Số lần đọc/download: 2709 / 17
Cập nhật: 2016-07-13 10:12:07 +0700
Chương 28
N
hiều năm liền cuộc đời Theo đều được tổ chức một cách đẹp đẽ. Cô biết rõ từng quyển sách trên giá, từng sợi ruy băng trong ngăn kéo, từng bộ váy trong tủ. Cô rải những thứ đẹp đẽ quanh mình. Không một món đồ nào của cô không mang vẻ thanh lịch. James cũng từng có vẻ hoàn hảo chói sáng đó.
Nhưng giờ - không kể đến bộ đồ lộng lẫy tối qua – anh trông thô lỗ chứ không đẹp. Năng lượng mạnh mẽ của anh vẫn còn đó, nhưng những năng lượng dư thừa đã được chuyển hóa thành sức lực. Cô không hoài nghi về việc anh muốn nối lại mối quan hệ tình dục vô lối mà họ đã chia sẻ trong một thời gian ngắn ngủi. Cô sẽ không bao giờ lặp lại điều đó với anh. Không bao giờ.
Dẫu vậy, ngoài Hoàng gia, ở Anh chẳng còn người nào quyền lực hơn một công tước được nữa. Nếu James muốn giữ cô thì anh sẽ làm được. Và anh bảo đảm là cô sẽ lên giường với anh. Tim cô lại bắt đập dồn dập theo một nhịp điệu tuyệt vọng, đột nhiên cô lại cảm thấy căn phòng nóng như lò nướng. Có lẽ tối nay James sẽ đi thẳng vào phòng cô và đòi quyền làm chồng. Như cái cách anh đi vào phòng tắm.
Anh có quyền. Anh có quyền theo luật Anh. Cô giật cục đứng dậy và kéo váy qua đầu, sau đó đến váy lót. Cô sẽ mặc bao tải xuống ăn tối. Cô chỉ mặc mỗi quần lót bò vào giường, cuộn tròn như một quả bóng.
Có lẽ nếu ngủ một giấc thì khi tỉnh dậy, cô sẽ phát hiện ra ngày hôm nay chưa từng xảy ra. Có lẽ cô đang sốt. Sau rốt thì truyện cổ tích đáng lẽ phải kết thúc lúc vịt con xấu xí biến thành thiên nga. Ai chả biết thiên nga có mọi thứ chúng muốn. Những người đẹp cũng vậy.
Cô ngủ thiếp đi khi đang nghĩ về sắc đẹp, mơ thấy mình khiêu vũ giữa phòng vũ hội trong vòng tay của một người đàn ông đang tỏa sáng, theo đúng nghĩa đen. Cô nheo mắt, cố nhìn xem liệu da anh ta có phát sáng thật hay không. “Phải,” anh ta nói với cô, giọng dịu dàng. “Anh là một trong những người được chúc phúc.”
Cảm giác kém cỏi quen thuộc lại trùm lên cô như một tấm chăn. Dù gì đi nữa thì cô cũng sẽ không bao giờ có thể tỏa sáng, vì Chúa. Anh ta xoay cô mỗi lúc một nhanh hơn… và cô thức dậy với một giọt nước mắt chảy xuống má. Theo chẳng bao giờ giỏi nói dối bản thân. Cô không thấy mình giống thiên nga. Cô cảm thấy mình như một bức tượng cô gái chăn cừu bằng sứ rẻ mạt mà ngài công tước quá cố hay đập vỡ.
Cô cảm thấy mình như một bình hoa rỗng không, một người phụ nữ vô dụng bị chồng lờ đi suốt bảy năm. Người phụ nữ ngu ngốc đến mức cưới một người đàn ông di truyền dòng máu tội phạm. Những giọt nước mắt nối nhau chảy xuống.
Cô bắt đầu kiểm soát tiếng nức nở thì cửa phòng mở ra. “Amélie,” cô gọi, giọng khàn khàn, “Vui lòng mang cho ta một chiếc khăn tay.” Giấu giếm tiếng nức nở với cô hầu của mình chẳng có ích gì. Amélie biết mọi thứ về cuộc đời của Theo, luôn luôn là vậy.
Thế nên cô vẫn cuộn tròn như một con chuột, và khi nghe tiếng bước chân, cô chìa tay ra. Không sai vào đâu, một chiếc khăn tay mềm mại được đặt vào bàn tay đang chờ đợi của cô. “Ta thấy mình khá nản lòng,” cô nói, lau đi giọt nước mắt cuối cùng. Cô đã khóc dữ dội đến mức tóc dính bết vào má. Mắt và họng cô đều đau. “Cô có thể gọi một bình trà lên không?”
Nhưng thay vì tiếng Amélie nhẹ nhàng bước đi, giường trĩu xuống khi có người ngồi xuống cạnh cô. Một người nặng đến sáu chục ký. “Ôi quỷ thật,” cô thì thào, nhắm mắt lại.
“Đó là câu chửi độc địa nhất của em à?” James tò mò hỏi. “Tôi có nhiều câu hay hơn,” cô nói giữa hàm răng nghiến chặt. “Tôi giữ nó lại để nói thẳng vào mặt. Anh đi đi được không?”
