Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
mily dần cảm thấy khá hơn. Thuốc kháng sinh của đặc vụ dùng cho cô bé đang giúp vết thương do bọn Nirad gây ra không bị nhiễm trùng, còn thuốc giảm đau đã làm dịu những cơn đau dữ dội ở chân cô bé. Nằm trên giường, cô bé quan sát người y tá thay băng cho vết thương của mình.
Cô ta đang cố che chắn không cho cô nhìn thấy vết thương.
“Nó tệ đến mức nào?” Emily hỏi.
“Khá tệ”, người y tá trả lời. “Cô e rằng cháu bị hơi nặng đó. Các bác sĩ phẫu thuật đã cố hết sức, nhưng chỗ nhiễm trùng quá sâu.”
Emily sợ hãi không muốn hỏi tiếp, nhưng vẫn phải hỏi. “Cháu còn có thể đi lại được không?”
Người y tá dừng lại và quay sang Emily. “Thật sự là cô cũng không biết nữa. Cũng có thể cháu sẽ đi lại được, nhưng cháu sẽ cần phải trợ giúp một chút đấy, có thể sẽ cần nạng hay thậm chí là nẹp chân nữa. Nhưng bây giờ khoan hãy nghĩ đến chuyện đó. Việc của cháu là tập trung cho khỏe lên đã.”
“Rồi sao nữa ạ?”
Người y tá nhìn chằm chằm vào Emily thêm một lúc lâu nhưng rồi lại tiếp tục thay băng cho cô bé. Sự im lặng của cô ấy cho Emily biết nhiều hơn cả những gì cô bé thật sự muốn biết. Câu trả lời rất đơn giản. Cô bé không còn đường nào nữa. Khi bọn CRU đã xong việc với cô đơn giản là cô bé có thể sẽ phải biến mất.
“Cô có thấy con Pegasus không?” Cuối cùng Emily hỏi.
“Con ngựa có cánh của cháu ấy hả?”
Emily chán phải sửa sai cho mấy người ở đây lắm rồi. Họ muốn gọi Pegasus là ngựa thì kệ họ. Cô bé biết sự thật và như thế là đủ rồi.
“Cô không được phép gặp nó.” Người y tá đáp.
“Dù ở đây có bác sĩ thú y nhưng theo những gì cô được biết thì nó không khỏe lắm đâu. Cô e là nó đã bị hứng quá nhiều đạn bởi mấy tay súng. Ta không chắc nó có thể sống sót được.”
“Pegs sẽ chết ư?” Emily hét lên. Cô bé cố gắng trèo xuống khỏi giường. “Cháu phải gặp nó.”
“Dừng lại đi, Emily,” người y tá vừa cảnh cáo vừa chật vật giữ cô bé lại. “Cháu chưa đủ khỏe. Cháu có thể làm chân cháu bị thương nặng thêm đó.”
Emily bắt đầu hoảng sợ. “Cô không hiểu đâu. Cháu phải gặp nó. Nó đã cứu cháu thoát khỏi tay bọn Nirad. Cháu không thể để mất nó được. Không phải lúc này!”
Trong khi Emily đang vật lộn với người y tá, cô bé không nghe thấy tiếng mật mã cánh cửa kêu bíp bíp. Cô cũng không thấy hai người đàn ông đang đi vào phòng cô. Tất cả những gì cô bé biết là cô phải đến chỗ Pegasus.
Thình lình, có thêm mấy cánh tay ấn cô bé xuống và giữ chịt lấy cô để cô không rời được khỏi giường.
“Thả tôi ra!” Emily hét lên. “Tôi phải đến chỗ Pegasus!”
“Emily, dừng lại!” Đặc vụ J ra lệnh.
“Để tôi yên!” Cô bé hét inh ỏi. “Tôi phải đến chỗ nó!”
“Được rồi!” Đặc vụ J quát lên và người đàn ông còn lại khống chế và ấn cô bé xuống. “Được rồi, nếu mày muốn gặp nó đến như vậy thì được thôi. Đừng chống cự nữa.”
