A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: Mặc Giang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 804
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11864 / 514
Cập nhật: 2015-11-14 01:57:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Phân Lai Thành
gọc Lan đại lục, phía tây Ma Thú sơn mạch phân chia thành Thần Thánh đồng minh và Hắc Ám đồng minh. Trong đó, Phân Lai vương quốc là vương quốc đứng đầu của Thần Thánh đồng minh.
Phân Lai thành là vương đô của ‘Phân Lai Đế Quốc’, đồng thời cũng là ‘Thánh đô’ của Thần Thánh liên minh, bởi tổng bộ của Quang Minh giáo đình đặt ngay tại Tây thành của Phân Lai thành.
Toàn bộ Phân Lai thành phân thành 2 đại bộ phận chủ yếu, đó là Đông thành và Tây thành. Đông thành thì do Phân Lai vương quốc quản lý trong khi Tây thành lại nằm dưới sự điều hành của Quang Minh giáo đình. Bởi Phân Lai thành vừa là vương đô, lại vừa là Thánh đô nên sự phồn hoa của thành này giữ một vị trí độc tôn trên toàn Ngọc Lan đại lục.
Phân Lai thành đất đai cực kỳ rộng lớn, bên trong cư dân lên tới hơn trăm vạn, bài danh đứng đầu trong 5 siêu cấp đại thành tại Ngọc Lan đại lục.
Đến khi trời tối thì Lâm Lôi và Hi Nhĩ Mạn bắt đầu tiến vào Phân Lai thành.
“Oa.”
Bước trên ngã tư đường lớn ‘Hương Tạ Đại Đạo’ tại Đông thành của Phân Lai thành, Lâm Lôi đôi mắt dáo dác nhìn xung quanh, tiểu Ảnh thử ‘Bối Bối’ bị Lâm Lôi yêu cầu trốn trong áo cũng lén thò ra 2 con mắt hướng ra phía ngoài nhìn. “Chi, chi chi…” Tiểu Ảnh thử cũng hưng phấn không chịu nổi kêu ầm lên.
May mà Hương Tạ đại đạo phồn hoa lúc này đang vô cùng huyên náo nên cũng chẳng ai chú ý đến tiếng kêu vừa rồi.
“Im nào.” Lâm Lôi lập tức nhẹ nhàng vỗ cái vào tiểu Ảnh thử một cái, nó lập tức nhu thuận không hề phát ra một tiếng động nào nữa, vô cùng khoái chí cùng Lâm Lôi trao đổi thông qua linh hồn.
Con đường lớn Hương Tạ đại đạo được lát từ những phiến đá xanh to, có thể dung nạp được một lượng lớn xe ngựa cùng lưu thông. Hai bên ngã tư đường tràn ngập toàn là tửu điếm, phục trang điếm, binh khí điếm, các cửa hàng buôn bán tất tần tật các loại mặt hàng. Đồng thời, dọc theo hai bên đường Hương Tạ đại đạo là hàng dãy những cây tùng bách thụ cao ngất vươn mình đứng sừng sững oai nghiêm.
Xa xa là những đám quý phụ phu nhân, tiểu thư vận trang phục của tân triều đang chầm chậm bước đi trên ngã tư đường lớn, tiếng nói cười vui vẻ cứ không ngớt phát ra.
Xung quanh, một số quý phụ phu nhân đã nhìn thấy Lâm Lôi bèn lập tức có phản ứng. Họ đua nhau thầm thì rồi khe khẽ mỉm cười chỉ trỏ vào 2 người bọn Lâm Lôi. Cái loại phản ứng này đối với Lâm Lôi được gọi là ‘Người nhà quê lên tỉnh’. Đám quý tộc vương đô đối với những người nhà quê thì thiên sanh đã có một loại ưu việt cảm.
“Hừ, vô giáo dục.” Lâm Lôi nhướng mày, vô cùng bất mãn đối với cái đám quý phụ đang chỉ trỏ đàm tiếu nọ.
Từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục từ gia tộc, Lâm Lôi chỉ trong chốc lát đã đem sự kích động của mình chôn sâu vào tận đáy lòng, nét mặt lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
“Lâm Lôi, thấy Phân Lai thành thế nào? Tại Thần Thánh đồng minh của chúng ta thì Phân Lai thành này chính là đệ nhất đại thành.” Hi Nhĩ Mạn cùng Lâm Lôi đang đi trên ngã tư đường, đã thấy có một vài chiến sĩ đi ngang qua, còn có cả 1, 2 ma pháp sư nữa thì cảm thán: “Lâm Lôi, ở Phân Lai thành này, cường đại chiến sĩ và ma pháp sư có thể bắt gặp rất thường xuyên.”
