Số lần đọc/download: 1068 / 7
Cập nhật: 2017-06-11 10:57:34 +0700
Kỳ 29 - Thượng Đế Cũng Phải... Khóc
Vì loạt đạn nổ bất ngờ và vì tiếng hét nghe rất quen thuộc, bàn tay người đàn bà dừng lại ngay gần khẩu súng trong ngăn kéo của chiếc bàn. Bà đưa ánh mắt kinh hãi nhận ra một người đàn ông bẩn thỉiu đầu bù tóc rối từ đâu đã xuất hiện ngay sau lưng bốn thằng con trai. Bà ta buột miệng kêu lên:
- Trời... ông...
Tarzan Thù cũng định thần quay nhìn phía sau lưng:
- Ba... Sao ba lại ở đây?
Người đàn ông vẫn hướng họng súng về phía người đàn bà:
- Tao lo cho tính mạng mày!
Từ sau lưng người đàn ông, một giọng nói líu lo vang lên:
- Anh Hai, có sao hôn? Mẹ đâu, anh Hai?
Vừa lúc đó, cái mặt ngây thơ của cô bé Hận thò ra khỏi lưng ba nó. Cô bé đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn người đàn bà sang trọng đang úp mặt vào hai bàn tay. Bất ngờ, bà ta bỏ hai tay xuống, cười gằn nói với cha Tarzan Thù:
- Mười mấy năm mới gặp lại trong hoàn cảnh trớ trêu quá, phải không ông?
Cha Tarzan Thù hạ súng xuống:
- Nó là con trai bà mà bà còn định rút súng...?
Người đàn bà nhún vai:
- Lâu nay sống giữa bầy sói tôi phải tự vệ chứ! Đứa nào là con tôi?
Cô bé Hận từ phía sau xông lên:
- Mẹ... Bà là... mẹ tui?
Người đàn bà mỉm cười lạnh lùng nhìn Hận:
- Con mau lớn quá, tới đây với mẹ đi!
Cha Tarzan Thù ngăn lại:
- Không, bé Ba...
Nhưng quá trễ, Hận đã đứng trong vòng tay người đàn bà, bà ta giữ xiết lấy nó, giọng nói chuyển sang dữ tợn:
- Vì mày là con tao, mày phải cứu tao ra khỏi chốn này.
Tarzan Thù há hốc mồm kinh ngạc:
- Mẹ... Ai làm gì mà mẹ phải trốn khỏi đây vậy?
- Không ai làm gì tao hết, có điều tao đã hành động quá nhiều để đạt tới mục đích. Tao đã có đầy đủ, quyền lực và tiền bạc! Chỉ có điều... có điều là...
Ca gian phòng im phăng phắc, đến nỗi nghe được cả tiếng rì rì rất nhỏ của chiếc máy điều hòa không khí hiện đại nhất thế giới gắn ở góc phòng. Người đàn ông im lặng, buồn bã cúi đầu nhìn lên mũi súng. Bọn trẻ như bị rơi đột ngột vào giữa một bộ phim kinh dị hãi hùng, câm như hến! Người mẹ lầm lạc tiếp tục nói:
- Chỉ có điều... mẹ không thể trở về với các con được nữa rồi. Tôi không phải là mẹ của các con đâu. Người mẹ ấy đã chết cách nay mười mấy năm, chỉ còn lại một người đàn bà dầy tham vọng, khát khao quyền lực. Người đó là giám đốc GP Group có mạng lưới kinh doanh quốc tế, là một người có năng lực chi phối thị trường chứng khoán Việt Nam. Ha ha ha... Kẻ đó là ta đây!
Từ đàng kia vang lên giọng nói mỉa mai của tên Phái viên:
- Giờ đây tôi mới biết sự thật về bà! Hóa ra thằng người rừng kia là con trai bà... thật quý hóa quá!
- Mày im ngay! Những kể này không quan hệ gì đến ta. Chúng ta không liên quan gì với con người trên trái đất này, con ạ. Cả tao và mày đều là sản phẩm của những cuộc thí nghiệm tin học phi nhân tính của cha mày...
Tên Phái viên đưa đôi mắt đờ đẫn nhìn người đàn bà:
- Nghĩa là...
Người đàn bà lạnh lùng nhún vai
- Ông ta đã phẫu thuật đưa vào não chúng ta những nơ-rôn cơ học, là một loại “chíp” bộ nhớ, trên đó ghi sẵn các chương trình đầy tham vọng.
