Số lần đọc/download: 1723 / 10
Cập nhật: 2017-07-24 16:07:30 +0700
Chương XIX
C
ảm giác thư thái và dễ chịu khi nằm đọc sách Kim Đồng trên chiếc chõng tre kê ở hiên sau, trong tiếng ríu ran của bầy chim sẻ ở trên mái và tiếng nước rơi long bong thong thả và điềm tĩnh trong thùng phuy ở góc nhà, Nhụ chợt nghe có tiếng kêu:
- Có ai ở nhà không? Trời ơi, sao vắng thế này?
Nhụ nhỏm dậy. Cô Hiền, mẹ của Đức đang đứng ở trước cửa, với dáng vẻ hốt hoảng.
- Cháu đây. Gì thế cô?
- Thằng Đức bị rắn cắn. Nguy lắm rồi. Ông Trương đi đâu?
- Cô sang nhà ông ấy chưa?
- Rồi. Thế này thì nó chết mất thôi, cháu ơi!
Cô mếu máo:
- Trời ơi, tôi lôi con tôi ra đây để đến nông nỗi này. Nó chết thì tôi cũng chết mất, hờ...
- Cô cứ bình tĩnh. Cháu tìm ngay cho.
Nhụ biết là ông Trương ra cái lạch nước ở phía sau nhà, để bắt nhái cho rắn ăn.
Hai cô cháu chạy gằn được một đoạn thì gặp ông Trương về, lưng đeo một cái giỏ con, giống cái giỏ mà Ngạnh thường đeo để bắt sá sùng, nhưng có nắp đậy.
- Ông ơi! Cứu con với! - Từ xa, cô Hiền đã hốt hoảng kêu lên, lưỡi líu cả lại.
Bằng linh cảm đặc biệt, ông Trương biết việc gì đã xảy ra. Ông treo giỏ nhái lên cái mấu tre đực ở hiên nhà, mở cửa, quờ tay vào lấy bi đông nhựa và chiếc áo ngắn tay, vắt lên vai, đóng cửa rất nhanh, rồi vội vàng đi luôn. Ông hỏi vắn tắt:
- Cắn vào đâu?
- Chân ạ.
- Buộc lại chưa?
- Rồi ạ.
- Được.
Ông chỉ nói có thế. Đi qua doi cát, mỗi bên có năm sáu đứa trẻ, cởi trần trùng trục, đang hối hả tranh cướp bóng, chúng đang dồn bóng vào sát khung thành là hai cái mũ vải xanh đỏ và nhàu nát đội lên hai hòn đá cuội. Giá lúc khác, Nhụ sẽ nhảy vào ngay, nhưng bây giờ chả còn lòng dạ nào.
Nhà cô Hiền ở ven đồi ràng ràng trông ra bến cá, mái lợp nứa, tường vách là các tấm gỗ xẻ, bên trong kê hai cái giường một, tất cả đều bằng gỗ tạp. Con chó vàng đốm trắng đón ở sân, vẫy đuôi rối rít nhưng không sủa, dù là sủa mừng. Bỗng chốc nó nhảy lên liếm cả vào cái cằm nhẵn nhụi của ông Trương. Ông Trương hừ hừ mấy tiếng không rõ là tiếng gì, rồi bước luôn vào nhà. Trong nhà Đức đang nằm, cái chân sưng vù gác lên vách gỗ, hai con mắt xa nhau lặng lẽ nhìn ra ngoài, mi mắt nhoè nước.
Chẳng nói chẳng rằng, ông Trương lấy từ cạp quần soóc lửng một viên thuốc, đặt vào cái vết tím sẫm chỉ nhỏ như hạt tấm ở mu bàn chân Đức. Viên thuốc dính chặt vào đó, khẽ run lên. Ông thong thả lấy một viên khác ở cái áo vắt vai, đưa cho Đức, bảo nuốt chửng. Đức ậm oẹ mãi rồi cũng nuốt được. Lúc ấy, ông mới ngồi xuống giường Đức. Mẹ Đức và Nhụ đứng bên cạnh, con chó con ngồi trên hai chân sau, cái mũi sứt thoáng khô rồi thoáng ướt, rất nhanh, đầu cứ lắc la lắc lư, không hiểu vì sao. Lúc đó, Nhụ mới thấy cổ nó không còn đeo cái vòng một trăm còng cáy như mọi hôm.
