Reading is to the mind what exercise is to the body.

Richard Steele, Tatler, 1710

 
 
 
 
 
Tác giả: Yuri Trifonov
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1103 / 5
Cập nhật: 2015-11-05 18:32:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
uối tháng Tư tiết trời trở nên nóng bức khác thường. Ngoài đường nóng bức như vào mùa hè, và những chiếc xe phun nước không kịp làm nguội mặt đường. Dân Moskva đã mặc quần áo mùa hè. Đài phát thanh giải thích cơn nóng đột ngột này là đo “những khối không khí từ phía nam” tràn đến và hàng ngày: hãnh diện tính rằng đã bao nhiêu năm rồi Moskva không gặp một trận nóng như vậy vào tháng Tư. Chỉ trong có một đêm những công viên và vườn hoa đã trở nên xanh rì.
Ngày hội thể thao của sinh viên được ấn định vào ngày chủ nhật cuối cùng của tháng Tư tại một công viên của thủ đô. Ban ngày sẽ tiến hành những trận đầu chung kết của các đấu thủ quyền anh, còn buổi chiều là các trận thi đấu bóng chuyền. Đội bóng chuyền trường đại học Sư phạm sẽ gặp đội sinh viên trường Hoá trong trận đấu quyết định. Trận này sẽ chọn đội đứng đầu trong giải bóng chuyền giữa các trường đại học.
Vadim đến công viên sớm hơn để xem đấu quyền Anh. Hôm nay Lagodenko sẽ thi đấu và Vadim hứa sẽ đến cổ vũ.
Khi Vadim lại gần vũ đài thì cả khoảng đất phía trước đã đông nghịt người xem. Ở đây có mặt những người cổ động của tất cả các trường có đại diện trên vũ đài. Toàn thể đám người đông đúc này hò reo ầm ĩ, xô lấn nhau, hàng chục tiếng thét trẻ trung vang lên khâm phục và giận dữ, bực tức và đồng tình. Trong số các sinh viên chạy đi chạy lại có các chú bé - một loại cổ động viên say mê và am hiểu nhất - có lẽ các em đã không bỏ qua bất kỳ một trận thi đấu nào. Các em còn biết mặt từng đấu thủ quyền anh nữa.
- A, anh ấy kia kìa! - một chú bé ngồi cạnh Vadim mừng rỡ hét tướng lên và nhảy như con choi choi để nhìn cho rõ. - Anh này hay cười lắm! Bị đấm mà vẫn cười đấy… Ê, này anh hay cười!
Từ mọi phía vang lên tiếng hò reo và đánh giá của những người am hiểu.
- Koschia xuất hiện kìa! Cậu ấy đấm ác lắm…
- Đúng là một đấu thủ có kỹ thuật…
- Nào, Vaxia, tấn sát vào! Đối phương chới với rồi đấy!. Vaxia, tấn sát vào đi… đối thủ đang chới với rồi đấy!!!
- Anh lính thủy ra rồi kìa! Hoan hô anh lính thủy! - Các chú bé hét lên khi thấy Lagodenko xuất hiện trên vũ đài. - Anh ấy mà đấm thì trúng lắm!. Hôm qua cũng ở đây anh ấy đã cho một tay về chầu tổ đấy!
Lagodenko thi đấu ở hạng trung đã phải khó nhọc giành từng điểm với đối thủ của mình. Giao đấu xong ba hiệp, khi các võ sĩ bắt tay nhau, thì đối thủ của Lagodenko, một anh chàng tóc hoe hoe, cao ngông, người Estonia - sinh viên trường đại học Tổng hợp Moskva - đã ôm chầm lấy Lagodenko và hôn vào môi rất cảm động. Điều này làm khán giả thích thú vỗ tay ầm ầm lên… Lagodenko ủ rũ bước tới bên những người cổ vũ mình. Bạn bè chúc mừng anh, nhưng anh lại bực bội gạt đi.
- Đây có phải là thắng đâu? Thật xấu hổ…
- Sao thế Petr? - Raya hỏi với vẻ thắc mắc đùa cợt. - Ngược lại, một trận thắng rất tuyệt đấy! Chẳng ai làm ai bị đau, hoặc bị nguy hiểm cả…
Các trận đấu quyền anh vẫn tiếp tục, nhưng đã đến lúc Vadim phải đến sân bóng chuyền. Ở đó các đội nữ đang tranh giải và đã có nhiều khán giả xô đến đó.
- Cậu biến đi đâu thế? - Đồng chí Vaxili Adamovich chạy bổ đến bên Vadim, - Cậu là ai hả? Là đại diện của ban chấp hành Đoàn hay phóng viên báo Thể thao Xô- viết hả? Thay quần áo ngay!
Vadim vội thay quần áo, và anh chạy ra sân với tâm trạng dễ chịu, thoải mái trong chiếc áo may ô, trong đôi giày cao su thể thao. Đội đánh thử hai quả - Rasit đập, một người nào đó nhảy lên chắc bóng, còn một người khác chỉ nhảy vọt lên, vung tay sát lưới, chứ không đập. Trông bọn họ không có dáng dấp thể thao - ai nấy đều xanh xao, sau mùa đông da không còn rám nắng nữa.
Thủ quân Brazhnev, sinh viên năm cuối cùng khoa địa, vừa giải thích điều gì đó cho một cầu thủ, vừa giữ bóng trên đầu. Nhìn thấy Vadim, anh vội vứt quả bóng xuống, chạy tới.
- Chào Vadim! Chà, hôm nay phải đấu cho ra trò đấy! - anh nói ngay, miệng mỉm cười có vẻ phấn chấn.
- Làm sao, chúng ta thua hả?
- Có thể là không thua, nhưng sẽ chật vật đấy. Khó mà đoán được. Bọn chúng có một cậu to lớn - cậu Monia kia kìa, cái cậu khoác áo số 4, cây đập đấy. Đập qua cả hai thằng chắn, mạnh phải biết! Thế nào cậu cũng phải bám chặt lấy tay ấy…
- Bọn họ đến rồi chứ?
- Chưa, nhưng sắp rồi. Tay ấy mạnh phải biết đấy, cậu ạ! - anh ta cười, nhắc lại. Anh cười vì hồi hộp.
Trong lúc đó trọng tài ra kiểm tra sân và đo lưới bằng cái sào đặc biệt. Cuối cùng đội sinh viên trường Hoá xuất hiện. Từ xa Vadim quan sát họ khởi động, nhảy thẳng chân, chuyền bóng cho nhau trong một vòng nhỏ, đập bóng thoải mái với vẻ lười nhác, nhưng rất mạnh. Cả sáu người đều đập rất mạnh. Còn tay đội trưởng Monia, một anh chàng tóc đen xoăn tít, cao không dưới hai mét, có lẽ đập được cả hai tay…
Thế rồi hai đội bước ra sân, cùng hô “khỏe”. Trọng tài nổi hiệu còi và trận đấu bắt đầu.
Sinh viên trường Hoá ghi bàn đầu tiên.
Quả bóng bay là là sát lưới và rơi ngay vào tay Brazhnev. Anh đỡ, rồi chuyền cho Vadim. Vadim nêu bóng rất đẹp sát bên lưới. Rasit sẽ đập quả bóng này… Kìa anh đã vụt tới. Một cú đập như trời giáng. Ôi, khỉ thật! Không gập tay lại rồi, quả bóng vút đi… ra ngoài.
- Không sao, không sao! - đứng phía sau Brazhnev động viên.
Rõ là “không sao” vì mới chỉ có 1- 0. Những quả bóng đầu tiên là những quả gay go nhất. Sinh viên trường Hoá rõ ràng là rất bình tĩnh. Họ nhớ là ở vòng đầu họ đã thắng trường đại học Sư phạm. Họ bình tĩnh tự tin. Kìa họ lại được giao bóng - một cú phát cực mạnh như trái phá thường được gọi là “cú móc”. Vadim lại được bóng. Anh chuyền bóng rất chính xác ngay sát lưới. Rasit bay người lên như một con chim để đập - cú đập mạnh như tên bắn, nhưng bóng bị mắc ngay vào lưới và nhẹ nhàng, chậm chạp này sang phía bên kia… Những người cổ vũ của trường Hoá vỗ tay đinh tai, thật là “thộn “…
- Mình nêu hỏng phải không? - Vadim hỏi khẽ, mặc dù biết mình chơi rất chính xác.
- Nêu tốt lắm… - Rasit trả lời, không ngoái nhìn Vadim.
Quả bóng lại vào tay đội trưởng Hoá, cái đầu đen của Monia vọt lên khỏi lưới - đập đấy… Vadim nhảy vút lên, giơ hai tay thật cao chắn bóng. Quả bóng bay vọt qua, không chạm đến ngay cả những ngón tay của anh. Vadim quay người lại - Zhenia Toporkov, người nhỏ bé, đeo số 5, đang nằm ềnh trên đất, lúng túng nhấp nháy mắt…
Quả bóng rơi vào đám người xem. Những anh chàng cổ vũ của đội bạn cười rộ lên khoái chí.
- Không sao đâu, các bạn, không sao đâu…
Vadim lại mớm bóng cho Rasit lần nữa, lần này cao hơn một chút - Rasit đập một cách thận trọng và hơi có vẻ rụt rè, Quả bóng bay sang, nhưng nhẹ quá. Không phải là một cú đập nữa… Không hiểu hôm nay cậu ta làm sao thế?
Sinh viên trường Hoá dễ dàng đón ngay được quả bóng và chuyền cho Monia - chà, cú đập cứ y như là một cái nút chai lớn bay vụt ra từ cái chai khổng lồ…
Tỉ sổ đang là 3- 0, năm phút sau đã là 6- 0 và một phút nữa đã lên đến 8- 0. Đội Sư phạm lâm vào tình trạng bối rối! Mặt Rasit tái xanh, khuôn mặt tròn trông bóng loáng. Cậu ta toát mồ hôi đầm đìa không phải do trận đấu, mà do cảm giác ngượng nghịu. Vadim không giao bóng cho cậu ta đập nữa, anh chuyển sang cho vị trí số 2 - ở đó là Misa Poliansky cao kều đang đứng điềm tĩnh. Và thế là Misa ghi được một bàn thắng… có thế chứ! Quả giao bóng bị đẩy trả lại và Vadim chuyển chỗ từ số 3 sang số 2. Bây giờ anh có thể tấn công được rồi. “Này, chuyền cho mình nhé! Chuyền đây!“. Anh thì thầm nói với Rasit qua kẽ răng. Anh cảm thấy cơ thể căng ra như bị bơm đầy một khát vọng điên cuồng là được giáng vào quả bóng bằng cả sức mạnh của cánh tay, bằng cả trọng lượng của cơ thể nặng 5 phút của anh, sao cho quả bóng vụt đi như quả trái phá, chọc thủng tấm lá chắn, làm kẻ địch ngả ra, đè lên nhau. Ở vị trí số 2 Vadim đã mang về cho đội mình ba điểm.
Nhưng, cố nhiên hiệp đầu đến lúc này không thể cứu vãn được nữa. Sau đó đến lượt Vadim giao bóng từ vị trí số 2, Rasit thử đập, hai lần anh đã thành công. Nhưng cũng vẫn không tài nào cứu vãn được tình thế.
Trọng tài thổi một hồi còi dài. Hiệp đầu bị thua với tỉ sổ 15- 6. Hai đội rời sân tạm nghỉ.
Vaxili Adamovich đứng gần cột lưới, ủ rũ như một bức tượng, nhìn Brazhnev đang tiến lại, đầu cúi gằm, cẩn thận phủi ống quần bị lấm đất. Bỗng nhiên, ông nhoẻn miệng cười ôm lấy vai Brazhnev âu yếm nói:
- Không sao cả Iliusa ạ! Bình tĩnh, các chú ạ, các chú đang tức mình đấy. Phải chiến thắng.
Ông vỗ lên vai ướt đẫm mồ hôi của các đấu thủ, pha trò, căn dặn, còn các cầu thủ thì cau có, mệt mỏi, lặng lẽ gật đầu, trả lời nhát gừng…
Vadim im lặng nhìn những khuôn mặt thất vọng của các bạn - những người này buồn rầu thực sự, những người khác mỉm cười bình tĩnh, trao đổi một vài điều gì đó… Spartar chứng minh cho Vaxili Adamovich rằng trọng tài quyết định quả bóng cuối cùng cho sinh viên trường Hoá là không đúng. Anh ta to tiếng và bất bình, làm như là mọi chuyện đều do quả bóng cuối cùng gây ra ấy. Ôi, Spartar đáng thương, anh ấy buồn biết bao nhiêu…
Cũng ở đây, trong số những người đến xem có cả Sergei Palavin và Lena. Sergei là cầu thủ dự bị, anh cũng đã mặc áo may ô màu xanh da trời như Vadim. Anh tươi tỉnh, tràn trề sức khỏe, điềm tĩnh hút thuốc lá và khe khẽ giải thích cho Rasit:
- Khi bắt bóng, cậu nên đi như thế này…
Còn Rasit mặt bóng nhãy mồ hôi, đôi mắt trũng sâu xuống, im lặng đứng nghe và gật gật đầu, nhưng có lẽ, chả hiểu gì cả. Lena chạy đến chỗ Vadim:
- anh Vadim, em cổ vũ đến như vậy mà các anh vẫn thua! - cô nói, mặt cố tạo ra cái vẻ như sắp khóc.
- Nhưng chúng mình đã thua đâu.
- Vadim thân mến, các anh phải thắng đấy! Em ghét cái tay Monia kia quá - lúc nào cũng la hét! Vừa la hét vừa cười nữa chứ!
- Cứ cho nó la hét đi, cô bạn thân mến ạ… - Lesik nói với vẻ khinh khinh, hướng ống kính chiếc máy ảnh “FED“ vào một người nào đó. - Giá mà cô tới chỗ hắn ta, làm hắn mê mẩn, rồi rủ hắn đi công viên thì hay quá, cô bạn hiểu không… Bọn kia mà thiếu hắn thì chỉ có thua thôi.
Đột nhiên Vadim nhìn thấy Andrei và Olia. Buổi sáng không thấy họ, Vadim đã cho là họ không tới. Lách qua đám đông những người hâm một bóng chuyền, Olia đi tới chỗ anh, chạm nhẹ ngón tay vào tay anh đang run run và căng thẳng.
Vadim hỏi vội:
- Em đến đây lâu rồi chứ? Em có xem đấu không?
- Em có xem. Các anh sẽ thắng, - cô khẽ đáp. - Em linh cảm như vậy, chưa bao giờ em bị nhầm đâu…
Tiếng còi của trọng tài vang lên báo hết giờ giải lao. Vadim đột nhiên nắm chặt lấy tay của Olia bóp rất mạnh. Cô khẽ kêu lên và mỉm cười, ngước nhìn đôi mắt hoảng sợ của anh.
Cùng với toàn đội, Vadim chạy ra sân. Bây giờ là sân bên kia, nơi hiệp trước đội trưởng Hoá đã chơi. Anh cảm thấy một nguồn sức mạnh bất ngờ và sung sướng ập tới. Sân bên này may mắn đây. Ở đây sẽ thắng.
Vadim quan sát các đối thủ của mình qua lưới: trông họ bình tĩnh và rất tin tưởng vào thắng lợi! Họ đứng như chôn chân xuống đất, không chút động đậy.
Rasit đang đứng chồn chân, người khom khom, vì cớ gì đấy cứ xoa mãi đầu gối với vẻ bồn chồn. Zhenia Toporkov cũng đang hồi hộp giẫm chân tại góc đứng của mình, người cong gập lại, như thể bị đau bụng vậy, mắt nhìn chằm chằm vào quả bóng.
Quả bóng bay đi, thẳng sát mặt lưới và rơi vào đôi tay đỡ chính xác của Brazhnev. Ngay từ những phút đầu, hiệp đấu đã diễn ra một cách khẩn trương chưa từng thấy. Cả hai đội thay nhau phát bóng và chơi một cách căng thẳng như muốn dứt điểm quả cuối cùng. Tỉ số lên rất nhanh 5- 5.
Và bây giờ Vadim đã đứng ở hàng sau. Anh không nhìn thấy những người cổ vũ, không còn nghe thấy tiếng la hét của họ nữa - bây giờ người của phe mình lẫn phe kia đều reo hò - anh cũng quên cả Olia… Đôi mắt anh dính chặt vào quả bóng, vào cái khối tròn đen đang xoay tít, đang di chuyển nhanh đến chóng mặt trong không khí. Chỉ cốt sao bắt được nó, không để mất, đón nó trên những ngón tay mềm mại và buộc ý muốn tự nhiên của nó phải phục tùng ý muốn của mình, biến nó thành đồng minh chứ không phải địch thủ! Rasit hình như thay đổi bất thường, anh đập bất kỳ ở vị trí nào, đánh lừa, làm động tác giả khéo léo và mỗi mánh khóe của anh đều được các bạn sinh viên năm thứ nhất hò reo, tán thưởng, có lẽ họ đã kéo nhau tới đây không thiếu một ai cả:
- Ra...si...ít!
Đội trường Hoá luôn dẫn điểm. Nhưng họ bị đuổi theo sát nút. Tỉ số còn cách nhau một điểm. Trọng tài tuyên bố:
- Mười bốn… mười ba.
Monia giao bóng. Đây có lẽ là quả bóng cuối cùng trong trận đấu, trong giải. Mọi người nín thở. Vadim tình cờ phát hiện thấy khuôn mặt của Spartar “cái cằm” cậu ấy đang nhảy nhảy. “Spartar thân yêu!“ Vadim nghĩ một cách trìu mến, rồi cũng lập tức quên anh ta ngay.
