A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Tác giả: James H. Chase
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Pas D'orchidées Pour Miss Blandish
Dịch giả: Nhật Tân
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 965 / 7
Cập nhật: 2016-06-17 08:03:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
lim giật mình tỉnh giấc và liền cảnh giác ngay. Hắn đứng lên, khẩu súng lục đã vụt xuất hiện trong tay. Một tia sáng yếu ớt chiếu qua kẽ nứt của bức tường nhà kho làm hắn nhấp nháy đôi mắt. Trong một lát, hắn không biết đang ở đâu rồi dần dần hắn nhớ lại con đường dài dằng dặc chạy qua khu rừng trong bóng tối, ánh đèn hắt từ một trang trại ra như một ảo ảnh và việc đến được nhà kho này. Mệt quả, hắn không thể đi xa được nữa, hắn đã vô cùng vất vả dìu cô Blandish đến được đây. Cô hoàn toàn kiệt sức, không lê nổi bước. Hắn dìu cô lên gác xép để cô nằm trên một tấm ván có lót rơm. Hắn đóng cửa sập và lấy một bao trấu chẹn cửa. Hắn mệt rã rời nằm ngay dưới sàn mà ngủ một lát; hắn cảm thấy đói và khát. Đồng hồ chỉ năm giờ sáng. Có lẽ hai người phải trú ở đây cho đến hết ngày. Cần phải có nước. Hắn liếc nhìn cô Blandish đang ngủ, đẩy bao trấu, mở cửa sập và nhanh nhẹn xuống thang. Hắn bước lại sát cửa, súng cầm tay, quan sát trang trại cách chỗ hắn khoảng năm mươi mét.
Chưa có dấu hiệu của sự hoạt động. Những tấm màn tuyn vẫn rủ xuống ở các khung cửa sổ. Slim đứng rình một lát. Sau khi tin chắc trong nhà chưa có ai tỉnh dậy, hắn mới thận trọng bước ra ngoài.
Ông gia Waite và hai người con vẫn núp sau cửa sổ đứng rình suốt đêm. Họ lạnh người khi thấy một bóng người mặc toàn đồ đen bước ra từ nhà kho, tay cầm súng.
– Chính hắn rồi, – Waite thì thầm. – Harry, báo cho bọn cớm biết. Nhanh lên!
Slim lấy một cái xô múc nước rồi vội vã trở về chỗ trú, không hay biết lệnh báo động đã được ban ra. Những chiếc xe chở đầy Cảnh sát trang bị súng ống đầy đủ nối đuôi nhau kéo đến trang trại hẻo lánh này.
Slim đem xô nước lên gác xép và đóng cửa sập. Hắn muốn có một chút gì ăn dằn bụng nhưng không, đành uống nước lã cầm hơi và lại nằm xuống ngủ.
Một tiếng trôi qua. Cô Blandish trở mình, hắn chống khuỷu tay ngóc đầu nhìn. Cô nói mớ vài tiếng vô nghĩa.
Lúc cô Blandish mở mắt, hắn nghe thấy tiếng phi cơ từ xa vẳng lại. Hai người nhìn nhau. Đôi mắt Blandish mở to, người giật thót, đưa tay lên miệng. Slim biết cô định la hét nên càu nhàu:
– Đừng có làm ồn. Em có nghe anh nói không? Yên nào! Anh không chạm vào người em đâu! Phải thật yên lặng.
Cô liếc nhìn hắn, không dám nhúc nhích trong khi chiếc phi cơ đang bay đến gần, như ở ngay trên nóc nhà kho.
Tim như muốn ngừng đập, Slim chợt hiểu ý nghĩa của tiếng động cơ máy bay. Hắn nhảy xuống, đẩy bao trấu và mở cửa sập.
Hắn ra dấu cho cô gái im lặng, bước vội xuống thang, chạy tới cửa nhìn ra bên ngoài.
Một chiếc trực thăng mang dấu hiệu sao trắng của không quân vừa đỗ ở cánh đồng ngay phía sau trang trại.
Hắn hiểu nơi trú bị phát giác và khẩu súng vụt xuất hiện trong tay. Hắn đóng cửa nhà kho, cài chốt và qua khe hở của hai tấm ván, hắn nhìn ra sân.
Trong sân để bề bộn những chiếc máy kéo, một máy cày và một chiếc xe tải loại lớn. Chúng tạo thành những vật cản rất tốt cho những người muốn tiến vào nhà kho.
Bất chợt hắn nhìn thấy một người Cảnh sát mặc sắc phục. Người này vụt lặng lẽ xuất hiện sau chiếc xe tải và mất hút sau chiếc máy kéo. Slim chợt hiểu số phận hắn sắp kết thúc.