Emily thở hổn hển. Cô bé ngước nhìn hai tay đặc vụ, hai mắt cô bé nhòe đi. “Làm ơn đưa tôi đến chỗ nó đi.”
“Bọn ta sẽ đưa cháu đến. Nhưng với một điều kiện,” đặc vụ J dịu giọng nói. “Sau khi cháu gặp nó, cháu sẽ phải trả lời tất cả những câu hỏi của bọn ta. Không được chống đối, không được nói láo. Nếu cháu muốn gặp Pegasus, cháu phải hứa nói cho bọn ta biết mọi thứ bọn ta muốn.”
Khi Emily nhìn chòng chọc vào đôi mắt lạnh lùng của hắn, cô bé nhớ lại cuộc nói chuyện với Paelen và những lời cậu đã dặn cô đừng yên lặng mà cứ bịa ra càng nhiều càng tốt. Cô bé gật đầu. “Nếu các ông đưa tôi đến chỗ nó ngay bây giờ, tôi hứa tôi sẽ trả lời tất cả mọi câu hỏi. Nhưng chỉ sau khi tôi đã gặp được nó.”
Đặc vụ J quay sang nói với tên còn lại. “Hãy chuẩn bị một cái xe lăn đi, đặc vụ O. Nếu Emily muốn, gặp Pegasus, cháu nó sẽ được gặp.”
Chỉ một lúc sau Emily được ngồi lên xe lăn và đẩy qua mấy cái hành lang của tòa nhà ấy. Cô bé gần như quên cả cái chân đau vì nỗi lo cho Pegasus đã xâm chiếm hết mọi giác quan của cô.
Khi họ đến thang máy, cô bé để ý thấy đặc vụ O nhấn cái nút dưới cùng. Bọn chúng đang giam Pegasus ở tầng đáy tòa nhà.
Khi đã xuống đến nơi, họ đi đến một căn phòng ở cuối hành lang dài. Đặc vụ J bước đến cánh cửa bảo mật và chuẩn bị bấm mật mã, hắn quay lại nhìn Emily. “Cháu hứa rồi nhé. Gặp được con tuấn mã rồi cháu sẽ trả lời những câu hỏi của ta chứ?”
Emily không nói gì, chỉ gật đầu.
Khi đặc vụ J nhấn mã khóa, hắn không tìm cách che bảng mã lại. Emily có thể nhìn thấy từng con số hắn ta nhấn và thứ tự của chúng. Khi đèn xanh sáng lên và cánh cửa kêu kịch một tiếng, cô bé ghi nhớ thật kĩ mật mã.
Khi đặc vụ J mở cửa, đặc vụ O đẩy xe lăn của cô bé tới phía trước. Emily quan sát căn phòng, tim cô bé thắt lại vì đau đớn.
Pegasus nằm trên đống cỏ khô ở chính giữa phòng. Nó bị quấn băng kín mít và hầu như không thở nữa.
“Pegs!” Emily lao ra khỏi xe lăn. Nhưng cái chân bị thương phản chủ của cô bé làm cô té lăn ra sàn.
Đặc vụ J cố kéo cô bé lại. “Dừng lại, Emily. Bây giờ cháu không làm được gì cho nó nữa đâu.”
Mắt cô bé đẫm lệ còn tim cô đầy phẫn uất. “Đừng đụng đến tôi!” Cô bé hằn học rít lên và gạt tay hắn ra. Quên cả vết thương đau đớn nơi chân, cô lết về phía Pegasus.
“Pegs,” cô bé nhẹ nhàng nói khi bàn tay cô run rẩy rướn đến để chạm được vào cái đầu sẫm màu của con tuấn mã. “Pegs, là chị đây. Em ơi, đừng chết nhé. Chị cần em mà.”
