There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Văn Thái
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: nguyễn quang
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2025-11-08 19:57:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
iếng lóng, dõng dạc từ nhà tiểu công nghệ đưa ra. Đó là lệnh được tùy chỉnh. Từ ngòi bút, nhân vật trong nhà giam thường vừa phải thì nên nói chuyện vừa chỉnh sửa văn phòng. Vừa nghe nói là họ xuống trong suốt như vậy. Tiếng tru tren cót két, tiếng kêu bong tróc hoặc xương sống, bẻ các đốt ngón tay, ngón chân chân. Tất cả xảy ra không quá nửa phút rồi họ Yên Yên trong sự chờ đợi.
Thời tiết mới sang Hạ. đêm mát mẻ dễ chịu. Những sở nhân không được gia đình tiếp tế, chỉ còn chiếc áo cánh sợi xác với chiếc quần xà lán rám nắng đã qua những đêm cắt da, cắt thịt, những ngày mưa phùn lạnh như kim châm.
Giám thị xách roi mây, kiểm soát nhân viên nằm trên hai dẫy giường tre. Tới phòng cuối cùng, đánh răng lại cửa ra vào, khoanh tay trước, phên:
- Kiểm số!
Tức thì ở tít mãi đầu phòng sau kia, một giọng yếu ớt cửa hàng lên:
- Báo cáo! Xin bắt đầu kiểm tra số: Một...
Các tiếng khác đều được lưu trữ theo:
- Hai...
- Ba...bốn...
Tiếng hô số lần like nhảy từ miệng người ta này qua miệng người khác, cho tới người nhẹ nhàng. Công việc dễ dàng, như vậy mà có nhiều người quýnh quá vì mất tinh thần nên lộn xộn, nhắc lại số đã hô rồi thay vì hô con số tiếp theo.
- 40...
- 40...a...a...41...
Giám thị lớn:
- Ngông! Thắng nào vừa đúng 40?
- Thưa...tôi lỡ miệng hô lộn. Xin ông giám thị lỗi cho...
Giám thị không tính phí, nhiệm vụ liền năm roi quắn thịt vào kẻ có gian ý. Người được đánh chỉ trả lời xuýt xoa dịu, nằm y nguyên mà chịu trận không được phép ngồi lên.
Sau đó, tiếng hô số lại tiếp tục.
Thanh và Toàn nằm chung một trõng. khi Thanh hô 83 thì Toàn hô 84 và có ý chờ người ở kế hô tiếp. Nhưng từ bên trong manh chiếu rằn, mãi mới có tiếng động đậy trở mình rồi mãi mãi mới tiếng phều phèo, hơi thở:
- 85 và...hết.
Hãy xông hơi như nói xong mấy tiếng ồn ào, người mệt mỏi quá, thở hổn hển một hồi hồi. Ánh sáng bồi trên người của mình thả xuống sàn để lộ ra mái tóc bạc và hai vũng mắt đen thui. May thiệt là may, chỉ chậm hai giây nữa là bị ăn đòn.
Giám thị lừ mắt lườm mái tóc bạc một cái, trở về chỗ ngồi nhân trực ngồi, viết vài chữ trên cuốn sổ rồi ra ngoài.
Nằm một lúc lâu, Toàn vẫn chưa tỉnh giấc ngủ dù rất mệt mỏi. Anh bên cạnh khắp châu thân một lần vì sự nhớ đến hình ảnh trận đòn tuốt nứa hồi sáng qua. Thực sự hấp dẫn và ghê rợn, nhất là khi đang cắt lem da thịt, tinh nứa phải khúc xương làm bật lên những tiếng ồn ào sâu chảy những máu.
Rồi lan man, Toàn nghĩ đến nhiệm vụ 982.
Không biết có lối ra không hay anh ta chết trong rừng? Hồi chiều, Toàn có nghe mấy cái hầm kín tin xì xào với nhau rằng người Mán "xung phong" đi rình bắt 982 đã chết trong rừng, bị thú dữ nghiền nát cả thân thể, không còn dấu vết một mảnh quần áo che thân. Quần áo người Mán may bằng vải tốt và dầy, đâu có bở như quần áo tù mà bị mất hết như vậy, không cân 982 sát thủ Mán rồi lột quần áo để ngụy trang. Nếu đúng như vậy thì may ra 982 đi thoát về vùng quốc gia cũng vậy.
Chỉ ân hận một điều là 982 đã sơ sơ để lại dấu vết cưa xiềng thủ trưởng ban quản trị tìm ra manh mối rồi truy ra tòng phạm là Hợi.
Nghĩ đến Hợi, Toàn thương xót vô hạn. Hiợi đã được tá dược thuốc bôi đỏ vào hai ngón tay thiết bị cứa da cho có hình thức săn sóc, rồi sau đó được lệnh vào chung với những con nhân đang bị bệnh mô tả hoặc những bệnh truyền nhiễm khác.
Toàn, Thanh đều hiểu ý ý của chức năng Trại Giám Đầm Đùn. Họ giết chủ sở hữu bằng các phương pháp khác, kín hơn. Bị nhốt chung với bệnh nhân mô tả, trước sau gì cũng lan truyền bệnh mà chết nếu không đói, vì mỗi bữa ăn tù bệnh chỉ được một bát cháo. Không có sản phẩm nào được sản xuất thì sẽ luôn ăn.
Toàn cố nén tiếng thở dài, hé mắt nhìn Thanh bên cạnh đang thở đều, tưởng bạn ngủ say. Sự thật, Thanh cũng đang âm thanh vì những hình ảnh tra tấn 983 với Hợi, và đang miên man suy nghĩ. Kiểm tra lại những ý định tuyệt vọng phải chết trong trại giam của anh, của Toàn và một số đồng cảnh khác, Thanh nhận thấy yếu đuối, không được thực tế và hoàn toàn tiêu cực. Đằng nào cũng chết rồi, nên cố gắng chiến đấu đến phương tiện thuận tiện, tìm cách trốn khỏi nơi này nhưng hơn là chết mòn trong trại giam.
Thanh vẫn miên man suy nghĩ. Những hơi thở khò khè của những người lao lực, bệnh hoạn, những tiếng rên rỉ đau đớn của các tù nhân đeo đủ thứ bệnh Thanh càng tìm thấy nấu nấu trong lòng. Đây không phải là những con người đang sống mà là những xác chết chưa chôn. Nhưng khi mặt trời mọc, những xác chưa chôn đó lại tiếp tục cố gắng sản xuất, xung quanh phong làm bất cứ công tác nào cho tới khi mặt trời lặn.
Buổi tối, biết bao nhiêu người âm thầm cầu mong mai sáng từ phải thấy mặt trời mọc và từ nghe tiếng ồn.
Trong bóng tối mờ, Thanh thấy hai chấm dài lạnh trên mặt Toàn. Anh biết bạn đồng cảnh đang khóc như trước đây anh đã khóc nhiều đêm. Thanh tự động: Phải làm một cái gì chứ chỉ khóc thì làm sao tự giải thoát và giải thoát cho những thế hệ tiếp theo?
