People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Tác giả: Catherine Bybee
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Highland Shifter
Dịch giả: Hà Fli
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-08-05 10:59:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
hỉ có vầng trăng khuyết chiếu rọi trên lối đi khi họ rẽ từ con đường chính để vào hẻm núi, nơi họ hy vọng sẽ tìm thấy Philip. Helen tắt đèn xe và động cơ. Simon ngồi sát bên cô, mắt nhắm lại.
“Hắn vẫn còn ở đây.”
Simon hẳn đã phải sử dụng một trong những loài vật ăn đêm để theo đuôi con mồi của họ. Helen rùng mình, cô biết rằng Philip không còn cơ hội nào.
“Anh sẽ bắt hắn. Khi nào xong anh sẽ gọi em.” “Hắn có thể mang theo vũ khí.”
Mắt Simon chiếu vào cô. “Một khẩu súng?”
Helen lấy hai tay ôm cổ. Nhớ lại việc con dao của Philip trên cổ mình khiến cô sợ hãi. “Em không nghĩ là súng. Đó hẳn là một con dao.”
Simon bắt lấy tay Helen và lướt ngón cái dọc theo hàm cô. “Anh sẽ giết hắn bằng con dao mà hắn đã dùng để tổn thương em.”
Không nghi ngờ gì, anh sẽ làm thế. “Chúng ta cần hắn còn sống.”
Simon xoa nhẹ đôi môi cô bằng ngón tay cái rồi cúi xuống ngậm lấy chúng. Nụ hôn của anh ngắn nhưng nồng nàn, chạm đến nơi sâu thẳm trong tâm hồn cô. “Hắn sẽ phải hối hận vì đã chạm vào em, tiểu thư.”
Cô nuốt khan và nói một cách khó nhọc, “Em biết”. “Hạ thấp cửa sổ xuống và chú ý lắng nghe. Nhưng cứ ở lại đây cho đến khi anh gọi.”
“Hãy cẩn thận.”
Simon nhướng mày và nháy mắt với cô trước khi mở cửa rồi trượt ra khỏi xe. Vòm sáng đã thôi không còn nhấp nháy khi anh bước ra khỏi cửa vài bước chân.
Tiếng kêu của một con sói khiến Helen rúm ró hết cả người trong chỗ ngồi. Tiếng kêu the thé từ các loài động vật hoang dã khác vang lên theo hướng ngược lại. Một tràng tiếng hú vọng lên trong sự im lặng của màn đêm, che giấu bất kì âm thanh nào mà Simon tạo ra khi di chuyển.
Helen mỉm cười mặc cho mức độ nghiêm trọng của tình hình và cố thả lỏng người chờ đợi.
Nhưng chưa tới hai phút, cô đã không chịu được.
Kiên nhẫn không phải tính cách của cô.
Helen thò đầu ra ngoài cửa sổ để tránh thứ ánh sáng đang lấp đầy bầu trời đen kịt. Cô cảm thấy mình nhỏ bé, như người phụ nữ ngốc nghếch chạy xuống tầng hầm khi biết nhân tình đang ở đó, cô cố gắng mở to mắt và dỏng tai lên. Vì một vài lí do, ngồi sau tay lái làm cô cảm thấy nguy hiểm hơn. Thành viên của gia tộc MacCoinnich đã dạy cô một điều, đó là tin vào linh cảm của chính mình. Cô có một khả năng thiên phú, thứ có thể mang lại an toàn cho cô.
Để Simon đơn độc đi tìm một kẻ điên không hề dễ dàng với cô. Cô biết cãi nhau về quan điểm với Simon sẽ không giúp cô tiến xa hơn. Ngoài các tính cách rất hiện đại, anh có vài đặc điểm hoàn toàn giống người Trung Cổ, đó là một trong những dấu ấn nơi anh mà cô thích nhất. Giống như cách anh nhấn giọng khi ở trong vai trò chiến binh hoặc người yêu. Cô yêu điều đó.
