mực, chỉ có một vài lửa đèn lẻ tẻ ở xa xa, anh hỏi hai cậu:
- Đây là nơi nào?
Lai Hỉ đáp:
Không biết nơi nào, vẫn chưa đến Hổ Đầu Kiều.
Họ nhóm lửa nấu cơm ở đầu thuyền, nấu xong, nhân có ánh trăng, họ ăn cơm nóng đang bốc hơi nghi ngút trong gió lạnh mùa đông. Hứa Tam Quan ăn cơm xong, cảm thấy người nóng lên, anh nói:
Bây giờ mình ấm rồi,tay mình cũng nóng.
Ba người nằm trong khoang thuyền, Hứa Tam Quan vẫn nằm giữa, đắp chăn của hai người, thân thể người này sát hẳn vào người kia, ba người cùng chen nhau. Anh em Lai Hỉ vui lắm, ban ngày bán máu, mỗi người kiếm được ba mươi lăm đồng, đột nhiên họ cảm thấy kiếm tiền thật ra dễ ợt, họ bảo Hứa Tam Quan, sau này không chở thuyền nữa, sau này, sau khi làm xong việc đồng áng, không bao giờ chở thuyền nữa, chở thuyền khổ lắm, mệt lắm, muốn kiếm tiền, hai anh em sẽ đi bán máu. Lai Hỉ nói:
Bán máu hay đáo để, không kể kiếm ra tiền, lại được ăn gan lợn xào, uống rượu nếp cái, thường ngày đâu có dám vác mặt vào khách sạn ăn móm gan lợn xào ngon như thế. Đến Thất Lý Bảo, chúng ta lại đi bán máu.
Không bán được, đến Thất Lý Bảo không thể bán được nữa. - Hứa Tam Quan xua xua tay.
Anh nói:
Lúc trẻ mình cũng nghĩ như vậy, mình cảm thấy máu trên người là một cây rung ra tiền, thiếu tiền, không có tiền, cứ rung cây, sẽ có tiền, Kỳ thực không phải như vậy. Lúc đầu có hai người dẫn mình đi bán máu, một người là A Phương, một người là Căn Long, hiện giờ A Phương sức khoẻ đã suy sụp, Căn Long vì bán máu đã bỏ mạng. Sau này các cậu không được thường xuyên đi bán máu, bán một lần phải nghỉ ba tháng, trừ khi cần dùng máu khẩn cấp, mới được bán vài lần, bán máu liên tục sức khoẻ sẽ suy nụp, các cậu phải nghe lời mình, mình đã từng trải….
Hứa Tam Quan dơ hai tay vỗ vai hai anh em Lai Hỉ, nói tiếp:
Đi lần này, mình bán một lần ở Lâm Phố, ba ngày sau lại bán lần nữa ở Bách Lý, bốn hôm sau, khi bán lần nữa ở Tùng Lâm, mình bị choáng ngã, bác sĩ nói mình ngất xỉu, nghĩa là không biết gì nữa, bác sĩ tiếp cho mình bảy trăm mi li lít máu, cộng thêm tiền cấp cứu mình, hai lần bán máu đi toi. Tóm lại mình đã bán máu và ở Tùng Lâm suýt nữa bỏ mạng….
Kể đến đây, Hứa Tam Quan thở dài, anh nói:
Mình bán máu liên tục là bị đẩy vào con đường cùng, không biết làm thế nào khác, con trai mình đang nằm trong bệnh viện Thượng Hải, ốm nặng lắm, mình phải lo đủ tiền đem đến cho nó, nếu không có tiền, bác sĩ không tiêm thuốc, không chạy chữa. Mình phải bán máu liên miên như vậy, máu trên người càng ngày càng loãng, không giống các cậu, hiện giờ máu trên thân các cậu, một bát có tác dụng bằng hai bát của mình. Mình vốn có ý định còn bán hai lần máu ở Thất Lý Bảo và Trường Ninh, bây giờ mình không dám bán nữa, bán nữa, mình sẽ mất mạng như chơi …
Mình bán máu đã kiếm được bảy mươi đồng, bảy mươi đồng chữa bệnh cho con, chắc chắn không đủ, đến Thượng Hải, mình đành phải nghĩ cách khác, nhưng ở đó đất lạ người không quen…
Lúc này Lai Hỉ nói:
Ông bảo máu trên người chúng tôi đặc hơn ông phải không? Một bát máu của chúng tôi bằng hai bát máu của ông phải không? Ba người chúng ta cùng một nhóm máu vòng tròn, đến Thất Lý Bảo, ông sẽ mua máu của chúng tôi, chúng tôi sẽ bán cho ông một bát, chẳng phải bằng ông bán cho bệnh viện hai bát ư?
