Số lần đọc/download: 1229 / 67
Cập nhật: 2016-06-09 04:42:48 +0700
Chương 28
N
gày hôm sau là sinh nhật Dích Dắc. Nó nói vậy. Dích Dắc vẫn nằm trên chõng trong khi mọi người chuẩn bị ra ngoài.
- Tao sẽ ngủ lại lều, bởi vì hôm nay là sinh nhật tao.
Lát sau, nó chen ngang vào hàng lĩnh suất điểm tâm, trước cả Mực Ống. Thằng này cự nự đuổi nó xuống cuối hàng.
- Ê, hôm nay là sinh nhật tao mà - Dích Dắc cãi bướng và vẫn đứng ì tại chỗ.
- Không phải sinh nhật mày - Nam Châm gạt phắt, nó đang đứng sau Mực Ống.
- Phải chứ - Dích Dắc khăng khăng - Mùng 8 tháng 7.
Stanley đứng sau Nam Châm. Đến thứ cậu còn không nhớ nổi, huống hồ ngày. Cũng có thể hôm nay là mùng 8 tháng 7. Nhưng làm sao Dích Dắc biết?
Cậu cố tính coi mình đã ở trại Hồ Xanh bao lâu rồi, nếu hôm nay đúng thật là mùng 8 tháng 7.
- Mình đến hôm 24 tháng 5 - cậu nhẩm to - Như vậy mình đã ở đây...
- Bốn mươi sáu ngày - Zero nói nốt câu.
Stanley vẫn còn đang ráng nhớ xem tháng 5 và tháng 6 có bao nhiêu ngày. Cậu nhìn Zero. Cậu biết là không nên nghi ngờ anh chàng này khi dính dáng đến toán học.
Bốn mươi sáu ngày. Nhưng Stanley cảm thấy như một ngàn ngày. Cậu không phải đào hố trong ngày đầu tiên, và hôm nay cậu chưa đào hố nào. Vị chi cậu đã đào được bốn mươi bốn cái hố - nếu hôm nay thật sự là mùng 8 tháng 7.
- Cho tôi thêm một hộp nước trái cây nữa - Dích Dắc bảo ông Ngài - Hôm nay là sinh nhật tôi.
Trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, ông Ngài đưa nó thêm một hộp.
Stanley xắn xẻng xuống đất. Cái hố thứ bốn mươi lăm.
- Hố thứ bốn mươi lăm là khó nhất - cậu lẩm bẩm một mình.
Nhưng không hẳn thế, cậu biết rõ. Cậu đã mạnh mẽ hơn rất nhiều so với cái hôm lớ ngớ mới tới. Cơ thể cậu đã hơi thích nghi với cái nóng và với những điều kiện sinh hoạt khắc nghiệt.
Ông Ngài không còn cắt suất nước của cậu nữa. Sau khoảng hai tuần phải chịu thiếu nước, giờ Stanley cảm thấy như mình có đủ tất cả số nước mình cần.
Dĩ nhiên, may mắn cho cậu là hàng ngày Zero vẫn giúp cậu đào hố. Nhưng không phải ai cũng nhìn chuyện đó với thiện ý lớn lao. Cậu luôn cảm thấy sượng sùng những khi Zero đào hố cho mình, không biết phải làm gì. Thường thì cậu đứng láng cháng một chút, xong lại ngồi phệt xuống mặt đất cứng, trân mình ra hứng ánh nắng mặt trời chiếu thẳng xuống.
Thế vẫn còn hơn là đào đất.
Nhưng không hơn nhiều lắm.
Sau khi mặt trời lên chừng hai tiếng đồng hồ, Stanley sẽ ngóng tìm “ngón tay cái của Chúa”. Dãy núi đằng xa trông không khác những mảng tối nằm trên đường chân trời là bao.
Cậu nghĩ hình như mình đã xác định được điểm mà đỉnh của một trong những ngọn núi nhô thẳng lên cao nhưng trông nó chẳng có gì ấn tượng. Chỉ thoáng sau rặng núi đã trở thành vô hình, nấp phía sau ông mặt trời đang trợn trừng.
Stanley cảm nhận rằng rất có thể cậu đang ở gần nơi Kate Barlow từng đánh cướp cụ cố tổ của mình.
Nếu ống tuýp cậu tìm thấy đúng là nắp thỏi son của bà ta, thì chắc hẳn bà ta đã từng sống ở đâu đó quanh đây.
Zero thay Stanley đào hố trước khi nghỉ ăn trưa. Stanley leo lên khỏi hố của mình và Zero leo xuống.
- Ê, Mọi Hang - Dích Dắc la ầm ĩ - Mày phải sắm một cây roi da mới đúng. Nếu tên nô lệ của mày lề mề thì cứ vụt vào lưng nó.
- Nó không phải là nô lệ - Stanley phản bác - Tụi này có thỏa thuận riêng. Thế thôi.
- Thỏa thuận quá hời cho mày - Dích Dắc không chịu.
- Đó là ý muốn của Zero, không phải của tao.
- Mày không biết sao, Dích? - Tia X nói, tiến lại gần - Mọi Hang đang làm ơn cho Zero đấy. Zero khoái đào hố mà.
- Nó đinh ninh nó tử tế lắm nên mới để Zero đào hố hộ - Mực Ống nói kháy.
- Ờ, còn tao ấy hả? - Nách hỏi. Tao cũng khoái đào hố vậy. Chừng nào Zero đào xong để tao đào cho mày nhá, Mọi Hang?
Cả đám cười hô hố.
- Không, để tao đào cơ - Dích Dắc chen vào - Hôm nay sinh nhật tao.
Stanley cố phớt lờ chúng.
Dích Dắc vẫn làm già.
- Này, Mọi Hang. Phải thân thiện chứ. Để tao đào hố hộ mày nhé.
Stanley cười, ra điều tất cả chỉ là những lời bông lơn.
Khi ông Pendanski đem nước với đồ ăn trưa đến, Dích Dắc hào phóng cho Stanley xếp hàng vào chỗ của nó.
- Vì mày ngon hơn tao nhiều.
Stanley vẫn đứng nguyên ở chỗ của mình.
- Tôi không nói là tôi ngo...
- Mày lăng mạ nó đấy, Dích - Tia X nạt ngang - Tại sao Mọi Hang phải đứng vào chỗ mày, trong khi nó xứng đáng đứng đầu hàng? Nó ngon hơn cả đám tụi mình. Đúng không, Mọi Hang?
- Không - Stanley cộc lốc.
- Đúng mà - Tia X lải nhải - Nào, lên đằng trước đi, chỗ ấy thuộc về mày.
- Thôi - Stanley từ chối.
- Thôi cái gì - Tia X quát - Lại đây.
Stanley chần chừ, rồi cũng dời lên hàng đầụ.
- Ừm, người đầu tiên này - ông Pendanski nói, đoạn đi vòng qua thành xe tải. Ông đổ đầy nước vào bi-đông của Stanley và đưa cho cậu túi đồ ăn trưa.
Stanley mừng vì được tránh xa bọn chúng. Cậu ngồi xuống khoảng đất giữa hố của cậu với hố của Zero. Cậu cũng mừng vì thời gian còn lại trong ngày cậu sẽ đào hố của mình, nên có lẽ bọn kia sẽ để cho cậu yên. Đáng ra cậu đừng nên để Zero đào hố giùm nữa. Nhưng cậu cần dành sức để làm một người thầy giỏi.
Cậu cắn chiếc bánh mì hình như kẹp thịt trộn phó-mát hộp. Tất cả thức ăn ở Trại Hồ Xanh đều được đóng hộp. Mỗi tháng có xe tải chở đồ tiếp tế tới một lần.
Cậu ngước lên thì thấy Dích Dắc và Mực ống đang bước về phía mình.
- Tao cho mày bánh quy của tao nếu mày để tao đào hố hộ mày - Dích Dắc cà khịa.
Mực Ống cười ha hả.
- Này, cầm lấy - Dích Dắc nói, chìa bánh ra cho Stanley.