Helen dừng lại và đặt một tay lên ngực. Không, cô yêu anh.
Ngay khi mọi thứ quay trở lại bình thường, cô sẽ nói với anh.
Giá mà cuộc đời cứ như mơ.
***
Philip tiến về phía đống lửa trại nhỏ. Hắn rất lạnh, hôi hám, và không quan tâm gì đến những con sói lang thang trong đêm ngoài sa mạc.
Malcolm ở nơi quái quỷ nào thế?
Họ đã bàn bạc về hẻm núi này rất lâu trước khi biết viên đá có thể làm được những gì. Trước đây khi cuộc sống của họ trở nên tồi tệ, họ đã từng đến hẻm núi với cha mình. Hắn gạt đi những kí ức đau thương và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa.
Hắn đang làm cái quái gì vậy?
Cảnh sát muốn tra hỏi về sự mất tích của anh trai hắn. Và nếu Helen từng xuất hiện ở bất kì nơi chết tiệt nào sau khi đã biến mất, cảnh sát sẽ muốn làm nhiều việc hơn là chỉ nói chuyện với hắn.
Hắn luồn tay vào tóc và thở dài đầy thất vọng. Lạy Chúa, hắn đang làm cái gì thế này?
Một con sói khác hú lên gần hắn hơn một chút so với những con khác. Hắn nhổm người, nheo mắt lại một cách bất lực để tìm xem âm thanh phát ra từ đâu.
Một chuỗi tiếng hú vang lên từ phía sau, giống như trả lời cho tiếng kêu của con đầu tiên.
Có phải chúng đang vây quanh hắn? Philip đứng nhón chân lên, ước lượng khoảng cách đến chiếc xe, và thấy nhẹ nhõm. Chỉ vài thước. Hắn có thể đến đó một cách dễ dàng nếu đám sói muốn tấn công.
Hắn quay lại bên đống lửa, vòng tay ôm quanh người để giữ ấm, và suy nghĩ về tình trạng của mình. Bình thường hắn là người điềm đạm, vững vàng trong lúc khủng hoảng.
Tuy nhiên, khi hắn bắt cóc Helen, một cơn khát máu chẳng biết từ nơi nào bỗng trào ra. Chết tiệt, hắn đã choáng, kể từ khi đó cho đến tận lúc này. Ngay cả bây giờ, đã sau vài ngày, cơ thể hắn vẫn còn căng cứng người và tim đập điên cuồng mỗi khi nhớ lại nỗi sợ trong đôi mắt cô.
“Mày là kẻ bệnh hoạn”, hắn tự nhủ. Nhưng môi hắn lại nhếch lên thành nụ cười bệnh hoạn. Có lẽ đây là nơi sự điên rồ bắt đầu, trong bóng đêm của sa mạc được bao quanh bởi sói săn và không khí mùa thu lạnh lẽo.
Có lẽ… Hắn sững người, cơ thể hắn lúc này đây là một ví dụ tốt nhất về khúc gỗ, tóc gáy dựng lên tua tủa. Hắn từ từ đưa tay sang túi hông bên phải, nơi cất con dao mà hắn kề vào cổ Helen, ánh mắt chầm chậm tính toán. Bên phía vai phải, cạnh xe hắn, là một cảnh tượng khiến hắn phải hít sâu.
Chặn ngay lối thoát của Philip là một con sói hung dữ. Nó đứng nhìn chăm chú, lông xù lên, và tuôn ra tiếng gầm gừ trầm thấp.
“Ồ, cắn tao đi”, hắn thì thầm khi từ từ rút ra con dao. Cách đuổi chó hoang kinh điển là gì? Là tự lộ diện và gào to thét lớn, hay là giữ im lặng và chờ đợi con chó xem hắn không phải là mối đe dọa và tự bỏ đi?
Con sói nhìn chằm chằm vào mắt hắn, há miệng để lộ hàm răng. Tiếng gầm gừ rồi sau đó là tiếng rít lên khiến Philip thấy sợ hơn.
“Đi đi!”