Hứa Tam Quan nghĩ bụng cậu ấy nói rất đúng, chỉ có điều…. Anh nói:
Mình làm thế nào nhận được máu của các cậu.
Lai Hỉ nói:
Máu của chúng tôi không bán cho ông, cũng sẽ bán cho người khác…
Lai Thuận nói tiếp theo:
Bán cho người khác, chẳng thà bán cho ông, nói gì thì nói chúng ta cũng là bạn.
Hứa Tam Quan nói:
Các cậu còn phải chở thuyền, các cậu phải giữ sức cho bản thân.
Lai Thuân nói:
Sau khi bán máu, tôi không thiếu đi chút sức nào.
Thế này nhé – Lai Hỉ nói - Chúng tôi bán ít thôi, mỗi đứa bán cho ông một bát máu, ông mua của chúng tôi hai bát máu, đến Trường Ninh, ông sẽ có thể bán ra bốn bát máu.
Nghe Lai Hỉ nói thế, Hứa Tam Quan cười bảo:
Nhiều nhất chỉ được bán một lần hai bát.
Sau đó anh nói:
Vì con trai, mình mua của các cậu một bát máu, hai bát máu mình cũng không mua nổi, mình mua các cậu một bát máu, đến Trường Ninh mình có thể bán ra hai bát, như thế mình cũng kiếm được tiền một bát máu.
Hứa Tam Quan chưa dứt lời, thì hai anh em đã ngáy long sòng sọc, chân các cậu lại gác lên người anh, các cậu làm cho anh eo mỏi lưng đau, anh bị đè rất khó thở, nhưng anh cảm thấy rất ấm, hơi nóng trên người hai chàng trai bốc lên ngùn ngụt.
Hứa Tam Quan cứ nằm thế, bên ngoài thuyền gió gào thét, thổi bụi đất ở đầu thuyền, qua nắp cửa khoang, rơi xuống mặt và người anh, qua cửa khoang, anh nhìn thấy bầu trời có mấy ngôi sao lờ mờ, anh không nhìn thấy trăng, nhưng nhìn thấy sáng trăng, ánh trăng khiến bầu trời tỏ ra vô cùng giá lạnh, nhìn một lúc anh nhắm mắt lại, anh nghe thấy nước vỗ óc ách vào mạn thuyền, cứ như gõ vào tai.Lát sau anh đã ngủ thiếp đi.
Măm ngày sau, họ đã đến Thất Lý Bảo, nhà máy tơ của Thất Lý Bảo không ở trong thành phố, mà ở chỗ cách thành phố một cây số rưỡi, cho nên họ đã đến bệnh viện Thất Lý Bảo trước. Đến cổng bệnh viện, anh em Lai Hỉ định đi vào, Hứa Tam Quan nói:
Chúng mình đừng vào vội, biết bệnh viện ở đây rôi, chúng mình ra bờ sông trước đã…
Anh nói với Lai Hỉ:
Lai Hỉ, cậu chưa uống nước đâu nhá.
Lai Hỉ đáp:
Tôi không thể uống nước, tôi bán máu cho ông, tôi không thể uống nước.
Hứa Tam Quan dơ tay vỗ đầu mình một cái, anh nói:
Cứ trông thấy bệnh viện, là mình liền nghĩ đến phải uống nước, mình đâu có nghĩ đến chuyện lần này cậu bán máu cho mình….
Nói đến đây, Hứa Tam Quan đứng lại, anh giục Lai Hỉ:
Cậu vẫn nên đi uống mấy bát nước, tục ngữ đã nói, ngay đến anh em ruột cũng phải tính sổ rõ ràng minh bạch, mình không thể chiếm hời của cậu.
Lai Thuận bảo:
Chuỵện này sao lại bảo chiếm hời?
Lai Hỉ nói:
Tôi không thể uống nước, nếu là ông, ông cũng không uống nước.
Hứa Tam Quan thầm nghĩ cũng phải, nếu là bản thân, mình cũng không uống nước, anh nói với Lai Hỉ:
Mình không thuyết phục nổi cậu, mình theo cậu.
Ba người đi đến phòng cung cấp máu của bệnh viện, ông trưởng phòng quản lý máu của Bệnh viện Thất Lý Bảo nghe họ nói xong, chỉ tay vào Lai Hỉ nói:
Anh bán máu cho tôi….
Lại chỉ vào Hứa Tam Quan, ông nói:
Tôi lại bán máu của anh cho anh kia.
Nhìn thấy cả bọn Hứa Tam Quan đều gật đầu, ông cười hì hì, chỉ vào chiếc ghế của mình, ông nói:
Tôi ngồi ghế này đã mười ba năm, có hàng ngàn hàng vạn người đến đây bán máu, nhưng người bán và người mua cùng đến một lúc, thì đây là lần đầu tiên tôi gặp….