Sau đó là một khoảnh khắc im lặng, như thể anh đang giả vờ ngẫm nghĩ về yêu cầu của cô. “Không.” Cô nên ngồi dậy, đối đầu với anh. Nhưng cô quá khổ sở, quá đau lòng, quá thương tiếc bản thân, nói thật là vậy. Nên cô kéo chăn lên quanh tai và nhắm chặt mắt lại.
“Anh đã kể cho em nghe hải tặc làm gì sau một ngày vất vả chưa?” “Ngoài việc bắt người khác nhảy xuống biển à?” cô quát lên.
“Sau đó nữa,” anh nói một cách dễ chịu, “Thuyền trưởng hải tặc không thể bớt cảnh giác. Nên Griffin và anh chẳng bao giờ nhập hội ăn mừng của nhóm thủy thủ.” Theo cố hít thở thật nhẹ, nhưng ngạc nhiên thay, cô lại bị nấc.
“Anh tắm nước nóng. Rồi anh quấn chăn quanh người và đi ngủ.” Anh đứng dậy, bước vào phòng tắm. Sự đau đớn và kiệt sức dường như làm dòng suy nghĩ của cô đặc quánh lại. Cô thậm chí còn ngủ thiếp đi một lát khi nghe tiếng nước chảy. Nhưng cô tỉnh dậy ngay khi cảm thấy mình bị bế khỏi giường. “Dừng lại,” cô nói, hắng giọng khi giọng cô phát ra chẳng hơn một tiếng thì thầm, “Đặt tôi xuống!” “Ngay thôi.”
Từ chỗ đang nằm, cô có thể thấy rõ vết sẹo dọc cổ anh. Nó làm cô cảm thấy tương đối kỳ quái. Cô khá hi vọng rằng anh đã giết được tên hải tặc khiến anh bị như vậy. Nhưng rồi anh đặt cô xuống và đứng lù lù bên cạnh, to con và nam tính. Không khí nhảy nhót trên da cô… và cô đột nhiên nhận thức được rằng chăn của mình đã biến mất, cô chỉ mặc mỗi quần lót trên người.
m thanh phát ra từ cổ họng cô nghe như tiếng rít của lũ công vẫn đi lại trong sân Cung điện Buckingham. “Anh nghĩ mình đang làm cái quái gì thế?” Cô vươn tay ra và chộp chăn lại trước khi James có thể đáp lời. Anh mất thăng bằng và ngã vào tường. “Ra khỏi đây!” cô thét lên, giọng vỡ vụn, “Anh đang làm gì ở đây? Cô hầu của tôi đâu? Sao anh không để tôi yên chứ?”
“Anh vào thay cô hầu của em,” anh nói, đứng thẳng dậy. “Đi ngay!” Theo quát, cảm thấy khá hơn khi đã che người lại. Mắt cô nóng và sưng húp, giọng khàn đặc. Cả cơ thể nhức mỏi với cảm giác kiệt quệ khủng khiếp mà cô đã không cảm thấy từ hồi mẹ mất.
Cô hít sâu. “Tôi xin anh hãy cho tôi sự riêng tư. Tôi đã nhận ra rằng có thể anh không quen làm vậy trên tàu, nhưng tôi cần ở một mình.” Trong mắt anh, cô nghĩ mình nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của James thủa xưa, người bạn thủa ấu thơ của cô. “Em nên vào bồn tắm,” anh nói, “Em sẽ thấy đỡ hơn. Anh thấy là em vừa khóc.”
“Một suy luận xuất sắc,” cô nói thẳng thừng, “Khi tắm, tôi tắm một mình. Tạm biệt.” “Vì sao quần lót của em lại đơn điệu như thế?”
“Gì cơ?” “Quần lót của em. Anh nhớ chúng là sự kết hợp của ren, ruy băng và lụa Pháp. Anh đã mất rất nhiều thời gian nghĩ về chúng trên tàu.”
Cô nhíu mày, “Quần lót của tôi đơn điệu vì tôi đã gạt bỏ những trò trẻ con.” “Anh thích chúng.”
“Thích đến mức anh không muốn tôi mặc chúng!” câu nói đó thốt ra khỏi miệng cô mà không được suy xét một cách lý trí. “Chỉ là những trò đùa gợi tình thôi mà,” anh nói, nhún vai.
“Những trò chơi hết sức phù phiếm,” cô nói khá lạnh lùng. Và chúng nhắc cô nhớ về buổi chiều kinh khủng đó: Từ khi ấy, cô chẳng hề mặc gì trừ những món đồ lanh mộc mạc, đơn giản. Tay anh giần giật và cô nheo mắt lại. “Đừng có nghĩ đến việc giật chăn của tôi đi nữa, không thì tôi sẽ lên gối ở nơi anh đau nhất đấy.” Trên mặt anh có một vẻ gì đó… trông như anh đang buồn cho cô. Hay là thương xót nhỉ? Theo nuốt nước bọt. Thứ gia vị tuyệt hảo cho một ngày hết sức tuyệt vời. “Anh có thể rời phòng tắm không? Nếu không phải vì phép lịch sự thì cũng vì anh từng có thời tôn trọng tôi? Xin anh?”