Con sói tiếp tục rít lên những âm thanh xuyên thấu qua màn đêm, càng lúc càng dữ dội hơn.
Philip vô thức bước lùi.
Một tiếng động đằng sau khiến hắn dừng lại. Một con sói khác xuất hiện bên phải hắn.
Di chuyển sang bên trái có vẻ tốt hơn so với các hướng khác. Nỗi sợ hãi dâng lên và siết chặt cổ hắn như lưỡi hái tử thần. Hắn không thể nào tới được chiếc xe mà không bị thương. “Xéo đi!”
Những con sói từ từ tiến lại gần hơn.
Hắn quơ con dao ra phía trước cứ như nó là một thanh gươm. Một thứ đồ vô dụng trong tình huống hiện tại. Mấy con sói sẽ không để hắn có cơ hội sử dụng nó.
Hắn xoay về bên trái, con sói ngẩng đầu lên và hú. Mỗi bước rời xa con sói là Philip lại tiến gần hơn đến đống lửa. Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn sẽ sớm bị phỏng nếu tới gần thêm.
“Cảm giác như thế nào khi trở thành con mồi mà không phải thợ săn?”
Câu hỏi vọng đến từ phía sau, gần bên tai bằng một giọng rất thấp và chết người, Philip cảm thấy bàng quang thắt lại và một dòng chất lỏng ấm nóng chảy dọc theo đùi, làm ướt đôi bốt của hắn. Hắn quay tròn một vòng, định đâm vào bụng người đàn ông phát ra câu đó. Với tốc độ ánh sáng, người đàn ông lách sang một bên, tước con dao ra khỏi tay Philip và gí vào cổ họng hắn.
Bóng đêm vẫn bao trùm. Trong sự im lặng kì lạ này, trong chốc lát chỉ còn hơi thở của Philip thoát ra khỏi đôi môi của hắn, chiếc quần staccato tạo ra một số tiếng động.
Hắn nhận ra người đàn ông đặt con dao ngay cổ hắn. Anh ta là một người bạn của Helen, người mà Philip đã lưu ý từ lúc theo dõi nhà bà Dawson.
“Mày muốn gì?”
Con dao kề sát hơn vào các tĩnh mạch đập ở cổ. Philip chết cứng.
Cơn thịnh nộ thù địch toát ra ngồn ngộn từ người bạn của Helen. Hắn hầu như cảm thấy đôi mắt người đàn ông nhìn xuyên qua hắn như thể đang khoan lỗ đằng sau sọ mình.
“Mày. Chết. Chắc. Rồi.”
Tiếng gầm gừ của con sói khiến người đàn ông chú ý. “Simon?”
Philip nghe thấy giọng của Helen nhưng không dám quay đầu vì nguy cơ lưỡi dao sẽ cắt vào da thịt.
“Tôi đã nói em phải đợi trong xe cơ mà.” Lũ sói lại bắt đầu gầm gừ.
“Bảo bọn chúng im đi”, giọng Helen vang lên từ trong bóng tối.
Simon liếc về phía sau Philip, và con dao trượt khỏi cổ hắn ta. Đó có thể là cơ hội duy nhất Philip chạy trốn được. Trong một khoảnh khắc, hắn nghiêng đầu và thoát khỏi Simon.
Hắn chỉ chạy được gần hai mét trước khi bị một lực nặng như tàu chở hàng tông ngã xuống đất trong tiếng hét xung trận của chiến binh.
Thế giới quay cuồng. Một nắm đấm nện xuống mặt hắn. Mọi thứ tối sầm. Những con sói hú vang trong đêm, và nắm đấm khác rơi trên bụng hắn nơi gần tim.
Simon đẩy Philip ra. “Đứng dậy.”
Philip bị đẩy khỏi đấu trường. Nhìn vào mắt Simon, Hắn biết anh ta sẽ giết hắn nếu có cơ hội.