Phía sau trang trại, Brennan và Fenner bước xuống trực thăng. Một viên trung sĩ to béo cùng với một viên trung uý quân đội dáng nhanh nhẹn chạy ra đón họ. Brennan bắt tay viên trung uý và hỏi:
– Nó trốn ở đâu?
– Thưa đại uý, chỗ này này, – Donaghue đáp.
Bốn người qua cánh đồng vào trang trại. Brennan hài lòng nhận xét người của ông núp rất kỹ, nằm sát người xuống cỏ, súng trên tay, họ bao vây vòng quanh trang trại.
– Thưa đại uý, bắt đầu từ chỗ này cần phải cảnh giác, – Donaghue thông báo và dừng ở góc ngôi nhà chính. (Anh ta chạy dọc thêm bức tường và mọi người nhìn rõ một nhà kho cách họ năm mươi mét) – Chúng ở trong đó.
Brennan nghiên cứu thực địa. Ba mươi mét đầu tiên không lo ngại vì có những vật cản nhưng hai mươi mét sau là khoảng trống hoàn toàn.
– Trung sĩ, hắn có tiểu liên không?
– Thưa đại uý không.
– Nếu hắn có một khẩu chắc chắn sẽ gây nhiều thiệt hại. Thế còn cô gái? Vẫn không có dấu hiệu chứng tỏ cô ta còn sống à?
– Không, thưa đại uý.
– Tôi sẽ kêu gọi Grisson ra hàng. Anh có xe phóng thanh không?
– Thưa đại uý, xe đang đến.
Bốn người quay vào trang trại. Vài phút sau, chiếc xe phóng thay chạy nghiêng ngả trên cánh đồng đỗ xịch bên họ. Brennan cầm máy vi âm.
– Ông có thể cử mấy người của ông núp sau hai máy kéo và chiếc xe tải được không?
– Tất nhiên là được chứ, – Hardy đáp. – Tôi định làm từ trước nhưng ông trung sĩ bảo chờ ông đến.
Ông ta quay sang ra lệnh cho một người dưới quyền.
Brennan nói:
– Chưa được bắn. Nếu con nhỏ vẫn còn trong đó, ta không được liều.
– Rõ thưa đại uý.
Mười người lính vụt xuất hiện lặng lẽ ở góc nhà. Họ bò sát đất liền về những chiếc máy kéo và xe tải.
Slim mình đầy mô hồi, run như cầy sấy, nhìn thấy họ đúng lúc họ vượt qua khoảng trống. Hình ảnh những bộ binh phục, những chiếc nón sắt, súng trường lăm lăn trong tay khiến hắn sợ muốn vãi đái. Hắn nâng khẩu súng cố nhằm vào một người lính gần nhất nhưng mũi súng rung rinh, hắn bắn hú hoạ một phát, điên người lên vì sợ hãi và lắp bắp giận dữ thấy mình bất lực. Bụi tung lên cách người lính gần nhất khoảng một mét và người này gập đôi người nhảy vội một cái mất hút sau chiếc xe tải. Những người lính khác cũng phóng tới mục tiêu và khuất khỏi tầm nhìn của hắn.
Brennan thốt ra tiếng càu nhàu, ông nói với viên trung uý:
– Nếu có khẩu Tôm xơn thì hắn đã sử dụng rồi. Bây giờ chỉ còn xem hắn có bao nhiêu viên đạn thôi. Để tôi nói với hắn. (Ông ghé miệng vào máy vi âm). Ê này! Grisson! Anh bị bao vây rồi! Bước ra ngoài, tay giơ lên cao! Grisson, anh không có cơ hội thoát đâu! Bước ra ngoài!
Tiếng loa phóng thanh vang lên trong làn khí lạnh ban mai. Slim lắng nghe, đôi môi nhão và ướt trễ xuống nom thật đáng sợ. Giá hắn có khẩu Tôm xơn! Hắn tự chửi rủa bằng đủ thứ danh từ khi để sa vào bẫy một cách thảm hại như thế này. Hắn nhớ tới Măng, Pete đã nói Măng chiến đấu dũng cảm như một người đàn ông, hắn sẽ noi gương Măng. Hắn liếc nhìn băng đạn: chỉ còn năm viên. Chà được, năm người sẽ theo hắn. Họ không muốn đêẻ hắn sống.
Trên gác xép, cô Blandish nghe tiếng súng rồi tiếng nói qua loa phóng thanh, cô hiểu đây là thời điểm mà cô luôn luôn mơ hồ chờ đợi trong ba tháng qua. Cô sắp sửa được tự do nhưng đó chính lại là một cuộc phiêu lưu vào cõi đia ngục.
Cô bò ra cửa sập nhìn xuống nhà kho. Slim đứng quay lưng lại. Hắn đang theo dõi chiếc sàn qua khe cánh cửa. Chiếc lưng gầy đen đúa cúi xuống, bàn tay nắm chặt báng súng. Cô nghe thấy hắn lầm bầm qua kẽ ràng. Ngoài sân lúc này thật yên lặng.
Slim cảm thấy ánh mắt cô Blandish gắn vào gáy mình, hắn thong thả quay lại. Hai người nhìn nhau. Hắn đứng bên cửa, mồ hôi tháo đầm đìa, run rung cả người còn cô nằm sát bụng trên sàn, đâu và đôi vai ló ra ngoài khung cửa sập, đôi mắt cúi xuống nhìn hắn. Gương mặt Slim loáng lên trong ánh sáng mờ mờ. Vừa hốt hoảng vừa khiếp sợ, hắn văng vào mặt cô những lời chửi rủa thật tục tĩu, dơ bản. Cô cứ lặng yên nghe không phản đối và hi vọng cuối cùng hắn sẽ giết cô. Cô cố khích động hắn nâng khẩu súng nhả một viên đạn giải thoát vào người cô nhưng hắn chỉ chửi và giương đôi mắt vàng ệch long lanh vì giận dữ nhìn cô thôi.
Bên ngoài có tiếng động hắn vội quay người. Một bóng di động sau chiếc máy cày, hắn bắn luôn. Tiếng nổ vang lên trong bầu không khí yên lặng. Một đám bụi nhỏ bay lên kèm theo vài mảnh gỗ dứt ra từ khung chiếc máy cày.
Lại một lần nữa tiếng loa phóng thanh vang lên ra lệnh cho hắn đầu hàng:
– Grisson! Chúng tao chờ mày! Mày không thoát khỏi tay chúng tao đâu! Bước ra ngoài, tay giơ cao!
Nỗi hoảng sợ xâm chiếm người hắn. Đôi chân run run. Khuôn mặt gầy gò đầy vẻ man rợ co rúm lại. Hắn ngã khuỵu xuống, khẩu súng rời khỏi tay.
Cô Blandish nhìn hắn. Lúc đầu cô tưởng hắn trúng đạn nhưng khi hắn bắt đầu rên rỉ nho nhỏ, cô lùi xa cửa sập, hai tay bịt kín lấy mặt.
Brennan muốn kết thúc nhanh chóng liên ra lệnh cho những nhân viên của ông. Nhiều người lính phối hợp với hai viên Cảnh sát chạy tới núp sau chiếc máy cày. Họ dùng máy cày làm lớp lá chắn dày dẫn tới cửa nhà kho.
Slim nhìn thấy chiếc lá chắn di động tiến lại gần. Hắn nhặt khẩu súng loạng choạng đứng lên. Hoàn toàn mất trí và tuyệt vọng, hắn nâng then cửa mở toang xông ra ngoài. Hắn đứng thẳng trong ánh nắng, thớ thịt trên má giật giật, nhả đạn điên cuồng vào chiếc máy cày đang tiến đến.
Hai khẩu tiểu liên nhả đạn. Chiếc sơ mi trắng bỗng chốc nhuộm toàn màu đỏ. Khẩu súng tuột khỏi tay và rơi xuống đất. Tiếng súng đột ngột im bặt cũng như lúc bất thình lình khai hoả.
Brennan và Fenner nhìn hắn ngã nhào. Hai cẳng chân khẳng khiu đạp đạp vài cái. Nom hắn như một con rắn độc đang hấp hối. Lưng hắn ưỡn lên, hai bàn tay cào cào lớp bụi, người cong lên rồi thẳng cẳng ra.
Hai người súng cầm tay chạy băng qua sân. Chưa cần sờ vào người, Fenner cũng biết hắn chết rồi. Anh dừng một lát bên xác hắn. Đôi mắt ti hí vàng ệch không còn sinh khí nhìn anh. Gương mặt bé nhỏ xám ngoét quay về phía anh với vẻ vô hại và sửng sốt. Cái miệng nhão nhoét mở to. Fenner quay đi với vẻ ghê tởm.
– Giải quyết xong, thế là rảnh! – Brennan nói.
– Phải, – Fenner xác nhận.
Anh hít một hơi dài và thong thả đi vào nhà kho.
Vành Khăn Cho Em Vành Khăn Cho Em - James H. Chase Vành Khăn Cho Em