Nguyên tác: 79 Park Avenue
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Chương 7
S
áng hôm sau khi tới bãi biển cô không tin vào mắt mình nữa. Trên bãi cát cô nhìn thấy một cái bàn được che bằng một chiếc dù và trên bàn đầy các loại món ăn. Đứng bên cạnh là Gordon Paynter.
Anh mỉm cười.
- Cô chậm mất mười phút.
- Tôi... - Cô không nói nên lời.
- Tôi không muốn liều nên đã bảo bác Tom chuẩn bị cho chúng ta ở dưới này. Anh phân trần.
- Tôi có cảm giác là ngài đã quá cố gắng một cách không cần thiết, ngài Paynter - cô trả lời.
- Tôi không cho là như vậy. Thưa cô vô danh.
- Ngài vừa gọi tôi là gì vậy?
- Cô Vô Danh - Anh vội trả lời - Tôi thấy hay hay thế nào ấy. Nó làm cho cô trở nên huyền bí.
Một nụ cười thoáng qua gương mặt cô.
- Tôi không tin là mình lại quá huyền bí đến thế đâu.
- Ở Miami mỗi cô gái không tên đều huyền bí - Anh quay lại phía cái bàn - Tôi mong là cô dùng được cua do bác Tom làm. Món cua biển thì nhất thế giới đấy.
- Tôi rất thích cua.
- Thế thì tốt quá - Anh vui vẻ nói và ngồi xuống ghế - Vậy chúng ta ăn đi thôi.
Cô thả cái váy của mình rơi xuống cát.
- Trước hết tôi muốn bơi cái đã.
- Đồng ý - Anh trả lời, đứng dậy cở áo sơ mi và vứt cái quần xuống bên cạnh cái váy của cô. Anh mặc một cái quần tắm màu vàng sáng.
- Ta đi nào.
Anh theo cô xuống nước. Cô nhao mình vào một con sóng rồi ngoi lên, miệng thở phù phù.
- Nước lạnh thật - Cô kêu lên với anh, hai hàm răng va vào nhau lập cập. Anh mỉm cười.
- Tôi sẽ bàn với bác Tom xem chúng ta có thể đặt mấy ống dẫn nước nóng đến đây cho cô được không.
- Ngài điên thật rồi! - Cô cười vang, lưng quay về hướng sóng. Một cơn sóng lớn đã đến sau lưng và quật cô ngã chúi xuống. Cô cảm thấy lúc đó hai bàn tay anh nắm lấy cánh tay cô đỡ cô đứng dậy. Cô đứng đó mắt nhìn thẳng vào mặt anh. Đôi mắt anh nghiêm nghị.
- Sau khi tôi đã cứu cuộc đời cô thì cô có thể nói tên cho tôi biết. Cô thấy thế nào?
Mary nín thở. Trong đôi mắt anh ta có cái gì đấy khiến cô nhớ đến Mike. Với cùng sự đứng đắn như thế, cũng sự cởi mở như thế anh ta đang nhìn cô. Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt cô.
- Tôi thấy bằng phép lịch sự đòi hỏi phải như vậy - Cô trả lời.
Anh gật đầu nhưng vẫn giữ chặt tay cô.
- Đúng vậy đấy.
- Flood - Cô nói - Mary Flood.
- Rất vui mừng là được làm quen với cô, cô Flood.
Anh hôn nhẹ một cái lên má cô và buông cô ra.
- Thật rất là vui mừng được làm quen với cô, thư cô Flood.
- Chưa bao giờ trong đời tôi ăn nhiều như lần này, anh Gordon ạ - Cô nói và đẩy cái đĩa của mình ra phía trước. Anh mỉm cười.
- Bác Tom sẽ rất khoái cho mà xem. Bác ấy thích những người đánh giá được tài năng nấu bếp của bác ấy.
- Thế anh chuyển lời khen của em đến bác ấy hộ em nhé, người đầu ếp giỏi nhất thế giới - Mary mỉm cười nói.
- Một chút cà phê nữa nhé - Anh hỏi.
Cô lắcđầu.
- Thôi ạ, xin cảm ơn, tôi đủ rồi - Cô liếc nhìn đồng hồ của mình - Thôi chết, đã một giờ hơn rồi! Tôi phải về đây.
- Thế tối nay thì sao hả Mary? - Anh hỏi - chúng ta có thể hẹn trước được không?
- Không - Cô trả lời - Tôi rất muốn đến, nhưng tôi không thể.
- Tại sao vậy?
- Tôi phải đi làm.
- Vậy thì tối mai nhé.
Cô lại lắc đầu.
- Không có tối nào dược hết vì tôi phải làm.
- Thế cô làm gì vậy? - Anh tò mò hỏi.
- Tôi và một cô bạn chuẩn bị một cảnh - cô thận trọng giải thích - Chúng tôi làm mỗi buổi tối ở một hộp đêm khác nhau.
- Thế tối nay cô làm việc ở đâu? Tôi muốn đến đó xem cô biểu diễn.
- Cái đó em chưa biết - Cô hấp tấp trả lời. Chúng tôi làm màn dự phòng. Chúng tôi đợi ở văn phòng cho đến khi có điện thoại gọi. Nếu một màn nào đó bị thiếu thì chúng tôi sẽ thay vào đó.
- À - Anh nói - Nhưng nếu lúc nào đó cô biết được trước thì báo cho tôi nhé, được không?
Cô gật đầu.
- Tất nhiên rồi, anh Gordon - Cô cầm cái ví nằm trên cát ngay bên cạnh mình - Rất cảm ơn anh đã mời tôi đến đây.
- Tôi xách hộ cô cái túi ra xe - anh nói và cầm lấy nó từ tay cô.
