Số lần đọc/download: 226 / 7
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:11 +0700
Kết Thúc - Vĩ Đại
K
hẩn trương lên, anh Jack! Trèo nhanh lên xem nào!” Annabella gọi với xuống từ trên thân cây đậu.
“Anh tới đây,” tôi gắt gỏng. Tôi đã sao nhãng việc leo trèo một thời gian. Suốt mùa đông tôi hầu như chẳng luyện tập gì, và khoảng cách đến Màn Xanh dường như dài hơn so với những gì tôi nhớ được. Tôi ngó xuống. Ngôi làng trông không khác gì vài khối hộp cắm mấy cái que, với những con bọ nhỏ xíu bò xung quanh. Nhỏ xíu xiu, nhưng đó là cả thế giới của tôi.
Cuối cùng chúng tôi cũng chạm tới Màn Xanh. Nó lạnh cóng và ẩm ướt, như thể đang tan ra từ băng giá mùa đông. Chúng tôi tìm được mép gờ nổi của một đường phân giới. Chúng tôi cố hết sức tách chúng ra, và lãnh trọn một cơn mưa đất.
Khi chúng tôi lên tới thế giới khổng lồ, nó đã hoàn toàn thay đổi. Vạn vật sống động, xanh tươi và đang đâm chồi nảy lộc. Những thân cỏ mọc dày, xanh mướt mắt và vươn cao quá đầu chúng tôi, những bông hoa trổ nụ và đua nhau khoe sắc, còn lũ bướm, bọ cánh cứng, chim chóc thì...
“Coi chừng!” Tom thét lớn. Chúng tôi đều phải thụp xuống bên dưới thân cây đậu khi một con quạ sà xuống và cố gắng chụp lấy chúng tôi.
Phải, thế giới khổng lồ vẫn là một nơi đầy rẫy hiểm họa, ngay cả khi những người khổng lồ đều hiền hòa. Có lẽ giờ đây nó sẽ còn trở nên nguy hiểm bội phần, khi mà mặt đất đã hồi sinh trở lại. Nhiều rắn rết, cóc nhái và những sinh vật đáng sợ khác.
Mẹ Martha òa khóc những giọt nước mắt hạnh phúc khi chúng tôi ùa ra từ cái hang chuột vào trong căn bếp của bà. Cả lũ được thưởng một tảng pho-mát khổng lồ để ăn mừng - pho-mát bà tự làm từ một con bò khổng lồ. Tom muốn thử vắt sữa nó, nhưng tôi không nghĩ đó là ý kiến hay.
Tin tức về chuyến viếng thăm của ba đứa lan đi nhanh chóng, một bữa yến tiệc khổng lồ được tổ chức để vinh danh chúng tôi. Nữ hoàng Opal ngự ở đầu bàn, mặc một bộ xiêm y xanh lục và đội vương miện kết từ hoa hồng vàng, không có lấy một mảnh vàng trên người bà hoặc trong tầm mắt. Những đồ trang trí vàng ròng trong tòa lâu đài đã được thay bằng các vật phẩm bằng bạc, thiếc và pha-lê; lụa màu kem và nhung đỏ thẫm thế chỗ cho vải vóc sợi vàng. Chắc hẳn Nữ hoàng Opal đã rất vất vả để loại bỏ mọi thứ liên quan đến vàng ra khỏi cung điện. Giờ nó không còn mấy giá trị nữa.
Hoàng tử Archie ngồi bên cạnh Nữ hoàng. Cậu bé đã lớn lên gấp đôi kể từ mùa đông. Và đã biết đi. Cậu bé chạy quanh chiếc bàn, cầm một chiếc thìa bạc gõ vào mọi thứ, miệng bi bô, “Fee! Fie! Fo! Fum!”
“Thằng bé có lẽ là người khổng lồ nguy hiểm nhất trên toàn Vương quốc,” tôi nói.
“Nhưng cũng đáng yêu nhất,” Annabella nói.
“Vẻ đáng yêu lắm lúc chỉ là lừa dối,” Tom nói. “Thật đúng lúc, các tiên tí hon đến kìa.” Một bầy tiên tí hon bay qua khung cửa sổ và lao thẳng về phía chúng tôi.
“Kiếm đất mau!” Tôi hô lớn, rồi nấp đằng sau một chiếc cốc uống nước.
“Đừng có lố bịch thế,” Annabella nói. “Em đã xin Nữ hoàng mời họ đấy.”
“Và Nữ hoàng đồng ý sao?”
“Tất nhiên,” Annabella đáp. “Nữ hoàng nghĩ đó là một ý kiến tuyệt vời. Họ đang giúp Nữ hoàng vứt bỏ toàn bộ vàng ra khỏi cung điện.”
Bầy tiên tí hon đáp xuống giữa chúng tôi. Chúng rất vui mừng khi gặp lại Annabella, gã hoàng tử tiên tí hon màu xanh lục tặng cho nó một chiếc vương miện được kết từ những sợi vàng mảnh mai thanh nhã.
“Ồ, cảm ơn anh, Saakt!” Con bé nói. “Em sẽ luôn luôn đội nó.”
“Thế anh có phải gọi mày là Công chúa Annabella không đây?” Tôi chọc ghẹo.
Gã tiên tí hon xanh nạt tôi bằng giọng ríu rít, phô ra hàm răng sắc nhọn như dao cạo. Tôi chầm chậm lùi lại, cảm nhận vết sẹo cũ vẫn nhói lên giần giật.
Annabella cười mỉa. “Anh Saakt nói anh phải gọi em là Nữ hoàng Annabella.”
Rắn rết cóc nhái! Tôi chưa bao giờ ưa bọn tiên tí hon.
