Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Le Rosaire
Dịch giả: Mai Thế Sang
Upload bìa: Son Le
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1964 / 21
Cập nhật: 2014-12-04 03:26:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 

Chương 30
Để ông chủ ở lại một mình trong thư viện, Simxân đi nhanh qua hiên vào lúc 18h30. Anh nghe thấy một tiếng động nhẹ phía trên, và ngẩng đầu lên, anh trông thấy một phụ nữ cao lớn đang bước xuống cầu thang. Simxân ngừng lại sửng sốt. không phải bộ đồ buổi tối lịch sự đã gây cho anh cảm xúc ấy, mà bộ mặt toát lên niềm tin và sức mạnh.
- Anh Simxân, - Jên nói, - bà cô tôi là quận chúa Vetma cùng với hai người hầu và hành trang sẽ tới đây vào hồi 7h30 tối nay. Bà Mac đã được biết để chuẩn bị buồng. Tôi đã cho xe ngựa ra ga đón, bà Quận chúa không thích dùng ôtô. Khi đức bà đến, anh phải mời ngay vào thư viện. Chúng tôi sẽ dùng bữa ăn tối vào quãng 8h30 tại phòng ăn. Trong khi chờ đợi, ông Đan và tôi rất bận nên không muốn bị ai làm phiền trước lúc bà quận chúa đến. Anh hiểu rõ chưa?
- Dạ, hiểu rồi ạ!
Bằng bước đi mạnh mẽ, chị bước vào thư viện. Đan nghe thấy tiếng chị mở và đóng cửa. Cặp tai thính của anh nghe được rõ cả tiếng sột soạt của chiếc váy dài chị mặc.
- A, chị Rôza! Chị đã chuẩn bị hành trang xong chưa?
- Xong cả rồi đây ạ!
Jên từ từ tiến qua căn phòng, đứng một lúc ở gần lò sưởi nhìn Đan, anh mặc bộ đồ đen như hôm ở Shenstone, vào cái buổi tối không thể quên được ấy. Jên ngắm anh. Cuối cùng giờ của chị đã đến. Nhưng ngay cả trong lúc này, vấn đề quan trọng đối với tình yêu của Đan là phải thận trọng và kiên nhẫn. Chị nói:
- Thưa ông Đan, ông chưa hát như ông đã tuyên bố với tôi.
- Không, - Đan đáp. - Trước hết là tôi không nghĩ đến, khi tôi nhớ đến lời hứa thì tôi lại có vấn đề khác trong đầu. A chị Rôza! Tối nay thì tôi không thể hát được, tâm hồn tôi không còn ao ước gì nữa.
- Tôi hiểu, - Jên dịu dàng nói. - Vậy tôi xin hát ông nghe nhé!
Một vẻ ngạc nhiên hơi lộ trên nét mặt Đan. Anh hỏi:
- Chị cũng hát được sao? Từ trước đến nay tôi không thấy chị hát?
- Lúc tôi mới đến, bác sĩ Rôb hỏi tôi có biết chơi dương cầm không? Tôi đáp "một ít", thế là ông ta kết luận tôi cũng biết hát một ít thôi, và nghiêm cấm tôi không được chơi nhạc trước mặt ông. Ông ta tuyên bố không được làm ông hoàn toàn phát điên.
Đan cười một các rất vui. Anh nói:
- Tôi biết lão Rôb là thế đấy! Và mặc dù có sự cấm đoán của ông ta, chị liều một chút xem, và hãy vì tôi mà hát "một ít" tối nay nhé!
- Tôi chỉ xin hầu ông một bản tình ca thôi. Bên tay phải của ông có sợi dây lụa đấy. Giữa ông và cây đàn không có gì cả... nó ở ngay trước mặt ông. Nếu ông muốn bắt tôi phải dừng lại, xin ông cứ việc đi thẳng đến.
Chị tiến đến dương cầm và ngồi xuống.
Bài Chuỗi tràng hạt chỉ có một hòa âm mở đầu. Chị gõ mười ngón tay lên phím đàn, mắt chị nhìn mặt Đan. Chị thấy anh đứng phắt lên một vẻ ngạc nhiên và chờ đợi.
Thế là chị cất tiếng hát. Một giọng hát sâu xa, rung động và dịu dàng nổi lên trong tĩnh mịch:
Những giờ mà em đã trải qua với anh, hỡi trái tim thân yêu!
Đối với em là một chuỗi hạt ngọc.
Em lần chúng, từng hạt một, từng hạt một...
Chuỗi tràng hạt... Chuỗi tràng hạt của em...
Jên không cần hát thêm nữa... Đan đã đứng lên, anh không thốt ra một lời nào nhưng dũng mãnh lao về phía đàn. Chị quay người lại, dang hai cánh tay ra đón anh. Bàn tay của Đan đi trước đập vào những phím đàn...