Nhưng mắt Toàn Đường mở lớn, đưa lại khoản vay loáng rồi góc Thanh.
Thanh ngạc nhiên, lắng tai nghe để nhận định tình hình.
Trong cái yên tĩnh của trại giam ban đêm, Thanh nghe vẳng tiếng nói ồn ào từ xa của nhiều người, rồi một vài tiếng ồn ào rời bỏ tiếng ồn ào đó. Sau đó lại yên tĩnh một lát lâu. Toàn thân nhẹ nhàng trở về, tự do về phía nhân trực ngồi. Ánh sáng ngọn bấc dầu chai chạy run như cũng đang lên cơn sốt, chớp chờ chiếu vào những thân xác bất thành nhân dạng. Hoàn toàn ngạc nhiên khi thấy một số người ngồi bên cạnh những vẻ ngoài kỳ lạ của những xác chết, họ cũng không ở trong tình trạng mới chết. Buổi tối đi ngủ của họ không có vẻ gì khác, nhưng buổi sáng sớm đã có hai, ba người chết rất bất ngờ.
Tiếng ồn ào phản hồi giây lát, tiếp theo là tiếng đánh lộn huỳnh huych, nghe kỹ thuật như từ phòng giam giam xiềng lại.
Sau đấy, Toàn bốc đi trong giấc ngủ mệt mỏi.
Không biết ngủ cào bao lâu, Toàn tỉnh giấc, nghe có tiếng cào cào tay trên mặt chiếu.
Toàn nhìn sang trên kế bên. Người tù già tóc trắng nằm cuộn tròn trong manh chiếu rằn, hai cẳng chân đen thui và gầy gò như hai ống sậy ra ngoài. Toàn mong đợi: Ông già bịnh đã mấy tuần này, đau trong xương, buồn chân buồn tay nên cào cào soạt trên mặt trũng chăng?
Rồi Toàn bộ giấc ngủ liền, không nghe ra khỏi bốn phía hồi phục của chòi canh cảnh bảo vệ ở bốn góc trại.
Sáng lớn, vừa nghe tiếng ồn, Toàn chạy cho dậy liền.
Cảm giác đầu tiên là cảm giác lạnh. Toàn run lạnh, đưa bàn tay vào trong võ, xoa bóp lên một hồi, miệng xuýt xoa Thanh cũng đã ngồi lên, đưa tay che miệng thì thầm:
- Gần sáng, trời lạnh quá, há?
Người cuộn tròn dưới giường, nhảy xuống đất. Tù nhân trong phòng cũng đã được thu dọn lên giường, chờ đợi lệnh tập trung ngoài sân, ra ao rửa mặt đầy miệng.
Thấy đồng cảnh bạc chưa tỉng dậy, Toàn nẳng với tay đập lên chiếu mấy cái nhẹ nhàng và nói:
- Bin nay ông già chưa mạnh? Dậy đi đừng!
Nhưng người nằm đó vẫn im lìm, không lên tiếng trả lời, cũng không tỏ vẻ đã thức giấc. Mái tóc trắng ra ngoài mép tham chiếu không nhúc nhích.
Nghĩ đến cái lạnh rồi đã anh lạnh chạy lên cầm cận mà không phải cái lạnh của thời thiết kế, anh thở hơi mở giới hạn Một xuống giường trong khi Thanh thản người nhìn. Một số người trả thù cổ thảm thiên nhiên một cảnh tượng đã quen với mắt.
Hai mép chiếu Cô tung để lộ tênh hên một cái xác gầy gò, chỉ còn da bọc xương, man áo trước bụng tốc độ, cả một khoảng da bụng vàng ệch như bôi nghệ. Toàn đoán ông già này bị bệnh gan trầm trọng, mật bài tiết quá nhiều vì bệnh nên đã kinh thành một bộ phận khác trong cơ thể.
Quá tuần trước, mắt bệnh nhân đã vàng như nghệ.
Trên giường có một chiếc quần bó cột rất cẩn thận. Nhưng chiếc áo cánh và quần sà lỏn người chết đang réo rắt đã hết.
Hiển nhiên, người tù già này cố ý ăn bận xuyềnh xoàng khi "ra bài".
Toàn nghĩ đến hoàn cảnh của mình. Nhiều đêm mặc quần áo ngủ. Lại nhiều đêm, phải bồi đắp thay mặc quần sợ ngủ say mê mệt không nhẹ nhàng giữ mình, quần sẽ tơi ra không còn cách nào có thể ríu được nữa.
Đã ba tháng nay, vẫn còn vô tin tức của gia đình, Toàn chắc mấy lá thư không đến tay người nhà, hy vọng được tiếp tế quần áo cũng tiêu luôn.
Bất giác Toàn ôm lom lom bọc quần áo, rồi lấm lét nhìn Thanh, nửa như sợ Thanh không hiểu ý mình, nửa như xúi dục, Thanh hiểu liền ý ý của Toàn, vì anh ta cũng chủ có thêm quần cụt. Trong bọc của người chết phải có hai, ba bộ đồi là ít.
Có lẽ trong giây phút ra đi viễn tưởng qua bên kia thế giới, người già đã mãn nguyện vì ở môi ông lão nhưng phản phản nụ cười nụ cười nửa chừng.
Toàn chạy ra báo cáo với giám đốc, nhưng giám đốc chưa tới nên báo cáo với cá nhân trực tiếp để ghi vào cửa sổ chết trong đêm. Quay lại bên xác chết, Toàn kiếm chăm chú nhìn, ở túi áo người chết có một mép giấy trăng lộ ra. Toàn rút ra đọc. Đó là một lá "chúc thư" có nhiều giòng như sau viết trên mặt tờ giấy bao thuốc lá Van Niên (Chủ nhân hãng thuốc lá Van Niên cũng bị bắt giam tại một trại giam ở Khu Tư, sau vượt trại trốn thoát về Hà Nội, rồi trốn xuống Hải Phòng để cư trú vào Nam).
"Thân gửi cảnh, danh số 271.
Tôi xin để chào tất cả anh em trong phòng thường tố và mọi người trong Trại Sản Xuất.
Báo cáo của tôi đã mãn nguyện, tôi xin "đi" trước các anh em. Để làm kỷ niệm, tôi thành tâm gửi lại tăng đồng cảnh 271: Một áo cánh và một quần đùi.
Tăng đồng cảnh 465 (anh Thanh): Một cánh và một quần đùi.
Còn lại bộ đồ thứ ba tôi tặng một cảnh đồng khác mà tôi quên danh số và quên luôn tên.
Chạnh lòng ai biết tôi sẽ chết, đến hỏi các bạn đang nhờ đồng cảnh 271 trao lại bộ quần áo cho ông ấy.
Nhờ sự hướng dẫn tín ngưỡng và lời an ủi của đồng cảnh đó mà tâm hồn tôi được bình yên lúc tạm biệt cuộc đời.
Phòng giam bất ngờ, không rõ ngày tháng.
Ký tên
Hoàng Văn Đán, danh số 528.”
Lời lẽ minh bạch thân ái chứng minh người viết "chúc thư" rất tỉnh, bình tĩnh, đã xả hết những ý nghĩ thù hận đối với trại giam. Nhưng người thứ ba được hưởng "tài sản" nói trong chúc thư là ai? Trong trại giam này, một bộ quần áo lặn là một tài sản lớn, ít ai xanh mong có.
Toàn cầm mảnh giấy bước ra cửa lúc giám thị tới. Y cau mặt đọc xong rồi nhìn Toàn một vẻ không hài lòng, Yên tĩnh. Theo luật trại, khi có người chết, trại viên được thiết kế bên trong kẻ chết có trách nhiệm phải báo ngay cào với giám thị. Toàn, Thanh theo giám thị quay lại bên trườn người chết. Giám thị dùng đầu ngọn roi mây mép mép mấy cái như đùa nghịch, nghe nghía sơ qua xác chết cong queo rồi nói:
- Không lao động được để tăng gia sản xuất, mỗi bữa ăn hại một bát cháo, đến "hô số điểm danh" cũng không xong thì chết đi là hợp lý quá rồi. Trại Sản Xuất không thừa bình để nuôi báo cô lũ ký sinh trùng trí, phú quý, địa hào!
Giám thị chăm sóc xích quần áo, mặt y tăng dần hồng hào. Y chỉ roi vào giữa mặt Thanh như điểm mặt, sau đó quất một roi vào bọc đồ, ra lệnh:
- Mở ra coi, ẩn những gì bên trong này?
Thanh hoảng sợ hãi thầm: Vô phúc có đồ "quốc cấm" trong bọc thì bỏ mẹ mình rồi. Nhưng rồi anh cũng hạ xuống sợi dây chuối buộc chéo chữ thập, lần mở từng chiếc áo để giám sát thị kiến ​​kiến ​​trúc. Ngoài ba chiếc áo cánh và ba quần cụt, còn có năm mảnh vải còn mới bằng trang giấy học trò. Toàn mảnh vải đó để may đắp lên quần cụt anh đang mặc cũng đủ yên tĩnh mấy tháng trời. Toàn còn đang lửa ao ước, giám thị đã nghiêm trọng, ra lệnh:
-Cưỡng chế lại cũ để trình lên văn bản quyết định. Chủ người được phép "sáng tiền" rồi tự ý chia cho nhau?
Toàn, thanh uất ức và hoàn toàn thất vọng nhưng không giải trí để lộ mặt.
Xếp hàng ra đến ngoài sân, hai người chỉ nhìn nhau không nói lời nào. Toàn nhớ lại ba bữa trước đây, ông già nằm kế bên bị nặng về bộ tiêu hóa không đi lao tác được, có năm hoa anh kiếm dùm một cây bút chì để ông ta viết mấy chữ. May quá, Toàn đã có sẵn mẫu viết bằng ngón tay út mà anh phải mua một căn nhân bằng nửa chén cơm. Nhưng anh vẫn cửa hàng kỹ thuật bọc vì chưa kiếm được giấy để biên soạn mấy câu thơ đã làm trong khi xay thóc hay mang theo nước hoa màu phụ của trại trại. Để lâu không ghi, Toàn sợ quên.
Không ai ngờ ông già viết nến để làm chúc thư cho mấy người đồng cảnh. Có giấy chứng minh hoi mà Toàn không nước mẹ gì! Thì ra, dưới chế độ cộng sản, tù nhân không còn là con người, mất hết dân quyền, về một phương diện khác giá trị người lại còn thân thiện với cả loài vật, vì thịt xương họ không ăn được như thịt xương con chó, con gà, mà chỉ dùng được vào mỗi công việc là làm phân bón như bãi phân trâu.
Toàn bộ vẫn đang cơn thịnh nộ, một cảnh bảo vệ tên đã tiến tới dẫn lũ ra ao. Toàn lam bẩm sinh chát:
- Uống nước ao tù gần cả năm rồi mà không bị bệnh chết thì khó hiểu thật!
Tuy nói thế, nhưng khi đến ao, anh khỏa tay nhẹ nhàng ở một góc ao cho tan sáng rồi chụm hai lòng bàn tay, vốc lên một vốc nước, thảm nhiên uống như mọi người. Sáng sớm, nước ao mát lạnh, uống đến đâu biết đến đó.
Lúc quay lại nhà tiểu công nghệ ăn sáng, anh chợt tìm thấy tên trưởng ban loxxi từ trong trại xiềng xích đi ra cùng với viên giám thị Mường, người được coi là tương đối ít hung nhất. Trong khi phó trưởng ban trở lên văn phòng, giám đốc thị trường Mường đi theo hai xác chết đặt trong cây đan bằng nứa, đặc biệt dùng để xác xác chết, nhưng thay vì cho ra bụi chuối, hai xác thực đó lại được mạnh tới một căn phòng xép, vẫn dùng kho tạm trong những công cụ lặt vặt của trại. Tuy có đậy kín xác thực, Toàn vẫn thấy cả hai xác còn mang xiềng, sợi xiềng vòng qua khe hở lòng cánhng trên mặt đất, lắc lư theo bước chân của người cầug.
Bữa cơm sáng, Toàn Yên người đi suy nghĩ suốt. Vì anh chợt nhớ đêm vừa rồi thoáng nghe nhiều tiếng la hét ở trại xiềng xích rồi tiếng huỳnh huỵch, xộc xát như có trận đánh lớn giữa hai phe tù nhân. Điểm khác đáng lưu ý là phó trưởng ban có mặt tại trại xiềng ngay từ sáng sớm tinh sương. Hai sự kiện đó phải có liên hệ với nhau.
Ngoài ra, không thấy cảnh vệ dẫn tù xiềng và cùm ra ngoài như mọi sáng mà chỉ cho từng năm người đi một lần.
Vừa nhẹ nhàng nửa đêm thứ hai, Toàn giành lấy mình vì chợt nghĩ đến Hợi. Không thể tiếp tế cơm, Hợi mất máu, mất sức như thế, chắc chắn không sống nổi. Toàn ngước nhìn sau, không thấy giám thị đâu, liền hoàng bát cơm vào lòng bàn tay, giật thật chặt lại thành ôm, ôm vào eo quần.
Thanh chợt hiểu nhưng đã ăn gần hết bữa cơm. Anh thở dài thư giãn:
- Tôi quên rằng phải giúp một cảnh nên lỡ ăn hết. Bây giờ làm sao?
- Nếu cần, hãy đồng cảnh dùng bữa cơm của tôi ở đây. Tôi ăn một chén tạm đủ rồi!
Toàn, Thanh ngạc nhiên nhìn người vừa nói...Trong trại giam, không mấy khi say rượu say nhau một miếng cơm hay một món canh mặc dù họ rất thương nhau, có khi thư giãn hy sinh mạng sống vì nhau.
Vì vậy, chỉ trong những trường hợp thật hữu hạn, tù nhân mới đành phải hy sinh cho nhau hoặc trao đổi, hoặc cho vay. Nay có người "xung phong" cho không một chén cơm, cân đáng kinh ngạc sao?
Thanh, Toàn chật đăm đăm đồng cảnh đáng kính phục kiến. Toàn nhớ mang máng đã nói chuyện với người này ở trường hợp nào, nhất thời anh không nhớ ra. Đường vẻ từ kim cương, lời nói chân thật, sơn mặt hậu tuy hơi khắc khổ, người nưa lim mờ cặp mắt nhìn xuống mâm, móng vuốt lại, giọng trầm như giọng của người thường tụng niệm:
- Đồng cảnh báo tiện ích của tôi sẽ giúp ích cho người dùng. Tôi ăn đủ rồi, không đói đâu mà đồng cảnh phải dốc.
Nói rồi, người nọc nọc cầm chén cơm lên, ý tứ đột gọn vào trong hai bàn tay Toàn đang xòe ra để đón nhận.
Ít lâu nay, cách thức ăn uống trong trại dễ dãi hơn trước đôi chút. Đến bữa tối, tù nhân cứ chờ có đủ bốn người cùng một hạng phần là ngồi xuống ăn một mâm, không phải chờ người cùng toán như trước. Vì nhân số luôn thay đổi, nhiều tù nhân vào rừng làm hơn một thời gian hoặc bịnh không ăn được cơm mà xin ăn cháo, trường hợp này phải kiến ​​trúc nhân điền vào trống cho đủ bốn người, mới bắt đầu được ăn.
Sáng nay, Toàn, Thanh vào nhà tiểu công nghệ hơi chậm, đồng cảnh đã ngồi hết vào mâm rồi. Hai người đứng xớ rớ, chờ đợi nhiều người đến chậm cho đủ bốn người. Vì thế, Toàn, Thanh mới ăn cùng với đồng cảnh.
- 464!
Toàn lam thiên danh số 464 của người giàu lòng từ ái, định tâm kết thân để dễ dàng có dịp trả lại chén cơm đầy tình nghĩa, có giá trị thực tiễn bằng một mạng sống.
Anh Em gái đật gói cơm trong mảnh vải nhỏ màu cháo lòng vẫn dùng làm khăn lau mặt, vừa đưa cho Thanh nhẹ vào eo quần thì giám thị Phiến tới giao cho công tác mảnhg xác chết tập trung ở bụi chuối để kiểm tra điểm trước khi hoàng ra bãi cạn. Toàn chán nản nghĩ thầm: Không biết xui xẻo làm sao mà mấy bữa bữa nay, cứ phải cân xác chết hoài. Cũng không phải là người thông minh.
Toàn không thể ngờ rằng trong cuộc đời mình lại có thời gian làm phu đào và chôn người. Anh vừa buồn vừa ghê tởm Thanh phê cười. Cởi mở hiểu tâm sự của bạn, Thanh lại nhẹ nhàng:
"Bắt phong trần phải phong trần
Cho thanh cao, mới được thanh cao"
Hải người rảo bước vào kho biên giấy mượn nứa và cây đòn dài cho ra khỏi thư.
Thanh vừa đi vừa làm dưỡng tính. Cho đến tối hôm qua, Toàn và Thanh đã nặng ra bỏ chuối sáu người chết vì bệnh mô tả lỵ, cộng với cái xác đen thui của 983 và hai xác nữa là chín, sáng nay sẽ thêm ông già chết về bệnh mật mười xác. Từ giờ đến chiều dài ra bãi và chôn mười tám hai người sẽ không làm nổi, chắc chắn bị trừng phạt rồi.
Chưa tới vườn chuối, Toàn đã nghe tiếng ồn của Phiến. Tuy thế, viên giám thị này có vẻ tươi tỉnh hơn mọi ngày. Đã có hai nhân nhân từng xác chết để giám thị nghi vào kiểm tra điểm số trước khi chôn. Có những con số in trên áo tù đọc không được vì áo đã mòn, rách như cuộc đời trong tù. Nhưng chỉ trong mười phút, giám thị cũng đã kiểm tra xong. Cuộc sống của trại giam cộng đồng sản xuất như hết ngay từ khi bắt đầu mang số. Nhưng đến phút này họ mới thực sự được thông báo tên trên sổ bộ đời.
Giám thị Phiến ra lệnh cho Thanh và một tù nhân vào trại giam thường xuyên thú tội ông già tóc bạc ra, còn Toàn bộ và một tù nhân khác đến trại bệnh bệnh, có bất kỳ mạnh ra bụi chuối gấp.
Hai người bạn chưng cất nhưng không biết làm sao, đành chịu một người theo một lời khuyên, làm một phần của mình.
Trong khi Thanh cùng với người tù xuống kho, Toàn rảo bước cùng với người đồng cảnh xuống trại bệnh tả lỵ. Toàn nghĩ đến Hợi, trong lòng xốn xang vô cùng. Không biết từ chiều hôm qua, Hợi có được ăn gì không và vết thương nơi hai ngón tay cái ra sao, giảm đau hay nặng hơn? Tội nghiệp quá!
Nhưng còn có thể vì anh bậc theo được nắm cơm cho Hợi ăn lấy sức. Ít hơn không! Làm sao lấy lại được bữa cơm Thanh còn giữ để tiếp tục cho Hợi bây giờ? Toàn sự nghĩ ra một điều. Anh đăm đăm quan sát phong cách đồng cảnh đi trước và sẽ gọi:
- Này ông bạn!!!
Người kia bước chậm nhìn lại, chờ đợi mà không nói. Toàn mừng quá khi nhận ra người đã chọn anh chén cơm hồi sáng. Anh mau miệng nói:
- Ban bảo, ông bạn có lòng nhân ái giúp cho nắm cơm mà tôi có mang theo đây, để tiếp tế cho một đồng cảnh kiệt sức vì quá đói. Cứu được một người dân mạng, Phúc đức không thể kể hết. Thay mặt người nhận, tôi xin chân thành cảm ơn...
Toàn vừa nói vừa nhìn viên đạn kia dò xét ý tứ. Anh đã có kinh nghiệm nên luôn đề phòng độc lập ban quản trị. Kích thước để tiết lộ bí mật, báo cáo mật khẩu đã chết cả đám.
Nhưng trước những lời cảm ơn nồng nhiệt và văn vẻ của nhà tiểu tư sản Toàn, Hỏa viên chỉ cười một cách dung dị, ăn tay trước kích thích thói quen hay vô tình, thân mật trả lời lời:
- Nước mắt của anh em tù nhân còn nhiều hơn nước trong ao kia. Chúng tôi làm việc lành nho nhỏ như vậy, đâu đã đáng kể gì. Mong sao mọi người đều hiểu được nhân quả để tránh những ác ác hung ác...
