Số lần đọc/download: 1041 / 5
Cập nhật: 2016-07-02 00:21:32 +0700
Chương 29
C
ô cho tay vào hai ống tay áo quá dài trong khi anh lấy thêm găng tay, mũ và khăn choàng cho bọn họ.
“Chúng ta đang đi đâu vậy? Không phải bình mình sắp lên rồi sao?”
“Phải và em sẽ thấy thôi. Một phần nào đó.”
Khi anh đã giúp cô trang bị đồ đầy đủ và mang vào đôi bốt giữ ấm của mình, anh dịch chuyển cái lò sưởi sang một bên để có thể với tới cánh cửa sập bên dưới nó.
Anh giúp Astrid đi xuống cái lỗ đó, rồi trèo xuống sau cô và đóng cánh cửa sập lại. Sử dụng khả năng dịch chuyển đồ đạc của mình anh dời lò sưởi trở về vị trí của nó.
“Chúng ta đang ở đâu vậy anh?”
“Dưới những đường hầm.”
Anh bật cây đèn pin của mình lên. Ở dưới đây còn tối tăm hơi cả một hầm mộ và lạnh lẽo hơn địa ngục. Nhưng họ sẽ được an toàn. Ít nhất là trong một lúc nữa.
Nếu Thanatos có trở lại đây vào ban ngày, thì hắn ta cũng không thể biết về nơi này. Không ai biết cả.
“Đường hầm này là cái gì vậy anh?”
“Nói ngắn gọn là trong lúc buồn chán. Sau khi anh đã điêu khắc đầy trong căn nhà gỗ của mình, anh bắt đầu đào xuống đây. Anh nhận thấy nơi này sẽ cho anh nhiều không gian để di chuyển hơn trong suốt khoảng thời gian mùa hè, và vào mùa hè ở dưới đây nhiệt độ không quá nóng hay quá lạnh vào mùa đông. Không kể đến việc anh luôn hoang tưởng một ngày nào đó Acheron sẽ giết anh. Anh muốn có một đường thoát hiểm mà anh ta không biết đến.”
“Nhưng mặt đất thì đóng băng. Làm sao mà anh có thể xoay sở được?”
“Anh khỏe mạnh hơn một con người và anh có chín trăm năm để thực hiện đường hầm này. Bị mắc kẹt và buồn chán thường khiến con người làm những việc điên rồ.”
“Như cố đào một đường hầm đến Trung Quốc sao?”
“Chính xác là vậy.”
“Anh dẫn cô xuống một hành lang hẹp thông đến một căn phòng nhỏ nơi anh cất giấu vũ khí của mình.”
“Chúng ta sẽ ở đây cả ngày hôm nay sao anh?”
“Vì anh không có ước nguyện bốc cháy dưới mặt trời, anh nghĩ đó là điều an toàn nhất, em không nghĩ vậy sao?”
Cô gật đầu.
Khi anh đã vơ vét đủ số hỏa lực mà anh có thể mang theo, anh dẫn cô đến cuối đường hầm dài nhất. Cánh cửa sập bên trên họ mở ra dẫn đến khu rừng rậm rạp bao quanh căn nhà gỗ của anh. Đây sẽ là nơi an toàn để rời đi sau khi trời tối.
“Sao em không vào trong và ngủ một chút đi?” Anh nói.
Không cần suy nghĩ, anh cởi chiếc áo khoác Eskimo bằng da bò của mình ra và xếp nó thành một cái nệm nhỏ dành cho cô.
Astrid định phản đối, rồi lại thôi. Những hành động ân cần là một thứ lạ lẫm với Zarek. Cô sẽ không than phiền về những việc tốt của anh.
Thay vào đó, cô nằm lên chiếc áo khoác của anh.
Nhưng anh không có ý định nằm xuống cùng cô. Anh đi vòng quanh khoảng không gian hạn hẹp và có vẻ như chờ đợi cô chìm vào giấc ngủ.
Tò mò trước những dự định của anh, cô nhắm mắt lại và giả vờ ngủ thiếp đi.
Zarek đợi một vài phút rồi anh móc ra chiếc điện thoại mà Spawn đã đưa cho anh. Anh trèo lên bậc thang và mở cánh của sập thông với khu rừng để anh có thể bắt được sóng điện thoại.
