Số lần đọc/download: 0 / 13
Cập nhật: 2023-03-26 23:05:38 +0700
Chương 27
V
ương Công Đạo dẫn theo 14 người của tòa án, đến Bắc Kinh đã ba ngày, vẫn không tìm được Tuyết Liên. Anh ta không hề biết việc huyện lại phái mấy chục cảnh sát, bày Thiên la địa võng ở bốn phía Đại lễ đường, những tưởng nhiệm vụ tìm kiếm Tuyết Liên đều phó thác lên bọn họ. 14 tùy tùng, thêm Vương Công Đạo, chia làm năm tổ, tiến hành cuộc tìm kiếm toàn diện ở Bắc Kinh. Hai tùy tùng trong đó, mấy năm trước từng đến Bắc Kinh tìm Tuyết Liên, lần này đành nhờ hai tùy tùng này dẫn dắt hai tổ, đi tìm kiếm những nhà nghỉ Tuyết Liên từng đến ở vào những năm trước. Những nhà nghỉ này, phần lớn đều nằm sâu trong các con ngõ cũ nát hoặc tầng hầm của tòa nhà cao tầng, vừa hôi vừa bẩn. Ngoài nhà nghỉ, còn có các đồng hương Lý Tuyết Liên quen biết ở Bắc Kinh, người mở một quán ăn nhỏ, người làm công ở khu xây dựng, người bán rau hoặc người nhặt rác trên đường phố Bắc Kinh. Có thể tìm được ai, họ đều đến tìm. Những chỗ ở và nơi có người quen họ đã đều đến tìm cả, song không thấy một tia manh mối nào của Tuyết Liên. Ba tổ còn lại, tập trung tìm kiếm tất cả các bến xe khách và tàu hỏa ở Bắc Kinh. Một là hy vọng Tuyết Liên đến thủ đô muộn hơn họ, muốn ôm cây đợi thỏ, hai là phỏng đoán rằng cô không thuê nổi nhà nghỉ ở Bắc Kinh, đêm đến tới ga tàu hoặc trạm xe khách nghỉ tạm. Nhưng ba ngày qua đi, ga tàu hỏa, trạm xe khách có tới hàng trăm ngàn người, không có một ai là Tuyết Liên. Suốt ngày đi lùng sục tìm người mà không thấy, Công Đạo bèn trút bực tức lên đầu Giả Thông Minh. Đi Bắc Kinh tìm Lý Tuyết Liên, vốn dĩ Giả Thông Minh không muốn đi nhưng Công Đạo cũng giống như Trịnh Trọng ép hắn ta, lên lớp nói: “Sao cậu có thể không đi Bắc Kinh được? Cậu là kẻ đầu têu. Nếu không có cậu thì năm nay cả tòa án đều không liên quan tới việc tìm người. Cậu vì tư lợi cá nhân, không phải chỉ hủy hoại mình cậu, mà hủy cả tòa án, cậu còn muốn trốn à?”
Hắn lên giọng: “Không phải vấn đề cậu có đi tìm người không, mà vấn đề là cậu có tìm ra người ta không. Nếu không tìm được Lý Tuyết Liên, trước khi Chủ tịch huyện cách chức tôi, tôi không chỉ cách chức Ủy viên của cậu, tôi còn xin chỉ thị tòa án trung cấp, khai trừ công chức của cậu.”
Giả Thông Minh tự biết mình đuối lý, đành vác mặt như đưa đám đến. Cũng muốn lập công chuộc tội, bắt đầu đi tìm người, lại vô cùng hào hứng. Nhưng việc hào hứng đi tìm và việc có tìm được người hay không là hai việc khác nhau. Ngay cả việc Tuyết Liên đã đến Bắc Kinh chưa cũng không biết. Cho dù tới nơi, việc cô ta ở đâu cũng không đoán chắc, lục tung cả thế giới lên có ích gì? Có đi tìm người mới biết Bắc Kinh rộng lớn và đông đúc đến cỡ nào. Trong biển người mênh mông, tìm thấy ai đó dường như là một sự ngẫu nhiên, không tìm thấy lại là lẽ tất yếu. Không tìm thấy người, vẫn phải tiếp tục tìm, lúc nào có thể tìm được, không hề chắc chắn. Cũng phối hợp cùng cảnh sát Bắc Kinh, hễ đi tới nhà nghỉ, công trường xây dựng, khu chợ thực phẩm hay nơi ở của đám người nhặt rác đều liên lạc với đồn công an ở đó. Họ cũng đã đến tất cả đồn công an của ga tàu hỏa, bến xe khách; cầm bức hình của Lý Tuyết Liên để người ta nhận dạng. Một là vì Bắc Kinh đang họp Đại hội đại biểu Nhân dân, cảnh sát Bắc Kinh ở khắp hang cùng ngõ hẻm đều bận rộn; hai là vì đến đây tìm người giống bọn họ, khắp nơi trong cả nước đều có những vụ án kiểu này. Không phải mình họ độc quyền, cảnh sát Bắc Kinh không lo hết được. Bởi vì bận nên họ thờ ơ lạnh nhạt đối với người nơi khác đến cầu giúp. Dù đã đưa bức thư giới thiệu của tòa án huyện và thư giới thiệu của Ủy ban Nhân dân thành phố, Ủy ban Nhân dân tỉnh, đám người Vương Công Đạo vẫn nản chí. Cảnh sát mấy đồn ở Bắc Kinh, xem xong thư giới thiệu của bọn họ, vẫn cảm thấy kỳ lạ: “Tìm người đáng ra phải là Công an, người của tòa án sao lại đi thế này?”
Lúc này Vương Công Đạo bèn tức giận vô duyên cớ, chỉ sang Giả Thông Minh nói: “Anh hỏi nó ấy.
Câu nói ấy làm cho cảnh sát Bắc Kinh được phen ngẩn người. Giả Thông Minh cứ như tội phạm, ngượng đến mức muốn chui xuống lỗ. Không chỉ Công Đạo không hài lòng với Giả Thông Minh, 13 đồng nghiệp khác đến Bắc Kinh tìm người, cũng đều oán trách anh ta cố tình gây sự, để mình được làm phó Chánh án, kéo theo mọi người rơi vào cảnh bi thảm này. Đến Bắc Kinh tìm người, khác với việc đến Bắc Kinh du lịch. Đi du lịch trong lòng vô lo vô nghĩ, chỉ việc đi chơi. Đi tìm người đầu óc chỉ nghĩ đến việc kiện tụng. Du lịch hàng ngày được nghỉ sớm, còn đi tìm Tuyết Liên thì ngày nào cũng tới hai giờ sáng mới được về. Phải đi đến tầm sáng sớm mới dễ chặn được người ở các nhà nghỉ, bến xe hay ga tàu cho nên ai nấy đều mệt nổ đom đóm mắt. Mỗi ngày đều tìm đến hai giờ sáng. Đến khi về tới khách sạn, mọi người vừa mệt vừa đói, người này một câu kẻ kia một câu, lại bắt đầu oán trách Giả Thông Minh. Giả Thông Minh muốn chuộc tội với mọi người, để xuất mời mọi người ăn đêm. Mọi người bèn hỏi ăn gì. Nếu mời mỗi người một bát hoành thánh thì đừng phí sức đi ăn làm gì, chẳng bằng nghỉ ngơi sớm một chút còn hơn. Giả Thông Minh bèn đồng ý mời mọi người ăn bữa thịnh soạn, lại gọi thêm mấy chai rượu Spirits. Không dễ dàng gì mới gọi được mọi người đi, Giả Thông Minh lại đến phòng Vương Công Đạo gọi ông ta. Nhưng Công Đạo mặt lạnh lùng nói: “Không tìm thấy người, còn tâm trạng ăn à?”
Nhưng chẳng khó khăn gì để đoán được Công Đạo không đi ăn bữa này, không chỉ do lo nghĩ tìm người, quan trọng hơn cả là không nể mặt Giả Thông Minh. Nếu Chánh án không đi ăn, có khác gì bữa này mời vô ích? Giả Thông Minh lại hạ mình cầu xin Vương Công Đạo: “Chánh án, em biết lòng anh tức giận, anh đại lượng đừng chấp tiểu nhân.”
Lại cố ý tát vào mặt mình: “Chẳng cần nói gì nhiều, đều tại bố em hại em. Lúc đầu chủ ý giúp lãnh đạo giải quyết việc khó với việc gấp, chính là bố em để xuất.”
Bây giờ Vương Công Đạo mới khệnh khà khệnh khạng đi ăn cùng mọi người. Điều duy nhất khiến mọi người cảm thấy an ủi là ba ngày liền không tìm thấy Tuyết Liên. Ba ngày qua đi, ở Bắc Kinh không có chuyện gì xảy ra. Công Đạo hy vọng, dẫu tiếp tục tìm mười ngày kiểu thầy bói xem voi như thế này, chỉ cần mười ngày đó Tuyết Liên không gây ra chuyện. Khi Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc bế mạc, dù cho không tìm thấy đi chăng nữa, họ cũng có thể quay về báo cáo kết quả công việc được. Chủ tịch huyện Trịnh Trọng mỗi ngày gọi một cuộc điện thoại, truy hỏi việc đã bắt được Tuyết Liên chưa. Mặc dù ba ngày vẫn chưa bắt được, Công Đạo viện vào cái lý chỉ cần mười ngày không xảy ra chuyện, Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc vừa bế mạc, mọi người cũng đã có thể báo cáo kết quả. Nào ngờ Trịnh Trọng nổi giận trong điện thoại: “Nói bậy, có tư tưởng này, chắc chắn sẽ xảy ra sai sót. Tuyết Liên có chân có cẳng. Sao cậu có thể đảm bảo mười ngày nữa mụ ta không gây ra chuyện? Đến giờ, Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc mới diễn ra được một phần ba thời gian, càng về sau, càng dễ xảy ra chuyện, không được lơ là mất cảnh giác. Tôi vẫn giữ nguyên câu nói ấy, không bắt được người, cậu mang đơn từ chức đến gặp tôi.”
Công Đạo vâng vâng dạ dạ. Nhưng bắt một người, nào có dễ dàng đến vậy? Tất nhiên vẫn phải bắt người, đồng thời hy vọng Tuyết Liên không gây chuyện, cũng không được tính sai đường đi nước bước.