Lâm Lôi cười gật đầu: “Trong sách cũng có ghi lại, Phân Lai thành chính là trung tâm chính của Thần Thánh đồng minh, không những là trung tâm kinh tế mà còn là trung tâm của nghệ thuật.”
“Nơi này là thiên đường của những người có địa vị” Hi Nhĩ Mạn gật đầu đồng tình.
Trên con đường chính của Hương Tạ đại đạo thường xuyên có những cỗ xe ngựa hào hoa phóng vụt qua. Hi Nhĩ Mạn dẫn Lâm Lôi đi lượn một vòng trên nhánh chính của ‘Hương Tạ Đại Đạo’ tìm được một lữ điếm bình dân rồi dừng chân ngụ lại đó.
Bên cạnh lữ điếm có một quán ăn nhỏ, 2 người cùng dùng bữa tại đây.
Đêm đó, ở trong lữ điếm.
Lâm Lôi cùng Hi Nhĩ Mạn cùng ở chung trong một phòng. Giữa căn phòng này có bố trí 2 chiếc giường, vừa bước vào phòng, tiểu Ảnh thử ‘Bối Bối’ đã từ trong ngực Lâm Lôi nhảy vọt ra, chạy vòng quanh người Lâm Lôi liên tục kêu lên.
“Biết ngươi đói bụng rồi, ăn đi.” Lâm Lôi đem từ quán ăn về một con vịt quay rồi để ra một góc trên mặt đất, Bối Bối tức thì hưng phấn chạy qua bắt đầu cắn xé.
“Lâm Lôi, nghỉ ngơi cho sớm một chút, sáng ngày mai còn phải đi tiến hành thi kiểm tra ma pháp.” Hi Nhĩ Mạn nhắc nhở.
“Rõ rồi, Hi Nhĩ Mạn thúc thúc.” Ngoài miệng thì nói vậy song Lâm Lôi lại bước tới bên cạnh, mở toang 2 cánh cửa sổ ra.
Lữ điếm tổng cộng có 3 tầng, phòng của bọn họ nằm ở tầng 2. Nhà cao 3 tầng căn bản không hề có ở Ô Sơn trấn, nhưng tại vương đô ‘Phân Lai Thành’ thì vô cùng phổ biến, thậm chí có cả những tòa nhà cao đến 7, 8 tầng.
Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trên ngã tư đường vẫn tấp nập kẻ đến người đi như lúc trước.
“Hô, đã lâu rồi không được thấy đại thành thị.” Một đạo mênh mông lưu quang từ Bàn Long chi giới bay đến, biến thành một lão giả râu tóc bạc phơ. Đức Lâm Kha Ốc Đặc cùng Lâm Lôi sóng vai nhau đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài ngã tư đường phía dưới.
“Đức Lâm gia gia.” Lâm Lôi lập tức chào hỏi.
“Lâm Lôi, tới đại thành thị, cảm thấy thế nào?” Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười nói.
“Cũng không có gì.” Lâm Lôi cất tiếng đáp.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc có phần cảm thán: “Ngươi mới đến chưa được bao lâu, đối với đại thành thị rộng lớn căn bản là không biết. Nơi này có những chốn xa xỉ để vung tiền hoang phí, như đấu giá hội rộng lớn, có những phú hào hao phí đến hơn 10 vạn kim tệ, thậm chí là cả trăm vạn kim tệ chỉ để mua một thứ vật phẩm duy nhất.”
“Trăm vạn kim tệ?” Lâm Lôi chỉ cảm thấy yết hầu nơi cổ họng mình nuốt ực một cái.
Đó là một khoản tiền lớn biết nhường nào? Cả gia tộc mình đến 10 vạn kim tệ sợ rằng cũng tìm không ra.
“Phú hào chính là kẻ có rất nhiều kim tiễn, quyền lợi cũng như mỹ nhân, tranh giành nhau vô cùng kịch liệt, nơi đây mỗi ngày đều có người chết. Trong những cống rãnh của Phân Lai thành thường xuyên phát hiện ra được những thi thể. Những thi thể này nói không chừng có thể chính là của một quý tộc.”
Đức Lâm Kha Ốc Đặc lạnh nhạt cười: “Tuy nhiên, phải đứng vững trong cái thế giới này thì mới có thể chứng minh được thực lực của chính mình.”
“Đừng có mà cầu vào sự nhân từ vô vọng từ người khác, hết thảy đều phải dựa vào chính ngươi.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc nhìn về phía Lâm Lôi.
