Nguyên tác: Hands Of A Stranger
Số lần đọc/download: 169 / 14
Cập nhật: 2020-06-07 21:40:03 +0700
Chương 29
J
oe băng trở lại cầu Washington. Chàng đi ngang qua sông. Từ mặt nước dưới xa, ánh nắng vỡ ra lấp lánh, nắng rực rỡ trên dòng nước tỏa vào mặt chàng. Chàng chạy xuống những con đường của thành phố và chàng biết mình đã về nhà. Cái thành phố náo nhiệt này là nhà đối với chàng theo một kiểu mà những vùng ngoại ô khác nhau của Long Islands nơi chàng và Mary sống không bao giờ là như thế cả.
Trong hai giờ nữa, chàng sẽ ra trước đại bồi thẩm đoàn.
Chàng đã thức dậy trong phòng khách sạn có chỗ giữ xe của chàng lúc trưa ngày hôm sau, khẩu súng của chàng vẫn còn nằm trên bàn ngủ cạnh đầu chàng. Lúc đầu chàng ngạc nhiên vì chàng vẫn còn sống. Mình đã uống đến nỗi ngất lịm, chàng nghĩ thế. Mình đã ngủ. Chàng chán nản với mình. Chàng mặc quần áo, bỏ súng vào túi rồi đi qua một tiệm ăn và gọi cà phê. Cà phê được mang đến trong một cái ca và chàng cho đường vào. Chàng ngồi nhìn một lúc lâu. Chàng bị một cơn nhức đầu tệ hại nhất trong đời đến nỗi, trước khi một giờ trôi qua, nó làm chàng tiếc là đã không tự bắn mình trước khi nó đau như thế này.
Chàng bắt đầu quay lại khúc phim của ngày hôm qua. Chàng bước qua từng bước một, từ lúc chàng nghe lén được cú điện thoại cho đến lúc George Lyttle nằm chết trên đống gạch vụn. Chàng cố gắng cân nhắc từng bước một cách rõ ràng bằng cách bỏ qua một bên tất cả tình cảm, nhưng điều ấy rất khó. Dù có thể chàng muốn sát hại George nhiều thế nào đi nữa, chàng đã không làm như thế. Thực ra George Lyttle đã tự sát bằng cách lao đầu vào viên đạn. Việc giết chóc không ít thì nhiều vẫn là một tai nạn khủng khiếp. Căn cứ vào luân lý mà nói, chàng vô tội về cái chết của gã đàn ông ấy. Chàng có đủ điều kiện đạo đức để ở lại cương vị cảnh sát, chàng tự nhủ và tin vào điều ấy. Đó là điều chàng muốn tin. Nhưng những người khác sẽ quyết định, không phải chàng.
Chàng lái xe đến một trung tâm bách hóa gần đấy, mua một chiếc dao cạo rồi trở về cạo râu. Chàng đánh răng bằng xà phòng với một chiếc khăn mặt quấn quanh ngón tay trỏ. Chàng lái xe xuống phố dưới mua một chiếc sơ mi và cà vạt mới, rồi đợi hai giờ ở một quán cà phê của khách sạn trong lúc chiếc áo veste của chàng được hấp tẩy. Chàng mua những tờ báo của New York trong hành lang. Lúc chờ đợi, chàng đọc báo. Các câu chuyện đều thuộc giai điệu thứ, chẳng có sự phản kháng về dân quyền nào cả. “TÌNH NGHI HIẾP DÂM CÓ VŨ TRANG BỊ GIẾT TRONG LÚC KHÁNG CỰ CẢNH SÁT BẮT GIỮ”. Có lẽ lần này các lãnh tụ dân quyền sẽ giữ im lặng. Chàng đứng dậy và trả tiền. Nếu như thế, điều ấy có thể giúp chàng trong vụ án này được.
Sau đấy chàng đã điện thoại cho Judith Adler, vì chàng có những câu hỏi phải hỏi nàng, điểm chủ yếu là: Chàng có cơ may nào không? Khi nàng từ chối điện thoại của chàng, câu hỏi này hình như đã được trả lời đối với chàng, cùng với hầu hết những câu hỏi khác, nên chàng đã chỉ nhờ báo cho vợ rằng mình vẫn bình yên. Chàng chưa muốn nói chuyện với Mary. Có gì để nói đâu ngoại trừ tương lai của chàng, và do đó cũng là của nàng, có vẻ không được tốt đẹp.