Ngày nào cũng tìm cô ta đến tận hai giờ sáng, đêm tối gió lạnh nên tới ngày thứ tư, trong đoàn tìm người đã có hai nhân viên cùng bị ốm. Ban ngày chỉ ho nhưng đến nửa đêm, họ sốt tận 39 độ rưỡi. Công Đạo vội sai người đưa họ đến bệnh viện truyền nước. Khốn khổ đến sáng hôm sau vẫn chưa hạ sốt, ho lại càng dữ hơn, một người còn ho ra máu. Hôm sau đi tìm người, không chỉ hai người bị ốm không thể lên đường, còn phải bỏ ra một người ở bệnh viện chăm sóc họ. Vốn dĩ có năm tổ, thiếu mất ba người nên Công Đạo đành phải lấy những người còn lại, tạm thời ghép thành bốn tổ. Có một nhân viên tùy tùng khác là lão Hầu, đột nhiên đòi về nhà, nói một tuần nữa là ngày giỗ ba năm mẹ lão ta. Bố lão mất sớm, từ nhỏ mẹ ở vậy nuôi lớn. Việc giỗ ba năm vẫn đang chờ lão về tổ chức. Lão còn dẩu mỏ nói, vốn tưởng tìm người chỉ là việc vài ba ngày, ai ngờ lại thành ra kháng chiến trường kỳ. Nghe nói lão Hầu đòi về nhà, những tùy viên khác lòng dạ cũng hoang mang. Công Đạo bắt đầu phê bình lão Hầu rằng lợi ích cá nhân quan trọng hay việc công quan trọng? Nếu vào ngày thường, Công Đạo sẽ không chỉ để lão Hổ nghỉ làm về giỗ mẹ ba năm mà đúng ngày đó, anh ta sẽ đích thân đến thắp hương kia. Vấn đề là Tuyết Liên đang ở Bắc Kinh và định kiện cáo, Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc lại đang họp. Việc họp Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc quan trọng hay việc giỗ mẹ ba năm quan trọng? Là cán bộ Nhà nước, không biết cân nhắc tính nặng nhẹ của vấn đề à? Cũng giống như cái gánh cạo tóc(11) ngày xưa, không biết đầu nào nặng đầu nào nhẹ, đẩu nào nóng đầu nào lạnh à? Điều gì đã khiến Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc với ngày giỗ ba năm của mẹ chú lại gắn liền với nhau? Chính là vì Lý Tuyết Liên kiện cáo. Muốn hận thì hãy đi hận cô ta ấy. Đoạn Công Đạo lại hứa hẹn dỗ dành lão Hầu hãy lấy đại cục làm trọng, không về lo liệu ngày giỗ ba năm của mẹ nữa, tiếp tục ở lại Bắc Kinh bắt Lý Tuyết Liên. Đợi bắt được mụ ta, khi quay về Đảng ủy tòa án sẽ nghiên cứu việc lão Hầu từ Trợ lý thẩm phán thăng chức Thẩm phán. Vừa đánh vừa xoa, rắn mềm cùng kết hợp, cuối cùng mới giữ được lão Hầu ở lại, dẹp yên sự bực dọc của mọi người, ổn định lòng quân.
Nháy mắt đã ba ngày nữa trôi qua, vẫn chưa bắt được Tuyết Liên. Nhưng trong ba ngày này, Tuyết Liên vẫn chưa gây ra chuyện gì ở Bắc Kinh. Một mặt Công Đạo nôn nóng tìm người, bên cạnh đó do ba ngày nay chưa xảy ra chuyện, nên trong lòng anh ta cũng cảm thấy được an ủi. Hy vọng trong một tuần còn lại không xảy ra việc gì thêm nữa. Khi Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc bế mạc, mọi người từ trên dưới đều thoát khỏi cảnh bi thảm này. Có lúc anh ta lại nghi ngờ Tuyết Liên đang chơi trò mèo vờn chuột với mọi người, vốn dĩ không tới Bắc Kinh, đã đến vùng khác, tức là lại thêm một lần đổi ý không kiện nữa. Có lúc hắn lại nghĩ mụ kiện cáo hai chục năm nay, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, thêm việc trở mặt giận dỗi với Lễ đầu to, trong lúc tức giận, có khi không phải không kiện, mà muốn đợi tới thời điểm then chốt mới kiện. Không phải không đến Bắc Kinh, mà đang ẩn náu tại nơi nào đó ở đây, mưu tính đợi ngày tuyển cử nhiệm kỳ mới của Đại hội, mới xông vào Đại lễ đường. Nghĩ vậy anh ta lập tức toát mồ hôi, thấy chủ tịch huyện Trịnh Trọng mắng cũng có lý.
Sáng tinh mơ ngày hôm sau, Công Đạo đang định ra ngoài thì lão Bạch, người đồng hương mở nhà hàng tại Bắc Kinh, dẫn một người đến tìm anh ta. Vì Công Đạo đang truy tìm tung tích của Lý Tuyết Liên nên mấy ngày trước anh ta từng dẫn người đến nhà hàng của lão Bạch. Nói là nhà hàng chứ thật ra chỉ là cái quán bé xíu, có vài ba cái bàn, bán mấy đồ ăn vặt như hoành thánh, sủi cảo, canh lòng. Công Đạo những tưởng lão Bạch phát hiện ra hành tung của Tuyết Liên nên tới cung cấp manh mối, trong lòng vui mừng khôn xiết. Nào ngờ lão Bạch chỉ sang một người khác nói: “Chánh án, đây là giám đốc Mao, cũng là đồng hương với mình, tối nay muốn mời anh ăn bữa cơm.”