Lai Hỉ nói:
Chửa biết chừng năm nay ông gặp vận may, ông đã gặp một chuyện hiếm có như thế này.
Đúng – Hứa Tam Quan tiếp lời - Các bệnh viện khác cũng chưa từng gặp trường hợp này, tôi và Lai Hỉ không phải người cùng địa phương, may sao chúng tôi gặp nhau, may sao cậu ấy cần bán máu, tôi cần mua máu, may sao ông lại gặp trường hợp may sao này, chắc chắn năm nay ông may mắn….
Nghe nói vậy, ông trưởng phòng quản lý máu ở Thất Lý Bảo bất giác gật gật đầu, ông nói:
Trường hợp này đúng là rất hiếm gặp, biết đâu năm nay là năm tai ương cũng nên, người đời ai cũng bảo, gặp chuyện quái lạ là năm tai ương sẽ đến. Các bạn đã nghe nói chưa? ếch xếp thành hàng đi qua phố lớn, trời mưa có sâu bọ rơi xuống, lại còn gà mái gáy báo bình minh… chỉ cần gặp một trong những chuyện này, thì nhất định năm đó tai hoạ sẽ giáng xuống.
Hứa Tam Quan và anh em Lai Hỉ nói chuyện với ông trưởng phòng quản lý máu ở Thất Lý Bảo hơn một tiếng đồng hồ, ông trưởng phòng kia mới để Lai Hỉ đi bán máu, mới để Hứa Tam Quan đi mua máu của Lai Hỉ, sau đó ba người đi ra khỏi bệnh viện, Hứa tam Quan nói với Lai Hỉ:
- Lai Hỉ, chúng mình dẫn cậu đến khách sạn ăn một đĩa gan lợn xào, uống hai lạng rượu nếp cái.
Lai Hỉ lắc lắc đầu từ chối:
- Không đi, mới bán có mỗi một bát máu, cần gì phải ăn gan lợn xào, cũng chẳng cần thiết phải uống rượu nếp cái.
Hứa Tam Quan nói:
Lai Hỉ, tiền này không tiết kiệm được, cậu bán máu, chứ có phải mồ hôi đâu, chỉ uống hai bát nước là bù lại được, dất khoát phải nhờ gan lợn xào mới bù lại được, cậu phải đi ăn, nghe lời mình, mình là người đã từng trải….
Lai Hỉ gạt đi:
Không sao, chẳng phải như tụt khỏi bụng đàn bà đó ư? Nếu lần nào tụt khỏi bụng vợ, cũng phải đi xơi gan lợn xào, thì ai ăn nổi?
Hứa Tam Quan gật đầu lia lịa:
Việc bán máu khác với chuyện tụt khỏi bụng vợ chứ.
Lai Hỉ nói:
Cũng thế cả.
Hứa Tam Quan bảo Lai Thuận:
Cậu thì biết quái gi?
Lai Thuận cãi:
Chính ông nói câu này mà lị.
Hứa Tam Quan đáp:
Thì mình nói, mình nói lung tung vớ vẩn ấy mà….
Lai Hỉ tuyên bố:
Hiện giờ người tôi rất khoẻ, chỉ hơi hơi nhun nhũn chân, y như đi đường dài, nghỉ một lát là hết ngay.
Hứa Tam Quan bảo:
Nghe lời mình, cậu phải đi ăn gan lợn xào.
Họ vừa đi vừa nói, đã về đến cạnh thuyền đậu bên sông, Lai Thuận nhảy phốc lên thuyền trước, Lai Hỉ cởi dây neo trên cọc, rồi cũng nhảy lên luôn. Đứng trên đầu thuyền, Lai Hỉ nói với Hứa Tam Quan:
- Chúng tôi phải chở thuyền kén này đến nhà máy tơ, chúng tôi không thể đưa ông đi được nữa, nhà chúng tôi ở đội tám xã Thông Nguyên, sau này ông có việc đi Thông Nguyên, đừng quên đến thăm nhà, chúng ta coi như đã là bạn.
Đứng trên bờ, Hứa Tam Quan nhìn hai anh em họ chở thuyền đi, Hứa Tam Quan nói với Lai Thuận:
Lai Thuận này, cậu phải chăm sóc tử tế Lai Hỉ, cậu đừng xem Lai Hỉ không hề có chuyện gì đâu nhé, thật ra trong thân thể Lai Hỉ cũng hẫng hụt đi đấy, cậu đừng bắt Lai Hỉ làm mệt quá, cậu chịu mệt một chút vậy, cậu đừng bắt Lai Hỉ chèo thuyền, nếu cậu chèo không nổi, cậu chống sào vào bờ nghỉ một lúc, đừng bắt Lai Hỉ chèo thay cậu…
Lai Thuận đáp:
Biết rồi.