Bây giờ đã tìm thấy chị rồi. Anh quỳ xuống, ôm chị vào trong hai cánh tay. Hai cánh tay chị cũng choàng lấy anh trong một tình thương yêu mê man đã bị kìm hãm bấy lâu. Anh ngẩng nhìn chị với bộ mặt đẹp nhưng không còn thị giác. Một lúc sau anh mới nói được:
- Em! Em! Em! Trong tất cả thời gian này sao?
Rồi Đan ép đầu mình vào ngực Jên. Chị dịu dàng nói:
- Ôi! Anh yêu của em! Vâng, em trong tất cả thời gian đó, gần bên anh yêu của em trong hoạn nạn và trong cô đơn của anh. Làm sao em có thể ở xa được? Nhưng… anh Đan, diễm phúc được thấy anh ở đây, rất gần em…Vâng, em đây! Ôi, anh yêu! Anh không tin à? Anh lại ngồi đây bên em.
Đan đứng lên, và hai người vẫn không rời nhau, chị dẫn anh đến tràng kỷ. Nhưng lúc chị vừa ngồi xuống đấy, anh lại quỳ xuống một lần nữa, vùi người vào hai cánh tay thân yêu của Jên. Hai bàn tay chị dịu dàng vuốt ve mái đầu anh đang tỳ lên ngực chị. Chị nói:
- Anh yêu! Anh yêu! Thật là một niềm an ủi lớn lao khi em được ở đây, phục vụ anh để tránh cho anh những đau khổ vô ích, để giúp anh trong đêm tối của anh! Nhưng em không thể đến bằng chính bản thân em được… trừ khi nào người yêu của em hiểu và tha lỗi cho Jên… Không phải tha lỗi… Anh vẫn còn yêu, anh tha lỗi… Ôi, anh Đan!... Ôi anh yêu! Hãy bình tĩnh lại… Anh làm em sợ… Không, em sẽ không bao giờ xa anh nữa, không bao giờ cả! Anh yên trí, anh hãy nghe em. Chỉ mấy ngày nhẫn nại nữa, và bằng một cách nhanh nhất, chúng ta sẽ có một bản đăng ký kết hôn và chúng ta sẽ được xum họp, anh Đan ạ! Cô Vetma tối nay sẽ tới đây, trong nửa giờ nữa thôi. Chúng ta sẽ cưới nhau…Và thế là niềm hạnh phúc lớn nhất của em được mãi mãi ở với chồng em, ngày và đêm.
Im lặng một lúc lâu. Cơn bão táp xúc động đang lay chuyển tâm hồn Đan dịu dần rồi trở nên yên tĩnh. Sau cùng anh ngẩng đầu lên nói:
- Vĩnh viễn bên nhau! Đó là ánh sáng!
Lúc Simxân trịnh trọng bước vào tuyên bố: "Đức bà Quận chúa Vetma" là lúc Jên đang ngồi ở đàn dương cầm và chơi những bài mơ mộng. Và một chàng thanh niên vóc người dong dỏng cao mặc bộ đồ buổi tối vội vã tiến lên đón khách quý.
Hoặc bà Quận chúa giả vờ, hoặc không nhìn thấy sợi dây lụa, bà nói:
- Ôi, Chúa nhân từ! Anh Đan thân mến, anh làm tôi ngạc nhiên quá! Tôi tưởng anh mù, thế mà anh đang đi lại đón tôi với một dáng điệu đẹp đẽ như xưa.
- Thưa bà Quận chúa kính mến! - Đan nói và cúi xuống hôn bàn tay già đang nắm lấy tay anh. - Than ôi, cháu không nhìn thấy bà, nhưng tối nay cháu chỉ cảm thấy hơi mù một chút thôi, đêm tối xung quanh đã được rọi sáng bởi một niềm hạnh phúc vô biên.
- Á à, thế thì tôi biết rồi! Anh cưới ai nào? Cô y tá, à người ta rất ngợi ca, hay con bé hỗn láo đã dám ra lệnh cho bà cô già nua này của nó phải đi từ đầu đến cuối vương quốc để đến với nó vào lúc nó thích?
Jên rời dương cầm đến luồn bàn tay dưới cánh tay người yêu rồi nói:
- Thưa cô thân mến! Cháu biết rằng cô rất hoan hỉ được đến, vì cô thích đến như một bà tiên nhân từ tới đúng lúc. Đan sẽ kết hôn với cả hai người, cô y tá và Jên, vì cả hai người đều rất yêu anh và đều không thể xa anh được. Anh cũng thế, không thể nào bỏ hai người được.
Bà Quận chúa nhìn hai khuôn mặt rạng rỡ, bà ứa nước mắt nói:
- Nào, nào! Cầu Chúa phù hộ cho các cháu, những con người sung sướng một cách phi lý! Còn cô, cô cũng sẽ phù hộ cho các cháu nhưng chỉ sau bữa ăn tối. Nào ta đi thôi!
Chuỗi Tràng Hạt Chuỗi Tràng Hạt - E. de Saint Segond Chuỗi Tràng Hạt