Tên Phái viên ôm đầu:
- Trời ơi... Có lẽ vì vậy mà tôi đã không thể nào dừng lại trước những tội ác!
- Đúng vậy! Khi bộ óc ta bị vi tính hóa, ta chỉ nhận thức mà không tự điều khiển hành vi bản thân được nữa. Cha mày đã định tạo ra hai nô lệ sống là tao và mày, thế nhưng vào một giây phút nào đó, chương trình trên nơ-rôn cơ học của tao đã trục trặc và điều gì đã xảy ra? Tao đã đưa cha mày xuống hầm đá Địa Ngục, nơi lẽ ra được xây dựng cho tao và mày đó, con ạ!
Cha Tarzan Thù nghiến răng trèo trẹo:
- Bà... nói đi, thằng ác nhân đó ở đâu, tôi sẽ giết nó!
Người phụ nữ cười giòn tan:
- Ái chà, hóa ra ông vẫn còn yêu tôi?
- Tôi... yêu các con, tôi không muốn chúng có một người mẹ điên dại như vầy!
- Ai điên dại? Với những nơ-rôn cơ học trong đầu, tôi không biết đau buồn, không biết yêu thương...
Tarzan Thù lao tới ôm mẹ:
- Nhưng... mẹ không biết cả con nữa sao?
Người mẹ đứng thẳng đuỗng, cứng đờ như khúc gỗ:
- Tại sao ta phải biết các người trong khi ta có quyền lực và giàu có?
Hoàng Tử Bé Hoàng Thân nãy giờ im lặng theo dõi câu chuyện, chợt lên tiếng:
- Thù hãy giữ chặt mẹ lại! Hy vọng... tôi sẽ cứu được mẹ anh!
Quay sang Thông bác học và Hải khòm, Hoàng Thân ra lệnh:
- Mở trói cho thằng nhóc em Minh móm đi! Rồi giúp tôi một tay..
Dứt lời, Hoàng Thân phóng ngay đến chiếc máy vi tính đặt ở cạnh bàn. Chiếc máy đang chạy. Hoàng Thân mở một chương trình soạn thảo, nhanh hơn các thư ký chuyên nghiệp, hắn gõ lia lịa lên bàn phím một chương trình virus. Cởi trói cho thằng nhóc xong, Thông bác học và Hải khòm chạy đến đứng sau lưng Hoàng Thân. Thông bác học nhìn vào màn hình, thắc mắc:
- Trời đất, lúc này mà viết virus làm gì, Hoàng Thân?
Vẫn tiếp tục gõ, Hoàng Tử Bé trả lời:
- Đây là “con” virus chỉ làm ngưng chứ không phá hỏng chương trình đang vận hành. Hy vọng...
Chưa đến hai phút, tài năng tin học đã soạn xong “con” virus. Hắn thở phào, xoa tay cầm lấy con chuột, nhấp vào nút nối mạng. Màn hình mạng máy vi tính hiện lên. Bằng con mắt tinh tường của một thiên tài, Hoàng Thân phát hiện ngay một thư mục các máy con liên lạc với máy chủ bằng vô tuyến. Trong đó, chẳng khó khăn gì, Hoàng Thân gọi ra được hai máy con vô tuyến mang tên “Kim Lê” và “Phái viên”. Rồi chỉ bằng một cú bấm phím, hắn cho “con” virus vừa viết xong xâm nhập vào hai máy con này. Cùng lúc màn hình báo động hai máy con “Kim Lê” và “Phái viên” bị virus xâm nhập, ở gần đó bà Kim Lê và tên Phái viên bỗng thét lên những tiếng kêu đau đớn xé trời... Cả hai gục xuống như hai cái xác. Tarzan Thù và cô bé Hận đồng loạt nấc lên:
- Mẹ... mẹ ơi...
Để xua tan bầu không khí ảm đạm, Hoàng Tử Bé giải thích:
- Tôi đã đoán rằng các nơ-rôn cơ học hoạt động như một máy vi tính trong đầu bà Kim Lê vả Phái viên, hai máy này có cơ chế hoạt động nối mạng vô tuyến giống như các máy vi tính xách tay vậy. Tôi đã cho virus xâm nhập và làm ngưng hoạt động các nơ-rôn cơ học trong não của bà Kim Lê và Phái viên. Hy vọng lát nữa đây các nơ-rôn sinh học của bà Kim Lê và Phái viên sẽ hoạt động lại bình thường, thoát khỏi sự điều khiển của các nơ-rôn cơ học!
