Số lần đọc/download: 1233 / 34
Cập nhật: 2017-08-25 12:57:34 +0700
Chương 28: Phòng 316
“Trond đi vắng rồi,” giọng bà hàng xóm láy rền. Mái tóc trắng phau của bà ta rõ ràng là vừa mới sử dụng một liều hóa chất nữa kể từ chuyến viếng thăm lần trước của họ và da đầu bà ta sáng bong lên dưới lớp tóc đã mất hết sức sống. “Các vị vừa đi xuống phía Nam đấy à?”
Harry ngẩng khuôn mặt rám nắng lên và nhìn bà ta. “Gần như vậy. Bà có biết anh ta đi đâu không?”
“Cậu ta đang sắp đồ đạc lên xe,” bà ta nói, chỉ về mặt bên kia của dãy nhà. “Tôi nghĩ là cậu ta sắp đi du lịch, tội nghiệp.”
“Ừm.”
Beate muốn đi, nhưng Harry vẫn đứng im tại chỗ. “Bà sống ở đây lâu rồi phải không?” anh hỏi.
“Ồ, vâng. Ba mươi hai năm.”
“Chắc bà vẫn còn nhớ Lev và Trond từ hồi họ còn nhỏ chứ?”
“Đương nhiên. Hai anh em họ đã để lại dấu ấn sâu đậm lên cái khu Disengrenda.” Bà ta mỉm cười và dựa vào khung cửa sổ. “Nhất là Lev. Cái thằng miệng cứ dẻo quẹo. Chúng tôi vẫn luôn biết lớn lên cậu ta sẽ trở thành một đứa nguy hiểm với phụ nữ.”
“Nguy hiểm à, vâng. Có lẽ bà biết chuyện về người đàn ông bị ngã từ trên cầu dành cho người đi bộ xuống chứ?”
Mặt bà ta sa sầm và bà ta thì thào bằng giọng thương cảm. “Ồ, có chứ. Một chuyện khủng khiếp. Tôi nghe nói là ông ta đã không bao giờ đi lại bình thường được nữa, tội nghiệp. Hai đầu gối của ông ta cứng đờ lại. Anh có thể hình dung nổi có đứa trẻ nào nghĩ ra cái trò ác độc thế không?”
“Ừm. Hẳn đó phải là một đứa trẻ lêu lổng.”
“Lêu lổng ư?” Bà đưa tay lên che mắt. “Tôi không nói vậy đâu. Cậu ta là một đứa trẻ lễ phép, được dạy dỗ tử tế. Vì thế nên chuyện đó mới gây sốc.”
“Và mọi người quanh đây đều biết anh ta đã làm chuyện đó?”
“Tất. Tôi đã thấy cậu ta từ chính cái cửa sổ này. Mặc áo khoác đỏ phóng chiếc xe đạp của cậu ta. Lẽ ra tôi phải biết là có chuyện gì đó bất thường khi cậu ta quay về. Mặt cậu ta cắt không còn hột máu.” Bà ta rùng mình trước cơn gió lạnh vừa thổi ào qua. Rồi bà ta chỉ sang đường.
Trond đang đi về phía họ, hai tay buông thõng bên hông. Anh ta bước chậm lại dần, rồi cuối cùng, gần như dừng hẳn.
“Là về Lev, phải không,” anh ta lên tiếng khi cuối cùng cũng bước đến chỗ họ.
“Đúng,” Harry đáp. “Anh ấy chết rồi à?”
Từ khóe mắt, Harry thấy bộ mặt kinh ngạc trong cửa sổ. “Đúng anh ta chết rồi.”
“Tốt,” Trond nói. Rồi anh ta cúi xuống và vùi mặt vào lòng bàn tay.
○○○
Bjarne Møller đứng nhìn chằm chằm qua cửa sổ với vẻ lo âu khi Harry ló vào qua cánh cửa khép hờ. Anh gõ cửa.
Møller quay lại, mặt tươi hẳn lên. “Ồ, chào cậu.”
“Báo cáo đây, thưa sếp.” Harry quăng cái phong bì đựng tài liệu màu xanh lên bàn ông.