Công Đạo vội tụt hứng nói: “Vậy không được, tôi còn đang thi hành nhiệm vụ.”
Lão Bạch biết đảm người này đang lùng bắt Lý Tuyết Liên, sợ cô xông vào Đại lễ đường, bèn nói: “Ăn cơm vào buổi tối, tối Đại lễ đường Nhân dân không họp, cô ta xông vào cũng vô ích, anh không phải lo.”
Lại nói: “Mệt bảy tám ngày nay rồi, nên uống một chén cho lại sức.”
Rồi kéo Vương Công Đạo về một bên, khẽ chỉ vào mười mấy tay tùy tùng: “Dù phải đi tuần buổi tối cũng nên để họ đi. Anh là lãnh đạo, đâu cần đích thân đi.”
Hắn nói từng câu từng chữ, nghe thì có vẻ hơi sốc, nhưng ngẫm kỹ lại thấy lời thô nhưng lý lẽ không thô; hắn khiến Công Đạo thấy buồn cười. Anh ta chỉ sang người lão Bạch dẫn đến nói: “Cậu ta là ai?”
Lão Bạch thì thầm: “Chẳng giấu gì anh, bảo cậu ta là giám đốc, đi ra ngoài cũng nói mình làm ăn buôn bán thật, thực chất là tay bán lòng lợn ở Bắc Kinh.”
Công Đạo ngẩn người, ngồi ăn cơm cùng một tên bán lòng lợn chẳng phải mất hết cả thân phận Chánh án. Lão Bạch thấy Công Đạo kinh ngạc, lại vội nói: “Tuy cậu ấy bán lòng lợn, nhưng không giống mấy tay bán lòng lợn khác. Tất cả người bán lòng lợn trên thị trường Bắc Kinh đều nhập hàng từ chỗ bán buôn của cậu ấy. Thế lại chẳng giàu to à?”
Công Đạo gật đầu, không nên lấy nghề nghiệp để luận cao thấp, Không thể trông mặt mà bắt hình dong, tiếp đó lại thấy đôi chút hồ nghi: “Một người bán lòng lợn như cậu ta, mời tôi ăn cơm làm gì?”
Lão Bạch: “Không có gì đâu, đều là người cùng huyện, gặp gỡ tại Bắc Kinh, muốn làm quen với Chánh án thôi.”
Công Đạo: “Đừng lừa tôi, người nói không có chuyện gì, chắc chắn có chuyện.”
Lão Bạch đành nói thật: “Ở quê có vụ án, định nhờ Chánh án Đạo giúp đỡ.”
Công Đạo giật nảy mình: “Là vụ ly hôn à?”
Lão Bạch biết Công Đạo bị vụ án ly hôn của Lý Tuyết Liên dọa sợ, liền vội xua tay: “Không phải ly hôn... không phải ly hôn, có chút liên quan đến tranh chấp về kinh tế?”
Nếu là tranh chấp kinh tế thì Vương Công Đạo không sợ, nhưng cũng chưa vội đồng ý, chỉ nói một câu: “Để sau rồi nói.”
Sau đó bèn dẫn người lên đường đi tìm Tuyết Liên tiếp. Chốc cái đã cuối ngày, Công Đạo cũng đã quên khuấy việc ăn cơm, nào ngờ năm giờ chiều, lão Bạch gọi điện lại, hỏi anh ta đang ở đâu, lão Mao muốn mời ăn cơm. Lúc này Công Đạo mới sực nhớ ra cuộc nói chuyện ban sáng, nhưng chỉ nói đối phó một câu: “Đang ở ga Vĩnh Định Môn. Chuyện ăn cơm, thôi miễn đi.”
Đâu ngờ nửa giờ sau, tay lão Mao bán lòng lợn, lái con “Mẹc”(12), kéo theo cả lão Bạch, đến ga Vĩnh Định Môn đón. Công Đạo nhìn thấy con “Mẹc” bóng lộn, mới thấy sự ghê gớm của tay lão Mao bán lòng lợn này. Phần vì anh ta thấy người ta thật sự có thành ý, mặt khác chạy Đông chạy Tây lùng sục suốt bảy tám ngày nay, chưa được ăn bữa nào tử tế. Quả thật cũng muốn tìm chỗ nào sạch sẽ uống một chén, thế là trong trạng thái nửa muốn đi nửa không, anh ta vẫn dặn dò tùy tùng tiếp tục tìm người, rồi leo lên con “Mẹc” của lão Mao.