Mắt anh chớp chớp, và cô không biết anh đang nghĩ gì. Nhưng thay vì rời phòng, anh ngồi xuống ghế của cô hầu ở góc phòng. “Không,” anh nói. “Thế thì tôi sẽ đi,” Theo vừa nói vừa quay người, “Cảm ơn vì đã xả nước vào bồn cho tôi.”
Anh bật dậy và tóm lấy cổ tay cô trước khi cô kịp bước nhiều hơn một bước. “Anh đang làm gì đấy?” cô thở dốc. Rồi mắt cô nhìn lên mắt anh. “Anh… anh không bao giờ cưỡng ép phụ nữ chứ, James? Không phải chứ?” Vô thức, nước mắt lại trào lên trong mắt cô.
Một tiếng gầm phát ra từ trong lồng ngực anh. “Làm sao em có thể nói vậy với anh?” “Bởi vì anh là hải tặc. Bởi vì anh… anh…” giọng cô nghẹn lại trước ánh mắt của anh. Nó giận dữ và đau đớn.
“Em sợ anh sẽ làm vậy với em à?” giọng khàn khàn, tăm tối. Theo nuốt nước bọt. Mắt anh giờ có màu xanh u ám của bầu trời trước bão. “Tất nhiên là không.” Cô nói không thuyết phục cho lắm. Điều tệ hại nhất là cô không dám chắc chắn rằng mình sẽ chống cự lại anh.
“Anh chưa từng cưỡng ép một người phụ nữ nào,” anh nói, tiếng gầm gừ của anh đột nhiên gợi nhớ tới vẻ đẹp trong trẻo của giọng anh. Trước kia. “Nhưng anh đã giết người,” cô nói, cắn môi.
“Chỉ khi bắt buộc. Và không bao giờ giết người vô tội: dưới sự chỉ huy của anh, tàu Poppy 2 chỉ tấn công những con tàu hải tặc treo cờ đầu lâu xương chéo, và từ khi Griffin và anh nhập hội thì tàu Flying Poppy cũng vậy.” “Không bắt người ta nhảy xuống biển sao?” cô hỏi, ghét sự hi vọng thảm thương trong giọng mình.
“Không.” Mắt anh nhìn cô chăm chú, và dù giờ anh đã thay đổi rất nhiều – cơ thể anh khác biệt, giọng nói biến mất, khuôn mặt trưởng thành – đôi mắt anh vẫn như trước. Kiêu hãnh và trung thực. Trung thực?
Cô lại thấy kiệt sức. James không trung thực. Anh đã lừa cô vào tròng hôn nhân, gian dối khi thề trước Chúa. Cô xoay đôi chân vừa đột ngột trở nên mềm nhũn và ngồi bệt xuống chiếc ghế đẩu mà anh vừa rời khỏi. Rồi cô bảo đảm chăn vẫn bọc lấy mình một cách đứng đắn, đặt tay lên lòng, và nhìn xuống ngón chân. “Chuyện này sẽ không đi đến đâu cả,” cô bảo anh, “Không bao giờ.”
“Sao không?” Giọng nói bình thản của anh làm cô vững tâm. “Tôi đã thay đổi. Tôi không còn dễ tính nữa. Tôi thích cuộc sống có trật tự. Tôi thích được kính trọng trong nhà mình.” Cô vẫy tay trong không khí mịt mùng hơi nước. “Chúng ta thành thật với nhau được chứ? Tôi từng yêu anh. Tôi tin rằng anh cũng từng yêu tôi, dù không nhiều đến mức chịu bỏ mặc cha anh. Tuy vậy, trước khi cha anh đặt vấn đề, tôi không hề biết mình yêu anh – theo kiểu tình yêu nam nữ.”
Ký ức về sự thân mật của họ hiện lên và cô nao núng. “Sao thế?” anh lập tức hỏi.
“Hồi tưởng lại thì mối quan hệ của chúng ta có rất nhiều mặt khó chịu, đặc biệt là quan hệ hôn nhân,” sau đó cô nói thêm, “Tôi đã khá tức giận với anh, nhưng từ cách đây vài năm tôi đã vứt bỏ cảm giác đó.” “Cho tới khi anh làm em tức giận trở lại khi xuất hiện ở Nghị viện.”
Cô nhìn xuống chân mình. “Tôi không muốn lấy điều này ra làm cớ, nhưng rất khó khăn khi mang tiếng là một người phụ nữ xấu xí đến mức chồng cô ta cũng không chịu nổi việc sống cùng một đất nước. Hậu quả là có lẽ tôi hơi quá nhạy cảm về việc bị khinh thường.” “Em không tiết lộ sự thật về lý do anh bỏ đi vì bất kỳ giải thích nào cũng sẽ dính tới cha anh cùng các rắc rối tài chính của ông,” James nói chậm rãi. Anh ngồi xuống mép bồn tắm sứ.
Cô không đáp lại. “Họ thật sự tin rằng anh chạy khỏi đất nước này vì nghĩ em xấu xí sao?” Anh có vẻ sững sờ, điều đó làm cô hài lòng. Sau mẹ, James luôn là người ủng hộ cô mù quáng.
