Số lần đọc/download: 4198 / 11
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 28 - Lưu Thiếu Kỳ - Diễm Quỳnh
A
nh buông máy, rồi hối hả nhấc lên, bấm liền mấy chữ số, gọi ngay:
- Lâm Khải phải không?
Lâm Khải vừa dùng xong bữa trưa. Nghe tiếng Thiếu Kỳ, anh reo lên:
- Kỳ hả? Chào luật sư? Chừng nào qua lại Việt Nam?
- Ngay chiều nay, Lâm Khải! anh đi với tôi.
- Làm gì?
- Nam Hoa gặp chuyện không ngờ. Anh là bác sĩ riêng của ảnh, cần có mặt lúc này.
Lâm Khải lo ngại:
- Chuyện gì vậy? Có gớm ghê không?
- Có liên quan đến Diễm Quỳnh, Nam Hoa có thể điên lên lắm, sao? Anh đi không?
Nghe tới Diễm Quỳnh, Lâm Khải chau mày, anh trả lời:
- Tôi đi. Nhưng vì Diễm Quỳnh thì không đúng đâu. Tôi là bác sĩ của Nam Hoa. Vì gì cũng được. Anh đi lấy hộ chiếu khẩn vì công vụ đi, tôi ra hàng không nhận vé.
Thiếu Kỳ sau lời dặn Lâm Khải không nên thố lộ chuyện này cho bất cứ ai, buông máy. Anh với tác phong nhanh nhẹn, quả quyết, gọi người làm sắp xếp hành lý. Đầu anh như một cái máy tính điện tử chia bao nhiêu công việc phải làm trong hai giờ đồng hồ trước lúc lên máy bay. Anh hoàn toàn bình tĩnh từ lúc Tử Giang gọi về, và giờ nhanh chóng lái xe hướng về nhà riêng của ông Bạch Chấn Hưng.
Hai giờ sau đó, Thiếu Kỳ cùng Lâm Khải bước chân lên máy bay.
Đêm ấy, họ nghĩ tại khách sạn năm sao trên bến Bạch Đằng của thành phố Hồ Chí Minh.
Sáng hôm sau vào lúc mười giờ, cả hai có mặt ngay tại nhà khách Danamexco. Đón Thiếu Kỳ và Lâm Khải là Tử Giang, anh nói không kịp thở.
- Suốt hôm qua, ngày nay, ảnh chưa ăn uống gì, điên cuồng lái xe đi khắp nơi, khi nãy ngất đi, em mới đưa về, có bác sĩ trong đó.
- Có tin gì về Hoài và Diễm Quỳnh không?
- Diễm Quỳnh, em không tìm, Hoài bặt tin.
Họ đã vào đến chỗ Nam Hoa nằm. Có ông Thành và người bác sĩ đứng tuổi đang chích thuốc cho anh. Thiếu Kỳ đi nhanh lại. Nam Hoa thấy anh nhỏm dậy, Thiếu Kỳ đẩy bạn năm xuống.
- Nằm nghỉ đi và hãy an tâm, tôi sẽ đem Hoài về cho anh. Lời hứa danh dự một người bạn và một cộng sự trung thành.
Lâm Khải không biết tiếng Việt Nam, nên dùng tiếng Anh chào ông Thành và người bác sĩ. Anh giới thiệu mình là bác sĩ riêng của Nam Hoa và xin phép được hỏi thăm sức khỏe thân chủ mình. Ông Thành đích thân tiễn viên bác sĩ Việt nam ra tận cổng. Lâm Khải nắm tay Nam Hoa bắt mạch, khám anh rất kỹ, kết luận ngắn gọn.
- Cơ thể và tinh thần suy nhược. Không sao.
Nam Hoa cười nhợt nhạt:
- Làm phiền anh qua đây, Thiếu Kỳ! Tôi vì lo cho Hoài quá thôi.
- Tôi biết! Anh phải giữ gìn cho tinh thần mạnh mẽ, mới có thể tìm Hoài. Nam Hoa! Anh làm tôi thất vọng, còn đâu là viên giám đốc trẻ của Chấn Hưng công ty nữa chứ?
- Nếu Hoài chết! Tôi không thiết sống.
Thiếu Kỳ huýt gió:
- Yên chí! Tôi đã coi tướng số cô ta rồi, không thuộc dạng chết yểu đâu.
