"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Barnett
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wild
Dịch giả: Nishan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
hi Roger cưỡi ngựa từ đỉnh đồi xuống, những đứa nhát gan đuổi bắt cô chạy tán loạn như chuột nhốn nháo chạy khỏi đám cháy. Anh rạp người xuống và phi thẳng tới chỗ cô, rồi gò cương lại và xuống ngựa nhanh như cắt. Anh quỳ xuống bên cạnh cô, tuốt dao ra cầm trong tay.
Cô nằm im lìm.
“Teleri?”
Anh chồm đến quan sát cô.
Cô không cử động.
“Teleri? Anh đây.” Anh xem xét xem cô có cử động nào hay không, dấu hiệu cho thấy cô không bị nguy hại. “Là Roger đây.” Anh ngừng lại. “Gã Người Anh cứng đầu đây.”
Anh gạt mớ tóc xoăn dày đang che khuôn mặt cô sang bên. Máu từ những vết cắt trên làn da màu kem của cô bết lại trên má và cằm.
Vừa nhìn thấy nắm tay anh đã siết chặt cán dao khiến các đốt khớp tay trở nên trắng bệch. Sự thôi thúc đuổi theo những kẻ đã ném đá cô mạnh mẽ tới mức anh phải tự nhắc mình là cô cần được chăm sóc hơn anh cần trả thù.
Anh nhìn chằm chằm xuống thân hình cô đang nằm đó, bất động. Điều gì đó anh chưa từng trải nghiệm giờ dâng lên như mật đắng trong cổ. Anh không thở nổi. Anh không nói nổi. Trong một khoảnh khắc trống rỗng và bất lực thế này, anh không thể nào di chuyển nổi.
Rồi anh thấy cô hít một hơi nhẹ và ngắn. Một dạng thở vô thức.
Anh chỉ thấy nhẹ nhõm đủ lâu để luồn nhẹ nhàng hai tay xuống dưới thân hình mềm oặt của cô và nâng lên trong tay. Anh ôm cô và áp má lên ngực cô.
Anh cảm giác được hơi thở của cô Anh nghe thấy tiếng nhịp tim. Anh cảm thấy hơi ấm sự sống của cô trên da thịt mình và lầm rầm cảm tạ Thượng đế của anh.
Anh đứng lên với cô và đi về phía con ngựa, rồi dỗ con Ả rập qùy xuống cho anh. Anh lên ngựa rồi đặt cô sát người mình, một tay vòng quanh cô, ôm cô thật chặt. “Anh giữ chặt em rồi, Teleri. Bây giờ em đã an toàn. Anh giữ chặt em rồi. Gắng lên, em yêu của anh.”
Rồi Roger cưỡi ngựa thẳng tới căn lều.
o O o
Cách xa nhiều dặm, ở bìa rừng Brecon phía nam, một người đàn ông tóc đen phi ngựa lên nơi khu rừng và những bụi gai dày đặc tới mức trông chúng không xuyên thủng nổi. Y xuống ngựa và quỳ xuống đất, xem xét cỏ và đất cát.
Y không thấy có dấu hiệu gì ở đây. Không có dấu hiệu của bất cứ thứ gì. Y lại gần hơn nhưng vẫn chẳng thấy thứ gì. Y nhìn bụi cây đầy ngờ vực, rồi nhìn dưới những bụi cây đan chằng chịt, nơi những cành cây dại, đầy đốt và mấu che phủ mặt đất khỏi mưa và gió – những thứ lấy đi dấu vết của người hay ngựa.
Y phát hiện ra một dấu in mờ và nhìn kỹ hơn. Một bàn chân trần à? Phải rồi, y thấy dấu những ngón chân và dấu vết hằn sâu hơn của gót chân. Nhỏ, giống chân một thiếu nữ.
Y bò sâu vào trong cái lỗ nhỏ giữa bụi cây xoắn xuýt vào nhau cho tới khi hai vai vào được bên trong và bị vướng bởi những cành đầy gai nhọn. Nhưng y không quan tâm.
Y tìm kiếm trong cỏ và bò cẩn thận bên những chiếc lá rụng. Y tìm thấy cái mình đang tìm. Y thấy những dấu móng guốc.
Y quỳ thẳng lên và gạt những cành cây sang bên. Có một khoảng rừng trống. Y rút gươm ra và bực tức phát qua những bụi gai và cành lá cho tới khi vào trong khoảng trống đó. Y phát tung những bức tường gai, thanh gươm vung vào gốc bụi rậm và tách chúng làm đôi.
Chẳng bao lâu sau y đứng trong khoảng trống và y biết ngựa mình có thể đi vừa. Gươm giơ lên cao, y nắm lấy dây cương ngựa và họ cùng đi vào khu rừng, lần theo những dấu vết đã bị lá cây che khuất.
o O o
Cô vẫn chưa tỉnh.
Roger nhúng một miếng vải vào chiếc máng gỗ đựng nước mát lấy từ bờ suối. Anh vắt khô mảnh vải, rồi ngồi bên chiếc nệm của cô, đặt mảnh vải mát lên vết thương trên lông mày và hai má cô. Chúng bị sưng lên và bắt đầu đổi màu. Nước mát sẽ làm đỡ sưng cũng như làm dịu cơn đau cho cô. Có lẽ sẽ làm cô thức dậy.
“Teleri.” Anh nhìn kỹ gương mặt cô để tìm một vài biểu hiện tỉnh táo. Không có gì. “Teleri?”
Chẳng có gì.
Tinh thần chiến binh trong anh vô cùng mong muốn tìm những kẻ đã gây ra chuyện này cho cô. Cô chỉ là một thiếu nữ ngây thơ. Một người có trái tim bao la như cánh rừng. Một người anh biết sẽ không làm đau đến một con ruồi nhưng người ta lại ném đá vào cô như thể cô là một ác quỷ đáng sợ.
Anh nhìn những vết rách trên hai má và vết thương gần lông mày trông giống một vết rạch sâu hơn những chỗ khác. Hẳn nó phải làm cô đau lắm khi viên đá ném trúng da thịt cô. Vết thương có mầu theo dấu đá in vào và vẫn chảy máu thành dòng nhỏ rơi giọt vào tóc cô nếu anh áp miếng vải lên đó.
Nó làm anh lo lắng, việc chảy máu cũng thế, nhưng không nhiều như vết thương trên tai cô, đó là vết nặng nhất. Đó là vết thương làm anh sợ thực sự. Anh đã nhìn thấy vết thương như vậy khi trước, trên người bạn anh, Merrick.
Năm năm về trước, lâu đài Camrose bị quân phản loạn xứ Wales chiếm đóng. Roger và Merrick cùng quân của anh đã phải đào đường hầm dưới lâu đài để giải cứu vợ của Merrick, Clio phu nhân và chiếm lại lâu đài. Họ đã thành công, đã phá vỡ cuộc bao vây bằng việc đào hầm.
Trông mọi chuyện có vẻ thắng lợi cho tới khi đường hầm sụp xuống người Merrick. Những vết thương trên đầu anh không phải không giống của Teleri. Hai môi anh trắng bệch như của cô.
Lúc ấy anh ngất đi. Suốt bao ngày bao tuần. Các quan thái y của Đức vua cho rằng não anh đã chết, chỉ có thân thể anh còn sống.
“Teleri,” Roger lặp lại tên cô bao lần. “Tỉnh dậy đi, em yêu. Tỉnh dậy đi.”
Nhưng cô không tỉnh dậy. Anh không thể làm gì ngoài việc nhìn cô và cảm thấy hoàn toàn bất lực. Đó không phải là một cảm giác tốt đẹp gì với một người đàn ông thích nhìn thấy kết quả. Một người đàn ông đã nghĩ mình có thể làm hầu hết mọi chuyện.
“Teleri! Tỉnh dậy đi.”
Cô không cử động. Hơi thở của cô vẫn đều và nhẹ, cứ ung dung như thể cô đang ngủ với các thiên thần.
Merrick đã bất tỉnh trong nhiều tháng. Roger và Clio là những người duy nhất không chịu bỏ cuộc. Người ta nói rằng Ngài bá tước đã chết và phu nhân vợ ngài cùng người bạn thân thiết đã phát điên vì đau đớn.
Nhưng không phải sự đau đớn đã dẫn dắt họ.
Nếu sự thật được tỏ bày, nếu không nhờ lòng tin tuyệt đối và sự bướng bỉnh của Clio thì ngay cả Roger cũng có lẽ đã bỏ cuộc. Nhưng anh không thể. Anh yêu quý Merrick như một ông anh.