“Tôi đã phải mất vài năm mới không để ý đến họ nữa,” cô tiếp tục, “Nhưng khi đã làm cho điền trang sinh lời trở lại, tôi đã tới Paris, và khi quay lại Luân Đôn năm ngoái, tôi đã mặc một chiếc áo choàng làm từ lông tơ thiên nga tới vũ hội của Cecil.” Anh thậm chí còn không mỉm cười.
“Tôi rất thành công,” cô quả quyết, dựa lưng vào tường. “Dù mặc gì thì em vẫn lộng lẫy,” anh nói. Mắt anh không hề có vẻ trắc ẩn, vì chưa bao giờ chấp nhận rằng cô kém xinh đẹp, anh không thể ăn mừng chiến thắng của cô khi trở thành thiên nga.
“Điều tôi muốn nói là việc anh xuất hiện quá đột ngột ở Nghị viện tác động đến sự nhạy cảm của tôi, và tôi đã trở nên giận dữ. Tôi chấp nhận việc anh đã cố liên lạc với tôi vào buổi sáng, nhưng thực tế là tôi không hề biết anh còn sống cho tới khoảnh khắc anh chứng minh danh tính chỉ thêm xác nhận suy đoán rằng anh không chịu nổi việc sống cùng một phụ nữ xấu xí. Tuy vậy, tôi không còn giận dữ về điều đó nữa,” cô nói thêm, cố dùng giọng tươi sáng nhưng chẳng thành công chút nào. “Vớ vẩn.” Mặt anh hoàn toàn vô cảm.
“Tôi sẽ chuyển tới Pháp,” cô nói một cách cấp bách, “Tôi sẽ chuyển tới bất kỳ đâu, James. Chỉ xin anh hãy để tôi yên như hiện giờ. Tôi không thể giả vờ rằng cô gái mà anh cưới sẽ trở lại. Tôi không thể… tôi không thể lên giường với anh.” Dù cố gắng, giọng cô vẫn có vẻ ghê tởm. Vai anh gồng lên. Sau giây lát, anh nói. “Em ghét anh vì anh đã bỏ đi hay vì anh đã thay đổi?”
“Tôi đã bảo anh đi. Dù anh tin hay không, tôi đã nhận trách nhiệm về phát biểu hấp tấp của mình từ lâu rồi.” “Anh không hề có ý xem thường em trước Nghị viện.”
“Anh đã nói vậy rồi và tôi tin anh,” cô vội vã trấn an. “Nên tôi nghĩ… hi vọng… chúng ta có thể thành thật với nhau, như hồi xưa, kính trọng sự say mê mà chúng ta từng có.” Anh lầm bầm.
“Gì cơ?” “Đó là tình yêu, không phải sự say mê,” anh nói, ngẩng đầu dậy.
“Tất nhiên,” cô nói nhẹ nhàng, “Tôi đã nghĩ rằng cuộc hôn nhân của chúng ta rất giống Juliet và Romeo ở khoản mãnh liệt nhưng ngắn ngủi. Có lẽ mừng vì chúng ta chưa bị cuộc sống thử thách. Tình yêu của chúng ta quá nồng nhiệt, như một cơn bão mùa hè sớm tắt.” “Anh không đồng ý. Anh nghĩ đến giờ chúng ta hẳn đã có con,” anh nói đều đều, “Chúng ta sẽ yêu nhau sâu sắc hơn. Một lúc nào đó anh sẽ thú nhận lý do mình cưới em và em sẽ tha thứ cho anh, vì đó là hành động của những người yêu nhau.”
Mắt anh lóe lên dữ dội, mãnh liệt, khiến xương sống của Theo rùng mình. “Có thể thế. Điều tôi muốn nói là chúng ta không thể giả vờ những cảm xúc đó có thể được khơi dậy. Không có chuyện đó. Tôi thật sự nghĩ rằng tòa án sẽ sẵn lòng cho chúng ta li dị dù họ hiếm khi chấp nhận đơn li dị. Họ vẫn làm thế trong những trường hợp đặc biệt.” “Như ở đây là anh làm hải tặc.”
Giọng cô hơi có vẻ hối lỗi, “Dù cho anh chưa bao giờ bắt mọi người nhảy xuống biển.” “Hoặc cưỡng ép phụ nữ.”
“Phải, kể cả vậy đi nữa. Anh thấy đấy, chỉ cần họ nghĩ thế là đủ.” Cô nhận ra rằng mình không thích khả năng kiểm soát bản thân chặt chẽ của anh. Hồi anh hay mất bình tĩnh và la hét tốt hơn thế này nhiều. Giờ thì không khí xung quanh dường như lay động theo cảm xúc của anh, thế mà anh vẫn còn chẳng lên giọng.
“Em muốn anh giả vờ làm một kẻ cưỡng hiếp và giết người để cuộc hôn nhân của chúng ta bị hủy bỏ,” anh nói thẳng thừng. “Không!” cô gần như hét lên điều đó.
Anh không đáp lại. “Tất nhiên tôi không muốn bất kỳ ai nghĩ rằng anh… anh như thế. Thực vậy, tôi rất nhẹ nhõm vì anh không như vậy. Tôi chỉ nghĩ là do thực tế rằng anh… ừm, anh trông khá khác hồi xưa, James. Anh quá vạm vỡ. Anh còn xăm trổ nữa. Giọng anh…,” giọng cô lạc đi và cô vung tay loạn lên, “Chúng ta không thuộc về nhau?”
“Vì sao lại không?” Cô gần như phá ra cười. “Tôi sẵn sàng cá rằng mình là người phụ nữ có tổ chức nhất Luân Đôn. Đó là cách để tôi quản lý điền trang, xây nhà máy gốm sứ và dệt. Tôi lên các danh sách. Không,” cô sửa lại, “tôi lập danh sách lồng trong danh sách. Cuộc sống dễ chịu và hiệu quả hơn nhiều khi mọi thứ có chỗ thích hợp.”
“Anh không hiểu vì sao khả năng quản lý điền trang của em lại ngăn trở hôn nhân của chúng ta.” Giọng anh không hung hãn, nên cô cố gắng giải thích, “Tôi tắm rất nhiều, và tôi thích nước ở đúng nhiệt độ thích hợp. Tôi cho lắp đặt hệ thống đường ống nước trong phòng tắm để người hầu không cần bê nước lên gác, như hiện giờ nó sẽ xuống thẳng từ thùng nước trong phòng rửa bát. Bồn tắm của tôi được hòa ba giọt dầu hoa anh thảo. Không phải một loại hương bất kỳ nào mà là loại hương đặc biệt được làm riêng cho tôi ở điền trang Staffordshire.”
Trông James có vẻ ấn tượng. “Cuộc sống dễ dàng hơn rất nhiều,” Theo bảo anh, “nếu anh loại bỏ những câu hỏi mà người khác hay phân vân. Bồn tắm của tôi được pha hương cây cơm cháy suốt mùa đông, nhưng tôi chuyển sang hoa anh thảo vào ngày đầu tháng Tư.”
“Em cứng nhắc như hàng rào,” anh phát biểu. Đó không phải là lần đầu tiên một câu như thế được nói với cô. “Tôi cũng nghĩ vậy,” cô nói, gật đầu. “Tôi thích nghĩ rằng mình logic. Tôi biết chính xác những gì mình muốn mặc cho các dịp lễ. Tôi không sở hữu nhiều váy hơn số bộ tôi có thể dùng, và tôi đều mặc đến một số lần nhất định trước khi tặng cho cô hầu. Tôi không bao giờ phải lo về việc thấy mình mặc một bộ váy lỗi mốt hoặc sờn chỉ.”
Anh hơi nghiêng đầu, và cô cảm thấy có chút thương tiếc anh chàng James trẻ tuổi trong ký ức của mình. Đó là thói quen anh có từ thời trẻ. “Có cần thiết phải cứng nhắc đến mức độ đó không?”
“Không ai bị hại hết. Gia nhân của tôi chạy như kim đồng hồ. Tôi thoải mái và hạnh phúc. Người làm của tôi biết chính xác những gì tôi mong đợi từ họ, nhưng để đáp lại, tôi không đòi hỏi nhiều hơn những gì họ có thể đạt được.” Anh vẫn không có vẻ bị thuyết phục.
“Hệ thống của tôi cho phép tôi năng suất hơn phần lớn phụ nữ… và kể cả đàn ông,” cô chỉ ra, “Nói chung, nữ quý tộc chẳng phải làm gì trừ điều hành gia nhân.” “Anh xin lỗi vì bỏ em lại với trách nhiệm quản lý điền trang,” James nói nhỏ.
Theo mỉm cười, một nụ cười ngay ngắn và ngọt ngào, và đột nhiên Daisy của anh trở lại, dù chỉ trong giây lát. Anh đột nhiên có cảm giác chóng mặt, như thể thế giới hơi lệch sang một bên. “Tôi thích quản lý điền trang,” cô thừa ngận một cách bẽn lẽn. “Trước khi mất, mẹ tôi đã bảo tôi rằng tôi không có quyền than vãn khi hôn nhân của chúng ta chấm dứt và bà nói đúng. Tôi vui khi được bảo ban người khác. Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ trở thành một người vợ tốt, nhưng tôi đích thực là một công tước tốt.”
James ngẫm nghĩ về điều đó trong giây lát. Hình như một lãnh địa công tước chỉ có chỗ cho một công tước mà thôi. Một lúc lâu sau anh nói, “Anh rất tiếc về sự ra đi của mẹ em… Chuyện đó xảy ra khi nào?” Mặt Theo u ám và cô lại nhìn xuống chân. “Vài năm trước. Tôi vẫn nhớ mẹ.”
“Anh cũng nhớ cha mình,” anh nói nhưng không thể nhìn vào cô, nên anh quay lại và thò tay vào nước. Nó đã lạnh ngắt nên anh lại xả nước xuống. “Tôi rất tiếc về cái chết của ông,” Theo nói, “Ông khá bối rối khi họ đưa ông về nhà sau khi tim ông thắt lại, nhưng ông có vẻ không đau đớn. Ông đã ra đi trong giấc ngủ.”
