Nguyên tác: The Fight For Olympus
Số lần đọc/download: 158 / 8
Cập nhật: 2020-04-04 20:35:32 +0700
Chương 29
P
aelen đang ẩn mình đằng sau một tên Nirad. Sinh vật khổng lồ ấy biết rõ cậu ở đó, nhưng không báo động. Thay vào đó, hắn mở rộng cánh tay hơn nữa để che chắn cho cậu được an toàn hơn.
Cậu quan sát lúc Emily đứng trước thần Jupiter, đang vật lộn với quyết định của cô. Chỉ có một cách mà cô có thể làm nhưng liệu cô có sức mạnh để thực hiện nó hay không?
Paelen nín thở. Cô ấy sẽ không làm điều đó. Phải không? Emily sẽ thực sự giết thần Jupiter để cứu những người khác sao? Cậu nhìn thấy cô đưa tay lên. Cậu nghe thấy lời xin lỗi yếu ớt của cô. Cậu nhìn thấy cô đã để giải phóng những ngọn lửa...
Hai tia lửa chết chóc sắc lẹm bay qua đầu thần Jupiter và thiêu cháy chiếc khóa trên cũi của Pegasus. Ngọn lửa như những tia laze phóng qua Pegasus, xuyên qua cũi, qua bức tường phía sau rồi qua cả những bức tường bên ngoài của cung điện cẩm thạch và tiếp tục lao ra ngoài mảnh đất của dân Nirad.
“Con sẽ không làm điều đó!” Emily hét lên đồng thời cơn thịnh nộ trong cô đã chặn đứng những tia lửa giết người đó lại trước khi chúng vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Cô quay lại phía Stheno. “Ta sẽ không giết thần Jupiter!”
Paelen vui mừng với sự phản kháng của Emily. Cậu trông thấy cha cô vọt qua cửa cũi vừa bị nung chảy, vừa chạy về phía Euryale vừa giận dữ rít lên. Pegasus đi khập khiễng phía sau ông, vơ vơ đôi cánh bị cháy sém và kéo lê cái chân bằng đá nặng trịch.
Euryale quay ngoắt người lại, đôi mắt mụ ta chuyển thành màu vàng sáng rực. Tiếng hét đau đớn của cha cô đột ngột tắt ngấm khi ông và con tuấn mã bỗng chốc biến thành đá cẩm thạch trắng. Chỉ khi đó mọi người trong phòng mới hiểu ra. Bọn nữ thần tóc rắn có thể lựa chọn quãng thời gian ngắn dài để nạn nhân của chúng biến thành đá.
“Không, cha ơi!” Emily hét lên.
Cha của Emily đã bị đóng băng bên cạnh Pegasus bằng cẩm thạch. Ở giữa chính điện, tiếng hét đầy đau đớn của Emily biến thành những tiếng gầm thét của cơn thịnh nộ. Cô nâng hai tay lên tấn công Euryale.
Bên cạnh cô, đôi mắt của Stheno rực lên ánh vàng khi mụ ta nhìn về phía Emily. “Nếu ngươi không giết Jupiter, ta sẽ tự mình dập tắt Ngọn Lửa của Olympus!”
“Emily, coi chừng!” Paelen vừa hét vừa vọt ra từ chỗ nấp và lao tới tấn công mụ nữ thần tóc rắn. Cậu nhảy vọt lên cao và đập người xuống lưng Stheno.
“Vì Olympus!” Cậu hét to đồng thời dùng hai cánh tay của mình kẹp chặt cái đầu của mụ nữ thần tóc rắn và hai bàn tay vỗ thẳng vào cặp mắt giết người của mụ ta. Paelen phớt lờ vô số con rắn đang cắn vào mặt và cánh tay khiến cậu rất đau đớn trong lúc cậu túm chặt lấy mụ nữ thần đang nổi điên. Stheno gào rú và rít lên. Mụ ta xoay tròn một cách điên loạn, cố gắng hất cậu ra.
“Bắn chúng đi!” Paelen gọi Emily. “Làm ngay đi, chặn bọn nữ thần lại!”
Paelen bám chặt lấy Stheno và cảm nhận thấy đôi bàn tay của mình đang lạnh dần. Chúng đang trở nên cứng ngắc và khó cử động. Đôi bàn chân và cả hai chân của cậu đã bị đóng băng và không còn phản xạ khi cậu cố gắng nhảy ra khỏi mụ nữ thần điên cuồng kia. Cuối cùng, đôi mắt của cậu bắt đầu mờ dần đi trong khi cơ bắp ê cứng lại.
“Không!” Cậu hét lên.
Nữ thần tóc rắn ở dưới cậu rít lên và gào thét trong cơn giận dữ. “Thằng nhóc con, mày sẽ phải chết trong sự đau đớn cùng cực!”
Paelen bỗng nhận thức rõ được sai lầm khủng khiếp của mình. Cặp mắt của mụ nữ thần tóc rắn có thể giết người mà không cần phải mở ra. Băng giá trong đôi bàn tay cậu đã lan truyền khắp cơ thể. Paelen đã có thể cảm nhận thấy máu của cậu đang chảy chậm lại trong khi từng tế bào trong cơ thể biến thành đá. Paelen đang trải qua nỗi đau mà từ trước đến giờ cậu chưa từng biết đến. Nó giống như cậu bị đóng băng và thiêu cháy cùng một lúc vậy. Cậu không còn có thể cử động được nữa. Tất cả những gì cậu biết lúc này chỉ là nỗi đau đớn và cuối cùng là hư vô tăm tối.