Møller ngồi phịch xuống ghế, sau một hồi cố gắng xoay xở ông cũng nhét được đôi chân dài quá khổ xuống dưới gầm bàn và đeo kính lên.
“A ha,” ông lẩm bẩm trong lúc mở cái phong bì bên ngoài đề DANH MỤC TÀI LIỆU. Bên trong có độc một tờ giấy A4.
“Tôi không nghĩ là ông sẽ muốn biết hết tỉ mỉ mọi chuyện,” Harry nói.
“Nếu cậu đã nói vậy, thì tôi chắc là cậu đúng,” Møller nói, lướt qua những dòng chữ thưa rếch.
Harry nhìn qua vai sếp mình ra ngoài cửa sổ. Chẳng có gì để nhìn, chỉ thấy sương mù dày đặc giăng mắc khắp thành phố như một cái tã đã dùng. Møller đặt tờ giấy xuống.
“Vậy là cậu đã tới đó, có người đã báo cho cậu biết chỗ ở của Kẻ Hành quyết và cậu tìm thấy hắn đã treo cổ hả?”
“Đại để là vậy.”
Møller nhún vai. “Tôi sẽ chấp nhận báo cáo này miễn là chúng ta có bằng chứng chắc chắn rằng gã này là kẻ mà chúng ta đang tìm.”
“Weber đã kiểm tra dấu vân tay sáng nay.”
“Và?”
Harry ngồi xuống ghế. “Chúng khớp với những dấu vân tay chúng ta tìm thấy trên chai Coca mà tên cướp đã cầm trước khi hành động.”
“Có chắc đó cùng là một chai…?”
“Thư giãn đi, sếp. Chúng tôi đã có hình ảnh của cả cái chai lẫn tên cướp trên băng ghi hình. Ông vừa đọc trong bản báo cáo nói rằng chúng ta đã có thư tuyệt mệnh viết tay trong đó Lev Grette đã thú nhận, phải không nào? Chúng tôi đã tới khu Disgrenda sáng nay để thông báo cho Trond Grette. Chúng tôi cũng hỏi mượn những cuốn vở thời đi học của Lev cất trên gác xép và Beate đã mang tới chỗ chuyên gia về chữ viết tay bên Kripos. Anh ta bảo rằng chắc chắn chữ trong thư tuyệt mệnh được viết bởi cùng một người.”
“Rồi, rồi, rồi, tôi chỉ muốn hoàn toàn chắc chắn trước khi công bố tin này thôi, Harry. Nó sẽ là tin trang nhất đấy, cậu biết mà.”
“Ông nên cố gắng vui lên một chút, sếp ạ.” Harry đứng dậy. “Chúng ta mới phá vụ án lớn nhất trong một thời gian dài. Chỗ này phải giăng cờ, hoa, biểu ngữ và bóng bay phấp phới mới phải.”
“Chắc là cậu nói đúng,” Møller thở dài. ông ngừng một lúc rồi hỏi. “Vậy tại sao trông cậu cũng chẳng vui hơn?”
“Tôi sẽ không vui được chừng nào chưa phá được vụ án kia, ông biết mà…” Harry đi ra cửa. “Hôm nay Halvorsen và tôi sẽ dọn bàn để mai bắt đầu điều tra vụ Ellen Gjelten.”
Anh dừng lại ở ngưỡng cửa khi Møller hắng giọng. “Gì vậy, sếp?”
“Tôi thắc mắc là làm thế nào cậu lại biết được Lev Grette là Kẻ Hành quyết.”
“À, phiên bản chính thức là Beate đã nhận ra hắn trên băng ghi hình. Ông có muốn nghe phiên bản không chính thức không?”
Møller xoa bóp cái đầu gối cứng đơ. Vẻ mặt lo lắng lại hiện ra. “Chắc là không.”
○○○
“Ừm,” Harry lên tiếng khi đứng ở ngưỡng cửa Nhà Đau đớn.
“Ừm,” Beate đáp lại, xoay ghế và liếc nhìn những hình ảnh đang lướt qua trên màn hình.