James nuốt nước bọt. Nước đang bốc khói vào mặt anh. Anh có thể cảm thấy nó đọng trên mi mắt mình. “Chậc. Một trong rất nhiều lỗi lầm của anh. Anh muốn ở cùng ông.” Cô chẳng thể nói gì trước điều đó.
“Và anh muốn tránh một lỗi lầm khác và duy trì hôn nhân với em,” anh phát biểu. Anh ngừng xả nước, vẫn không nhìn cô. Bực mình là giọng anh không còn bình thản như trước nữa. Cô không trả lời nên anh liếc cô và nghĩ mình thấy vẻ thương hại trong mắt cô. Anh thẳng người dậy và lau đi những giọt nước đang dính trên da mình.
“Em là bạn anh,” anh nói, đứng thẳng dậy và đi sang bên kia phòng, nơi xa cô nhất. “Anh muốn kết hôn với một người bạn. Em biết cha anh, tất cả những mặt tốt lẫn mặt xấu. Anh muốn thành thật với vợ mình, cô ấy phải hiểu rằng vừa có thể yêu và ghét ông ấy cùng một lúc. Dù ông ấy đã chết.” Cô cười nhẹ. “Anh đã thay đổi trong lúc đi xa, James.”
“Trên tàu chẳng có nhiều việc để làm ngoài đọc sách và trầm tư. Anh đã có thói quen đọc Triết.” “Nhưng anh là hải tặc! Hải tặc không đọc Triết. Và em tưởng anh ghét đọc sách.”
“Bọn anh không phải hải tặc. Bọn anh là người săn hải tặc. Bọn anh dành rất nhiều thời gian ẩn nấp trong các tuyến đường, giả vờ làm những con tàu buôn ngây thơ, treo cờ vương quốc Sicily chờ một lũ đồ tể treo cờ Jolly Roger, đấy là cách người ta gọi cờ đầu lâu và xương chéo. Phần lớn thời gian cuộc sống ở biển rất nhàm chán nên anh đã quyết định tận dụng khoảng thời gian đó bằng việc đọc sách.” “Nhưng anh luôn ghét sự nhàm chán,” cô nói.
Cô trông khá hơn đôi chút. Mắt không đỏ, miệng cong lên khẽ cười. Khi cười, Daisy là thứ xinh xắn nhất anh từng thấy. James cố gắng nhắc nhở bản thân về kế hoạch. Trevelyan sẽ không bao giờ xông qua phòng và hôn cô. Cô không đón nhận nụ hôn ở phòng ăn sáng một cách hào hứng cho lắm. Nụ hôn khiến anh quay cuồng dường như chỉ làm cô hoảng loạn.
“Anh phải học cách kiểm soát bản thân,” anh nói, “Trên tàu, em có thể lao từ lan can xuống biển và bơi lội cạnh tàu nếu em cảm thấy bức bối. Việc rèn luyện thể chất thường xuyên đó rất có lợi cho anh.” Mắt cô đưa lên ngực anh và cô gật đầu. “Tôi thấy rồi.”
“Anh đâu có to con lắm,” anh biện hộ. “Tôi không có ý ám chỉ điều đó. Tôi nghĩ chúng ta đang nói đến những mục đích đối lập, James. Tôi cũng thích làm bạn với chồng mình. Nhưng tôi quá hiểu anh. Anh không thật sự chỉ muốn làm bạn với vợ mình. Anh muốn nhiều hơn thế.”
“Anh cũng muốn có con.” Cô gật đầu. “Phải, và hơn thế nữa.” Người cô bất động như được khắc từ gỗ. “Anh muốn sự đam mê nóng bỏng, và tôi không thể.”
“Sao lại không?” anh vô thức quát lên, nên anh hít vào. “Anh nhận ra rằng vẻ ngoài của anh đã thay đổi, nhưng em có thể làm quen với nó. Hay là anh không chung thủy?” “Không.” Cô đã bắt đầu đổ mồ hôi và quấn lại chăn, điều đó làm anh hài lòng vì nó thể hiện một chút phản ứng với những gì anh đang nói.
“Không phải vì không chung thủy, hay không phải vì vẻ ngoài gớm ghiếc của anh? Cả giọng nói nữa,” anh nói thêm, nhớ lại việc cô thích được nghe anh hát như thế nào. Nếu giờ anh hát cho cô thì chắc cô sẽ sợ đến mức mơ thấy ác mộng. “Cả hai đều không. Tức là cả ba đều không. Anh vẫn là James hồi trước, giờ tôi có thể thấy điều đó.”
Anh có thể cảm thấy khóe miệng mình cong lên. Rất nhiều phụ nữ đã bảo anh đẹp trai, anh thích James hồi trước hơn. “Trong trường hợp đó, vì sao em không cân nhắc đến việc lên giường với anh?” Cô hơi rùng mình, và sốc khi nhận ra rằng mình vừa thấy sự chán ghét thật sự. Thậm chí là ghê tởm.
“Tôi không thể làm điều đó nữa. Một phần cảm xúc của tôi đã bốc hơi trong cơn sốc sau những gì xảy ra với cha anh. Nhưng kể cả không thì rồi tôi cũng sẽ nhận thức được điều đó,” cô nói tự tin hơn. “Nhận thức được điều gì?”
“Đơn giản tôi không phải là loại người đó. Tất cả những việc anh đề nghị tôi làm – không mặc quần lót dưới váy, thả tóc xuống dù người hầu chắc chắn sẽ nhận thấy – những điều đó thật ghê tởm với tôi.” Cô hoàn toàn thật lòng. Anh có thể thấy điều đó trong mắt cô. “Tôi không hiểu mình bị làm sao mà lại ưng thuận một việc gớm ghiếc như vậy. Mặc dù tôi không muốn anh nghĩ là tôi chỉ trích anh và nhu cầu của anh. Không phải đâu,” giọng cô hết sức chân thành, “Chỉ là nó không dành cho tôi.” Anh hắng giọng. Thật sốc khi nhận ra rằng thế giới có thể đem đến đủ lại cảm giác tội lỗi, một số thì ghim thẳng vào tim, một số sẽ phai nhạt dần. Sự thật rằng anh đã góp phần giết chết niềm vui với chuyện chăn gối của Daisy, sự hân hoan chào đón những ve vuốt của anh hay khoái lạc trên giường của họ… cảm giác tội lỗi đó dường như sẽ chẳng thể phai nhạt tựa cảm xúc sau khi cha anh mất.
Mặt khác, anh không còn là thằng nhóc mười chín tuổi, lóng ngóng vì ăn năn nữa. Anh có thể làm cô đổi ý. Dù cho phải mất năm mươi năm. Anh không thể làm gì về việc của cha mình, nhưng anh có thể cố gắng hàn gắn việc này. “Anh nghĩ em nhầm rồi,” anh nói, giữ giọng dịu dàng.
“Tôi hiểu mình.” Cô nói quả quyết, mang theo sự tự tin của một người chỉ có thể dựa vào chính mình suốt nhiều năm trời, “Anh và tôi luôn đối lập về mặt đó.” “Anh hài lòng với cơ thể mình,” anh nói.
“Lúc nào chả vậy.” Cô cau mặt nghiêm nghị, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh có thể thấy lúm đồng tiền ở má phải của cô. Cô luôn chỉ có một bên má lúm, như thể hai bên sẽ quá hoa mỹ. “Nếu gia sư của anh cho anh đi lại quanh chuồng ngựa giữa những giờ học tiếng Hy Lạp như một chú ngựa cần nghỉ ngơi thì anh đã vui vẻ hơn nhiều.” “Anh đã đánh nhau rất nhiều ở Eton, điều đó cũng giúp ích.”
Lúm đồng tiền lại xuất hiện. “Tôi đoán hải tặc chỉ là phiên bản nâng cấp của những vụ cãi lộn nơi sân trường.” “Hải tặc hợp với tính bất cần mà anh thừa kế ở cha.”
Cô gật đầu. “Cũng hợp lý.” “Không may thay, sự nguy hiểm không thú vị như bề ngoài. Anh đã học được rằng tập luyện trí não cũng có thể thú vị như luyện tập thể chất.” Anh lựa chọn từ ngữ một cách hết sức cẩn thận, “Anh thấy rằng em phản ứng với cuộc hôn nhân bất hạnh của chúng ta theo hướng hoàn toàn ngược lại. Anh thì lao vào nguy hiểm còn em thì nhốt mình trong cuộc sống khô khan.”
“Khô khan không phải là một từ hay ho lắm, nhưng tôi hiểu ý anh. Tôi khá hạnh phúc mà không cần hạ thấp phẩm giá để làm những hàng động thân mật,” cô giải thích một lần nữa với sự tự tin tuyệt đối, “Đó là lý do chúng ta nên hủy hôn, James. Tôi biết anh muốn một phụ nữ quy thuận mình. Và nhắc lại, tôi không có ý chỉ trích. Tôi sẽ không bao giờ là kiểu phụ nữ đó và cũng không thể trở thành người phụ nữ như vậy. Tôi hi vọng không ai trong hai ta muốn người còn lại vĩnh viễn bị nhốt trong một thỏa thuận không hạnh phúc.” “Không.” Nhưng anh thấy mình bị bóp nghẹt bởi một trong những cảm xúc dữ dội nhất cuộc đời – anh muốn Daisy trở lại. Không phải Theo – hay phải nói, vì anh ngưỡng mộ Theo, anh muốn một phần Theo. Nhưng anh không muốn chịu trách nhiệm cho việc bóp chết niềm vui của Daisy. Anh không sao chịu nổi điều đó.
Và anh cần cô. Không có cô thì anh thà nhảy xuống biển tự sát cho rồi. Dù rằng họ chưa bao giờ bắt ai làm điều đó. Anh sẽ là người đầu tiên. Cô mỉm cười, mù tịt về cảm xúc của anh. “Anh sẽ tìm được một người phụ nữ thích chơi trò thân mật kiểu của anh. Và tôi có thể tìm được một người đàn ông tương đồng với tính khí của mình. Cũng có thể không.” Cô nhún vai, “Tôi muốn có con, nhưng sống một mình thì tôi vẫn khá vui.”
