Nguyên tác: Ihmiset Suviyössä
Số lần đọc/download: 258 / 10
Cập nhật: 2020-02-13 14:06:35 +0700
Chương 29
S
alonen và Puolamäki đi theo Heinonen đến trang trại Kortsaani gọi bác sĩ. Những người sống trong trang trại - có tuổi và rất nghiêm nghị - đã mất ngủ vì họ. Mặc dù họ cần được nghỉ ngơi để chuẩn bị cho tuần thu hoạch cỏ bắt đầu vào sáng hôm sau.
Anh chàng “Nokia” vẫn còn trong trạng thái lơ lửng bất định từ khi nhận ra mình vừa giết người. Puolamäki ngờ nghệch đang đi bên cạnh anh ta đôi lúc lại nhìn anh ta rất ngưỡng mộ. Ngay cả với anh ta, người bạn tốt nhất ấy, người đồng nghiệp trẻ tuổi này cũng có điều gì đó thật đáng sợ. Trong ánh mắt của chàng thanh niên như có tia lửa gì kỳ lạ và anh ta nói này kia giật cục và thi thoảng còn cố gắng huýt một điệu sáo, nghe thật bất chấp, thật hăm dọa, dù nó chỉ vang lên khe khẽ.
- Nếu như tôi giết người thì cái phận tôi quả thật chẳng ra gì. Không biết Chúa Trời có ban phước cho nước dòng sông chảy qua Nokia, nơi mẹ tôi đã tắm cho đứa con bất hạnh này khi nó mới ra đời hay không Nhưng Matti, anh cũng thấy đấy, anh ta đã trêu tức tôi trước, vì vậy tất cả lỗi là của anh ta, chứ không phải của tôi… Vậy mà sếp còn định ngăn tôi đi gọi bác sĩ, cứ như sếp là gì ghê lắm ấy, kẻ cụt tay tội nghiệp… bác sĩ phải đến, phải đến… tất nhiên rồi chàng trai này buộc ông ta đến… Ôi mẹ yêu quý ơi, sao mẹ sinh ra con…
Anh ta vừa nói nốt: để làm nô lệ cho thế gian này, để chịu đựng muôn vàn khổ đau vừa huýt sáo ầm ĩ, tiếng huýt ở những điểm thích hợp nghe như rú lên. - Matti, có bao giờ anh nghĩ con người ta chết gục như thế chỉ vì một nhát dao?
- Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một ai chết nhanh như vậy cả, nhưng có một lần tôi đã thấy ông chủ trang trại Vattinen đâm một người lạ, làm người này bị một vết thương dài nơi cánh tay trái, máu trào ra ồng ộc như bị chọc tiết. Gã lạ hoắc này tái nhợt và bác sĩ bảo rằng chỉ chậm mười phút nữa thôi thì chẳng ai cần đến ông ta nữa. Chủ trang trại Vattinen quả là người đàn ông khủng khiếp, có một lần…
- Tôi thèm vào nghe về chủ Vattinen với cả Vattanen của anh, bây giờ ta đến thức ông chủ Kortsaani dậy. Này ông chủ ơi, ông bà chủ có nhà đấy chứ? Kẻ giết người đang đến đây! (Cả câu này nữa sau này cũng được hỏi tại phiên tòa và cảnh sát trưởng đặc biệt quan tâm đến chúng).
Chủ trang trại Kortsaani là người đàn ông cổ hủ, khô khan và thấp bé, có cái mũi khoằm, tóc luôn được chải rẽ cẩn thận sang hai bên. Dù trang trại có hơi xa nhưng gần như Chủ nhật nào nhà ông cũng đi lễ nhà thờ. Hiếm có khi nào nhà ông bị quấy rầy, dù có là ban ngày ban mặt. Từ mùa này sang mùa khác, từ năm này qua năm kia họ sống bình yên giữa trời và đất, cùng với những sinh vật và hiện tượng của đất trời, nơi theo suy nghĩ của họ sự nghiêm khắc sẽ đổi cho tính dịu hiền, hết khô khan thì sẽ đến dịu ngọt, đó là hợp quy luật. Họ chưa bao giờ nghĩ thật thấu đáo, nhưng những điều trên là hiện hữu của Chúa Trời vốn quen thuộc với họ từ thời thơ bé.
- Những kẻ giết người không được bước chân vào đây! - Ông chủ nhà nói với những người đàn ông đang xông đến. Cho dù đã già quắt nhưng ông ta vẫn chẳng hề sợ hãi. Chính ông ta chưa bao giờ xông vào cướp phá bất cứ nhà của ai.
- Ông chủ ơi tất nhiên là chúng tôi vẫn cứ vào, đây là việc của chính quyền đó chứ. Đầu tiên chúng tôi cần điện thoại, sau đó là ngựa để có thể đi gọi bác sĩ. Vừa nói Nokia vừa muốn xông qua chủ nhà để bước vào. Nhưng ông chủ không ngần ngại đứng chặn bước gã thanh niên và nói - với giọng hơi run khẩn cầu của người già và đứt quãng vì làm quá sức:
- Không ai được bước vào đây, một khi tôi đã bảo. Đứng nói ở ngoài đây thôi.
Thật kỳ lạ, ông già đã chặn được bước chân xông xáo của Salonen. Những người đàn ông khác vẫn ủng trong chân đứng ngay bên cạnh, không can thiệp vào việc này.
- Nào, chẳng nhẽ ông chủ nhà không hiểu hay sao? Ở đằng kia có người đàn ông cần đến bác sĩ - anh ta chọc tức tôi khiến tôi đâm anh ta một nhát - nhưng tất nhiên là tôi kiếm bác sĩ cho anh ta, dù có phải chui xuống lòng đất, thật là đồ quỷ tha…
- Anh hãy nói cẩn trọng hơn, ở đây có người phụ nữ già đang ngủ.
- Ôi, xin ông thứ lỗi! - Trong mắt Puolamäki, gã Nokia này thật kỳ lạ và còn kỳ lạ hơn nữa khi gã ta cúi người xin lỗi, không hề có chút nhạo báng nào trong đó.
- Với phụ nữ bao giờ cũng phải kính trọng và để họ được bình an. Tôi đã không nhớ điều này, nhưng có lẽ ông chủ cũng hiểu là việc gấp lắm. Xin ông cho mượn ngựa và tất nhiên tôi có thể trả trước, quỷ tha tôi đi. - Nói rồi gã ta lấy ví từ trong túi ra. - Nhưng đầu tiên phải gọi điện, xem bác sĩ có nhà không. Và ông chủ hãy bảo với ông ấy là tôi sẽ trả tiền, bao nhiêu cũng trả.
- Được rồi, anh hãy đứng yên đó, tôi sẽ gọi điện.