- Cám ơn anh.
Họ đi từ từ ra xe.
- Đến mai nhé - Anh nói.
Cô cúi nhìn xuống đất, cô đã quyết định dứt khoát rồi. Cô sẽ không trở lại bãi biển này nữa. Không một lần nào nữa. Cô phải tìm cho mình một chỗ khác để bơi vậy.
- Chắc chắn là như vậy rồi - CÔ trả lời.
Họ đã đến bên chiếc xe của cô. Anh mở cửa xe cho cô và cô bước lên. Anh đặt cái túi của cô lên ghế sau.
- Cám ơn anh rất nhiều, anh Gordon.
- Tôi cũng cám on cô, cô Mary.
Cô chìa tay ra. Và anh cầm ngay lấy nó. Đáng lẽ chỉ bắt tay không thôi thì anh ép nó vào môi mình.
- Hẹn đến mai.
Anh thả tay cô ra và cô mở khoá công tắc. Động cơ nổ dòn.
- Tạm biệt nhé, anh Gordon - Cô nói - Anh rất là niềm nở vối tôi, một lần nữa xin cám ơn.
Vừa đi vừa khe khẽ hát Mary bước vào nhà. Joe và Evelyn đang ngồi ở bàn uống cà phê. Joe nhìn cô.
- Có gì mà phởn chí thế?
- Tôi cảm thấy khoan khoái có thế thôi - Cô trả lời vui vẻ - Một người đàn ông dễ thương vừa mời tôi ăn trưa xong.
Joe cười khẩy.
- Lão ta còn có thể bỏ ra nhiều hơn làm một bữa ăn ấy chứ. Tôi vừa nhận được một tin từ người ký hợp đồng với tôi. Chúng ta phải đóng quán một vài tuần.
Mary nhìn hắn.
- Thế nghĩa là thế nào?
- Chúng ta phải nằm im bọn cảnh sát đã đánh hơi thấy rồi.
- Ra thế - Mary ngồi xuống bên bàn và ngắm nghía những cái móng tay của mình - Chúng ta phải làm gì bây giờ?
Joe liếc nhìn Evelyn một cái thật nhanh. Không trả lời hắn đứng dậy đi vào phòng ngủ. Mary nhìn cô gái.
- Anh ấy làm sao thế?
Evelyn nhún vai.
- Cậu biết anh ấy rồi đấy? - Cô nói - Trong những việc như thế anh ấy cảm thấy nhạy cảm kinh khủng.
Mary bật cười. Câu nói của Evelyn càng ngô nghê hơn bởi cô ta nói bằng một giọng nghiêm trang như vậy.
- Cái duy nhất mà anh ta với nó là cái ví tiền của anh ấy đấy - Mary nói.
Evelyn không nhận ra vẻ nhạo báng của câu nói.
- Ừ, đúng thế đấy! - Cô ta chứng thực lời Mary - Anh ấy ngượng không dám vay cậu tiền để chúng ta biến khỏi đây và chuyển đến New Orleans.
Mary trừng mắt lên.
- Thế anh ấy đã làm gì với số tiền của mình? Anh ấy bao giờ cũng bỏ túi một nửa số tiền chúng mình kiếm được cơ mà.
Evelyn tránh cái nhìn của cô.
- Bay hơi hết rồi. Đánh cá ở các cuộc đua ngựa không biết còn cái gì nữa - Cô ta mỉm cười với Mary - Tớ đã bảo với anh ấy không nên lo lắng làm gì nếu cậu còn đủ tiền chắc chắn là cậu sẽ cho chúng tớ vay.
Khuôn mặt Mary sắt lại.
- Tôi còn khoảng hai mươi hai dollar trong sắc ấy. Anh ta cứ lấy số tiền đó nếu nó giúp được cho anh ta cái gì.
Đôi mắt của Evelyn lộ vẻ ngạc nhiên.
- Tất cả chỉ có bấy nhiêu thôi à? Thế số tiền còn lại đâu? Cậu phải còn thừa đến vài trăm dollar ấy chứ. Cậu không hề tiêu pha vớ vẫn cơ mà.
Mary mỉm cười.
- Tôi bỏ ra hết để mua quần áo rồi khi người ta phải may sắm lúc đầu thì số đó cũng chẳng nhiều nhặn gì cho cam.
Qua cánh cửa phòng ngủ giọng nói bực tức của Joe vọng ra.
- Anh đã nói với em rồi mà, Evelyn. Nó sẽ chẳng đưa cho chúng mình tý gì đâu. Chúng mình đã đối xử với nó quá tốt rồi. Chỉ còn mỗi một cách dạy cho con đĩ này biết ai là chủ ở đây thôi.
Hắn hùng hổ bước đến bên Mary. Cô bình tỉnh cho tay vào trong xắc của mình lấy ra con dao nhíp mà cô đã mua trong buổi đi chợ đầu tiên. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn và mở con dao ra. Lưỡi dao sắc bén, óng ánh phản chiếu tia sáng trong phòng.
- Evelyn đã kể cho anh biết tại sao người ta lại tống tôi vào trại chưa? - Cô hỏi hắn bằng một giọng bình thản.
Joe lùi lại, mặt hắn đỏ tía. Hắn nhìn Evelyn vẻ dò hỏi. Khuôn mặt Evelyn trắng bệch ra.
- Với một con dao nó đã làm cho bộ mặt ông bố dượng trông phát khiếp.
Joe đờ người ra nhìn Mary. Cô bắt đầu dùng mũi dao cạo cạo móng tay. Hắn quay lại về phía Evelyn.
- Cô tìm được người bạn gái yêu kiều thật đấy! - Hắn cáu kỉnh gào lên - Thế mà cô cứ còn nói tốt cho nó.