“Tôi nghĩ là phải cảm ơn cô vì đã phối hợp quá tuyệt vời.”
“Tôi cũng vậy.”
Harry đứng đó, mân mê chùm chìa khóa. “Thôi,” anh nói. “Tôi không nghĩ là Ivarsson sẽ bực mình lâu lắm đâu. Dù sao thì ông ta cũng đã được đắm mình trong vinh quang rằng chính ông ta đã đề xuất lập ra đội chúng ta còn gì.”
Beate cười nhạt. “Tới chừng nào đội còn tồn tại.”
“Chớ quên cái chuyện mà tôi đã nói về người mà cô đã biết là ai rồi đấy nhé.”
“Không đâu.” Mắt cô lóe lên.
Harry xo vai. “Hắn là một tên khốn. Tôi không thể vô lương tâm đến mức không nói cho cô biết.”
“Rất vui được biết anh, Harry.”
Harry để cánh cửa khép lại sau lưng.
○○○
Harry mở cửa căn hộ của anh, đặt cái túi hành lý và túi đựng bộ trò chơi Playstation xuống giữa nền sảnh và đi vào giường. Sau ba tiếng ngủ liền tù tì không mộng mị, anh tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Anh quay sang nhìn thì thấy đồng hồ báo thức chỉ 7 giờ 3 phút tối; anh bèn bật dậy khỏi giường, lệt xệt chạy ra sảnh, nhấc điện thoại lên và nói, “Chào cậu, Øystein,” trước khi người kia kịp giới thiệu tên.
“Chào, cậu ở Oslo, còn tôi đang ở sân bay Ai Cập,” Øystein đáp. “Chúng ta đã hẹn giờ này sẽ nói chuyện, phải không?”
“Cậu đúng là thần đúng hẹn,” Harry vừa đáp vừa ngáp. “Và đang say.”
“Say đâu mà say,” Øystein nói líu lưỡi, giọng phẫn nộ. “Mới tợp hai ly Stella thôi. Hay là ba nhỉ? Cậu biết đấy, ở sa mạc là phải để ý lượng nước mình uống. Tôi hoàn toàn tỉnh táo và sáng suốt, Harry ạ.”
“Thế thì tốt rồi. Hy vọng là cậu có thêm nhiều tin tức tốt lành.”
“Giống như bác sĩ thường nói, có cả tin tốt lẫn tin xấu. Tôi sẽ nói tin tốt trước nhé…”
“Được.”
Ngừng một lúc lâu, trong lúc ấy Harry chỉ nghe thấy tiếng rèn rẹt trên nền tiếng gì đó nghe như tiếng thở nặng nề.
“Øystein?”
“Sao?”
“Tôi đang đứng đây, phấn khích như một đứa bé chờ quà Giáng sinh.”
“Vậy hả?”
“Tin tốt là gì?”
“À, đúng rồi. Ừm, tôi đã lấy được số điện thoại của vị khách đó, Harry. Đơn giản như đan rổ, ở đây họ nói vậy. Đó là một số di động từ Na Uy.”
“Di động ư? Có thể dùng số di động không?”
“Cậu có thể gửi email qua mạng không dây đi khắp thế giới. Chỉ cần nối máy tính của cậu với một cái điện thoại di động, điện thoại này lại nối với máy chủ. Khá là xưa rồi mà, Harry.”
“OK, nhưng khách hàng đó có tên chứ?”
“Ờ… đương nhiên. Nhưng những gã ở El Tor không có. Họ chỉ gửi hóa đơn cho tổng đài điện thoại ở Na Uy thôi, trong trường hợp này là Telenor, đến lượt công ty này sẽ gửi hóa đơn cho khách hàng cuối cùng. Vì vậy tôi gọi cho Dịch vụ giải đáp số điện thoại ở Na Uy và lấy được cái tên đó.”
“Sao?” Harry lúc này đã tỉnh như sáo.
“Giờ thì đến cái tin không mấy tốt lành đây.”
“Sao?”
