"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: André Chedid
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1306 / 20
Cập nhật: 2014-06-19 20:56:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29 -
ở đầu kia của đường dây điện thoại, giọng nói của Steve vọng tới từ rất xa. Cheranne nhìn vào quán rượu, nhận ra cái bàn duy nhất còn được chiếu sáng nơi Maxime và Omar-Jo đang ngồi. Chị khép cửa cabin điện thoại lại để có thể nghe rõ hơn.
Mặc dù đã chia tay, Cheranne và Steve vẫn để lại địa chỉ cho nhau. Họ luôn biết phải tìm nhau ở đâu.
Trước kia Steve đã từng rời bỏ sự nghiệp vận động viên của mình, và đôi khi luyến tiếc vì mình đã không đi trọn đường; thỉnh thoảng anh ta trút trách nhiệm đó lên vợ mình. Từ khi chìm vào công việc làm ăn, anh ta có vẻ thỏa mãn; sự táo bạo của anh ta trong các dự án, sức hút của tiền bạc là động cơ thúc đẩy anh ta.
Trong máy anh ta hỏi thăm tin tức của chị, thông báo rằng anh ta sắp tới và muốn gặp chị.
Vừa nghe, chị vừa nhớ tới lần gặp gỡ cuối cùng của họ cách đây gần một năm. Mệt mỏi sau một chuyến đi dài, Steve ngủ lại chỗ chị. Họ luôn tìm thấy lại ở nhau nhiệt tình tuổi trẻ, nhưng mọi sự đổ vỡ rất nhanh. Trong những lần nói chuyện của họ, Steve luôn sử dụng một lối giễu cợt cố hữu. Nhưng khi nằm dài cạnh nhau, sự gần gũi thầm lặng của hai cơ thể dường như đã hàn gắn họ lại với nhau.
Đêm đó, khi Steve rên rỉ trong giấc mơ, chị đã biết nguyên nhân. Mỗi người đi một con đường riêng, và cuộc sống của họ đã dần dần xa nhau. Tuy nhiên Cheranne vẫn cảm thấy khó chịu với ý nghĩ rằng Steve có thể là người bất hạnh.
Chị kéo chăn trùm qua đầu, vòng tay ôm lấy bờ vai rộng của anh ta; anh ta tiếp tục rên rỉ, thở dài trong mơ. Chị tựa cằm vào lưng Steve, áp sát chân mình vào chân anh ta, chia sẻ hơi ấm cho anh ta. Tai áp sát vào xương bả vai anh ta, chị giữ cho mình thanh thản, chờ đến khi hơi thở của anh ta dịu lại.
Sự yên tĩnh trở lại. Anh ta quay người lại nhưng vẫn chìm trong giấc ngủ. Chị thiu thiu ngủ, tay vẫn nắm tay anh ta.
Những lần khác, chính anh ta, chỉ bằng một vài từ, một vài cái vuốt ve, xóa đi nỗi lo lắng trong lòng chị. Dù mỗi người rẽ theo một con đường khác nhau, họ vẫn có thể, theo một cách rất khó tả, biết làm an lòng nhau.
Cheranne lén nhìn về phía sảnh. Có vẻ như Maxime và Omar-Jo đang ở rất xa, trong một thế giới khác. Chị quay lưng lại, dùng tay che ống nghe:
- Thật hay khi được nghe thấy tiếng anh, Steve!
- Em làm việc muộn thế cơ à?
- Em ở đây với mấy người bạn.
Im lặng một lúc.
Chị hình dung ra phản ứng của Steve với ông chủ cửa hàng và đứa trẻ, anh ta hẳn sẽ nói rằng chị chỉ hay tới lui với bọn “mù lòa và què cụt” mà thôi.
- Các bài hát của em đã được xuất bản chưa?
- Chưa.
Lại một lần nữa, chị cảm thấy cái nhìn giễu cợt của anh ta, và mong muốn chạy trốn lại trỗi dậy. Anh ta giữ chị lại bằng cách nói về những chuyến đi của anh ta ra nước ngoài và sang Hoa Kỳ.
- Thế anh hài lòng chứ? Công việc của anh tốt đẹp cả chứ?
- Chẳng bõ công nói với em về chuyện ấy, em sẽ chẳng hiểu gì cả đâu.
Chị đã từng muốn anh ta tin cậy mình. Có thể đó là lỗi của chị và chị không bao giờ biết nắm lấy cơ hội chăng?
Anh ta tiếp tục bằng giọng giận dỗi.
- Thế nào, em vẫn đang ở đó đấy chứ?
Đột nhiên, Cheranne có một mong muốn: mong muốn được đi thật xa, được gặp lại Maxime và Omar-Jo. Chị quay lại nhìn họ, cũng như lúc nãy, đang ngồi cạnh nhau. Chị cố phân biệt họ qua cửa kính cabin điện thoại.
Kính của chị tụt xuống mũi và căn phòng trở nên mờ ảo. Chị cố mà không phân biệt được hai người bạn của mình, trông như thể một cái thân duy nhất có hai cái đầu. Hoặc đúng hơn là một chiếc cột buồm duy nhất trên mặt biển đêm yên bình.
- Em phải đi đây, Steve.
- Anh làm em chán... hãy nói đi, anh làm em chán? Nhưng họ có thể nói chuyện với em về vấn đề gì nhỉ?
Anh ta bắt đầu lặp đi lặp lại những lời phàn nàn.
- Tất cả những điều đó chẳng liên quan gì tới chúng ta cả, Steve! Đó là quá khứ rồi.
Tuy nhiên chị vẫn không thể đặt máy xuống, cắt đứt cuộc gọi. Cuối cùng ống nghe tuột khỏi tay. Chị để mặc cho nó treo lơ lửng và rời cabin điện thoại.
Trong lúc đi về phía bàn, Cheranne phải đấu tranh nhiều lần với nỗi khao khát được quay trở lại, được nhấc máy lên và nối lại cuộc đàm thoại bị ngắt giữa chừng.
Maxime đứng lên để đưa ghế cho chị. Khuôn mặt tròn và nụ cười hồ hởi của ông chờ chị.
- Cheranne, chúng tôi có một dự định mới với chiếc xe ngựa, đứa trẻ nói. Một dự định mới có chị, nếu chị đồng ý.
- Tôi đồng ý, chị nói.
- Trước khi biết đó là ý định gì ư?
- Tôi thích nó. Tôi biết là tôi sẽ thích mà.
Cậu Bé Lắm Chuyện Cậu Bé Lắm Chuyện - André Chedid Cậu Bé Lắm Chuyện