Lâm Lôi trong cơ thể có huyết mạch của Long huyết chiến sĩ, kỳ thực điều này cũng khiến cho trong lòng nó có một khát vọng chiến đấu ăn sâu vào máu.
“Kẻ nào nếu dám uy hiếp đến ta, uy hiếp đến người thân của ta thì ta sẽ giết hắn.” Lâm Lôi kiên định đáp. Đã từng xem qua không ít bộ sách trong gia tộc nói về những chuyện khởi phục, Lâm Lôi hiểu rất rõ, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với bản thân mình.
Ngươi nếu để cho địch nhân chạy thoát thì địch nhân rất có thể sẽ quay lại giết chết người thân của ngươi.
“Bất quá, hiện tại thực lực của ta vẫn còn vô cùng yếu kém.” Trong lòng nó không khỏi nhớ lại tình cảnh lúc mới bước vào Phân Lai thành, một đám quý phụ đã nhìn mình với thái độ khinh miệt như thế nào. Trong con mắt đám người ở tầng lớp thượng lưu này, bản thân mình bất quá cũng chỉ là một tên tiểu tử nhà quê mà thôi.
Lạnh nhạt cười, Lâm Lôi liền bước lên giường khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu Minh tường rèn luyện Tinh thần lực.
Minh tường rèn luyện tinh thần lực trên thực tế chính là một phương pháp tìm cách làm tiêu hao Tinh thần lực, cho đến một mức độ nào đó rồi lại thông qua giấc ngủ để khôi phục lại.
Tại vùng trung tâm ở giữa đan điền.
Mênh mông những đám thổ hoàng sắc bạc phiêu đãng ở giữa đan điền, đám thổ hoàng sắc bạc này chính là Địa hệ nguyên tố sau khi trải qua quá trình luyện hóa Địa hệ ma pháp lực. Theo lời Đức Lâm Kha Ốc Đặc từng nói, từ nhất cấp ma pháp sư đến lục cấp ma pháp sư, Ma pháp lực đều hiện ra dưới dạng sương mù, theo cấp bậc tăng lên, ‘Chất’ của ma pháp lực cũng được tăng lên, mật độ càng gia tăng.
Đạt tới thất cấp ma pháp sư, Ma pháp lực sẽ ngưng kết lại thành dạng dịch thể.
Cho nên giữa lục cấp ma pháp sư tới thất cấp ma pháp sư là một cái hố sâu!
“Lâm Lôi cái tên tiểu tử này, không ngờ lại khắc khổ đến vậy, mỗi tối đều rèn luyện Tinh thần lực.” Hi Nhĩ Mạn thấy Lâm Lôi âm thầm khoanh chân nhắm mắt ngồi không khỏi thầm than thở. Vô luận dù là ma pháp sư hay là chiến sĩ, Tinh thần lực đối với bọn họ mà nói thì đều là vô cùng quan trọng.
Buổi sáng ngày thứ 2, tại Phân Lai Đông thành Lục Diệp lộ, một trong những nhánh đường chính tại Phân Lai thành, hai bên đường chủ yếu là các tòa phủ đệ kiến trúc xa hoa, cũng có một số kiến trúc của vương quốc, trong đó cao nhất vẫn là tòa kiến trúc – giáo đình của Quang Minh giáo đường.
Thần Thánh đồng minh bao gồm 6 đại vương quốc và 15 công quốc. Quang Minh giáo đình nắm quyền khống chế toàn bộ phe đồng minh.
Quang Minh giáo hoàng là người có địa vị cao nhất, giáo hoàng có quyền bãi miễn quốc vương của cả một vương quốc. Sở dĩ vì thế nên tòa kiến trúc cao nhất tại Phân Lai Đông thành cũng chính là giáo đình của Quang Minh giáo đường.
Sáng hôm nay, ngoài cổng giáo đình của Quang Minh giáo đường tụ tập rất đông người. Người ở đây tuyệt đại đa số đều vận những thứ quần áo xa hoa đắt tiền của giới quý tộc, một lượng lớn xe ngựa cũng đỗ chật kín khoảng sân trống trải ở phía trước giáo đường. Đám quý tộc đang cùng nhau hàn huyên.
Lâm Lôi, Hi Nhĩ Mạn lúc này cũng đã tới.
“Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, chỗ này hôm nay thật là đông người. Rất nhiều quý tộc đều mang theo những đứa trẻ của mình tới.” Lâm Lôi quay sang phía Hi Nhĩ Mạn cười nói. Tiểu Ảnh thử ‘Bối Bối’ hiện đang nằm trong áo Lâm Lôi cũng phái hé đôi mắt ti hí ra nhòm ngó tình hình xung quanh.