Emily không cầm được nước mắt, hôn lên mõm con ngựa. “Pegs ơi, em không thể chết được. Đừng chết mà.” Khi cô bé gối đầu lên cái cổ mạnh mẽ của nó và khóc thương cho con tuấn mã đẹp đẽ ấy, Emily mơ hồ cảm thấy có sự thay đổi trong hơi thở của con tuấn mã. Cô bé không biết liệu những người khác có thể thấy hay nghe thấy điều đó không, nhưng cô thì rõ ràng là có. Pegasus hít một hơi thật sâu và thở đều. Nó biết cô bé đang ở đó và nó đang đáp lại cô bé.
“Emily,” đặc vụ J bước đến gần cô bé và nói. “Ta đã làm những gì ta hứa. Ta đã cho cháu gặp nó. Bây giờ đến lượt cháu. Đi thôi. Chúng ta phải nói chuyện với nhau thôi.”
Trong khoảnh khắc ấy, không hiểu sao Emily biết rằng cô không được rời xa nó. Pegasus rất cần cô ở lại. Cô bé có thể cảm nhận điều ấy. Nhưng rốt cuộc thì cô bé cũng cần nó nữa mà. Không nhìn vào tên đặc vụ, cô bé nói: “Nếu ông muốn tôi trả lời những câu hỏi của ông, tôi sẽ trả lời. Nhưng tôi chỉ trả lời ở đây thôi. Tôi không bỏ Pegasus lại đâu.”
“Như thế không đúng với thỏa thuận,” đặc vụ J đe dọa.
“Không.” Emily vừa đáp vừa lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn. “Không có trong thỏa thuận thì bây giờ có. Có gì nguy hiểm đâu khi cho tôi ở đây trả lời các câu hỏi của ông chứ? Ông có những gì ông muốn, còn tôi được ở lại với nó.”
“Ở lại đây không tốt cho cháu đâu”, đặc vụ J nói. “Nhỡ nó chết lúc cháu đang ở với nó thì sao?”
“Vậy thì sẽ có một người thương yêu nó ở lại bên cạnh nó cho đến phút cuối cùng chứ không phải là ông!” Emily giận dữ nói. “Nhưng nếu ông cố đưa tôi về phòng, tôi thề sẽ không nói lời nào dù ông có làm gì tôi đi nữa.”
Mắt tên đặc vụ lóe lên vì tức giận. “Được thôi,” cuối cùng hắn nói. “Nếu cháu muốn ở lại với con ngựa đang hấp hối này thì cũng được.” Hắn đứng lù lù trước mặt cô bé. “Ta hi vọng cháu biết ơn ta vì ta đang phá vỡ luật vì cháu đấy, cô gái trẻ. Ta cũng mong cháu trả ơn mà giúp bọn ta. Cháu phải trả lời thật tất cả những câu hỏi của ta mà không được ngập ngừng, hiểu chưa?”
Emily lại nằm xuống tựa đầu vào cổ con tuấn mã và tiếp tục vuốt ve mặt nó. “Hiểu rồi.”
Một cái chăn và hai chiếc ghế được mang vào phòng. Khi cái chăn được đưa đến cho Emily, cô bé cảm nhận được sự căng thẳng của Pegasus. Nó gần như đã chết nên nó vẫn chưa biết những gì đang xảy ra xung quanh nó. Nó không thích người đàn ông đang tiến đến gần nó.
Khi những đặc vụ CRU đã an tọa, Emily ngồi thoải mải trên mớ rơm. Cô bé cố nhích đến thật gần Pegasus, rồi vừa cuộn tròn người vào cái hõm giữa cổ và đầu của nó vừa vuốt ve mặt nó và gãi gãi tai nó. Chỉ cần được ở gần con tuấn mã là cô bé cảm thấy khỏe hơn nhiều.
“Được rồi, Emily.” Đặc vụ J nói và bật máy ghi âm của hắn lên. “Hãy kể từ đầu nào. Vì sao mà cháu lại ở cùng với Pegasus vậy?”