Hai anh em Lai Hỉ đã đẩy thuyền ra giữa sông, HứaTam Quan lại nói với Lai Hỉ:
Lai Hỉ này, nếu cậu không chịu ăn gan lợn xào, thì hãy ngủ một giấc thật ngon, tục ngứ có câu, ăn không no ngủ bù lại, ngủ cũng bổ ích cho cơ thể….
Hai anh em Lai Hỉ chèo thuyền đi, đi đã xa lắm vẫn vẫy tay chào Hứa Tam Quan, Hứa Tam Quan cũng vẫy chào lại cho đến khi bóng họ mất hút, anh mới quay lại, bước lên theo bậc đá, đi lên phố.
Chiều nay HứaTam Quan cũng dời Thất Lý Bảo, anh ngồi tàu đi Trường Ninh, tại Trường Ninh, sau khi bán bốn trăm cc máu, anh không đi tàu thuỷ nữa, từ Trường Ninh đến Thượng hải có ô tô, tuy đi ô tô đắt hơn tàu thuỷ rất nhiều,anh vẫn đi ô tô, anh nghĩ, phải mau mau đi gặp Nhất Lạc, gặp cả Hứa Ngọc Lan, anh bấm ngón tay tính thử, Hứa Ngọc Lan đưa Nhất Lạc đi Thượng hải đã được mười lăm ngày, không biết bệnh Nhất Lạc có đỡ hơn không? Anh lên ô tô, ô tô vừa mở máy, tim anh đã hồi hộp, cứ đập rối tinh lên.
Hứa Tam Quan dời Trường Ninh lúc sáng sớm, buổi chiều đã đến Thượng Hải. Khi anh tìm đến bệnh viện chữa bệnh cho Nhất Lạc, thì màn đêm buông xuống. Đến buồng bệnh của Nhất Lạc, anh trông thấy bên trong có sáu chiếc giường, trong đó năm giường đều có người đang nằm, chỉ có một giường bỏ trống, Hứa Tam Quan hỏi họ:
Xin hỏi các vị, Hứa Nhất Lạc nằm ở đây phải không?
Họ chỉ vào chiếc giường bỏ không đáp:
ở đây ạ.
Lúc bấy giờ, trong đầu anh chợt nóng bừng, kêu ong ong, anh nghĩ ngay đến Căn Long,, sáng hôm Căn Long chết, anh chạy đến bệnh viện, giường Căn Long bỏ không, người ta bảo Căn Long đã chết. Hứa Tam Quan thầm nghĩ hay là Nhất Lạc cũng đã chết? Nghĩ vậy, anh đứng tại chỗ khóc hu hu, tiếng khóc của anh thé lên, y như tiếng hờ, hai tay anh thay nhau vuốt nước mắt, vẩy sang hai bên, vẩy cả lên giường bệnh của người khác. Giữa lúc đó anh nghe thấy có người gọi mình ở đằng sau:
Anh Hứa Tam Quan, anh Hứa Tam Quan, cuối cùng coi như anh đã đến…
Nghe tiếng gọi, anh nín luôn. Quay người lại, anh trông thấy Hứa ngọc Lan, chị đang dìu Nhất Lạc đi đến. Sau khi nhìn thấy hai mẹ con Nhất Lạc,Hứa Tam Quan bật cười, ra cả nước mũi, anh nói:
Nhất Lạc vẫn còn sống, bố cứ tưởng con đã chết.
Hứa Ngọc Lan mắng yêu:
Vớ vẩn, anh chỉ được cái ăn nói lung tung, Nhất Lạc đã đỡ nhiều.
Trông vào, đúng là Nhất Lạc đã đỡ nhiều, cậu xuống đất đi lại được, sau khi nằm xuống giường, Nhất Lạc cười với Hứa Tam Quan, gọi một tiếng:
- Bố!
Hứa Tam Quan đưa tay sờ vai con trai, nói:
Nhất Lạc, con đã khá hơn nhiều, sắc mặt con không xám ngoét, tiếng con cũng rõ ràng, trông con đã tươi tỉnh, nhưng vai con vẫn còn gầy. Nhất Lạc, lúc nãy vừa mới bước chân vào, thấy giường con bỏ không, bố cứ tưởng con đã chết,
Nói rồi Hứa Tam Quan lại khóc, Hứa Ngọc Lan dẩy dẩy chồng:
Anh Hứa Tam Quan, taị sao anh lại khóc?
Hứa Tam Quan chùi nước mắt, nói với vợ:
- Vừa giờ anh khóc là cứ tưởng Nhất Lạc đã chết, bây giờ khóc là vì đã trông thấy Nhất Lạc vẫn còn sống…