Lão Mao cũng biết điều, không đưa Công Đạo tới quán ăn của lão Bạch, mà trực tiếp dẫn tới “Công quán 888” bên đường Tây Tứ Hoàn. Vừa bước vào cửa, thấy khung cảnh xa hoa rực rỡ, toàn mỹ nữ như những nàng tiên, xếp thành hai hàng, Công Đạo mới thở phào, cảm giác như vừa được quay về nhân gian. Trước tiên, anh ta đi “sauna”, tắm rửa, xông hơi, xoa bóp một hồi, khắp người trên dưới vệ sinh sạch sẽ, rồi mới đến phòng VIP dùng cơm. Phòng VIP rộng hơn 100 mét vuông, rộng rãi sáng sủa, chính giữa phòng có một cây cầu, dưới cầu có nước chảy róc rách. Men theo chiếc cầu ấy, thức ăn lần lượt được đưa lên, toàn là vây cá mập, tổ yến, tu hài, gạo kê hầm hải sâm... Những buổi yến tiệc kiểu này, Công Đạo cũng hay được ăn ở Bồng lai Tiên Cảnh trên huyện. Mặc dù huyện nằm sâu trong đất liền, nhưng quán có hải sản khắp nơi trên thế giới. Nhưng giờ thân đang ở Bắc Kinh, gần chục ngày nay lại bận rộn chạy đôn đáo suốt, chưa được ăn bữa cơm nào tử tế, nên đối với bữa tiệc này, anh ta có cảm giác thân thiết lắm. Đoạn lại ngắm nghía đồ vật được bày biện như tiên cảnh ở trong phòng, than thở Bắc Kinh và quê nhà, quả là khác nhau. Thật là mỗi nơi mỗi khác. Uống hết bảy tám chén rượu, Công Đạo liền có đôi chút chuếnh choáng say. Dù không say, anh ta cũng sẽ lộ ra vẻ đang say. Đây chính là kinh nghiệm tích lũy được sau bảy tám năm làm Chánh án. Tiệc càng thịnh soạn, chuyện càng lớn, đồ ăn càng ngon càng khó tiêu hóa. Một chữ “say” có thể chặn được thiên binh vạn mã. Sau hơn ba tuần rượu, lão Bạch bèn ra hiệu cho lão Mao nói chuyện, ánh mắt này khiến Công Đạo cảnh giác, nhưng anh ta lại giả vờ không nhìn thấy. Lão Mao bèn nói mình có người anh họ, nhân lúc lão Mao bán lòng lợn ở Bắc Kinh, đã buôn bán lông bờm lợn cùng với Phòng thương mại huyện nhà. Mấy năm đầu hợp tác tốt lắm. Nào ngờ năm ngoái xảy ra xung đột, từ năm kia đến giờ, phòng thương mại cứ nợ tiền không trả. Mấy lần đàm phán không thành, sắp phải kiện ra tòa, nhờ Chánh án đứng ra xử cho. Công Đạo hỏi: “Giá thầu bao nhiêu?”
Lão Mao: “Hơn hai ngàn vạn.”
Công Đạo kinh ngạc, buôn bán lông bờm lợn, lại có giá cao như vậy. Nếu giá trị cao thế thì chắc chắn là vụ khó rồi. Anh ta bèn tỏ vẻ chuếnh choáng, líu lưỡi nói: “Tôi thấy say say rồi.”
Lão Mao cũng biết điều, vội nói: “Thôi chuyện này để hôm khác nói tiếp anh Đạo ạ. Người ta bảo, Uống rượu không bàn chuyện, bàn chuyện không uống rượu.”
Công Đạo nghe vậy thấy con người lão Mao này cũng tốt bụng. Anh ta tiếp tục uống thêm mười mấy chén thì say thật. Khi say, đầu óc anh ta liền gạt hết mọi thứ, chủ động hỏi tới vụ án của lão Mao. Lão Mao bèn bắt đầu kể lại tình tiết vụ án. Nhưng đầu Công Đạo càng lúc càng loạn, như thiên binh vạn mã phi băng băng trong mây mù, không nghe rõ nổi một câu. Lúc này lão Bạch nói chen vào: “Anh Đạo, vụ này đơn giản hơn vụ của Tuyết Liên nhiều.”
Nghe lão Bạch nhắc đến vụ án của Tuyết Liên, đầu Vương Công Đạo quay lên. Thiên binh vạn mã trong đầu đều bắt đầu lao vụt về phía vụ án của Lý Tuyết Liên. Vậy là làm đứt mạch án của lão Mao, chuyển qua nói vụ Tuyết Liên. Anh ta không nghe rõ một câu nào trong vụ án của lão Mao, sang vụ Tuyết Liên, lại nói rất rành mạch. Bởi hai chục năm trước, chính anh ta xử vụ ấy. Hai chục năm sóng gió, anh ta cũng trải qua rồi. Hai chục năm trùng trùng gian khổ, anh ta cũng nếm đủ rồi. Vậy mà trải qua hai chục năm, anh ta vẫn không biết khi nào mới kết thúc. Nói hoài, Công Đạo bèn bật khóc, đấm tay xuống bàn nói: “Lý Tuyết Liên, mày là đồ con hoang. Mày hại tao khổ sở thế này!”
Lão Bạch và lão Mao ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên khuyên anh ta thế nào. Công Đạo ngật ngưỡng, định nói tiếp thì đầu vẹo qua một bên, đổ gục xuống bàn ngủ. Lão Bạch và lão Mao đành phải cõng anh ta ra khỏi quán, đưa ra xe rồi chở về khách sạn anh ta ở.
