They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8477 / 51
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31: Yêu Nữ Lại Là Đàn Ông - Giải Độc Cứu Vãn Hồn Nàng Thiến
hì ra chàng mới hay hai người đó không phải là ai khác lạ, mà lại là Tô Hãn với Kim Vũ, con và đồ đệ của Tô Trị Toàn, trường chủ của mục trường Lũng Tây.
Chàng rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao hai tên này lại là thủ hạ của Thiết Diện Điểu Trảo như thế được? Có lẽ bọn chúng mới nhập bọn chăng? Chàng lại nghĩ đến hồi nãy Xảo Yên coi mình như người dưng, chàng mới vỡ nhẽ. Nên chàng khẽ thở dài một tiếng và thương tiếc hoài. Chàng liền nghĩ bụng:
“Nếu gần đây Xảo Yến với hai tên này mới nhập bọn của tên ma đầu Thiết Diện Điêu Trảo, thì tuy không phải là ta trực tiếp hại chúng, nhưng ta cũng mang tội gián tiếp…”
Nghĩ tới đó, chàng liền giải huyệt cho Tô Hãn và Kim Vũ luôn, chờ chúng lai tỉnh, chàng dịu dàng hỏi:
- Sao hai vị lại nhập bọn với tên Thiết Diện Điểu Trảo để đối địch với tại hạ như thế?...
Tô Hãn và Kim Vũ trông thấy Thiên Tứ đứng trước mặt, cả hai mặt đều tái mét. Thiên Tứ thấy vậy, tuy chưa biết rõ nguyên nhân ra sao, nhưng vẫn an ủi chúng rằng:
- Hai vị đừng có sợ, tại hạ với hai vị không có thù mà chỉ có ân thôi, không khi nào tại hạ lại giết hại hai vị đâu. Bây giờ, tại hạ mong hai vị cho biết cách cứu chữa chất độc của hai mũi kim độc…
Kim Vũ nghe chàng hỏi như vậy hai mắt bỗng lộ vẻ hung quang, cười nhạt đáp:
- Họ La kia, ngươi đừng tưởng rất tài ba không ai thắng nổi ngươi đâu. Ngày hôm nay, Kim đại gia thua ngươi là do số mạng, chứ đại gia không oán trách gì cả. Nhưng nhà họ Tôn có ơn với ngươi, ngươi không giết hại thiếu chủ, kể ngươi cũng có lương tâm đấy. Vì điểm này mà Kim đại vui lòng chỉ điểm cho ngươi một con đường để đi…
Tô Hãn là người rất bướng bỉnh, tuy trong lòng rất sợ hãi nhưng không muốn van lơn cầu khẩn người. Cho nên, y cứ nhắm nghiền hai mắt lại mà lẳng lặng nghĩ ngợi tâm sự chứ chẳng nói chẳng rằng.
Tuy thấy lời nói của Kim Vũ mỉa mai mình hết sức, nhưng Thiên Tứ vẫn không tức giận, vẫn dùng giọng ôn tồn nói tiếp:
- Xin các hạ đừng nói những chuyện ấy nữa. Quý hồ cho tại hạ biết rõ cách giải độc là tại hạ giải tử huyệt cho hai vị ngay…
Vẻ mặt vẫn kiêu ngạo như thường, Kim Vũ đáp:
- Thôi được, để Kim đại gia bảo cách cứu chữa cho ngươi, nhưng ngươi có thể tìm thấy được thuốc giải hay không, đó là phải xem số của ngươi có hên hay không? Nêu ngươi kiếm không ra được thì đừng có trách chúng ta.
Thiên Tứ gật đầu:
- Lẽ dĩ nhiên rồi…
- Mũi kim độc mà con nhãi kia bắn trúng tên là Phù Cốt Độc Trâm. Nếu ai bị ném trúng vào đầu xương thì chất độc ở mũi kim sẽ dính ngay vào xương, ba ngày hôm sau chất độc mới làm nguy. Nếu bị bắn trúng vào huyết mạch, nó thế nào cũng theo máu chạy quanh xâm nhập tâm trạng, chỉ trong một đêm là mình mẩy thâm tím hết, rồi thối nát mà chết…
Thiên Tứ có vẻ nóng lòng sốt ruột, vội ngắt lời hỏi tiếp:
- Ngươi không cần phải nói những chuyện ấy làm chi, hãy cho tại hạ biết cách giải cứu đã…
- Cách giải cứu thì gần đây đại gia mới biết, nghe nói chỉ có hai thứ thuốc viên là thứ giải độc. Một thứ chỉ có thể giữ cho chất độc không lâm nguy ngay thôi. Hai thứ thuốc ấy chỉ có thủ lãnh chúng ta có mà thôi, ngoài ra còn có một trái Tử Tinh Cầu chuyên dùng để giữ những kim độc này, nhưng đại gia vẫn chưa trông thấy… Có thế thôi, đại gia đã nói hết rồi, ngươi còn muốn hỏi gì nữa?...
Thiên Tứ rất lo âu, nhưng mặt vẫn làm ra vẻ thản nhiên, một mặt giải huyệt cho hai tên ấy, một mặt chàng nói tiếp:
- La mỗ cảm ơn các hạ chỉ bảo cho, nhưng còn một lời này, nếu tại hạ không nói ra thì vẫn cứ tấm tức ở trong lòng…
Kim Vũ và Tô Hán đã cử động được rồi, liền đứng dậy chẳng nói chẳng rằng, Thiên Tứ lại nói tiếp:
- Hiện giờ tuy Thiết Diện Điểu Trảo là đệ nhất ma đầu trong thiên hạ, võ nghệ cao siêu vô cùng, nhưng tục ngữ có câu: “Tà bất thắng chính”. Y coi mạng người như cây cỏ, chuyên làm những chuyện bất nhân như thế, chỉ một ngày gần đây thôi, y sẽ bị diệt thân ngay. Hai vị là người có căn bản, có gia giáo như vậy, hà tất phải đi theo tên ác thú ấy làm chi.