Đột nhiên vào cái khoảnh khắc căng thẳng quyết định ấy, một sự bình tĩnh kỳ lạ và niềm tin vào thắng lợi sắp tới choán lấy Vadim. Quả bóng đang rơi vào tay Rasit, cậu ta chuyền ngay cho Misa. Misa nhảy lên rất cao, giống như bật ra từ lò xo, và…
- Mi...sa…a…a!
Phía sân bên kia đỡ lấy, và ngay lúc bấy giờ một người nào đó đập trả lại. Quả bóng vụt đi! Brazhnev đỡ bóng bằng đầu ngón tay, nhưng quả bóng bật ra xa…
- Ái chà! - khán giả nhất loạt thở dài.
Khi đó Zhenia Toporkov, trong một bước nhảy như xiếc và kỳ lạ, đã lao theo quả bóng đang bay ra ngoài vòng cấm, ngả người xuống đánh bật quả bóng lên cao. Hàng tràng vỗ tay bật vang lên, và tất cả ngỡ ngàng nhìn quả bóng đang nhẹ nhàng và uyển chuyển vẽ lên bầu trời quang đãng buổi chiều hôm một đường vòng cung và rơi vào phía sân của sinh viên trường Hoá. Không hiểu sao cánh trường Hoá lại không đỡ bóng, mà chỉ ngây người đứng nhìn &…
Vadim chạy tới bên dưới.
- Tăng tốc lên, các bạn, tăng tốc lên! - Brazhnev thì thầm.
Đúng, bây giờ phải tăng tốc độ chơi, bây giờ nhất định sẽ thắng, bây giờ thì bằng bất cứ giá nào cũng phải thắng. Phải ăn được 3 quả! Vadim giành được 2 quả & Trọng tài giơ tay, khán giả kêu ầm lên khó mà đoán được điều gì, họ huýt sáo, la hét & có chuyện gì thế?
- Chạm tay hai lần!
A ha, thế là có một người nào đấy trong số cầu thủ trường Hoá bị chạm tay hai lần.
Trọng tài thổi một hồi còi dài. Hiệp đấu đã thắng. Bây giờ có thể nghỉ ngơi thật sự rồi.
- Họ đã thắng, thật kỳ diệu! - một người xem trong đám đông nói.
Một giọng khác chậm rãi chêm vào:
- Đúng, không ngờ…
Vadim nhận ra giáo sư Krylov đang đứng cạnh Spartar.
- Nào đấm đá ra sao các cậu? - giáo sư vừa hỏi vừa mỉm cười - Tỉ số bao nhiêu hả?
- Thưa thầy Fedor Andreevich, hoà một - một ạ!
Giáo sư Krylov ngạc nhiên hỏi lại:
- Một - một à? Sao trông các cậu lại hoan hỉ thế? Tôi tưởng là hai không chứ? Lại hoà à? Các cậu mà lại không thắng hả?
- Chúng tôi đã hoà một cách rất chật vật, đồng chí Fedor Andreevich ạ! - huấn luyện viên nói rạng rỡ, đôi mắt như trẻ lại, - Còn giờ thì chúng tôi sẽ chơi hiệp cuối cùng và sẽ thắng.
Chuẩn bị cho hiệp thứ ba quyết định này, Vaxili Adamovich đang trù tính một sự thay đổi nào đấy. Ông thì thầm với Brazhnev và Rasit, sau đó ông gọi Sergei lại. Đúng là ông muốn thay Rasit, vì cậu ta quá mệt.
Và kìa họ đang đứng bên nhau - Sergei và Vadim - như trước kia họ vẫn thế. Trên đầu Sergei đội một chiếc lưới đen quen thuộc. Anh ta bao giờ cũng mang nó trong khi thi đấu, để những sợi tóc dài không xoã xuống mắt. Cái lưới nhỏ này khiến khuôn mặt Sergei thay đổi một cách lạ lùng, nó làm cho anh trông già và nghiêm nghị hẳn lên. Nào, bắt đầu…
Mắt Vadim dán chặt vào quả bóng đang bay từ phía sau lại và rơi vào góc sân sau của các cầu thủ trường Hoá. Bên họ cũng đã thay người. Đứng ở vị trí số 3 đối diện với Vadim là một cậu tóc hung, người thấp, nước da rất trắng và khuôn mặt phẳng lì đầy tàn hương. Cậu đang chuẩn bị đỡ bóng, cẩn thận ngồi xổm xuống, hai chân run run… Cậu ta chuyền bóng cho Monia. Monia nhảy vút lên, vượt qua lưới tới tận ngực - ngực cậu ta đẩy những lông đen đen ở lồ cổ của chiếc áo may ô trắng…
- Đừng chắc bóng! - Brazhnev thì thầm ở phía sau. - Không sao đâu!
Đập! Ở phía sau có tiếng ai thốt lên. Brazhnev đứng lặng trên những ngón chân, vụng về giơ tay lên. Quả bóng từ tay anh bay ra ngoài. Hiệp đấu lại bắt đầu một cách tồi tệ. Các cầu thủ trường Hoá được giao bóng. Vadim quan sát những khuôn mặt cứng đờ, cau có và căng thẳng của họ, thấy họ quyết tâm trả thù cho hiệp trước bị thua, và trả thù một cách ác liệt.
Quả bóng bay về phía Vadim, và anh biết cách chuyền cho Sergei - phải nâng gần một chút phía giữa lưới. Liệu Sergei cỏ bỏ lỡ cú đập đó không?. Không, cậu ta đã từ phía sau nhào tới, bình tĩnh nhảy vọt lên bằng một động tác tung chân rất nhanh, mạnh, đưa cả người vút lên cao và bất thình lình, trong khi đang bay, anh lại xoay người và đập mạnh bóng xuống góc trái. Ngón tủ của Sergei đây! Quả bóng cắm thẳng vào tay hậu vệ và dính chặt vào tay cậu ta…
Trận đấu diễn ra mỗi lúc một nhanh hơn. Sinh viên trường Hoá ghi bàn thắng đầu tiên, nhưng Sergei ngay lập tức giành lại hai điểm. Cả hai đội thay nhau dẫn điểm. Những người cổ vũ như điên lên. Họ hò la không ngớt. Họ đứng như bức tường bao quanh sân và giật bắn người tránh ra, khi quả bóng bất thình lình bay ra phía rìa sân. Vaxili Adamovich gào lên bằng một giọng khản đặc đầy phẫn nộ:
- Nào, các bạn, lui ra đi!. Đến lạ cái đám này!…
Cả hai đội đều mất bình tĩnh. Mỗi lúc càng nhiều người phạm lỗi kỹ thuật và trọng tài chốc chốc lại thổi còi.
Tỉ số 11- 8 nghiêng về phía các đấu thủ trường Hoá. Vadim có cảm tưởng là trận đấu đã diễn ra đến vài giờ. Thật là một trò chơi khủng khiếp - bao nhiêu là sức lực mãnh liệt nằm ở đôi tay mà phải kìm lại! Mà lại còn phải làm cho đôi tay thật mềm, mềm hơn cả sáp nữa! Không sao, mình sẽ gỡ lại ngay bây giờ… Misa chuyền bóng lên ngang chính giữa lưới. Vadim nhảy lên và chợt nhìn thấy bốn bàn tay của đối phương mọc lên bất ngờ phía trên mép lưới - lá chắn kép. Bàn tay của Vadim chợt trở nên mềm như bún nhẹ nhàng búng khẽ vào bóng, đẩy bóng vọt qua là chắn. Phía sau chả có ai lót cho họ cả - quả bóng ghi điểm. Những người cổ vũ vỗ tay rào lên… Thật là một trận đấu đáng nguyền rủa! Toàn bộ sức lực đã tập trung ở tay mà lại không được đập…
Sergei chuyển lên tấn công, anh nói khẽ với Vadim:
- Thấp nhé…
Vadim nêu bóng thấp, Sergei nhảy lên giáng một cú đập mạnh - điểm!
- 11- 10.
- Sergei! - Khán giả gào lên - Nào, Sergei!
- Lại thấp nhét - Sergei thì thào thở gấp.
Và tiếp là một cú giáng - lần này thì vướng vào là chắc. Và lại đập tiếp - vào lá chắc! Và lại nữa… yên lặng, đấm về phía trái “điểm!”
Tiếng của trọng tài không nghe rõ nữa:
- 12- 11.
- 13…
Vadim bận tâm một điều: chuyền bóng cho thật chính xác, chuyền thấp gần phía giữa lưới. Khuôn mặt Sergei trong khoảnh khắc trở nên hoan hỉ, hừng hực với cái miệng hé mở…
Bây giờ thì sinh viên trường Hoá mất bình tĩnh. Monia đang quát một cậu nào đó bằng một giọng đã phát khùng, đứt đoạn:
- Chặn.
Lập tức ba cầu thủ nhảy lên phía trước Sergei, nhưng anh đã nhảy cao lên trên lưới, và bằng tay trái bất thình lình giáng xuống… Vadim nhìn thấy trong giây lát khuôn mặt hân hoan của Spartar đang vẫy hò tay reo:
- Sergei! Sergei! Sergei!
- Mười bốn - mười một…
Chỉ còn một quả cuối cùng! Sinh viên trường Hoá lại cố sức bịt Sergei. Hậu vệ của họ dũng cảm ngã đè lên nhau, tuy thế họ vẫn đỡ được bóng. Monia đứng ở vị trí số 2 cũng đập và trúng ngay vào lá chắn, quả bóng bật này vào đầu cậu ta. Một cầu thủ trường Hoá va phải chân Monia, nhưng quả bóng đi quá thấp, thêm một người nào đấy táo tợn ngã xuống bên cạnh, nhưng đã muộn… quả bóng chạm đất…
Trọng tài thối ba hồi còi dài.
Những người cổ vũ chạy ùa vào sân, bắt tay Sergei, Vadim. Brazhnev, tất cả những ai mà họ kịp bắt. Trọng tài tuyên bố trường Sư phạm thắng. Hai đội hô “khỏe” và giải tán.
Mãi đến lúc này, Vadim mới nhận thấy là biết bao khán giả đã vây quanh sân bóng. Và cũng mãi đến lúc này anh mới cảm thấy cái mệt ghê gớm làm đôi chân cứ chực khuỵu xuống và muốn ngồi ngay xuống đất, mà tốt hơn cả là được ngả lưng xuống. Đôi mắt đẫm mồ hôi, mờ đi và cay sè.
Olia đến bên anh. Anh lấy lòng bàn tay xoa mắt để nhìn rõ hơn khuôn mặt cô.
- Đấy, em nói là các anh sẽ thắng mà, - cô nói nhỏ nhẹ, đôi mắt xanh lóng lánh. - Khiếp, người anh cứ đẫm mồ hôi thế này! Đợi em một tí.
Cô rút từ trong túi xách ra một chiếc khăn con, vò qua và lau trán cho anh. Cô lau một lúc lâu, vì chiếc khăn quá nhỏ lại là của con gái, và tất nhiên chả mong đợi được nhiều ở chiếc khăn này…
- Vadim! Cậu ở đâu đấy!
Không rõ từ đâu. Aliosa Remescov đâm bổ đến, tóm lấy tay Vadim, kêu lên tuyệt vọng:
- Hỡi cô tiểu thư này, cô đừng chải chuốt cho cậu ấy nữa! Cô có điên không đấy chứ?! Cậu ta trông khủng khiếp và buồn cười như thế này để… để chụp ảnh chứ - quỷ tha ma bắt cô đi! thắng được đâu có phải dễ hả?
Những lớp sóng nặng nề vỗ oàm oạp vào đôi bờ sông kè đá hoa cương. Trời vẫn còn hơi lành lạnh - dù sao cũng vẫn mới là tháng Tư. Ban ngày nóng đèn như thế, mà đến giờ lại phải mặc áo bành tô cơ chứ!
Lagodenko, Raya và Nina Fonika đang ngồi trên một chiếc ghế băng cạnh bờ sông, và nhìn xuống làn nước đen ngòm lấp lánh phản chiếu ánh đèn của những ngôi nhà nhiều tầng ven bờ và những ngôi sao tháng Tư thưa thót, đang chuyện trò khe khẽ về trận đấu bóng vừa qua, về kỳ thi sắp tới, và về mùa hè…
Phía sau là công viên đang rì rầm nhè nhẹ, gió đưa vọng tới tiếng nhạc từ một sân khấu lớn - nơi đó người ta đang nhảy múa. Một chiếc thuyền mờ mờ đang trôi trên sông trong màn đêm: tiếng khua động của mái chèo và tiếng ngân nga của sóng nước, và rồi lại tiếng sóng vỗ khoan thai.
Lagodenko bỗng nhiên phá lên cười vì những ý nghĩ nào đó của mình:
- Anh làm sao thế, Petr?
- Anh đang nhớ lại trận đấu bóng vừa qua. Quả thật là một điều kỳ lạ, một môn thể thao say mê. Trong hiệp ba, anh quan sát những người cổ vũ đội mình một cách đặc biệt, và thấy họ chú ý đến Sergei rất ghê. Thật thú vị! Phải đến mười lăm phút liền cậu ta là người được hâm mộ tuyệt đối, họ bỏ qua cho cậu ta tất cả, quên đi tất cả, yêu say mê cậu ta…
- Đúng, đúng thế! - Raya mỉm cười. - Cậu Spartar ghê gớm của bọn mình nhìn Sergei đầy vẻ say đắm, thậm chí còn kêu lên…
- Còn em cũng chẳng hét tướng lên là gì! Chính anh nghe thấy: “ôi, Sergei!. Ông bạn yêu quý ơi!. Ông bạn thân mến ơi!.”.
- Quả là cậu ấy chơi bóng chuyền khá thật, - Nina nói, - điều ấy chả có ai phủ nhận. Nhưng cuộc sống của chúng ta tiếc thay, đúng hơn là, may thay, lại không phải chỉ ở môn bóng chuyền.
- Rất đúng, - Lagodenko gật đầu đồng ý.
- Thế thì điều gì đã đến với Sergei, cậu ta bắt đầu sống như thế nào - đấy là một vấn đề nghiêm túc.
- Điều này phụ thuộc vào cậu ấy… - Raya nói.
- Cơ bản là phụ thuộc vào cậu ấy, nhưng còn phụ thuộc vào chúng ta nữa. Hôm qua ở trong ký túc xá, chúng mình đã bàn rất lâu về cậu ta. Aliosa nói là Sergei đã hoàn toàn thay đổi, nhưng mình không tin lắm. Còn cậu khác, ngược lại đốp chát là cậu ta chẳng thay đổi quái gì cả, chỉ có thích nghi với hoàn cảnh mới mà thôi.
- Không đúng đâu, Petr ạ, cậu ấy có thay đổi, - Raya lắc đầu đáp, - nhưng bây giờ mới chỉ bề ngoài. Chỉ vì cậu ta cảm thấy mình không được tự nhiên, như mọi người thường nói, ỉu xìu xìu, bởi vậy lúc nào cũng giữ một thái độ cô độc, ít nói - điều này đối với cậu ấy là không bình thường và tạo nên một cảm giác là cậu ấy đã có một sự thay đổi rất lớn. Thực ra một sự thay đổi lớn như vậy là chưa có và chưa thể có được. Đó là một vấn đề lâu dài và phức tạp - một vấn đề của tương lai. Có đúng thế không, anh Petr?
- Đúng! - Lagodenko ôm lấy vai Raya với vẻ mãn nguyện. - Em đúng là có một cái đầu bộ trưởng! Tất nhiên là đúng rồi! Một vấn đề của tương lai. Nhưng một điều rất quý là cậu ta đã hiểu ra một phần nào sự việc và trở lại trường. Với cái tính tự ái cực đoan của cậu ta mà làm được điều đó thì cũng không phải đơn giản đâu. Rất không đơn giản đâu, mình nghĩ… Tóm lại là… - Lagodenko ngáp dài, rồi nhoài người vươn vai. - Hãy chờ xem sao, thời gian sẽ chứng minh. Bây giờ mọi người đang chăm chú theo dõi cậu ấy.
Một người nện gót giày cồm cộp vội vã chạy tới bên chiếc ghế.
- Các cậu ở đây hả? - đó là Andrei. - Thế còn các bạn khác đâu?
- Mọi người tản mát khắp công viên rồi! - Lagodenko vừa ngáp vừa trả lời. - Họ còn trẻ mà. Còn mình với Raya là những người có gia đình mới ngồi ở đây như những cụ già. Nina cũng là người cùng hội đấy.
- Thế cậu muốn tìm ai? - Nina hỏi.
- Tìm em gái mình! Mình tìm suốt một tiếng đồng hồ rồi đấy, chạy khắp công viên mà vẫn không thấy tăm hơi nó! Có trời mà biết nó ở đâu?. - Andrei bực bội. - Đã đến lúc về rồi, mà nó lại chạy đi chơi. Mà nó đi đâu một mình mới được chứ?
- Sao lại một mình? chắc là đi cùng với Vadim. - Lagodenko đáp. - Hình như đi đến vườn Neskusnyi dạo chơi thì phải.
- Đi với Vadim hả? Tại sao cậu biết, cậu nhìn thấy hả?
Nina phá lên cười:
- Andrei… Đúng thật là em cậu đi chơi với Vadim rồi. Có thế mà cũng cuống lên!
- Thế hả? - Andrei sửng sốt hỏi và sau một phút im lặng, lắp bắp nói: - Thế thì… có thể chúng nó đi nhảy đấy, mình đi tìm đây…
Anh biến vào trong bóng đêm.
Lagodenko với vẻ ngạc nhiên cao độ, khoát tay cười ầm lên:
- Chà - Andrei! Cậu ấy cuống lên đấy! Không, dù sao cậu ấy cũng là một người kỳ lạ… - Và anh lắc đầu khẳng định. - Đúng là một người rất kỳ lạ!
Những Người Sinh Viên Những Người Sinh Viên - Yuri Trifonov Những Người Sinh Viên