Từ những gì anh được chứng kiến cho tới giờ, Daisy có lẽ là người cô đơn nhất mà anh từng gặp trong nhiều năm dài. Sau khi anh rời khỏi Anh quốc, Griffin đã trở thành cánh tay phải, người đồng hành vui tính, người anh em chung dòng máu của anh. Nhưng Daisy chỉ có một mình.
Nếu anh tán thành kế hoạch ngớ ngẩn của cô – còn lâu anh mới chịu, bởi vì chỉ gợi ý thôi cũng khiến anh đấm vào tường – cô sẽ cưới Geoffrey Trevelyan hoặc bất kỳ gã nào cùng giuộc. Trevelyan hoàn toàn không hứng thú với tình dục. Nếu họ có con thì đó đã là một phép màu rồi. Nếu có một điều anh cảm thấy chắc chắn thì đó chính là anh sẽ chết trước khi cho phép Daisy làm tình với bất kỳ ai trừ anh. Mãi mãi.
“Có gì không ổn sao?” “Anh không muốn cưới mẫu phụ nữ mà em đang nói đến,” anh nói thẳng, “Và em có thể nghĩ rằng mình muốn cưới Trevelyan, nhưng em sẽ phát hiện ra lên giường với anh ta hết sức khó chịu. Thậm chí còn tệ hơn những gì em hình dung khi lên giường với anh.”
“Có lẽ vậy,” cô nói, “Nhưng… dù tôi phải chỉ ra rằng mình chưa từng nói đến việc xem Geoffrey là bạn đời tiềm năng… anh ấy sẽ hiểu cảm giác miễn cưỡng của tôi trước những vòng ôm cuồng nhiệt mà anh thích. Tôi còn có thể nói,” cô trầm ngâm, “rằng Geoffrey sẽ chướng mắt việc vợ chồng giao phối hệt như tôi.” “Vợ chồng giao phối?”
Cô lờ sự phản đối của anh. “Geoffrey và tôi đều lớn cả rồi. Dù chán ghét hay không thì chúng tôi cũng sẽ làm việc đó để sinh sản. Thật ra thì tôi sẽ nói Geoffrey và tôi chung nhau ở điểm đó. Tôi không ghét chuyện giường chiếu lắm, nhưng tôi nghĩ mình không thể đáp lại anh như cách anh muốn. Tôi không thể tiếp tục cuộc hôn nhân với anh, James. Tôi nghĩ nó sẽ làm tôi tan nát.” James nghĩ thật nhanh như đang ở giữa trận chiến. Không một quyển sách nào anh từng đọc trên tàu – về thủ đoạn, nghệ thuật chiến tranh, triết lý Hy Lạp cổ - giúp được anh trong khoảnh khắc quyết định của cả đời anh. Anh có thể la hét trong sợ hãi và giận dữ, nhưng thay vào đó, anh nhắm mắt lại, lờ Theo đi.
Rồi anh cố phân loại cảm giác xấu hổ, tội lỗi, giận dữ, và… phải… tình yêu đang cuốn họ lại với nhau. Có lý do khiến anh chỉ có thể nói về cha mình với Daisy. Có lý do khiến anh có thể bày tỏ sự tự căm ghét và hối hận với cô rồi cảm thấy sạch sẽ và được tha thứ bởi một nụ cười của cô. Họ được gắn kết với nhau và có lẽ đã như vậy từ mùa hè anh bị mù và cô trở thành đôi mắt của anh.
Anh không tưởng tượng nổi sao mình có thể sống thiếu cô trong bảy năm. Cô như ánh nắng. Như thức ăn nước uống. Anh đi về phía cô, mọi tế bào trong cơ thể đều tập trung vào cô. Cô là của anh. Cô là tất cả những gì anh muốn, từng muốn, dù anh đã mất dấu sự thật đó trong một thời gian dài.
“James,” cô nói, giọng hơi lo lắng. Anh túm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô và kéo cô dậy, cẩn thận không làm dịch chuyển cái chăn đang bọc lấy cô.
“Anh muốn em,” anh nói. Lần đầu tiên, giọng nói đã biến đổi của anh nghe thật êm tai. Anh nên hét lên với cô vợ không muốn anh, người nghĩ rằng mình không bao giờ muốn lên giường với anh nữa. Âm thanh này nghe dễ chịu thật. Anh không muốn cô nói thêm những điều đang nhốt chặt cô như lồng giam bằng sắt, nên anh cúi xuống môi cô. Chúng căng mọng và ngọt ngào như anh nhớ… anh vẫn nhớ sau từng ấy năm dài. Anh chưa từng quên nụ hôn đầu của họ.
Suýt nữa anh đã mất trí, nhưng rồi anh tự trấn tĩnh lại. Anh phải làm cô thoải mái với anh, cốt yếu là hành động như một gã đàn ông bị thiến mà cô nghĩ cô muốn. Griffin sẽ nghĩ đó là việc ngớ ngẩn nhất mà anh từng nghe đến. Nhưng Griffin không phải là một người phụ nữ đã trải qua đúng hai ngày hôn nhân bảy năm về trước. Griffin không phải Daisy cứng nhắc, tự chủ, đáng yêu của anh.
Cô đẩy anh đi, và anh lùi lại ngay lập tức, không quên nở nụ cười..