Nhưng cũng chẳng có gì quan trọng. Tôi quý những người khổng lồ, và họ cũng yêu tôi. Bà Martha chế biến hằng hà sa số những bánh ngọt, bánh nướng và súp, chưa kể hàng núi quả dâu, bánh mì và khoai tây. Có cả một con gà quay nữa, nhưng nó không phải là Bảo Bối, bởi vì con gà nay đã trở thành thú cưng của Bruno. Sau vài tháng không còn bị ép đẻ trứng, phép thuật đã dần tan biến, và nó đã đẻ những quả trứng bình thường trở lại, mặc dù trên vỏ vẫn lấm tấm những đốm vàng lấp lánh.
Tom ngồi cạnh bà Martha, còn tôi ngồi cạnh Bruno. Ngài Bluberys vẫn gắn bó với hắn. Giờ ngài nom đến là oách trong một bộ giáp trụ sáng lòa có đầy đủ gươm khiên. Ngài còn có hẳn một chú ngựa thật sự để đóng vai con chiến mã cao quý, mặc dù nó vẫn luôn rình tống văng ngài khỏi người nó.
Tay Pháp sư Kessler ngồi cạnh Bruno và ngài Bluberys, đằng sau y là hai lính canh. Nữ hoàng đã hạ lệnh cấm y sử dụng phép thuật vĩnh viễn, chỉ cần y thực hiện dù chỉ một câu thần chú nhỏ nhất thôi, những người lính gác sẽ xử trảm y ngay tức khắc. Kessler dường như chẳng hề lo lắng mảy may trước việc này, bởi lẽ y thực sự tin rằng cái đầu y vốn là một quả bí ngô.
“Tôi nghĩ nó đang lớn dần lên, các quý ông quý bà thì sao?” Y vỗ vỗ vào mái tóc màu cam, chĩa ra tua tủa theo mọi hướng nom cũng khá giống một quả bí thật. “Mùa thu tới, tôi sẽ biến nó thành một cái bánh ngọt!”
“Thằng cha gàn dở này dai như đỉa vậy,” ngài Bluberys nói.
Ai đó gõ lên một chiếc ly, và tất cả mọi người yên lặng.
Nữ hoàng Opal đứng dậy. “Ta muốn nâng cốc chúc mừng,” Nữ hoàng tuyên bố. “Tới những người bạn nhỏ bé đã giúp đỡ Vương quốc của chúng ta vào thời khắc khó khăn nhất.”
“Hoan hô, đúng lắm!” Vài người tán thưởng.
“Và tới Jack,” Nữ hoàng cúi xuống mỉm cười với tôi “người đã chỉ cho chúng ta cách tái sinh.”
“Tới Jack!”
“Jack!”
Tôi đỏ mặt khi hết thảy mọi người đều đứng dậy và nâng ly.
“Jack,” Annabella nói, “họ nghĩ anh vĩ đại đấy!”
“Đúng thế, chà, trước giờ anh luôn biết như thế mà,” Tom nói, vẫn say sưa đánh chén một chiếc bánh khổng lồ. “Biết từ khi cậu ta bắn vọt lên từ một chiếc đòn bẩy thìa.”
Tôi vỗ vỗ vào cây thìa khổng lồ. “Chúng mình làm lại lần nữa được không?”
“Để em đi trước cho!” Annabella hét váng.
o O o
Cuộc sống ở nông trại trở lại bình yên sau tất cả những cuộc phiêu lưu ấy, nhưng tôi không cảm thấy buồn phiền nữa. Tôi làm việc cùng bố trên những cánh đồng, gieo trồng, vun tưới và thu hoạch các loại cây lương thực khổng lồ. Nó nuôi sống cả làng tôi, đường hoàng sung túc. Ngay cả những ông hoàng cũng phải đến chiêm ngưỡng nó - khu vườn khổng lồ trong một ngôi làng tí hon. Mọi người gần xa nườm nượp đổ về. Họ gạ đổi chác nào vàng, nào bạc, nào châu báu ngọc ngà để lấy một miếng lương thực khổng lồ, nhưng chúng tôi không nhận. Trước hết, vàng bạc nào có ích gì đối với chúng tôi kia chứ? Chúng tôi có ăn được chúng đâu. Thứ đến, chúng tôi luôn có nhiều hơn cần thiết, và tất cả vẫn đang tiếp tục phát triển, do đó chúng tôi hào phóng chia sẻ tất cả với mọi người.
“Nàng đẹp tuyệt vời, phải không Jack?” Bố nói khi chúng tôi ngắm nhìn những cánh đồng. Lần đầu tiên trong đời, tôi nhìn thấy những gì bố luôn thấy: rừng vàng, biển bạc, sông ngòi, đất đai màu mỡ đều là những kho báu vô giá - tất thảy đều tươi tốt và tiếp tục sinh sôi.
“Nàng thật vĩ đại,” tôi nói.
Bố quàng cánh tay qua vai tôi. Giờ tôi đã cao gần bằng bố. “Con cũng vĩ đại,” bố nói.
Tôi mỉm cười. Tôi cảm thấy mình vĩ đại. Vĩ đại không phải vì việc chinh phục được một gã khổng lồ hay trở thành một người hùng. Vĩ đại không phải bởi tôi đã xông pha vào một hành trình tìm kiếm cao quý và vô số những cuộc phiêu lưu mạo hiểm. Sự vĩ đại nằm tất cả trong sự sinh sôi. Đó là những thứ mọc lên và mọc xuống, bên trong và bên ngoài, ôm trọn lấy cũng như len lỏi giữa chúng tôi. Đó là những thứ đang lớn dần lên trong tôi. Sự sinh sôi chính là phép màu, và nó khiến cả thế giới trở nên vĩ đại.