Chàng đã ngẫm nghĩ về đại bồi thẩm đoàn trong hầu hết thời gian đi dài tám trăm ki lô mét. Chàng không nhất thiết phải thảo ra một lời khai hoặc ngay cả tưởng tượng đến một bằng chứng mà chàng có thể đưa ra. Những câu hỏi, hoặc chính xác hơn là người hỏi là ủy viên công tố, sẽ xác định tương lai của cuộc đời chàng. Chàng không biết ủy viên công tố sẽ là ai và chàng hy vọng là một thanh niên thiếu kinh nghiệm nào đấy biết ít về những biến cố đang đề cập đến, không quan tâm cá nhân đối với con người chàng hoặc vụ án. Nếu thay vì như thế, ủy viên công tố lại là chính Judith và nếu nàng không nhượng bộ, thì sẽ có nghĩa là, chàng tin như thế, nàng đã cắt đứt với chàng, rằng bây giờ nàng đại diện cho cái khối to lớn vô định hình ấy, dân chúng của tiểu bang New York. Dân chúng không quan tâm đến điều xảy ra với chàng và mục tiêu của nàng sẽ là truy tố chàng.
Chàng lái xe qua các đường phố, chậm rãi, như là lần cuối cùng. Chàng tin rằng chàng chưa hề yêu New York lúc nào bằng lúc này, chỉ một vài giờ trước khi guồng máy của nó tiêu diệt chàng.
Chàng đậu xe vào bãi đậu đối diện với Tòa Án Hình Sự và lên lầu. Chàng được cho biết rằng Phụ Tá Chưởng Lý Quận Judith Adler sẽ đích thân thuyết trình vụ án. Họ đưa chàng vào một phòng nhỏ và bảo chàng chờ.
Bên trong phòng đại bồi thẩm, Judith đang đứng trong hàng ghế luật sư đoàn và liếc mắt nhìn lên những khuôn mặt của mười bốn người đàn ông và chín người đàn bà đang ngồi trên những chiếc bục làm thành một vòng bán nguyệt phía trên nàng. Quyền lực, nàng tự nhủ, đang ở trên đấy. Vai trò của nàng nhỏ thôi, chỉ là một nhiệm vụ theo nghi thức thôi.
Người đầu tiên trong bốn nhân chứng sẽ là đại úy Lauder, chuyên viên về đạn đạo và trưởng phòng thí nghiệm cảnh sát. Ông chiếm vị trí của mình là một chiếc ghế trong hàng ghế luật sư đoàn và tuyên thệ.
Judith đã bước lên các bậc cấp đến chiếc bục cao nhất. Nàng đã biết Lauder từ các vụ án trước và không ưa ông. Là một chuyên viên kỹ thuật về đạn đạo, ông thực sự là một chuyên viên và tại tòa, bằng chứng của ông không bao giờ bị đánh đổ một cách thành công được. Nhưng ông cũng là một người đàn ông bé nhỏ dễ bảo và là một tên lái buôn những lời đàm tiếu số một ở Sở. Hôm nay ông có vẻ nôn nóng muốn gom góp những món béo bở hơn. Đây vẫn còn là một vụ án mà chỉ có một phần rất nhỏ được công bố. Judith đã đích thân nút chặt nó lại. Nàng đã ra lệnh cho trung sĩ Markey không được nói gì ngay cả với thượng cấp của ông ta, càng nghiêm nhặt hơn đối với báo chí cho đến sau buổi làm việc của đại bồi thẩm đoàn, và ông ta có vẻ đã vâng lời nàng. Chính nàng cũng không chịu bình luận gì và thanh tra Hearn cũng chẳng sẵn sàng chút nào để khai thác tin tức. Ngay cả Bộ Tư Lệnh Cảnh Sát dù hiển nhiên nóng lòng về vụ án, cho đến nay vẫn biết ít thôi.
Bây giờ Lauder ngồi trong hàng ghế luật sư trông có vẻ tự mãn, chờ đợi câu hỏi đầu tiên của nàng. Khi cuộc họp ngày hôm nay chấm dứt, ông ta sẽ lao ra như một thằng bán báo tung thêm tin trong các đường phố. Ồng ta sẽ biết nhiều hơn Cirillo, trưởng ngành điều tra, người chắc chắn sẽ hài lòng khi nhận được điện thoại của ông ta.
Từ vị trí của mình trên chiếc bục cao nhất, nàng lên tiếng, “Xin vui lòng khai tên và cấp bậc của ông để ghi hồ sơ”.
Lauder khai.
“Và bây giờ ông đang làm cho ai và trong chức năng nào?”
Lauder cũng đáp các câu hỏi này. Ông ta có vẻ tự mãn.
“Vào một ngày nào đấy” - Judith không cho biết ngày - “Có phải Thanh tra đã đến chỗ ông với một bằng chứng nào đấy để yêu cầu phân tích phải không?”
