What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Ayako Miura
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Nguyen Thi Hai Yen
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
30. Nước Suối
uối tháng tám, Xá mượn của bạn được chiếc xe du lịch, chàng rủ Dương Tử cùng đến Tầng Văn xem dân Ái Nô (một loại dân thiểu số ở Nhật) làm lễ tế lửa, Hạ Chi có vẻ không hài lòng, bà muốn Xá đánh xe đưa bà đến Chấp Quang để gặp Nguyên.
- Con định đi Tầng Văn à?
Xá gật đầu.
- Vậy thì phải về ngay trong ngày nhé?
- Đâu được, đã đến Tầng Văn thì phải đi tắm suối nước nóng chứ, chắc về không kịp đâu.
Hạ Chi thấy khó chịu.
- Ở lại Tầng Văn với Dương Tử à.
- Vâng.
Xá bất mãn. Với Dương Tử có sao đâu? Ta vẫn coi nó là em cơ mà?
Ngồi vào xe, Dương Tử bông đùa.
- Anh Xá lái xe nghề chưa? Có cần viết chúc thư để lại không?
Xá cười yên lặng. Xe ra khỏi thành phố, băng qua những cánh đồng chín vàng.
- Không ngờ anh lái xe vững quá.
Xá hãnh diện.
- Ở Chấp Quang anh cứ mượn xe bạn bè lái mãi đấy chứ.
Không khí gia đình nặng nề, làm Dương Tử muốn ngộp thở. Bây giờ được tung cánh nơi trời cao dù chỉ tạm bợ cũng khiến nàng vui vẻ.
- Trời ơi, nước suối đằng kia trong quá, suối gì đấy anh?
- Thạch Thủ.
- Thạch Thủ? Sao khúc dưới bẩn thế?
- Vì các nhà máy thải acide dư xuống suối làm bẩn nước và chết cả sinh vật sống trong suối.
- Nhưng suối là của chung tất cả mọi người chứ đâu phải của riêng nhà máy?
- Vâng, nhà máy họ cũng biết như vậy, nhưng bất đắc dĩ…
Những ngọn núi liên tục trong dãy Đại Tuyết vút mải lên cao trông thật hùng vĩ. Xe lăn vào những hang núi nhỏ, rồi biển hiện trước mặt, Tầng Văn nằm trong mắt Dương Tử.
Cơm tối xong, Xá và Dương Tử đi xem lễ tế lửa, mặt trời đã xuống núi, đường tối đen. Khách thập phương đến xem rất nhiều, xe chạy không lọt. Trên sân khấu dựng tạm, mấy cô thiểu số trong bộ đồng phục lạ mắt đang vòng tay nhảy múa.
- Anh.
- Cái gì?
- Thôi về đi!
Dương Tử dục, Xá ngạc nhiên quay lại.
- Sao vậy? Mệt rồi à?
- Không phải…
Ba thiếu nữ Ái Nô dùng tên tẩm lửa bắn vào suối, đám đông hiếu kỳ vỗ tay ca ngợi. Lửa và khói mịt mù cả một phương trời.
- Em muốn về à?
- Thôi, ở lại cũng được. Lửa đẹp quá hở anh?
Ánh lửa bập bùng rọi sáng vách đá.
- Rừng và núi như sống dậy.
- Vâng.
Những tiếng nổ lốc bốc của lũ cây rừng vô tội dưới đám lửa hung dữ, khiến ông già đứng cạnh Xá và Dương Tử khó chịu.
- Nghe những tiếng nổ này, tôi tưởng chừng như chiến tranh ghê tởm lại đến!
Rồi ông ta bỏ đi. Dương Tử không hề thấy chiến tranh ra sao, nhưng nàng cũng hình dung ra sự bất hạnh của chiến tranh mang đến.
Trở về phòng ngủ, bồi đã thu dọn chăn giường sạch sẽ.
- Lửa cháy giữa đêm khuya đẹp quá phải không anh?
- Vâng, vì nó sắp tàn.
Xá đáp, chàng có cảm giác ngại ngùng khi phải ở chung một phòng với Dương Tử.
- Em đi tắm đi!
- Vâng.
Dương Tử ra khỏi phòng rồi, Xá mới thấy yên tâm, chàng leo lên giường, định ngủ trước khi Dương Tử trở vào. “Bậy thật! Dương Tử là em ta mà? Làm gì lại có mặc cảm bậy bạ như vậy?” Xá cố gắng trấn tỉnh mình. Dương Tử là của Bắc Nguyên. Chớ không phải của ta, phải nhớ như vậy.
Cửa mở, Dương Tử bước vào.
- Nước mát quá!
- Ừ.
Xá giả vờ như sắp ngủ, Dương Tử rót ly nước quay sang Xá.
- Anh uống nước không?
- Uống.
Xá tung dậy uống ly nước lạnh, chàng thấy bình tĩnh hơn.
- Lúc mới sinh, ai cũng bảo em sau này sẽ to con lắm, quả thật như vậy.
Xá giả vờ đặt chuyện, chàng mong là Dương Tử sẽ tin ngay mình là anh ruột. Dương Tử yên lặng chui vào chăn.
- Em giống bà ngoại hơn là mẹ.
Xá thích thú kể.
- Lúc nhỏ anh thường nằm kề bên nhìn em rồi không chịu được sự tò mò, anh đưa tay qua sờ đầu em, mẹ đã mắng anh một trận nên thân, vì lúc đó đầu em còn mềm quá, sau đó…
Dương Tử đưa mắt nhìn lên trần nhà, cắt ngang.
- Thôi đừng nói nữa anh, em đã biết em là con nuôi rồi.
Xá bàng hoàng, Dương Tử nhìn chàng với nụ cười an ủi.
- Em đã biết chuyện em là con nuôi từ lúc em học lớp năm.
- Ai bảo em?
- Người ta nói, em nghe.
- Người ta nói là em tin liền sao? Em có giật mình khi biết sự thật không chứ?
Dương Tử lắc đầu.
- Không, lúc đó em còn nhỏ quá, nếu bây giờ nghe thì có lẽ khác. Em chỉ thấy buồn một chút thôi.
- Em hay thật. Anh bảo em hay là vì dù biết được sự thật, em vẫn tốt với gia đình.
- Có lẽ em đã thay đổi nhiều nhưng anh chẳng để ý đấy thôi, nhiều lúc em cũng cố gắng thật ngoan để được cha mẹ khen thưởng nhưng hoàn toàn thất vọng. Năm lên trung học, đọc báo thấy những đứa trẻ sa đọa đa số vô gia đình hoặc có cha nuôi mẹ ghẻ. Em đã nghĩ. Sự sa đọa đó là do chính mình tạo nên chứ đừng đổ lỗi ai cả. Ta có trách nhiệm với bản thân ta, tuy hoàn cảnh cũng là một yếu tố quan trọng nhưng tự nó hay không nó cũng không quyết định được số mạng của mình.
- …
- Anh có nhớ lúc sáng khi khởi hành không? Lúc mà chúng ta vượt qua con suối Thạch Thủ đó? Nhìn giòng nước trong xanh thấy cả những hạt sỏi dưới đáy, em đã nghĩ rằng, dù xưởng máy có thải chất cặn bã ra, nó chỉ nhuộm dơ một phần suối chớ không làm cho tất cả con suối bị biến đục được. Con người cũng vậy, hoàn cảnh có thế nào, chân tính cũng không làm sao mất.
Băng Điểm Băng Điểm - Ayako Miura Băng Điểm