“Cậu đã xem hóa đơn điện thoại gần đây chưa, Harry?”
Mất vài giây anh mới hiểu ra. “Điện thoại di động của tôi ư? Gã khốn kiếp đó đã sử dụng điện thoại của tôi ư?”
“Tôi đoán là cậu bị mất phải không?”
“Đúng, tôi bị mất từ cái tối… ở nhà Anna. Khốn kiếp!”
“Thế mà cậu chẳng nghĩ ra, tốt hơn là nên báo cắt điện thoại à?”
“Nghĩ ra á?” Harry rên rỉ. “Từ hồi cái chuyện chết tiệt này xảy ra, tôi chẳng nghĩ ra được cái gì khôn ngoan cả, Øystein. Xin lỗi cậu, nhưng tôi đang sợ vãi ra đây này. Quá đơn giản và rõ ràng. Đó là lý do vì sao tôi không tìm thấy điện thoại ở nhà Anna. Và vì sao mà hắn cười nhạo tôi.”
“Xin lỗi vì đã phá hỏng ngày hôm nay của cậu.”
“Gượm đã.” Harry nói, đột nhiên phấn chấn hẳn lên. “Nếu chúng ta chứng minh được hắn giữ điện thoại của tôi thì chúng ta cũng chứng minh được là hắn đã vào nhà Anna sau khi tôi rời khỏi đó!”
“Chu cha!” Cái ống nghe ré lên. Rồi một câu nói thận trọng hơn cất lên: “Mà thế có phải là cậu vẫn vui không? A lô? Harry?”
“Tôi đây. Tôi đang nghĩ.”
“Nghĩ là tốt. Cứ nghĩ đi. Tôi có hẹn với Stella. Ừm, thật ra là vài ly Stella. Và nếu tôi lên kịp chuyến bay về Oslo…”
“Thượng lộ bình an, Øystein.”
Harry đứng đó, tay vẫn cầm ống nghe, cân nhắc xem liệu có nên ném nó vào gương không. Khi anh tỉnh dậy vào ngày hôm sau, anh hy vọng là cuộc trò chuyện với Øystein chỉ là mơ. Mà đúng là thế thật. Sáu hay bảy phiên bản khác nhau.
○○○
Raskol ngồi đó, đầu gục vào lòng bàn tay trong lúc Harry nói. Hắn không động đậy hay ngắt lời anh trong lúc anh thuật lại chuyện đã tìm ra Lev Grette và chuyện cái điện thoại di động của anh chính là nguyên nhân khiến họ vẫn không tìm ra bằng chứng chống lại kẻ đã giết Anna. Khi Harry nói xong, Raskol khoanh tay lại và từ từ ngẩng đầu lên. “Anh đã phá xong vụ án của mình rồi, nhưng vụ án của tôi vẫn chưa được phá.”
“Tôi không xem đó là vụ án của tôi và vụ án của ông, Raskol. Trách nhiệm của tôi…”
“Nhưng tôi thì có, Spiuni,” Raskol cắt ngang. “Tôi điều hành một đội quân.”
“Ừm. Ý ông chính xác là gì?”
Raskol nhắm mắt lại. “Tôi đã kể cho anh nghe về cái lần Ngô Vương mời Tôn Tử dạy cho các cung nữ về binh pháp chưa nhỉ, Spiuni?”
“Ừm, chưa.”
Raskol mỉm cười. “Tôn Tử là nhà trí thức, và ông ta bắt đầu bằng việc giải thích chính xác và mô phạm về cách hành quân cho đám cung nữ. Khi tiếng trống vang lên, họ không chịu hành quân mà cứ khúc khích hoặc cười to. Tôn Tử bèn nói, ‘Nếu mệnh lệnh của vị tướng không được hiểu thì đó là lỗi của vị tướng,’ và giải thích thêm một lần nữa. Nhưng chuyện tương tự vẫn xảy ra khi ông ra lệnh hành quân. ‘Nếu mệnh lệnh đã được hiểu nhưng không được tuân theo thì đó là lỗi của chỉ huy,’ ông ta nói và sai hai tên lính của ông ta chọn ra hai người đứng đầu đám cung nữ. Họ bị xếp hàng rồi đem chặt đầu ngay trước mặt những người cung nữ khác đang run sợ. Khi đức vua nghe thấy hai ái phi của mình bị chặt đầu, ngài liễn đổ bệnh và nằm liệt giường mất mấy ngày. Lúc bình phục, ngài bèn trao cho Tôn Tử quyền chỉ huy quân đội của mình.” Raskol lại mở mắt ra. “Câu chuyện này dạy cho chúng ta điều gì, Spiuni?”
