Nguyên tác: The Mill On The Floss
Số lần đọc/download: 1990 / 33
Cập nhật: 2015-10-05 18:59:31 +0700
Chương 29
T
HÁNG TƯ, GẦN MỘT NĂM TRỜI QUA KỂ TỪ ngày có cuộc chia tay mập mờ đó. Nếu muốn, chúng ta có thể trở lại theo dõi từng bước chân của Maggie trên lối mòn xuyên rạng tùng để vào Thung Lũng Đỏ. Tiết trời giá buốt khiến Maggie phải quấn khăn và bước mau, tuy nhiên, trước khi vào thung lũng, nàng cũng phải dừng lại nhìn quanh xem có ai bất chợt nhận ra mình không. Ánh mắt nàng linh hoạt và hăng hái hơn tháng sáu năm rồi, và đôi môi cũng mang một vẻ như vậy. Dường như chúng đang nôn nóng được nói ra một lời ấm áp nào đó với ai...
Maggie lấy quyển sách ra:
- Trả lại cho anh cuốn Corinne. Anh có lý khi bảo rằng chuyện của nàng chẳng giúp gì cho tôi được, nhưng anh đã lầm khi nghĩ rằng tôi muốn được giống nàng.
- Vậy là cô hoàn toàn không muốn giống như tiên nữ Musa thứ mười đó?
Maggie cười:
- Không phải vậy. Chị em Musa thật là những nàng tiên khổ sở – đi đâu cũng phải mang theo nhạc cụ, giấy viết lỉnh kỉnh. Thử tưởng tượng lúc này tôi có mang theo một cây thụ cầm coi.
- Vậy cô cũng đồng ý với tôi về cuốn Corinne này?
- Tôi chưa đọc hết. Tới đoạn thiếu nữ tóc vàng ngồi đọc sách trong vườn là tôi xếp sách lại ngay và quyết định không đọc tiếp nữa. Tôi đoán trước là cô gái tóc vàng này thế nào cũng tước đoạt tình yêu của Corinne và làm cho nàng đau khổ. Tôi đã quyết định không đọc chuyện những thiếu nữ tóc vàng dành hết mọi hạnh phúc về mình. Tôi đã bắt đầu có thành kiến với họ. Anh không chấp nhận bất công thì bổn phận của anh là đừng cho tôi có tư tưởng bất công. Anh có thể cho tôi mượn những cuốn sách khác có chuyện những người đàn bà da đen nhưng thành công.
- Được, có lẽ cô sẽ là người trả thù cho những người đàn bà có nước da ngâm đen và tước đoạt lại tất cả tình yêu của cô em họ Lucy tại St. Ogg’s. Hiện có rất nhiều người đang theo đuổi Lucy, cô...
Maggie bực dọc:
- Philip, anh nghĩ xấu lắm, anh đem những lời vẫn vơ của tôi áp dụng vào thực tế. Tôi có cảm tình với những người đàn bà có nước da ngâm đen – không phải vì tôi có nước da đen, mà vì tôi luôn luôn binh vực những kẻ bất hạnh. Nếu cô gái tóc vàng bị khổ sở, tôi vẫn thương cảm cô ta như thường. Tôi luôn luôn đứng về phía những người bất hạnh trong tiểu thuyết.
Philip đỏ mặt ngập ngừng:
- Vậy là có sẽ không bao giờ đành lòng cự tuyệt một người quá yêu cô – phải không?
- Tôi không biết...
Maggie do dự rồi mỉm cười:
- Tôi nghĩ rằng tôi sẽ cự tuyệt nếu anh ta là kẻ ngạo mạn.
Philip hơi luống cuống:
- Maggie, tôi vẫn thường tự hỏi có bao giờ cô sẵn sàng yêu một người mà tất cả những cô gái khác đều không ngó ngàng gì tới không?
Maggie cười:
- Cái đó cũng còn tùy. Anh ta có phải là một người khó chịu hay không, anh ta có nhìn tôi một cách khả ố như anh chàng Torry không? Có lẽ những phụ nữ khác cũng không ưa gì cái kiểu cách đó, riêng tôi thì chẳng bao giờ tôi thương hại những kẻ ngạo mạn như Torry vì tôi cho rằng họ đã quá thỏa mãn với chính họ rồi.
- Nhưng... Maggie, thí dụ như – thí dụ như có người nào đó không ngạo mạn – vì anh ta tự thấy là chẳng có gì để ngạo mạn cả – người từ nhỏ đã phải chịu một khổ đau đặc biệt – người coi cô như mặt trời của đời họ – người yêu cô – yêu đến nổi họ cũng cảm thấy có hạnh phúc khi được phép thỉnh thoảng gặp mặt cô...
Philip bỗng ngừng lại vì cảm thấy rằng lối thú nhận của mình sẽ cắt phăng đi nguồn hạnh phúc ngắn ngủi này. Đó là mối lo đã làm cho chàng giấu kín tình yêu của mình trong nhiều tháng qua. Maggie quay lại nhìn Philip, mặt nàng dần dần đổi khác. Nàng im lặng bước tới một thân cây đổ, ngồi xuống và rủ ra như người vừa bị tước đoạt hết sức mạnh của bắp thịt. Nàng bắt đầu run rẩy!
Thái độ của nàng làm Philip ngạc nhiên và lo ngại thêm.
- Maggie, tôi điên quá – xin hãy quên đi những gì tôi vừa nói.
- Tôi bất ngờ quá, Philip – thật bất ngờ!
Nước mắt nàng trào ra.
Philip nói gấp:
- Cô có giận tôi không, Maggie? Cô có cho tôi là một kẻ điên không?
- Ồ, Philip! Tại sao anh lại gán cho tôi ý nghĩ đó? Nhưng... nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ là người yêu của tôi. Điều đó xa vời quá – như một giấc mơ – như là một chuyện thần tiên.
Philip ngồi xuống, nắm tay nàng, giọng hân hoan:
- Vậy, nếu nghĩ rằng tôi là người yêu cô, cô có thấy khó chịu không? Maggie... em... có yêu anh không?
Mặt Maggie tái lại, câu hỏi hoàn toàn khó trả lời. Nhưng mắt nàng đã chạm mắt Philip, hai ánh mắt long lanh và đẹp hẳn vì tình yêu tha thiết. Giọng nàng giản dị, dịu dàng:
- Thật ra em không thể yêu ai hơn anh được. Em yêu anh. Nhưng tốt hơn là chúng ta đừng nói ra điều đó – phải không, Philip? Anh thừa hiểu là chúng ta có muốn làm bạn với nhau cũng không được nữa kia mà. Em thấy lén lúc gặp anh như thế này là một hành vi không phải – dầu nhiều khi em cảm thấy đó là một nhu cầu tối yếu cho em. Em sợ quá, sợ hành động của chúng ta sẽ gây ra tai họa.
- Không có gì đâu, Maggie. Nếu em cứ mang mãi mối lo đó thì biết tới bao giờ em mới được sống thật với chính em?
Maggie lắc đầu:
- Em hiểu - đi dạo, sách vở, cảm giác rộn ràng khi gặp anh, khi em có thể nói với anh những ý nghĩ của mình trong những ngày vắng anh – tất cả đều tuyệt diệu. Nhưng nó cũng làm cho em luôn băn khoăn, lo nghĩ – nó làm em chán nản trở lại.
Philip đứng lên, sốt ruột đi tới đi lui:
- Không, Maggie, quan niệm của em quá sai lầm về vấn đề tự khắc phục, anh đã thường nhắc nhở điều này. Cái mà em gọi là tự khắc phục chỉ là chứng thiên chấp của tuổi thơ mà thôi.
Chàng lại ngồi xuống và nắm tay nàng:
- Đừng nghĩ tới quá khứ nữa, hãy nghĩ tới tình yêu của chúng ta. Nếu yêu anh hết lòng thì trở ngại nào cũng vượt được qua. Chúng ta chỉ cần chờ đợi thôi. Anh có thể sống bằng hi vọng được. Nhìn anh đi, Maggie, nói là em có thể yêu anh. Đừng nhìn xa xăm như vậy, anh lo lắm.
Nàng quay lại mỉm cười.
- Nói đi, Maggie. Em còn nhớ ngày ở Lorton, em hỏi anh là có thích em hôn không – em còn nhớ chớ? – và em hứa sẽ hôn anh khi nào chúng ta gặp lại nhau. Em đã quên lời hứa đó rồi.
Kỷ niệm thời thơ ấu gợi cho Maggie một cảm giác dịu dàng, nó làm cho giây phút hiện tại bớt ngỡ ngàng hơn.
Và nàng hôn chàng rất giản dị nhưng dịu dàng như năm còn mười hai tuổi.