Hi Nhĩ Mạn gật đầu lạnh nhạt cười đáp: “Quý tộc? Một ma pháp sư tốt nghiệp cao nhất tại ‘Ân Tư Đặc Học Viện’ đều có thể dễ dàng trở thành một bá tước của cả một vương quốc.”
“Bá tước của một vương quốc?” Lâm Lôi vừa nghe thì lập tức đã hiểu được ngay.
Để đạt được tước vị tại một vương quốc là điều không quá khó khăn, có điều muốn có được tước vị tại đế quốc thì không đơn giản. Dù sao thì ân huệ của Tứ đại đế quốc có thể sánh với cả toàn bộ Thần Thánh đồng minh, đó là điều mà không phải Phân Lai vương quốc có thể so bì được.
“Ủa? Đạo Nhĩ đại nhân, ngươi cũng tới sao?”
“Hi Bá, ta tới đây đương nhiên là vì nhi tử của ta, Hách Tư, mau tới chào Hi Bá thúc thúc đi.”
Chỉ thấy cách đó không xa, một đám quý tộc đang cùng nhau hàn huyên. Thi kiểm tra ma pháp chiêu sinh, ngoài việc báo danh để thi kiểm tra ra thì còn phải nộp phí là 10 đồng kim tệ. Mà một khi đã trúng tuyển thì mỗi học sinh trúng tuyển Ma pháp Học viện học phí lại càng cao hơn. Bình thường, Ma pháp Học viện học phí lên tới mấy trăm kim tệ, đây là điều mà những gia đình bình thường thì căn bản không thể gánh nổi. Bất quá chỉ cần những đứa trẻ của bọn họ trúng tuyển thì tự nhiên sẽ có quý tộc tới trợ cấp cho bọn họ.
Tuy nhiên, cũng không phải là tất cả Ma pháp Học viện học phí đều cao.
Ví dụ như đệ nhất Ma pháp Học viện ‘Ân Tư Đặc Học Viện’, bởi chỉ chiêu thu rất ít đệ tử, nên chỉ cần là đệ tử của Thần Thánh đồng minh thì học phí hoàn toàn được miễn. Dù sao để có thể tiến vào Ân Tư Đặc Học viện thì phải là một thiên tài nhân vật, sau này thành tựu không thể hạn lượng.
“Hừ, đám bình dân, người nhà quê này mà cũng đến, thật sự là mơ giữa ban ngày.” Xa xa, một đám quý tộc cười nói.
Giữa sân rộng tụ tập đến mấy trăm người, cũng có một số là bình dân, hoặc giống như Lâm Lôi là tiểu quý tộc nhà quê. Những tiểu quý tộc nhà quê cũng vẫn bị xem thường. Đám quý tộc ở vương đô phần lớn là tương đối kiêu ngạo, chẳng coi ai ra gì.
“Lâm Lôi, đừng để ý đến cái thứ kiến thức hạ lưu của bọn chúng.” Hi Nhĩ Mạn khẽ nói.
Lâm Lôi nhìn đám quý tộc nọ, cười khẽ đáp: “Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, ta sẽ không quan tâm tới những kiến thức tầm thường của đám người đó.” Dưới sự dạy dỗ của phụ thân Hoắc Cách, Lâm Lôi hoàn toàn không hề lưu tâm để ý xem đám người quý tộc tại vương đô cứ luôn tự cho rằng mình cao cao tại thượng này nghĩ gì.
Khoảng sân rộng rõ ràng là bị chia thành 2 vòng tròn, 1 là vòng tròn của đám quý tộc đang cao đàm khoát luận, còn 1 là của nhóm người bình dân cùng những tiểu quý tộc nhà quê.
Lúc này, tại cửa giáo đường có 2 chiến sĩ mặc chiến giáp đang ngăn chặn những người ngoài tiến vào.
Một lát sau, một gã thần quan mặc hắc sắc trường bào chậm rãi bước ra, khi tới cửa giáo đường thì dừng lại, mỉm cười sang sảng tuyên bố: “Thi kiểm tra ma pháp bây giờ bắt đầu. Các đại Ma pháp Học viện muốn chiêu thu người cũng đã chuẩn bị rất kỹ. Phàm những ai muốn tiến hành thi kiểm tra ma pháp, mời theo ta tiến vào đại sảnh.”
Bàn Long Bàn Long - Ngã Cật Tây Hồng Thị Bàn Long