“Simon? Thôi nào. Chúng ta cần hắn còn sống.” Helen đứng cách họ vài bước, giọng cô mềm mại. Đôi mắt cô liếc nhanh Philip rồi sau đó quay trở lại với Simon.
Philip không cần biết lí do.
Simon cúi xuống nắm lấy áo sơ mi của Philip, lôi hắn dậy, lắc cho đến khi răng hắn va lập cập. Nét dữ dội trên mặt Simon từ từ chuyển thành một nụ cười. “Bọn tao sẽ không cần mày lâu lắm đâu, Philip.”
Helen đi ra đằng sau Simon và đặt một tay lên lưng anh. “Chúng ta nên đi thôi.”
“Được. Hãy đưa tên khốn này tới nơi mà hắn phải hiểu rõ những gì xảy sẽ ra với loại đàn ông bắt nạt phụ nữ tay không tấc sắt.” Simon đặt tay lên cổ Philip và bóp chặt. Chỉ cho đến khi Philip thoi thóp thở anh mới nới lỏng.
Khi Simon vẫy cánh tay còn lại, lửa từ lòng đất lan nhanh ra thành vòng tròn bao quanh họ, và Helen bắt đầu niệm thần chú.
***
Họ đến pháo đài lúc trời gần sáng. Sảnh chính rải rác những người đàn ông, hầu hết họ đang ngủ trong lúc các lính gác khác canh giữ.
Simon thay quần áo và đeo gươm. Cảm nhận sức nặng của vũ khí ngay trên hông mình. Philip bị bịt miệng và trói chặt, chờ Ian tập hợp cánh đàn ông cùng đồng hành với họ rời pháo đài.
Fin gặp họ ngay dưới chân cầu thang. “Thật tốt khi nhìn thấy con, chàng trai.”
“Cô ấy ổn”, Simon nói trước khi Fin kịp thốt ra câu hỏi của mình. “Tất cả bọn họ đều ổn.”
Họ ôm chầm lấy nhau.
Fin gật đầu. “Cha có nghe tin Helen đã bị tra tấn trước khi con bé quay lại đây.”
“Cô ấy là người duy nhất chịu đựng đau khổ do hắn ta gây ra.” Và Simon thề rằng sẽ không còn bất kì ai khác được phép làm thế.
“Nhưng hắn sẽ sống.”
“Đó là điều cần thiết.” Simon nghiêng đầu sang một bên. “Chỉ trong lúc này.”
Fin nắm vai của Simon. “Chúng ta sẽ kết thúc cuộc chiến này và đón gia đình mình về nhà.”
… và Helen sẽ quay về thời đại của cô ấy. Simon không muốn nghĩ về điều đó ngay lúc này.
“Fin!”, giọng Ian vọng xuống từ phía đầu cầu thang. Cả hai nhìn lên và thấy Ian ngoắc họ lên lầu.
Họ giữ im lặng cho tới khi đến căn phòng nhỏ kín đáo mà cánh phụ nữ thường dùng. Duncan và Todd đang ở trong với các quý cô. Helen đã tìm thấy một chiếc váy, tóc cô giờ gọn gàng với kiểu bím truyền thống.
“Chúng ta gặp rắc rối”, Ian thông báo lúc đóng cửa. “Như mọi khi”, Helen lẩm bẩm khi cô đến bên Simon.
Anh tự động ôm lấy cô.
Duncan bước về phía trước. “Dường như gã đàn ông bị bắt từ trại của Malcolm đã gặp phải một tai nạn đáng tiếc.”
“Tai nạn gì cơ?”
“Có vẻ như hắn ngã vào lưỡi gươm của một lính canh trong lúc cố gắng trốn thoát.”
Simon gục xuống thở dài.
“Điều đó có nghĩa gì?”, Helen hỏi.
“Gã đã chết, cô bé.”
“Không, điều đó không đúng, Simon. Em tin chắc như vậy. Chúng ta phải làm gì để tìm anh trai của Philip?”
“Chúng ta không còn cách nào cả. Tên tù nhân là người dẫn đường cho chúng ta”, Fin giải thích.