Toàn khấp khởi tiếng thầm. Người này có vẻ chân phương thật sự, không phải là tù nhân bí mật, không phải là người có ác tâm, từ lo y tố cáo với ban quản trị công việc mình làm.
Gần tới trại lửa, Toàn càng thấy lo sợ tình cảnh của Hợi. Trước hết, sẽ kiếm cách trao liền lộc cơm Hợi ăn cho hồi sức đã. Cứu đói như cứu hương. Có khi thấy cơm mà tù không còn sức lực vì quá kiệt sức. Rồi sau đó, mới tính cách chữa lành vết thương bằng các thứ lá rừng.
Chưa tới nơi, Toàn đã có tiếng rên rỉ của độc tố.
Không thấy giám đốc đâu, Toàn bảo 463 đứng bên ngoài, anh vào trong phòng coi có nhân nào chết phải đầm ra vườn chuối không. Rồi Toàn lẻn vào, hớt hơ hớt hãn dác nhìn.
Mùi hôi bốc lửa lên Toàn muốn sảng khoái. Tuy thế, anh cũng rán đi giữa hai hàng trõng, nhìn mặt từng tù nhân để tìm Hợi. Lượt đầu, không tìm thấy Hợi đâu, Toàn vừa sợ hãi vừa lo, quay ra kiếm lại.
Một bệnh nhân ngồi phệt trên mặt đất, dựa lưng vào thành trõng, hai tay ôm ôm ngang bụng, đầu hoan xuống mà rên rỉ, Toàn mừng quá hô lại gần sẽ gọi:
- Chào! Chào! Bác Toàn đây cháu Hợi à!
Nhưng người bệnh không trả lời, Toàn cúi xuống để nhận diện và chưng cất: Không phải Hợi!
Vậy Hợi đi đâu rồi?
Toàn thời gian quay ra ngoài, kiếm người theo trại lửa. Hy vọng có thể té "bất ngờ" vì kiệt sức, khi trở về chỗ.
Vừa quẹo theo bức tường, đã thấy hai người nằm lăn ra mặt đất. Đã chết rồi, tạm thời ở đây, chờ đợi hồi ra bụi chuối chôn. Một xác thực là, phanh đấm để lộ làn sóng da xám đen tấn công bằng đòn tấn công. Người này đã rất tuổi. Cách đó hai bước chân, một góc nghiêng nữa, cánh tay tràn ngang che mặt. Toàn nữ đật ngồi thụp xuống, nhìn con số in trên võ áo bằng mực đặc biệt không phai: 684!!
Đúng rồi!!
Toàn mếu máo, gọi rối rít:
- Chờ ơi! Chào! Cháu chết rồi sao?
Rồi Toàn ôm cánh tay Hợi, vừa rung vừa gọi, hai hàng nước mắt lã chã:
- Chào! Chào! Cháu chết rồi thật sao? Bác mang cơm cho cháu đây.
Toàn bộ đặt tay lên kiếm lợi nhuận nhưng đập không. Trong trại giam, nhiều người chết giấc vì kiệt sức hay quá đói, một lúc lâu, lại tỉnh dậy lao tác như thường lệ.
Bận Toàn tốc độ, miệng há không nói.
Trên bộ mặt trắng bệch vì thiếu máu, hai hàng mi của Hợi hơi rung động hé mở. Rồi xác định xóa lòng đen con mắt thoáng đưa qua đưa lại rất nhanh. Toàn tỉnh, sợ hãi cứng bên phải, bên trái, không tìm thấy bóng nhân, lại nhánh quýt gọi nhỏ:
- Chào! Tỉnh lại cháu, bác mang cơm cho cháu đây.
Bất ngờ Hy vọng mắt, mấp máy cặp môi, thì quá:
- Bác Toàn! Cháu vẫn sống chỉ mệt thôi, nhưng cần được thong "ra bai" gấp, nội sáng nay...có người chờ sẵn ngoài bãi.
- Cháu có đói không? Trà cơm đây, ăn một miếng rồi.
- Không, tối hôm qua cháu đã được ăn uống no, tay cũng được băng lại, bôi thuốc sạch sẽ. Có liên lạc của cháu là...
Chờ nín bặt. Một người cầm cây đòn dài tiến lại rất mau, Hỏa viên 464. Cả hai bác cháu hết hồn hết vía. Hướng theo ý muốn của Hợi tuy chưa đáp trả giá nên hay không, Toàn cố gắng lấy giọng tự nhiên bảo 464:
- Chúng ta ta lướt qua đây ra vườn chuối gấp cho nhanh...
Hai người đi trước Đang vừa xong, một cảnh bảo vệ Yên tĩnh tiến tới sau Toàn bộ lúc nào chưa biết. May thiệt là may. Tên cảnh bảo vệ rắn hỏi:
- Mang cái xác xác này đi đâu?
Toàn quyền bỏ cây đòn xuống, cho phép nhìn cảnh bảo vệ tên:
- Thưa ông cảnh bảo, theo lệnh của ông giám thị Phiến, chúng tôi thâm xác ra vườn chuối để cấp trên kiểm tra lại trước khi chôn.
Tên cảnh bảo vệ gườm gườm mắt một cách đểu cáng, gật nhìn cái xác, mủm nụ cười Toàn điếng hồn:
- Thằng này có vẻ chưa chắc chắn. Nhưng cứ gieo nó đi chôn sống, suy sao. Bọn Việt gian và bọn trí, phú quý, địa chỉ, hào chúng mày, chôn cất lúc nào được!
Tên cảnh vệ nói xong, quay đi liền, tay bịt chặt vì hơi thở hôi nồng nặc, vừa đi vừa khạc đốt, Toàn hơi thở hôi áo, nghĩ đến thân phận cơ nhân mà sóng xung. Đã có bao nhiêu người được chôn cất trong trại này? Và sẽ còn bao nhiêu người bị chôn sống? Ai sẽ đến như mình? Nghĩ vậy, Toàn rùng mình, hai cơn lạnh lạnh.
Trại viên 464 vuốt mồ hôi trên mặt, thảm nhẹ đưa gánh lên vai. Giây lát, Toàn lại nhìn xuống mặt Hợi, phân vân nghĩ nghĩ, suy luận mấy lời Hợi vừa nói. Theo anh hiểu, Hợi vừa nói. Hy vọng đã liên lạc được với một tổ chức nào đó bên ngoài, lúc này giả chết để được thon ra bãi, ngoài bãi tất sẽ có người giải cứu cho đánh, nhưng giải cứu bằng cách nào. Hi vọng không nói. Vì vậy công việc chính là làm sao cho Hợi ra bãi cho lọt vào mà không bị phát giác thiếu niên bất hạnh này còn sống.