Ngay lúc đó, cô bé Hận la lên:
- Anh Hai, mẹ đang mở mắt kìa!
Tất cả mọi người chăm chú nhìn bà Kim Lê chờ đợi sự thần kỳ xảy ra.
Bà Kim Lê chớp chớp mi mắt rồi mở choàng mắt ra. Như một người vừa trải qua cơn ác mộng, bà hỏi:
- Tôi... đang ở đâu đây?
Cô bé Hận ôm lấy khuôn mặt mẹ:
- Mẹ, mẹ có nhận ra con với anh Hai không?
Người đàn bà vuốt má cô bé:
- Con... là con ta và thằng... trời ơi, thằng Hai đó hở con?
Tarzan Thù sung sướng cầm tay mẹ:
- Con đây, mẹ ơi!
Thông bác học liếc nhìn Hải khòm, thấy hắn đang cố kìm nước mắt. Hoàng Thân mồ côi thì đưa tay áo quệt ngang đôi mắt đỏ hoe...
Bỗng dưng có tiếng bước chân chạy sầm sập lên cầu thang rồi ở cửa phòng xuất hiện hai người đẹp Kim Thúy và Tú Anh, sau lưng hai cô là người hùng “Tarzan” Minh móm đang vác con... berger trên vai! Minh móm hốt hoảng báo tin:
- Cẩn thận nghen, cảnh sát đang tới!
o O o
Cánh cửa gỗ ọp ẹp nhà Hoàng Thân mở bật ra, cả một đám người ùa vào. Có đủ cả: Thông bác học, Hải khòm, Minh móm, Tú Anh, Kim Thúy và Tarzan Thù. Hoàng Thân ngừng tay trên bàn phím máy tính, cười nói:
- Các bạn vui quá! Chắc có việc gì đây?
Thông bác học hỏi gấp:
- Ủa, chưa đọc báo à?
- Báo? Chưa!
Kim Thúy chìa tờ báo ra:
- Đây nè! Ngay trang nhất! Hình Hoàng Thân đẹp trai hết biết.
Minh móm đau khổ nhìn xuống mũi giày.
Hoàng Thân lại nhìn Kim Thúy bằng ánh mắt dịu dàng khó tả.
- Cám ơn các bạn! Tôi cũng có việc cần định đi tìm các bạn đây.
Chàng Tarzan Thù nay đã đóng bộ quần áo dân thành phố tự cho mình cái vai trò làm vệ sĩ của Kim Thúy nên luôn luôn đứng khoanh tay ngay sau lưng Kim Thúy. Hình ảnh đó làm cho Minh móm càng đau lòng hơn. Hắn nghĩ mình đã trở thành kẻ thừa thãi trên đời, khi mà trước mặt Kim Thúy là tài năng xuất chúng Hoàng Thân và sau lưng cô là tên vệ sĩ người rừng lực lưỡng. Hắn buồn bã chuyện tình cảm riêng tư nên cố tỏ ra quan tâm tới việc chung:
- Có chuyện gì vậy Hoàng Thân?
Hoàng Thân móc trong túi áo ra tờ giấy trắng in đầy chữ:
- Các bạn thử nghe lá thư này rồi cho ý kiến nghen!
Hoàng Thân đọc lớn:
- “Hội đồng Tin học quốc gia kính gởi tài năng tin học Hoàng Thân. Xưởng phần mềm đầy tội ác của tên Phái viên bị phá tan, đó là công trạng của bạn và các bạn Kim Thúy, Tú Anh, Thông, Hái, Minh. Hội đồng xin chân thành cảm ơn tất cả các bạn. Nay, sau khi xem xét dự án “Hệ điều hành VNS - Việt Nam Software” của Hoàng Thân và căn cứ trên năng lực tin học hiếm có của bạn, Hội đồng Tin học quốc gia quyết định bổ nhiệm Hoàng Thân vào cương vị giám đốc dự án VNS, phụ trách xưởng phần mềm Hoàng Tử Bé”.
Tiếng của Hoàng Thân chưa dứt thì cả bọn đã nhảy cẫng lên reo hò tở mở. Hoàng Thân im lặng chờ cơn bão táp vui vẻ qua đi, từ tốn nói:
- Tôi rất vui mừng, nhưng rất tiếc có lẽ tôi không nhận lời được vì tôi đang bận...
Minh móm liếc Hoàng Thân rồi liếc Kim Thúy, tức điên lên:
- Bận, bận cái khỉ mốc gì?