Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Tác giả: John Grisham
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Chamber (1994)
Dịch giả: Hoàng Hải Thủy
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 44
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 934 / 34
Cập nhật: 2018-06-11 22:49:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
am Cayhall nheo mắt nhìn người khách đến thăm ông hôm nay.
Khách là một người đàn bà vóc dáng vạm vỡ không khác gì đàn ông, khuôn mặt vuông cương nghị. Ông hoàn toàn không biết bà ta là ai, đến gặp ông để làm gì. Ông đi tới ngồi xuống ghế, móc thuốc lá ra hút, lãnh đạm nhìn bộ mặt vuông bè bè của người đàn bà bên kia lưới sắt.
Khách nói trước:
– Chào ông Cayhall. – Bà đưa qua cho già Sam tấm danh thiếp – Tôi là bác sĩ Stegall, chuyên khoa tâm thần của Tổng nha Cải huấn.
Già Sam cầm tấm danh thiếp lên xem với vẻ nghi ngờ:
– Tên ghi ở đây là N. Stegall.
– Vâng, N. Stegall.
– N. là cái gì?
Nụ cười hoà nhã cầu thân biến đi trên vành môi bà bác sĩ:
– Là cái gì thì ông hỏi làm gì?
– Nancy? Nathalie? Norma? Nelda? Có gì xấu mà phải giấu?
– Giấu cái gì? Ai giấu?
– Không giấu sao lại phải viết tắt? Khi người ta hỏi không dám trả lời?
Bà bác sĩ trừng mắt nhìn ông già tử tù:
– À… ông này coi bộ khó chịu a! Tôi đến để giúp ông mà ông lại gây sự với tôi là làm sao!
– Bà thì giúp được tôi cái gì chứ?
Bác sĩ Stegall lại gượng nở nụ cười nhà nghề lấy lòng, cầu thân vì nghiệp vụ:
– Tôi đến gặp ông để xem ông cần những gì. Tôi có thể giúp ông được nhiều lắm. Nếu ông cần nói chuyện nhiều với tôi, ông cứ cho biết. Tôi sẽ tổ chức để chúng ta gặp nhau ở một chỗ khác với khung cảnh thuận tiện hơn. Nếu ông cần thuốc, cứ cho tôi biết.
– Được đấy. Thuốc lá tôi có đủ rồi. Cung cấp cho tôi whisky đi.
– Ấy… rượu thì không được.
– Tại sao?
– Khám đường không cho phép.
– Không cho phép là bậy.
Người đàn bà nhún vai. Ông tù già hỏi:
– Vậy thì bà được phép đem những thứ thuốc gì vào cho tôi?
– An thần, valium, thuốc ngủ, thuốc trợ tim, thuốc nhuận tràng, thuốc ho…
– Để làm gì vậy?
– Để giúp cho ông được khoẻ, được thoải mái chứ còn để làm gì nữa? Mấy đêm nay ông ngủ được không?
Già Sam suy nghĩ rồi trầm ngâm:
– Nói thật thì cũng có mất ngủ đấy. Như đêm qua tôi chỉ ngủ được có mười hai tiếng đồng hồ.
Bà bác sĩ ngạc nhiên, hai mắt mở tròn:
– Trời đất! Một đêm ngủ mười hai tiếng mà ông còn cho là ít ư?
– Này bà N. Nghe bà nói thì tôi biết là lâu lắm bà mới đặt gót ngọc đến nhà tù này. Nếu bà chịu khó đến luôn bà đã biết bọn tử tù chúng tôi ngủ một đêm trung bình mười sáu tiếng. Nếu bà đến đây luôn bà đã biết trong khám Tử có tên tù Randy Dupree đã trở nên điên loạn vì tuyệt vọng và không có người săn sóc, an ủi. Tôi nói săn sóc, an ủi là không đúng. Hắn chỉ mong có người lâu lâu hỏi đến hắn thôi. Nhưng cả người lâu lâu đến hỏi thăm hắn mấy câu cũng không có. Làm sao bà có thể nói với tôi bà đến đây luôn được? Tôi ở đây đã chín năm sáu tháng, hôm nay tôi mới thấy mặt bà lần đầu. Bây giờ khi bọn đầu trâu mặt ngựa sắp giết tôi, bà mới xách bao thuốc chết tiệt đến hỏi tôi có cần thuốc gì cho khoẻ không! Các người muốn tôi khoẻ để làm gì? Để tôi ngoan ngoãn, tươi tỉnh khi các người giết tôi hả?
Bác sĩ Stegall tím bầm mặt lại:
– Tôi làm công việc của tôi.
– Công việc của bà là công việc thối tha, công việc ruồi bâu kiến đậu. Bà không giúp đỡ gì được ai cả. Nhân dân trả công cho bà để bà ăn không. Chỉ vì tôi còn mười ba ngày nữa là chết nên hôm nay bà mới xách đít đến hỏi tôi có ăn, có ngủ được không. Mẹ kiếp…
Bà bác sĩ hãm tài đứng bật dậy:
– Tôi không đến đây để nghe ai nhục mạ tôi…
– Không muốn nghe chửi thì đừng vác mặt đến. Không muốn nghe chửi thì làm việc cho đúng trách nhiệm một chút. Tại sao chín năm nay nhà chị không đến? Khi người ta chỉ còn sống được mấy ngày nữa mới xun xoe đến? Bây giờ thì còn giúp gì được người ta nữa. Không đến nghe chửi thì đến làm gì?
Bà bác sĩ cố nén giận để làm tròn nhiệm vụ:
– Giữ danh thiếp của tôi. Có gì cần, gọi cho tôi.
Già Sam nói câu cuối cùng:
– Không dám đâu em. Em đừng ngồi nhà chờ anh gọi mà thất vọng não nề đấy.
Ông già ném tấm danh thiếp xuống bàn rồi đi ra đập cửa đòi về.
o O o
Adam sửa soạn đi đến nhà tù khi Darlene, cô thư ký của chàng, vào báo có điện thoại khẩn cấp về một việc quan trọng.
Adam nhấc máy. Việc quan trọng thật. Người gọi đến là thư ký phòng Kháng án Đệ ngũ Pháp viện ở New Orleans. Ông này cho Adam biết đơn của tử tội Sam Cayhall chống lại việc dùng phòng hơi độc đã được Hội đồng Pháp viện gồm ba vị chánh án cứu xét. Hội đồng sẽ mở cuộc điều trần vào ngày mai, lúc 1 giờ trưa, để nghe luật sư của Sam Cayhall trình bày về lý do kháng cáo. Một giờ trưa mai, thứ Sáu.
Sao gấp thế? Bị chấn động nhưng Adam chỉ nói được có thế. Ông thư ký Pháp viện đồng ý là quá gấp nhưng vì thời gian để cho tử tù Sam Cayhall kháng cáo không còn nhiều nữa. Hội đồng xét đơn mở cuộc điều trần vào ngày mai chính là vì quyền lợi của tử tù. Adam được hỏi chàng đã điều trần trước Hội đồng xét đơn lần nào chưa. Nếu đây là lần đầu, Viện sẽ gửi cho chàng bản điều lệ điều trần qua máy fax. Adam cảm ơn.
Sau cuộc điện đàm, Adam ngồi chờ bản fax gửi đến. Chàng suy nghĩ mông lung. Chàng chỉ mới vài lần đứng biện hộ cho thân chủ trước toà, nhưng đó đều là những vụ biện hộ không có gì quan trọng và lần nào cũng có luật sư đàn anh Emmitt Wycoff ngồi sau lưng sẵn sàng can thiệp. Ngày mai chàng sẽ phải một mình vào một phòng xử án xa lạ để trình bày ý kiến trước một cử toạ gồm ba chánh án hoàn toàn xa lạ.
Bản fax được nữ thư ký Darlene đem vào. Adam đọc rồi gọi cho Goodman. Ông luật sư già này đã đến điều trần ở Đệ ngũ Pháp viện nhiều lần. Theo ông, việc điều trần ngày mai chẳng có gì tốt mà cũng chẳng có gì xấu. Đó là thông lệ khi Pháp viện nhận được đơn chống đối. Nếu Adam muốn, ông sẽ bay đến New Orleans để dự cuộc điều trần với chàng. Adam nói không, chàng có thể một mình làm được việc này.
Làm việc trong văn phòng đến tối mịt Adam mới về nhà. Tờ giấy cô Lee viết báo cho chàng biết cô bị cúm chàng đã đọc sáng nay vẫn nằm trên bàn. Cửa phòng ngủ của cô mở hé, chàng gõ nhẹ lên cửa và gọi:
– Cô ơi… Cô có sao không?
Có tiếng động trong giường rồi tiếng cô Lee trả lời:
– Không sao! Vào đi con.
Chàng đến ngồi bên giường và chú mục nhìn cô. Phòng không bật đèn. Chỉ có ánh đèn từ bên ngoài chiếu vào. Lee ngồi dựa lưng lên gối, giọng cô khào khào:
– Cô bị cúm từ tối hôm qua. Bây giờ khá rồi. Con sao?
– Con làm việc túi bụi. Con lo cho cô.
– Cúm thôi. Không sao đâu.
Có một mùi hăng hăng phảng phất trong không khí, thứ mùi hỗn hợp của các chất scotch, vodka, bia… Adam nghẹn ngào muốn khóc. Chàng không nhìn rõ mắt cô trong bóng tối, chỉ thấy khuôn mặt cô. Cô bận chiếc áo màu xám đậm.
– Cô uống thuốc gì?
– Mấy thứ thuốc viên thường thôi. Bác sĩ bảo cứ nằm nghỉ vài ngày là hết. Cô khoẻ nhiều rồi.
– Cô ăn được không?
– Không muốn ăn. Thật mà.
– Cô cần con làm gì không?
– Cảm ơn con. Cứ để cô nằm nghỉ. Hôm nay là thứ mấy nhỉ?
– Thứ Năm.
Adam thấy chàng có hai cách ứng xử. Một là chàng cứ làm như cô Lee bị cúm thật và nói chuyện vô thưởng vô phạt với cô về chuyện cúm cũng như thuốc men trị cúm với hy vọng là bà sẽ ngừng uống rượu trước khi nghiện lại. Hai là chàng đem ngay chuyện bà uống rượu và bà sẽ nghiện lại ra nói với bà. Chàng lưỡng lự không biết nên theo cách nào.
– Bác sĩ có biết là cô uống rượu lại không?
Chàng hỏi và nín thở chờ đợi bà cô trả lời. Lee để cho anh cháu chờ khá lâu rồi mới trả lời, giọng yếu xìu:
– Có uống đâu!
– Thôi mà cô! Con tìm thấy chai rượu bỏ trong thùng rác. Mấy lon bia cũng mất tích. Lúc này cô nồng nặc mùi rượu. Cô không giấu được con đâu! Cô uống rượu. Cô còn uống nặng nữa. Con không muốn cô nghiện lại.
Lee ngồi lên cao hơn, kéo hai đầu gối lên đến cằm. Cô ngồi bất động một lúc lâu. Rồi cô lại hỏi:
– Hôm nay thứ mấy?
– Thứ Năm. Cô vừa hỏi xong đã quên sao?
– Hôm nay là ngày một cô gái được Hội bảo trợ đưa đi bệnh viện. Cô quên không gọi đến Hội nhờ người khác lo việc đó thay cô. Cô quên chắc là vì thuốc.
– Có thể vì rượu đấy cô.
Lee ngước mặt lên:
– Ừ, thì tôi uống rượu đấy. Đã sao? Chỉ mới uống rượu thôi hãy còn là nhẹ đấy! Ước gì tôi cũng có can đảm để làm như bố anh.
– Cô ơi… con muốn giúp cô.
– Vâng. Anh giúp tôi nhiều quá đấy. Anh không thấy là vì chính anh về đây mà tôi phải trở lại với rượu sao? Anh về, anh đòi biết hết chuyện này đến chuyện khác, những chuyện làm tôi xuống tinh thần…
– Con xin lỗi. Con không biết… – Giọng nói của Adam chìm đi rồi tắc nghẽn.
Lee đưa tay ra cầm cái ly trên mặt bàn ngủ.
– Cô uống gì đó? – Anh cháu hỏi.
– Si-rô trị ho.
Lee đưa ly lên uống vội cho hết ngay chất nước trong ly. Adam đỡ lấy cái ly, đưa lên ngửi:
– Mùi này là bourbon.
– Si-rô bourbon. Còn một chai nguyên để trong tủ sách. Đi lấy giùm…
– Không. Cô uống thế là đủ rồi.
– Anh không lấy giùm thì tôi đi lấy. Tôi muốn uống là tôi uống.
– Không. Tối nay cô không uống nữa. Sáng mai con đưa cô đi bác sĩ. Cô cần điều trị.
– Điều trị cái gì? – Lee thở dài – Tôi cần khẩu súng. Anh muốn giúp tôi thì kiếm cho tôi khẩu súng.
Adam đặt cái ly lên bàn ngủ. Chàng bật sáng ngọn đèn bên giường. Lee nheo mắt lại vì ánh sáng chói mắt. Mái tóc bà tơi tả, hai má bà sưng phì. Lee biết lúc đó bà xấu xí và dơ bẩn. Bà hờn giận hỏi:
– Coi bộ không được khá, phải không?
– Cô ngủ đi. Sáng mai ta sẽ tính.
– Cho một ly nữa. Một ly thôi…
– Không.
Adam lấy cái gối ném xuống sàn ngay cửa phòng:
– Con ngủ ở đây. Nếu cô cứ nhất định đi ra, con sẽ lôi cô trở vào đấy. Đừng trách con.
– Tôi không ngủ được.
– Không ngủ được cô phải nằm im.
– Anh nghe chuyện cổ tích nhà Cayhall nhé? Còn nhiều chuyện hay lắm, tôi kể cho mà nghe…
– Thôi mà…
Adam to tiếng. Lee im không nói nữa. Bà cựa mình rồi nằm im. Sau chừng mười lăm phút, Adam thấy cô đã ngủ. Chàng nằm ngay trên sàn. Sàn phòng không phải là giường ngủ. Ba mươi phút sau chàng thấy khó chịu quá nhưng nhất định không bỏ cuộc. Chàng nằm đó, giấc ngủ đến chập chờn, lúc ngủ, lúc thức…
Mang Xuống Tuyền Đài Mang Xuống Tuyền Đài - John Grisham Mang Xuống Tuyền Đài