Sáng hôm sau tỉnh rượu, anh ta quên cả những gì đã nói với lão Bạch, lão Mao trong bữa cơm tối qua. Tuy đã tỉnh rượu, nhưng rượu vẫn ngấm trong người, làm đầu đau như búa bổ. Tối qua uống “Mao Đài”(13), có khi “Mao Đài” này là giả. Công Đạo ôm đầu, đoạn cảm thấy ăn bữa cơm tối qua thật không đáng. Chỉ vì một bữa cơm, anh ta phải ngồi cùng với tên bán lòng lợn. Quan trọng hơn là chẳng nhớ nổi đã nói nhăng nói cuội những gì. Có hối hận cũng chỉ là việc của hôm qua. Còn hôm nay không thể để chậm trễ, vẫn phải lên đường tìm Lý Tuyết Liên. Công Đạo nén cơn đau, lại dẫn người ra ngoài tìm tiếp. Chuếnh chuếnh choảng choáng cả buổi sáng, rượu ngấm lâu vẫn chưa phát tác hết. Buổi trưa, ba người của tổ Công Đạo, tìm được một quán mỳ liền vào ăn trưa. Hai tay tùy tùng ăn mỳ xì xụp, còn Công Đạo chỉ mải uống nước. Nhìn bát mỳ với trứng rim trong bát, anh ta thấy hoa cả mắt. Đúng lúc này, di động của Công Đạo đổ chuông, là lão Hầu ở tổ khác gọi đến. Công Đạo tưởng lão Hầu lại muốn nói chuyện giỗ ba năm mẹ cậu ta, uể oải nói: “Chuyện giỗ mẹ của chú, không phải đã nói rõ ràng rồi sao?”
Nào ngờ lão Hầu nói: “Chánh án, em phát hiện ra Lý Tuyết Liên rồi.”
Theo từng giọt mồ hôi lạnh, Công Đạo nôn thốc tất cả rượu đã uống tối qua ra ngoài. Đầu óc anh ta lập tức trở nên tỉnh táo, giọng nói cũng thay đổi, cuống cuồng hỏi: “Chú đang ở đâu?”
Lão Hầu: “Ở cửa ga tàu điện ngầm Tống gia trang.”
Công Đạo: “Vậy còn đợi cái quái gì nữa, mau bắt mụ ta đi.”
Lão Hầu: “Có mình em ở đây, ga tàu điện ngầm lại đông người, mụ mà đấm đá lung tung, e là em không giữ nổi mụ.”
Ý chỉ hai người còn lại của tổ lão Hầu. Lão Hầu: “Đang ở quán ăn cơm. Em hơi đau bụng, chính vì ra ngoài tìm nhà vệ sinh nên mới bỗng nhiên phát hiện ra mụ.”
Công Đạo không lằng nhằng với lão ta thêm nữa, vội dặn dò: “Vậy chú đừng Đánh rắn động cỏ. Trước hết cứ theo dõi thật sát mụ ta, đừng để mụ chạy, tôi lập tức cử người đến hỗ trợ.”
Sau đó Công Đạo không còn thấy đau đầu nữa, vừa ra hiệu cho hai tùy tùng bỏ bát mỳ xuống, theo anh ta ra khỏi quán ăn, vừa đi vừa gọi điện thoại cho hai tổ tìm kiếm còn lại, bắt họ mau đi đến Tống gia trang ngay lập tức. Bố trí trong điện thoại xong xuôi, ba người họ cũng lên taxi. Nửa giờ sau, họ tới ga tàu điện ngầm Tống gia trang. Lúc này một tổ tìm kiếm khác cũng vừa đến nơi. Hai người còn lại của tổ lão Hầu, đã trở lại bên cạnh lão Hầu. Nhưng tới khi Công Đạo chạy đến trước mặt lão Hầu, lão Hầu lại nói, không thấy Lý Tuyết Liên nữa. Vương Công Đạo cáu: “Không phải bảo chú theo dõi mụ à?”
Lão Hầu chỉ về phía dòng người ra ra vào vào ở ga tàu điện ngầm: “Anh nói như dễ lắm ấy, nhiều người như này, theo dõi thế nào được? Chớp mắt đã không thấy nữa rồi.”
Công Đạo không hơi đâu trách anh ta, chỉ huy mọi người: “Mau lên, chia ra, lật tung hết phía trong phía ngoài bến xe, cũng phải tìm ra được mụ ta cho tôi.”
