Nguyên tác: The Scarecrow Walks At Midnight
Số lần đọc/download: 618 / 18
Cập nhật: 2019-07-22 20:00:49 +0700
Chương 29
Đó là điều cuối cùng tôi có thể nói.
Đôi bàn tay rơm rạ vẫn cứ siết chặt lấy cổ tôi, rồi quật tôi nằm ngửa xuống đất. Tên hình nhân nằm đè cả vào mặt tôi. Tôi càng giãy giụa mạnh bao nhiêu thì càng bị giữ chặt xuống dưới đất bấy nhiêu. Người tôi cứ lả dần đi.
— Buông con bé ra! Buông con bé ra! – Tôi nghe thấy Henry hét lên.
Tôi không thể ngờ được rằng lũ hình nhân này lại có một sức lực phi thường đến thế. Trong một cố gắng tuyệt vọng, tôi ngóc đầu dậy…
Đó cũng chính là lúc tôi nhận ra hai dải ánh sáng lờ mờ màu da cam đang dần dần tiến về phía chúng tôi. Và giữa hai điểm sáng ấy, tôi thấy rõ cái đầu của Stanley. Tôi còn trông thấy rõ những nét cứng cỏi và quả quyết trên khuôn mặt nó.
Tôi dùng hết sức đạp một cú thật mạnh vào tên hình nhân khiến nó lăn nhào sang một bên.
— Stanley, lại đây đi! – Tôi hét to.
Stanley cầm hai bó đuốc đang rực sáng trên tay. Đó chính là những ngọn đuốc mà tôi đã trông thấy trong nhà kho.
— Tớ đã giữ những bó đuốc này để dùng trong trường hợp cần thiết. – Stanley nói rất nhanh.
Hình như lũ hình nhân đã cảm thấy sự nguy hiểm đang đến gần. Chúng buông ngay con mồi ra và chuẩn bị bỏ trốn.
Nhưng Stanley đã nhanh hơn chúng. Nó quay ngọn đuốc trên tay như động tác đánh bóng chày.
Một hình nhân bị bén lửa. Rồi một mạng thứ hai. Tiếp đó là mạng thứ ba, rồi thêm một mạng nữa.
Bằng một động tác thật dứt khoát, Stanley vung tay ném một bó đuốc đi. Chỉ cần thế thôi cũng đủ để làm bùng lên một ngọn lửa dữ dội trong đêm.
Những thân hình rơm rạ đều bị bắt lửa chỉ trong có vài tích tắc đồng hồ. Những mảnh áo măng tô, những vành mũ vải cũng chẳng tồn lại lâu được mấy nỗi.
Đám hình nhân dù đã chạy lòng vòng theo các ngả, song chẳng có mống nào thoát khỏi ngọn lửa hung bạo. Chúng đổ vật xuống bãi cỏ, mặc cho thần lửa liếm dần mà không có một tiếng kêu.
Chúng tôi ngây người ra, vừa thích thú vừa sợ hãi ngắm nhìn cảnh tượng chưa một lần xảy ra trong đời này.
Tôi và Mark chạy tới chỗ Stanley. Nó đang mải ngắm nhìn lũ hình nhân bị chết cháy với ánh mắt giận dữ, tay vẫn còn giữ một cây đuốc cháy dở.
Cảnh tượng trên chỉ kéo dài chừng một phút. Lũ hình nhân dữ tợn khi nãy giờ chỉ còn là những đám tro tàn.
— Thế là hết! – Bà nội tôi khẽ reo, mắt quay sang nhìn Stanley.
— Chuyện này sẽ chẳng bao giờ xảy ra nữa, không bao giờ nữa! – Henry đứng lẩm bẩm, tay vẫn khư khư ôm lấy quyển sách ma thuật.
Hôm sau, bầu không khí trong trang trại trở lại hoàn toàn yên tĩnh.
Mark lười biếng nằm đọc truyện tranh trên chiếc võng mắc ngoài vườn. Ông bà nội đang ngủ trưa.
Stanley lên thành phố nhận thư.
Chú Henry đang ngồi trong bếp, mắt dán vào quyển sách ma thuật, miệng lẩm bẩm đọc từng dòng theo ngón tay trỏ.
“Sẽ không bao giờ còn chuyện như thế nữa”, – ông luôn mồm nhắc đi nhắc lại câu nói ấy trong bữa trưa. – “Đó là bài học nhớ đời cho mình. Mình sẽ không bao giờ làm cho lũ hình nhân ấy sống lại nữa. Và mình sẽ không bao giờ đọc lại chương sách nói về con ngoáo ộp đó.”
Buổi chiều, Henry lại bắt đầu ngồi lì đọc sách trong bếp… Chắc chắn là ông đang đọc sang một chương mới của cuốn sách quỷ quái ấy.
Tôi nằm xoài ra trên ghế dài trong phòng khách, tai vểnh lên nghe những lời lầm rầm như đọc kinh của Henry. Rồi tôi nghĩ lại đêm hôm qua, cái đêm kinh hoàng mà suốt đời tôi không thể quên được.
“Cũng may mà mọi chuyện đã kết thúc, – Tôi thầm nghĩ. – cuối cùng thì mình cũng đã có thể yên tâm mà chơi hết vụ nghỉ hè này.”
Thật là hạnh phúc khi có được một bầu không khí thanh bình như hôm nay. Chỉ có một mình tôi trong phòng khách. Chỉ mình tôi được nghe những tiếng rì rầm đều đều như lời ru của chú Henry.
Chỉ có một mình tôi với con gấu bông nhồi bên tường…
Chỉ một mình tôi được nhìn thấy nó bất ngờ chớp mắt, hếch mõm, bước xuống khỏi bục xi măng, hai chân trước giơ cao phô ra những móng vuốt nhọn hoắt cùng với những tiếng gầm gừ ghê rợn.
Chỉ một mình tôi nghe thấy những tiếng réo lọc xọc trong cái dạ dày rỗng tuếch của con gấu khi nó trợn đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía tôi. Và cũng chỉ một mình tôi hiểu được rằng nó đang là một kẻ đói khát sau một thời gian dài bất động.
— Chú Henry! – Tôi rú lên như xé vải. – Chú Henry, chương sách chú đang đọc là cái gì vậy?