Emily hít một hơi thật sâu, cô bé biết rằng cô không bao giờ được kể với họ lí do vì sao Pegasus và thần Diana lại có mặt ở New York, về Ngọn lửa thần hay trận chiến trên vùng núi Olympus. Nhưng cô bé muốn dành nhiều thời gian nhất có thể với con tuấn mã. Nên nghe theo lời khuyên của Paelen, cô bé bắt đầu nói dối.
Cô bé bắt đầu kể bằng sự thật, cô kể về cơn bão lớn trong thành phố và Pegasus bị sét đánh rồi đâm sầm vào mái tòa nhà cô bé ra sao. Nhưng sau đó, cô bé từ từ lái câu chuyện thật thành một câu chuyện tựa như những chuyện thần thoại Hi Lạp hay La Mã tuyệt vời nhất.
Đặc vụ J ngồi chồm tới trước. “Mà tại sao chúng lại đến đây cơ chứ?”
“À”, cô bé bắt đầu, “thần Diana nói với tôi rằng ở trên vùng núi Olympus, có một tên trộm đã ăn cắp dây cương của Pegasus. Tên đó đã dùng đôi xăng đan của thần truyền tin để trốn thoát.”
“Vậy người chúng ta bắt giữ ở đây không phải là thần Mecury sao?”
Emily lắc đầu. “Hắn chỉ là một tên trộm thôi. Thần Diana kể bà ấy và Pegasus đã đuổi theo tên đó xuyên qua vũ trụ, đi từ thế giới này đến thế giới nọ từ thành phố này đến thành phố khác. Cuối cùng dừng lại ở New York này. Bà ấy nói rằng họ bị tia chớp đánh trúng và bị tách nhau ra. Pegasus rơi xuống mái tòa nhà của tôi còn thần Diana rơi xuống Central Park.”
“Tên trộm mà cháu nói ấy,” đặc vụ J hỏi, “cháu có biết tên của hắn không?”
“Tôi không nhớ nổi,” Emily vừa đáp vừa gãi đầu. “Nhưng tôi nghĩ thần Diana nói rằng tên hắn bắt đầu bằng chữ P.”
“Paelen?” đặc vụ O hỏi. “Tên hắn là Paelen đúng không?”
“Đúng rồi!” Emily tán đồng. “Đúng đó. Thần Diana còn nói rằng Paelen đã ăn trộm một bao tải vàng của thần Jupiter, cha bà ấy. Cho nên bà ấy cùng Pegasus phải đến đây để lấy lại trước khi cha bà phát hiện ra và nổi cơn thịnh nộ. Bà ấy nói thần Jupiter mà nổi điên lên là cả thế giới sẽ bị hủy diệt.”
“Nếu Paelen đã có đống tiền rồi thì hắn còn ăn trộm dây cương của Pegasus để làm gì nhỉ?” Đặc vụ J trầm ngâm.
Emily nhún vai. “Tôi nghĩ là vì hắn quá tham lam. Thần Diana nói thần Jupiter không quan tâm về đồng tiền đó mấy, nhưng ông ấy sẽ rất giận dữ nếu biết đã mất cái dây cương. Vì vậy họ hi vọng có thể lấy lại nó trước khi ông ấy phát hiện ra.”
“Mê lực của vàng ghê gớm thật.” Đặc vụ J nói. “Hắn đã có đủ rồi nhưng vẫn còn muốn thêm nữa.”
“Khoan đã,” đặc vụ O nói. “Truyền thuyết kể rằng người nào sở hữu cái dây cương của Pegasus sẽ kiểm soát được con tuấn mã.” Hắn ta tập trung nhìn vào Emily. “Paelen muốn Pegasus, đúng không?”
Đây là lần đầu tiên Emily nghe về truyền thuyết ấy. Cô bé nhún vai. “Tôi không biết. Thần Diana không nói. Bà ấy chỉ nói với tôi rằng họ cần lấy lại mọi thứ trước khi cha bà ấy phát hiện. Nhưng bây giờ cả dây cương và đống tiền đã mất, chẳng ai biết ông ấy sẽ làm gì.”