“Vâng. Theo báo cáo của tôi, ngày ấy là…” Ý định của Lauder là, Judith biết từ câu chuyện bằng điện thoại với ông ta, xác minh đến ngày này, vì điều ấy chứng tỏ rằng Joe đã theo dõi George Lyttle bao lâu - nó có khuynh hướng chứng tỏ sự có dụng tâm trước.
“Xin vui lòng giới hạn các câu trả lời của ông vào hai từ “có” hoặc “không” cho đến khi ông được hỏi ý kiến”.
Với sự nhanh nhẹn thích ứng, nụ cười điệu biến mất. Báo cáo, đã ra khỏi túi ông ta được một nửa, không tiến xa hơn được.
“Này, đại úy Lauder, có phải một phần của bằng chứng ấy là một trục băng keo đã hết băng mà từ đấy các nhân viên kỹ thuật của ông đã tìm ra một phần của một dấu tay duy nhất không?”
Đấy là dấu tay của Lyttle. Judith để cho Lauder xác minh điều này. Nàng để ông ta nhận dạng và mô tả khẩu súng của Lyttle. Chẳng có gì nhiều để làm cho Lauder lên mặt ta đây cả. Trước đây Judith đã trông thấy ông ta như thế trên bục nhân chứng vì ông đã xác minh trong độ phân nửa các vụ án sát nhân mà nàng đã tìm cách truy tố.
“Thôi được”, nàng bảo. “Bây giờ chúng ta hãy chuyển sang cuộc nghiên cứu của ông về các mảnh đạn do các nhân viên điều tra thu hồi được trong hẻm tại Harlem vào thứ ba vừa rồi”.
Nụ cười điệu trở lại trên khuôn mặt của Lauder. “Báo cáo của tôi cho thấy rằng, nhân đây tôi cũng xin nói là nó có từ…”
Nhưng Judith chận ông ta lại. “Đại úy Lauder, tôi xin phép được yêu cầu ông tự giới hạn vào việc trả lời các câu hỏi thôi”.
Khi ông ta đã cụt hứng, nàng hỏi một số câu hỏi liên hệ đến những mảnh đạn thu hồi được, nhưng sự chứng thực của ông ta ngay cả trên những vấn đề này, lãnh vực chuyên môn được thừa nhận của ông ta, cũng chẳng làm hài lòng nàng, và nàng bỗng thấy mình tìm cách ngầm phá hoại nó.
“Nhưng ông không có bằng chứng nào chứng tỏ tất cả tám phát đạn ấy đều được bắn trong hẻm ấy cả”.
“Vâng, nhưng...”
“Yêu cầu ông chỉ cần đáp câu hỏi thôi.”
Ngay sau đấy nàng xin lỗi ông ta. Nàng đưa ông ra khỏi phòng như một cậu học sinh. Nàng đã chán ngấy đại úy Lauder.
Nhưng ông ta đã để lại hai mươi ba ủy viên bồi thẩm đoàn hoang mang, hoặc là nàng cũng thế và nhiều người quay lại trố mắt nhìn nàng một cách kỳ quặc.
Họ vẫn chưa biết đấy là loại vụ án gì hoặc sự xác minh của Lauder có thể có nội dung gì, nếu có.
Tiếp theo chuyên viên về đạn đạo là phụ tá giảo nghiệm y khoa, bác sĩ Blumberg, một người đàn ông nhỏ con tự cao khác mà Judith đã thường gặp trong các cuộc xét xử đã qua, đồng minh của nàng trong tất cả các vụ ấy. Nàng đã luôn luôn đối xử với ông với niềm kính trọng, nhưng hôm nay ông làm xốn mắt nàng. Hình như ông đã nấn ná trong hẻm sau khi nàng bỏ đi khá lâu và bây giờ ông bắt đầu mô tả không những nguyên nhân của cái chết và diện mạo của tử thi, nhưng còn có quang cảnh của cái hẻm cũng như diện mạo của các nhân viên điều tra và thanh tra Hearn nữa.
Judith đưa ông ta về ngay nhiệm vụ xác minh của ông trong cuộc họp này. Ông giống như một anh phóng viên loại tệ nhất, nàng nghĩ như thế, ông ta không tham dự. Sự đau khổ chẳng có nghĩa gì đối với ông cả trừ việc ông đến sau và ghi nhận theo kiểu riêng, ông ta chỉ là một người thích quan sát, một kẻ tò mò.
“Chất bột còn lại trong đầu người chết” Judith hỏi một cách linh hoạt, “chứng tỏ rằng phát súng chết người được bắn ra ở tầm rất gần, điều ấy có đúng không?”