“Simon đã từng tìm thấy hắn trước…”
“Anh tìm ra những kẻ tay sai đã từng làm việc cho hắn, nhưng không phải là Malcolm.”
“Tên tù nhân không khai bất cứ điều gì có thể tìm kiếm hắn sao?”
Duncan cười. “Lòng trung thành của một người đàn ông khiến anh ta không tiết lộ những bí mật của chủ mình.”
Helen nheo mắt. “Vậy, trong suốt thời gian giam giữ, mọi người không tra khảo gã sao?”
Simon mỉm cười với Helen. “Khát máu sao, cô gái?” “Thì cứ cho đó là một lợi thế khi sống trong thời đại này.” “Gã sẽ không nói gì đâu, cháu yêu. Kín miệng như thể đã bị chúng ta cắt mất lưỡi”, Ian giải thích.
“Làm gì bây giờ?”, Tara hỏi.
“Chúng ta cần truy tìm gã. Tìm kiếm một người đàn ông có thể khó khăn như thế nào chứ?” Helen quay sang Ian.
“Việc này không hề dễ dàng. Cao nguyên rất rộng lớn, Helen. Những gì cháu nói không dễ dàng thực hiện như thế đâu.”
Simon nhận thấy sự thất vọng trên mặt Helen. Cô đưa tay ôm lấy cánh tay còn lại, các ngón bấm chặt vào lòng bàn tay mình.
“Cháu đã từng tìm thấy Simon trên một lục địa khác và trong một thời đại khác. Cháu tin chắc mình cũng có thể tìm thấy Malcolm trong cùng khu vực lân cận.”
“Em có thể làm điều đó, phải không cô bé?”
“Hẳn rồi. Tại sao lại không nhỉ?” Helen nhún vai và đảo mắt một vòng quanh phòng trước những cặp mắt ngạc nhiên. “Nhìn gì chứ? Tất cả chúng ta đều có quyền năng thiên phú. Chỉ là của cháu không thường hữu dụng… ừ thì, cho tới tận lúc này.”
Ian để lộ nụ cười hiếm hoi khi ông liếc nhìn sang con trai lớn nhất của mình.
Duncan nhún vai và quay sang Fin.
“Chúng tôi phải giúp như thế nào?”, Fin hỏi trong lúc cọ sát hai lòng bàn tay với nhau.
Cô ngần ngừ. “Cháu cần được miêu tả nhân dạng của gã. Không bị tác động gì cả. Cháu có thể nói chuyện với Philip…”
“Không!”, Simon hét lên.
“Đó không phải là sự lựa chọn hàng đầu của em nhưng hắn ta biết Malcolm.”
“Còn gì khác mà em có thể sử dụng?”
Helen đặt hai lòng bàn tay vào nhau và úp lên mặt, vỗ nhẹ vào mũi trong lúc suy nghĩ. “Chúng ta tin là Malcolm đã có một trong những viên đá, đúng không?”
“Phải.”
“Những viên nhỏ hơn được làm từ những viên lớn. Còn những viên khác đâu?”
“Được cất giấu ở pháo đài”, Ian bảo cô. “Đưa chúng cho cháu. Cháu có ý này.”
Ian gật đầu với Duncan. Fin và Duncan nhanh chóng rời khỏi phòng, đi lấy những viên đá.
Simon cúi sát vào tai Helen. “Em nghĩ chúng ta thực sự có thể làm được điều này không?”
Cô mỉm cười ngần ngại. “Này, em là một người du hành xuyên thời gian. Em đang có thông báo ‘tìm người’ đây.”
Anh cười, đưa tay chạm lên gò má mềm mại của cô. “Thật tốt khi lại được nhìn thấy nụ cười của em lần nữa.”
Helen nghiêng mặt áp sát vào tay anh. “Chúng ta sẽ vượt qua điều này.”
Tình Yêu Vượt Thời Gian Tình Yêu Vượt Thời Gian - Catherine Bybee Tình Yêu Vượt Thời Gian