“Dây cương chưa mất,” đặc vụ O nói. “Bọn ta đang giữ nó đây này.”
“Các ông giữ hả?” Emily nói. “Thật sao? Các ông có giữ đống tiền luôn không?”
Đặc vụ O lắc đầu. “Không có tiền, nhưng bọn ta đã từng giữ đôi xăng đan.”
“Đã từng ư?” Emily vừa nói vừa tiếp tục vuốt ve Pegasus.
Đặc vụ J gật đầu. “Nhưng dường như ai đó đã lấy chúng mất rồi.”
Emily nhún vai. “Có thể chúng bay mất rồi. Thần Diana nói với tôi rằng chúng có lí trí. Có thể chúng đã bay về lại vùng núi Olympus rồi.”
“Cũng có thể lắm”, đặc vụ J nói, giọng ỉu xìu. “Hoặc trong bọn ta đây có trộm. Vậy thì hãy nói cho ta nghe, vùng núi Olympus ở đâu?”
Emily lắc đầu và trả lời thật. “Tôi thề là tôi không biết.” Cô bé nhìn xuống đôi mắt đang nhắm nghiền của Pegasus. “Thần Diana nói với tôi rằng Pegasus là cách duy nhất giúp bà ấy về nhà. Nếu nó chết, bà ấy sẽ bị kẹt ở đây luôn.”
“Không, điều đó cũng không đúng,” đặc vụ O nói. “Truyền thuyết cổ nói rằng các vị thần rất hay đến Trái đất. Chẳng có chỗ nào viết về chuyện thần Diana cưỡi tuấn mã Pegasus cả. Bà ấy dùng sức mạnh của chính mình để đến đây. Có gì thay đổi vậy?”
“Tôi không biết,” Emily nhún vai. “Thần Diana không kể nhiều cho tôi biết. Tôi nghĩ bà ấy không thích tôi. Bà ấy đã rất cáu vì tôi và Joel đã nhuộm mấy màu này cho Pegasus để các ông không phát hiện ra nó. Bà ấy xém giết bọn tôi khi thấy nó đấy.”
“Bà ấy cáu là phải rồi,” đặc vụ O nói. “Cứ nhìn xem bọn cháu đã làm người em họ của bà ấy thành ra cái mớ gì đây này.”
“Pegs là em họ của bà ấy hả?” Emily lặp lại, thật sự rất ngạc nhiên.
“Thần Diana là con của thần Jupiter đúng không?” đặc vụ O nói. Khi Emily gật đầu, hắn ta tiếp. “Truyền thuyết kể rằng Pegasus là sáng tạo do sự kết hợp của thần Medusa và thần Biển Cả (Neptune). Mọi người đều biết rằng thần Jupiter và thần Neptune là anh em. Vì thế Pegasus và thần Diana sẽ là chị em họ.”
Emily nhìn Pegasus. “Thần Medusa và thần Biển Cả là cha mẹ nó ư?” Cô bé lặp lại. “Sao có thể thế được nhỉ?”
“Bọn ta phải hỏi cháu mới đúng đấy!” đặc vụ J nói. “Cháu khẳng định với bọn ta rằng tất cả bọn họ đều đến từ vùng núi Olympus mà. Cháu là người đã ở bên họ khá lâu. Đáng lý họ phải kể cho cháu chuyện này rồi chứ.”
“Pegasus không thể nói được.” Emily nói. “Tất cả những gì tôi biết là do thần Diana nói lại. Và như tôi đã nói đấy, bà ấy không nói gì nhiều lắm. Bà ấy thật sự rất ghét tôi vì những gì chúng tôi đã làm cho Pegasus.”
“Theo những gì bọn ta thấy thì ai thần Diana cũng ghét cả”, đặc vụ J chua chát kết luận. “Nhưng bà ấy đã kể với cháu những gì về bọn Nirad? Tại sao chúng lại ở đây? Và nhất là tại sao chúng lại cố giết cháu và Pegasus?”