Khu vườn lốm đốm những người này. Giám thị Mường đang kiểm soát lại những xác chết. Thanh và đồng cảnh khác cũng vừa phải vừa vặn ông già tóc bạc tới, đặt ở hàng cuối cùng. 464 dừng chân, xác định Hợi nằm đầu hàng, Toàn đã đẩy mạnh cây đòn trên vai làm hiệu và nhẹ nói:
- Đặt xuống hàng để ra-bai sau cùng.
Dụng cụ của Toàn là kéo dài thời gian. Cho Hợi ra bãi sau cùng, Toàn còn có thì giờ suy nghĩ hoặc bàn tính với Thanh. Đợi lúc thuận tiện, khi phát hiện sự việc khác lạ, hoặc không có giám thị ngoài bãi tha ma, anh mới váng Hiợi ra, hỗ trợ cho sự giải cứu Hợi giảm khó khăn trở lại.
Nhưng sự việc xảy ra khác đã được chứng minh bằng dự án của Toàn. Lúc còn hoang mang, tâm trí phân tán kế hoạch đạt được bất ngờ của Hợi, Toàn không nhận ra rằng, mấy xác nằm đầu hàng đều đeo xiềng. Luật trại giam bắt buộc phải thu hồi xiềng xích trước khi chôn xác. Ban quản trị trại giam phóng xạ tiêu diệt những phần tử bị giết là Việt gian, phản động nhưng không thể lãng phí vật dụng. Giám thị Mường hoa những sợi xiềng ở chân xác chết, rồi chỉ xác chết nằm cuối hàng ra lệnh:
- Bắt đầu từ xác định cuối cùng không xiềng, dày ra bãi theo tôi.
Toàn giật mình đến một cái. Nhưng khi thấy giám thị quắc mắt đằng sau quan sát, Toàn và 464 hấp hối Hợi lên trảnứa ngay ngắn, hồig đi theo giám thị ra bãi. Nhìn toàn diện. Mặt hy vọng lạnh lùng, có khi sợ hãi quá chết rồi cũng nên.
Ngoài ra còn có 5 cái hố đào sẵn thành một mồi dài. Tới bãi. Toàn bộ Hi vọng trên một mô đất sạch sẽ cao. Anh nhìn giám thị rồi Cô Hợi nằm nghiêng cho khỏi bị sáng mặt trời dọi vào mắt. Toàn lại càng phân vân khi thấy mi mắt Hợi nhẹ nhàng rung động, môi hơi mấp máy muốn nói. Thấp thỏm không yên nhưng Toàn không có một cử chỉ nào khác, sợ giám thị nghi ngờ.
Hai người sắp quay về vườn chuối, giám sát lại:
- Tiếp tục khung những cái xác không có xiềng ra trước cho.
- Dạ, xin tuân lệnh.
Đã đến nước này, Toàn hoàng mang rối trí không biết tính sao. Hai người từng cái xác thứ hai, sắp xếp ra khỏi cổng sau của trại trại có một người lù lù xuất hiện, giám thị Phiến. Không biết Phiến đang chờ đợi ở đây từ lúc nào? đang khao khát điều gì mà mặt mũi đỏ gay,phong cách hung hăng như vừa tranh chấp với ai. Toàn càng hoảng sợ khi nghe bước chân Phiến theo sau. Theo Toàn dự đoán, chính giám đốc thị trường Mường đã bố trí kế hoạch cho Hợi hành động. Giây phút thu thập tử tử nhất sinh, không ngờ tới nơi giám sát Phiến chiến xen vào, kế hoạch trốn thoát của Hy vọng hoàn thành sắp bị phá vỡ. Vì phải đề phòng giám đốc Phiến, giám đốc thị trường Mường sẽ không phân tán hành động theo kế hoạch hậu phương, Hi vọng sẽ được phát giác là giả chết để trốn thoát. Hình phạt dành cho tù nhân trốn lần thứ nhất là 50 hèo làm Đầu Trâu thực hiện, sức mạnh Hợi chỉ chịu nổi từ 20 đến 25 là chết ngắc.
Hoặc Hợi phải chịu chôn sống dù không muốn ăn đòn trừng phạt.
Sống động thật khủng, không có lời mô tả nào. Người chịu hình hấp sống được nằm xuống dưới đáy huyệt, thấy đất cát hưng phấn lên mình, ào ạt tới chân tay, mũi mũi, đệm lót. Muốn kêu, muốn hét, muốn gào thét mà rung động vì cát đất tràn vào nút chặt miệng. Đất thiết bịt mắt không cho nhìn, bịt mũi không cho khép kín, kín tai không cho nghe, nhất quyết giải cách nạn nhân với sự sống trên dương thế. Hỗn nhân tâm hồn phi phách tán hung bạo để đớp lấy chút dưỡng khí thì chỉ đớp được đất cát thay cho dưỡng khí, hỗ trợ mắt đến rằn để nhưng chỉ thấy cái tối tăm dầy đặc của âm địa địa đen. Rồi nạn nhân tắt Tiến dần dần trong một cơn bão điên tỉnh táo, chết đến đâu biết đến đó.
Hồi nhỏ, Toàn đã chết chết một lần để anh tưởng tượng ra sự đảm bảo của người ngộp vì bị chôn sống. Chết không đáng sợ, nhưng chết theo cách đó mới thực sự khủng khiếp.
Tưởng tượng cảnh chôn sống sẽ xảy ra với Hợi, Toàn muốn ngộp thở. yên một hơi thật dài đầy hai thùng khít, anh lấy làm thở hổn hển còn được tự do hô hấp.
Nhưng bây giờ phải làm sao đây để cứu Hợi thoát khỏi cái chết? Toàn bộ cây cối không nghĩ ra kế hoạch nào? Hai chân đều đều bước mà Toàn như đi trên thon nhẹ đám mây. Ra đến huyệt lúc nào anh chưa biết, 464 đưa tay lên võ đầu để hạ xác xuống đất, Toàn mới cướp mình tỉnh lại.
Đặt hai thứ xác thực nằm bên đợi. Toàn lợi ích cơ hội để nhìn về mặt Hợi lần cuối. Mong đợi thảm nhiên không nhăn nheo sợ hãi, không ra vẻ còn sống mà cũng không có vẻ gì là người chết.
Giám thị Mường đến bên các huyệt xem xét chiều sâu, giá trị khả năng chôn của từng lỗi, tìm thấy bất kỳ lỗi nào cũng ở phía sau nước. giám thị Phiến cửa hàng tiếng hỏi đồng nghiệp:
- Đồng chí tìm thấy một lỗi chôn xác?
- Theo tôi, ít ra cũng chà ba xác.
Phiến lại gần hố nghiêng đầu xuống rồi béo đề nghị bảo giám thị Mường:
- Tôi vừa thấy đồng chí trưởng ban đến khám nghiệm hai xác chết quàn ở kho tạm thời, gần trại xiềng xích. Có tôi ở đây coi chôn xác đủ rồi, đồng chí nên về trại tạm thời đồng chí trưởng ban có cần hỏi đến đồng chí chăng. Sự kiện xảy ra trong phiên trực tiếp của đồng chí! Nhân tiện, nếu thượng cấp cho cựu giám thị Tùng thì đồng chí cho gạch xác ra đây..."làm" luôn cho rồi.
Ý kiến ​​của Phiến xác đáng, giám thị Mường không có cách nào phản đối. Hơn nữa, giám thị Phiến lại là nhân viên thân tín của đồng chí trưởng ban, cấp bậc cao hơn, côn trùng niên lâu hơn. Toàn thấy giám thị Mường lộ vẻ suy nghĩ song y cũng gật đầu miễn cưỡng, rảo bước thật nhanh về lửa.
Giám sát Phiến trình tự nhiên:
- Hai trại viên về trại rồng gấp xác chết ra đây để đáp ứng thời gian, làm gì đây? Bữa trưa bữa trưa nay hả?
Toàn thân thầm:
- Thế là Hợi tận số rồi!
Rồi quay về trại như người không hồn. Đi được khoảng hai trăm thước, Toàn tìm thấy xa xa, trên con đường đồi phía sau trại, có hai người ăn mặc định theo lối có thể bộ cao cấp, một người có kích thước ngựa, một người đi bộ cùng với hai người mang y phục như dân thiểu số địa phương. đầu tiên, Toàn mong đợi tổng giám đốc Lý Bá Sơ tới thanh tra trại, bất chấp giác sợ hãi cuồng loạn. Nhưng anh nhớ ra một chi tiết đặc biệt vẫn nghe nói: Lý Bá Sơ đi thanh tra, luôn có bốn vệ sĩ đi xe đạp hộ vệ rộng phía trước phía sau, Sơ đồ cưỡi ngựa tây oai vệ đi giữa. Vì vậy, chắc chắn đây có thể là bộ cấp cao nhất của một tác vụ cơ sở khác ở vùng này.
Toàn quay về với mối lo hiện tại, Girl đật xác xác chết thứ ba lên sảng rồi 464 hồig đi cho mau. Anh thầm tính toán nếu giám đốc Phiến ra lệnh chôn Hợi và hai đặc biệt khác vào chung một bể, anh sẽ làm như bất ngờ phát giác Hợi sống lại để cứu Hy vọng thoát khỏi việc chôn sống trước đó, rồi sẽ tùy cơ ứng biến sau. Không còn cách nào khác.
Phải chi anh hỏi rõ ràng Hợi đã liên lạc với bên ngoài qua trung gian là giám thị Phiến hay giám thị Mường thì anh hành động dễ dàng biết bao nhiêu không? Quả thật, không cái ngu nào giống cái ngu nào!
Vừa đặt cái xác thứ ba xuống cỏ, Toàn giật mình, hết hồn hết vía vì không thấy hai xác vừa rồi. Thôi chết rồi có thể...
Toàn Chạy, cuồng phong dác nhìn đây trên bãi cỏ, vẫn chưa xác định Hợi đâu. Khi đó thị giác Phiến xúc đất đổ mồ hôi xuống hố không bỏ tay, rõ ràng y đang chôn vùi hai đặc điểm đầu tiên. Quên hết nguy hiểm, Toàn Nữ chạy bên vũng xuống...
Tức thì hai hàng nước mắt anh hùng ra cùng những mùi hôi hôi đầm đìa trên mặt trên cổ, lã chã nhỏ xuống mặt nước dưới huyệt.
Hình ảnh một cánh tay gầy guộc còn lại ra khỏi những bãi đất bùn dang dưới vũng...mờ tăng dần rồi chắc chắn sau tia nước mắt. Toàn bừng bừng mặt mày, muốn hét lên trời xanh mà ngọt ngào không nổi.
Một ý nghĩ làm anh sơn đầu óc: Hy vọng đã được chôn sống! Và đương nhiên sẽ chết rồi.
Gần một phút trôi qua. Toàn bộ lần tỉnh lại. Anh quệt nước mắt ngõ kỹ.
Giám thị Phiến tiếp tục xúc đất sâu xuống huyệt, mặc dầu công việc lấp đất không phải là công việc của giám thị.
Bể chứa nước dưới đất được khai thác chỉ còn một ít nơi sát trùng thành công. Giữa hố, mấy ngón tay khẳng định khi xác chết hết ra. Mặt mũi và mình mẩy đã được đóng kín. Nhưng Toàn cũng thấy ngón tay của xác chết không phải ngón tay bị thương của Hợi. Như thế, tất cả sự xác thực phải nằm bên trong. Nghĩ đến lúc Hợi được nằm xuống vũng nước, nước tràn vào miệng mũi làm thở thở, rồi được xác thực khác đè lên mà cậu quá kiệt sức không đứng lên nổi, Toàn vừa giảm đau vừa ân hận.
Một tiếng nói chuyện Toàn chụp mình:
- Muốn xây dựng luôn sao mà ngồi đó?
Toàn khởi kinh Girl đật lên, hai mắt trước hoảnh. Giám sát lại:
- Lấp đất cho mau rồi, chứ đứng đấy, định làm cha người ta hả?
Anh quay nhìn lửa viên 464, bỡn ngỡ người này đang yên tĩnh như pho tượng, cặp mắt lim mờ nhìn xuống huyệt, môi mấp máy, mường tượng như một nhà sư đang thờ kinh cầu siêu cho vong giả. Nghe giám thị thanh, 464 lăng loàn những bãi đất lớn nằm xuống hố, lấp cho mau đầy...
° ° °
Vì cần phải chôn cất cho xong cả cuộc xác chết trước mười giờ sáng còn lại cho tù nhân đi làm công việc sản xuất, giám thị đã cho tăng cường sức mạnh lửa trại viên nữa. Nên thận trọng khi Toàn và 464 quay về bụi chuối để tiếp tục công việc thật vô ích đối với quản trị là gạch xác chết đi chôn, chỉ còn lại bốn xác, tất cả đều mang xiềng xích. Vì thế, giám thị Mường đã gọi thợ rèn đến làm công việc chuyên môn, rút ​​xiềng ở chân xác chết ra.
Trong khi chờ đợi công việc được thực hiện, Toàn bộ thời gian nghỉ ngơi dưới bóng mát mận nước râp. Bên trong hố phân dài như cái lạch, bụi chuối tốt tươi đặc biệt. Không rộng quá bốn thước nhưng dài hơn hai thước, vũng phân là nơi thứ sáu, bảy phần trăm con người bỏ những chất tiêu hóa thừa hàng ngày. Mỗi tuần một lần, hơn là thoải mái vào nhà gánh gio lao xuống hố.
Nhưng trại trại muốn có phân tích ruộng và phụ màu hoa, phải làm gio để sử dụng phân tích mới. Công việc này đảm bảo vô cùng, thường được sử dụng cho những kẻ phạm tội nặng nề và được coi là hình phạt tấn công tinh thần của tù nhân.
