Số lần đọc/download: 1286 / 42
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Chương 29
“Đ
ó là trước đây, giờ là thực phẩm. Hãy cập nhật thông tin đi Dex!” Trong vài năm qua, người bạn cùng phòng cũ của Dexter đã thay đổi gần như không thể nhận ra. Kinh doanh thành công, vóc người to lớn và sống rất năng động, anh ta đã chuyển từ lĩnh vực tân trang máy tính, bằng cách bán lại doanh nghiệp đó với một khoản lãi kếch sù, sang chuỗi cửa hàng bán sanwich “Natural Stuff.” Giờ đây, với chòm râu dê nhỏ được cắt tỉa gọn gàng và mái tóc cắt sát đầu, anh ta là điển hình của một doanh nhân trẻ đầy tự tin và ăn mặc đẹp. Callum giật mạnh tay áo của bộ vest được cắt may khéo léo, và Dexter tự hỏi liệu đây có đúng là cậu bạn người Ai-len gầy gò đã từng ngày nào cũng chỉ mặc độc một chiếc quần trong suốt ba năm trời.
“Mọi thứ đều là hữu cơ, mọi thứ đều tươi mới, công ty mình sản xuất nước trái cây và nước ngọt theo đơn đặt hàng, thu mua cà phê trực tiếp từ người trồng trọt. Mình hiện có bốn chi nhánh, và tất cả lúc nào cũng đông khách, thường xuyên như thế. Mình phải đóng cửa lúc ba giờ vì giờ đó chẳng còn thực phẩm để bán. Dex này, mình nói cho cậu biết nhé, văn hóa ẩm thực của đất nước này đang thay đổi, mọi người muốn những thứ ngon hơn. Không ai còn muốn một lon Tango và một gói bim bim nữa. Họ thích những món cuộn thực phẩm tươi, nước đu đủ, tôm càng...”
“Tôm càng?”
“Trong bánh mì kiểu Ấn với rau cải lông. Nói nghiêm túc, tôm càng chính là bánh sandwich trứng của thời đại chúng ta, rau cải lông xà lách búp. Nuôi tôm càng không hề tốn kém, chúng phát triển theo cách cậu không thể tin được, chúng rất ngon, món tôm hùm của người nghèo! Này, lúc nào đó cậu nên ghé qua cửa hàng của mình để chúng mình cùng bàn về nó.”
“Về tôm càng?”
“Về việc làm ăn. Mình nghĩ có thể có rất nhiều cơ hội cho cậu.”
Dexter ấn sâu gót giày xuống đám cỏ. “Callum, cậu đang tạo việc làm cho mình ư?”
“Không, mình chỉ nói, hãy ghé qua và...”
“Mình không thể tin là một người bạn của mình đang tạo việc làm cho mình.”
“... đến ăn trưa. Không nói về tôm càng chết tiệt đó nữa, một nhà hàng. Mình đãi.” Anh ta choàng một cánh tay vạm vỡ qua vai Dexter, và hạ giọng nói, “Dạo này mình không thấy cậu xuất hiện trên ti vi mấy.”
“Đó là vì cậu không xem truyền hình cáp và vệ tinh. Mình dẫn nhiều chương trình trên truyền hình cáp và vệ tinh.”
“Chẳng hạn như?”
“Ừ, mình đang làm một chương trình mới có tên gọi là Thể thao Mạo hiểm. Môn lướt sóng, phỏng vấn những người trượt tuyết. Cậu biết đó, ở khắp nơi trên thế giới.”
“Vậy là cậu phải đi đi lại lại rất nhiều à?”
“Mình chỉ giới thiệu cảnh quay. Phòng thu ở Morden. Đúng, mình đi lại nhiều lắm, nhưng chỉ đến Morden thôi.”
“À, như mình nói, nếu cậu thấy muốn có một sự thay đổi trong công việc. Cậu ít nhiều hiểu biết về thực phẩm và đồ uống, cậu có thể xoay xở tốt với mọi người nếu chú tâm vào nó. Kinh doanh là con người. Mình chỉ nghĩ có thể nó phù hợp với cậu. Chỉ có vậy.”
Dexter thở hắt ra một hơi dài, nhìn lên người bạn cũ của mình và tìm cách thể hiện sự không hài lòng đối với anh ta. “Cal, cậu đã từng ngày nào cũng chỉ mặc đúng một cái quần trong suốt ba năm.”