Emily rất sợ câu hỏi này. Cô bé biết kể gì cho bọn họ để nghe cho có vẻ hợp lí đây? Joel mới là người biết về thần thoại La Mã chứ không phải cô. Nhưng cô bé biết, nếu cô không bịa ra được gì thì họ sẽ tách cô và Pegasus ra; cô không thể để điều đó xảy ra được.
“Tôi vô tình bị thương thôi,” cuối cùng cô bé lên tiếng. “Bọn Nirad không đuổi theo tôi. Hình như bọn chúng đuổi theo Pegasus. Tôi chỉ có mặt không đúng chỗ và không đúng thời điểm thôi. Và đúng lúc đó thì một tên Nirad tóm được chân tôi.”
“Nhưng bọn chúng là cái gì vậy?” Đặc vụ J nhấn mạnh. “Sao bọn chúng lại ở đây?”
“Tôi không biết,” Emily thành thật trả lời. “Ngay cả thần Diana cũng không biết. Tất cả những gì bà ấy nói với tôi là vì một lí do nào đó mà bọn chúng đuổi theo Pegasus. Có lẽ vì Pegasus có thể giết chúng trong khi những người khác thì không. Bà ấy nói đã lâu lắm rồi thần dân xứ Olympus không có kẻ thù. Đã từng có những trận chiến lớn khác với mấy loài khác. Nhưng tôi không thể nhớ tên mấy loài đó. Có thể chúng cử bọn Nirad đến đây để bắt Pegasus.”
“Thần dân vùng núi Olympus đã từng giao chiến với những thần Titan khổng lồ,” đặc vụ O nói.
“Đúng rồi đó là cái tên mà thần Diana đã nói.” Emily nhanh chóng đồng tình. Cô bé nhìn đặc vụ J. “Tôi không hiểu tại sao ông lại hỏi tôi tất cả những câu hỏi này trong khi hình như ông ta...” cô bé chỉ vào đặc vụ O, “biết hết mọi câu trả lời.”
“Ta có nghiên cứu thần thoại,” đặc vụ O đáp. “Những điều đó không có nghĩa là biết câu trả lời cho những câu hỏi này. Nếu đúng là Pegasus và những người khác đến từ vùng núi Olympus, thì có lẽ những câu chuyện cổ là có thật. Nhưng nếu như thế thì trong suốt thời gian qua bọn họ đã ở đâu?”
“Cuối cùng cũng có một câu hỏi tôi có thể trả lời được,” Emily nói và khéo léo bịa ra một câu chuyện khác. “Tôi đã hỏi thần Diana cũng cùng câu hỏi đó. Bà ta nói chúng ta không còn cần các vị thần vùng Olympus nữa. Vì vậy họ ở lại trên vùng núi Olympus và không đến thế giới của chúng ta nữa. Bà nói cha bà bảo tất cả những vũ khí và công nghệ mới của chúng ta quá nguy hiểm. Thật ra ông ấy cấm bất cứ ai đến đây, đó là lí do vì sao thần Diana và Pegasus lại đuổi theo tên trộm đó. Họ không muốn tên trộm bị bắt và bí mật về sự tồn tại của họ bị lộ ra.”
“Vậy thì có vẻ họ làm không tốt lắm, phải không nào?” Đặc vụ J mỉa mai nói. “Nhưng điều đó vẫn chưa trả lời câu hỏi về bọn Nirad. Nếu thần Diana cần có con tuấn mã mới bay được thì bọn Nirad đang dùng phương tiện gì?”
Emily ngập ngừng. Đó quả là một câu hỏi hay. Bọn Nirad đến New York bằng cách nào nhỉ?
