Nguyên tác: Almost Heaven
Số lần đọc/download: 2301 / 32
Cập nhật: 2015-08-14 21:38:32 +0700
Chương 29 -
C
hàng ngước nhìn bóng tối trên đầu nàng, cố gắng lờ đi cảm nhận của nàng trong vòng tay chàng.
áp tai trên ngực chàng, Elizabeth cảm nhận trái tim của chàng dần đập bình thường trở lại, hơi thở điều hoà và không khí lạnh buốt của đêm bắt đầu tràn ngập. Tay chàng vuốt ve nhẹ nhàng dọc sống lưng nàng; những giọt nước mắt bối rối, hỗn loạn rơm rớm trên mắt nàng và nàng chà nhẹ má mình vào vùng ngực vững chãi ấm áp của chàng, cảm nhận sự vuốt ve nhẹ nhàng âu yếm của chàng thật mong manh, dễ vỡ làm cho nàng cảm thấy đau nhói. Hít một hơi dài, nàng cố gắng để hỏi chàng tại sao điều này lại xảy ra. “Tại sao?” nàng thì thầm trên ngực chàng.
Ian cảm thấy có sự tan vỡ trong giọng nói của nàng, và chàng hiểu câu hỏi của nàng; điều đó cũng chính là điều mà chàng đang tự hỏi bản thân mình. Tại sao lại xảy ra sự đam mê không thể kiểm soát này, tại sao mỗi khi chàng chạm vào người nàng thì chàng lại không thể kiểm soát bản thân mình; tại sao một cô gái Anh như thế này lại có thể làm cho chàng đánh mất lý trí của mình? “Anh không biết,” chàng nói, và giọng nói của chàng làm cho chính bản thân chàng cũng cảm thấy cộc lốc, quái đãn. “Thỉnh thoảng, điều đó cũng có thể xảy ra” – với sai người sai thời điểm, chàng tự nhủ. ở Anh chàng đã mù quáng khi nhắc đến đám cưới những hai lần trong hai ngày. Chàng nhớ rõ mồm từng câu từng chữ nàng đã trả lời chàng. Cái khoảng khắc sau khi mà nàng tan chảy trong tay chàng và hôn chàng đầy buông thả trong đam mê, chính xác như những gì mà nàng đã làm tối nay, chàng đã nói,
“Cha em có thể có đôi chút phản đối cuộc hôn nhân của chúng ta thậm chí cả sau khi ông ấy hiểu ra rằng anh có thể đảm bảo cho tương lai của em.”
Elizabeth ngẩng đầu lên nhìn chàng và mỉm cười với vẻ thích thú. “Và anh sẽ đảm bảo những gì cho tôi thưa ông? Anh có thể hứa cho tôi một viên rubi to bằng bàn tay tôi như tử tước Mondevale đã hứa hay là một cái áo lông chồn như Ngàu Seabury đã hứa?”
“Đó là tất cả những gì em muốn ư?” chàng hỏi, không thể tin được là nàng lại hám lại như vậy, nàng quyết định cưới một người dựa vào việc ai là người cho nàng những đồ trang sức đắt tiền nhất.
“Tất nhiên,” nàng trả lời. “Đó chẳng phải là những gì mà tất cả những người phụ nữ muốn ở một người đàn ông ư?”
Ian cố gắng làm dịu sự phẫn nộ đang ngày càng tăng – ít nhất nàng còn thật thà khi bày tỏ ý muốn của mình như vậy. Sự hồi tưởng lại làm cho chàng càng thêm khâm phục sự can đảm của chàng chứ không phải là bản chất con người nàng.
Chàng liếc nhìn xuống Elizabeth và nàng cũng ngẩng lên nhìn chàng, đôi mắt mắt tuyệt đẹp màu xanh của nàng bối rối, lo sợ và cực kỳ vô tội. “Đừng lo,” chàng nói đầy xấc xược, đẩy nàng ra và bước về hướng ngôi nhà. “Tôi không có ý định ngỏ lời cầu hôn như lần cuối cùng chúng ta gặp nhau trước. Việc kết hôn sẽ nằm ngoài chương trình nghị sự. Tôi đã tiêu tốn hết các viên rubi và lông thú đắt tiền cho mùa này rồi.”
Bất chấp vẻ đùa cợt trong giọng nói của chàng, Elizabeth cảm thấy không còn đứng vững được nữa trước những lời lẽ đầy đáng sợ đó, trái tim nàng đau nhói.
“Ai là ứng cử viên sáng giá nhất vậy?” chàng hỏi nhẹ nhàng khi ngôi nhà hiện lên trong tầm nhìn. “Chắc là không chỉ có Belhaven và Marchman.”
Elizabeth cố gắng một cách tuyệt vọng để không lộ ra vẻ phẫn nộ, đau đớn, nàng cố tỏ ra bất cần. Nhưng nàng đã không thành công lắm, giọng của nàng đầy vẻ bối rối. “Theo ý kiến của chú tôi thì ứng cử viên sáng giá nhất phải có tức hiệu quan trọng nhất, kèm theo đó là phải có nhiều tiền nhất.”