Mọi người bèn chia nhau tim kiếm trong ngoài bến xe điện ngầm. Lúc này người của tổ tìm kiếm thứ tư đã tới nơi, cũng gia nhập vào hàng ngũ đi lùng sục Tuyết Liên. Nhưng tìm từ trưa đến giữa giờ chiều, 12 người, giống như chiếc lược đang chải đầu vậy, chải bảy tám lượt trong ngoài ga tàu điện ngầm Tống gia trang, vẫn không thấy bóng dáng Tuyết Liên đâu. Tàu điện ngầm là phương tiện lưu động, có khi cô ta đã sớm ngồi tàu đi nơi khác rồi. Nghĩ vậy, mọi người liền tổ nào về tổ đấy, chia nhau lên tàu điện ngầm, tới các ga khác tìm. Nhưng quá nhiều tuyến tàu điện ngẩm tại Bắc Kinh, tuyến số một, số hai, số năm, số tám, số mười, tuyến Bát Thông, tuyến Diệc Trang... Tổng cộng mười mấy tuyến, trạm dừng tàu cũng nhiều, tới hơn 200 cái. Tìm thế nào hết được? Vấn đề là mình từng tìm chuyến tàu này, từng tìm trạm dừng này cũng chẳng có gì đảm bảo mụ ta sẽ không xuất hiện lại ở đó nữa. Các đoàn tàu qua lại không ngớt, nói không chừng cái trạm và chiếc tàu mình vừa tìm xong, Tuyết Liên lại ngồi tàu quay lại đó, rồi tiếp tục đổi sang chuyến khác. Nhưng có thể tìm bao nhiêu chuyến tàu thì cố tìm bấy nhiêu chuyến, có thể đi bao nhiêu sân ga, vậy cứ cố đi bấy nhiêu sân ga. Mọi người tìm suốt từ nửa cuối giờ chiều đến 12 giờ đêm, cũng không màng ăn tối, mà vẫn không thấy bóng dáng của Tuyết Liên đâu. Tới một giờ đêm, các tuyến tàu điện ngầm ở Bắc Kinh đều ngừng hoạt động, tất cả ga tàu đều đóng cửa. Bốn tổ tìm kiếm, lại quay về cửa ga tàu điện ngầm Tống gia trang tập hợp. Nếu chưa phát hiện ra Lý Tuyết Liên sẽ không lo lắng như này, phát hiện ra mà không tìm thấy, càng không biết cô ta định làm gì tiếp theo, sẽ gây ra họa lớn đến đâu. Vốn dĩ hy vọng mấy ngày còn lại không xảy ra chuyện, Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc cũng sắp bế mạc, không ngờ đột nhiên Tuyết Liên lại xuất hiện. Tuyết Liên ở Bắc Kinh thì việc sắp xảy ra chuyện chỉ là không biết chuyện này xảy ra vào ngày mai hay ngày kia mà thôi. Suốt từ chiều đến tối, việc này khiến Công Đạo nôn nóng đến mức nổi một loạt mụn máu trên miệng. Nhưng anh ta chẳng để tâm tới mụn máu, chỉ oán trách lão Hầu: “Lúc đó nhìn thấy, còn không xông tới, chú to béo thế kia, mà không chặn được một mụ đàn bà à?”
Lão Hầu tỏ vẻ không phục: “Không phải anh không cho em Đánh rắn động cỏ à?”
Rồi lão giải thích tiếp: “Mình cũng chẳng mặc quân phục, đang mặc thường phục, em sợ em xông tới, Tuyết Liên gào lên. Người qua đường lại coi em là thằng lưu manh rồi đập cho một trận cũng nên.”
Những tùy tùng khác, bị mấy lời của lão Hầu làm cho bật cười. Công Đạo không cười nhưng lúc này mới nói: “Rốt cuộc chú nhìn có chuẩn không, người đó có thật là Lý Tuyết Liên không thế?”
Với câu hỏi này, lão Hầu nói có chút mập mờ: “Em nhìn thấy cái lưng, mụ ta không quay người lại, nên cũng không nhìn rõ mặt mũi ra sao.”
Công Đạo: “Thế sao chú khẳng định là Lý Tuyết Liên?”
Khi ấy lão Hầu dám khẳng định, giờ lại không dám: “Nhìn thấy giông giống ạ.”
Có tay tùy tùng trách lão Hầu: “Đừng có mà nhìn hoa mắt nữa, khiến mọi người bận rộn suốt từ trưa đến nửa đêm, còn chẳng được ăn cơm nữa.”
Trong lòng Vương Công Đạo cũng oán trách lão Hầu. Không dễ dàng gì bắt gặp được người giống Tuyết Liên, lại không nhìn rõ. Việc không nhìn rõ sẽ có hai kiểu tình huống, người đó có thể là Tuyết Liên, cũng có thể không phải. Nếu không phải thì coi như được phen hú vía, nhưng chẳng may đúng mụ ta thì sao? Vậy quá nguy hiểm. Công Đạo không dám lơi là, từ ngày hôm sau, vẫn coi tàu điện ngầm tại Bắc Kinh là trọng điểm tìm kiếm, cử ba tổ đi tìm ở tàu điện ngầm. Tổ còn lại tìm kiếm trên đường, ga tàu và bến xe khách đường dài. Nhưng hai ngày trôi qua, bất kể là dưới ga tàu điện ngầm hay trên đường phố, bất kể ga tàu hay bến xe khách, đều không tìm thấy Tuyết Liên. Không tìm được Tuyết Liên, cũng không thấy cô gây ra chuyện gì ở Bắc Kinh, Công Đạo bèn nghiêng về hướng người lão Hầu nhìn thấy ở ga tàu điện ngầm Tống gia trang hai ngày trước, không phải Lý Tuyết Liên. Lúc này anh ta mới thấy lòng mình được an ủi phần nào. Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc còn năm ngày nữa bế mạc. Nếu năm ngày này có thể trôi qua yên ổn, bất kể có bắt được Lý Tuyết Liên hay không, anh ta cũng có thể niệm A Di Đà Phật được rồi.
