Nguyên tác: Safe Harbour
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2024-09-01 17:41:23 +0700
Chương 29
H
ôn lễ của họ diễn ra vào một sáng nắng ấm tháng sáu. Đó là một ngày tuyệt đẹp với nắng ấm và tiết trời mát mẻ. Vài chiếc thuyền câu xuất hiện ở chân trời. Mặt biển thật tĩnh lặng. Safe Harbour chưa bao giờ đẹp như thế.
Cha xứ đến lúc 11h30 và lễ cưới tiến hành vào buổi trưa. Ophélie mặc váy cưới dài trắng. Trông cô thật giản dị. Trên tay cô cầm bó hoa huệ tây. Vanessa và Pip mặc áo đầm trắng bằng vải lanh. Robert và Matt mặc quần dài và áo cộc tay. Willie nằm trên tay cô giữ trẻ. Thằng bé mặc bộ đồ trắng xanh của thủy thủ. Thằng bé mới biết đi và mang đôi giày đầu tiên của mình. Ophélie nhận ra thằng bé trông giống hệt Andrea và cũng hệt như Pip. Đây chính là đặc điểm của các thành viên trong một gia đình.
Khi mọi người nói thế, Pip có vẻ rất vui. Cô bé không nói gì. Nhưng sự thực thằng bé là thành viên trong gia đình này, dù nó không phải là con của Ophélie.
Hôm ấy tất cả đều rất vui.
Robert là người đàn ông tuyệt nhất và Vanessa là cô phụ dâu chính đẹp nhất. Pip cũng trở thành phụ dâu. Willie trở thành người mang nhẫn và thằng bé luôn mỉm cười. Mọi người sợ thằng bé nuốt phải cặp nhẫn.
Cha xứ trình bày ngắn gọn và xúc động về cuộc đời cũng như gia đình của hai người. Ông khơi dậy tinh thần, cũng như hàn gắn những nỗi đau của họ trong quá khứ. Ông nói với vẻ hi vọng, hóm hỉnh và chia sẻ tình yêu cũng như phúc lành để hai gia đình xích lại gần nhau hơn. Khi nghe cha xứ nói, mắt Ophélie nhìn ra biển. Nơi đó, Matt từng vẽ tranh và Pip đã gặp anh đúng một năm về trước. Thật không thể tin được vào một năm sau họ lại kết hôn tại nơi này. Tất cả là nhờ vào cô con gái bé nhỏ của cô đi dạo ngoài bãi biển cùng chú chó Mousse.
Matt trông thấy mắt Ophélie nhìn xa xăm ra bãi biển và anh cũng nghĩ điều tương tự. Anh nhìn Ophélie và cô cũng nhìn lại anh. Hai ánh mắt đã bắt gặp nhau. Định mệnh đã mang họ đến với nhau. Nó còn hơn cả sự may mắn và hạnh phúc, hay thậm chí là tình yêu.
Nó là một cái gì đó mang đến sự sáng suốt và lòng can đảm cho họ đẩy lùi quá khứ để đến được gần nhau. Có thể họ không cần nỗ lực hay sự thương cảm nào cả bởi họ có thể trốn chạy mãi, mang theo vết thương của quá khứ. Nhưng họ không làm thế. Thay vào đó, họ đã dũng cảm đón nhận tất cả để vượt qua bóng tối và sự lạnh lẽo. Họ bất chấp những sóng gió của cuộc đời để đối mặt với nỗi kinh hoàng và từ chối việc trốn chạy.
Đó chính là lòng dũng cảm, niềm tin, hi vọng và sự tin tưởng. Tất cả đã hòa quyện cùng nhau. Giờ đây họ không sợ hãi điều gì nữa, họ đang bắt đầu đan dệt từng sợi chỉ của cuộc đời mới. Đó là những gì họ chọn lựa và họ xứng đáng nhận được phần thưởng như vậy. Và sự lựa chọn ấy quả không dễ dàng gì. Nó là sợi dây căng mà Ophélie và Matt từng đi qua bờ vực thẳm. Họ phải giữ thăng bằng rất khéo để không vấp ngã và rớt xuống. Họ đã có được những gì mình muốn vì đã đấu tranh hết mình để có được nó. Cho đến khi họ đến được bến bờ bình yên và thoát ra khỏi cơn bão tố của cuộc đời.
Khi cha xứ hỏi Ophélie liệu cô sẽ yêu quý người đàn ông này suốt cuộc đời mình hay không, Pip đã nhẹ nhàng nói thầm cùng mẹ nó: “Con đồng ý!”.
HẾT