“Tất nhiên,” chàng nói khô khan. “Trong trường hợp đó có vẻ như Marchman là chàng trai may mắn đó.”
Câu nói thẳng tuột của chàng làm trái tim của Elizabeth bị bóp nghẹt, đau đớn không thể giải thích được. Cằm của nàng hếch lên để tự vệ, “thực ra, tôi không phải đi chợ kén chồng,” nàng trả lời cố tỏ vẻ ra lãnh đạm và ra vẻ thích thú như chàng. “Tôi đã đi đến một kết luận là tôi thích kết hôn với một người nào đó nhiều tuổi hơn tôi nhiều.”
“Tốt nhất là nên chọn một kẻ đui mù,” chàng nói nhạo báng, “kẻ mà sẽ không chú ý đến những việc yêu đương lăng nhăng của cô cả bây giờ và sau này?”
“ý tôi là,” nàng nói, mắt nhìn chàng với một cái nhìn sẫm tối, “rằng tôi muốn có tự do của tôi. Độc lập. Và đó là những điều mà một người chồng trẻ không thích hợp để cho tôi, trong khi những người già hơn có thể.”
“Độc lập là thứ duy nhất mà một ông già có thể mang lại cho cô,” Ian nói thẳng thừng.
“Như thế là đủ rồi,” nàng nói. “Tôi đã quá mệt mỏi trong việc đẩy những người đàn ông ra khỏi cuộc đời tôi vĩnh viễn. Tôi thích chăm sóc Havenhurst hơn và đó là tất cả những gì mà tôi ước bây giờ.”
“Bằng cách cưới một lão già,” Ian xen vào nhẹ nhàng, “cô có thể là người cuối cùng của dòng họ Camerons.”
Nàng nhìn chàng trống rỗng.
“Lão ta sẽ không thể có khả năng mang lại cho cô những đứa con.’
“ồ, điều đó,” Elizabeth nói, cảm thấy bị đánh bại. “Tôi không có khả năng tính đến điều đó bây giờ.”
“Nói cho tôi biết khi nào cô làm điều đó.” Ian đay nghiến.
Elizabeth lờ chàng đi. Nàng không thể quan tâm đến điều đó vì nàng đã quá đau đớn, bối rối sau khi nằm trong vòng tay dịu dàng của Ian Thornton và rồi, không hiểu vì lý do gì, bị đối xử như là một trò giải trí như thể nàng là một kẻ đê tiện, đáng khinh bỉ. Nàng đã có một chút kinh nghiệm về đàn ông và nàng biết rằng họ là một nhóm người không thể đoán được và không thể tin cậy được. Từ cha nàng cho đến anh nàng đến Tử tước Mondevale, người muốn cưới nàng và rồi Ian Thornton, người chỉ đùa cợt với nàng. Chỉ có một người mà nàng có thể đoán được hành động đó là chú nàng. Ông ta luôn luôn nhẫn tâm và lạnh nhạt.
Khi còn ở trong phòng nàng đã rất háo hức, những rồi nàng đã phải trả giá bằng một đêm lạnh lẽo, từ không khí cho đến trái tim đều lạnh lẽo. Nàng bước những bước dài về phía ngôi nhà, và rồi nàng bước qua chiếc ghế bên lò sưởi mà thậm chí không chú ý là vị mục sư đang ngồi đó và quan sát vẻ mặt đau đớn và bối rối của nàng. “Chú tin là cháu đã có một cuộc đi dạo thoải mái chứ, Ian.” Ông nói khi thấy Elizabeth đi lên lầu.
Ian chậm chạp, cứng nhắc rót cà phê ra cốc và liếc nhìn về phía chú mình. Biểu hiện của chú làm chàng nhận ra rằng ông đã nhận biết được là sự thèm muốn, chứ không phải cần không khí trong lành, là nguyên nhân khiến Ian mời Elizabeth đi dạo. “Chú nghĩ gì vậy?” chàng cáu kỉnh hỏi.
“Chú nghĩ là cháu đã nhiều lần làm cho cô ấy buồn và cố ý làm như vậy, cái đó không phải là hành động thường thấy của cháu đối với phụ nữ.”
“Chẳng có gì có thể bình thường đối với một người như Elizabeth Cameron.” “Chú hoàn toàn đồng ý,” vị mục sư nói với một nụ cười trên môi. Ông gấp sách lại, đặt lên giá. “Chú cũng cho rằng cô ấy cực kỳ hấp dẫn đối với cháu và cô ấy cũng bị cháu hấp dẫn. Đó là điều hoàn toàn rõ ràng. Cháu hiển nhiên cũng nhận thức được điều đó.”
Ian nói rõ nhưng kiên quyết, không thể nào lay chuyển được, “chúng cháu hoàn toàn không hợp nhau, điều đó cũng không thể bàn cãi. Cháu sẽ cưới một người khác.”
Ducan mở miệng định nói nhưng rồi nhìn thấy biểu hiện trên mặt Ian, ông lại thôi.