Tô Hán ngửng đầu lên, đưa mắt nhìn chàng trông có vẻ bẽn lẽn, muốn nói lại thôi, nhưng Kim Vũ thì vẫn cười nhạt, đỡ lời:
- Mỗi người có một chí hướng riếng, các hạ khỏi cần phải nói nhiều như vậy. Quả đất tròn, chúng ta thế nào cũng có ngày gặp lại nhau.
Nói tới đó y chấp tay chào rồi vội quay người đi luôn.
Thiên Tứ thấy thế thở dài một tiếng, rồi quay trở lại chỗ cạnh Hàn Thiến Thiến rồi nói với Hoa Thiến Thiến rằng:
- Tôi phải đi kiếm Hùng Phụ Vương Mai ngay. Thiến muội hãy ẵm Hàn Thiến Thiến về dịch tràm nghỉ ngơi tạm đã. Huynh chỉ đi hai tiếng đồng hồ là cùng, sẽ quay trởi về ngay.
Chàng chưa nói dứt đã giở Bách Biến Quỷ Ảnh, môn khinh công tuyệt học ra đuổi theo về phía Vương Mai vừa rút lui tức thì.
Lúc ấy Hàn Thiến Thiến đã bị Bại Sự lão nhân điểm yếu huyệt mê, nên nàng mới nằm yên một chỗ trong lòng Hoa Thiến Thiến mà không hay biết gì hết.
Thích Thích Ông với Bại Sự lão nhân vừa rồi đã nghe thấy Thiên Tứ nói chuyện với Tô Hãn và Kim Vũ rồi. Hai người không ngờ bọn chúng lại can tâm làm liều như vậy, nhưng thấy Thiên Tứ đã buông tha cho chúng nên hai người không nói năng gì nữa. Lúc này, thấy Thiên Tứ đi như vậy, Thích Thích Ông không sao nhịn được mới lên tiếng nói:
- Hai tên giặc con ấy khốn nạn thật, đáng giết chết lắm. Âm huynh hãy đưa hai người về dịch trạm nghỉ ngơi trước, mỗ còn phải ngấm ngầm đi theo hai tên tiểu tặc, may ra dò thấy được hành tung của yêu nữ…
Nói xong ông ta không chờ Bại Sự lão nhân trả lời gì cả, vội đuổi theo Tô Hàn và Kim Vũ tức thì.
Hãy nói Thiên Tứ vội vàng quay trở lại chỗ đấu trường hồi nãy, nhưng không thấy một bóng người nào hết. Chàng vừa ân hận vừa lo âu. Chàng suy tính thầm đoán chắc tên mà đầu này đã bỏ đi được khoảng nửa trống canh rồi. Biết có đuổi theo cũng không kịp, nhưng nghĩ đến Hàn Thiến Thiến chàng lại gắng sức đuổi theo một quãng nữa, để xem có tìm thấy được đối phương không?
Chàng rất thất vọng đi luôn năm sáu dặm đường, mà chỉ thấy những dã thú thôi chứ không thấy một nhóm người nào hết. Lại đi được một quãng nữa đến chỗ lưng núi, chàng bỗng nghe thấy có giọng nói khàn khàn vọng tới. Chàng mừng thầm, vội tiếng thẳng về phía có tiếng nói đó.
Quả nhiên đi đươc quãng, chàng thấy chỗ khe núi có xây một căn nhà gỗ dung để lánh mưa gió, tiếng nói nho nhỏ là ở trong nhà ấy vọng ra.
Thiên Tứ đã nhận ra đó là nhà của ngươi đi săn dùng để tạm trú, nên chàng nản chí vô cùng, nhưng lắng tai nghe kỹ, thì bỗng nghe thấy tiếng của Xảo Yến vừa cười vừa nói rằng:
- Ối chà… anh làm gì mà dữ thế?... Điên rồi ư… khoan chút…
Thiên Tứ là người từng trải, nghe thấy tiếng nói đó biết ngay Xảo Yến đang làm gì. Chàng hổ thẹn đến mặt đỏ bừng, quay người định đi, nhưng lại bỗng nghe thấy tiếng đàn ông cười ha hả đáp:
- Em yêu quý của anh, hãy chịu khó một chút.
Thiên Tứ ngạc nhiên vô cùng, liền nghĩ bụng:
“Đúng là tiếng nói của Vương Mai rồi. Chả lẽ y thị lại là đàn ông chằng. Còn đối phương đích thị là Xảo Yến chớ không sai rồi…”
Lúc ấy tiếng cười dâm đãng của hai người vọng ra. Thiên Tứ vừa hoài nghi, sau chàng nhịn không được liền rống lên một tiếng và cố ý nói thử rằng:
- Vương Mai ác tặc, xem ngươi còn đào tẩu đi đâu được nữa…
Hai người ở trong phòng nghe thấy tiếng quát như sấm động ấy đều kinh hoàng đến cuống cuồng cả chân tay lên.
Thiên Tứ lại nghe thấy tiếng người đàn bà nói:
- Ối chà, tên họ La đã kiếm tới đây! Mai Mai! Biết làm sao bây giờ đây?
Lời nói đã chứng tỏ hai người bên trong đích là Xảo Yên và Vương Mai. Thiên Tứ không còn do dự gì nữa, vội vận Thiên Lôi Thần Công lên tấn công luôn một chưởng kêu đến “vù” một tiếng. Chàng mới sử dụng có ba thành công lực thôi, mà vách tường căn nhà ấy đã vỡ ra đến bốn năm mảnh và bắn tứ tung liền.
Hai người ở trong phòng không ngờ Thiên Tứ lại ra tay tấn công như thế, trong lúc kinh hoàng chúng lại tưởng chàng đã xông vào, cho nên cả hai cuống quýt lên quên cả mặc quần áo, vội ôm chặt lấy nhau nhẩy lên trên trần nhà tránh né.
Thiên Tứ đứng ở ngoài xa hơn trượng đã trông thấy rõ hai cái bóng người trần như nhộng vừa ở bên dưới nhảy lên. Chàng thấy thế vừa tức giận vừa tức cười.
Vừa lên tới mái nhà, Xảo Yến đã trông thấy Thiên Tứ đứng sừng sững ở đó, trông rất oai nghiêm, không giận mà oai. Nhất thời nàng vừa hổ thẹn, vội kêu ối chà một tiếng và vội chạy ra phía sau Vương Mai ẩn núp luôn. Lúc này, nàng không còn cái gì để che lấp, Vương Mai không thể giấu diếm được nữa.
Thiên Tứ đã trông thấy rõ người của y thị, nửa trên vẫn là đàn bà, nhưng nửa dưới lại là đàn ông. Chàng cũng phải ngẩn người ra giấy lát, nhưng chỉ thoáng cái đã khôi phục được ý thức luôn liền nghĩ bụng:
“Lúc này ta không ra tay thì còn đợi chờ đến lúc nào nữa?”
Chàng vừa nghĩ vừa phi thân vào căn nhà gỗ, thấy trên cái trống bằng trúc, ngoài hai bộ nữ phục ra thì không còn vật gì khác cả. Chàng vội lấy luôn cái túi da đeo ở cạnh bộ áo của Vương Mai, rồi lại nhảy lên trên mái nhà tức thì, thấy đôi nam nữ kia vẫn đứng ngẩn người ra đó, chàng liền nói tiếp:
- Ngày hôm nay La mỗ không làm gì hại hai ngươi đâu, quý hồ từ nay trở đi hai người nên hối cải. Bằng không, lần sau tái ngộ La mỗ sẽ không khách sáo như thế này nữa đâu.
Nói xong chàng quay người đi luôn, chỉ trong nháy mắt đã mất dạng.
Vương Mai và Xảo Yến kinh hãi đến ngẩn người ra, chờ Thiên Tứ đi mất dạng rồi, Xảo Yến mới hồi tỉnh và khóc òa lên ngay.
Nghe thấy tiếng khóc của Xảo Yến, Vương Mai giật mình thức tỉnh, vội quay người lại ôm nàng nhảy xuống dưới nhà, nghiến răng mím môi hậm hực mắng chửi rằng:
- Tên họ La ấy chó má thực, dám phá đám cuộc vui thú của lão tử. Vương Mai này không xả xác ngươi ra làm muôn mảnh, thì ta không phải làm người…
Y vừa mắng chửi vừa ôm chặt lấy Xảo Yến, sau đó phải an ủi mãi Xảo Yến mới nín khóc.
Tuy lúc ấy hai người vẫn chưa hết hứng thú, nhưng cũng không muốn tiếp tục ở lại đó nối lại cuộc vui nữa. Hai người vội mặc quần áo, đến lúc ấy Vương Mai mới biết đã mất cái túi da. Y cả kinh thất sắc, vì trong cái túi da ấy không những có toàn bộ ám khí mà còn để cả các thứ thuốc giải độc nữa.
Những thứ thuốc giải thường y cũng không cần lắm, y chỉ lo âu nhất là thuốc giải Phù Cốt Độc Trâm thôi. Vì thuốc giải ấy liên quan đến tính mạng của mười mấy bộ hạ của y.
Chắc quý vị đã biết Thiết Diện Điêu Trảo ác độc như thế nào, ngoài đồ đệ của y Hùng Phụng Vương Mai ra, các bộ hạ khác đều bị y cắm một mũi Phù Cốt Độc Trâm vào trong người, để đề phòng thủ hạ ấy phản trắc.
Vì vậy, những bộ hạ của y chỉ có một số rất ít là ở ngoài xa thôi, còn thì dù đi đâu trọn nửa tháng hay mười ngày, thế nào cũng đến trình diện hai thầy trò y một lần để lấy thuốc giải độc. Bằng không, để đến ngày thứ ba mươi mà không có thuốc giải, tên đồ đệ ấy sẽ bị chất độc ấy làm nguy, người cứ thối nát dần mà chết.
Ngày nay Vương Mai dẫn bọn bộ hạ đi xa như vậy, bỗng đột nhiên mất thuốc giải độc, bộ hạ có chết cũng không quan tâm cho y lắm, y chỉ lo âu mất thứ thuốc đó là không có cách gì sai bảo được bọn thuộc hạ đó nữa. Như vậy, có khác gì là y đã tổn thất lực lượng rất lớn không. Nếu bộ hạ của y biết y không có thuốc gì giải để cho họ được sống còn, thế nào mà chả nổi khùng mà sẽ giết hại y. Như vậy y không lo âu và nghĩ cách bổ cứu hậu quả ấy sao được?
