Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Tùy Hầu Châu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Toàn Nguyễn
Số chương: 72
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 616 / 7
Cập nhật: 2019-07-22 19:57:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
hương 29 - Anh đừng lôi kéo em, em thật muốn nhìn xem ngủ bên trong chính là con hồ ly tinh nào, rốt cuộc là con hồ ly tinh nào dụ dỗ anh!
Kissing Championship—— thi đấu hôn môi, tục xưng là trò chơi hôn môi, khi có người đưa ra cái phương án trò chơi này thì không ít người trên mặt đều xuất hiện thần sắc nóng lòng muốn thử, trong đó bao gồm cả Hàn Tranh.
Trò hôn môi này so chính là thời gian, hai cặp tình nhân thi đấu thời gian ngắn nhất cùng thời gian dài nhất, người thắng có cơ hội trừng phạt cặp tình nhân bị đào thải đầu tiên, sau khi quy tắc trò chơi định xong, có hai người đặc biệt không đồng ý, bởi vì hai người này đều là con trai đến có một mình, có người ồn ào: "Chấp nhận đi, cũng không có gì ghê gớm đâu."
Toàn trường cười vang, Hàn Tranh ôm Chu Thương Thương, Chu Thương Thương ngẩng đầu nhìn Hàn Tranh, cảm thấy trên mặt Hàn Tranh lộ ra ánh mắt nhất định phải thi thực sự có chút cảm giác không khỏe.
Hàn tranh cúi đầu nhìn Chu Thương Thương, mím môi cười cười, sau đó trên trán cô hôn xuống.
Cuối cùng hai cậu con trai không tham gia thi đấu, sau đó đi tới chính giữa làm trọng tài.
Lúc gần thi đấu, Chu Thương Thương thấp giọng hỏi Hàn Tranh: "Theo chân bọn thanh niên chơi cái này, anh cảm thấy thú vị sao?"
Hàn Tranh đem Chu Thương Thương kéo đến trước mặt, để cho cô ngồi xếp bằng trên chính đùi mình, ánh lửa phản chiếu trong mắt anh lóe ra ý cười, anh đem miệng dán ở bên tai Chu Thương Thương, vô cùng thân thiết nói: "Tuy nói chúng ta so với bọn họ lớn hơn vài tuổi, thế nhưng thỉnh thoảng chơi đùa lấy lớn hiếp nhỏ cũng là một chuyện thú vị."
Chu Thương Thương: "Anh thật tự tin quá."
Cậu thanh niên đứng ở chính giữa cố nén cười, tiếng nói sang sảng: "Các cặp đôi đều chuẩn bị tốt chưa, cần làm nóng người thì cứ giơ tay."
Cậu ta lại quét mắt qua toàn trường: "Nếu không cần làm nóng, tôi đây tuyên bố cuộc đấu sắp sửa tiến hành, bản trọng tài lấy công chính công bình công khai nguyên tắc cuộc thi đấu lần này, trên đường thi đấu không được nửa đường rút lui, không được lấy giả tráo thật, không được quấy rối đội đối lập, nếu như trái lời, kéo ra ngoài phơi thây nơi hoang dã!"
Có người mắng một câu: "Mẹ nó!"
"Ok!, tôi tuyên bố thi đấu chính thức tiến hành." Dừng một chút, nghẹn cười hỏi, "Trên đường cũng không cho lấy nguyên nhân đi tiểu làm cớ rời chỗ..."
Lại có người mắng một câu: "Mẹ nó!"
"Không cho phép ồn ào nữa, mọi người vào chỗ, chuẩn bị, hôn môi."
Chu Thương Thương buồn cười một chút, sau đó đầu đã bị Hàn Tranh kéo qua, cái miệng của anh liền dán lên đây, Chu Thương Thương trợn mắt nhìn Hàn Tranh, lông mi anh cong cong, sau đó ôm cô chặt thêm vài phần.
Chu Thương Thương nghĩ trò chơi như vậy khẳng định không có mấy người sẽ tập trung, thế nhưng ánh mắt đảo đến một đôi gần đó, nữ sinh đã đè nam sinh lên trên mặt đất, cho nên từ tư thế mà nói, cô với Hàn Tranh thực sự rất theo quy củ.
Hàn Tranh đầu tiên là tinh tế hôn nhẹ, đầu lưỡi vòng quanh trong miệng Chu Thương Thương vẽ vòng tròn, khẽ liếm, sau đó chậm rãi đẩy mạnh, hút, khẽ cắn, chậm rãi, càng ngày càng đem Chu Thương Thương ôm chặt, cả người dán trước ngực mình.
Hai tay Hàn Tranh gắt gao vòng quanh eo Chu Thương Thương, đầu lưỡi bắt đầu ôm lấy đầu lưỡi của cô, đánh một hai vòng bao lấy, cho đến khi toàn bộ lưỡi của Chu Thương Thương tiến vào trong miệng mình, sau đó bắt đầu trái phải trước sau qua lại cuồn cuộn.
Từ lúc nào bắt đầu hôn môi đã biến thành chuyện tâm trí khát khao như vậy, Hàn Tranh thở phì phò, Chu Thương Thương bởi vì dựa vào anh quá gần, có thể thấy rõ, cảm thụ được thân thể biến hóa của Hàn Tranh.
Chu Thương Thương nỗ lực đẩy Hàn Tranh ra nhưng mà tay trái Hàn Tranh vòng trên eo cô càng thêm dùng sức, cô thấy hai mắt Hàn Tranh nhắm lại, tia sáng chiếu đến trên mặt Hàn Tranh không đủ làm cho khuôn mặt anh có vẻ mơ hồ, cô sát vào anh, nên có thể cảm thụ rõ ràng kỹ xảo của anh, nhiệt độ cơ thể của anh, còn có nhịp tim đập của anh.
Trong đêm tối, một đám người vây quanh đống lửa đều hôn rất chăm chú triền miên, tình yêu giống như đống lửa đang thiêu đốt này, châm lên tình cảm thanh xuân mãnh liệt lại khát vọng.
Thành tích thi đấu đưa ra, đội bị loại trước hết chính là đôi tình nhân Bắc Kinh kia, nguyên nhân là trên đường nhà trai chạy đi tiểu, mà thu hoạch chiến thắng chính là một đôi tình nhân thành phố G, tổng cộng dài bốn mươi hai phút.
Chu Thương Thương sau khi đội đầu tiên bị loại đã đẩy Hàn Tranh ra, sau đó Hàn Tranh mở mắt, cằm để tại vai cô, có phần đáng tiếc nói: "Thương Thương, chúng ta vốn có có thể lấy được hạng nhất."
Cặp đôi thành phố G là người thắng, bên thắng có quyền lợi nghiêm phạt đôi bị loại đầu tiên, một trọng tài kiến nghị nói: "Nếu không thì phạt nói thật tình hay đại mạo hiểm?"
Cặp đôi thành phố G gật đầu, sau đó hỏi cặp đôi Bắc Kinh: "Hai người chọn nói thật hay đại mạo hiểm?"
Nam: "Đại mạo hiểm."
Nữ: "Nói thật tình."
"Được." Có người chen vào nói, "Hai người xác định trước đi."
Sau cùng người nam nghe theo lời cô gái, chọn nói thật.
"Được, vậy hỏi 10 câu phải trả lời thật lòng, mỗi đôi được hỏi một câu."
"Thật quá đáng!"
Trong buổi tối này mọi người đều là thanh niên tình cảm mãnh liệt dào dạt, cho nên vấn đề có thể nghĩ đến đều mang chút màu sắc, vấn đề đầu tiên là: "Lần đầu tiên của hai người là ở chỗ nào?"
Nam trả lời: "Buồng vệ sinh."
Vấn đề thứ hai: "Bao lâu?"
"Hình như là một giờ đi."
Vừa dứt lời, có người cười xì một tiếng, ngay cả Hàn Tranh cũng cong khóe miệng, sau đó người con trai Bắc Kinh này vội vàng giải thích: "Tính luôn khúc dạo đầu chứ."
"Tính tính tính, đương nhiên tính!"
Mọi người cười đến ngã trái ngã phải, cô gái bị đấu loại đem mặt giấu ở phía sau cậu thanh niên, Chu Thương Thương thấy cô ấy ở thắt lưng cậu ta nhéo một cái, sau đó cậu ta đau đến thiếu chút nữa từ trên mặt đất nhảy dựng lên.
Đến phiên Chu Thương Thương cùng Hàn Tranh đặt câu hỏi, Hàn Tranh nhìn về phía Chu Thương Thương: "Em hỏi đi?"
Chu thương thương lắc đầu: "Anh hỏi đi."
Hàn Tranh gật đầu, sau đó hơi chút suy nghĩ, mở miệng hỏi: "Một lần ngắn nhất là mấy phút?"