“Tôi thật sự không biết,” cô bé thật tình nói. “Thần Diana chưa bao giờ kể cho tôi nghe cả. Bà ấy nói bà dùng con Pegasus còn tên trộm dùng đôi xăng đan của thần truyền tin để bay đến đây. Nhưng bà chưa bao giờ cho biết bọn Nirad đến New York bằng cách nào cả. Ngay từ đầu bố tôi đã nói với tôi là đã có những báo cáo về những con quỷ bốn tay chui ra từ mấy cái cống. Nhưng điều đó vẫn không giải thích được bọn chúng đến đây cách nào hay chúng có còn thêm viện binh đang kéo đến hay không. Tôi rất tiếc, nhưng quả thật tôi không biết.”
Đặc vụ O nhìn đồng sự của mình, “Tôi nghĩ con bé đang nói thật đấy,” hắn ta nói. “Con bé thật sự không biết. Chúng ta sẽ hỏi chính thần Diana những điều này.”
“Không thể nào hỏi bà ta được đâu,” đặc vụ J nói với vẻ mặt trông rất giận dữ. “Vắt đá ra máu còn dễ hơn đó! Không có cách nào cạy miệng bà ta đâu. Paelen cũng y hệt như thế. Thuốc độc ư? Tra tấn ư? Hay dọa nạt? Chẳng có cách nào khiến mấy người đó khai ra đâu. Chỉ có Emily là cơ hội duy nhất để ta biết sự thật thôi.” Rồi hắn lại tập trung vào Emily. “Nào, giờ mình bắt đầu lại từ đầu nhé. Hãy kể cho bọn ta một lần nữa chuyện xảy ra vào cái đêm cúp điện toàn thành phố đi.”
Cuối cùng Emily nằm vật ra giường vì kiệt sức. Cô bé không biết những tay đặc vụ còn hỏi cô bao lâu nữa, nhưng chắc là phải cả ngày. Chúng cứ lặp đi lặp lại mấy chuyện đó mãi với ý định làm cho cô bé phạm sai lầm mà tiết lộ thêm cho chúng điều gì đó.
Với Pegasus nằm bên cạnh và những lời cảnh báo của Paelen văng vẳng trong đầu, Emily thận trọng để không nói chệch đi câu chuyện của mình. Cô bé thấy nhẹ nhõm hẳn khi bọn họ buộc phải dừng lại. Cô bé ngày càng mệt mỏi và phải tập trung cao độ hơn để nói dối thật chính xác.
Khi cuộc tra khảo kết thúc, Emily nài nỉ để được ở lại với Pegasus. Nhưng đặc vụ J khước từ lời thỉnh cầu của cô. Cô bé thấy hắn rất thỏa mãn khi từ chối thẳng thừng với cô.
Khi bọn chúng đang cố đưa cô bé đi, Emily cảm thấy Pegasus cựa mình. Gác đầu lên cổ nó cả ngày, cô bé nhận ra nhịp thở của nó dần trở nên mạnh mẽ và đều đặn hơn. Nó đang hồi phục nhanh chóng. Nhưng cũng vì thế mà cô bé sợ rằng nó sẽ cố thoát khỏi mấy gã đàn ông. Nếu nó manh động, cô bé đoán chắc đặc vụ J sẽ cho người giết nó rồi họ sẽ tiến hành phẫu thuật nó để xem đôi cánh của nó hoạt động như thế nào.
Để cảnh báo con tuấn mã, Emily lại ngả lên cổ nó và bắt đầu khóc la thảm thiết rằng cô không muốn đi. Khi hai tên tay sai bước đến để đưa cô đi, cô bé thì thầm vào tai con tuấn mã thật nhanh. “Đừng cử động nhé Pegasus. Chị sẽ trở lại.”
Cô bé tiếp tục khóc lóc điên cuồng, và cảm nhận được rằng con tuấn mã đã bình tĩnh lại. Nó sẽ không manh động. Cuối cùng cô bé cũng bị lôi đi khỏi con tuấn mã, được đặt vào ngồi ngay ngắn trong xe lăn và đưa về phòng.
Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus