Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Tác giả:
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Người Của Biển
Upload bìa: Trạch Văn Đùng
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2024-09-01 17:35:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
ải từ từ mở mắt. Điều đầu tiên nhận biết là một giọng con gái reo khe khẽ: "tỉnh rồi!"
Hải ngơ ngác, không rõ mình mơ hay tỉnh. Cố hình dung nhưng không thể nào nhớ được những gì đã xảy ra. Anh gắng gượng mở to mắt và nhận ra khuôn mặt gầy rộc, sạm đen của thuyền trưởng Lê đang cúi xuống. Hình như có cả chính trị viên Lượng bên cạnh, và cô Sáu Thùy đứng phía sau Lê. Những người ấy như một nơi nào xa lạ hiện lên, hư hư, thực thực. Hải muốn trở mình ngồi dậy, nhưng không sao nhấc nổi đầu. Chợt anh quơ tay sang cạnh, đôi môi khô rộp mấp máy:
- Mừng đâu?
Lê cầm lấy tay Hải, ra hiệu cho anh nằm im. Đôi mắt Hải lơ láo nhìn bốn phía. Anh đã nhận biết mình đang nằm trên tấm phản trong một cái hang. Phía cửa hang có ánh sáng và ngoài kia, trời vẫn nắng.
- "Đây là đâu, sao có sự lạ thế này? " - Hải tự hỏi. Anh đưa mắt nhìn lướt khắp vòm hang. Trí nhớ chưa ổn định khiến anh không thể phân biệt mọi điều. Anh thấy ngỡ ngàng và khó hiểu.
- Anh Hải, chúng ta đang ở trong căn cứ của du kích - Lê cúi xuống sát khuôn mặt Hải, nói khẽ.
Hải đã nhận ra giọng nói quen thuộc. Anh cảm thấy có cái gì gần gũi, an tâm.
- Mừng đâu? - Hải hỏi một cách khó nhọc.
- Anh uống chút nước cháo nhé?
Hải không trả lời. Đôi mắt trân trân nhìn lên nóc hang. Hình ảnh những ngày qua chập chờn, chắp nối.
Tất cả đều mơ hồ, xa xăm. Anh cố gắng xoay khuôn mặt héo khô nhìn về phía cửa hang. Ngoài kia, nơi cánh rừng, nắng đổ tràn lên cây. Anh nhớ là mình nằm cạnh Mừng, trong một cái hang, nhưng không phải là cái hang này, đó chỉ là một vòm đá lưng chừng núi. Mừng đang kể cho anh nghe về mẹ. Sau đấy hai người ăn hết một tổ kiến; Hải đã nhường cho Mừng những trứng kiến trắng, mẩy như hạt gạo. Phải rồi và hai người đã uống nước, uống nước suối! Không, không phải nước suối hình như có ai rót nước từ bình tông vào miệng. Sao kỳ lạ thế? Hải uống những giọt sương li ti đọng trên cỏ chứ nhỉ... Máy bay à? Hải ngơ ngác lắng nghe. Tiếng động cơ rõ dần... Tiếng động ấy khiến Hải hoảng sợ. Nó đánh thức trong anh hình ảnh về một chiếc trực thăng.
- Máy bay à? - Hải hốt hoảng hỏi to.
- Máy bay - Lê trả lời và làm một cử chỉ như bảo rằng cứ an tâm.
Đôi mắt Hải chợt ánh lên vẻ hoảng loạn và anh hét to:
- Đừng để nó thả thang dây xuống!
Rồi anh nằm đờ dại, lo sợ. Hai tay quờ quờ lần kiếm vật gì miệng giục rối rít:
- Súng đâu? Kìa, bắn! Bắn chết chiếc máy bay ấy đi!
Lê và Lượng cố giữ cho Hải khỏi vật vã. Thân hình gầy xọp, Hải nằm im, mắt nhắm nghiền, hơi thở gấp gáp. Rồi anh ngất lịm.
Sáu Thùy vội ghé tai lên ngực Hải.
- Tim đập yếu lắm! - Cô lo lắng nói.
- Còn thuốc trợ sức không? - Lê hỏi.
- Còn ống cuối cùng.
Sáu Thùy trả lời và vội vã lại bên chiếc hòm gỗ, lấy hộp sắt tây trong đó có ống tiêm và ống thuốc duy nhất.
Trong hang yên lặng. Có mùi cồn và mùi long não.
Phía ngoài, tiếng máy bay phản lực vân rú ầm ào và chốc chốc tiếng bom dội lên. Cánh rừng đang bén lửa.
Hải tỉnh dần, hơi thở đều hơn. Anh hỏi bâng quơ:
- Thằng Mừng chết rồi à?
Lê đưa tay sờ lên trán Hải: đầu Hải nóng hầm hập.
Giờ thì Hải nhớ ra tất cả. Duy có điều này Hải chưa hiểu: Ai đã đưa anh đến đây và đưa bằng cách nào. Hải muốn hỏi, nhưng cảm thấy không đủ sức nữa. Cuống họng anh rát khô, miệng đắng ngắt.
- Nước! - Anh rên khẽ.
- Anh ấy biết đòi uống rồi! - Sáu Thùy reo lên mừng rỡ, cô vội vã mang ca nước tới.
Lê và Lượng đỡ đầu Hải cao lên. Hải uống từng ngụm, vẻ thỏa mãn.
- Chúng ném bom à? - Hải hỏi, giọng đã tỉnh táo.
- Chúng ném bom!
- Ở đâu thế?
- Chúng bỏ bừa ngoài rừng... Anh còn yếu lắm anh Hải ạ.
Hải nằm im. Những gì xảy ra, lúc này mới trở về trong trí nhớ anh một cách đầy đủ. Anh và Mừng đã gặp địch... Một chiếc trực thăng bay tới... Mừng chơ vơ trên không và khẩu súng trong tay anh bật nẩy lên... Anh ngã xuống cạnh Mừng. Tại sao thế nhỉ? Tại sao mình lại bắn nó? Thằng Mừng chết thật rồi! Nó ở đâu? Ai chôn?
- Nên để cho anh ấy nằm yên một mình tốt hơn - Sáu Thùy đề nghị.
Vừa lúc ấy có người vào hang báo rằng Ba Huỳnh cho gọi Lê và Sáu Thùy gấp.
Hai người vội rời hang. Lượng ngồi lại với Hải.
- Địch đang càn lên! - Ba Huỳnh thông báo khi Lê và Sáu Thùy bước vào một vòm hang nhỏ, khuất phía sau núi - Tôi đã bố trí lực lượng các ngả.
Phương châm của ta: tránh địch là chủ yếu, nhưng không để địch vào cứ.
Lê cùng Sáu Thùy xách tiểu liên đi về phía chân núi. Lúc này tiếng súng đã rộ lên. Bọn địch sau những loạt bom, bắt đầu xua quân tràn vào khu rừng. Sức chống trả của du kích và dịa hình đã buộc chúng phải chùn lại.
Gần trưa, tiếng súng thưa hơn. Nhưng đến chiều, địch lại cho quân lên.
Sáu Thùy nép bên gốc cây, điểm từng loạt AK.
Rồi hai người vọt sang ngọn đồi bên cạnh.
Đang bước, chợt Sáu Thùy loạng choạng, cô gục xuống, bíu vào một thân cây. Lê nhào tới.
- Sao vậy, Sáu?
Khuôn mặt cô đẫm mồ hôi, tái nhợt.
- Bị thương à? Lê lo lắng hỏi.
Sáu Thùy lắc đầu.
Lê hiểu rằng Sáu Thùy đói quá, kiệt sức nên lả. Anh vội kéo tay cô quàng lên vai mình, dìu tới bên một con suối. Đã mấy hôm nay du kích và anh em thủy thủ chỉ ăn rau tàu bay, môn dốc. Sáng nay mỗi người có thêmbát cháo. Sáu Thùy kín đáo sẻ hết phần mình sang ăng-gô của Lê. Khi phát hiện ra, Lê bực. Anh đã to tiếng, nhưng thấy Sáu Thùy khóc, anh ân hận.
- Lần sau cô Sáu đừng làm thế nữa! - Lê nói nhỏ, tìm cách làm lành.
- Em ăn rau và môn quen hơn.
Lê định nói: có chục thủy thủ, cô Sáu chỉ nhường cho tôi không tiện. Nhưng anh im lặng. Không phải anh không nhận ra tình cảm của cô đối với anh, song anh nghĩ đó chỉ là sự quý mến đơn thuần trong quan hệ bạn bè. Mấy lần anh kể với Sáu rằng anh đã có người yêu. Sáu lườm: "Nói dóc!". Cô hỏi, con gái khu Năm khô khan phải không? " Những người như Sáu Thùy sao lại khô khan!". Sáu Thùy cười và Lê nhận ra sau câu trả lời của anh, cô rất vui. Có lần Lê nghe Ba Huỳnh hỏi cô: "Thằng Lê muốn làm rể khu Năm sao Sáu? Trông mày với hắn đẹp đôi lắm. Cứ như sam... ". "Chú ủng hộ hả, chú Ba?". "Chớ sao? Tao ủng hộ cả hai tay". Từ ngày ấy, Lê biết Sáu Thùy chăm sóc đến anh hơn. Cô thường nhường phần ăn ít ỏi của mình cho anh. Và thỉnh thoảng lại gọi riêng anh ra, lúc cho con cua luộc, lúc nắm quả lạc tiên...
Nắng đã nhạt dần. Địch bắt đầu thu quân. Khu rừng trở lại yên tĩnh.
Nghỉ một lát, Sáu Thùy đỡ chóng mặt. Cô ngồi tựa gốc cây, nhìn xuống dòng suối.
- Sáu Thùy đói hả? - Lê hỏi.
- Anh cũng đói, đúng không?
- Ăn hai suất cháo, sao đói!
Sáu Thùy cười. Đôi mắt sáng lên. Cô nhìn Lê và trên gương mặt nhợt nhạt, thoáng một niềm vui.
Mặt trời khuất hẳn sau núi thì hai người lần về tới chỗ ở của đội. Bát cháo nấu với rau tàu bay khiến Sáu Thùy tỉnh táo. Cô lại nói, lại cười và lại đùa nghịch.
Đội công tác của Ba Huỳnh ở trong khu rừng rậm. Những ngôi nhà, hay đúng hơn, những mái lán nép rải dưới chân mấy ngọn đồi. Ít khi cánh du kích ở trong lán. Họ mắc tăng, võng ngủ ngoài rừng. Ngủ ngoài rừng mát, thoáng đãng và họ quen với cuộc sống giản đơn như thế. Mái lán chỉ để trú lúc mưa. Mấy ngày nay đội công tác và nhóm thủy thủ, theo lệnh Ba Huỳnh phải ngủ trong hang. Nghi rằng xung quanh khu vực tàu nổ, có kho tàng Việt Cộng, địch rải bom xuống. Tiếng phản lực gầm rít suốt ngày. Bom xối khắp khu rừng, vào cả khu vực đóng quân của đội...
Cắt đặt xong việc canh gác, Ba Huỳnh đi về chỗ ởcủa mình. Ông ngồi bên ngọn đèn dầu vặn nhỏ. Địch thôi càn, nhưng không có nghĩa đã hết khó khăn... Hai du kích bị thương. Mái lán cháy. Lương thực dự trữ cạn. Việc tiếp tế bị tắc. Khẩu phần ăn của mỗi người giảm xuống dưới mức tối thiểu. Gạo trong kho chỉ đủ nấu cháo một cách dè sẻn. Ba Huỳnh rất áy náy. Đội du kích của ông sa vào cảnh thiếu thốn, đói khát không có gì đáng ngạc nhiên, có thời mấy tháng liền chỉ ăn rau tàu bay và chỉ chuối. Còn anh em thủy thủ? Sức họ yếu quá. Người nào cũng gầy nhom, xanh rớt. Những ngày chống chọi với địch vừa qua khiến anh em sút nhanh. Nhìn những gương mặt vàng võ mỗi ngày chỉ húp hai bát cháo nấu lõng bõng với rau tàu bay, Ba Huỳnh không cầm lòng được. Nhưng làm thế nào? Cái đói vốn là bệnh kinh niên ở vùng này. Vài ba lần Ba Huỳnh cử người lên xin tiếp tế, đều được trả lời rang mấy tháng nay bộ đội cũng chỉ ăn rau tàu bay đánh giặc. Đang thời kỳ địch làm gắt, chúng tăng cường gom dân vào ấp chiến lược và ném bom, càn nống ra căn cứ, cắt mọi đường tiếp tế dồn ta vào thế bí. Vì thế mỗi một đơn vị phải khắc phục, tự lo lấy phần lương thực. Cái đói đang là mối de dọa của toàn mặt trận. Tình trạng này không phải chỉ ngày một, ngày hai. Đói còn kéo dài. Đừng có trông chờ và ỷ lại cấp trên. Ba Huỳnh biết không còn cách nào khác là phải xoay xở. Nhưng xoay thế nào? Có nên vào Hòn Hàng, móc nối với cơ sở để đưa gạo ra? Nhận được gạo không khó, nhưng đưa ra bằng lối nào? Bọn địch thừa khôn ngoan để hiểu rằng du kích đang đói đang cần gạo. Chúng ra lệnh chắn mọi nẻo vào rừng. Chỉ phát hiện một lon gạo mang trong người, chúng bắn liền. Nhưng chẳng lẽ bó tay chịu chết? Lại còn thuốc nữa. Phải có thuốc để chữa bệnh cho mấy thủy thủ và hai du kích bị thương. Đã hơn ba ngày nay Hải nóng li bì, lúc mơ, lúc tỉnh, nói lảm nhảm suốt. Không một viên thuốc, tình trạng này kéo dài tính mạng anh ấy sẽ ra sao? Ba Huỳnh lo lắng. Trong đầu ông lúc nào cũng chỉ nghĩ đến gạo và gạo!
Hôm sau, địch ngừng ném bom. Ba Huỳnh triệu tập Quế, Sáu Thùy và các nhóm trưởng lên chỗ mình. Họ ngồi trước cửa hang, nơi có cây phủ um tùm. Ánh nắng soi rõ khuôn mặt Ba Huỳnh. Đôi mày nhíu dính vào nhau thành một vệt đen chạy ngang trên mắt. Cái cằm vuông bạnh ra. Da sạm cháy.
- Chúng ta đã cạn lương thực - Ba Huỳnh bắt đầu nói, không riêng gì ta đói, nhiều nơi trong vùng bị đói. Bọn địch rõ điều ấy và đang âm mưu tập trung lực lượng hòng tiêu diệt chủ lực của ta trong vài tháng tới. Trên chỉ thị, bằng mọi giá chốt giữ ở đây để tiếp tục nhận vũ khí từ miền Bắc đưa vào. Nhưng để đứng vững, chúng ta phải sống, phải có cái ăn. Điều ấy càng trở nên cấp bách vì chúng ta có thêm chục thủy thủ. Anh em không chỉ đói mà còn ốm yếu, lại có người tính mạng đang bị đe dọa. Vì vậy, phải tự kiếm ra lương thực. Đó là điều tôi muốn bàn với các đồng chí.
Mọi người ngồi lặng. Những điều ấy, mỗi du kích đã ý thức được. Có điều, kiếm lương thực bằng cách nào, còn bí tắc. Không thể ngày này qua tháng khác chỉ ăn rau để sống. Mà rau cũng sẽ đến lúc sạch trụi. Thứ lương thực, dù chỉ để cầm hơi của thiên nhiên ban cho, chẳng phải vô hạn.
- Tôi thấy cần đưa vào cơ sở trong đồn Vạn Hải - Quế nói - anh Hiến có thể giúp.
- Đó là một ý kiến. Anh Quế có thể cho biết cụ thể hơn không?
- Phương hướng là vậy, còn cụ thể, tôi cũng chưa nghĩ ra.
- Sẽ có gạo? - Sáu Thùy nói giọng tự tin - Tổ của cháu sẽ đảm nhận việc đó. Nhưng làm sao ta đưa được ra cứ không lộ?
- Vấn đề cốt tử!
Cuộc họp kéo dài. Mọi phương án đều được nêu ra, bàn cãi. Cuối cùng Ba Huỳnh đành kết luận rằng, trước hết, phải cử người vào Hòn Hàng nắm tình hình để có những quyết định phù hợp. Nhiệm vụ ấy giao cho cô Ngân, người có gia đình buôn bán ở chợ Thương Long và cô Mười, lâu nay vẫn sắm vai cặp bồ với trung sĩ Hiến ở đồn Vạn Hải - Một ngụy binh giác ngộ, vẫn cung cấp tình hình địch cho ta - gài người có đầy đủ giấy tờ hợp pháp, riêng cô Mười thì quá quen với đám lính trong thị trấn.