Thay vì vậy, anh đã giúp cô di chuyển Merrick và rửa ráy cho anh ấy. Anh đã nói chuyện với anh ấy, ngày này qua ngày khác, như thể Merrick chỉ là đang ngủ và có thể nghe thấy mọi lời anh nói cùng với anh ta.
Rốt cuộc, Merrick đã tỉnh dậy.
Bây giờ, khi Roger ngồi bên cạnh Teleri, anh nhớ về thời gian đó và anh nhớ đến điều quan trọng. Khi đó anh đã tin rằng lòng tin và sự kiên trì của Clio đã thực sự làm cho Merrick hồi tỉnh.
Cùng với ý nghĩ ấy là ký ức rõ rệt gần đây về những lời Teleri đã nói với anh.
Chính niềm tin đã khiến tôi tin mình có thể giúp ngài. Tôi đã tin là ngài sẽ sống. Ngài đã sống. Niềm tin là một phần của việc chúng ta là ai và trở thành ai.
Khi ấy, anh không nghĩ sâu xa hơn về những lời cô nói với anh khi ấy, hay ý nghĩa của những lời cô nói. Anh chỉ biết rằng Teleri đã cứu cuộc sống khốn khổ của mình.
Nhưng giừo đây, anh nhận ra sự trùng hợp, rằng cô đã dựa vào niềm tin để làm như thế, tương tự như Clio đã làm cho Merrick. Anh chưa bao giờ nghi ngờ dù chỉ một lần về chuyện Clio và Merrick yêu nhau cũng như nghi ngờ bất cứ người đàn ông và đàn bà nào có thể yêu đương.
Anh nhìn Teleri và nhíu mày. Rồi anh tự hỏi là liệu có ai ngoài cô sẽ hành động như cô đã làm.
Mẹ anh sẽ như vậy, anh biết. Nhưng anh không chắc còn người đàn bà nào khác sẽ tin tưởng nơi anh mạnh mẽ đến thế hay đủ quan tâm để chiến đấu cho sự sống còn của anh tới mức chỉ còn niềm tin và ý chí.
Chẳng có người đàn bà nào trong triều đình sẽ làm như vậy. Thậm chí Elizabeth cũng không, vì anh chính là người xúc tiến sự gặp gỡ giữa họ. Anh là người đã theo đuổi cô, vẫn theo đuổi cô và ao ước cô từ khi họ còn nhỏ.
Thật là một điều khắc nghiệt khi nhìn vào bản thân và thấy những gì anh đã thấy, thấy rằng anh không phải là người mình đã mong muốn trở thành. Rằng anh đã suýt trở thành người đàn ông trẻ tuổi mù quáng và ích kỷ mà cha anh đã buộc tội.
Và anh thấy hổ thẹn.
Anh nhìn Teleri một lúc thật lâu, người đàn bà hiếm có này đã tặng anh một món quà mà anh không thể hồi báo được. Gương mặt cô tái mét và hai môi cô trắng nhợt vì đau đớn.
Một tiếng ủn ỉn phát ra từ kế bên cô nơi con lợn ngu ngốc của cô đã len vào giữa hai người. Nó đang nằm bên cạnh cô, như mọi khi nó nằm lúc cô ngủ, cái lưng béo ú của nó áp vào người cô giữ cho cô ấm. Con lợn khụt khịt theo kiểu nài nỉ và than vãn như thể nó cảm thấy điều gì đó không ổn. Con ó chỉ đứng đầu trên giường, chờ đợi.
Nhưng Teleri vẫn không cử động.
Roger cảm thấy cái gì đó nhức buốt và đau đớn dâng lên từ đằng sau hai mắt, cái gì đó có cảm giác chính xác như nước mắt. Anh nhìn ra chỗ khác trong giây lát, rồi như sợ mình không tiếp tục trông nom cô, anh quay lại, đợi chờ và tự hỏi cô đã mở mắt ra chưa.
Nhẹ nhàng và dịu dàng hết sức, anh vén vài sợi tóc ra khỏi trán cô rồi lướt đầu ngón tay dọc theo viền tóc, nơi những vết bầm và sưng vù nghiêm trọng nhất. Anh lần tay mình nhẹ nhàng theo chiếc mũi nhỏ và thẳng của cô, theo hai môi và theo chiếc cằm bướng bỉnh.
Một nhánh tóc dài màu nâu vàng của cô rơi lên mu bàn tay anh, anh nâng nó lên chỗ sáng. Anh nhìn chăm chú vào lọn tóc ấy, vào những sợi dây vàng lẫn trong ấy, rồi nhìn vào những màu đỏ và đồng cũng có ở đó.
Những thứ đơn giản như vậy mà khi trước anh đã không chú ý. Những thứ sờ sờ ngay trước mắt anh.
Anh nhìn mái tóc cô và có cảm tưởng như mọi sắc màu của hoàng hôn đều hiện ra riêng trên nhánh tóc đó.. Anh dáo dác nhìn quanh, một cử chỉ thật ngu ngốc và ngượng nghịu, cái kiểu anh làm mà không hề suy nghĩ. Rồi anh nâng lọn tóc của cô lên mặt và hít lấy hương thơm của cô.
Giây lát sau anh bắt đầu khóc.
o O o
Có ai đó đang khóc. Cô có thể nghe thấy tiếng. Đó là một người đàn ông, đối với cô, có điều gì đó làm cho chuyện này còn đáng buồn hơn bởi đàn ông thường cố gắng trở nên can đảm, như thể trong trí não họ, khóc lóc và đau đớn thì không hiểu sao lại phải liên hệ với danh dự và lòng dũng cảm. Cô hiểu nỗi đau đớn và tổn thương, nhưng cô vẫn khóc
Song âm thanh cô nghe thấy chất chứa nhiều u uẩn hơn cô cho là một âm thanh riêng lẻ có thể chứa đựng.
Đừng khóc nữa, cô muốn nói thế.
Anh ta gọi tên cô.
Teleri?
Âm thanh đó vọng đến từ chỗ xa xăm nào đó, rất xa xôi.
Nghe giống như tiếng của Roger. Anh cách đây xa lắm. Rất rất xa vì anh đã đi rồi. Cô đã nhìn thấy anh cưỡi ngựa đi. Nhìn thấy anh mất hút sau những quả đồi xứ Wales hoang dã. Đi rồi. Anh đã đi rồi.
Cô muốn cất tiếng nói. Hai môi cô khô nứt nẻ và có cảm giác như mặt ruộng dưới nắng hạn. Đầu cô đau. Nhiều nơi trên da thịt cô bị thiêu đốt như thể chúng bị lửa xém vào. Và cô rất mệt mỏi.
Khi cô ngủ nó không đau nữa. Da thịt không bị đau đớn hay thiêu đốt. Cô không phải nghĩ hay nhớ điều gì.
Bây giờ người đàn ông đó đã thôi khóc
Tại sao anh lại khóc? Cô muốn hỏi anh ta, nhưng cô có thể cảm thấy giấc ngủ ấm áp kéo mình rất mạnh, kéo cô quay trở lại đôi tay bao bọc của nó, ở chỗ đó không còn đau đớn gì nữa. Ở chỗ đó cô không phải chạy trốn bất cứ ai và bất cứ cái gì. Ở chỗ đó, người ta không ném đá hay đau lòng. Ở chỗ đó người ta không còn khóc.
o O o
Gió gào rú qua mái nhà và thổi một ít khói từ hố bếp vào lại trong căn lều. Những cánh cửa chớp trên cửa sổ cứ rung lạch cạch bởi những cơn gió mạnh tình cờ thốc vào.
Những con vật trong lồng hẳn đã cảm thấy cơn bão đang đến vì chúng đi lại và di chuyển bên trong, vài con còn kêu lên những tiếng kỳ lạ nghe nghe như tiếng chim kêu ríu rít.
Roger đốt vài cục nến nhỏ của Teleri, một trong gian chính căn lều và một trong gian phòng phía sau. Chúng quá nhỏ và còn quá ít bấc nên ánh sáng mờ ảo và lợt lạt, chập chờn liên tục, báo trước sẽ tắt ngấm.
Roger nói chuyện với cô, cứ lặp đi lặp lại, kể cho cô nghe những câu chuyện về cuộc Thập tự chinh và cuộc tỉ thí. Anh cố gắng kể cho cô nghe những câu chuyện đùa vui, nhưng đó là tiếng cười miễn cưỡng bởi chẳng có gì vui vẻ khi anh phải nhìn xuống gương mặt bầm tím và xước xát của cô.
Cuối cùng nản lòng quá, anh đứng dậy và đi về phía góc lều nơi chất đống đồ tiếp tề mà Gladdys già đã mang tới. Anh cúi xuống và lục cho tới khi tìm thấy một chiếc hộp nến, anh mở ra và đem vào gian phòng phía sau. Anh đốt hai mươi cây nến, rồi mười cây nữa cho tới khi sáng như ban ngày và anh hi vọng ánh sáng có thể làm cô tỉnh dậy.
“Teleri, mở mắt ra đi.”
Nhưng cô chẳng hề động đậy.
“Teleri! Em ngủ cả buổi sáng rồi! Anh dừng lại khi thấy có vẻ như đầu cô hơi nhúc nhích. “Tỉnh dậy đi!”
Một lúc sau cô tỉnh dậy.
Cô mở mắt và ngây người nhìn anh chằm chằm, như thể không biết anh.
“Teleri? Là anh đây, Roger.”
Cô nhíu mày, rồi nhắm mắt lại và thì thào, “Không. Ngài ấy đi rồi.”
“Anh ở đây này. Thấy không?” Anh cầm lấy tay cô khi cô mở mắt ra lần nữa, áp lòng bàn tay cô lên má và xoa xoa. “Đây là cái cằm nhẵn nhụi của anh. Cái cằm em đã cạo.”
Cô nhìn anh như thể mong muốn anh biến mất.
“Dậy nào, em yêu của anh.”
Cô co người lại rồi quay đầu đi và lẩm bẩm. “Không yêu.”
Em yêu của anh, em yêu của anh, anh nghĩ thầm. Thượng đế trên cao ơi, đã bao nhiêu lần anh gọi cô như thế? Những lời nói ra mà không hề nghĩ gì đến ý nghĩa của nó. Nhưng cô thì không như vậy.
Anh nhìn đi chỗ khác rồi mang một mảnh vải, nhúng lại vào trong nước và đặt nó lên má và tai cô. “Nước mát có ích đấy.”
“Họ ném đá em.” Cô vẫn không nhìn anh. Anh không biết là cô không thể nhìn bởi cách anh đã làm tổn thương đến cô hay bởi cô xấu hổ.
“Bọn chúng sẽ phải trả giá vì gây tổn thương cho em.”
Cô hít một hơi thật sâu, hơi thở không chất chứa giận dữ mà chỉ là bối rối. “Em không phải là phù thủy.” Rồi cô quay mặt lại phía anh. “Em đã cố gắng nói với họ rồi. Em không phải là phù thủy. Họ còn ném hòn đá to hơn.”
“Họ sẽ không bao giờ làm hại em nữa. Anh thề.”
Hai môi cô mím lại và bắt đầu run rẩy như thể sắp khóc. Anh cúi người xuống và chạm môi mình vào môi cô. “Anh thề danh dự sẽ bảo vệ em.”
Cô lắc đầu và nhìn ra chỗ khác, nhắm mắt lại như thể chúng quá nặng để mở ra.
Anh ngồi trên chiếc ghế cạnh giường và đặt tay mình lên tay cô trong khi cô ngủ. Mắt anh bắt đầu trĩu xuống vì buồn ngủ và anh nằm ngả đầu lên tay họ.
Anh không biết mình ngủ được bao lâu, thậm chí liệu anh có ngủ hay không. Nhưng nến chập chờn tựa như gió đã thổi vào bên trong nhà và hai ngọn đã tắt mất.
Roger đứng dậy và nhìn quanh phòng. Những cánh cửa chớp vẫn còn đóng kín. Phía trên gió vẫn gào rú và anh nghe được tiếng một cành cây răng rắc gẫy. Những con vật đang ngủ và căn lều vẫn ấm áp. Anh với tay định thắp lại nến thì một bóng đen đổ bóng lên tường.
Roger cứng người trong giây lát rồi nhìn lên.
Đứng trong ngưỡng cửa là bóng của một người đàn ông cao lớn. Gươm tuốt trong tay.
Hoang Dã Hoang Dã - Jill Barnett Hoang Dã