Ông Trương vành mi mắt Đức ra nhìn. Lát sau ông bảo:
- Con rắn này độc lắm đây. Nếu cháu không kịp buộc bắp chân thì ông cũng không cứu được.
Ông bảo cô Hiền lấy nước cho Đức uống. Lát sau Đức tỉnh hẳn.
- Cháu xéo vào nó à?
- Không. Cháu ra chuồng lợn, bỗng thấy hai con chuột đang ăn trộm trứng gà. Một con dùng cả bốn chân ôm quả trứng vào bụng, rồi nằm ngửa ra cho con kia ngậm vào đuôi mình mà kéo đi. Chợt con rắn ở đâu bò ra, nó cắn con chuột. Con chó trông thấy lao vào cắn con rắn. Con rắn đớp vào cổ nó, nhưng nó không việc gì, vì nó có bộ còng cáy che đi. Cháu nhặt luôn hòn gạch vỡ ném vào đầu con rắn. Thế là nó lao vào giữa hai chân cháu mà chạy, chỉ nghe roạt một tiếng. Chợt có một vết máu nhỏ như kim châm ở mu bàn chân, cháu cho là bị rắn cắn, nên tháo ngay cái dây ở cổ của con chó, buộc vào bắp chân mình, chứ cháu không biết là nó đã cắn cháu như thế nào...
Viên thuốc ở mu bàn chân của Đức tự nhiên rời ra, lăn xuống chiếu. Ông Trương lại lấy cũng từ cạp quần soóc lửng viên thuốc thứ hai, thay vào đó. Khi thấy viên thuốc đã dính chặt, ông mới với tay lấy cái cốc thuỷ tinh, rót rượu từ bi đông nhựa ra, rồi thả viên thuốc ở trên chiếu vào. Viên thuốc lập tức nhảy nhót lung lung, va lanh canh vào thành cốc.
- Cróc! Cróc! Cróc!
Con chó lúc đó mới sủa.
- Nó nhảy múa gớm nhỉ. - Nhụ nói và chăm chú nhìn cho đến lúc nhịp điệu của viên thuốc yếu dần, chỉ còn run lẩy bẩy ở đáy cốc.
- Lạ nhỉ? Con chưa thấy thế bao giờ. - Cô Hiền nói.
Đến khi viên thuốc thứ hai rời ra thì ông bảo:
- Chân nhức lắm không? Cởi dây ra được rồi. Sáng mai là thằng cháu ông đi đá bóng được.
Ông đưa cho Đức uống tiếp viên thuốc nữa và thu dọn để ra về. Cô Hiền kêu lên:
- Ông ơi, ông phải ở đây với con.
- Ở sao được.
- Phải ăn với con một cái gì, uống với con một cái gì chứ? Chờ con một tí...
Nhoáng cái, cô đã mang vào một quả đu đủ chín, mà cô nói là vặt ở phía đông của cây. Quả ở phía đó ngon hơn. Cô loay hoay mãi mới tìm được con dao, dù nó ở ngay trên đầu giường cô. Lúc này, Nhụ mới chú ý đến hai bàn tay cô, nó trắng bợt ra, dấu vết của nhiều ngày, nhiều đêm lao động, cân đong, bê vác, luôn sục tay vào đống cá sống, đống cá chết. Từ cô, toát ra vẻ dịu dàng, đảm đang, thùy mị và bao dung, thường chỉ có ở những bà mẹ hiền, cội nguồn phúc đức của mọi gia đình, của mọi đứa con.