Harry không đáp.
“Nó dạy chúng ta rằng, trong quân đội, logic lúc nào cũng phải toàn vẹn và thống nhất. Nếu anh buông lỏng kỷ cương, anh sẽ chỉ có một đám cung nữ cười rúc rích. Khi anh tới hỏi vay thêm 40.000 krone nữa, anh đã có được nó là vì tôi tin chuyện tấm ảnh trong giày của Anna. Vì Anna là người Di gan. Người Di gan chúng tôi đi đâu cũng sẽ để một patrin ở ngã ba đường. Một cái khăn quàng màu đỏ buộc trên cành cây, một khúc xương gãy, chúng đều mang ý nghĩa khác nhau. Một tấm ảnh có nghĩa là ai đó đã chết. Hoặc sẽ chết. Anh không biết chuyện đó, nên tôi đã tin lời anh nói.” Raskol đặt hai tay lên bàn, lòng bàn tay ngửa lên. “Nhưng người đàn ông đã lấy mạng cháu gái tôi vẫn nhởn nhơ ngoài kia, và khi tôi ngồi đây nhìn anh, tôi thấy một cung nữ đang khúc khích cười, Spiuni ạ. Đã nói là phải làm. Cho tôi biết tên hắn, Spiuni.”
Harry hít một hơi. Hai từ. Bốn âm tiết. Nếu anh hết lộ tên của Albu, anh ta sẽ phải chịu bản án như thế nào? Giết người có tính toán trước, động cơ là ghen tuông. Chín năm, sáu năm thì ra? Còn hậu quả dành cho Harry? Vụ điều tra chắc chắn sẽ làm lộ ra cái sự thật rằng anh, vốn là cảnh sát, lại giấu nhẹm sự thật để chính mình không trở thành kẻ tình nghi. Gậy ông đập lưng ông. Hai từ, bốn âm tiết. Toàn bộ những rắc rối của anh sẽ được giải quyết. Albu sẽ là kẻ duy nhất phải hứng chịu hậu quả cuối cùng.
Câu trả lời của Harry chỉ có một âm tiết.
Raskol gật đầu và nhìn Harry bằng ánh mắt buồn bã. “Tôi đã e là anh sẽ nói vậy. Anh không cho tôi cơ hội nào cả, Spiuni. Anh có nhớ tôi đã nói gì khi anh hỏi tôi tại sao tôi tin anh không?”
Harry gật đầu.
“Ai cũng có thứ gì đó mà họ coi là mục đích của đời mình. Chẳng phải đúng thế sao, Spiuni? Một thứ có thể bị lấy đi. Thế, phòng 316 nghe có quen không?”
Harry không trả lời.
“Vậy thì để tôi nói cho anh biết nhé. Ba một sáu là số phòng ở khách sạn Quốc tế tại Moscow. Olga đang trực ở tầng đó. Cô ta sắp nghỉ hưu và muốn có một kỳ nghỉ dài, thú vị bên bờ Biển Đen. Có ba cầu thang bộ và một thang máy dẫn đến tầng đó. Thêm cả thang máy dành cho nhân viên nữa. Căn phòng đó có giường đôi.”
Harry nuốt đánh ực.
Raskol tì trán lên hai bàn tay đã gập lại. “Thằng bé nằm ngủ ở gần cửa sổ nhất.”
Harry đứng dậy, đi ra cửa và đập dữ dội. Anh nghe thấy tiếng động vang vọng khắp hành lang bên ngoài. Anh cứ thế đập cho tới lúc nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ.