Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Chương 29
T
hay bộ đồ thân-thiện-với-bia gồm áo đen vải bóng và quần jeans rách bằng bộ đầm phù hợp hơn màu xanh lông công với dây mảnh và viền hạt sột soạt, Lola tiến vào phòng tiệc của khách sạn Carrick cảm giác mình khá nổi bật. Một lúc sau cảm giác ấy lại run rẩy vì vui sướng vì, qua đám đông, cô đã nhìn thấy Dougie đang ở cạnh quầy bar, trông anh đẹp trai hơn bao giờ hết trong cà vạt đen chỉnh tề. Chúa ơi, có cô gái nào có thể cự tuyệt anh chứ? Anh tuyệt đẹp. Cho mình chút thời gian chỉnh đốn đầu óc, Lola lùi lại khi Sally bước tới nhóm người ở quầy bar.
“Chào, chị đây rồi.” Doug quay lại lúc bị chị mình vỗ vai. “Mọi người, đây là chị tôi, Sally, chuyên môn thời trang và mua sắm. Và tốt hơn cả là chị ấy đi cùng sếp của mình, một bác sĩ, vì thế mọi câu hỏi liên quan đến y tế thì ông ấy sẽ giúp chúng ta. Ông ấy cũng rất giỏi thiên văn học, nên…nên..” Trong lúc nói, Doug nhìn ra sau Sally, tìm kiếm một người khớp với lời tả của mình, ông chú lớn tuổi thích thiên văn, bác sĩ Willis. Vừa nhìn thấy Lola, giọng anh nhỏ lại, nụ cười hoan nghênh nhạt dần rồi anh nói: “Ôi, vì Chúa, không thể tin được. Lại là cô?”
Điều này, nói thật, còn hơn cả hơi đau một chút.
“Thật là.” Sally đảo mắt nhìn những người còn lại trong nhóm. “Lúc làm việc nó cũng thế này à? Frank không đến được, tối nay ông ấy phải trông cháu ngoại, nên tôi mới nhờ Lola thế chỗ ông ấy. Nếu không thì đội ta đã thiếu một người để thi câu đố rồi.”
Doug lắc đầu. “Vậy là tối nay Lola sẽ là chuyên gia y tế của chúng ta. Tuyệt. Chúng ta hãy cùng hi vọng là không có ai cần cấp cứu phẫu thuật mở khí quản đi.”
“Doug, bình tĩnh đi. Chị sẽ trả lời các câu hỏi về y học,” Sally nói.
Một người đàn ông ngồi cạnh Doug cố ý hỏi: “Cô cũng là bác sĩ à?”
“À, không, không hẳn thế, nhưng tôi là lễ tân của một bác sĩ đa khoa.” Lúc môi người đàn ông kia chuẩn bị vén lên mỉa mai, Sally nói: “Anh có biết phù gai thị là cái gì không?”
Anh ta có vẻ giật mình. “Không.”
“Thấy chưa. Tôi biết hành tủy ở đâu đấy. Tôi biết các phương thức đo huyết áp tâm trương và tâm thu. Tôi còn có thể cho anh biết các vết lõm bàn chân ở chỗ nào.” Sally lạnh lùng nói thêm: “Tôi cũng có thể chỉ cho anh chính xác cách dùng máy đo huyết áp nữa kia.”
Người đàn ông nhấp một ngụm đồ uống. Lola nín cười. Hoan hô.
“Được rồi.” Doug tỏ vẻ nhẫn nhịn. “Chỉ cần chị đừng thử moi ruột ai đó ra là được.”
“Sally, chào chị!!!!” Eo ôi, Isabel đến nhập hội, hất mái tóc màu vàng lợt mượt mà của mình ra sau và nắm lấy cánh tay Sally như thể họ là bạn bè lâu ngày không gặp. Một lát sau, nhìn thấy Lola, cô ta quay ra với vẻ kém nhiệt tình hơn: “À, xin chào lần nữa!”
“Tôi là Tony, chuyên về lịch sử với chính trị,” người đàn ông cao lớn giới thiệu. Chỉ về phía những người còn lại, ông nói: “Alice chuyên về sinh vật học với thần thoại Hy Lạp. Jerry chuyên Ai Cập học với Toán. Còn đây là Bob, chuyên ngành là__”
“Bơi qua kênh với tay chân bị trói lại?” Lola không thể đừng được; khi cô lo lắng, những điều ngu xuẩn thường thoát ra từ miệng cô.
______ Đáng đời, chẳng ai cười cả. Tony hắng giọng nói: “Không, chuyên ngành của Bob là nhạc cổ điển.”
“Và crikê nữa,” Bob nói.
“Tuyệt,” Lola nói.
“Còn cô thì sao?”
Chúa ơi, còn mình thì sao?
“Ưm…à, văn học.”
“Và?” Tony nhìn cô sắc lẻm; hình như mọi người đều phải chuyên về hai lĩnh vực thì phải.
“Và…ờ, vật sumo.” Như thế chắc chắn an toàn rồi đúng không?
“Tuyệt vời, tuyệt vời.” Anh ta xoa xoa tay vào nhau tạo nên một âm thanh sột soạt và thô nhám. “Vậy hôm nay chúng ta có thể mong chờ điều gì? Kachikoshi? Hay makekoshi?
Chết tiệt. Và môi anh ta lại vén lên lần nữa. Anh ta biết.
“Phải,” Lola thú nhận, “tôi nói dối. Tôi chẳng biết gì về vật sumo cả. Tôi chỉ có một chuyên ngành thôi và tôi xin lỗi nếu như thế chưa đủ, nhưng tôi chỉ ở đây thế chỗ vào phút cuối. Hoặc là tôi, hoặc là một cái ghế trống.”
“Đừng bận tâm đến Tony, hắn là một gã ngốc ưa vênh vang ấy mà.”
“Thế à? Ý tôi là tôi biết anh ta là người như thế.” Lola thấy nhẹ nhõm, dù sao cũng không phải mọi người trong nhóm đều không thân thiện. Trò chơi câu đố sẽ bắt đầu sau năm phút nữa, cô mỉm cười với cô gái đang dặm lại lớp trang điểm qua cái gương mạ vàng trang trí lộng lẫy trong phòng vệ sinh. “Tôi chỉ không nghĩ là mọi người nghĩ nghiêm trọng như vậy.”
“Đừng lo, cô sẽ ổn thôi. Chúa ơi, cái váy này giết tôi mất.” Cô gái tên Elly đứng thẳng người rồi bực tức thọc vào bụng mình. “Sau Giáng Sinh tôi tăng hơn 6 kg đấy, không mặc vừa đồ gì nữa. Tôi phải đến phòng tập trước khi biến thành một con hà mã thực sự thôi.”
“Tôi ghét đến phòng tập lắm.” Lola nhăn mặt.
“Tôi định đến phòng tập của Doug. Anh ấy nói được.”
Chán nản kéo cái váy nhăn nhúm của mình xuống, Ellay nói, “Nhưng cô vẫn phải chịu đựng, đúng không? Thứ tôi thực sự cần là một cái đũa phép kia.”
Lola cẩn thận gỡ một sợi tóc vướng vào đôi khuyên tai bạc của cô ra. “Ở Holmes Place á?”
Ốiiiiiii, Elly xịt mạnh Elnett Ultrahold quanh đầu như thể một cậu cao bồi quăng dây thòng lọng ấy. “Không, chỗ Merton ở Kensington ấy – ôi, quỷ tha ma bắt!”
Cô ta xịt Elnett thẳng vào mặt mình. “Đây,” Lola đưa cho cô ấy một tờ khăn giấy sạch; chỉ nghĩ tới việc Dougie hùng hục luyện tập cũng đủ lung lay mục tiêu của bất cứ cô gái nào rồi.
“Cảm ơn cô. Và hãy cứ lờ Tony đi.” Elly mỉm cười khích lệ. “Chúng ta vẫn sẽ vui vẻ, cô không cần cố gắng lấy lòng anh ta làm gì cả.”
“Cô nói đúng.” Lola không hề nói với cô ấy rằng người cô muốn lấy lòng thực sự là Dougie.
Bàn họ đã chơi rất tốt trong hiệp một; mọi người đều có cơ hội để tỏa sáng. Sự ganh đua giữa những đội có các thành viên tầm tuổi ba mươi diễn ra căng thẳng. Trả lời xong một câu hỏi hóc búa về World Cup rugby năm ngoái, Doug (chuyên môn kinh tế và thể thao) rất vui mừng, anh còn hướng về phía bên kia bàn mỉm cười với Lola trước khi anh kịp nhận ra mình đang làm gì và đội ngột với tay lấy ly đồ uống. Nhưng khoảnh khắc đó đã in dấu trong tâm trí Lola; trong một tích tắc, mọi việc như quay về thời xưa ấy. Niềm hi vọng mới dâng lên trong cô; làm ơn làm ơn hãy khiến anh ấy mềm lòng hơn, để anh ấy nhận ra cô vẫn còn sức hút. Từ những gì cô thấy, chuyện với Isabel khá hời hợt, không hề giống câu chuyện tình yêu lãng man nhất thế kỷ. Isabel có thể xinh đẹp nhưng tính cách thì chẳng có gì ấn tượng cả, thật ra cô ta giống một đứa bé hoạt bát đến khó chịu, kéo tay Doug gây chú ý, cười khúc khích và không ngừng thì thầm vào tai anh. Về cơ bản cô ta chẳng có gì ngoài cái đầu rỗng tuếch…
“Và bây giờ là,” người dẫn chương trình nói oang oang, thu hút sự chú ý của mọi người trong căn phòng ồn ào, “câu hỏi gần cuối của hiệp Một. Xin quý vị chú ý thật kĩ vì mỗi điểm đều đáng giá.” Ông ngừng lại tạo hiệu ứng. “Và câu hỏi này có hai phần. Phần đầu tiên đây. Tốc độ của ánh sáng là bao nhiêu?”
Tinh thần Lola rũ xuống; cô vô cùng muốn chỉ cho Doug thấy cô không phải một gánh nặng, rằng cô có thể là một thành viên hữu ích của đội, nhưng ai mà biết được_____
“Ba trăm nghìn kilomet trên giây,” Isabel nói thầm.
Cái gì?
Cái gì?
“Giỏi lắm.” Tony viết câu trả lời không chớp mắt. “Và giờ là phần hai,” người dẫn chương trình thông báo. “Để bất cứ một vật nào đó thoát khỏi trọng lực của Trái Đất, nó phải bay ở vận tốc bằng hoặc lớn hơn vận tốc thoát. Câu hỏi là, vận tốc đó là bao nhiêu?”
Mọi người trong nhóm chuyển ánh nhìn qua Isabel. Không, Lola muốn hét lên, không, cô không thể biết câu trả lời đó được, chỉ là cô không thể…
Với một nụ cười khiêm tốn, Isabel thì thầm: “Mười một kilomet trên giây.”
Tony cười tự mãn ghi câu trả lời lên tấm bảng của bàn họ.
“Vâng, thời gian đã hết, xin mời các bạn giơ bảng của mình lên.”
Từ mọi phía của căn phòng, các tấm bảng được giơ lên để kiểm tra. Người dẫn chương trình công bố: “Câu trả lời là ba trăm ngàn kilomet trên giây và mười một kilomet trên giây.”
Một tiếng vỗ tay lớn vang lên xung quanh bàn họ. Isabel nhấp một ngụn nước đá, tiếp tục tỏ ra khiêm tốn. “Và bàn Mười sáu, đội Sitting Tennants, là những người duy nhất trả lời đúng cả hai phần của câu hỏi. Rất tốt, Sitting Tennants!”
Lola ghé sang chỗ Elly bên tay trái, nói vẻ hoài nghi: “Sao cô ấy biết nhỉ?”
Elly đáp: “Ai, Isabel á? A, cô ấy điên cuồng vì những thứ như thế. Năm ngoái cô ấy đã theo học một lớp buổi tối, cho vui ấy mà. Cô ấy được điểm A cho môn Vật lý A-level đấy.”
Bụng Lola quặn lại lúc nhìn Isabel với cái mũi nhỏ xinh và nụ cười hoàn hảo. Mọt sách thì phải giống mọt sách, chứ đâu thể lượn lờ như Grace Kelly trong bộ váy lụa màu xanh dương điệu đà cùng đôi guốc dây Gucci dưới chân được.
“Và bây giờ là câu hỏi cuối cùng trong hiệp đầu tiên.” Trên sân khấu, người dẫn chương trình gõ cái dao của mình lên thành ly để thu hút sự chú ý của mọi người. “Sẵn sàng chưa nào? Giờ là câu hỏi cho tất cả những người yêu sách.”
Tim Lola lập tức phi nước đại. Giờ đây cô sẽ là trung tâm của sự chú ý. Adrenalin chảy ào ào trong từng mạch máu của cô và đầu gối cô bắt đầu run lên. Bên kia bàn, với chút kẻ cả, Isabel nói: “Cố lên, Lola, cô làm được mà!”
“Vâng, thưa các quý ông, quý bà, đây là câu hỏi của quý vị.” Người dẫn chương trình dừng gây thêm phần kịch tính, Lola tập trung tỏ ra nghiêm túc, chú ý và siêu thông thái. “Từ nào xuất hiện một ngàn tám trăm năm mươi lần trong Kinh Thánh?”
Ôi, trời đất ơi!
“Lola?” Tony gặng hỏi khi thấy cô lắc đầu, dựa lại phía sau. “Nhanh lên nào, từ gì thế?”
“Sao tôi biết câu trả lời được?”
Hắn nhìn cô như thể cô là một đứa đần. “Vì đây là một câu hỏi văn học và chuyên ngành của cô là sách vở.”
“Đấy là Kinh Thánh!” Bị xúc phạm vì thái độ bất công đó, Lola hét lên, “Kể cả nếu tôi có đọc Kinh Thánh thì tôi đảm bảo với anh là tôi không đếm mỗi từ xuất hiện bao nhiêu lần!”
“Nhanh lên nào!” Jerry quát.
“Um, được rồi… “và”.” Lola buột ra từ đó trong lúc hốt hoảng, để ý thấy Isabel bên kia bàn đang viết gì đó lên mặt sau của tờ chương trình.
VÀ, Tony viết nguệch ngoạc lên tấm bảng trả lời của họ.
“Thời gian đã hết,” người dẫn chương trình thông báo. “Xin mời các bạn giơ thẻ. A, tôi thấy rất nhiều đội có câu trả lời đúng. Rất tốt, tất cả các bạn đều biết đó là từ Chúa.”
“Ôi, thật không may, Lola.” Isabel mỉm cười thông cảm.
Những người khác không nói gì. Họ không cần phải nói. Rồi Jerry, nhìn vào tờ chương trình dưới cùi trỏ của Isabel, kêu lên: “Cô đã viết ra đây! Cô biết Chúa mới là câu trả lời đúng.”
“Suỵt, không sao đâu. Những câu hỏi về sách vở là lĩnh vực chuyên ngành của Lola mà. Tôi không muốn cô ấy nghĩ tôi chõ mũi vào.”
Sally tò mò hỏi: “Nhưng sao em biết đó là từ Chúa?”
“Em nghĩ là cũng giống như những người có đáp án đúng thôi.” Isabel cười lộ má lúm đồng tiền đáng yêu – chết tiệt thật, cô ta thậm chí còn có má lúm đồng tiền nữa. “Đó là một câu hỏi trong Trivial Pursuit[1]. Một khi chị được hỏi câu đó, chị sẽ không bao giờ quên.”