Nghe lời Thiếu Kỳ như đùa, Nam Hoa càng đau đớn, anh gượng hỏi điều thiết yếu:
- Công việc ra sao? Ba má tôi có hay gì không?
Thiếu Kỳ gật gù, giọng nửa giễu cợt, nửa thân tình:
- Còn quan tâm đến công việc là tốt, đừng lo, anh đã giao phó, tôi không để anh thất vọng. Còn chuyện này, tôi không cho ba má anh biết.
- Cảm ơn.
Ông Thành trở vô. Thiếu Kỳ hỏi chuyện, ông nói cho anh nghe những điều đã làm trong việc tìm Hoài. Thiếu Kỳ bắt tay ông:
- Cảm ơn ông đã hết lòng với chúng tôi.
- Những ai biết Hoài đều yêu mến cô ấy.
Thiếu Kỳ nói với Nam Hoa:
- Việc đầu tiên tôi làm là tìm Diễm Quỳnh về đây.
Nam Hoa hét:
- Tôi không muốn gặp con người đó.
Thiếu Kỳ điềm tĩnh:
- Anh phải gặp. Tôi cần trả sự công bằng. Anh đau khổ, Hoài đau khổ thì cô ta phải đau khổ gấp mười lần để đền bù.
Lâm Khải lo ngại:
- Anh định làm gì cô ấy?
Thiếu Kỳ lạnh lùng:
- Cô ta đã hứa với tôi chiến đấu và chinh phục quang minh chính đại. Cô ta không giữ lời, cô ta phải trả giá.
Lâm Khải cảnh giác:
- Thiếu Kỳ! Anh là luật sư, hãy nhớ nhé, đừng làm gì phạm pháp.
Thiếu Kỳ cười khô khốc:
- Khi tôi đã làm gì thì không thể phạm pháp. Tôi có lỗi với Nam Hoa, giá ngày ấy đừng cho cô ta ở lại.
Tử Giang đưa Thiếu Kỳ một phong bì to, nói:
- Em làm đúng lời anh dặn, chỉ không ngờ một điều... Tử Giang nín ngang, mặt buồn hiu.
Thiếu Kỳ vỗ vai chàng trai an ủi:
- Chừng ấy đã quá cực cậu rồi, đừng tự trách, chẳng lẽ cậu xông vào? Chẳng lẽ đứng đó suốt đêm nhìn và canh Hoài hay đóng cửa nhốt cứng cô ấy ở bên trong?
Rồi quay sang hỏi Lâm Khải, giọng nửa đùa nửa thật:
- Tôi đem Diễm Quỳnh về trừng phạt cô ta, liệu trái tim yêu của anh có chịu nổi không khi thấy những gì cô ta phải chịu.
Lâm Khải tránh đôi mắt Thiếu Kỳ, nhưng không tránh né sự thật, dù lòng anh tê tái buồn.
- Tôi yêu một Diễm Quỳnh kiêu sa, nhưng trong sáng. Diễm Quỳnh ở đây là hiện thân cho tội lỗi. Tôi, thằng đàn ông rất người, cũng muốn đòi hỏi sự công bằng.
Thiếu Kỳ đứng lên:
- Hay lắm! Ông Thành! Ông vui lòng cho chúng tôi làm khách ở Danamexco. Người bạn tôi cần nghỉ ngơi, phiền ông cho người giúp đỡ. Tôi có việc phải đi, hẹn gặp nhau giờ ăn trưa.
oOo
....... Buổi chiều Thiếu Kỳ nói Lâm Khải ở bên Nam Hoa, những người khác tiếp tục cuộc tìm kiếm, còn anh lái xe đi.
Khắp các Hotel trong thành phố lần lượt in dấu chân anh, vẫn không thấy dáng Diễm Quỳnh. Nơi cuối cùng anh đến là một Hotel mới khai trương chưa lâu. Gặp cô gái tiếp tân, Thiếu Kỳ trổ hết tài phong nhã lịch thiệp chào hỏi sao đó đưa hình Diễm Quỳnh ra.
- Cô ấy hiện ở tầng mấy hả cô?
- Dạ, tầng ba, phòng 36.
- Cảm ơn cô.
Thiếu Kỳ bước vô khi Diễm Quỳnh ngồi hút thuốc ở ghế, thấy anh mặt cô không đổi sắc.
- Mời ngồi! Tôi ngỡ phải chờ anh vài hôm nữa.
- Đúng ra là vậy, nếu không có trở ngại.
Thiếu Kỳ vẫn đứng, giọng nói vẫn bình thản.
- Chúng ta về.
Diễm Quỳnh dụi thuốc vào gạt tàn, mắt quắc lên:
- Đủ rồi! Trả hộ chiếu cho tôi. Từ nay tôi không còn làm việc cho Chấn Hưng công ty nữa.
- Cô sẽ được toại ý, nhưng phải về để giáp mặt Nam Hoa.
Mặt Diễm Quỳnh hiện rõ niềm đau khổ lẫn căm hận.
- Tôi không về đó, tôi căm thù hắn.
Thiếu Kỳ lạnh tanh:
- Không về cũng không được. Nếu cô muốn có hộ chiếu trở lại Hồng Kông, cần giải quyết những mắc mứu tình cảm còn sót lại.
- Tôi không về.
Thiếu Kỳ thản nhiên móc từ túi áo vest ra một tấm hình, đưa cho Diễm Quỳnh, cô cầm lấy nhìn, mặt cô biến sắc, lắp bắp:
- Anh....anh...
- Nếu cô muốn Âu Dương gia còn nguyên vẹn danh dự, thì đừng có mà cãi lời tôi.
......... Đúng 18 giờ. Ngay phòng khách của nhà khách Danamexco, Diễm Quỳnh ngồi giữa vòng người đông đảo không ngờ. Toàn đội 1 công ty vệ sinh thành phố và những ai liên quan đến Hoài, Nam Hoa đều có mặt. Ông Cương ngồi bên anh, miệng nhai nhai tẩu thuốc nhỏ, chứng tỏ ông đang lo lắng bồn chồn.
Thiếu Kỳ mở đầu "phiên tòa trừng phạt" theo lời anh nói:
- Mọi việc làm tội lỗi đều phải bị trả giá. Diễm Quỳnh! Cô hứa với tôi, chiến đấu và chinh phục trong danh dự, cô đã sai lời hứa. Tôi thay mặt công lý đòi hỏi sự đền trả. Cô có lời gì nói không?
Diễm Quỳnh cười chua chát:
- Không có phiên tòa nào xử chuyện vô lý này, tôi hiến thân cho Nam Hoa vì tôi yêu. Tôi thiệt thòi đời con gái mà không đòi hỏi gì, tôi không chịu trách nhiệm về Hoài, dù cô ta sống hay chết.
Thiếu Kỳ gật gù:
- Nói hay lắm! Nam Hoa! Nghĩa là cô ta thừa nhận anh không hề cưỡng bức cô ta, ở đây có nhiều người làm chứng, anh đừng lo gì về chuyện Hoài. Nhưng cô Diễm Quỳnh! Cô thừa nhận đã bỏ thuốc kích thích vào ly cà phê của Nam Hoa chớ?
- Tôi không thừa nhận. Bằng chứng đâu?
Tử Giang đứng dậy:
- Bằng chứng là tôi đây! Cô Diễm Quỳnh! Cô không ngạc nhiên khi thấy tôi xuất hiện ở nhà khách Danamexco sao? Luật sư Thiếu Kỳ đã nhờ tôi để mắt tới cô, trong tay tôi có cả tấm hình chụp cô bỏ thuốc vào ly, miếng giấy bọc loại thuốc đó có tên, hiệu và cả vân tay cô, được tôi gìn giữ cẩn thận, cô muốn xem tôi cho cô xem.
Tấm hình từ tay Tử Giang đi vòng quanh hết mới tới tay Diễm Quỳnh, cô ta coi xong xé nát.
Thiếu Kỳ cười khẩy:
- Tôi có hàng trăn tấm như vậy, cô xé chi mỏi tay thôi. Bây giờ tôi hỏi cô chuyện khác. Tại sao cửa kính phòng Hoài lại bể đúng lúc Nam Hoa bị thuốc làm mờ lý trí?
- Tôi không biết.
Nam Hoa mặt tái xanh khi nghe Thiếu Kỳ hỏi, anh đứng dậy, chỉ tay vào mặt Diễm Quỳnh, lắp bắp:
- Là... cô... Thì.. ra.... là...cô!
- Chớ sao nữa! Cô Diễm Quỳnh! Cô thật hết biết, muốn hại Hoài bằng phương pháp này không một tòa án nào buộc tội được cô. Nhưng cô lầm rồi! Lưu Thiếu Kỳ này sẽ bắt cô trả giá.
- Anh muốn gì? - Diễm Quỳnh run run hỏi
- Muốn sự công bằng. Cô nghe nhé! Tôi có tất cả những cuộc nói chuyện của cô với Hoài bằng ghi âm. Tôi có tất cả những hình ảnh cô làm với Hoài và Nam Hoa trong suốt thời gian tôi về Hồng Kông. Tôi có cả người làm chứng cô đi mua thuốc gì ở đây. Thôi, tôi không muốn mất thời gian với cô. Tóm lại, là thế này, ngay bây giờ cô có thể bị tống giam điều tra.
Diễm Quỳnh trợn mắt:
- Anh dám! Bạch gia sẽ chẳng hơn gì đâu.
Thiếu Kỳ cười ngạo nghễ:
- Khi tôi tung ra hết mọi bằng chứng thì Nam Hoa chỉ là nạn nhân, cô thừa biết, tai tiếng cô theo đuổi Nam Hoa cả Hồng Kông ai cũng biết, còn thanh danh Nam Hoa suốt bao năm vẫn không tỳ vết.
Diễm Quỳnh giận và sợ run người, vẫn ương ngạnh:
- Hay ho gì cho Bạch gia, khi rước một con ăn mày lại ho lao về nhà, cha mẹ không biết là ai, có thể là con một con điếm và thằng ma cô nào đó.
Nam Hoa bật dậy, nhanh như chớp xáng Diễm Quỳnh một bạt tai chúi nhủi, anh la lớn:
- Tôi cấm cô xúc phạm đến Hoài! Một con điếm mạt hạng cũng hơn cô nhiều.
Diễm Quỳnh ba lần bị bạt tai đều do một tay Nam Hoa. Cô nhục nhã và căm thù đến mờ lý trí. Cô gào lên lăn xả vào Nam Hoa như con hổ cái. Nhưng Tử Giang hai tay như đôi gọng kềm sắt giữ chặt lấy cô, kéo lại đặt ngồi vào ghế.
Thiếu Kỳ nhìn cô một lúc rồi thở dài:
- Tôi không tưởng nổi một Diễm Quỳnh tôi yêu say đắm lại như vậy.
Câu nói của Thiếu Kỳ khiến mọi người sửng sốt, cả Thủy Tiên và Lâm Khải ngồi tít ở góc phòng làm kẻ bàng quan cũng giật nẩy mình.
Diễm Quỳnh trừng mắt ngó Thiếu Kỳ.
- Anh yêu tôi?
- Cô ngạc nhiên à? Ai buộc cô thuộc loại phụ nữ thông minh nhỉ? Cô chưa bao giờ hỏi tại sao tôi mở cho cô cả chục con đường để chinh phục Nam Hoa sao? Cô ngốc ơi! Là vì tôi muốn cô mở mắt ra, hết vọng tưởng về một khối tình đơn phương vô lối. Tôi muốn cô nhìn thấy tôi! Nhưng cô không nhìn thấy. Và bây giờ tất cả đã muộn rồi.
- Anh định làm gì?
- Cô có hai con đường phải chọn, một là chịu sự trừng phạt một mình cô, hai là họ Âu Dương mãi mãi chịu nhục vì có đứa con làm điếm, là kẻ sát nhân, là loài cầm thú không nhân tính!
Diễm Quỳnh gào lên:
- Im đi! Tôi không giết người!
- Vậy cô làm gì ở phòng Hoài, đêm đầu ở bệnh viện Hội An? Tôi kể cho cô nghe nhé! Cô định hại Hoài chết, cô không làm gì sực tỉnh ra khỏi cơn ghen điên cuồng, cô biết người ta sẽ truy ra kẻ giết người, mà cô thì không muốn ở tù, cô muốn Nam Hoa thôi. Cô muốn Hoài chết chẳng có dấu vết gì liên quan đến cô phải không?
- Tôi không giết người!
Thiếu Kỳ nhún vai:
- Tôi biết, giết danh dự Âu Dương gia thì cô không dám, đúng không?
Diễm Quỳnh rã rời. Thiếu Kỳ nói đúng. Cô không thể giết chết danh dự dòng họ Âu Dương, nghĩ đến cha mẹ phải sống trong nhục nhã cho đến chết, Diễm Quỳnh hãi hùng.
- Thiếu Kỳ! Được, tôi nhận sự trừng phạt của ông.
Đến bây giờ thì Lâm Khải không thể nào làm kẻ bàng quan, anh hỏi giật giọng:
- Thiếu Kỳ! Anh định làm thật sao? Tôi thấy nỗi nhục hôm nay đã đủ đền bù rồi.
Thiếu Kỳ cười nửa miệng:
- Nỗi nhục hôm nay chỉ trả đủ cho cuộc nói chuyện với mẹ Nam Hoa ở bưu điện mà cô ta cố ý đem Hoài đến nghe. Lâm Khải! Anh là thầy thuốc, anh thử đặt mình vào địa vị Hoài thử xem, tai phải lắng nghe mẹ của người yêu gọi Diễm Quỳnh là con dâu, nghe bà chê bai mình là con ăn mày không cha mẹ, con ho lao, sợ đem bệnh về cho Bạch gia, thì anh nghĩ thế nào? Nỗi đau đó lớn hơn nỗi nhục ngày hôm nay.
Nam Hoa chết cả lòng, anh hỏi Thiếu Kỳ:
- Thật mẹ tôi nói vậy sao Thiếu Kỳ?
- Miệng nói mà lòng không nói. Nam Hoa! Anh biết mẹ anh mà, bà đâu có ngờ Hoài đứng một bên Diễm Quỳnh, bà cố ý để dịu lòng Diễm Quỳnh, bà muốn biến chiếc vòng đính ước thành vòng nhận con gái nuôi. Mà Diễm Quỳnh thì quá biết để lợi dụng điều đó. Nếu không, sao cô ta yêu cầu mẹ anh suốt buổi điện đàm nói bằng tiếng Việt để Hoài nghe?
Diễm Quỳnh phờ phạc:
- Cái gì anh cũng biết hết, được rồi, anh muốn làm gì tôi cứ làm.
Giọng Thiếu Kỳ khinh bạc, ngạo nghễ:
- Trời sinh tôi để khắc chế cô mà! Cái gì cô làm tôi không biết. Nhưng bây giờ chưa phải lúc tôi ra tay trừng phạt. Sẽ có lúc nào đó, cô nên nhớ! Nếu Nam Hoa và Hoài đau khổ một, cô phải trả mười. Nếu tôi không tìm ra Hoài, thì cô ráng mà nhận hậu quả. "Phiên tòa" đã kết thúc, cô về lại phòng cô đi.
Diễm Quỳnh như người mộng du, lảo đảo đi về căn phòng tội lỗi. Những vết máu còn đọng nguyên ở thềm nhà, cửa phòng khiến cô rùng mình. Cô biết người ta cố ý để lại làm chứng tích.
Trong phòng khách, mọi người ôm Thiếu Kỳ thân thiết. Kẻ ra về, người ở lại. Thiếu Kỳ đưa mắt cho Tử Giang, anh hiểu ý đến bên Nam Hoa:
- Anh Nam Hoa! Em đưa anh về phòng nghỉ.
Đợi hai người đi rồi, ông Cương lên tiếng hỏi:
- Thiếu Kỳ! Thật sự anh muốn trừng phạt à?
- Phải. Tôi cũng muốn qua "phiên tòa" này, nỗi dằn vặt trong lòng Nam Hoa giảm bớt. Lâm Khải! đó cũng là cách chữa tâm bệnh phải không?
Lâm Khải gật đầu:
- Anh ấy đau khổ lắm, nhưng gương mặt bớt đi nét u ám. Nếu anh tiếp tục cho Nam Hoa hy vọng anh ấy sẽ lấy lại tinh thần.
Ông Cương đăm chiêu:
- Liệu có bao nhiêu tia hy vọng? Anh có biết không, tôi hồi hộp từng giờ chờ tin báo từ ở một nơi nào đó gởi về, nói đến một cô gái đã chết không tên tuổi.
Thiếu Kỳ khoát tay:
- Ông đừng bi quan. Nam Hoa và Hoài đã bất hạnh suốt bao năm, trời không đoản mệnh Hoài đâu. Vả lại, ở trong tấm thân gầy ốm mong manh ấy là một tâm hồn cứng cỏi, can trường.
Lâm Khải nhận xét:
- Qua những gì biết về Hoài từ anh, tôi công nhận điều đó. Nhưng Thiếu Kỳ nè! Phải nhanh chóng trong việc tìm kiếm, bởi cô ấy đang trở bệnh vì quá uất ức, còn Nam Hoa, anh ta là một người tuyệt vời trong mọi điều, trừ khoản tình cảm, anh ta rất sâu nặng và yếu đuối với Dế Mèn.
- Anh là bác sĩ riêng của Nam Hoa vì điều ấy à?
- Đúng vậy! Trước lúc Nam Hoa ra trường đã kể với tôi những giấc mơ suốt bao năm về cô bé tên gọi Dế Mèn. Tôi bảo cho anh an lòng là không sao, nhưng tôi rất lo ngại, sợ rằng nếu tình yêu kia vô vọng, anh ta sẽ trở thành lãnh cảm với giới nữ. Từ đó, mặc nhiên tôi làm bác riêng cho anh ấy, giúp anh quân bình tinh thần. Công trình liên kết đầu tư với Danamexco Việt Nam, một phần có liên quan đến tôi. Tôi khuyên anh ấy phải biết hy vọng và tìm lại hạnh phúc.
Ông Cương cảm động nhìn Lâm Khải:
- Tôi thay mặt Hoài cảm ơn tấm lòng của anh.
Họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh, và Lâm Khải rất thán phục lối nói chuyện lưu loát, trôi chảy của ông Cương. Ông ấy hẳn là một trí thức.
Thiếu Kỳ trở lại vấn đề chính:
- Ông Cương! Tôi muốn nhờ ông liên hệ với chính quyền giúp đỡ. Tôi có thêm giải pháp trong việc tìm Hoài.
Ông Cương nhanh nhẹn đứng lên:
- Tôi đưa anh qua công an. Họ sẽ giúp hết lòng.
oOo
Trong phút chốc, chuyện Hoài lan truyền khắp chốn, đâu đâu người ta cũng bàn tán đến lọt vào tai một thanh niên người Hoa trong đoàn du lịch đến Đà Nẵng. Anh ta xem "truyền hình", nhờ dịch lại và khi thấy mặt Nam Hoa đọc lời nhắn tin, anh ta viết liền một bài báo gởi về nhật báo Hồng Kông. Anh ta là phóng viên.
Bài báo, đến hôm sau nữa nằm trên bàn giấy Tổng giám đốc công ty sắt thép Chấn Hưng. Ông đọc xong, triệu tập cuộc họp khẩn cấp, yêu cầu đoàn kỹ sư giám sát thi công lên đường sớm vài ngày, yêu cầu hội đồng quản trị công ty duyệt tiền đầu tư chuyển giao ngân hàng khi ông qua tới Việt nam.
Hôm sau nữa, trên chuyến bay Hồng Kông - Thành phố Hồ Chí Minh, ông Bạch Chấn Hưng cùng vợ và một phần đoàn kỹ sư giám sát thi công qua Việt Nam. Trên máy bay, bà Ngọc Mai mắt đỏ hoe đọc đi đọc lại những dòng chữ trên báo.
........ Ông Bạch Nam Hoa! Người thừa kế tương lai của công ty sắt thép Chấn Hưng Hồng Kông chỉ còn là một hình hài gầy ốm. Ông mất hẳn phong độ ngày nào đã từng làm bao cô gái thế phiệt trâm anh Hồng Kông mê mệt. Ông kêu gọi một cô gái Việt Nam có cái tên kỳ cục Dế Mèn bằng tất cả vẻ tuyệt vọng khổ đau, ông yêu cầu cô ta hãy trở về với ông.
Ông kêu gọi ai biết cô ta ở đâu hãy chỉ dùm. Ông ta nói trong nước mắt một câu nói mà khi người thông dịch kể lại đã khiến tôi sửng sốt. "Bạch Hoài! Dế Mèn! Hãy trở về với anh. Không có em, anh không còn muốn sống."
Bây giờ bức màn bí mật về đời sống tâm tình của người con trai út Bạch gia đã được vén lên, bây giờ, mọi trái tim yêu đều vỡ mộng. Bởi Bạch Nam Hoa chỉ yêu duy nhất một người con gái Việt Nam tên gọi Dế Mèn.