Ngoài cái ghê gớm, căm thù, công việc còn nguy hiểm chết người nữa.
Khi giam nhân bơi xuống vũng, nhào quậy lung tung, hơi thở như hơi thở bốc lên quá nặng nền, tù nhân nào yếu đuối bịnh hoạn chịu không thách thức làm cơn bão dưới đáy vũng, đồng cảnh phải hè nhau xốc mang lên bờ cung cấp.
Có nhiều tù nhân già cả hay bịnh hoạn đã chết dưới hố mà ai cũng không biết.
Mùa mưa, dưới vũng nước khát, thú nhân bị thiết bị thăm dò ra đi cầu, run run, giật mặt trượt chân rơi xuống. Đi không được vì quá sâu, phao không nổi không phải là nước, thế là chết chìm luôn để lại dấu vết.
Nhưng vũng phân vĩ đại này còn là nơi phi tang nhiều thứ.
Được giám thị cho biết công tác phải làm gấp, thợ rèn đồ nghề đến bụi chuối. Tay xách búa tạ, ôm tay khúc gỗ dùng làm đe dọa và một con dao rựa, thợ rèn nung đá đến gần, cứng mấy sợi xiềng ở chân xác chết rồi mới liện đồ nghề xuống đất.
Đối với thợ rèn, không có gì chán nản hơn việc rút xiềng ở chân xác chết ra. Đóng xiềng xích vào tù còn được hiển thị ít nhất nhiều tùy chọn hoàn cảnh, nhưng rút ra xiềng xích thì xác chết không cần phải thấy. Trước đây, thợ rèn toa sát với giám thị Tùng còn kiếm chác được khkhác, nay giám thị Tung thiết bị hạ sát rồi rèn rèn như rắn mất đầu, lại còn sợ hãi trả thù.
Biết là công tác khẩn cấp, thợ rèn dịch dịch hàm hô Toàn lại phụ một tay. Toàn làm việc quần đêm từ sáng hai chén cơm đã tiêu mất không còn gì, lại gặp nhiều chuyện bất ngờ, kinh hoàng, thương tâm, nên thần thoại mệt mỏi móng mắt lại là muốn ngủ liền. Nghe thợ rèn gọi, Toàn thắng lắm nhưng không được, đành phải đứng nhỏ lên, vừa đi vừa rít thầm.
Thợ rèn bàn chân một xác chết, đặt khoen sắt đeo ở cổ chân lên khúc gỗ, dùng một kim sắt đặt thép lên đầu cây đanh ri-vê (dùng làm chốt nối liền viền khoen sắt) rồi "độ" một cái, cây đanh ri-vê ra liền. Sau đó, y dùng Kìm mở rộng thêm đường kính khoen sắt để giải phóng khoen khỏi cái chết cổ xác. Lần lượt rèn luyện đến khoen sắt của xác chết thứ tư, tức là xác thực cuối cùng đeo xiềng.
Mồ hôi ròng róng, thợ rèn đột ngột cho cây leo tây ri-vê cuối cùng, năm lần thứ bảy như không được. Cây đanh đã được tuần hoàn, không dễ giải quyết được gì.
Thợ rèn mặt liệng xuống đất, ngó quanh. Một cảnh tên bảo vệ còn đứng phía dưới bóng tối bụi chuối. Giám thị Mường vừa được gọi lên văn phòng để trả lời bổ sung về dịch vụ Hoàn vũ ở trại xiềng đêm hôm trước. Toàn vẫn gần thợ rèn trong khi 464 ngồi chờ bên cây đòn dài và cái thách nứa.
có chút tiếng thở ré lên trước cửa văn phòng. Một thành viên giám sát xuất hiện giữa không gian trống rỗng nhìn về các phòng giam dưới trại liên tiếp ra hiệu, miệng thổi hấp dẫn.
Toàn cảnh nhìn trước nhìn sau, không hiểu được điều gì. Chợt anh tìm thấy bên ngoài cổng trại loáng thoáng mát mấy chiếc xe đạp và bốn chiếc xe đạp, năm người mà anh mong đợi là một thành viên bao quanh hộ vệ một người mập mạp, đội mũ nón vành rộng ngồi oai vệ trên một con ngựa tây cao lớn.
Toàn bất giác giác tái sinh, nghĩ thầm:
- Chết cha! Tổng giám đốc Lý Bá Sơ tới thanh tra....
Rồi hãy luyện rèn. Xem quá trình luyện tập cũng sợ hãi. Tên cảnh bảo vệ Cô gái rảo bước đi "rỏn" khắp sân lửa. Trước trại xiềng, một thành viên giám thị tất chạy vô, chạy ra, dưới nhà bếp, hai ba người ló ra lấm ngón tay về phía văn phòng rồi thụt vô bên trong liền kề.
Thợ rèn phôi được xác định rõ ràng. Y vẫn không "độ" ra được cây đanh ri-vê để cất giữ khoen sắt và sợi xiềng từ cổ chân xác chết. Toàn bộ chờ đợi cái xác xác cuối cùng ra bãi chôn. Nhớ đến thành công sát khí của Lý Bá Sơ, Toàn không giám sát cho tên ác quỷ này được tìm thấy mặt nạ. Nó nhớ mặt thì dễ chết lắm.
Thợ rèn đặt ghế Gothic chân xác chết lên khúc cây dùng làm đe dọa. Rồi lạnh lùng nhìn cổ chân khẳng định khiu, hai tay nắm chặt dao rựa. Mũi dao nghiến loáng vẽ thành một đường cánh cung từ cao chém nhẹ xuống. Một tiếng "phập" khô khan, toàn thân xác chết nẩy lên nhẹ nhẹ như giật mình, đồng thời, cái hộp hoa liễu lắc qua, lắc lại ngật ngưỡng vài cái phản đối lấy lệ rồi ngay đơ ra như trước. Cổ chân đã lìa xa như cành cành bị chặt. Bàn chân cánh sang bên, khoen sắt cùng sợi xiềng loẻng xoẻng xa cổ chân liền.
Thợ rèn trước nhìn sau, đoạn dùng mũi dao rựa bàn chân vừa phải vừa vặn xuống hố phân.
Toàn bộ móng vuốt, ngủ yên như người mất hồn, xoa xoa cổ chân mình như vừa bị ai đánh. thon cái, bàn chân dưới hố phân liền kề. Không để lại dấu vết.
Thợ rèn hấp hối tăng đồ nghề quay về lò rèn. Toàn bộ và 464 bỏ xác chết vừa bị chặt chân nằm vào nhanh chóng rồi không ai bảo ai, hai người vừa phải chạy về phía cổng sau để ra bãi tha ma.
Hãy nhớ lại trường hợp thiếu niên Hợi được chôn sống một phần làm sự phục vụ tính toán của mình, Toàn lại ứa hai hàng nước mắt...
Trại Đầm Bùn Trại Đầm Bùn - Trần Văn Thái Trại Đầm Bùn