Sáng hôm sau, Quế cùng một du kích đưa Ngân và Mười tới bìa rừng rồi quay lại. Hai cô mượn hon đa, cưỡi về Hòn Hàng. Việc đầu tiên, Ngân tìm cách mua thuốc Tây, còn Mười, sau khi sắm ít trái cây, lấy hon đa đi xuống đồn Vạn Hải.
- Ủa, cô Mười hôm nay diện quá há! - Tên lính gác nhăn nhở cười, hắn đến cạnh chiếc hon đa của cô gái dựng trước cửa đồn - Trung sĩ Hiến tuổi chó mà hên, nghe...
- Anh cho em gặp bồ, ha! - Mttời nở nụ cười thật tươi rồi bước tới vọng gác, đưa tên lính bao Cáp-tăng và mấy trái cây - Anh xài cho vui.
Mắt tên lính sáng lên.
- Chà, cô Mười vẽ chuyện, quà cáp chi... Cô chờ chút xíu.
Một lát sau, Hiến ra. Anh còn khá trẻ, chừng hai lăm tuổi, bên má hằn một vết sẹo, dấu tích của trận càn năm ngoái. Anh đưa túi trái cây vào cho tụi lính, khoe là quà của bồ, rồi trở ra, cùng Mười đi về phía bãi biển.
- Anh em mình ở cứ hết lương thực, mấy bữa nay chỉ ăn rau - Mười nói khi ra đến trảng cát.
- Tui biết. Sắp tới chúng càn lên núi nữa đó - Hiến nói nhỏ - Chúng bảo ba thằng Việt Cộng ăn rau, ăn cỏ, đi trên cọng đu đủ không gãy, làm sao đánh chác, sắp hết hơi rồi.
- Có cách chi tiếp tế cho đội không, anh Hiến?
- Chúng làm riết lắm, ai ra khỏi thị trấn cũng bị khám xét.
- Anh ra không bị khám chớ?
- Chúng có từ ai. Với nữa một mình, mang được bao nhiêu... - Hiến nghĩ một lát, rồi bảo- Chỉ có cách này.
- Cách chi?
- Nhưng phải liều, phải táo bạo.
- Anh cứ nói!
- Thỉnh thoảng, có một đoàn xe chở lương thực xuống Nha Trang. Anh em mình tìm cách chi mà đón được...
- Bao giờ lại có chuyến như thế?- Mười dừng lại, hỏi nhanh.
- Chưa biết, nhưng không dễ đâu. Lính áp tải đông lắm. Mà xe lương thực lại nhiều, thường những hơn chục chiếc, mình kham sao nổi... Lộ ra, lần sau khó làm ăn.
- Bây chừ ri, hí! Mười về báo cáo lại chú Ba, còn anh nắm thiệt chắc hồi nào có đoàn xe, chúng đi vào giờ nào... Thế hỉ?
- Tin cho ai?
- Cứ báo cô Tư bán bánh xèo ở chợ như mọi bữa.
- Được! Cô Mười nè, còn cái nguyện vọng xin ra cứ của tui.
- Chú Ba biểu anh cứ ở lại đồn có lợi cho du kích hơn. Nhiệm vụ nào cũng là cách mạng...
- Chà, biết, nhung cứ bận bộ đồ này tới thị trấn, bà con nhìn vô khinh bỉ, tôi ớn thấy mồ. Cô về báo với chú Ba cho tui ra núi đi.
- Bộ anh muốn đội du kích mù tịt về tình hình địch sao?
- Khó quá ha...
Hai người sánh vai đi về phía đồn. Cô Mười cầm tay Hiến, nói cười tíu tít.
Hiến vào, Mười còn nán lại ăn chuyện với tên lính gác một lúc lâu. Rồi cô lên xe.
- Bai nghe, cô Mười. Thỉnh thoảng nhớ ghé thăm tụi tui
- Dạ! Bai! Bai!
Mười đưa tay vẫy và cho xe rú ga.
Ngân chờ Mười trong quán giải khát cạnh chợ. Cùng ngồi với cô, có hai tên lính. Chúng đang bám Ngân tán tỉnh. Thấy Mười buộc vào, ngồi xuống bàn, gật đầu chào, mắt hai tên lính rực lên.
- Bạn em đó! - Ngân giới thiệu, rồi cô kêu - Cho li cà phê nữa nghe.
- Trời ơi, sao kỳ lạ vậy? Bọn anh cũng hai đứa, tụi mình cặp bồ ngon ha, đang lo lẻ chớ...- Một tên lính bảo và đón cốc cà phê từ bà chủ quán, đặt trước mặt Mười - Mời người đẹp!
Ngân đưa mắt liếc tên lính:
- Cặp bồ, thiệt chớ? Mấy ảnh thiếu chi bồ.
- Tụi anh cô đơn mà...
- Dóc.
- Đừng nói vậy, tội nghiệp.
- Vậy tụi mình đi chơi nghe.
- Đi đâu cô hai? Được đi với hai em cùng trời, tụi này có chết cũng không ngán lận.
- Hai anh đưa tụi em ra ngoài thị trấn hưởng chút không khí trong lành...
- Ra ngoài thị trấn! Tuyệt! Các em là tay chơi sành đó! Tiếc quá!
- Răng?
- Tụi này sắp phải về - Một tên bảo - Ngày mai được không?
- Vậy chớ hai anh không chiều tụi em được sao? Vậy mà bảo cùng trời cũng đi. Chỉ cà trớn...
- Lính mà, em!
- Cặp bồ với mấy ông lính ớn thiệt - Ngân ngúng nguẩy, cô ngồi xoay lại, nhìn ra ngoài - Lúc nào cũng bận, cũng bận. Thôi dẹp, dẹp...
- Tụi anh bận mà, sắp tới giờ gác rồi.
- Mấy giờ có mặt?
- Nửa tiếng nữa.
- Nửa tiếng nữa, bọn anh dư sức tiễn bọn em một quãng. Hãy xứng đáng làm đàn ông một lần thử coi.
- Đi với hai em một quãng thì được. Nào, mời hai em ra xe. Tụi anh hứa ngày mai đưa hai em đi thiệt xa... vô rừng nghe...
Bốn người ra khỏi quán. Hai chiếc hon đa nổ máy, vòng qua chợ, ra đường cái. Hai cô gái ngồi phía sau, ôm eo hai tên lính ra chiều âu yếm.
Đi tới chiếc ba-ri-e ở rìa thị trấn, tên lái chiếc hon đa nam đưa tay lên búng đánh tách một tiếng, lập tức cái cọc chắn sơn loang lổ nhấc lên. Hai chiếc xe vút qua.
- Chia tay ở đây được chưa? - Tên lái hon đa nam quay lại nói với Ngân khi đã đi khỏi thị trấn chừng ba cây số.
- Hẹn ngày mai nghe - Ngân la lớn Đi chơi chỉ hai đứa con gái, buồn muốn chết luôn.
Tên lính cười ồ ồ rồi phanh xe dừng lại. Chiếc hon đa nam vòng về phía thị trấn. Chiếc hon đa nữ mở tốc độ, chạy miết.
- Kiếm được thuốc chớ, Ngân? - Mười hỏi.
- Rồi! Lại có mấy lon nếp để nấu cháo cho anh Hải nữa đó.
- Mày giỏi thiệt. Gặp tụi này hồi nào?
- Ở chợ. Biết hai cha bám, tao nghĩ: bọn này được việc đây. Bèn quay lại, nhoẻn cười. Hai cha lập tức gạ vô quán
- Nhanh trí đó. Để tụi lính gác khám thấy gạo, thấy thuốc trong người nguy chớ.
Tới chỗ ngoặt vào rừng, chiếc xe giảm tốc độ. Và khi biết trên đường không có người qua lại, Ngân cho xe quẹo vào, mở hết ga, chiếc xe vọt biến mất.
Quế đón họ ngay cạnh bìa rừng.
Sau khi nghe Mười báo cáo lại tình hình, Ba Huỳnh họp các nhóm trưởng để bàn bạc. Ông quyết định chiếm một phần lương thực trên đoàn xe mà Hiến sẽ báo cho biết. Ba Huỳnh nêu phương án. Lực mình ít, chỉ chặn chiếc xe sau cùng.
- Nhưng làm sao để chiếc xe đi trước không phát hiện ra là ta đã chọn chiếc xe cuối, chú Ba? - Có tiếng hỏi.
- Đó! Các đồng chí bàn coi cách chi không?
- Tui có ý kiến! - Quế lên tiếng - Ta phục ở chỗ đèo Mông Máng, nơi có đường cua vòng vèo, lại bị núi chắn, xe trước khó lòng nhìn thấy xe sau.
- Rồi răng? - Người ngồi bên cạnh hỏi.
- Còn răng nữa! Ném lương thực xuống, giấu tạm đâu đó đêm mình ra lấy.
- Còn chiếc xe?
- Anh không biết đẩy nó xuống vực à?
- Hay!
- Ai có ý kiến chi nữa hè? - Ba Huỳnh gặng.
Mọi người im lặng. Có lẽ đó là cách hợp lý nhất.
- Rồi đó! - Ba Huỳnh nói - Có điều ri, tôi bổ sung thêm: chúng ta không đẩy chiếc xe xuống vực ở nơi nó dừng lại. Sau khi đã lấy xong lương thực, chiếc xe vẫn phải tiếp tục chạy theo đoàn xe. Các đồng chí rõ ý tôi chớ?
- Rõ, rõ! - Quế trả lời.
- Anh Quế vẫn chưa quên nghề lái xe?
- Chú Ba cứ an tâm...
Một tuần sau, được cơ sở ở thị trấn báo cho biết chi tiết Ba Huỳnh lập tức triển khai công việc.
Vào một buổi sáng, khi sương mù còn chưa tan trên đỉnh đèo Mông Máng, một đoàn xe quân sự, có lính ngồi trên thùng, nối nhau từ phía bắc, hướng theo quốc lộ Một, xuôi xuống phía nam.
Chiếc xe thứ nhất rù rì bò lên dốc rồi thận trọng lượn sát chân núi, xuống dốc. Chiếc xe thứ hai tiếp phía sau. Rồi chiếc thứ ba... Tất cả hành động đó đều không lọt qua mắt anh em du kích.
- Cảnh giới hai đầu tốt chớ, Quế? - Ba Huỳnh hỏi khẽ.
- Tổ của Sáu Thùy đảm nhận việc đó.
Chiếc xe cuối cùng vừa chạm đỉnh dốc thì phanh lại: Một tiểu đội quân cánh chặn ngay phía trước.
- Chở chi? Đi mô? Cho coi giấy tờ? - Ba Huỳnh bước tới trước mũi xe hách dịch.
Tên sĩ quan từ trên ca-bin nhảy xuống, chưa kịp trình bày thì Ba Huỳnh hất hàm ra hiệu:
- Khám xe?
Tiểu đội quân cảnh trèo nhanh lên thùng. Và rất nhanh, những tên lính áp tải bị những khẩu AR.15 gí vào ngực.
- Bỏ súng! Xuống hết! - Một người ra lệnh.
Tên sĩ quan không khỏi ngạc nhiên khi thấy Ba Huỳnh rê khẩu "côn" vào mình.
- Trói tất cả lại - Ba Huỳnh lệnh.
Mọi người hối hả vần những bao gạo xuống đường. Anh em du kích từ các bụi rậm chạy ra, nhanh chóng vác đi. Gạo được giấu vào những hốc núi cạnh đấy.
Dưới hai chân dốc, xe đi trên đường đều bị "quân cảnh" ách lại để khám xét và kiểm tra giấy tờ.
Việc xem xét, chất vấn làm một cách chậm chạp. Còn việc bốc gạo ở xe làm tiến hành hết sức nhanh.
Khi trên xe hết hàng, Quế và một "quân cảnh" nhảy vào ca-bin và mở hết tốc độ, đuổi bám đoàn xe trước mặt. Nửa tiếng sau, đến vị trí mà Quế nghĩ là thuận lợi, anh đưa ôtô sát một bờ dốc, rồi hai người nhảy xuống ca-bin. Họ ghé vai phía sau, ẩy mạnh. Chiếc ôtô lỡ chớn, lao sầm xuống vực.
"Bây giờ chúng mày có thể quay lại đây mà tìm đồng bọn". Quế và người du kích lẩn nhanh vào rừng.
Người Của Biển Người Của Biển - Người Của Biển