- Không, cảm ơn - Stanley khước từ.
- Cầm đi - Dích Dắc nài nỉ, giơ bánh sát mặt Stanley.
- Để tôi yên - Stanley gắt.
- Làm ơn ăn đi - Dích Dắc vẫn ỉ ôi, dí chiếc bánh ngay dưới mũi Stanley.
Mực Ống cười ngặt nghẽo.
Stanley đẩy chiếc bánh đi.
Dích Dắc xô Stanley.
- Xin đừng đẩy tao!
- Tôi không... Stanley lụi hụi đứng lên. Cậu nhìn quanh. Ông Pendanski đang bận rót nước vào bi-đông cho Zero.
Dích Dắc đẩy Stanley cái nữa.
- Đừng xô tao mà.
Stanley lùi lại một bước, cẩn thận tránh cái hố của Zero.
Dích Dắc bám dính theo Stanley. Nó vừa đẩy cậu vừa la bai bải:
- Đừng xô!
- Bỏ đi - Nách can, khi nó cùng Nam Châm và Tia X ùa tới chỗ hai thằng.
- Sao phải bỏ? - Tia X lên tiếng - Mọi Hang bự hơn. Nó tự xoay xở được mà.
- Tôi không muốn sinh sự - Stanley bảo.
Dích Dắc đẩy cậu thật mạnh - Ăn bánh quy của tao đi.
Stanley mừng rỡ khi thấy ông Pendanski tiến về phía chúng, cùng với Zero.
- Chào Má - Nách xởi lởi - Tụi này đang đùa chút chơi.
- Tôi đã chứng kiến hết rồi - ông Péndanski nói, rồi quay sang Stanley, khuyến khích: Tới luôn, Stanley. Đấm trả lại đi. Chú mày bự hơn nó mà.
Stanley trố mắt nhìn ông Pendanski, sững sờ.
- Hãy dạy cho thằng lưu manh đó một bài học - ông Pendanski cổ vũ.
Dích Dắc xòe tay táng vào vai Stanley một cú - Dạy tao một bài học này - hắn thách thức.
Stanley ráng đấm lại Dích Dắc một quả yếu ớt, lập tức cậu láng máng cảm thấy một cơn mưa nắm đấm trút xuống đầu và cổ mình. Dích Dắc một tay túm cổ áo một tay thụi cậu.
Cổ áo Stanley bị rách và cậu ngã ngửa ra đất.
- Đủ rồi! - ông Pendanski hét.
Nhưng vẫn chưa đủ đối với Dích Dắc. Nó lao tới đè lên người Stanley.
- Dừng lại! - ông Pendanski thét lên.
Một bên mặt Stanley bị dí bẹp xuống đất. Cậu cố vùng vẫy tự vệ, nhưng những nắm đấm của Dích Dắc cứ đánh bạt hai cánh tay giơ lên đỡ của Stanley và dộng mặt cậu dội xuống mặt đất.
Tất cả những gì cậu có thể làm được là đợi cho trận đòn chấm dứt.
Bất thình lình, Dích Dắc rời khỏi cậu. Stanley ráng ngó lên, và thấy Zero đã quặp chặt cánh tay quanh cái cổ dài ngoẵng của Dích Dắc.
- Mày giết nó mất! - ông Pendanski kêu thất thanh.
Zero vẫn siết chặt.
Nách xông vào bọn chúng, và gỡ được Dích Dắc ra khỏi cú siết của Zero. Cả ba thằng lăn kềnh ra đất, văng ra ba hướng.
Ông Pendanski bắn một phát súng ngắn lên trời.
Các quản giáo khác từ văn phòng, từ lều của họ hoặc đang ở ngoài hồ nháo nhác chạy tới. Tất cả đều rút súng ra nhưng lại tra súng vào bao khi thấy bạo động đã qua.
Cai cũng từ căn chòi của mụ tới hiện trường.
- Có một vụ nổi loạn. Zero suýt nữa siết cổ chết Ricky - ông Pendanski báo cáo.
Cai nhìn Dích Dắc, thằng này vẫn đang nằm vạ, xoa xoa cái cổ. Rồi mụ quay sang nhìn Stanley, rõ ràng nó là đứa bị thương thê thảm nhất.
- Chuyện gì xảy ra với chú em vậy?
- Không có gì ạ. Không phải là nổi loạn ạ.
Nách lải nhải: Dích đang đục Mọi Hang thì Zero tới bóp cổ Dích Dắc, tôi phải kéo Zero ra khỏi Dích Dắc. Tất cả kết thúc trước khi Má bóp cò.
- Chúng nó nóng đầu một tí đấy mà - Tia X nói. - Bà thừa biết tại sao rồi. Dang nắng suốt ngày nên người ta phát nóng, đúng không? Nhưng giờ thì nguội hết rồi.
- Ra vậy - Cai nói. Mụ quay qua Dích Dắc hỏi - Chuyện gì thế? Mày không nhận được quà sinh nhật à?
- Dích chỉ nóng tí thôi - Tia X đỡ lời - Ở ngoài nắng suốt. Bà thừa biết sao rồi. Máu bắt đầu sôi lên í mà.
- Có đúng vậy không, Dích Dắc? - Cai hỏi.
- Đúng - Dích Dắc thừa nhận - Đúng như Tia X nói. Làm như điên ngoài nắng chang chang, trong khi Mọi Hang cứ ngồi phè ra đấy. Cho nên máu tôi sôi sục.
- Gì cơ? Mọi Hang đào hố của nó như tất cả mọi người mà - Cai hỏi.
Dích Dắc nhún vai - Đôi khi.
- Gì cơ?
- Ngày nào Zero cũng đào hố cho Mọi Hang - Mực Ống giải thích.
Cai nhìn từ Mực Ống qua Stanley, qua Zero.
- Cháu dạy nó đọc và viết - Stanley phân bua - Kiểu như là trao đổi vậy. Miễn sao hố được đào xong thôi, chứ ai đào, đâu có gì quan trọng.
- Gì cơ? - Cai hỏi.
- Học đọc học viết không quan trọng với cậu ấy sao? Việc đó không xây dựng nhân cách tốt hơn đào hố à? - Stanley hỏi.
Cai bảo: Đó là nhân cách của nó. Thế nhân cách của chú em là gì?
Stanley nhướn một bên vai lên rồi lại hạ xuống.
Cai quay qua Zero.
- Hừ, Zero, tới nay cậu đã học được những gì?
Zero không trả lời.
- Lâu nay cậu đào hố không công cho Mọi Hang sao? - Cai vặn vẹo.
- Nó thích đào hố - ông Pendanski bảo.
- Nói cho tao biết hôm qua mi đã học được gì?
Cai ra lệnh - Chắc chắn mi phải nhớ chứ.
Zero vẫn im thin thít.
Ông Pendanski bật cười khành khạch. Ông ta nhặt một cái xẻng lên và châm chọc:
- Stanley, có lẽ chú mày nên dạy cả cái xẻng này đọc nữa! Nó còn có đầu óc hơn Zero.
- Học âm at - Zero nói.
- Âm at - bà Cai lặp lại. - Thế thì cho tao biết c- a-t tạo thành từ gì?
Zero liếc nhìn quanh với vẻ nhấp nhỏm. Stanley biết là nó trả lời được. Chỉ có điều Zero không thích trả lời những câu hỏi.
- Cat - Zero đọc.
Ông Pendanski vỗ tay.
- Hoan hô! Hoan hô! Cậu bé thiên tài!
- Còn f-a-t thì sao? - bà Cai hỏi tiếp.
Zero suy nghĩ một thoáng.
Stanley chưa dạy cậu ta từ có chứa âm "f”.
- ff-at. Fat - Zero thì thào.
- Thế còn h-a-t - bà Cai hỏi từ khác.
Stanley cũng chưa dạy nó từ có âm “h" Zero tập trung cao độ rồi nói “chat”.
Tất cả quản giáo bò ra cười.
- Nó là thần đồng mà, đúng không! - ông Pendanski dèm pha - Nó ngu quá. Ngu đến nỗi thậm chí không biết là mình ngu.
Stanley không biết tại sao ông Pendanski lại phải cay cú Zero đến thế. Chỉ cần suy nghĩ một chút thôi, hẳn ông ta sẽ nhận ra Zero rất có lý khi suy luận rằng âm h tạo thành chữ ch.
- Thôi, kể từ nay trở đi ta không muốn bất cứ ai đào hố hộ người khác - bà Cai ra lệnh - Và không ai dạy với học gì sất.
- Tôi sẽ không đào thêm cái hố nào nữa - Zero thình lình tuyên bố.
- Tốt - bà Cai nói. Mụ quay qua Stanley - Mày có biết tại sao mày phải đào hố không? Bởi vì việc đó tốt cho mày. Nó dạy cho mày một bài học. Nếu Zero đào hố cho mày, thì mày sẽ không học được bài học của mày, nghe rõ chưa?
- Rõ rồi - Stanley lầm bầm, mặc dù nó biết bọn chúng đào hố không phải để học bài học nào cả. Cai đang tìm kiếm cái gì đó. Một món gì đấy thuộc về Kate Barlow Hôn Môi.
- Tại sao tôi không thể đào hố của tôi mà vẫn dạy Zero học? Việc đó có gì sai trái? - cậu chất vấn.
- Để tao nói cho mày biết cái gì sai trái nhá - Cai xỉa xói - Đó là nó dẫn tới bạo loạn. Zero suýt làm toi mạng Dích Dắc còn gì.
- Nó gây ra căng thẳng - ông Pendanski thêm - Tôi biết chú mày có ý tốt, nhưng chú mày phải thừa nhận đi. Ngu như Zero thì học cái gì. Chính điều đó khiến cho máu Dích Dắc sôi lên. Không phải do mặt trời nóng.
- Tôi sẽ không đào cái hố nào nữa - Zero lặp lại tuyên bố.
Ông Pendanski trao cho nó cái xẻng - cầm lấy, Zero. Mày giỏi việc này hơn hết mà.
Zero cầm lấy cái xẻng.
Đột nhiên nó vung xẻng lên như một cầu thủ bóng chày táng bóng.
Lưỡi kim loại đập mạnh vào giữa mặt ông Pendanski. Ông ta đổ gục xuống dưới chân nó, bất tỉnh trước khi người kịp chạm đất.
Tất cả các quản giáo đồng loạt rút súng ra.
Zero thủ cái xẻng lăm lăm trước mặt, như thể nhất quyết sẽ đánh bạt những viên đạn - Tôi ghét đào hố - nó nói. Xong, nó chầm chậm bước giật lùi đi khỏi.
- Đừng bắn - Cai hạ lệnh - Nó không đi được lâu đâu. Chúng ta không muốn cảnh sát phải điều tra.
Zero vẫn tiếp tục bước giật lùi, qua đám hố mà bọn con trai đang đào dở, rồi đi xa hơn, xa hơn nữa ngoài hồ.
- Nó sẽ phải quay lại để xin nước - bà Cai quả quyết.
Stanley nhận thấy chiếc bi-đông của Zero đang nằm dưới đất bên cạnh hố của Zero.
Hai người quản giáo xốc ông Pendanski lên và dìu ông ta vào xe tải.
Stanley dõi theo Zero, nhưng cậu ấy đã biến mất vào màn bụi.
Bà Cai ra lệnh cho các quản giáo thay phiên nhau canh gác buồng tắm và Phòng Đồ Nát suốt cả ngày lẫn đêm. Họ không được để cho Zero uống một giọt nước nào. Chừng nào nó quay lại, họ phải mang nó đến thẳng chỗ mụ ta.
Mụ săm soi những ngón tay của mụ và lầm bầm - Sắp đến lúc ta phải sơn lại móng tay của mình rồi.
Trước khi bỏ đi, mụ bảo sáu đứa còn lại của nhóm D rằng mụ vẫn muốn có đủ bảy cái hố.