I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Tác giả: Ma Văn Kháng
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 256 / 21
Cập nhật: 2020-06-05 12:47:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
êm thị trấn những ngày cuối đông, như có ngàn sao chiếu tỏa thứ men say ngây ngất. Cảnh thanh bình, tuy mong manh, nhưng rộn rã, thật sự lại hiện ra khi những ánh đèn bắt đầu thắp sáng, rải chấm vàng trên sóng nước hai con sông.
Điện sáng. Và đèn măng-sông ngời biếc những đường phố nhỏ. Lệnh thiết quân luật đã huỷ bỏ. Các hàng ăn của người Hoa hồng hào thứ ánh sáng đọng trong những chiếc đèn lồng treo nơi cửa, ánh đèn loa lóa trên những ô kính hàng tạp hóa. Nước hoa, xà phòng thơm, thuốc đánh răng, vải vóc và tơ lụa la liệt trên các hè phố. Các sòng bạc biến thành các hàng giải khát. Ô-ten Tứ Xuyên, Vi-ô xập xình tiếng trống, réo rắt tiếng đàn. Không còn cảnh huyên náo cuồng sôi của những ngày sống vội, nhưng cuộc sống lại vẫn tấp nập và hấp dẫn lạ thường.
Quán Thiên Thai mới lập trên một nền đất cao bên bờ sông, hình bát giác, hiên mở ra tám hướng, trông như một bông hoa xòe cánh, những ngày này, trở thành nơi đông khách nhất. Nó nguyên là con đẻ của ủy ban Quân quản. Nó lại có ca sĩ, nhạc công chuyên nghiệp. Tài tử giai nhân, công chức sang trọng dập dìu kéo tới. Ở đây, có thể gặp gỡ đủ loại người; ở đây có nhạc êm, có người đẹp.
Thiên Thai... chúng em xin dâng hai chàng trái đào nguyên, ái ân duyên tiên...
Cô Thủy Tiên áo dài, ngực nở bồng, chắp hai tay, miệng uốn éo, giọng mượt như nhung, đang ca. Còn cô Lệ Mai nữa. Và anh chàng nhạc sĩ Quang Ngọc bấy lâu đi đâu, giờ lại thấy ôm cây đàn ghi ta vỡ bầu, buông những nốt nhạc xao xuyến lòng người. Cây đàn ghi ta thật lạ, vỡ toác đáy bầu, tiếng càng trầm ấm thánh thót.
Trong quán rượu này, đêm nay phán Thông ngồi lảnh một góc, lẻ loi trong dáng trầm tư. Vợ, em gái vợ phán Thông và Hoàng Văn Tường ngồi ở dãy bàn đằng kia. Hiện diện lúc này, ở đây đa phần là những gương mặt quen biết. Hai anh em Seng — Tếnh ở ngoài sân. Lử và Seo Cấu mới ở đâu về, ngồi ở cái bàn tròn phía sau Thông, hình như chúng đang chia tiền với nhau. Xung quanh Thông là những tiếng cốc tách, tiếng cười, tiếng nói huyên náo. Lanh lảnh tiếng cười của Kim Nhắn, em gái Tường mới từ Hà Nội lên và tiếng nói khan khan nhèo nhẽo của Tường.
Nhớ Lưu Nguyễn ngày xưa lạc tới đào viên
Kìa đường lên tiên...