Y không dám nói rõ sự thực cho Xảo Yến nghe, vì trong người nàng ta cũng có Phù Cốt Độc Trâm. Sau y liền nghĩ bụng:
“Nếu bây giờ ta tập hợp bộ hạ lại để tìm kiếm Thiên Tứ, cướp lại cái túi da ấy thì thà mau trở lại sào huyệt lấy thuốc giải khác lại còn chắc chắn hơn. Vì công lực của Thiên Tứ đã lợi hại rồi, ngoài ra y còn có Bại Sự lão nhân, Thích Thích Ông với hai con nhỏ Thiến Thiến đi cùng, thì mình làm sao địch nổi…”
Nghĩ tới đó y tức giận khôn tả, dậm chân xuống đất một cái, rồi hậm hực nói với Xảo Yến rằng:
- Đi thôi! Chúng ta đi kiếm sư phụ để xem người có cách gì đối xử với y không?...
Lúc này tính cách Xảo Yến đã thay đổi hẳn, nàng ghét hận Thiên Tứ vô cùng. Thấy Vương Mai nói vậy nàng hớn hở đáp:
- Phải đấy, mau đi tìm kiếm sư phụ đi. Rồi Mai đại ca cố nói với sư phụ dạy em mấy thế võ để em trả mối thù ngày hôm nay! Chứ em không sao nhịn tên đó được nữa.
Vương Mai chỉ ầm ừ gật đầu một cái, rồi dắt nàng đi luôn. Hãy nói Thiên Tứ cướp được cái túi da rời khỏi chốn đó, rồi vừa đi vừa lục soát, quả thấy trong đó có rất nhiều lọ thuốc và có một lọ bên ngoài có viết “thuốc giải Phù Cốt Độc Trâm”, chàng mới yên tâm vội vàng trở về dịch trạm ngay.
Lúc ấy những xác chết nằm ngổn ngang ở trong căn nhà đá ấy đã mất hết rồi, không biết ai đã dọn sạch bớt như vậy? Chàng vội tiến vào trong nhà, thấy Hàn Thiến Thiến đang nằm thoi thóp ở trên giường không cử động được. Hoa Thiến Thiến đang ngồi cạnh ngẩn người ra, vẻ mặt buồn rầu.
Còn Bại Sự lão nhân thì đứng ở cạnh giường, hai tay khoanh lên trước ngực, hình như ông ta nghe tiếng động, đang vận công để đề phòng vậy. Nhưng khi thấy Thiên Tứ, ông ta vội hỏi luôn:
- Thế nào? Có…
Thiên Tứ vội giơ cái túi da lên đáp:
- Có thuốc giải rồi…
Hoa Thiến Thiến nghe thấy tiếng chàng nói mới như người nằm mơ mới thức tỉnh, vội đứng dậy quay đầu ngước nhìn, thì Thiên Tứ đã vội bảo nàng rằng:
- Thiên muội, làm ơn kiếm hộ cho chén nước.
Hoa Thiến Thiến vội đi lấy nước luôn, Thiên Tứ chỉ lấy thuốc giải ra để sang một bên, rồi đổ những đồ bên trong túi da ấy ra mặt giường.
Cái túi da ấy không to lắm, nhưng bên trong đựng rất nhiều đồ. Ngoài một tấm ngân phiếu ra. Bên trong lại còn mấy trăm mũi kim độc bó thành một bó, một miếng sắt đen nhánh và nằng chình chịch dính chặt vào những mũi kim ấy. Lại có những đồ trang sức của đàn bà và một cái thẻ sắt hình sọ người to bằng cái hạt đào, nhưng lại dẹt chớ không phải hình tròn.
Chàng không để ý đến vật đó, chỉ lấy miếng sắt kia cầm ở trong tay, giật mạnh một cái miếng sắt mới rời khỏi được bó kim độc. Chàng vội bỏ miếng sắt đó lên trên cánh tay thâm tím của Hàn Thiến Thiến.
Bại Sự lão nhân cũng vội cầm đèn đến gần để soi cho chàng cứu chữa. Thiên Tứ cầm miếng sắt đó lăn đi lăn lại ở trên vết thương, chỉ trong nháy mắt những mũi kim độc đã như cá cắn câu bị miếng sắt hút hết.
Bại Sự lão nhân thấy vậy mới liền thở nhẹ một tiếng và nói:
- Cám ơn trời đất, bây giờ đã đỡ lo…
Hoa Thiến Thiến lấy chén nước đến, trông thấy thế cũng nhếch mép cười. Thiên Tứ liền cầm lọ thuốc giải lên đổ ra một viên thuốc màu trắng, nhét vào mồm Hàn Thiến Thiến, rồi chàng đổ nước vào mồm nàng.
Một lát sau, chỗ vết thương đã có nước đen rỉ ra, rỉ hết nước độc ấy lại đến máu bầm, mùi tanh hôi xông lên rất khó ngửi. Bại Sự lão nhân thấy thế vội nói tiếp:
- Khỏi rồi! Tiểu tử mau xoa bóp cho con gái cưng của lão phu đi…
Thiên Tứ đã học qua y lý, tất nhiên chàng phải biết cách cứu chữa. Không chờ đợi Bại Sự lão nhân nói xong, chàng đã vội vận thần công lên xoa bóp cho Hàn Thiến Thiến liền. Chỉ trong giây lát, chỗ vết thương đã có máu tươi rỉ ra, cánh tay của Hàn Thiến Thiến cũng nhợt nhạt dần. Khi hết tím bầm, cánh tay lại hồng hào dần, cho tới khi cánh tay không còn một vết tím bầm nào nữa, Thiên Tứ mới ngưng tay.
Chàng liền lấy tiếp thuốc tán, thứ thuốc gia truyền của Hoa gia Bảo, rắc lên miệng vết thương, rồi bảo Hoa Thiến Thiến lấy vải băng bó.
Đến lúc này, Thiên Tứ mới cảm thấy vắng mặt Thích Thích Ông, đang định lên tiếng hỏi, thì Bại Sự lão nhân đã nói tiếp:
- Đi! Chúng ta hãy đổi một nơi khác để Thiên nhi tĩnh dưỡng, chứ nơi đây những đống máu vẫn còn chất độc. Nếu cứ để yên cho những đống máu khô ráo rồi có gió thổi lên, người khác tới gần đây thế nào cũng bị liên lụy chứ không sai.
Thiên Tứ nhận thấy ông ta nói rất có lý, vội đáp:
- Lão tiền bối nói rất có lý, Thiến muội làm ơn ẵm Thiến Thiến ra khỏi nơi đây, còn công việc ở chỗ này thì đã có ngu huynh thu xếp và quét dọn cho.
Nói xong, chàng nhặt nhanh những đồ lặt vặt bỏ vào trong túi da. Khi nhặt đến cái thẻ sắt hình sọ người, chàng không sao nhịn được, vội đưa đến trước mặt Bại Sự lão nhân mà hỏi rằng:
- Tiền bối có biết vật này là vật gì không?
Bại Sự lão nhân trợn mắt lên nhìn chàng, rồi giơ tay ra đỡ lấy cái thẻ sắt ấy, đoạn quay người theo Hoa Thiến Thiến đi ra phòng khác liền.
Thiên Tứ ngạc nhiên vô cùng, không hiểu mình đã có điều gì thất lễ với ông ta, nhưng chàng thấy trên giường đầy những máu tanh, đành phải dẹp chuyện đó sang bên để quét dọn trước.
Chàng cuốn hết chăn nệm ra bên ngoài, đang định đào một cái hố để chôn thì thấy Ngân ngưu với con hươu Mai hoa đang ung dung ngồi ở trên bãi cỏ. Chàng vẫy tay gọi con Tiểu ngân mà bảo rằng:
- Tiểu ngân lại đây đào cái hố cho ta.
Ngân ngưu trợn mắt to, vội chạy lại dùng hai chân sau cuốc mấy cái, liền có một cái hố lớn ngay.
Thiên Tứ bỏ chăn nệm vào trong hố, lại vỗ đầu con bò mà cứ nói tiếp:
- Tiểu ngân ngoan thật, mau lấp cái hố này đi.
Ngân ngưu quay đầu lại dùng hai chân sau bới và đạp mấy cái đã lấp bằng cái hố kia tức thì. Thiên Tứ quay trở vào phòng, Bại Sự lão nhân thấy chàng chôn và lấp nhanh như vậy ngạc nhiên vô cùng vội hỏi:
- Tiểu tử chôn lấp xong chăn nệm ấy rồi ư?
Thiên Tứ mỉm cười gật đầu. Chàng vội hỏi:
- Thích lão ca đâu? Đi đâu rồi?
Hoa Thiến Thiến xuống bếp đun một ấm nước đem lên pha trà, rồi rót một chén đưa cho Thiên Tứ, mồm thì đáp:
- Đại ca vừa đi khỏi, Thích bá bá đã đuổi theo hai tên tiểu tặc rồi.
Bại Sự lão nhân cũng vội xen lời nói:
- Tiểu tử cứ yên tâm, lão già ấy khôn ngoan lắm, không bị lép vế và bị chịu thiệt ai đâu. Tiểu tử hãy nói lão nghe tai sao tiểu tử lại lấy được cái trò này?
Ông ta vừa nói vừa tung cái thỏi sắt hình sọ người lên. Thiên Tứ không biết vật đó là gì, cho nên chàng vẫn thắc mắc. Vừa rồi lại thấy Bại Sự lão nhân không trả lời thì chớ, lại còn trợn trừng mắt lên nhìn mình, nên chàng không dám hỏi lại, mà chỉ đem chuyên của mình ra nói cho hai người nghe rằng:
- Vật lấy được trong túi da của Hùng Phụng Vương Mai. Lão tiền bối có biết Vương Mai là đàn ông không?
Thấy chàng nói như thế, không những Hoa Thiến Thiến mà cả Bại Sự lão nhân, người giàu kiến thức như vậy, cũng phải ngạc nhiên vô cùng. Hoa Thiến Thiến vội hỏi:
- Có thật không? Sao đại ca lại biết chuyện như vậy?
Nghĩ đến câu chuyện vưa rồi Thiên Tứ ngượng đến mặt đỏ bừng, khẽ ho một tiếng, rồi mới trầm tĩnh tâm thần và nói tiếp:
- Y là yêu chứ không phải là người. Thoạt tiên, tôi cứ tưởng giọng ồ ồ như vậy, chứ có ngờ đâu. Vừa rồi, lúc tôi tìm thấy y, y đang không mặc quần áo… Nhờ vậy tôi mới cướp được cái túi này về.
Chàng nói úp úp mở mở nhưng Hoa Thiến Thiến đã hiểu chuyện, mặt đỏ bừng, vội cúi đầu xuống ngay. Còn Bại Sự lão nhân thì đứng ngẩn người ra giây lát mới vỡ nhẽ liền nói:
Ủa! Thế ra nó với con nhãi họ Tô đang nằm với nhau…
Thiên Tứ chỉ trả lời bằng một cái gật đầu thôi. Bại Sự lão nhân không sao nhịn được, liền mắng chửi luôn:
- Thảo nào chúng âu yếm nhau đến thế, thì ra đôi cẩu nam nữ ấy…
Thiên Tứ phải đỏ mặt, còn Hoa Thiến Thiến càng cúi gằm mặt xuống. Tuy Bại Sự lão nhân không biết hai người đã ăn nằm với nhau rồi, lại cứ tưởng Hoa Thiến Thiến là khuê nữ, nên mới ngượng nghịu như thế. Vì vậy, ông ta mới đổi giọng nói tiếp:
- Lúc chập tối lão với lão già Thích Thích đi qua gần đây, bỗng nghe thấy có tiếng kêu rú, vội tới gần xem, mới hay Vương Mai đã giết chết những người ở trong dịch trạm này. Chuyến đi này của lão già Thích là muốn kiếm y, đánh cho một trận nên thân. Trông thấy y giêt chết mọi người tàn nhẫn như vậy, lão già Thích Thích nhịn sao được? Vì vậy nhảy vào tấn công luôn. Ngờ đâu, tên nhân yêu ấy lấy ngay cái thẻ sắt này ra, để lên mồm thổi, liền có tiếng kêu như ma khóc vậy. Tiếp theo đó, tiếng kêu ấy đã gọi được một bọn giặc bịt mặt tới…
Nói tới đó, ông ta giơ cái thẻ sắt kia lên và nói tiếp:
- Theo sự ước đoán của lão, cái thẻ sắt này chắc thế nào cũng là tín vật của lão ma đầu Thiết Diện Điểu Trảo. Không những phát ra tín hiệu gọi đồng đảng tới, đồng thời có thể dùng làm tín phù để chứng minh thân phận của y.
Thiên Tứ rất ngạc nhiên, cầm lấy cái thẻ sắt ấy, đem đến gần xem xét lại, quả thấy có hai lỗ mũi với mồm của cái sọ người bằng sắt ấy đều có lỗ hổng. Ba cái lỗ con ấy liên thông với cái lỗ to ở trên đầu.
Trên trán cái sọ lại còn khắc một chữ “Hận”. Chữ này rất nhỏ, phải nhìn kỹ lắm mới trông thấy rõ, nên chàng liền nói:
- Lão tiền bối nói rất phải. Vật này không phải bằng sắt, mà không phải bằng đá, ắt không phải là một vật tầm thường. Vì vừa rồi ở trong rừng, tiều bối khám túi hai tên kia, thấy còi của chúng đều làm bằng đồng, hình dạng cũng khác hẳn…
Bại Sự lão nhân vừa gật đầu, vừa trợn mắt hỏi lại rằng:
- Tiểu tử làm gì thế? Vừa rồi ở trong rừng rõ ràng ngươi đã đính hôn với con gái nuôi của lão phu rồi, sao ngươi cứ gọi lão phu là lão tiền bối vậy? Ngươi không sợ lão phu đánh bể đầu ngươi ra hay sao?
Đến giờ Thiên Tứ mới biết tại sao vừa rồi Bại Sự lão nhân cứ quắc mắt lên nhìn mình như thế. Chàng vội tạ tội và đổi lời nói:
- Xin nhạc phụ nhận một lạy của tiểu tế…
Chàng vừa nói vừa quỳ xuống vái lạy. Ngờ đâu ông già lại quét mặt lên, phất tay áo lia lịa la lớn:
- Miễn, miễn! Tiểu tử muốn cho ta chết tức hay sao? Hà! Thật là vô nghĩa, bất hiếu! Vô nghĩa bất hiếu!
Thấy ông ta nói như vậy. Thiên Tứ cứ đứng ngẩn người ra, vái cũng không phải mà không vái cũng không nên.
Hoa Thiến Thiến biết ông già lại nổi tính khùng rồi, và thấy Thiên Tứ cứ đứng đờ người ra tại đó, vứa tức cười vừa bất bình hộ chàng, liền cười hi hi mấy tiếng và xen lời nói:
- Âm bá bá làm gì thế? Đại ca vất vả nửa đêm rồi, mà bá bá còn dày vò anh ta ư?
Nàng quay lại bảo Thiên Tứ rằng:
- Tính của Âm bá bá như thế nào, đại ca cũng biết rõ rồi. Hà cớ gì phải đứng thừ người ra như thế làm chi? Mau lại đây xem Thiên muội đã đỡ chưa?
Bại Sự lão nhân thấy nàng nói như vậy, liền cười ha hả, đáp:
- Phải đấy già này đã quên rồi. Có cô bé xinh đẹp và láu lỉnh này đỡ đầu cho, thì lão còn biết nói năng gì nữa? Ai bảo lão già xấu xí, không đẹp trai như tiểu tử…
Hoa Thiến Thiến hổ thẹn đến mặt đỏ bừng, chưa kịp cãi lại bên ngoài đã có người nhảy vào và lên tiếng hỏi:
- Lão già họ Âm khoái trí cái gì thế? Cô em nhỏ đã đỡ chưa?
Nghe giọng nói, mọi người biết Thích Thích Ồng đã về tới nới rồi, Thiên Tứ vội hỏi:
- Lão ca đi đâu đến giờ mới về thế? Thiến muội đã lành mạnh, lão ca cứ yên tâm.
Thích Thích Ông đi tới cạnh giường, thấy mặt Hàn Thiến Thiến đã hồng hào, mới yên tâm. Hoa Thiến Thiến vội rót nước cho ông ta uống. Bại Sự lão nhân hỏi ông ta đi đâu và có kết quả gì không?
Thích Thích Ông uống xong chén nước, liền hậm hực nói:
- Mỗ tốn công nửa đêm trời, theo vết của bọn giặc xuyên rừng vượt núi, mà không thâu hoạch được một tí nào hết.
Mỗ tức giận vô cùng, liền lùng được hai tiểu tử, bắt chúng đem vào một chỗ vắng người tra hỏi, mới biết chúng cũng không hay Vương Mai đi đâu cả. Nhưng Vương Mai chỉ dặn chúng đi về phía đông nam đến núi Lục Bàn ở gần Toàn Châu để tụ họp thôi.
Hoa Thiến Thiến với Bại Sự lão nhân đều kinh ngạc và đồng thanh hỏi:
- Sào huyệt của Thiết Diện Điêu Trảo ở núi Lục Bàn ư?
Thích Thích Ông thở dài đáp:
- Điều đó mỗ không được rõ, vì hai tiểu tặc ấy mới nhập bọn cho nên chúng không biết gì hết. Mỗ cảnh cáo chúng một hồi, liền thả chúng đi luôn. Mỗ nghĩ từ đây đến núi Lục Bàn cũng khá xa, vừa đi vừa về ít nhất cũng phải đi hơn một ngày, sợ các ngươi nóng lòng sốt ruột mới vội quay về đây. Ngờ đâu, ở hiền gặp lành, cô em nhỏ đã được bình yên vô sự, thật là cảm ơn trời đất… Chú em có đuổi kịp Vương Mai không?
Thiên Tứ liền kể lại câu chuyện mình gặp Vương Mai và lấy được thuốc giải như thế nào kể lại cho Thích Thích Ông hay. Thấy Thiên Tứ nói Vương Mai là đàn ông hóa thân, Thích Thích Ông vừa kinh ngạc vừa mắng chửi:
- Tên ma đầu đáng chết thật! Y là nam cải nữ trang, hiếu sắc thích giết người. Như vậy lão ước đoán ở trong võ lâm Trung Nguyên đã có biết bao nhiêu liệt nữ hiền phụ bị y dày vò…
Thiên Tứ không nghĩ đến điều đó, bây giờ Thích Thích Ông nói như vậy chàng mới tỉnh ngộ, và nghĩ bụng:
“Thích lão ca nói rất phải. Chắc tên Vương Mai vì hiếu sắc nên mới giả dạng đàn bà để tiện gần gũi các phụ nữ, rồi thừa cơ đi lại với những người đó. Nếu không phải vì thế, khi nào một nam nhi đại trượng phu lại giả dạng làm đàn bà như thế làm chi? Chả lẽ y lại không biết nhục hay sao?”
Nghĩ tới đó chàng lại càng tức giận thêm, lớn tiếng nói tiếp:
- Nếu Vương Mai quả có hành vi như lão đại ca vừa nói, lần sau đệ bắt gặp, thế nào cũng không thể cho y sống còn ở trên thế gian này mà làm hại người đời như vậy…
Chàng vừa nói tới đó thì bên ngoài trời đã sáng tỏ, và còn mưa tuyết nữa. Những mảnh tuyết đang lác đác rơi xuống. Bại Sự lão nhân ngáp dài một cái, đứng dậy nói:
- Hôm nay trời lại mưa tuyết, vết thương của con gái cưng của lão chưa lành mạnh hẳn, chúng ta nên ở lại đây nghỉ ngơi thêm một hôm.
Nói tới đó, ông ta quay lại nói với Thích Thích Ông tiếp:
- Lão già kia, hãy đi sang phòng khác nghỉ đi. Bây giờ mấy đứa trẻ đều bình yên vô sự rồi, hai lão già chúng ta khỏi cần phải lo âu cho chúng nữa.
Thiên Tứ cũng nhận thấy hai ngày hôm nay ai nấy đều mệt nhọc vô cùng, nhất là Hàn Thiến Thiến mới khỏi, cũng nên nghỉ ngơi thêm một hôm để lấy lại sức khỏe.
Chàng thấy Thích Thích Ông không chịu nghe theo lời nói của Bại Sự lão nhân, nên vội khuyên bảo rằng:
- Nơi đây đã có lão đệ với Thiến muội rồi, lão ca cứ yên trí mà đi nghỉ ngơi. Lát nứa chúng tôi kiếm được cái gì làm cơm ăn sẽ sang bên đó mời lão đại ca sau.
Thích Thích Ông uể oải đứng dậy, mồm lẩm bẩm nói:
- Thôi được… Ta đã già thật!
Bại Sự lão nhân vừa lôi kéo ông ta đi vừa đáp:
- Mỗ cũng già rồi. Có lẽ hai chúng ta đến phải kiếm một chỗ thanh tịnh để hưởng phúc mới phải, chứ bây giờ chúng ta chả còn khỏe mấy đâu.
Nói tới đó, hai ông đã sang tới phòng khác nên Thiên Tứ không nghe thấy hai ông ta nói gì nữa.
Hoa Thiến Thiến thấy Thiên Tứ đang ngẩn người ra suy nghĩ, vội lại gần nắm tay chàng hỏi:
- Đại ca nghĩ ngợi gì thế? Có đói không? Trong bếp còn nhiều thức ăn, để lấy ra cho anh sơi nhé?...
Thiên Tứ quay người lại đáp:
- Cám ơn Thiến muội, ngu huynh không thấy đói. Thiến muội thức suốt đêm rồi, cũng nên đi nghỉ…
Nói xong, chàng đóng cửa lại, kéo nàng vào trong phòng, rồi đặt nàng nằm lên giường ở chỗ cạnh Hàn Thiến Thiến. Tuy Thiên Tứ không mệt cho lắm, nhưng chàng không muốn ở trong phòng quấy nhiễu hai người. Muốn để cho hai người được yên giấc, chàng mượn cớ ra bên ngoài để kiếm một cái phòng khác ngồi nghỉ ngơi.
Lúc ấy đã là giữa trưa, Hoa Thiến Thiến ngồi dậy, rón rén đi vào trong bếp sửa soạn cơm nước, xong đâu đấy mời mọi người dậy ăn. Được nghỉ ngơi nửa ngày, ai nấy đều cảm thấy tinh thần rất sảng khoái. Thấy Hoa Thiến Thiến làm sẵn cơm nước chu đáo như vậy, ai ai cũng ngợi khen luôn mồm.
Hoa Thiến Thiến thấy mọi người đều khen mình, ngương nghịu vô cùng, nàng vội nói lảng sang chuyện khác, hỏi Thiên Tứ rằng:
- Thiến muội đã lành mạnh rồi, tại sao đến bây giờ vẫn chưa thấy tỉnh, hả đại ca?
Mọi người thấy nàng hỏi như thế, đều chạy tới cạnh giường của Hàn Thiến Thiến, thấy nàng ta vẫn ngủ say như thường. Bại Sự lão nhân lại hỏi:
- Tiểu tử, thuốc của ngươi cho con nhỏ uống có đúng là thuốc giải không…
Thích Thích Ông nghe thấy Bại Sự lão nhân hỏi như vậy cũng phải giật mình kinh hãi, riêng có Thiên Tứ rất ung dung, thủng thẳng tiến lên, vừa cười vừa đáp:
- Không việc gì đâu, đó là tại tiểu tế chưa giải huyệt cho Thiên muội đấy…
Lúc ấy mọi người mới yên tâm. Thiên Tứ vỗ vào mấy nơi yếu huyệt của nàng ta và khẽ xoa bóp một hồi. Hàn Thiến Thiến đã thở dài một tiếng, mở mắt ra ngồi dậy ngay. Nàng vừa ngồi dậy, không cần đếm xỉa đến ai hết, đã vội ôm choàng lấy cổ Thiên Tứ luôn.
Mọi người kinh ngạc, nhất là Thiên Tứ vừa hổ thẹn vừa vội hỏi:
- Thiến muội làm gì thế, sao bỗng dưng lại…
Hàn Thiến Thiến thấy chàng hỏi như vậy, mặt lộ vẻ hoài nghi vội hỏi lại:
- Cái gì? Em chưa chết ư? Em…
Nàng vừa hỏi vừa trông thấy mọi người đều có mặt ở quanh đó, mới biết mình đã hiểu lầm. Thiên Tứ liền gượng cười đáp:
- Sao Thiến muội lại hồ đồ như thế? Hiền muội có việc gì mà chết…
Hàn Thiến Thiến nghe nói tới đó, hổ thẹn vô cùng, vội buông ra, quay người lại tìm kiếm bọc áo. Bại Sự lão nhân lại tưởng ra chưa khỏi hẳn, vội hỏi:
- Con gái cưng của lão đã lành mạnh hẳn chưa? Con tìm gì thế?
Hàn Thiến Thiến rất cảm động, vội đáp:
- Cám ơn cha nuôi, con đã hết rồi.
Bại Sự lão nhân mới yên tâm, cười ha hả nói tiếp:
- Nếu vậy thì hay lắm, con mau lại đây ăn bữa cơm của chị Thiến vừa làm xong.
Hàn Thiến Thiến đã mở cái bọc áo lấy ra một cái áo lót ra, vừa bước xuống giường đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngon, liền nói:
- Thơm lắm, thơm lắm! Thức ăn của chị Thiến làm đấy à? Thơm thực! Cha nuôi, lão đại ca, các người cũng lại đây ngồi ăn cơm đi.
Nói xong, nàng kéo Hoa Thiến Thiến đi tới cạnh bàn. Không khí của căn phòng đã thay đổi hẳn, ai nấy đều vui vẻ vô cùng.
Năm người ngồi quây quần xung quanh một cái bàn tròn. Hàn Thiến Thiến cầm ấm rượu lên rót cho mọi người, rồi hỏi Thiên Tứ tình hình cứu chữa vết thương cho mình như thế nào?
Thiên Tứ lại phải kể cho nàng ta hay một lượt nữa. Nàng rất xúc động, rót một chén rượu đứng dậy đưa cho Thiên Tứ và nói:
- Tiểu muội không dám nói lời cảm ơn đại ca, mà chỉ mời đại ca sơi chén rượu nhạt này…
Nói tới đó nàng cầm ly của mình uống cạn trước, Thiên Tứ cũng phải uống cạn chén rượu ấy rồi trả lời nàng rằng:
- Thiến muội hà tất phải khách sáo như thế. Chữa bệnh cho hiền muội là bổn phận của ngu huynh…
Hàn Thiếu Thiếu hớn hở ngồi xuống chỗ cạnh người yêu. Rồi lại cùng Bại Sự lão nhân, Thích Thích Ông và Hoa Thiến Thiến uống…
Đang lúc ấy, bỗng có tiếng vó ngựa ở đằng xa vọng tới. Mọi người đều ngạc nhiên, lắng tai nghe, Hoa Thiến Thiến dường như đã nhận ra những người cưỡi ngựa đó là ai rồi, nên hớn hở nói:
- Có lẽ đội thiết kỵ của nhà em tới đây.
Nàng chưa nói xong đã vội phi thân ra bên ngoài, Thiên Tứ và các người cũng vội đứng dậy theo ra. Quả nhiên đã thấy một đội người ngựa vừa xuyên khỏi khu rừng rậm phi tới như bay.
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu