Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Jules Verne
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 53
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28 - Hỏi Cung Forbes - Tình Thế Hiện Nay - Trinh Sát - So Sánh Lực Lượng - Vết Tích Cắm Trại - Không Thấy Briant - Doniphan Cứu Bạn - Trọng Thương - Những Tiếng Kêu Từ Động Người Pháp - Forbes Xuất Hiện - Phát Đại Bác Của Moko
ua một đêm thức trắng, hôm sau mặc dầu rất mệt nhưng không ai muốn nghỉ ngơi lấy một tiếng đồng hồ. Giờ thì mưu kế đã thất bại, chắc chắn Walston sẽ dùng vũ lực. Thoát được phát súng của thủy thủ trưởng, tất nhiên Rock sẽ báo cáo với chỉ huy là kế sách đã lộ, chỉ còn cách phá cửa mới đột nhập động Người Pháp được.
Sáng sớm, Evans, Briant, Gordon và Doniphan đã mở cửa sảnh ra ngoài trong tư thế hết sức cảnh giác. Khi mặt trời mọc, màn sương mù sớm mai cũng được vén lên, mặt hồ lộ ra, lăn tăn gợn sóng trước những làn gió đông thổi nhẹ. Vùng phụ cận động Người Pháp, phía lạch Zealand cũng như phía rừng Hố Bẫy, tất cả đều yên tĩnh. Trong hàng rào, các vật nuôi vẫn đi lại như mọi khi. Phann chạy trên Bãi Tập không tỏ vẻ nghi ngờ chút nào.
Trước hết Evans chăm chú quan sát mặt đất. Quả là có những vết chân, nhất là càng gần động Người Pháp thì càng nhiều, đan qua lại theo nhiều hướng, chứng tỏ đêm qua bọn Walston đã tới bờ lạch trong lúc chờ cửa kho mở. Không thấy vết máu nào - phát đạn của thủy thủ trưởng thậm chí cũng không làm Rock bị thương.
Nhưng có một câu hỏi được đặt ra: Walston tới đây từ bờ hồ phía nam như bọn nạn nhân giả hiệu hay từ phía bắc? Nếu từ phía bắc thì Rock phải chạy về hướng ấy để gặp hắn chăng? Muốn làm rõ phải hỏi cung Forbes. Liệu Forbes có chịu nói không và nếu chịu nói thì hắn có nói thật không? Được bà Kate cứu mạng liệu từ đáy lòng hắn có tình cảm tốt đẹp nào thức dậy không? Hắn có quên rằng hắn phản bội lòng mến khách của các chủ nhân động Người Pháp hay không? Muốn trực tiếp hỏi cung, Evans vào mở cửa ngách nhốt Forbes, cởi trói và đưa hắn sang sảnh. Anh nói:
- Forbes, âm mưu của anh và Rock đã thất bại. Bây giờ, tôi cần biết những ý đồ của Walston là thế nào, anh có nói không?
Forbes cúi đầu, không dám ngẩng mặt nhìn Evans, bà Kate và bọn trẻ. Hắn im lặng.
Bà Kate lên tiếng:
- Forbes, lần đầu anh đã tỏ ra có chút tình thương người, ngăn đồng bọn của anh giết tôi trong cuộc thảm sát trên tàu Severn. Bấy giờ anh không muốn làm gì để cứu những đứa trẻ này khỏi cuộc giết chóc còn tàn khốc hơn nữa hay sao?
Forbes không trả lời.
- Forbes, - bà Kate nói tiếp - anh đáng chết mà lũ trẻ này cho anh sống. Đừng để mất hết tính người trong anh! Sau bao điều ác, hãy trở về với điều thiện! Đừng quên rằng tay anh đã nhúng vào một tội ác kinh khủng thế nào!
Từ lồng ngực Forbes thốt ra một tiếng thở dài khó nhọc, nửa chừng nghẹn lại:
- Tôi thì còn làm gì được đây! - Hắn nói, giọng khản đặc.
- Anh có thể cho tôi biết, - Evans lại nói - đêm qua các anh định làm gì, rồi tiếp theo làm những gì? Anh chờ Walston và những tên kia đến sau khi đã mở cửa phải không?
- Phải!
- Và các cậu bé đã niềm nở đón tiếp các anh sẽ bị giết cả chứ gì?
Forbes cúi đầu thấp hơn nữa và không dám trả lời.
- Bây giờ tôi hỏi anh, Walston và những tên kia tới đây từ hướng nào? - Thủy thủ trưởng hỏi.
- Từ phía bắc hồ. - Forbes trả lời.
- Còn Rock và anh thì từ phía nam hồ tới phải không?
- Phải!
- Bọn chúng đã tới phía tây đảo chưa?
- Chưa!
- Hiện giờ chúng ở đâu?
- Tôi không biết…
- Forbes, anh không nói được điều gì hơn nữa sao?
- Không… Evans, không…
- Anh có nghĩ là Walston sẽ còn quay lại đây không?
- Có!
Hiển nhiên là nghe tiếng súng của thủy thủ trưởng, lũ Walston biết rằng âm mưu đã bại lộ, rằng khôn ngoan thì hãy tránh đi, chờ dịp thuận lợi hơn.
Evans không mong khai thác thêm được gì ở Forbes nữa liền dẫn hắn trở vào ngách, đóng cửa, khóa bên ngoài.
Như vậy, tình thế đảo vẫn hết sức nghiêm trọng. Hiện nay Walston đang ở đâu? Hắn còn lưu lại rừng Hố Bẫy không? Forbes hoặc là không thể hoặc là không muốn nói ra. Mà điều này lại rất hệ trọng. Vì thế, thủy thủ trưởng thấy phải trinh sát phía ấy dù việc này không phải là không nguy hiểm.
Đến trưa, Moko đem thức ăn cho tù binh. Forbes suy sụp tinh thần, hầu như không đụng đến. Trong thâm tâm tên khốn này có diễn biến gì, lương tâm hắn có thức tỉnh để ân hận không? Ai mà biết được!
Sau bữa trưa, Evans ngỏ ý muốn đi trinh sát tới ven rừng Hố Bẫy vì anh cần biết bọn gian có còn ở gần động Người Pháp không. Ý kiến đó được chấp nhận ngay. Việc chuẩn bị được tiến hành để đối phó với mọi bất trắc.
Đến nay, Forbes đã bị bắt, bọn Walston chỉ còn sáu tên. Ngược lại, trại di thực có mười lăm cậu bé, tính cả Evans và bà Kate là mười bảy người, nhưng phải trừ mấy chú bé không thể trực tiếp chiến đấu. Vì vậy họ quyết định Iverson, Jenkins, Dole và Costar ở lại sảnh cùng bà Kate, Moko và Jacques, do Baxter trông coi. Còn các cậu lớn: Briant, Gordon, Doniphan, Cross, Service, Garnett, Webb và Wilcox thì đi với Evans. Tám cậu bé chống lại sáu người đàn ông cường tráng thì quả là không cân sức. Nhưng mỗi người đều có một súng trường, một súng ngắn còn bọn Walston chỉ có năm khẩu súng của tàu Severn. Trong những điều kiện ấy, nếu đánh từ xa sẽ thuận lợi hơn vì Doniphan, Wilcox và Cross đều là những tay bắn giỏi hơn hẳn bọn thủy thủ người Mỹ. Thêm nữa, đạn dược thì các trại viên không thiếu trong khi lũ Walston thì như thủy thủ trưởng đã nói là khá hạn chế.
Đến 2 giờ chiều, khi nhóm trinh sát, dưới sự chỉ huy của Evans, xuất quân thì Baxter, Jacques, Moko, bà Kate và các chú bé vào ngay động Người Pháp đóng cửa lại nhưng không chặn đá bên trong, phòng khi nhóm trinh sát trở về thì vào động được ngay.
Vả lại, chẳng phải lo về mặt nam cũng như về mặt tây, vì muốn đến từ hướng tây thì Walston phải ra vũng Sloughi rồi theo lạch Zealand ngược lên, mất quá nhiều thời gian. Hơn nữa, theo lời Forbes thì Walston men theo bờ hồ phía tây tới, lại chưa hiểu biết gì về phần đảo này. Vậy thì Evans không lo bị đánh tập hậu, cuộc tấn công chỉ có thể thực hiện từ mặt bắc. Họ thận trọng men theo chân đồi Auckland tiến lên. Đi khỏi khu nuôi súc vật, họ lợi dụng cây cối để tới bìa rừng mà không bị lộ bao nhiêu. Evans đi đầu, cứ phải kìm Doniphan vì cậu hăng hái cứ muốn vượt lên. Qua nấm mộ François Baudoin, thủy thủ trưởng cắt đường xéo để mau tới bờ hồ Gia Đình.
Gordon cố giữ con Phann mà không được, dường như nó đã thấy hơi lạ, tai vểnh lên, mũi rà sát đất, có vẻ như đã nhận ra dấu vết con mồi.
- Chú ý! - Briant nói.
- Đúng! - Gordon đáp. - Không phải nó đánh hơi con vật đâu! Xem bộ dạng nó kìa!
- Luồn vào cỏ đi! - Evans nói. - Còn cậu, Doniphan, cậu là tay thiện xạ, phát hiện được tên khốn nào trong tầm bắn thì chớ cho nó thoát! Cậu chưa có dịp nào được nhả đạn hợp thời thế này đâu!
Một lát sau, cả nhóm tới khóm cây đầu tiên ở bìa rừng Hố Bẫy. Ở đó họ nhận thấy dấu tích mới mẻ của một điểm dừng chân: những cành cây cháy dở, đám tro than mới nguội.
- Hẳn là đêm qua Walston đã ở đấy. - Gordon nhận định.
- Và rất có thể là chỉ vài giờ trước đây thôi. - Evans trả lời. - Tôi cho là ta nên quay lại vách đá…
Anh chưa kịp nói hết câu thì có tiếng nổ bên phải và một viên đạn vút trên đầu Briant cắm vào thân cây cậu đang tựa vào. Gần như ngay sau đó một tiếng nổ khác đáp lại, tiếp đó là một tiếng kêu và cách đó năm mươi bước, một thân hình đổ sụp xuống gốc cây. Đó là phát súng Doniphan bắn phỏng chừng vào làn khói của phát súng đầu. Con chó lao vút đi và Doniphan phấn khích phóng theo.
- Tiến lên! - Evans thét - Không để cậu ấy chiến đấu đơn độc!
Lát sau, theo kịp Doniphan, mọi người vây quanh một thân người nằm dài trên cỏ, không còn dấu hiệu của sự sống.
- Đây là Pike! - Evans nói. - Hắn chết hẳn rồi. Quỷ sứ hôm nay đi săn chẳng về không rồi! Bớt một tên nữa!
- Những tên khác cũng ở gần đây thôi! - Wilcox nhận định.
- Đúng đấy, cậu ạ!… Vì thế đừng ló người ra!… Quỳ xuống… quỳ xuống!
Một tiếng nổ thứ ba từ bên trái. Lần này mà Service không cúi đầu nhanh thì chắc đã lĩnh một viên đạn vào trán.
- Cậu có bị thương không? - Gordon chạy tới kêu lên.
- Không sao, Gordon, không sao! - Service trả lời. - Một vết xước thôi.
Điều cần nhất lúc này là đừng tách rời nhau. Pike chết thì vẫn còn Walston và bốn tên nữa. Chắc chúng đang nấp sau các gốc cây không xa. Vì vậy, Evans và các chàng trai ngồi tụm lại trong cỏ, sẵn sàng giáng trả mọi đòn tấn công từ bất kì hướng nào.
Chợt Garnett kêu lên:
- Briant đâu rồi?
- Không thấy cậu ấy! - Wilcox trả lời.
Quả là Briant đã biến đi đằng nào và con Phann sủa lên dữ dội, chỉ sợ rằng chàng trai gan dạ này đã đụng độ với mấy tên kia.
- Briant! Briant! - Doniphan gọi.
Và tất cả khinh suất chạy từ cây nọ sang cây kia theo con Phann mà Gordon không giữ lại được.
- Cẩn thận, thủy thủ trưởng cẩn thận! - Cross bỗng hét lên và nằm sấp xuống đất.
Theo bản năng, Evans cúi đầu vừa kịp lúc viên đạn vút qua sát sạt. Ngẩng đầu lên, anh thấy một đồng bọn của Walston xuyên rừng chạy trốn. Đúng là Rock, kẻ anh bắn trượt đêm qua.
- Dành cho mày đây, Rock!
Anh thét và nổ súng. Rock biến mất như thể mặt đất mở ra dưới chân hắn.
- Mình lại bắn trượt sao! - Evans thốt lên. - Quỷ thật! Không may rồi!
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong mấy giây. Ngay lúc đó con chó sủa rộ lên. Lập tức có tiếng đáp của Doniphan:
- Mình tới đây, Briant… mình tới đây!
Evans và mấy cậu kia chạy về phía đó. Cách đó hai mươi bước, Briant đang chống cự với Cope. Tên vô lại quật ngã cậu bé và định giơ dao đâm. Đúng lúc đó Doniphan lao tới, không kịp rút súng ngắn, cậu nhảy bổ vào hắn, lưỡi dao chệch đi, đâm thẳng vào ngực cậu. Doniphan ngã gục xuống, không kêu được tiếng nào.
Thấy Evans, Garnett và Webb đang tìm cách chặn đường mình, Cope chạy trốn về phía bắc. Nhiều phát súng nổ đồng thời. Hắn chạy biến. Phann không đuổi kịp bèn quay trở lại.
Vừa trở dậy, Briant nâng đầu Doniphan lên, mong làm bạn tỉnh lại. Evans và những người khác nạp đạn vào súng và tới chỗ hai cậu.
Trận đánh bắt đầu quả là bất lợi cho Walston vì Pike bị giết, Cope và Rock có thể coi như bị loại khỏi vòng chiến đấu.
Khốn nỗi, Doniphan lại bị đâm vào ngực có thể tử vong. Mắt cậu nhắm nghiền, mặt tái nhợt, bất động và không nghe được tiếng Briant gọi. Evans cởi áo ngoài và xé áo trong đẫm máu của cậu ra. Một vết thương hẹp hình tam giác ở ngang rẻ sườn thứ tư ngực trái. Liệu lưỡi dao có thấu vào tim không? Chắc là không vì Doniphan vẫn thở được nhưng e là phạm vào phổi vì hơi thở rất yếu.
- Phải đưa cậu ấy về động Người Pháp thì mới chăm nom được. - Gordon nói.
- Và cứu cậu ấy! - Briant thốt lên. - Tội nghiệp quá bạn ơi! Cậu đã hi sinh vì mình!
Evans tán thành đề nghị đó, vì lúc này cuộc chiến đã tạm ngưng. Rất có thể Walston thấy trận đánh diễn biến bất lợi cho hắn nên tính bài rút lui vào sâu trong rừng Hố Bẫy. Tuy nhiên, điều anh lo lắng là anh không thấy Walston cũng như Brandt và Cook đều là những tên đáng sợ trong bọn chúng.
Do tình trạng của Doniphan nên phải đưa cậu về thật êm. Vì vậy Garnett và Service làm một cái cáng bằng cành cây rồi đặt chàng trai bất tỉnh lên để bốn người khiêng. Những người khác, súng trường nạp đạn sẵn, súng ngắn cầm tay, bảo vệ chung quanh. Cả bọn đi thẳng về chân đồi Auckland. Như thế an toàn hơn là đi theo bờ hồ vì chỉ phải đề phòng bên trái và phía sau mà thôi. Cuộc trở về vất vả nhưng không có gì ngăn trở. Vài lần, thấy Doniphan rên rỉ đau đớn quá, Gordon phải bảo dừng lại nghe nhịp tim rồi mới đi tiếp. Được khoảng ba phần tư quãng đường, chỉ còn khoảng tám, chín trăm bước là đến động Người Pháp, tuy chưa trông thấy động vì có một chỗ vách đá nhô ra che khuất, thì đột nhiên có những tiếng kêu từ phía lạch vang tới và Phann chạy vọt về phía ấy. Hẳn là động Người Pháp đã bị Walston và hai đồng bọn tấn công. Quả đúng thế! Và dưới đây là diễn biến sự việc:
Trong khi Rock, Cope và Pike mai phục ở rừng Hố Bẫy để đối phó với nhóm của thủy thủ trưởng thì Walston, Brandt và Cook ngược lòng suối Xếp Đá mùa này đã cạn, trèo lên đồi Auckland, vượt qua đỉnh rồi theo khe núi xuống phía bờ lạch, không xa cửa kho của động Người Pháp. Tới đó chúng phá cửa, lúc này không còn chèn đá bên trong, và đột nhập động.
Bây giờ liệu Evans có về kịp để ngăn tai họa xảy ra không? Thủy thủ trưởng quyết định nhanh chóng. Anh cắt cử Cross, Webb và Garnett ở lại trông Doniphan vì không thể để cậu ở lại một mình, còn Briant, Gordon, Wilcox, Service thì cùng anh lao về động Người Pháp theo đường ngắn nhất. Vài phút sau, khi trông thấy Bãi Tập thì cảnh tượng lọt vào mắt khiến họ nao lòng.
Lúc đó, Walston đang từ cửa sảnh lôi theo một đứa bé về phía lạch. Đó là Jacques. Bà Kate chạy bổ ra, cố giằng lại mà không được. Một lát sau, Brandt, đồng bọn thứ hai của Walston, xuất hiện, ôm theo bé Costar ra khỏi cửa chạy theo cùng hướng. Cả Baxter cũng nhào vào Brandt nhưng bị hắn tàn nhẫn đẩy lăn ra đất. Còn Dole, Jenkins, Iverson và Moko thì không thấy đâu, hay là đã gục ngã trong động Người Pháp rồi!
Walston và Brandt chạy nhanh ra bờ lạch. Chẳng lẽ chúng có thể qua bờ bên kia mà không phải bơi ư? Đúng thế, vì Cook đang ở đó, cạnh chiếc xuồng nhỏ mà chúng đã kéo ra từ kho. Chúng mà qua được con lạch thì coi như an toàn. Trước khi đường rút bị chặn lại thì chúng đã về tới nơi cắm trại ở Hòn Gấu cùng với Jacques và Costar làm con tin rồi.
Vì thế Evans, Briant, Gordon, Service, Wilcox chạy hết tốc lực để tới Bãi Tập trước khi bọn Walston tới bờ lạch. Còn bắn chúng ở cự li gần thế này thì e có thể sát thương cả Jacques và Costar. Nhưng Phann đã đuổi kịp. Nó chồm lên cổ Brandt. Tên khốn này phải buông Costar ra để đối phó với con chó. Trong khi đó, Walston vội kéo Jacques ra xuồng. Đột nhiên, từ cửa sảnh, một người lao vọt ra. Đó là Forbes. Hắn phá được cửa ngách để chạy theo đồng bọn chăng? Walston chẳng ngờ vực gì cất tiếng gọi:
- Ta đây, Forbes!… Lại đây!… Lại đây!
Evans dừng lại toan bắn, thì thấy Forbes nhảy xổ vào Walston. Kinh ngạc vì bị tấn công bất ngờ, Walston phải buông Jacques ra, quay lại đâm Forbes một nhát dao. Forbes gục xuống chân hắn. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khi nhóm Evans còn cách Bãi Tập tới trăm bước.
Walston định tóm lấy Jacques để đưa ra xuồng nơi Cook đang cùng Brandt, lúc này đã gỡ được con chó ra, đang đợi hắn. Nhưng hắn không kịp đến đó. Jacques, vốn được trang bị một khẩu súng ngắn, thừa dịp rút ra bắn vào giữa ngực hắn, khiến hắn trọng thương, phải cố hết sức mới bò ra được với đồng bọn. Hai tên này đỡ hắn xuống xuồng rồi đẩy mạnh khỏi bờ.
Vừa lúc ấy, một tiếng nổ lớn vang lên. Một chùm đạn ria quét trên mặt lạch. Đó là khẩu pháo nhỏ đặt ở kho, do Moko điều khiển, vừa khai hỏa qua lỗ châu mai. Thế là trừ hai tên đã biến mất dưới tán cây rừng Hố Bẫy, đảo Chairman đã được giải phóng khỏi những kẻ sát nhân tàu Severn bây giờ đã thành những xác chết trôi theo dòng lạch Zealand ra biển.
Hai Năm Trên Hoang Đảo Hai Năm Trên Hoang Đảo - Jules Verne Hai Năm Trên Hoang Đảo