Thông lim dim. Hừ, đường lên Tiên! Đường tới động Thiên Thai! Ừ, cứ cho là có đi, thì xin hãy nhớ cho: để tới đó trước hết phải đối đầu với những địch thủ có một không hai này. Ôi, đáng ngại biết bao là những kẻ có chủ nghĩa, có triết lý, có niềm tin. Đờ nói: “Một nước H'Mông...”. Thông nói: “Chính quyền địa phương do người địa phương nắm”. Còn hắn: Hắn xây dựng ý thức quốc gia cho những thằng Dao, thằng H'Mông. Kỳ lạ thay cái ma lực của hắn. Tất cả lũ tri châu xưng hùng xưng bá đón nhận các chức tước, những chức tước phải chịu sự chi phối của đặc phái viên mà lại sướng như điên. Thật là một tay cao thủ! Hắn cho hàng loạt cán bộ xuống các xã. Và bọn dân ngu thì hào hứng như được của, hăm hở đóng gạo ủng hộ, góp súng, góp tiền cho Chính phủ, gia nhập Vệ Quốc đoàn. Hắn ghê gớm làm sao. Chưa một công sứ Tây nào dám táo bạo như hắn: bỏ tiền ra, cứ sáu hào một viên đạn, một trăm đồng một khẩu súng mua về. Ba trăm tên Quốc dân Đảng lưu vong bị tiền bắn rã từng mảng. Hắn cần gì mà mua hàng chục thồ thủy ngân? Hắn đi kinh lý khắp nơi. Chính hắn! Ghê gớm thay! Nông Vĩnh Yêng phải hứa thoái tô. Lục Đình Hoàng xin bỏ lệ công không! Hắn đi tới đâu trồng cây kỷ niệm ở đó. Lại còn dự định mười cây số lập một làng biên giới. Quả là chưa từng có kẻ nào có sức nghĩ, sức làm mạnh mẽ như thế. Ước vọng của hắn lớn. Hắn lập cả một đội cảnh vệ ba trăm tên người Dao, H'Mông. Hắn lập cả trường thiếu nhi. Ngu, các ông Thổ ty ngu đần ơi, cứ gửi con cháu ra làng Nhuần học đi, để hắn dạy cho con cháu các ngươi cách hạ bệ các người. Hắn can đảm, hắn dũng mãnh. Hắn dám tát đồng chí của hắn! Hắn có bản lĩnh. Ôi chao! Chưa từng một kẻ nào ta phụng sự mà lại từ chối một gái tơ như hắn. Hoàng Văn Tường là cái nghĩa lý gì? Một thằng hề. Tường chỉ câu được con cá mương là Đắc thôi. Tường chỉ lo chót lọt cái áp phe năm trăm cân thuốc phiện. Tường chỉ vơ vét được mấy cái giẻ rách, cũng chỉ đồng dạng như cha hắn thôi...
Về đâu về đây khi gió mùa thơm ngát
Ôi lũ chim giang hồ...
Nhạc vẫn êm chảy bên Thông.
“Không! Phô-rô-pông cũng không địch nổi hắn đâu. Chỉ có cách... Ôi! Cha ta đã lìa đời vì bọn hắn. Chúng trói ông cụ, lôi ra khỏi dinh tổng đốc...”
“Về đâu, về đây...”. Thông ngảnh sang bên. Cách Thông hai dãy bàn, cái bàn ăn của Tường vừa có thêm một người mới tới: Nguyễn Đắc! Và Thông có cảm giác, cả mấy dãy bàn ăn bỗng như có luồng sinh khí mới, nhộn nhịp hẳn lên với những tiếng hò reo ồn ào:
— Rượu vui. Rượu hội ngộ nào!
— Hà hà...
— Tôi cá rượu với các anh đấy.
— Anh Đắc nói xem. Rượu chúng ta vừa uống là một hỗn hợp gồm những loại nào?
— Hen-nét-si. Quanh-trô. A-nít. Rum.
— Bra-vô! Anh Đắc sành quá!
Thông đứng dậy. Không phải là Thông tự đứng dậy. Mà là Tường vừa đi đến, kéo Thông đứng lên và đẩy Thông về phía bàn ăn của mình.
— Thưa các bạn, thưa anh Thông — Tường giơ tay kiểu cách — Cho phép tôi giới thiệu anh với tiên sinh Nguyễn Đắc, nguyên chủ tịch ủy ban Quân quản, người hùng của binh đoàn giải phóng Lào Cai.
Thông chìa tay, hai cái mắt kính lồi lấp lánh:
— Rất hân hạnh được gặp anh. Hôm họp hội nghị hiệp thương muốn làm quen với anh mà khó quá, anh Đắc ạ.
— Các anh vừa uống vừa nói chuyện nhé. — Tiếng một thiếu nữ lanh lảnh cất lên bên tai Thông.
— Để tôi — Tường nhanh nhảu nhấc chai Hen-nét-si — Anh phán ạ. Nghĩ đời cũng lạ, ngày xưa anh phải học đến nỗi mắt phải đeo kính năm đi-ốp-tri mới leo được vào hàng công chức cao cấp, rồi bây giờ mãi cũng chưa xin được trở lại nghề cạo giấy. Vậy mà tôi, cái thằng mà anh vẫn chê: chia verbe avoir còn sai, trong bụng không có được một câu vạn vật, địa dư, thế mà lại nghiễm nhiên là ủy viên thư ký ủy ban Hành chính tỉnh!
Thông chíp chíp môi:
— Giang sơn nào anh hùng đó chứ. Mà thôi, không nói chuyện chính trị ở đây. Cậu là cấp lãnh đạo, phải nhớ điều đó.
— Lãnh đạo gì tôi. Tôi mà là lãnh đạo?
— Cậu có chân trong ủy ban!