“Cách đây lâu rồi.”
“Cả một học kỳ, cậu chẳng ăn gì ngoài thịt băm đóng hộp.”
“Mình biết nói gì đây - mọi người đều thay đổi mà! Vậy cậu nghĩ sao?”
“Được thôi. Cậu có thể đãi mình bữa trưa. Nhưng mình cảnh báo với cậu là mình không biết gì về kinh doanh đâu.”
“Được thôi. Dù sao thì cũng tốt nếu có thể bắt kịp được thời đại.” Nửa như khiển trách, anh ta vỗ vỗ vào khuỷu tay Dexter. “Cậu chẳng liên lạc gì với mình cả.”
“Vậy sao? Mình bận mà.”
“Không bạn đến thế.”
“Này, cậu cũng có thể gọi cho mình mà.”
“Mình có gọi, thường xuyên ấy chứ. Nhưng cậu không bao giờ trả lời.”
“Mình không trả lời sao? Mình xin lỗi. Có nhiều việc phải suy nghĩ quá.”
“Mình có nghe về mẹ cậu.” Anh ta nhìn vào ly rượu của mình. “Mình rất tiếc. Mẹ cậu là người phụ nữ đáng yêu.”
“Chuyện đã lâu rồi.”
Đó là một khoảnh khắc im lặng, dễ chịu và ấm áp, khi họ nhìn quanh bãi cỏ thấy bạn bè cũ đang trò chuyện, cười đùa trong ánh nắng cuối chiều. Gần đó, cô bạn gái mới nhất của Callum, một cô gái nhỏ bé người Tây ban Nha rất ấn tượng, với một vũ công trong các video nhạc hip-hop, đang nói chuyện với Sylvie, lúc này phải khom người xuống để nghe cô ta nói.
“Thật vui lại được gặp Luiza,” Dexter nói.
“Mình không nên quá gắn bó với cô ấy.” Callum nhún vai. “Mình nghĩ chuyện với Luiza sắp kết thúc rồi.”
“Thế thì một số thứ vẫn không thay đổi.” Một nữ phục vụ xinh đẹp, tự tin trong chiếc mũ trùm kín đầu, bước đến rót rượu vào ly của họ. Cả hai nhìn cô nàng cười toe toét, bắt gặp người kia cũng đang cười và họ cụng ly vào nhau.
“Mười một năm đã trôi qua kể từ khi tốt nghiệp.” Dexter lắc đầu tỏ ý không thể tin được. “Đã mười một năm rồi. Sao lại nhanh đến thế nhỉ.”
“Mình thấy Emma Morley cũng ở đây,” Callum đột nhiên nói.
“Mình biết.” Họ nhìn qua thấy Emma đang nói chuyện với Miffy Buchanan, một kẻ thù không đội trời chung của cô nàng hồi còn học đại học. Dù ở khoảng cách xa, họ vẫn nhìn thấy răng của Emma đang nghiến chặt.
“Mình có nghe nói cậu và Em đã cãi nhau.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng giờ hai người đâu vào đấy rồi chứ.”
“Không chắc lắm. Để xem đã.”
“Đó là một cô gái tuyệt vời, Emma ấy.”
“Đúng vậy.”
“Gần đây cô nàng trông thật xinh đẹp.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Cậu đã từng...?”
“Không, suýt thôi. Một hay hai lần.”
“Suýt thôi sao?” Callum khịt khịt mũi. “Điều đó có nghĩa là gì?”
Dexter chuyển đề tài. “Nhưng cậu ổn chứ?”
Callum nhấp một ngụm sâm banh. “Dex, mình đã ba tư tuổi rồi. Mình có một cô bạn gái xinh đẹp, có nhà riêng, có công ty riêng, mình luôn nỗ lực với những gì mình yêu thích, mình kiếm đủ tiền.” Anh ta đặt tay lên vai Dexter. “Còn cậu, cậu thì có một chương trình đêm khuya trên truyền hình! Tất cả chúng ta đều sống tốt.”
Và phần vì niềm kiêu hãnh bị tổn thương, phần vì cảm giác muốn cạnh tranh lại trỗi dậy, Dexter quyết định nói với anh ta.
“Vậy... vậy cậu có muốn nghe điều gì đó hài hước không?”
Emma nghe tiếng hò reo của Callum O’Neill từ phía bên kia bãi cỏ và nhìn qua đúng lúc anh ta đang ôm đầu Dexter, dúi đầu Dexter xuống. Cô mỉm cười rồi quay lại với cô nàng Miffy Buchanan đáng ghét.
“Mình nghe nói cậu đang thất nghiệp,” cô nàng nói.
“À, mình thích nghĩ về bản thân như một người tự làm chủ.”
“Như một nhà văn?”
“Chỉ một hoặc hai năm, một kỳ nghỉ phép thôi.”
“Nhưng cậu thật sự chưa có tác phẩm nào xuất bản?”
“Chưa. Mặc dù mình đã được ứng một khoản nhỏ để...”
“Ừm,” Miffy nói vẻ hoài nghi. “Harriet Bowen đã xuất bản ba tiểu thuyết rồi.”
“Có, mình có biết. Nghe nói nhiều rồi.”
“Và cô ấy có ba đứa con.”
“À. Cậu cũng thế phải không?”
“Cậu đã gặp hai đứa nhà mình chưa?” gần đó có hai đứa trẻ mập mạp mới vừa chập chững trong bộ com lê ba mảnh đang bôi bánh vào mặt nhau. “IVAN, KHÔNG ĐƯỢC CẮN.”
“Chúng là những cậu bé đáng yêu.”
“Thật không? Vậy cậu chưa có đứa nào à?” Miffy hỏi, như thể hoặc là hỏi về cuốn tiểu thuyết hoặc về tình trạng hôn nhân của cô.
“Chưa...”
“Đang hẹn hò với ai chứ?”
“Không...”
“Không-ai sao?”
“Không ai cả...”
“Sắp hẹn hò với ai không?”
“Không...”
“Dù thế nào thì trông cậu xinh hơn rất nhiều so với trước đây.” Miffy nhìn lên nhìn xuống như thể đang cân nhắc việc mua cô tại một cuộc đấu giá. “Cậu đúng là một trong số ít người ở đây đã giảm cân! Ý mình là dù cậu chưa bao giờ quá béo, chỉ là mập ú, nhưng đúng là cậu đã giảm cân!”
Emma cảm thấy tay mình siết chặt ly sâm banh. “À, thật vui khi biết là mười một năm qua chẳng uổng công chút nào.”
“Và cậu từng có chất giọng miền Bắc rất nặng, nhưng giờ thì giọng cậu giống như mọi người.”
“Thật hả?” Emma kinh ngạc hỏi. “Đó là một điều hổ thẹn. Mình không cố sửa giọng nói đâu.”
“Nói thật là mình luôn nghĩ cậu làm ra vẻ thế. Cậu biết đó... làm bộ làm tịch...”
“Gì cơ?”
“Giọng cậu ấy. Cậu biết đó...! Mình nghĩ giọng cậu cứ như xát vào mặt mọi người. Nhưng giờ thì cậu đã nói bình thường rồi!”
Emma luôn ghen tị với những người có thể nói ra được suy nghĩ của họ, bộc lộ những gì họ cảm nhận mà không cần quan tâm đến sự tế nhị trong giao tiếp. Cô chưa bao giờ là một trong những người như thế, nhưng dù gì thì lúc này cô cảm thấy chữ cái đầu của tiếng chửi thề đang mấp máy ở môi dưới.
“... và cậu lúc nào cũng tức giận về mọi thứ.”
“Ồ, mình vẫn còn tức giận đấy Miffy...”
“Ôi lạy Chúa, có cả Dexter Mayhew.” Miffy đang thì thầm vào tai cô, một tay bóp chặt vai Emma. “Cậu có biết là bọn mình đã từng qua lại với nhau không?”
“Có, cậu đã kể với mình. Nhiều, nhiều lần rồi.”
“Trông cậu ấy vẫn ngon lành nhỉ? Cậu ấy vẫn đẹp trai đúng không?” và cô nàng thở dài nhỏ dần. “Sao hai người lại không đến với nhau?”
“Mình không biết: tại giọng nói của mình, tại mình mập ú chăng?”
“Cậu không tệ đến thế. Này, cậu đã gặp bạn gái của cậu ấy chưa? Cô nàng cũng xinh đẹp đúng không? Cậu có nghĩ là cô ta cực kỳ xinh đẹp không?” và Miffy xoay người hỏi lại lần nữa nhưng ngạc nhiên khi phát hiện ra Emma đã bỏ đi.
Lúc này khách khứa đang tập trung ở lều vải lớn, hăng hái chen nhau nhìn quanh sơ đồ bố trí chỗ ngồi như thể xem xét kết quả thi. Dexter và Emma lại tìm thấy nhau trong đám đông.
“Bàn năm,” Dexter nói.
“Mình ở bàn hai tư,” Emma nói. “Bàn năm rất gần chỗ cô dâu. Bàn hai tư gần nhà vệ sinh.”
“Cậu không cần phải cảm thấy xúc phạm vì điều đó.”
“Món chính là gì vậy?”
“Nghe nói là cá hồi.”
“Cá hồi. Cá hồi, cá hồi, cá hồi, cá hồi. Mình đã ăn quá nhiều cá hồi ở những tiệc cưới như thế này, hai lần mỗi năm, mình sắp muốn bơi ngược dòng rồi.”
“Đến bàn năm đi. Chúng ta sẽ đổi nhé.”
“Làm xáo trộn chỗ ngồi ư? Họ sẽ bắn chết bọn mình. Có một cái máy chém ở đằng sau đấy.”
Dexter cười lớn. “Chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé?”
“Hãy đến tìm mình.”
“Hoặc cậu có thể đến tìm mình.”
“Hoặc cậu có thể đến tìm mình.”
“Hoặc cậu tìm mình.”
Như một hình phạt, Emma bị nhét ngồi giữa dì dượng của chú rể đến từ New Zealand, và những cụm từ như “cảnh quan xinh đẹp” với “chất lượng cuộc sống tuyệt vời” cứ được nhắc đi nhắc lại đúng ba giờ liền. Thỉnh thoảng, cô bị sao nhãng bởi một tràng cười rất to từ bàn năm, có Dexter và Sylvie, Callum và bạn gái Luiza của anh; nơi toàn những người đẹp. Emma rót cho mình một ly rượu nữa và lại được hỏi về cảnh quan, chất lượng cuộc sống. Cá voi: họ đã từng được nhìn thấy cá voi thật chưa? Cô hỏi và liếc nhìn bàn năm đầy ghen tị.
Tại bàn năm, Dexter liếc nhìn vẻ ghen tị về phía bàn hai tư. Sylvie đã nghĩ ra một trò mới là nhanh tay đặt lên miệng ly rượu của Dexter mỗi khi anh nhấc chai rượu lên, biến bữa ăn dài thành một cuộc thử nghiệm khắc nghiệt về khả năng phản ứng của anh. “Anh cứ uống từ từ thôi nhé?” cô thì thầm khi anh ghi điểm, và anh cam đoan với cô rằng mình sẽ làm thế, nhưng kết quả là sự buồn chán xuất hiện, rồi anh bắt đầu ghen tị với sự tự tin đến điên rồ của Callum. Ở bàn hai tư, anh có thể nhìn thấy Emma đang trò chuyện một cách lịch sự và nhiệt tình với một cặp lớn tuổi có làn da rám nắng, nhận thấy cách cô chăm chú lắng nghe ông ta nói đùa, và giờ thì đang chụp hình cùng nhau bằng chiếc máy ảnh dùng một lần, cô nghiêng đầu vào để được chụp cùng. Dexter để ý chiếc đầm màu xanh biển của cô, kiểu trang phục mà cách đây mười năm hẳn cô sẽ không bao giờ mặc, và còn nhận thấy rằng khóa kéo vẫn còn để hở gần mười xen ti mét ở lưng, mép váy xẻ lên ngang đùi, và tiếp đó là một hình ảnh cũ thoáng qua nhưng rất sống động về Emma trong căn phòng ngủ ở Edingburgh trên phố Rankeillor. Ánh sáng rạng đông chiếu qua rèm cửa, một chiếc giường đơn thấp, váy quanh thắt lưng và hai cánh tay giơ lên đầu. Điều gì đã thay đổi kể từ thời điểm đó? Chẳng có gì nhiều. Vẫn những đường viền xuất hiện ở miệng khi cô cười, chỉ có điều lúc này chúng sâu hơn. Vẫn đôi mắt đó, rạng rỡ có chút đanh đá, và cô vẫn cười với cái miệng rộng mím chặt, như thể đang nắm giữ một bí mật. Trong chừng mực nào đó, cô trở nên quyến rũ hơn nhiều so với lứa tuổi hai hai. Cô không còn tự cắt tóc, và đã không còn cái vẻ xanh xao của thư viện, không còn cái tính nóng nảy dễ cáu gắt năm nào. Anh tự hỏi mình sẽ cảm thấy thế nào nếu đây là lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt này? Nếu ở bàn hai tư, anh hẳn đã ngồi xuống tự giới thiệu bản thân. Anh nghĩ trong số tất cả những người có mặt ở đây hôm nay, anh chỉ muốn nói chuyện với một mình cô thôi. Anh cầm ly rượu lên và đẩy ghế đứng dậy.
Nhưng lúc này, mọi người đang dùng dao gõ lên những ly rượu. Đến tiết mục của những bài diễn thuyết. Theo truyền thống, bố cô dâu thì say sưa và cục mịch, phù rể cũng say sưa lại chẳng có chút hài hước nào và cũng quên nhắc đến cô dâu. Sau mỗi ly rượu vang, Emma cảm thấy năng lượng trong người dần vơi đi, cô bắt đầu nghĩ đến căn phòng khách sạn của mình trong tòa nhà chính, chiếc áo choàng tắm trắng tinh, sạch sẽ, chiếc giường bốn trụ giả cổ. Còn có cả loại nhà tắm trong suốt mà mọi người rất háo hức, lại có quá nhiều khăn cho một người dùng. Lúc này, nhạc bắt đầu nổi lên, người đánh ghita bass đang chơi một đoạn của bài “Another One Bites the Dust”, và như thể đã đi đến quyết định. Emma thấy vậy là đã đủ, bèn cầm lấy miếng bánh cưới trong chiếc túi nhung dải rút đặc biệt, cô hướng về phía phòng của mình và kết thúc buổi tiệc cưới.
“Xin lỗi, có phải tôi đã gặp cô ở đâu đó?”
Một bàn tay chạm vào cánh tay cô, đồng thời một giọng nói cất lên từ phía sau. Dexter đang cúi người bên cạnh cô, cười toe toét, trên tay là chai sâm banh.
Emma đưa ly rượu ra.
“Có lẽ đâu đó, tôi nghĩ thế.”
Với một tiếng thét, ban nhạc bắt đầu chơi và tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía sàn nhảy, nơi Malcolm và Tilly đang nhảy theo bài hát đặc biệt của họ, “Brown-Eyed Girl”, lắc hông, bốn ngón cái giơ lên trên.
“Ôi Chúa. Chúng ta bắt đầu nhảy như những người già từ khi nào vậy?”
“Hãy nói điều đó cho chính cậu nghe ấy,” Dexter đáp rồi ngồi lên một chiếc ghế.
“Cậu biết nhảy không?”
“Cậu không nhớ à?”
Emma lắc đầu. “Ý mình không phải ở trên giảng đường với tiếng huýt sáo và cởi trần, ý mình là khiêu vũ thực thụ cơ.”
“Dĩ nhiên là mình biết.” Anh nắm tay cô. “Muốn mình chứng minh không?”
“Có lẽ để sau.” Mọi người lúc này đang reo hò. Dexter đứng lên kéo tay cô. “Hãy ra chỗ nào đi. Chỉ có mình và cậu thôi.”
“Ở đâu?”
“Mình không biết. Hình như có một mê cung thì phải.”
“Mê cung?” Im lặng một phút, đoạn cô đứng lên. “Ừ, sao cậu không nói trước?”
Họ cầm hai ly rượu và kín đáo bước ra khỏi lều vải, đi vào bóng tối. Trời vẫn còn ấm, tiếng dơi kêu rít trên đầu trong đêm mùa hè tối đen như mực khi họ tay trong tay băng qua vườn hồng hướng về phía mê cung.
“Thấy thế nào?” cô hỏi. “Để mất người tình cũ vào tay một người đàn ông khác.”
“Tilly Killick không phải là tình cũ.”
“Ồ, Dexter…” Emma chậm rãi lắc đầu. “Khi nào thì cậu mới lớn được?”
“Mình không biết cậu đang nói về điều gì.”
“Hẳn là thế, để xem nào… tháng Mười hai năm 1992, căn hộ ở Clapton nồng nặc mùi hành phi.”
Dexter nhăn mặt. “Sao cậu biết được những điều này?”
“À, khi mình rời nhà để đến Woolworths, hai người đang mát xa chân cho nhau bằng loại dầu ô liu tốt nhất của mình, và khi mình trở về từ Woolworths, cô ấy đang khóc, có nhiều vết chân dính dầu ô liu trên cái chăn tốt nhất của mình, trên ghế sofa, trên bàn ăn và cả trên tường nữa, mình vẫn nhớ mà. Vì thế, mình đã cẩn thận kiểm tra bằng chứng pháp lý và đi đến kết luận này. Ồ, còn nữa, cậu để thiết bị ngừa thai trên nắp thùng rác trong nhà bếp, thế nên, điều đó là chính xác.”
“Thật sao? Mình xin lỗi về việc đó.”
“Hơn nữa, cô ấy đã kể với mình.”
“Thật sao?” Anh lắc đầu, cảm thấy mình bị phản bội. “Đó được cho là bí mật của bọn mình!”
“Phụ nữ thường buôn về những chuyện này. Chẳng ích gì khi bắt họ thề giữ bí mật, tất cả cuối cùng đều sẽ được nói ra.”
“Mình sẽ ghi nhớ điều đó.”
Lúc này họ đã đến lối vào mê cung, một bờ rào thường xanh được cắt tỉa gọn gàng, cao khoảng ba mét, lối vào được đánh dấu bằng một cánh cửa gỗ nặng trịch. Emma dừng lại, tay cô đặt trên nắm cửa bằng sắt. “Đây có phải là ý hay không?”
“Nó có thể khó đến mức nào?”
“Nhỡ chúng ta bị lạc?”
“Chúng ta sẽ dùng đến các ngôi sao hoặc thứ gì đó.” Cánh cửa mở ra. “Trái hay phải?”
“Phải,” Emma nói, và họ bước vào mê cung. Hàng rào cao được thắp sáng ở dưới chân bằng nhiều loại đèn sặc sỡ màu sắc, không khí ngào ngạt mùi của mùa hè, khó chịu và nóng bức, gần như đầy dầu từ những chiếc lá cây ấm sực. “Sylvie đâu?”
“Sylvie không sao đâu, cô ấy đang mê mẩn Callum. Cậu ta là cuộc sống, là linh hồn, nhà triệu phú Ai-Len đầy quyến rũ. Mình nghĩ cứ để họ tự do. Mình không thể cạnh tranh lại với cậu ta nữa. Quá chán nản rồi.”
“Cậu biết rồi đó, cậu ấy đang kinh doanh rất thuận lợi.”
“Mọi người đều nói với mình như thế.”
“Hình như là kinh doanh tôm càng.”
“Mình biết. Cậu ta vừa đề nghị mình làm việc cùng.”
“Đánh vật với tôm càng?”
“Không biết nữa. Cậu ta muốn nói với mình về ‘những cơ hội’. Cậu ta bảo kinh doanh là con người, thực ra nghĩ thế nào cũng được.”
“Nhưng còn về chương trình Thể thao Mạo hiểm?”
“À,” Dexter cười to, đưa tay lên gãi đầu. “Thế là cậu đã xem rồi à?”
“Không bỏ tập nào. Cậu biết mình mà, chẳng có gì khiến mình thích hơn những thứ về xe đạp MBX vào sáng sớm. Phần yêu thích của mình là khi cậu nói rằng mọi thứ đều ‘rất cừ’…”
“Họ bắt mình nói những thứ đó.”
“ ‘Rất cừ’ và ‘êm ái’. ‘Hãy xem những động tác di chuyển êm ái và đẹp mắt này’…”
“Mình nghĩ mình bị cuốn theo nó.”
“Không phải lúc nào cũng thế, cậu bạn ạ. Phải hay trái?”
“Mình nghĩ là trái.” Họ đi trong con đường hẹp một lúc trong im lặng, lắng nghe tiếng đập thình thịch khi ban nhạc đang chơi bài ‘Superstition’. “Công việc viết lách thế nào rồi?”
“Ồ, ổn khi mình làm việc ấy. Hầu như mình chỉ ngồi đó ăn bánh quy thôi.”
“Stephanie Shaw nói rằng họ ứng trước cho cậu một khoản.”
“Chỉ một khoản nhỏ, đủ để cầm cự đến Giáng sinh. Sau đó sẽ tính tiếp. Có lẽ phải trở lại nghề giáo viên mất.”
“Thế nói về cái gì? Cuốn sách đó.”
“Chưa biết chắc nữa.”
“Về mình phải không?”
“Đúng đấy Dexter, một cuốn sách dày toàn nói về cậu. Nó có tên là ‘Dexter Dexter Dexter Dexter Dexter’. Phải hay trái?”
“Thử bên trái đi.”
“Thật ra nó là cuốn sách dành cho trẻ em. Thanh thiếu niên. Những câu con trai, những mối quan hệ, kiểu thế. Về một vở kịch ở trường, việc dàn dựng vở Oliver! mà mình đã thực hiện cách đây nhiều năm. Một vở hài kịch ấy mà.”
“À trông cậu đẹp lắm.”
“Thật sao?”
“Dĩ nhiên rồi. Một số người trông xinh hơn, một số thì lại xấu đi. Nhưng rõ ràng là cậu xinh đẹp hơn hẳn trước.”
“Miffy Buchanan nói rằng cuối cùng mình cũng thoát được cái vẻ béo ú đó.”
“Cô ta chỉ ganh tị với cậu thôi. Cậu trông rất đẹp.”
“Cảm ơn. Có muốn mình nói là cậu cũng đẹp trai hơn không?”
“Nếu cậu nghĩ là cậu có thể làm được điều đó.”
“Thế thì cậu trông đẹp trai hơn đấy. Rẽ trái chứ?”
“Trái.”
“Dù sao thì cũng đẹp hơn hẳn những năm tháng rock n’roll của cậu. Khi cậu thực hiện chương trình largin’it hay những gì cậu đang làm lúc đó.” Họ im lặng bước đi một lúc, cho đến khi Emma lên tiếng. “Mình đã lo lắng cho cậu.”
“Thật sao?”
“Tất cả mọi người đều lo.”
“Chỉ là một giai đoạn thôi mà. Con người ai chẳng trải qua giai đoạn đó, phải không? Hơi điên khùng một chút.”
“Vậy sao? Mình chưa hề. Này, mình hy vọng là cậu cũng không còn đội cái mũ bê rê vải đáng ghét đó nữa.”
“Mình đã không đội mũ nhiều năm nay rồi.”
“Rất vui khi được nghe điều này. Bọn mình đang nghĩ đến việc can thiệp.”
“Cậu biết nó như thế nào còn gì, cậu bắt đầu với mũ mềm, chỉ dành cho lũ trẻ, sau đó, trước khi nhận thức được thì cậu đã dùng đến mũ bê rê, mũ nỉ mềm, mũ quả dưa.”
Đến một ngã rẽ khác. “Trái hay phải?” cô hỏi.
“Không biết nữa.”
Họ nhìn theo cả hai hướng. “Ngạc nhiên chưa kìa, trò chơi đã nhanh chóng mất đi sự thú vị rồi.”
“Hãy ngồi xuống nhé? Đằng kia kìa.”
Một ghế đá nhỏ đã được dựng sẵn gần các tường rào, bên dưới được thắp sáng bởi một bóng đèn huỳnh quang xanh dương, và họ ngồi lên băng đá mát lạnh, rót đầy ly rượu, chạm ly và đập vai vào nhau.
“Chúa ơi, mình suýt quên…” Dexter đưa tay vào túi quần, và cẩn thận rút ra một chiếc khăn được gấp gọn ghẽ, giữ nó trong lòng bàn tay như một nhà ảo thuật, và mở nó ra, lần lượt từng góc một. Nằm lọt trong chiếc khăn như những quả trứng chim là hai điếu thuốc lá đã nhăn nhúm.
“Cal đưa cho,” anh thì thầm kinh ngạc. “Dùng không?”
“Không, cảm ơn. Nhiều năm rồi mình không đụng đến điếu nào.”