Hiển nhiên đấy là loại lời xác nhận mà ông thích đưa ra nhất - những yếu tố vật chất rõ ràng được kinh nghiệm chuyên môn của riêng ông tô điểm thêm, nghĩa là được ý kiến của riêng ông vẽ vời thêm.
“Tầm thật gần đấy”, ông tán thành.
“Và điều này có phù hợp với một cuộc vật lộn giữa viên sĩ quan cảnh sát và tù nhân của ông ta để giành giựt vũ khí không?”
Blumberg do dự.
“Xin vui lòng đáp có hoặc không?”
“Có thể có như thế đấy”.
“Cám ơn ông, bác sĩ Blumberg”.
Blumberg có vẻ thất vọng khi thấy vai trò nổi bật của mình bị cắt ngắn quá. Lúc ông bước chậm ra cửa, các ủy viên bồi thẩm trên bục bắt đầu khẽ chuyển thế ngồi, nhưng khi nhiều người trong đoàn liếc qua Judith, nàng không muốn chạm vào mắt họ. Thay vì thế nàng lại chăm chú vào những tờ ghi chú gắn vào chiếc bảng kẹp.
Nhân chứng tiếp theo, trung sĩ Markey được đưa vào. Sau khi tuyên thệ, ông ta mô tả thanh tra Hearn đã đưa ông ta vào hẻm của tòa nhà bị kết án, trên đống gạch vụn có xác của kẻ tội phạm đã chết là George Lyttle, như thế nào.
“Thanh tra có tìm cách giấu diếm hoặc che đậy dữ kiện hoặc chi tiết nào có liên hệ đến vụ án không?”
“Không, thực ra…”
“Trả lời có hoặc không đủ rồi,trung sĩ Markey”, Judith bảo. “Đây không phải là một phiên tòa. Bấy giờ Thanh tra Hearn có giải thích cho ông rằng ông ta ngẫu nhiên bắt giữ người đã chết như thế nào không?”
“Ông ấy bảo là trước kia người chết đã cưỡng hiếp vợ ông ấy. Người chết đã tìm cách đòi tiền vợ ông ấy để đổi lại những thẻ tín dụng của bà ấy và một số ảnh chụp bà ấy trong lúc bị cưỡng hiếp.
“Và ông có tìm thấy cái gì trong những thứ ấy tại đường hẻm ấy không?”
“Vâng, có”.
Markey chỉ biết về những bức ảnh khủng khiếp, hiện đang ở trong ngăn khóa của bàn giấy nàng, ông ta đã không trông thấy. Ông ta cũng chẳng tưởng tượng ra được tác động của chúng có thể đã có đối với một Joe Hearn đã quẫn trí sẵn.
“Xin hãy mô tả diện mạo của thanh tra Hearn lúc ông mới trông thấy ông ta”.
“Quần áo ông ấy dính đầy óc và máu”.
Judith tròn mắt nhìn xuống những ghi chú của nàng. Bên dưới nàng, một ủy viên bồi thẩm thở dài. Một người khác thay đổi thế ngồi gây tiếng động. Đây là điều đầu tiên mà Judith nhận ra rằng các ủy viên bồi thẩm đã ngồi hoàn toàn bất động, hoàn toàn im lặng.
Nàng hỏi, “Và điều này có phù hợp với một cuộc vật lộn để giành giật súng không?”
Markey nhìn kỹ nàng. Sau một lúc, ông ta lên tiếng,
“Vâng, có lẽ thế”.
“Hãy mô tả thêm diện mạo của ông ta nếu ông vui lòng”.
“Vâng, ông ta cực kỳ suy nhược”, Markey bảo. “Ông nói không nên lời, có thể nói như thế”.
Vâng, Judith nghĩ thế và trong lòng nàng cảm thấy một niềm thương cảm cho Joe Hearn dâng lên đến nỗi đã có lúc nàng nghĩ là nàng sẽ phải xin dừng để giải lao. Nhưng thay vì thế, nàng lại bám chặt hơn vào chiếc bảng kẹp của mình. Trong một phòng xử án, không có chỗ nào dành cho sự xúc động cả. Điều ấy tùy thuộc vào nàng để duy trì công việc, để tập trung vào danh dự, nhiệm vụ được ghi trong lời thề thiêng liêng của nàng - trừ ra những mối quan tâm về đàn ông trong quá khứ, bây giờ là những mối quan tâm về nàng; những mối quan tâm đã kiểm soát những hành vi của đàn ông qua bao thế kỷ, nhưng trong thời hiện đại này, chúng đã bắt đầu kiểm soát hành vi của tất cả mọi người.
“Và thanh tra Hearn có thú nhận gì với ông không?”
Đấy - bây giờ đã buộc rồi đấy. Markey sẽ chứng thực và kết quả là Joe sẽ bị truy tố. Điều ấy vượt ra ngoài tầm tay của nàng.
“Vâng, có.” Markey vẫn trố mắt nhìn nàng.
“Và những điều thú nhận ấy như thế nào? Trung sĩ Markey?”
“Tôi có được phép tham khảo lại những ghi chú của tôi không?”
Judith nhìn xuống chiếc bảng kẹp của nàng. Khi nàng ngửng lên nhìn lại, trung sĩ Markey đang nhìn nàng cũng vẫn với sự dò xét tính toán như trước. Trong số những nhân chứng hôm nay, riêng Markey là xa lạ với nàng. Cuộc tiếp xúc duy nhất của nàng với ông ta chỉ là ít phút ở trong hẻm, cộng với vài cú điện thoại thôi. Tuy vậy, nàng vẫn tin mình hiểu loại người của ông ta. Sở cảnh sát đầy những người mang tư tưởng duy nhất là nịnh hót thượng cấp để cầu mong ân huệ nào đó thôi, những người sẽ nói và hành động bất kỳ điều gì mà thượng cấp đòi hỏi, với sự tin tưởng đó là con đường tiến thân chắc chắn duy nhất.
“Tôi đã đến đấy để giết hắn và tôi sẽ giết hắn.”
Nhưng khi từ những lời ghi chú ấy nhìn lên, trung sĩ Markey chỉ nói, “Ông ấy bảo rằng ông ấy đã còng tay tên tội phạm đã chết vào cái ống.” Rồi Markey im lặng, ông ta nhìn Judith chờ đợi. Nàng ý thức rằng ông ta chờ đợi những tín hiệu của nàng. Làm sao nàng muốn ông ta tiến hành nhỉ? Có phải nàng muốn ông ta đưa ra lời chứng thực sẽ buộc tội Joe không, hay là nàng không muốn?
Nhưng Judith vẫn chờ đợi và cố gắng giữ vẻ mặt ngây ngô. Nàng không muốn gợi ý hoặc hướng dẫn ông ta. Nàng không muốn cho ông chỉ thị nào, lời ám chỉ nào về những câu trả lời nàng chờ đợi. Hãy để ông ta nói bất kỳ điều gì ông muốn. Hãy để ông ta nói lên sự thật - dù sự thật có thể mang lại bất kỳ điều gì.
“Ông ấy không mang theo chiếc còng tay nào cả,” cuối cùng trung sĩ Markey nói tiếp. “Nên ông ấy dùng còng của tên tội phạm. Tôi tin rằng có thể cũng vẫn là chiếc còng mà tên tội phạm đã dùng còng tay vợ thanh tra Hearn để hiếp dâm bà ấy đấy.”
Phía dưới Judith lại có tiếng động đậy của các ủy viên bồi thẩm. Hình như điều này làm Markey giật mình vì ông ta bỗng trở nên gần như ba hoa. “Ông ấy phải làm cho tên tội phạm không nhúc nhích được để có thể lục soát chiếc cặp tìm tang chứng, và để có thể biết được hắn có gì.”
“Ông bảo là ông ghi những lời thú nhận của ông ấy vào sổ của ông,” Judith bảo. “Sổ của ông có ghi bất kỳ lời thú nhận nào khác ngoài những điều ông đã tiết lộ không?”
Nhưng những lời thú nhận không có trong sổ của ông ta, nàng tự trách mình, ông ta đã bảo mình rằng ông ta không bao giờ ghi cả mà.
Markey nhìn nàng lắc đầu. “Không,” ông ta bảo và kín đáo mỉm cười với nàng.
Nụ cười nói với nàng rằng: cô có thể tin vào sự kín đáo của tôi đấy. Nụ cười làm nàng xấu hổ. Nàng có vẻ như đang tìm cách cứu cuộc đời của Joe dù như thế là trái ý nàng. Tại sao thế? Có phải nàng hy vọng rằng chàng sẽ cảm thấy thật cảm kích đến nỗi chàng hiểu nhầm nó là tình yêu không nhỉ?
Và nếu chàng lao vào lòng nàng, nàng cố nhầm điều này là tình yêu và chấp nhận chàng không nhỉ? Nàng không thể nào có chàng lại được nữa. Nàng đã có lúc nghĩ nàng có thể yêu cả Joe và luật pháp. Nhưng chẳng có ai có thể có hai mối tình cả, vì người ta phải làm gì khi buộc phải chọn lựa giữa hai thứ nhỉ? Nếu nàng cứu Joe lúc này, nàng phản bội luật pháp. Ít ra là nàng đã phản bội nó rồi, bằng cách đến đây. Nếu nàng cứu Joe, nàng cứu chàng giùm cho một người đàn bà khác, không phải cho nàng. Và cái giá nàng phải trả là phản bội lời thề của nàng. Nếu nàng cứu Joe, nàng sẽ mất cả hai mối tình của mình.
Điều này quá rối rắm để giải quyết trong chốc lát.
“Cám ơn ông, trung sĩ Markey,” nàng bảo. “Chẳng có thêm câu hỏi nào nữa.”
Nàng cần thêm thì giờ. Nàng sẽ hoãn lại quyết định một lúc lâu hơn, vẫn còn một nhân chứng nữa đấy.
Thanh tra Hearn được đưa vào. Chàng vẫn mặc bộ đồ nâu hôm trong hẻm ấy, chắc chàng đã cho hấp tẩy rồi, chiếc cà vạt mới. Chàng mới cạo râu, chải tóc và chàng trông rất đẹp, Judith nghĩ với vẻ sửng sốt. Chàng đi tới chiếc ghế, vừa rồi là chỗ của đại úy Lauder, nhà thầu cung cấp lời đàm tiếu hiểm ác, là chỗ của bác sĩ Blumberg, con ma cà rồng chuyên nghiệp và là chỗ của trung sĩ Markey, mà hành động thường xuyên là thỏa mãn ý thích đột xuất thật sự hoặc trí tưởng tượng của bất kỳ thượng cấp nào, kể cả nàng lúc này, dù do ngu ngốc hay không, hoặc do vô liêm sỉ mà mưu cầu lợi lộc hay không; nên nàng nghĩ, Joe Hearn, anh xứng đáng hơn tất cả bọn họ cộng lại đấy.
Chàng ngồi xuống. Nàng trố mắt nhìn chàng đang nhìn lên các ủy viên bồi thẩm. Đôi mắt chàng đi từ khuôn mặt này đến khuôn mặt khác. Đây là khuôn mặt những thẩm phán của chàng. Bởi vì hôm nay nếu họ buộc tội chàng, buộc chàng phải ra tòa thì chàng, với tư cách cảnh sát, kể như xong. Chàng không mỉm cười, nhưng cái nhìn của chàng cũng chẳng thù địch. Đấy là sự đánh giá điềm tĩnh. Trước mặt những thẩm phán của chàng, nàng ghi nhận với một cảm xúc rất giống như niềm tự hào, Joe Hearn không nao núng.
Khi chàng đã tuyên thệ, nàng nghiên cứu giấy tờ một chặp như để chuẩn bị các câu hỏi, nhưng ý nghĩ duy nhất trong đầu nàng lại xoay quanh từ giao hợp - từ trong ngôn ngữ xưa mà người ta không bao giờ còn nghe nữa - sự giao hợp đã qua của chúng mình, nàng nghĩ, sẽ là thủ tục hợp lệ làm cho vụ xử này tương đương với một vụ án ly dị của chúng mình đấy.
Và thế là nàng bắt đầu thẩm vấn chàng, những câu hỏi chính thức, có tính cách luật pháp được đưa ra trước.
Nàng liến thoắng hỏi, “Ông có được hứa miễn truy tố để đổi lại lời khai thành thực hôm nay của ông ở đây không?”
“Không.”
“Ông đặc biệt từ bỏ quyền được miễn tố của ông sao?”
“Vâng.”
“Ông đã ký một bản khước từ vì mục đích ấy à?”
“Vâng.”
“Và ông có tìm một sự cố vấn pháp luật như thế không?”
“Không.”
Chàng bất lực, Judith nghĩ. Bất lực thật đấy. Mình có thể làm bất kỳ điều gì mình muốn với chàng.
“Thanh tra Hearn,” nàng bảo, “Ông đến đây vì mỗi khi một sĩ quan cảnh sát giết một công dân, dù trong lúc thi hành công vụ, một buổi báo cáo cho đại bồi thẩm đoàn là điều bắt buộc phải tổ chức. Ông có hiểu như thế không?”
“Có.” Chàng nhìn nàng với vẻ khách quan. Chàng nhìn mình, nàng nghĩ, như thể trước đây chàng chưa bao giờ gặp mình, như thể bây giờ chàng không quan tâm gì đến mình, chẳng bao giờ quan tâm cả.
“Hãy cho chúng tôi biết làm cách nào ông lại bắt giữ người đã chết vào thời điểm hai ngày trước đây.”
“Tôi đã nghe lén được một cú điện thoại của hắn với vợ tôi và -”
Judith nghĩ, mình chỉ cần chàng nói huyên thuyên là chàng sẽ bị buộc tội đấy. Chàng sẽ tự buộc tội đấy. Nàng cắt ngang: “Hắn đã cưỡng hiếp vợ ông và bây giờ định tống tiền bà ấy, đúng không?”
Giọng nói của Joe trầm xuống và chàng nhìn đăm đăm xuống sàn nhà. “Mười nghìn đô la,” chàng bảo.
“Vợ ông đã được cho một số điện thoại để gọi và ông đã truy ra điện thoại mang số ấy và khi bà ấy gọi đến ông đã chờ đấy để bắt bất kỳ ai trả lời, đúng không?”
“Đúng đấy,” Joe đáp. Đôi mắt chàng vẫn dán xuống sàn nhà. Bây giờ chàng đang làm lúc ấy sống lại, Judith vừa nghĩ vừa nhìn chàng. Nàng muốn an ủi chàng, ôm chàng vào lòng. Chàng sẽ làm nó sống lại nhiều lần trong vài năm tới - có lẽ trong quãng đời còn lại của chàng. Nàng bảo, “Và ông đưa tù nhân của ông xuống cái hẻm ấy để còng tay và lục soát hắn, đúng không?”
Đôi mắt chàng nhìn lên. “Đúng đấy.”
“Và đã có lúc ông còng tay hắn vào một cái ống gắn vào tường phải không?”
“Vâng.”
“Và ông có tìm ra bằng chứng trong chiếc cặp da của hắn rằng đây đúng là người đàn ông đã cưỡng hiếp vợ ông không?”
“Có.”
“Và đến một lúc nào đấy có phải người chết tuột ra khỏi chiếc còng và chiếc ống nước rồi tìm cách giết ông không?”
“Tôi không biết điều ấy đã xảy ra như thế nào,” Joe đáp. Giọng chàng đã nghẹn lại vì xúc động, và chàng lại nhìn đăm đăm xuống sàn nhà. “Tôi ước gì điều ấy đã không xảy ra.”
Judith ý thức rằng cả hai mươi ba ủy viên bồi thẩm lại chồm tới trong ghế của họ và nàng cho rằng nàng có thể cảm nhận được ở họ có một niềm thương cảm dạt dào từ hàng bục đổ xuống về phía Joe Hearn.
“Ông đã tìm thấy khẩu súng không đăng ký trong chiếc cặp da của hắn, đúng không?”
“Vâng, và tôi -”
“Ông cầm khẩu súng không đăng ký nơi tay và vào lúc ấy người chết tuột tay ra khỏi tường và nhảy xổ vào người ông, đúng không?”
“Đấy là còng của hắn,” Joe lẩm bẩm. “Thực ra đấy là những chiếc còng đồ chơi. Lẽ ra tôi không bao giờ nên tin vào những chiếc còng ấy. Nhưng tôi không mang theo chiếc còng nào cả, cô không thấy ư?”
“Các thanh tra rất ít khi bắt giữ ở ngoài đường, đúng không?”
Joe có vẻ như không nghe câu hỏi. “Tôi đã không mang theo còng từ lúc còn là trung úy.” Dường như riêng sự kiện này thôi cũng đã giải thích được toàn bộ các biến cố. Và đối với chàng có lẽ thế. “Lẽ ra tôi đã không nên tin vào những chiếc còng ấy.”
“Khi hắn chồm lên người ông, ông có tin rằng mạng sống ông đang gặp nguy hiểm không?”
Joe, mắt vẫn đăm đăm nhìn xuống sàn nhà, lắc đầu một cách hoang mang.
“Có một cuộc vật lộn để giật khẩu súng, đúng không?”
“Tôi không biết sự việc ấy đã xảy ra như thế nào. Điều ấy xảy ra quá nhanh.”
“Ông siết cò và giết người chết, George Lyttle, đúng không?”
“Tôi - vâng, tôi đã giết hắn.”
“Ông đã giết người đàn ông đã cưỡng hiếp vợ ông, đang cố gắng tống tiền vợ ông, bằng chính khẩu súng không đăng ký của hắn, đúng không?”
Joe nhìn lên. Mắt chàng nhìn qua những chiếc bục của bồi thẩm đoàn. “Đúng đấy,” chàng bảo và chờ đợi.
“Không còn câu hỏi nào nữa,” Judith bảo. “Cám ơn ông, thanh tra Hearn.”
Joe rời khỏi phòng đại bồi thẩm đoàn. Chàng không nhìn lại về phía nàng. Chàng nhìn xuống giày mình và đi ra.
Khi cánh cửa đã đóng lại sau lưng chàng, Judith bước xuống hàng ghế luật sư. Nàng đứng bên cạnh chiếc ghế mà các nhân chứng đã ngồi và lên tiếng với các ủy viên bồi thẩm. Nàng hỏi ai trong họ có câu hỏi nào không. Họ có muốn thẩm vấn lại nhân chứng nào không? Nàng nhìn quanh, nhưng chẳng có ủy viên bồi thẩm nào lên tiếng cả.
Có ai có câu hỏi nào hỏi nàng không, nàng lại hỏi và lại chờ đợi, đôi mắt nàng đi từ khuôn mặt này đến khuôn mặt khác, nhưng điều này cũng chẳng được đáp ứng. Bây giờ nàng giải thích cho họ về sự lựa chọn của họ. Họ có thể buộc thanh tra Hearn về tội giết người vì bất kỳ một trong những lý do sau và nàng liệt kê ra cho họ, giải thích luật trong từng trường hợp và trong phạm vi khá rộng rãi. Nàng kết luận, nếu không, họ có thể quyết định vụ này là một vụ giết người chính đáng của một sĩ quan cảnh sát đang thi hành nhiệm vụ. “Các ngài hãy bàn bạc kỹ,” nàng lên tiếng, “và quyết định. Tôi sẽ chờ bên ngoài.”
Ở phòng trước. Joe đang đứng nhìn ra cửa sổ. Nàng không đến chỗ chàng. Người thừa phát lại đang ngồi ở bàn giấy. Ở đấy có nhiều hàng ghế dài, tất cả đều trống. Judith ngồi và nhìn xuống chiếc kẹp giấy trên đùi nàng. Nàng không biết những nhân chứng kia đang ở đâu. Nàng đã ra lệnh giữ riêng họ ra và ngay sau đấy nàng sẽ ra lệnh giải tán họ.
Sự chờ đợi không lâu. Nhiều phút sau, máy liên lạc nội bộ vang lên trên bàn giấy thừa phát lại. Ông ta đứng dậy và đi vào phòng đại bồi thẩm đoàn. Khi ông ta đi ra một lúc sau, ông ta đang mang trên tay một mẩu giấy hẹp dài và cười phấn khởi. Ngón tay cái ông ta đưa lên.
“Miễn truy tố,” ông ta bảo Joe Hearn. “Xin chúc mừng.”
Joe đã từ cửa sổ quay lại. Bây giờ chàng đến chỗ Judith đang ngồi. Nàng đứng dậy và họ đối diện nhau, rất có thể là lần cuối cùng.
Joe cầm lấy cả hai tay nàng, bảo, “Thực là một phụ nữ tốt bụng.”
Judith có hai điều thôi thúc. Một điều là nói “Ồ, Joe,” và ngã vào tay chàng. Điều kia là phẫn nộ với chàng. Nàng muốn nói, “Anh đã làm tôi phản bội lại pháp luật và bây giờ tôi phải từ chức đây.” Nhưng nàng cũng không nói với chàng như thế vì nó sẽ tạo nên một sự thân mật và nàng biết không còn sự thân mật nào giữa họ nữa.
Nàng hầu như muốn khóc, nhưng nàng gượng mỉm cười và bắt tay. “Thanh tra,” nàng bảo, “Tôi đề nghị ông nên về nhà cho vợ ông biết. Bà ấy sẽ đỡ lo khi nghe tin này đấy.”
Nói xong nàng đột ngột xoay lưng lại với chàng. Nàng bước ra khỏi phòng. Ngoài này, nàng có cả một hành lang đá hoa dài để có thời gian thương lượng vì các thang máy đều ở tít đầu xa cả. Gót giày của nàng vang lên trên nền đá hoa. Nàng có thể nghe Joe Hearn đi theo nàng nên nàng bước nhanh hơn nữa. Độ nửa đường dọc theo hành lang, chàng bỏ cuộc. Những bước chân của chàng dừng lại. Những bước chân của nàng hơi chậm bớt, nhưng nàng không quay lại và vẫn tiếp tục bước đi. Khi cửa thang máy mở ra, nàng bước vào bên trong, không ngoảnh lại. Cửa đóng, và nàng xuống một mình.
Tin tức về lời tuyên án loan qua tòa án. Trong vòng vài phút, như một nguồn điện cao thế, nó đã vọt qua lỗ hở và đến Bộ Tư lệnh cảnh sát. Xếp Cirillo được thông báo. Đầu ông gật gù nhiều lần, rồi với lấy điện thoại. Cú điện thoại đầu tiên là cho ủy viên cảnh sát. Sau đấy ông gọi đến những nơi khác.