Nguyên tác: The Painted Veil
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Chương 30
N
hà nguyện chỉ là một gian nhà thấp mà dài, tường xù xì quét vôi với mấy dãy ghế dài bằng gỗ thông. Phía trên bàn thờ là pho tượng bằng thạch cao tô điểm sặc sỡ nên trông chói quá. Ðằng sau, một bức tranh sơn dầu vẽ cảnh hai bà Marie phục dưới chân Thánh giá với những điệu bộ tuyệt vọng kỳ khôi. Nét vẽ rất kém và những mầu tối sẫm có lẽ đã do bàn tay chọn lựa của một một họa sĩ không biết tí gì về màu sắc. Xung quanh tường, những tranh các Chặng đường Thánh giá cũng do một bàn tay vụng về ấy vẽ. Toàn bộ trông xấu xí vô cùng.
Hai bà sơ quỳ xuống cần nguyện, rồi bà Nhất quay lại nói với Kitty:
- Trong lúc đi đường những món dễ vỡ thường hay vỡ, nhưng pho tượng của vị ân nhân chúng tôi từ Paris gửi đến thì lại không bị một vệt trầy nào. Thật là một phép lạ không sao chối cãi.
Hai mắt của Waddington sáng lên, ra vẻ hoài nghi nhưng Waddington đã giữ lại được.
- Bức tranh trên bàn thờ và bức Đường Thánh giá là công trình của một trong các sơ của chúng tôi, sơ Saint- Anselme. Sơ là một họa sĩ có tài (đến đây bà Nhất làm dấu thánh giá). Nhưng tội nghiệp, sơ chết vì dịch tả. Bà có thấy tranh đẹp lắm hay không?
Kitty ấp úng tán đồng. Trên bàn thờ, giữa những ngọn chân nến là những chùm hoa giấy nở tung.
- Chúng tôi được đặc ân giữ Mình Thánh ở đây.
Kitty không hiểu gì, nhưng cũng đáp:
- Thế à?
- Đó thực là một điều an ủi lớn cho chúng tôi trong thời kỳ thử thách, gian nan này.
Mọi người đi ra ngoài, để quay về nơi phòng khách.
- Trước khi ra về bà có muốn xem mặt các trẻ vừa được mang đến sáng nay không? Kitty đáp:
- Thưa có.
Bà Nhất đưa mọi người vào một gian phòng nhỏ ở bên kia hành lang. Dưới tấm phủ giường trải trên bàn có vật gì đang ngọ nguậy. Bà sơ giở ra, cho thấy bốn đứa bé gái trần truồng, đỏ hon hỏn đang quẫy đạp lung tung. Với bộ mặt bé choắt nhăn lại như bộ mặt người già chúng không có vẻ gì là con người cả: tưởng chừng như chúng là bốn con vật lạ nào. Tuy nhiên, cảnh này cũng có một nét cảm động. Bà Nhất nhìn chúng, có vẻ thích.
- Trông chúng cũng mạnh khỏe đấy chứ! Nhiều khi họ mang lại đây toàn những trẻ sắp chết. Thành thử chúng vừa đến là chúng tôi làm phép rửa tội cho chúng ngay.
Sơ Saint-Joseph nói:
- Có lẽ bác sĩ thích lắm. Có khi ông ấy đùa hàng giờ với các trẻ con. Lúc chúng khóc, ông chỉ cần bế chúng vào lòng là chúng lại cười ngay lập tức.
Kitty và Waddington ra đến cửa. Nàng cảm ơn bà Nhất về sự đón tiếp nồng hậu của bà. Bà Nhất nghiêng mình chào một cách nghiêm trang nhưng niềm nở.
- Được gặp bà tôi rất vui. Đối với chúng tôi, bác sĩ đã tốt vô cùng. Thực là Trời đã đưa ông ấy lại đây. Có bà đi theo bác sĩ như thế tôi mừng lắm. Buổi tối, xong việc về nhà, có lẽ bác sĩ đã được an ủi rất nhiều khi gặp lại sự trìu mến và nét mặt khả ái của bà. Xin bà chăm chút cho bác sĩ, đừng để bác sĩ làm việc nhiều quá. Bà chăm nom cẩn thận giùm cho, như thế là có lợi chung cho tất cả mọi người.
Kitty đỏ mặt. Nàng không biết phải đáp lại thế nào. Bà Nhất đưa tay bắt tay nàng và trong cái nhìn đăm đăm lạnh lùng của bà, Kitty nhìn thấy một ánh thông minh sâu sắc.
Sơ Saint-Joseph khép cửa. Kitty bước lên kiệu. Bọn phu lại đi vào những con đường nhỏ có gió thổi lộng. Waddington nói một câu gì đó nhưng nàng không trả lời. Ông ta ngước mắt nhìn: tấm rèm kiệu đã buông xuống một bên. Waddington bước đi, im lặng. Nhưng đến lúc ra tới bờ sông, Kiltty bước xuống, ông ta ngạc nhiên thấy hai mắt nàng đầm đìa nước mắt.
Hoảng hốt, Waddington hỏi:
- Bà làm sao thế?
Nàng gượng mỉm cười:
- Không. Tôi thật lạ lùng.