Anh đảm bảo không để ánh sáng lúc rạng đông lọt vào.
Zarek không rõ chiếc điện thoại này có hoạt động hay không nhưng anh vẫn phải thử.
Anh bấm số của Ash và nhấn nút gọi.
“Thôi nào, Acheron.” Anh lầm bầm. “Trả lời cú điện thoại chết tiệt này đi.”
Astrid nằm im lặng, biết rằng tại nơi Ash đang ở chiếc điện thoại sẽ không bao giờ đổ chuông. Artemis sẽ không cho phép việc đó xảy ra.
Nhưng rồi, Artemis cũng không thể kiểm soát mọi thứ.
Sự dụng sức mạnh ít ỏi của mình, Astrid ‘giúp’ việc truyền tín hiệu.
oOo
Ash giật mình tỉnh dậy ngay khi chiếc điện thoại reo lên. Theo thói quen, anh lăn người trên giường để với lấy cái ba lô của mình, chỉ để nhớ ra nơi anh đang ở và nhớ ra anh không được phép trả lời điện thoại trong khi đang ở trong điện thờ của Artemis.
Nghĩ đến chuyện đó thì, điện thoại của anh đáng ra không thể đổ chuông. Làm như thể có một cột phát sóng điện thoại trên đỉnh Olympus để truyền tín hiệu vậy.
Điều đó có nghĩa việc này là do Astrid làm…
Nhưng nếu Artemis bắt gặp anh nói chuyện với nàng tiên đó, Artemis sẽ nổi nóng với anh và rút lại thỏa thuận giữa họ. Không phải là anh để tâm thứ cô ta sẽ làm với anh, nhưng anh không muốn đẩy cơn giận của Artemis lên đầu Astrid.
Nghiến răng, anh lấy chiếc điện thoại của mình ra và để hộp thư thoại trả lời cuộc gọi trong khi anh lắng nghe lời nhắn.
Điều anh nghe thấy khiến tầm nhìn quanh anh mờ đi.
Cuộc gọi không đến từ Astrid. Nó đến từ Zarek.
“Chết tiệt Acheron, anh đang ở đâu vậy?”Zarek gầm gừ, rồi một vài giây im lặng theo sau. “Tôi… tôi cần anh giúp.”
Bụng Ash thắt chặt lại khi anh nghe bốn từ mà anh không bao giờ mong đợi Zarek sẽ thốt ra.
Chuyện này hẳn phải rất tệ với người cựu nô lệ đến mức anh ta phải thừa nhận cần thứ gì đó từ bất kỳ ai.
Đặc biệt là từ anh.
“Nghe này Acheron, tôi biết mình là một kẻ bỏ đi và tôi không quan tâm. Tôi không chắc anh biết bao nhiêu về tình trạng của tôi, nhưng có một người nữa ở cùng tôi. Tên cô ấy là Astrid và cô ấy nói cô là một tiên nữ của công lý. Cái thứ này, Thanatos, đang truy lùng tôi và hắn ta đã giết chết một Thợ săn đêm vào tối nay. Tôi biết nếu hắn ta đặt tay lên Astrid hắn sẽ giết cô ấy luôn. Anh phải bảo vệ cô ấy giùm tôi, Acheron… làm ơn đi. Tôi cần anh đến đón cô ấy và giữ cô ấy an toàn trong khi tôi chiến đấu với Thanatos. Nếu anh không làm vậy vì tôi, thì hãy làm vì cô ấy. Cô ấy không đáng bị chết chỉ vì cô ấy cố giúp tôi.”
Ash ngồi dậy trên giường. Anh cầm chiếc điện thoại chặt đến nỗi nó móp méo trong bàn tay anh.
Anh muốn trả lời cuộc điện thoại. Nhưng anh không dám. Giận dữ và đau đớn nhấn chìm anh.
Làm thế nào mà Artemis dám phản bội anh một lần nữa.
Mẹ kiếp cô ta vì chuyện này.
Anh đáng ra nên biết cô ta sẽ không nhốt Thanatos lại như đã hứa. Mất thêm một mạng người nữa thì có là gì với cô ta?
Không có gì. Không có gì quan trọng với cô ta ngoại trừ thứ cô ta muốn.
Nhưng anh có quan tâm. Anh quan tâm theo cách mà Artemis sẽ không bao giờ hiểu được.
“Tôi đang ở căn nhà gỗ của mình với điện thoại của Spawn. Gọi cho tôi. Chúng ta cần mang cô ấy ra khỏi đây sớm nhất.”
Chiếc điện thoại ngắt kết nối.
Ash quẳng mấy tấm chăn của mình ra và mặc quần áo vào. Thịnh nộ, anh nhét chiếc điện thoại di động của mình vào lại trong ba lô và mở cánh cửa phòng ngủ ra với một tiếng rầm lớn.
Artemis ngồi trên ngai vàng của cô ta với người anh sinh đôi của mình, Apollo, đang đứng trước mặt cô ta.
Cả hai người họ đều nhảy cẫng lên khi anh bước vào phòng.
Thảo nào Artemis bảo anh cần nghỉ ngơi.
Cô ta biết tốt hơn không nên để anh và Apollo ở chung một căn phòng. Hai người họ thậm chí còn ‘hòa thuận’ với nhau hơn cả giữa Artemis và Simi.
Apollo buộc tội anh.
Ash vung tay và đập vào lưng nam thần đó. “Tránh xa khỏi tao ra, Cậu bé mặt trời. Hôm nay tao không có tâm trạng để chịu đựng mày.”
Ash tiến về phía cánh cửa chỉ để nhận thấy Artemis một lần nữa chắn đường anh. “Anh đang làm cái gì đó?”
“Tôi rời khỏi đây.”
“Anh không thể.”
“Tránh đường cho tôi, Artemis. Trong cái tâm trạng này, tôi sẽ làm đau cô nếu cô cứ tiếp tục đứng ở đây.”
“Anh hứa anh sẽ ở đây trong hai tuần. Nếu anh rời khỏi Olympus, anh sẽ chết. Anh không thể phá bỏ lời thề của mình, anh biết điều đó mà.”
Ash nhắm mắt lại và nguyền rủa vấn đề nho nhỏ mà anh đã quên trong cơn giận dữ của mình. Không như những vị thần Olympus, anh bị ràng buộc bởi lời thề của mình. Một khi anh thốt ra lời thề, anh sẽ bị dính chặt với nó dù cho anh có tìm cách phá vỡ nó thế nào đi chăng nữa.
“Hắn ta làm gì ở đây?” Apollo gầm gừ. “Em nói với anh hắn ta không còn đến đây nữa mà.”
“Im đi, Apollo.” Anh và Artemis đồng thanh nói.
Ash liếc về phía Artemis khi cô ta bước lùi lại một bước. “Sao cô lại nói dối với tôi về Thanatos? Cô nói tôi hắn ta đã bị nhốt lại rồi mà.”
“Em không nói dối.”
“Không à? Vậy tại sao hắn ta lại thoát khỏi Alaska vào đêm qua, giết chết một Thợ săn đêm của tôi, sau khi cô bảo tôi cô đã nhốt hắn lại một lần nữa?”
“Hắn ta đã giết Zarek?”
Anh cong môi. “Dẹp bỏ cái vẻ mặt đầy hy vọng ra khỏi bản mặt của cô đi. Zarek vẫn còn sống, nhưng một người khác đã bị giết.”
Mặt cô ta xụ xuống. “Là ai?”
“Làm sao mà tôi biết? Tôi bị kẹt ở đây với cô mà.”
Cô ta cứng người trước cách nói của anh. “Em đã lệnh những Nhà tiên tri nhốt hắn lại sau khi Dion thả hắn ra. Em cho rằng họ đã làm vậy.”
“Vậy lần này ai đã thả hắn chứ?”
Cả hai người họ cùng quay nhìn Apollo.
“Tôi không làm việc đó.” Apollo quát. “Anh còn không biết em nhốt cái sinh vật đó ở đâu nữa mà.”
“Mày tốt hơn là không làm chuyện đó.” Ash gầm gừ.
Apollo quẳng cho anh một nụ cười cạnh khóe. “Người không dọa được ta đâu, con người.Ta đã giết ngươi một lần, ta có thể giết ngươi lần nữa.”
Ash chậm rãi, lạnh lùng mỉm cười. Đó là quá khứ, giờ là hiện tại,và họ đang chơi trên một mặt trận khác với những luật lệ mới được đặt ra mà anh sẽ từ bỏ mọi thứ để cho vị nam thần kia thấy. “Vậy làm ơn, thử đi.”
Artemis bước vào giữa họ. “Apollo, rời khỏi đây.”
“Còn hắn ta thì sao?”
“Anh ấy không phải là chuyện của anh.”
Apollo nhìn có vẻ như thể hai người bọn họ khiến hắn ta kinh tởm. “Anh không thể tin em cho phép một thứ như hắn ta bước vào điện thờ của mình.”
Mặt cô ta đỏ bừng, Artemis nhìn đi chỗ khác, quá nhục nhã để có thể nói bất cừ điều gì với anh trai cô ta.
Đó là thứ Ash mong đợi từ cô ta.
Xấu hổ về anh và mối quan hệ của họ, Artemis luôn tìm cách giữ anh tránh xa nhưng vị thần Olympus khác bằng mọi nỗ lực. Từ nhiều thế kỷ đến hiện tại, những vị thần khác biết anh đến gặp cô ta. Những lời đồn thổi nổi lên về những điều họ làm cùng nhau và anh ở cùng cô ta trong bao lâu, nhưng Artemis chưa bao giờ xác nhận mối quan hệ giữa họ. Chưa bao giờ hạ mình chạm vào anh bất kỳ lúc nào có sự hiện diện của những người khác quanh họ.
Lạ lùng là thậm chí sau mười một ngàn năm điều đó vẫn khiến anh khó chịu rằng anh như một thứ bí mật nhỏ bé bẩn thỉu của cô ta. Rằng sau tất cả mọi thứ mà họ đã cùng chia sẽ và làm, cô ta vẫn khó có thể nhìn thẳng vào anh bất kỳ lúc nói người khác ở quanh.
Và dù vậy cô ta dính chặt lấy anh và không để anh đi.
Mối quan hệ của họ thật bệnh hoạn và anh biết rõ điều đó.
Không may thay, anh chẳng có lựa chọn nào trong vấn đề này.
Nhưng nếu có lúc nào anh có thể tự do thoát khỏi cô ta, anh sẽ chạy nhanh hết sức mình. Cô ta cũng biết rõ điều đó như anh vậy.
Đó là lý do tại sao cô ta lại giữ anh quá chặt như vậy.
Apollo nhìn anh với một cái nhăn mặt. “Tsoulus.”
Ash cứng người trước lời sỉ nhục bằng tiếng Hy Lạp cổ. Đây không phải là lần đầu tiên anh bị gọi bằng cái tên đó. Khi còn là một con người, anh đáp trả lại cái tên đó một cách bướng bỉnh, với một niềm vui thú bệnh hoạn.
Điều duy nhất thật sự gây tổn thương đó là cái nhận thức rằng mười một ngàn năm sau, nó vẫn có tác động với anh như nó đã từng có lúc đó.
Chỉ là giờ đây anh không còn thích thú gì với cái danh hiệu đó cả.
Bây giờ nó như cứa sâu vào tâm hồn anh.
Artemis túm lấy tai anh trai mình và kéo hắn ta đến cửa. “Ra khỏi đây.” Cô ta quát khi cô ta đẩy hắn ta ra khỏi cửa và đóng sầm cửa lại.
Cô quay lại đối mặt với Acheron.
Ash vẫn không nhúc nhích. Lời sỉ nhục đó vẫn còn cháy âm ỉ trong anh.
“Anh ấy là một thằng ngu.”
Ash không bận tâm tranh cãi với cô ta. Anh hoàn toàn đồng ý.
“Simi, hiện thân trong hình dáng con người.”
Simi thoát ra khỏi tay áo của anh và hiện hình bên cạnh anh. “Vâng thưa akri?”
“Bảo vệ Zarek và Astrid.”
“Không!” Artemis quát. “Anh không thể thả nó ra, nó có thể nói với Zarek tất cả mọi thứ đã xảy ra.”
“Vậy hãy để con bé nói. Đã đến lúc anh ta cần phải hiểu.”
“Hiểu cái gì cơ chứ? Anh muốn hắn ta biết được sự thật về anh sao?”
Ash cảm nhận một làn sóng lướt qua người anh và anh biết mặt anh chuyển từ màu bạc sang đỏ. Artemis bước lùi lại, như một bằng chứng về việc đó.
“Đó là sự thật về cô mà tôi đã giấu anh ta.” Ash nghiến răng nói.
“Phải vậy không, Acheron? Đó là thực sự về em hay anh xóa trí nhớ của hắn ta vào đêm đó vì anh lo sợ điều hắn ta sẽ nghĩ về anh?”
Làn sóng đó như mạnh hơn.
Ash giơ tay lên ra hiệu cho Artemis im lặng trước khi quá trễ và sức mạnh của anh khống chế bản thân anh. Đã một khoảng thời gian dài kể từ lần cuối anh hút máu và anh quá bấp bênh để có thể kiểm soát bản thân mình.
Nếu họ tiếp tục tranh cãi, sẽ không thể lường trước được anh có thể làm gì.
Anh nhìn về Simi đang đứng chờ đời bên cạnh mình. “Simi, không nói chuyện với Zarek nhưng hãy đảm bảo Thanatos không giết một trong hai người họ.”
“Lệnh nó không được giết Thanatos nữa.”
Ash định tranh cãi, nhưng rồi thôi. Họ không có thời gian, mà anh cũng không có đủ kiên nhẫn để kiềm chế bản thân. Nếu Thanatos giết Zarek và Astrid, cuộc đời sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều cho tất cả mọi người.
“Simi, đừng giết Thanatos. Giờ thì đi đi.”
“Được rồi, akri, con sẽ bảo vệ họ.” Simi biến mất.
Artemis nheo đôi mắt xanh lá nhìn anh. “Em không thể tin nổi anh cử nó đi một mình. Nó còn tồi tệ hơn cả Zarek và Thanatos cộng lại.”
“Artie, tôi không có lựa chọn nào cả. Cô có từng nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu Astrid chết không? Cô nghĩ các chị gái của cô ấy sẽ phản ứng như thế nào?”
“Con bé sẽ không chết nếu không có sự định đoạt của bọn họ.”
“Đó không phải là sự thật và cô biết điều đó. Có những thứ mà ngay cả thần Số mệnh cũng không thể kiểm soát được. Và tôi đoan chắc với cô nếu con chó điên của cô hủy hoại đứa em gái yêu dấu của họ, họ sẽ đòi cái đầu của cô vì chuyện đó.”
Ash không cần phải nói nhiều hơn nữa. Nếu Artemis mất đầu của mình thì cả thế giới đều biết nó sẽ biến thành một nơi thật sự rất đáng sợ.
“Em sẽ đi nói chuyện với những Nhà tiên tri.”
“Phải, cô nên làm chuyện đó, Artie à và trong khi cô làm vậy, cô tốt hơn nên nghĩ cách tự mình săn lùng Thanatos và mang hắn ta về nhà.”
Cô ta cong môi. “Em là một nữ thần, không phải một tên hầu. Em không tự mình tìm kiếm bất kỳ ai.”
Ash di chuyển đến đứng gần cô ta đến nỗi gần như chỉ cách còn mỗi một gang tay chia cách họ. Không khí xung quanh họ sôi sùng sục với hai luồng năng sức mạnh của họ đang chống đối lại nhau, với sự dữ dội từ những cảm xúc nguyên thủy của họ. “Sớm muộn gì, chúng ta đều phải làm những thứ thấp kém hơn bản thân mình. Nhớ lấy điều đó, Artemis.”
Ash rời khỏi cô ta và quay lưng lại.
“Chỉ vì anh đã rao bán bản thân mình quá rẻ mạt, Acheron, điều đó không có nghĩa là em cũng phải làm như vậy.”
Anh đông cứng, lưng anh cứng đờ trước câu nói của cô ta trong khi câu nói của cô ta xé toạc anh. Đó là những lời độc ác và cay nghiệt. Lời nguyền rủa cô ta chực chờ trên đầu lưỡi anh.
Anh không làm vậy và cô ta may mắn chết tiệt vì sự khả năng kiểm soát của anh.
Thay vào đó, anh bình tĩnh nói, và chủ tâm thốt ra từng lời một một cách đầy tính toán. “Nếu tôi là cô, Artie, tôi sẽ cầu nguyện mình không bao giờ nhận lấy thứ mà tôi xứng đáng nhận. Nhưng nếu Thanatos giết Astrid, thậm chí cả tôi cũng không thể cứu nổi cô.”