Tuy hôm đó họ không bắt được Tuyết Liên Nhưng đến nửa đêm cô lại bị phía cảnh sát Bắc Kinh bắt được. Mọi người tìm kiếm suốt một ngày, chẳng thu được gì, nên quay về khách sạn ngủ. Công Đạo vừa cởi áo đi nằm thì điện thoại đổ chuông. Một đồn cảnh sát trên đường thuộc quận Tây Thành gọi tới. Mười ngày trước, khi Công Đạo vừa dẫn người đến Bắc Kinh, từng đến một tầng hầm khách sạn thuộc quận Tây Thành để tìm. Những năm trước khi đến Bắc Kinh kiện cáo, Tuyết Liên đã từng ở chỗ này. Sau khi không thu được kết quả gì, anh ta bèn liên lạc với đồn cảnh sát trên đường này, gửi lại tình tiết vụ án và số điện thoại. Cảnh sát đồn này nói trong điện thoại, tối hôm nay, khi họ đang đi tuần tra khu vực gần Trung Nam Hải, bắt gặp một người phụ nữ nông thôn, nhìn dáng vẻ giống như dân đi kiện. Khi họ dẫn về đồn cảnh sát, tra hỏi cô ta, mà cô ta không đáp lấy một lời. Mặc dù nghi phạm không trả lời, nhưng lại chẳng giống kẻ câm bởi thường người câm đều bị điếc, nhưng khi cảnh sát hỏi chuyện, thấy rõ ràng cô ta nghe hiểu được, trông bộ dạng lại khá giống người mà Công Đạo nói tới mười ngày trước. Anh ta giật mình, vội từ trên giường nhảy dựng dậy hỏi: “Người đó bao tuổi?”
Cảnh sát Bắc Kinh nói trong điện thoại: “Hơn 50 tuổi.”
Công Đạo hỏi: “Trông dáng người thế nào?”
Cảnh sát Bắc Kinh: “Vóc dáng trung bình, tóc ngắn.”
Công Đạo lại hỏi: “Béo gầy ra sao?”
Cảnh sát Bắc Kinh: “Không béo không gầy.”
Công Đạo đập tay nói: “Đúng là cô ta rồi, chúng tôi qua ngay đây.”
Rồi vội vàng gọi mười mấy tùy tùng dậy, chạy ra khỏi khách sạn, bắt ba cái xe taxi, hùng hùng hổ hổ đi đến đồn cảnh sát kia. Tảng đá trong lòng Vương Công Đạo cuối cùng cũng rơi xuống. Xem ra Tuyết Liên vẫn đến Bắc Kinh. Cô ta ở Bắc Kinh, bất kể có gây ra chuyện trong thời gian diễn ra Đại hội hay không thì bắt được vẫn còn hơn tay không đi về, cũng dễ bàn giao với các cấp lãnh đạo hơn. Công Đạo như trút bỏ được gánh nặng, ba tùy tùng khác ngồi cùng xe với anh ta, cũng vô cùng hưng phấn. Một tùy tùng bắt đầu ca tụng cảnh sát Bắc Kinh: “Cảnh sát của Bắc Kinh, đúng là lợi hại hơn chúng ta. Mình tìm mười ngày nay chẳng thấy một sợi lông nào, người ta có mỗi tối, đã bắt được mụ ta rồi.”
Một tùy tùng khác nói: “Bất kể Tuyết Liên bị ai bắt được, chỉ cần mình đưa được mụ ta về huyện, cũng coi như là công lao của mình rồi.”
Ngay cả Giả Thông Minh mặt mày tiu nghỉu mười ngày nay, lúc này cũng dám trêu Công Đạo: “Chánh án, giờ bắt được người rồi, anh phải đãi tiệc đấy.”
Công Đạo không kìm chế nổi hưng phấn trong lòng, cũng chẳng thèm tính toán với Giả Thông Minh, dập đùi nói: “Đãi chứ, nhất định phải đãi.
Mọi người bận rộn mười ngày nay rói. Sáng mai, chúng ta đi ăn vịt quay.”
Xe đã đến trước cửa đồn cảnh sát. Mọi người xuống xe, đi vào đồn, đến phòng trực ban. Sau khi bàn bạc với trực ban, cảnh sát quay người đi ra khu đằng sau. Hai phút sau, anh ta dẫn một phụ nữ nông thôn tới. Mọi người vừa nhìn, đều bần thần hết cả. Hóa ra người phụ nữ này không phải Lý Tuyết Liên. Tuổi tác, thần hình đều giống, chỉ có mặt không giống. Cảnh sát Bắc Kinh nói: “Nhìn qua đã biết đây là dân kiện cáo lọc lõi, còn giả vờ bị câm với chúng tôi, có phải cô ta không?”
Công Đạo lúc này lại trở thành câm, lắc nhẹ đầu như một thằng ngốc.
Sáng sớm hôm sau, mọi người đành phải tiếp tục lùng sục Bắc Kinh để tìm Lý Tuyết Liên.