"Phụt ——" có người cười ra tiếng, Chu Thương Thương ngửa đầu nhìn Hàn Tranh, thật tổn thương a!
Hàn tranh hỏi xong mọi người đều quay đầu nhìn về phía đôi tình nhân bị hỏi, người thanh niên làm trọng tài kích động ngồi xổm trước mặt nhà trai: "Tiên sinh đi tiểu, xin hỏi ngài lần ngắn nhất là mấy phút?"
Nhà trai đầu óc rối loạn, qua một hồi lâu, mới chậm chạp trả lời: "Không nhớ rõ nữa..."
"Phải trả lời."
"Năm sáu phút gì đó..."
Lại có người cười xì một tiếng, Hàn Tranh lại cong khóe miệng, Chu Thương Thương nằm ở trong lòng Hàn Tranh, cũng cười đến bao tử phát đau, Hàn Tranh cúi đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi một cú: "Muỗi nhiều quá, có muốn bôi thuốc chống mũi hay không."
"Không cần." Chu Thương Thương điều hòa vấn đề, tiếp tục nghe bọn họ đặt câu hỏi.
"Đại ca, anh cắt qua chưa?"
"Huynh đệ, vợ cậu ngực bao lớn?"
"..."
-
Buổi trưa ngày hôm sau xuống núi, xe của Hàn Tranh đậu ở chân núi, Chu Thương Thương vừa lên xe thì mệt đến xương khớp toàn thân rời rạc, cả người ngồi phịch trên ghế phụ lái.
"Mệt muốn chết rồi?"
"Cũng tạm." Chu Thương Thương xoay qua..., dừng một chút, mở miệng nói, "Thập Nhất, em muốn trở về."
Bàn tay Hàn Tranh nắm tay lái hơi xiết chặt, qua một chút, anh cười cười nói: "Lúc nào trở về."
"Ngày mai."
Hàn Tranh: "Thành phố G còn có nhiều chỗ chơi rất vui..."
Chu Thương Thương: "Em tiếp tục ở tại chỗ của anh như vậy cũng không phải là chuyện tốt."
Hàn Tranh nhìn xe cộ trong kính chiếu hậu đang muốn vượt lên, thả chậm tốc độ xe, một lát anh mới nói: "Ngày mốt đi, anh đưa em."
Chu Thương Thương suy nghĩ một chút, gật đầu.
Hàn Tranh: "Ngày mai anh mang em dạo phố đàng hoàng một lần."
-
Ngày hôm sau Hàn Tranh thực sự mang theo Chu Thương Thương dạo một vòng thành phố G, kỳ thực anh đối với thành phố G có vài chỗ cũng không quen thuộc, lúc lái xe phải mở hướng dẫn, vài lần đi nhầm đường.
Sáng sớm bọn họ đi bãi cát ven biển, Chu Thương Thương mua một chiếc quần dài, phối hợp với nón rộng vành, Hàn Tranh cũng ăn mặc cực kỳ thoải mái, quần soóc hoa cùng T-shirt vải bông màu trắng, thường thường chụp ảnh cho Chu Thương Thương.
Buổi trưa, bọn họ đi dạo một cổ trấn ở thành phố G, Chu Thương Thương ở cổ trấn đào ra một khối ngọc bích, Hàn Tranh thanh toán tiền xong, nói: "Ngọc này khẳng định là hàng nhái."
Chu Thương Thương trừng mắt: "Hàng nhái anh còn trả tiền."
Hàn Tranh để tay trên vai Chu Thương Thương: "Còn không phải tại vì em thích hay sao?"
"Vậy anh còn nói chi ất hứng."
Hàn Tranh tốt tính cười cười: "Anh không phải sợ em đem đồ dỏm coi thành đồ thật lấy ra trước mặt người khác khoe khoang, không phải sợ em mất mặt hay sao?"
"Tặng cho anh luôn." Chu Thương Thương đem khối ngọc nhét vào tay Hàn Tranh, Hàn Tranh cúi đầu, mím môi cười cười, tỉ mỉ thu lên, thả vào trong túi quần.
Buổi tối trở lại căn hộ, Hàn Tranh gấp đến không thể đợi bắt đầu cởi quần áo của Chu Thương Thương, từ phòng khách đến phòng vệ sinh lại đến phòng ngủ, một đường triền miên, đêm khuya, anh lại bò lên hai lần, Chu Thương Thương khốn đốn mở mắt không ra, tức giận, ở trên vai Hàn Tranh hung hăng cắn một cái, Hàn Tranh không để ý, nâng mông Chu Thương Thương dùng sức đâm vào, đâm vào tận gốc, Chu Thương Thương thật sự là vừa mệt vừa khốn, nhưng mà thân thể lại mẫn cảm kỳ dị, khó chịu đến nỗi cô kéo căng đầu ngón chân ra thẳng tắp.
Sau cùng Hàn Tranh lại đem Chu Thương Thương toàn bộ ôm đến trước ngực, để cho chân Chu Thương Thương vòng quanh eo anh, nâng lên một chút, đầu lưỡi ở trước ngực cô lưu lại một mảnh vết tích ướt sũng.
-
Chu Thương Thương may mắn không có nói mình sớm đã mua vé máy bay, bởi vì chỉnh đồng hồ báo thức, sáng sớm hôm sau 6 giờ Chu Thương Thương vốn có tỉnh lại, sau đó phải mặc quần áo, kết quả Hàn Tranh giữ cô lại, cánh tay gác trước ngực cô, mở miệng nói: "Ngủ tiếp một lúc, Thương Thương." Nói xong, Hàn Tranh lại tắt báo thức trên điện thoại di động của cô, sau đó hai người đều ngủ quên, lần thứ hai tỉnh lại, là bị chuông cửa đánh thức.
Cái giấc ngủ lại này Chu Thương Thương ngủ cực kỳ thoải mái, tính ra hai người có chút không muốn rời giường, ngoài cửa chuông cửa còn đang vang, cô hỏi Hàn Tranh: "Ai vậy."
"Quỷ biết." Hàn Tranh đứng lên, mặc áo ngủ đi ra gian phòng, đi tới cửa lớn, mở cửa.
"A Tranh." Đứng ở cửa chính là Tống Thiến, kéo một rương hành lý, thấy anh mở rộng cửa, lộ ra biểu tình mừng rỡ, sau đó ngẩng đầu nhìn hướng Hàn Tranh thì, lại làm một biểu tình thương cảm hề hề, tính ra cũng xinh đẹp lợi hại.
Tống Thiến ngẩng đầu nhìn anh, nháy mắt mấy cái, "A Tranh, chúng ta có thể không chia tay được không?"
Hàn Tranh hít hai hơi, nghĩ đến Chu Thương Thương trong phòng, dùng thân thể chặn ngay cửa, đè thấp giọng nói: "Tống Thiến, cô có thể đừng trẻ con như vậy hay không."
Tống Thiến ngẩng đầu, đột nhiên thấy trên cổ Hàn Tranh có dấu răng, cả người đột nhiên hiểu được, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cắn răng, mạnh mẽ đẩy Hàn Tranh ra.
"Thì ra anh giấu phụ nữ." Tống Thiến vội vã vào cửa, xông tới phòng khách, khi thấy trên sô pha có đồ lót rơi rớt, mắt hạnh trợn tròn, run rẩy tay chân, chỉ vào cửa phòng ngủ: "Nói cho em biết, bên trong có phải có phụ nữ hay không?"
"Mẹ nó, cô có phải có bệnh hay không." Hàn Tranh một phen kéo Tống Thiến, "Tống Thiến, chúng ta đã chia tay, cô không có bất luận cái quyền lợi gì hỏi tôi vấn đề này."
"Em không đồng ý chia tay, Hàn Tranh." Tống Thiến gằn từng chữ, đố kị giống như là một ngọn lửa, cả người có chút không khống chế được, Tống Thiến ôm lấy Hàn Tranh vừa đấm vừa đá.
"Hàn Tranh, anh có lỗi với em, anh có lỗi với em..."
Hàn Tranh đem hai tay Tống Thiến khắc chế, cái trán nổi lên gân xanh: "Tống Thiến, tôi lập lại lần nữa, chúng ta đã sớm chia tay."
Tống Thiến hoàn toàn nghe không lọt lời của Hàn Tranh, cả người như bệnh tâm thần xông đến cửa phòng ngủ.
"Anh đừng lôi kéo em, em thật muốn nhìn xem ngủ bên trong chính là con hồ ly tinh nào, rốt cuộc là con hồ ly tinh nào dụ dỗ anh!"
Tâm Hữu Bất Cam Tâm Hữu Bất Cam - Tùy Hầu Châu Tâm Hữu Bất Cam