Đặt chai rượu, Tường cười ặc ặc, mổ ngón tay về phía Đắc, đoạn nâng cốc rượu:
— Người chỉ huy chân chính của chúng ta đây này. Nào xin chúc mừng! Anh Đắc!
Đắc nhấc cốc rượu, duyên dáng:
— Mon verre n’est pas grand, mais je bois dans mon verre! *
— Hay quá!
Tường thích thú:
— Anh Đắc ơi, khẩu khí của kẻ trượng phu đó.
— Anh Tường lại muốn làm thầy tử vi.
Tường vênh mặt, nhìn thiếu nữ vừa lên tiếng:
— Chứ lại không à. Cô Kim Nhắn nên nhớ là Đức Khổng Tử bị tuyệt lương tại nước Tần đời Xuân Thu cũng chỉ vì tiểu hạn tại Thiên La và Thái Tuế.
— Anh đoán cho em sai hết!
— Rồi cô xem. Cô sẽ tràng sinh như bành tổ. Số cô vượng phu. Tiền bần hậu phú. Còn tiên sinh Nguyễn Đắc, công danh vất vả long đong như Lý Quảng đời Hán, vì uy danh mà bị họa hại như Quan Vân Trường, nhưng mệnh...
Thông nâng cốc rượu. Mùi rượu nặng hôi hôi đăng đắng, hay đó là cảm giác khi nghe Tường huyên thiên.
— Xin mời anh Nguyễn Đắc — Thông chạm cốc Đắc, vẻ đàn anh — Anh châm trước cho cậu em của tôi nhé. Rõ thật là: Phong tiền tửu điếm hữu mỹ tửu. Tỉnh giả thường thiểu, tuý giả đồng. *
Ôi chao! Người tỉnh ít, người say nhiều. Đắc ngất ngư. Quanh anh bao người say. Có tiếng hét của hai anh em Seng — Tếnh. Lử và Seo Cấu say cười khành khạch. Say hết! Say hết! Họ say và họ bỏ đi đâu cả rồi. Vợ chồng phán Thông đâu? Bàn bên chỉ còn Tường đang ngồi với một ả tóc sấy điện: Hoàng Uyên.
— Anh Nguyễn Đắc, sao anh ít nói thế? — Giật mình quay lại, nhặt cái mũ ca nô đã định đứng dậy đi về, Đắc bỗng nhận ra ngồi gần anh là một thiếu nữ, nàng đang nghiêng nghiêng hai vành môi đẹp như hai vành trăng non ngay sát bên tai anh.
— Anh Nguyễn Đắc, anh kể chuyện chiến đấu cho em nghe đi! Anh Tường em bảo, anh giỏi lắm, kể chuyện hay lắm. Nhưng anh kín đáo ghê cơ.
Giờ thì thiếu nữ đã chạm vào cánh tay Đắc. Và Đắc đã nhìn thấy khuôn ngực trinh nữ căng nở, ấm áp của nàng. Giọng nàng vừa thỏ thẻ vừa ríu rít. Nàng khen anh có gương mặt sương gió, can trường. Nàng ghét thậm tệ con trai công tử bột. Nàng thương anh, lo lắng cho những chuyến đi xông pha lửa đạn của anh.
Người con gái đẹp là người con gái ta không nhìn thấy rõ rệt. Nhưng anh biết nàng chỉ độ mười tám, mười chín tuổi. Nàng là một sắc đẹp được chăm chút như hoa. Cái áo len dệt xanh hồ thủy choàng ngoài cái áo hoa đào trượt qua đôi vai thon, phủ lên đầu gối, rất hợp với đôi vân hài nho nhỏ xinh xinh khiến nàng vừa như một thiếu nữ đài các, vừa như một cô gái tân thời. Anh ngây ngây vì hương thơm tỏa ra từ người nàng. Anh có cảm giác vừa vượt qua một khoảng xa phi thường, đầy bụi bặm để đến với cảnh tượng phi hiện thực ngoài trần thế này.
Khi Tường quay lại, Đắc đã chuếnh choáng. “Phải về thôi. Nguy hiểm quá”. Đắc đứng dậy, nghĩ thật rõ rành nhưng mắt đã tuôn những vòng sáng cầu vồng.
— Kìa, anh sao thế? — Thiếu nữ hốt hoảng kêu.
— Anh ấy bị gió rồi. Kim Nhắn đưa anh ấy về đi!
Đắc thấy mình được dựa vào một bờ vai mềm ấm. Đi qua một bàn rượu, thoáng qua tai tiếng một người đàn ông, anh còn nhận ra hai cái mắt kính như hội tụ tất cả sự tham lam, hung hiểm của phán Thông vừa ngước lên. Thông đang ngồi đối diện với Giàng A Lử.
“Ta đang ở đâu thế này?”. Đắc tung chăn dậy. Bên kia tường, tấm gương lớn phản chiếu hình anh, cái giường, lá màn tuyn, tấm nệm gấm với đôi gối xa-tanh và tấm ảnh “Nguyễn Đắc chủ tịch tiên sinh” hiên ngang rạng rỡ treo trên đầu giường. Dưới đường có tiếng chổi quét quẹt quẹt, tiếng ông Bằng gọi loa: “A lô! A lô! Hôm nay là ngày tổng vệ sinh...”, rồi tiếng mấy người đàn ông tiếp theo: “Xin đồng bào đừng nhìn vào ống kính, cứ tự nhiên, cứ tự nhiên” — “A lô! A lô! Lấy chồng biết chữ là tiên...”
“Ta phải về thôi! Nguy hiểm quá!”. Đắc vùng đứng dậy. Nhưng lại như bao lần trước, anh chưa thể bước chân ra khỏi căn phòng xinh xinh ấm áp, cái mê cung với những khoái lạc tràn trề này. Nàng lại từ đâu hiện ra. Nàng quấn quanh anh. Nàng là tiên giáng thế. Nàng là Phật Bà Quan Âm an ủi. Nàng là con quỷ cám dỗ. Nàng là cái rạo rực của đàn bà Tây phương. Nàng là cái duyên mê đắm của con gái phương Đông. Nàng dạn dĩ. Nàng ngây thơ. Vừa hiến dâng nàng vừa chờn vờn. Chao ôi! Nàng, với những cái ôm ghì nôn nóng, như để xác định cảnh sống này là sự thực trăm phần trần tục và cũng trăm phần huyền ảo.
“ Anh của em không được đi đâu cả. Chỉ huy bộ đội mà không được quyền nghỉ ư? Anh yêu của em! Đây là căn nhà anh Phán dành cho chúng mình. Anh Phán gửi cho anh mấy bộ com-lê kia kìa. Anh, anh có yêu em không? Anh làm thơ về em kia ư?”
Khi em về giữa vòng tay
Trong yêu dòng nước mắt này lại khô
Vết thương ngày cũ chưa mờ
Phút giây đầm ấm bao giờ nữa em?
“Ôi, thơ anh hay quá. Anh làm em khóc đây này. Em bắt đền anh đấy...”
Ôi, nàng đáng yêu xiết bao! Nàng thơm tho trong trắng, trinh bạch. Nàng không một đồng một cốt với cha nàng, anh nàng. Hạnh phúc lứa đôi này là hạnh phúc của anh hùng và giai nhân. Nàng là người đàn bà đặc biệt, người đàn bà trong mộng của anh.
“Ta phải về đơn vị đã. Dù sao...”. Đắc lại ngồi dậy. Thay quần áo, anh vào buồng toa lét rửa mặt. Nhìn mặt mình trong gương đột nhiên anh đưa tay sờ má, có cảm giác vệt bàn tay của Chính như vẫn in ở má mình.
— Anh!
Cánh cửa buồng mở hé vừa nghe thấy một tiếng gọi thật âu yếm, anh đã nhận ra Kim Nhắn tay xách một làn mây nặng bước vào. Nhắn mặc áo dài tím, quần xa-tanh trắng. Mặt nàng phụng phịu, không hòa hợp chút nào với cái cổ nõn nà dính sợi dây chuyền vàng thả một quả tim vàng nạm ngọc vào bên trong bầu ngực nở nang quá độ của nàng.
— Kìa, anh Đắc, anh sắp đi đâu đấy! Anh định bỏ em một mình ở đây à?
Ngồi phịch xuống cạnh giường, sát Đắc, Kim Nhắn vừa ôm bắp tay Đắc vừa du đẩy, giọng dỗi hờn.
Quay lại, nhìn hai con mắt mưng mưng u uất của Kim Nhắn, lòng Đắc chợt mềm dịu hẳn đi.
— Có chuyện gì nghiêm trọng mà em nhăn nhó thế?
— Chuyện gì! Nghiêm trọng!
— Thì phải nói anh mới biết chứ.
— Biết, nhưng anh có giải quyết không?
Đắc quay hẳn lại. Và chỉ chờ có vậy Nhắn đã ngả vào lòng anh. Mặt nàng lại tươi hớn, và đưa tay vít cổ Đắc xuống. Ghì môi anh vào môi mình, rồi nàng nhổm lên, ghé vào tai anh, trong thầm thì có tiếng cười khúc khích đùa nghịch đáng yêu vô cùng:
— Anh Đắc, anh có nhớ tối qua không?
— Nhớ!
— Nhớ gì nào?
— Thì em nói thử xem có đúng điều anh nhớ không nào?
— Anh có nhớ là tối qua, trước khi em dâng hiến đời trinh nữ của em cho anh, anh đã hứa hẹn với em những gì không?
— Anh nhớ! Nhớ lắm!
— Hứ! Cái mặt này, cái tay này, và cái vật báu này là lắm gái mê lắm đấy! Nhưng mà em hỏi anh: Thật lòng anh có yêu em không?
— Anh yêu em chứ!
— Xì!
— Sao?
— Yêu gì mà yểu nhược thế, mà kém cỏi thế. Em nói thật nhé, yêu là phải mạnh bạo lên. Đấy, em dành cho anh quyền được khỏa thân em, được ngắm cơ thể em mà anh có làm đâu.
— Ừ.
— Lại chưa chi đã ỉu xìu xìu, như thằng chết trôi ấy.
— Anh say quá.
— Thế bây giờ anh có muốn em cho bù không? Nhưng mà thôi, em phạt đấy. Ứ ừ, không cho đâu. Để đến tối! Anh Tường em đang ở dưới nhà đấy. Thật mà!
Ôi những hờn dỗi, những nũng nịu, những mơn trớn, vuốt ve êm ái, mê mẩn. Những ỡm ờ, non nỉ, nhỏng nhảnh. Và tấm thân thiếu nữ thon lẳn ngọc ngà luôn trong tư thế chủ động dẫn dắt anh vào những miền xa lạ, làm cho anh kinh ngạc như lạc vào mê cung. Con nhà giàu bậc phú gia nhưng được học hành tử tế và được hưởng thụ một nền giáo dục nghiêm khắc của gia đình, chưa bao giờ Đắc được tiếp xúc với thứ ái tình sát sạt của đàn bà như với Nhắn. Thật sự là anh vừa thích thú, vừa sợ hãi.
— Thôi bây giờ có chuyện gì em nói anh nghe xem nào.
— Nghe, nhưng anh có giải quyết không đã?
— Thì cũng phải xem thế nào đã chứ.
Nhắn đã ngồi dậy, hai mắt roi rói sáng.
— Thế này. Em là một người con gái, bên trong thì từ đêm qua đã là vợ anh, còn bên ngoài công khai thì là người tình của anh, là em gái anh Tường, thư ký ủy ban tỉnh. Thế mà anh biết thế nào không? Cái nhà ông Tâm ấy vừa ra lệnh tịch thu cái thuyền muối 500 cân của em và của anh Tường. Đã thế, ông ta còn thóa mạ em, thóa mạ anh nữa.
— Thóa mạ?
— Chứ còn gì!
Quay mặt đi, Kim Nhắn huẩy đầu, sụt sịt:
— Thôi đấy, giải quyết thế nào là do anh. Còn em, cứ thế này mãi thì em đành phải vĩnh biệt anh, trở vào Pa Kha với ba em đấy.
— Thôi được.
— Được là được thế nào. Anh phải hứa đi! Nói to lên cơ: “Sẽ trả lại thuyền muối 500 cân cho cô vợ yêu của tôi là Kim Nhắn”. Không tối nay em không cho yêu nữa đâu đấy!
Tiếng người thét và tiếng cái bàn đổ với những tiếng vỡ của chai lọ, cốc chén ở tầng dưới đã chen ngang câu chuyện của hai người.
Đắc vụt đứng dậy, mặt đỏ nhừ, lúng túng, Kim Nhắn cũng vùng dậy, hoảng hốt. Cả hai cùng nghe thấy cuộc đối thoại gay gắt của Tường và một chiến sĩ công an ở chân cầu thang. Công an đòi khám xét căn nhà này. Còn Tường thì dựa thế ủy viên thư ký của ủy ban, kiên quyết phản đối.
Ngây người trong giây lát, rồi đưa tay dụi hai mắt, Đắc chộp vội cái mũ ca lô và đâm bổ ra cầu thang. Trời ơi! Ta hỏng quá! Sao lại đến cái cơ sự này! Bọn chúng chăng lưới bẫy rồi. Ta phải tìm đồng chí Chính thú nhận hết. Ta đáng nhận một nghìn cái tát.
Đồng Bạc Trắng Hoa Xòe Đồng Bạc Trắng Hoa Xòe - Ma Văn Kháng Đồng Bạc Trắng Hoa Xòe