Số lần đọc/download: 309 / 22
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:12 +0700
Chương 29 - Ngày 24 Tháng 7
T
rời bắt đầu sáng với tiếng sấm uỳnh uỳnh. Chúng tôi đã sống sót trong đêm. Alice đứng ở cửa trước, đang gõ kính bằng cánh tay. Cô ấy trong đôi bốt cao su cao gót màu xanh lá, vẫn như thường ngày.
Enola thức dậy khi tôi lay gọi con bé. Con bé đập Doyle đánh thức cậu ấy.
- Đi nào, - tôi nói - hãy giúp anh di chuyển những chiếc áo khoác để cho Alice vào.
- Chị ấy đến đây sao? Em nghĩ chúng ta để lại chìa khóa cho chị ấy.
- Cô ấy có lẽ chỉ muốn kiểm tra. - Chúng tôi di chuyển những chiếc ghế và quăng những chiếc áo khoác và áo len sang một bên, mỗi lần rơi xuống với một tiếng uỵch nặng nề trên tấm thảm ướt. Bên ngoài Alice đang nhún nhảy trên ngón chân. Có gì đó không đúng. Chúng tôi mở cửa.
- Ôi Chúa ơi! - Cô ấy thốt lên - Ở đây cũng ngập sao? Nó tồi tệ đến mức nào?
Những cuốn sách. Tất nhiên, cô ấy ở đây vì những cuốn sách. Không biết tôi có muốn cô ấy lo lắng cho tôi hay không cho tới khi tôi bị thay thế bằng những cuốn sách.
- Dưới gác tệ nhất. Anh đã cố gắng mọi cách để giữ khô ráo. Anh đã chặn cửa sau, nhưng bọn anh không thể làm được nhiều. Anh xin lỗi. Dù vậy, khu sưu tầm cá voi an toàn.
- Tất nhiên rồi. Chúng ta tin tưởng khu lưu trữ này. - Những lời nói này không mấy vui vẻ. Cô ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới. - Anh ổn chứ?
- Chắc chắn rồi. - Tôi nói. Sau đó cô ấy ôm nhanh lấy tôi, ấm áp và tử tế. Cô ấy vẫn mặc quần ngủ. - Em ổn chứ?
Cô ấy hít một hơi và nín thở. Hồi trung học các cô gái từng có các cuộc thi xem ai có thể nín thở lâu hơn; một lần Alice đã nín thở cho tới khi cô ấy ngất đi. Ngay tức thì cô bật ra:
- Anh phải đi với em. Ngôi nhà của anh sẽ sập và anh cần lấy bất cứ đồ gì anh có thể lấy ngay bây giờ.
Cô ấy nói những điều khác nữa nhưng tôi không nghe được bởi vì Enola đang nói, - Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt.
- Nó tồi tệ lắm sao?
- Nó rất tệ. Những con đường vẫn bị ngập. Bố nói với em đến đón anh. Ông ấy liên tục gọi điện và em không muốn nhấc máy nhưng em lại nghĩ đó có thể là mẹ em. - Cô ấy kéo tóc, vắt nước - Em thực sự xin lỗi. Nhìn xem, em đã mang xe tải tới. Nếu anh theo em, em sẽ đưa anh trở lại nơi có những con đường an toàn. Anh có thể mang theo bất cứ thứ gì trong nhà lên xe tải.
Khắp tòa nhà nước ngập trên mắt cá chân. Chúng tôi chen chúc chui vào xe của tôi và từ từ đi qua vùng nước lụt, cùng với Alice đang đi đầu trong chiếc xe tải san phảng của Frank. Chắc hẳn cô ấy đã đến chỗ ông ấy lấy xe, điều đó có nghĩa cô ấy đã nhìn thấy ngôi nhà. Cô ấy dẫn chúng tôi đến gần trung tâm của hòn đảo. Bến cảng chắc chắn vẫn bị đóng cửa.
Enola tiếp tục lặng lẽ chửi thề.
- Em có cơ hội để lấy đồ, - Doyle nói - điều đó thật tốt.
Chúng tôi đi theo đèn hậu của xe Alice lên đường Middle Country. Những chiếc xe hơi bị mắc kẹt ở hai bên đường một thị trấn phương tiện ma quái. Cô ấy đưa chúng tôi hướng về phía biển, đi về phía bắc, trên những làn đường phụ ở dưới những tán cây. Khi chúng tôi đến Till Road, Enola bắt đầu kêu la.
Alice táp vào đường lái xe về phía nhà của Frank và tôi đỗ bên cạnh xe cô ấy. Tôi nói với chính mình không được nhìn cho tới khi chúng tôi ra khỏi xe và có thể nhìn nó trực tiếp.
Ngôi nhà rọi bóng xuống, chênh vênh bên vách đá, nghiêng như một chiếc mũ của người Alien. Chúng tôi đứng bên cạnh nó, bốn cái bóng nhỏ xíu, không hơn gì những con búp bê bằng giấy, hai cái bóng túm tụm vào nhau, tia lửa nhỏ nhất nhảy nhót giữa cơ thể chúng. Những đứa trẻ ở cổng lịch sử.
- Hãy ném bất cứ thứ gì anh có thể lấy vào trong xe tải và trở lại nơi ở của em. - Alice nói - Anh có thể ở lại cùng em.
- Cảm ơn em! - Tôi nói - Sẽ không mãi được.
- Chúng ta sẽ giải quyết được. - Cô ấy siết chặt bàn tay tôi - Em cần nói chuyện với mẹ em.
Cô ấy đi về phía ngôi nhà nơi cô ấy đã lớn lên, trong một phút tôi không biết ai sẽ tồi tệ hơn và sau đó tôi biết. Đó là Alice.
Enola nói với Doyle hãy chờ ở bên cạnh xe. - Đây là sự khai quật. Chỉ anh em Watsons thôi.
Dù cậu ấy nói tuyệt nhưng cậu ấy muốn nói hãy cẩn thận.
Cánh cửa lơ lửng trên bản lề của nó và lỗ thủng trên sàn phòng khách đã trở thành một cái hố. Một vết nứt rộng ở trên tường giữa phòng bếp và phòng khách. Tôi có thể thấy bàn tay của mẹ đang che quanh góc, đang cười khi bà chạy xuống hành lang. Chúng tôi đi bộ quanh góc phòng, giữ thăng bằng mọi thứ ghế trường kỷ tôi có thể nhớ Enola đã trốn sau nó, cười khúc khích bàn làm việc của tôi, bất kể thứ gì có trọng lượng. Enola nhìn tôi đi khập khiễng và đưa vai con bé ra.
- Hãy lấy bức tranh đó, - con bé nói khi đang chỉ - bức ảnh của mẹ và em.
- Frank đã lấy nó.
- Quên đi. - Con bé giật nó khỏi tường. Em gái trưởng thành của tôi đưa cho tôi cái tôi trẻ con của con bé - Anh sẽ muốn nó đấy.
- Em không muốn gì sao?
Enola lắc đầu. - Anh biết em không bao giờ yêu cầu anh ở lại, đúng không? Khi nó biến mất em nghĩ anh thực sự sẽ quên nó đã từng có ở đây. Vui vẻ, đúng không?
Một tiếng rên rỉ sắc lạnh vọng xuống hành lang. Chúng tôi căng thẳng. Những ngón tay của con bé bám chặt vào vai tôi. Âm thanh sâu hơn trở thành một tiếng hú thấp, sau đó là tiếng đổ vỡ. Tôi lấy tay che tai lại, nhưng đã quá muộn. Enola nói gì đó cái chết tiệt gì đó. Thạch cao bắn lên phía trên đầu chúng tôi. Tôi hét lên.
- Chạy! - Khi sàn nhà bắt đầu lăn đi. Tôi cúi đầu xuống sát đầu gối. Bị hất văng vào tường phía trước, rồi đập lại vào bàn. Một cơn đau thắt lại. Rơi đổ. Một tiếng xé rách lớn. Một chiếc ghế bị đổ. Kính vỡ. Báo chí và sách đổ lên người tôi. Không khí đẩy lên từ phía dưới.
Âm thanh im lặng và sàn nhà dừng lại. Tai tôi kêu u u. Căn phòng dày đặc bụi bẩn. Enola rúc vào một góc bên cạnh ghế sofa, được phủ kín toàn giấy, đang rũ người.
- Chết tiệt! Em ổn chứ? Mọi người ổn chứ? - Doyle ở bậc cửa, đang lách vào nói lập cập đầy lo lắng. Ánh sáng ban ngày đến từ hành lang chiếu qua bụi bẩn và mảnh vụn. Những cánh tay đầy tua nhấc Enola lên, kéo chúng tôi đến những gì còn lại của bãi cỏ và vào trong thảm cỏ, cái nắm chặt của cậu ấy có sự châm chích của điện.
Chúng tôi trèo lên nóc xe. Sự tàn phá thật kinh khủng. Một phía ngôi nhà đã bị sụp, làm đổ mọi thứ trong phòng ngủ của bố mẹ tôi khắp vách đá, cùng với đó là những mẩu đá. Chiếc giường bắn xa nhất, chiếc đệm nấp giữa những bãi cỏ biển, tấm ván đầu giường chồng lên những gì còn lại của căn phòng và đôi giày của bố rơi từ dốc đứng xuống biển. Tôi muốn quăng chúng đi, nhưng tôi có thể không bao giờ làm được việc đó.
Những con cua vẫn ở đây. Chúng nên đi. Chúng lẽ ra nên rời đi sau khi tôi đốt cháy mọi thứ của Frank và cuốn sách. Hoặc là bị cuốn theo thủy triều khi cơn bão đã làm đổ nhà tôi. Lúc này mạnh mẽ hơn, cảm giác rằng tôi đã bỏ lỡ điều gì đó. Giấy rải rác khắp nơi lá cây hay bông tuyết những thứ của gia đình tôi bị ném vào trong gió. Tại sao những con cua ở đây? Việc đốt cháy không đủ hay sao?
- Đó có phải là máy đánh chữ của mẹ không? - Enola hỏi. Nó dựa vào một cây thông rậm rạp cùng với những cuốn sách. Một mảnh ống khói rơi xuống. Xuống vách đá. Các dụng cụ của bố bị chôn vùi trong cát. Nó đã biến mất. Tất cả.
Enola lấy ra từ trong túi mình những lá bài. trong ánh sáng ban ngày chúng có màu nâu và đã mòn, các mép cắt cụt cho tới khi chẳng còn gì. Chúng gần như bột giấy, bị mòn bởi lớp dầu của da của con bé, của mẹ, và của những người khác. Chúng có mùi như mùi bụi, giấy và phụ nữ. Con bé đặt chúng bên cạnh trên nóc xe. Doyle nhảy xuống và bắt đầu bước đi.
- Cất những thứ này đi, Chim Nhỏ.
- Không. - Quay sang tôi con bé nói - Tráo bài.
- Tốt thôi. - Doyle đáp lại - Anh muốn đi bộ. Anh cần đi bộ. - Cậu ấy khua tay trong không khí và đi thẳng lên đường.
Tôi chạm vào các lá bài, những thứ này đã là của mẹ tôi. Tôi cố gắng cảm nhận về bà, nhưng chẳng có gì ngoài lớp giấy mềm, các thớ giấy bị hư hỏng không thể phục hồi. Tôi đảo mạnh cỗ bài. Một suy nghĩ bén rễ. Không thể nào. Chúng không thể là những lá bài này.
- Ba chồng, - con bé nói. Con bé nhìn chăm chú, như thể đang mong điều gì đó xảy ra, sau đó di chuyển nhanh, tráo bài, đập qua mặt giấy và đặt những lá bài lên mui xe.
Đó là một cách trải bài mà tôi chưa thấy trước đây, không phải hình chữ thập hay sáu hàng mà là bảy lá bài trong hình chữ V. Enola ho và nhặt lấy các lá bài trước khi tôi có thể nhìn rõ về chúng.
- Không tốt. Lại tráo bài. - Con bé tráo bài và trải các lá bài nhanh hơn. Trước khi con bé dọn sạch những lá bài này đi, tôi thoáng thấy những thanh kiếm, rất nhiều, và thứ mà có lẽ đã từng là một phụ nữ. Enola vun các lá bài lại, đập đập vào cỗ bài. Con bé giật giật.
- Lần nữa. - Tôi lại tráo bài, trải bài, sau đó lại thu các lá bài lại. Lần này tôi bắt được một lá bài mà có lẽ đã từng có màu đen. Lá bài Quỷ Dữ hay lá bài Ngọn Tháp, có lẽ vậy.
- Luôn giống nhau. - Con bé nói và lại tráo bài, sau đó đặt các lá bài xuống để đảo bài. Khi con bé cố thu lại các lá bài tôi túm lấy cổ tay con bé.
- Đừng.
- Chết tiệt. Bảy lá bài tạo thành một chữ V hoàn hảo. Lá bài Quỷ Dữ, lá bài Tòa Tháp, lá bài Nữ hoàng Kiếm, lá bài Ba lá, lá bài Người Treo và một lá bài quá mờ để đọc. Con bé nói với tôi đó là lá bài Vua Kiếm. Khi tôi hỏi nó có nghĩa là gì, con bé lắc đầu và nhặt từng lá bài lên, đặt nó trở lại cỗ bài, rồi cuối cùng cất vào túi váy của mình. Con bé nhảy lên nóc xe, nằm thảng dơ như một người chết.
- Chúng là lá bài của chúng ta, - Con bé nói, gần như quá nhỏ để có thể nghe thấy.
- Sao cơ?
- Đó là cùng một thứ lặp đi lặp lại. - Con bé dí ngón trỏ vào trán. - Chúng liên tục xuất hiện ở những nơi mà chúng không có lý do nào để ở đó. Như thể em đang đọc về người phụ nữ nào đó về việc có những đứa trẻ. Bùm, chúng ở đó. Lá bài Ngọn Tháp. Lá bài Quỷ Dữ. Lá bài Thần Chết. Và nước. Chết tiệt, có nước ở khắp mọi nơi.
Một cảm giác chán nản xuất hiện, kèm theo một điềm báo. Đúng vậy, những lá bài này rất cũ. Đây là những gì Churchwarry và tôi đã bỏ qua, chính là những lá bài.
- Frank đã nói gì với em về những lá bài này?
- Chúng là của mẹ và trước đó là của bà ngoại chúng ta. Em không biết. Đã hơn sáu năm rồi. Em không nhớ như anh.
Cảm giác hài lòng khi giải được một câu đố là sự hiểu biết sâu sắc tới mức làm tăng một chút lượng dopamine (hormone tạo cảm giác dễ chịu và niềm vui). Điều này không xảy ra. Đây là mồ hôi lạnh. Những hình ảnh trong cuốn sách là những lá bài của bà Ryzhkova, của Amos, của Evangeline. Enola đã xé chúng bởi vì con bé đã thấy chúng trong cỗ bài của mình, cỗ bài của mẹ. Cuốn sách tìm thấy Churchwarry, một Ryzhkova, như thể dẫn dắt bà ấy trở lại với Amos. Đưa chúng tôi lại với nhau để tháo gỡ nó. Và tôi đã đốt nó.
- Em đã xé những hình ảnh của những lá bài này từ cuốn sách của anh. Những lá bài này. Tại sao chứ?
- Em phải làm như vậy, được chưa?
Tôi hỏi tại sao, nhưng con bé im lặng. - Enola hãy vứt bỏ những lá bài đi.
Con bé không nhìn tôi. - Không.
- Hãy đưa chúng cho anh.
- Không. - Con bé đứng dậy. Enola với biển, cát và bờ biển. Con bé kín đáo và mạnh mẽ, không có quá nhiều bắp và cơ, xương và cháy sáng như Chúa sơn lâm của nhà thơ Blake. Con bé biết. Một phần trong con bé tin con bé sẽ chết.
Một ngăn kéo tủ quần áo trượt rơi xuống vách đá, đâm xuống một vách ngăn. Chiếc ngăn kéo có chiếc đồng hồ lên dây cót của bố dùng trong những ngày mà những người khác đã chuyển sang dùng đồng hồ chạy pin.
- Anh sẽ sửa nó. Anh sẽ sửa nó, - Tôi nói.
- Chẳng có gì để sửa cả. Đây thực sự là những gì xảy ra. - Buồn nôn. Buồn nôn. Buồn nôn. Một vị chua.
Tôi ôm lấy con bé. Con bé quá lớn để có thể cõng, nhưng tôi muốn đưa cả hai chúng tôi đi khỏi đây.
- Chúng ta sẽ đi. Anh sẽ đi với em. Bất cứ nơi nào em muốn. Anh không quan tâm. Chúng ta đi thôi. Bất cứ nơi nào. Anh, em, Doyle và Alice.
- Anh trai của em, em yêu anh còn nhiều hơn thế, nhưng anh là một người nói dối rất tệ.
- Anh hứa. - Mẹ chắc chắn đã cố gắng từ bỏ những lá bài và Frank không hiểu. Một giá sách nghiêng xuống dốc đứng.
Enola nhìn ra ngoài về phía nước. - Ở đây thật đẹp. Em đã quên mất điều đó.
- Anh có thể xem những lá bài không?
- Không.
- Chúng ta không ai chết cả. - Tôi nói với con bé - Anh và em sẽ không bơi nữa. - Tôi nói với con bé rằng chúng tôi sẽ đến nơi nào đó, bất cứ nơi nào con bé nghĩ là đẹp. Tôi nói với con bé có những thư viện ở khắp nơi. Tôi có thể làm việc ở bất kỳ đâu. Chúng tôi sẽ lại có cuộc sống tốt đẹp, con bé và tôi. Tôi sẽ không dạy bảo con bé nữa, tôi hứa. Tôi nói tôi có thể dạy con bé về những cuốn sách và con bé cười to.
Ở đâu đó, một phần trong chúng tôi làm việc này, bỏ đi và vượt qua. Chúng tôi leo vào xe của con bé và để bánh xe lăn, đếm những chiếc xe bằng một mắt. Chúng tôi vứt những lá bài xuống một con sông và giống như Enola nói, những con hàu bò lên mặt lá bài như những diềm xếp nếp ở trên những cái quần. Chúng tôi thuê một ngôi nhà, mới sơn và mới. Chúng tôi bắt đầu lại.
Đây không phải những gì xảy ra.
Có một tiếng ầm ầm khi nền nhà dưới hành lang vỡ toác, kéo theo đó là bếp, tủ lạnh, tủ, tất cả đổ xuống. Frank chạy ra khỏi nhà của ông, la lớn. Những ván lợp bung ra roi xuống dốc đứng. Xong. Ngôi nhà đã bị phá hủy.
Doyle chạy về phía chúng tôi từ trên đường. Khi cậu ấy đến chỗ chúng tôi, cậu ấy nhấc con bé lên trong một cái ôm siết chặt, mạnh mẽ. Cậu ấy đặt con bé xuống khi con bé đánh vào người cậu ấy.
Frank đi xuống dốc đứng. Chiếc mũ của ông để ra phía sau ông, bị bỏ rơi. Ông ấy nhỏ hơn, trống rỗng.
Tôi đi về phía ông.
- Bà ấy rất yêu ngôi nhà này. - Ông nói khi tôi đến gần, như thể chính cuộc sống của ông đang trôi tuột xuống vách đá, chứ không phải là của tôi. Tiếng cọt kẹt nhường chỗ cho một cú rơi mạnh và Frank đẩy tôi lại. Chiếc giường của Enola cọ vào những tấm ván vỡ, và nằm trên một bức tường bị đổ một phần.
- Đó là lỗi của bác.
- Cháu muốn biết về những lá bài mà bác đã đưa cho em gái cháu. Có phải mẹ cháu đã nói gì với bác về chúng không?
- Bố cháu định đưa các cháu đi. Bác nói với mẹ cháu rằng mẹ cháu đi sẽ giết chết bác. Bác không thể chịu đựng điều đó. Sau đó bà ấy đã đưa cho bác những lá bài và bảo bác hãy giữ chúng. Chúng là của mẹ cháu và của bà ngoại các cháu. Bác hiểu nếu mẹ cháu đưa cho bác thứ gì có nghĩa bà ấy sẽ trở lại.
Ông nhìn về phía đống gạch vụn, rồi nhìn lại tôi. Đôi mắt ông đỏ ngầu như củ cải đường, như đôi mắt chết của cha tôi. - Họ đã để lại những thứ này như thể chúng là đồ trang sức.
Làn da tôi cảm thấy quá chật chội, như thể tôi có thể nứt ra. Mẹ tôi chắc chắn đã biết được kết cục, những lá bài mà Enola giữ vẫn tiếp tục tiên đoán những điều như Verona Bonn đã bói, tất cả đều hướng tới Ryzhkova. Họ đã truyền các lá bài cho nhau khi tạo ra lịch sử, những ngón tay chạm lên mặt lá bài, thấm đẫm nó với hy vọng và nỗi sợ hãi, nỗi sợ giống như một lời nguyền. Tất nhiên, họ sẽ không làm sạch những lá bài của họ, chúng đang nói về mẹ của họ, và đó chẳng phải là một phần lý do tại sao tôi ở đây ư? Cuốn sách ghi chép sự chấm dứt quan hệ giữa Ryzhkova và người học trò của bà, một sự chấm dứt của người cá. Enola nói rằng những lá bài này xây dựng lịch sử một cách hoàn hảo để làm tổn thương ai đó. Những lá bài là của con bé, của Ryzhkova, sau đó của Amos và của Evangeline hoạt động trong cách đó, mỗi người tự để lại mình trong màu mực, mỗi người từ bỏ cỗ bài, từ bỏ trong nỗi sợ hãi ăn sâu như một chất độc.
Gió thổi một tờ giấy bay qua một tấm ván trượt. Tờ giấy hậu quả duy nhất này không bao giờ là của tôi đó là của Enola.
- Bác xin lỗi. - Ông ấy chờ câu trả lời của tôi.
- Tôi rất tiếc về ngôi nhà, - Tôi nói với ông.
Tôi để lại ông ở dốc đứng, đau khổ về ngôi nhà. Tôi nghe thấy ông lê bước qua những mảnh vỡ, tìm kiếm mẹ tôi trong đống đổ nát. Đến lúc này ông ấy đã mất bà hai lần. Tôi chỉ mất bà một lần.
Tôi nhìn thấy Enola thọc tay sâu vào túi, mỗi lần tráo bài tạo ra một sự ma thuật trong làn da của con bé. Doyle nhìn tôi, nghển cổ phía trên đầu Enola. Cậu ấy hỏi về Frank và nhìn tôi thận trọng, quá cảnh giác. Cậu ấy chạm vào các lá bài, Doyle người mà em gái tôi đã nói dối bởi vì con bé lo sợ, bởi vì con bé yêu cậu ấy.
Alice xuất hiện từ nhà McAvoy và loạng choạng đi về phía cha cô. Thật đau đớn khi thấy cô ấy đặt một tay lên vai người cha khi cô ấy không biết làm gì ngoài việc đó. Nhưng cô ấy là con người như vậy một cô con gái, một phụ nữ thực tế, một kiểu người có trách nhiệm. Thật đau đớn khi thấy cô ấy kéo ông đi khỏi những gì là nhà của tôi, về phía nơi mà tôi đã từng mong sẽ sống ở đó.
Tôi đề nghị Enola liệu có thể nói chuyện với Frank không. -Alice không nên ở một mình với ông ấy và bà Leah sẽ không giết ông ấy khi em ở đó lâu nhất có thể. - Con bé nhìn tôi với ánh mắt tối sầm.
- Anh nghĩ em sẽ vui khi thấy ông ấy chết sao.
- Alice sẽ không. Lúc này cô ấy đang điên, nhưng cô ấy sẽ không mãi như vậy.
Enola liếc nhìn về phía người đàn ông xăm trổ bên cạnh con bé, sau đó nhìn lại tôi.
- Em nghĩ sẽ nói chuyện quái gì với ông ấy đây?
Doyle xoa tóc con bé, quan tâm, an ủi. Con bé cắn môi dưới.
- Làm ơn, - tôi nói - Vì anh.
- Được rồi.
Khi Doyle bắt đầu đi cùng với con bé, tôi đã yêu cầu ấy đi cùng tôi. Cậu ấy nhún vai. Cả hai chúng tôi nhìn theo con bé đi về phía Frank. Với mỗi bước chân, tôi thì thầm một điệp khúc: Hãy tốt đẹp. Hãy tốt đẹp. Làm ơn hãy tốt đẹp.
- Anh đã đặt nhiều kỳ vọng vào cô ấy, anh biết chứ. - Doyle nói bên cạnh tôi.
- Có lẽ. - Tôi bắt đầu đi về phía dốc đứng, đi khập khiễng chầm chậm. Cậu ấy đi theo. Lại một cái nhìn thận trọng. - Họ sẽ ổn. Cô ấy sẽ không sao.
Chúng tôi đi đến chỗ cát bị ngập nhiều, nơi chiếc bàn kê đầu giường của cha trống rỗng mọi thứ: những lọ thuốc, tạp chí, chìa khóa để khóa những ổ khóa mà không còn tồn tại nữa. Xa về phía tây một tiếng còi khe khẽ báo hiệu chuyến phà chậm trễ. Tôi hỏi:
- Cậu nói gia đình cậu đến từ đâu nhỉ?
- Mẹ tôi ở ngoại thành Ohio.
Ohio rất tốt. Nó nghe như ở đâu đó tôi chưa bao giờ đến. Nó nghe như khô ráo, như có thể là những nơi khô ráo.
- Tại sao cậu lại đến đây? Con bé đã nói gì với cậu?
Doyle thọc tay sâu xuống túi quần hộp của cậu ấy. Chúng phồng lên. Cậu ấy hít một hơi, rồi bật ra một tiếng rít dài.
- Cô ấy nói với tôi anh mệt mỏi, cô ấy nghĩ anh sẽ làm điều gì đó, điều gì đó có lẽ như mẹ anh đã làm. Tôi nghĩ cô ấy không nên bị đơn độc. Anh trai, tôi không biết. Tôi nghe về những người cá và tôi thấy anh nín thở, nhưng tôi không biết.
- Con bé nói dối.
Cậu ấy trở nên im lặng. Có lẽ đang suy nghĩ. - Enola không nói dối tôi.
- Đúng. Tôi đã dạy Enola cách nín thở. Con bé làm giỏi hơn tôi hoặc đã từng. Hãy cho tôi biết, điều gì tồi tệ hơn việc anh trai con bé mệt mỏi? Tồi tệ hơn đối với cậu. Con bé nói dối điều gì đó.
Câu trả lời của cậu ấy là một sự phản ứng tự nhiên. - Liệu cô ấy bị bệnh?
Tôi không nói gì.
Cậu ấy càu nhàu và cúi đầu. Cậu ấy đá một viên sỏi bằng bàn chân trần của mình và nó bắn ra như một mảnh gương vỡ tan, biến mất vào trong những con cua. Hình xăm xúc tu chạy dài xuống, quấn quanh mắt cá chân, chạy dài đến tận những ngón chân. - Mẹ kiếp!
- Cậu biết vài điều về gia đình tôi. Tôi sẽ nói với cậu về những điều khác, về những lá bài, đặc biệt là những lá bài này.
Mặt trời lên cao, ánh mặt ười chiếu sáng trên mặt nước. Tôi nói với cậu ấy về gánh xiếc, về một người phụ nữ Nga và một cỗ bài với những lá bài màu cam, và khi bạn chạm vào chúng, bạn sẽ để lại một phần mình ở lại phía sau, những phần này hoạt động như một lời nguyền và những suy nghĩ của chúng xâm nhập vào bạn như nọc độc, đôi lúc bạn nắm giữ những thứ này như thế nào bởi vì bạn đang tìm kiếm ai đó ttong chúng, ai đó bạn muốn họ yêu bạn dữ dội như thế nào.
Chúng tôi nhìn Enola và Alice đưa Frank trở lại nhà ông ấy. Thủy triều dâng lên, dày đặc với những con cua móng ngựa. Sau một lúc lâu cậu ấy nói:
- Anh có muốn tôi lấy lại những lá bài từ cô ấy không?
- Tôi sẽ lấy chúng, cậu không phải làm vậy. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ ổn khi chúng biến mất.
- Tôi có thể móc túi của cô ấy. - Doyle nói khẽ - Tôi đã từng làm vậy, anh biết rồi đấy.
Tất nhiên cậu ấy đã làm việc này.
- Cô ấy có chiếc hộp đựng chúng. Anh cũng muốn nó chứ?
- Chắc chắn rồi. - Tôi nhìn cậu ấy, chàng trai này. Cậu ấy xoắn những ngón tay như hình nốt nhạc.
- Tôi có thể hỏi cậu một điều không?
Một cái nhún vai.
- Tại sao là bạch tuộc?
Cậu ấy đỏ mặt, một vết đen dưới lớp mực. - Tôi có nó ở trong hải quân. Đó là một kiểu cũ của lính thủy. Né tránh cái ác.
- Tôi có thể hỏi cậu thêm điều khác không?
- Về điện?
Tôi gật đầu.
Miệng cậu ấy cong lên. - Một bác sĩ bảo trong tôi có quá nhiều muối, rằng điều đó khiến tôi trở nên siêu dẫn. Tôi không nghĩ ông ấy thực sự biết đó là cái gì. Có lẽ tôi chỉ cần chạm vào một công tắc đèn bật lên và cả người tôi sáng lên thay cho một bóng đèn. Có thực sự quan trọng để biết lý do không?
- Cậu yêu em gái tôi?
- Tôi sẽ ăn trộm từ cô ấy cho anh.
Trên mặt nước con phà đã đi qua Middle Ground Light. Thủy triều dâng lên quá đỉnh, trên đỉnh các tảng đá mòn chỉ làm tan nước. Doyle nhìn tôi, mắt nheo lại, đầu nghiêng nghiêng. Cậu ấy quay đi và chạy nhanh đến nhà của Frank và tôi nhìn dáng đi tay chân mềm mại của cậu ấy, tìm kiếm chậm chạp của những xúc tu. Đến cửa cậu ấy gọi tên con bé, sau đó biến mất vào trong nhà.
Tôi chờ đợi, khi xem những tàn tích còn lại của ngôi nhà. Nó còn sống với thạch cao vụn, những tờ giấy bay lơ lửng. Đó là một ngôi nhà trước khi có chúng tôi. Sau khi chúng tôi chết sẽ chẳng còn gì để nói chúng tôi đã từng ở đó, không còn ngôi nhà nào để nói về chúng tôi, tất cả chúng tôi sẽ biến mất dưới nước. Nhưng việc đó sẽ là sau này, mãi về sau này. Không phải hôm nay.
Ngay lúc này tay Doyle chắc hẳn đang thò vào trong một cái túi, có lẽ khi cậu ấy xoa lưng con bé, có lẽ khi cậu ấy ngả người vào con bé. Khi cậu ấy nhấc những lá bài lên, sẽ gần giống những cái xúc tu đang bám lấy chúng. Tôi cảm thấy hy vọng. Khi lấy hết những lá bài ra nó sẽ ngừng lại.
Chưa đến một phần tư giờ đồng hồ cậu ấy trở lại, nhảy qua cỏ với chiếc hộp trong tay. Tôi hỏi liệu con bé có phát hiện ra không. Cậu ấy lắc đầu bảo không.
- Cô ấy sẽ tức giận. - Cậu ấy nói. Nhưng con bé còn sống để tức giận.
- Tôi xin lỗi đã để cậu phải dính líu đến.
Doyle nên trở lại với Enola trước khi cậu ấy bỏ lỡ. Doyle bẻ cổ kêu răng rắc. Cậu ấy mang tội lỗi như một hình xăm khác. Ngay sau đó cậu ấy biến mất vào trong ngôi nhà bên kia đường.
Chiếc hộp này nhỏ hơn tôi đã nghĩ, tôi có thể cầm nó bằng một tay, những mép tròn ép vào lòng bàn tay tôi. Lớp gỗ màu đỏ đậm cho thấy từng lớp sơn bị bong tróc. Phía trên mặt hộp kín các hình ảnh mờ, một người đàn ông với một bộ râu, một con chim đã bị mờ với cái đuôi tạo thành những ngọn lửa. Ồ, tôi nhớ ra bạn rồi. Tôi nhấc nắp hộp lên và cảm giác sốc chạy lên những ngón tay tôi. Có lẽ đây là cảm giác giống như khi Doyle chạm vào bóng điện. Bên trong, những lá bài màu cam đã bạc màu, giờ là màu vàng, mềm và rách từ những lần tiếp xúc của gia đình tôi. Tôi đóng sập nắp lại.
Chân phải tôi bước xuống biển và một con cua móng ngựa leo lên chân. Hầu như không có chỗ để đứng vì những con cua quằn quại.
Simon.
Những con cua đã kéo những cái phao ra ngoài, kéo chúng xuống sâu dưới nước để thậm chí không còn thấy cái phao neo nào. Tôi sẽ phải đi bộ trong nhiều giờ để tìm chúng. Tôi lấy chiếc hộp từ dưới cánh tay tôi. Tôi sẽ cần cát, đá, bất cứ thứ gì nặng. Đá thạch anh và gạch nền đánh dấu đường dòng thủy triều cao. Như thể biết ý định của tôi, những con cua dọn thành một lối đi. Tôi lấy nhiều đá như tôi nghĩ sẽ phù hợp, nhưng chiếc hộp quá nhỏ để có thể nhét đủ đá. Tôi sẽ cần phải chôn nó, để chắc chắn rằng khi tôi rời đi chúng sẽ không trở lại. Để cho biển Sound có thời gian làm công việc của nó.
Nước biển lạnh, giống nước tháng 4 hơn là tháng 7, và bước đầu tiên phá tan cái lạnh. Nhưng thậm chí ở dưới nước, chiếc hộp cảm thấy nóng như lửa. Bàn chân quắp chặt của tôi chụp lại và những mai cua làm bước đi của tôi trở thành lê bước chậm chạp. Chúng bơi thành vòng tròn, khuấy tung cát, những cái đuôi ve vẩy quất vào gót chân tôi. Khi cái chân đau của tôi di chuyển về phía trước chúng bắt đầu húc, đẩy tôi đi. Những cái càng sắc bám lên ống quần của tôi và những con cua bắt đầu leo lên, bám chặt như một đứa trẻ con bám bố mẹ, bám lấy như thể tôi có thể chạy đi bất cứ lúc nào. Tôi gạt từng con đang bám lên.
Như khi kéo neo, tôi phải di chuyển chầm chậm. Cùng với mỗi bước chân những con cua leo lên cao hơn, làm tôi nặng hơn. Khi nước cao đến ngực tôi, chúng cố gắng chui vào áo sơ mi của tôi. Tôi siết chặt chiếc hộp bên cạnh mình. Lúc này. Không khí hết. Một hơi thở nhanh thoát ra từ sâu trong bụng. Cơ hoành kéo lên như một chiếc trống căng. Đến rốn đến xương sống. Một. Hai. Ba. Sau đó, hít vào, thở nhanh, lan ra hai bên sườn. Bí quyết là thở rộng và không thoát ra. Bí quyết là thở như bạn đang khát. Một con cua bị tuột, rơi xuống đáy cát. Tôi ở dưới.
Simon.
Giọng mẹ tôi văng vẳng trên những con sóng như thể nó luôn ở đó, như thể bà chưa bao giờ rời đi. Mỗi bước chân nặng trịch, đau đớn. Ánh sáng ở phía trên mờ ảo, biến mất trong đám rong biển và trong đám cua đang ngày càng nhiều. Nếu tôi ngước nhìn lên tôi có thể thấy những tia mờ nhạt đang xoắn lại qua muối. Tôi phải đi xa hơn. Tôi không thể có cơ hội nếu chúng giạt vào bờ. Một cái đuôi sắc châm dưới cánh tay tôi, đập vào chiếc hộp. Tôi đã vượt qua chiếc xe đạp bị vùi một nửa trong cát và đá, bao quanh là những con hàu và phủ kín bởi những con cua, bây giờ là một phần của biển Sound. Bụng tôi nhộn nhạo. Một cái nấc, không khí thoát ra. Tôi đi.
Một cái càng quắp lấy cổ tôi sau đó chui vào tóc. Làn da buồn buồn, châm chích. Dừng lại. Gạt nó đi. Nó trốn xuống lưng tôi, bám vào những con khác. Móc, bám nhiều hơn. Giật mạnh. Rũ lắc chúng.
Simon, bà thì thầm. Suỵt. Suỵt. Tôi có việc phải làm.
Cào, chích nhiều hơn. Sức nặng. Một nấc cụt nữa. Kéo chúng xuống. Chiếc hộp rơi xuống. trong chốc lát, từ từ rơi xuống đất, nắp hộp mở tung. Những lá bài rải rác, trôi nổi. Những con cua móng ngựa túm túm quanh chiếc hộp. Hoàng tử bị cào xước. Con chim lửa chết đuối. Một cái nấc nữa. Nhiều không khí thoát ra. Tôi với lấy nó, nhưng cánh tay tôi không thể giơ lên. Những con cua móng ngựa đang ghìm chặt ống tay áo tôi. Phía sau cổ tôi chúng xếp thành đống. Lá bài Ngọn Tháp nổi, sau đó bị bắn nhẹ đi bởi một con cua. Tôi đá. Gạt chúng đi. Mắt cá chân đau của tôi bị trật. Tôi ngã, chìm xuống, dưới đất. Những con cua di chuyển. Ôi, trời! Một ngàn cái chân, một trăm cái đuôi. Lên bụng tôi, lồng xương sườn của tôi, xô đẩy tôi trở lại. Tôi ngước nhìn lên. Một chùm tia sáng, yếu ớt, bị che khuất với tảo và nước biển.
Simon. Thật ngọt ngào bà nói khi đang gọi tôi về nhà. Tôi có thể nghe tiếng bà nói với tôi rằng tôi là một đứa con trai ngoan, có thể cảm nhận vỏ trứng của buổi sáng cuối cùng đó ở dưới những móng tay tôi.
Chân tôi không nhấc lên được. Ngực tôi không căng lên. Nhiều hơi bị đẩy ra dưới sức nặng. Trên bờ họ có lẽ đang tìm kiếm tôi. Những ngón tay tôi chạm phải thứ gì đó mềm mềm. Một lá bài. Một thứ nhỏ bé, đơn giản. Nước và muối sẽ làm phai hết mực, xóa hết mặt lá bài. Tốt. Đốt cháy là quá nhanh. Một lời nguyền chậm yêu cầu sự phá bỏ chậm. Màu cam sẽ chảy vào biển Sound. Dầu từ những ngón tay của chúng tôi sẽ trôi hết và mặt giấy sẽ trở nên mềm nát và tan trong cát, vào trong miệng nước. Khi những lá bài này bị phá hủy, chúng tôi cũng sẽ như vậy.
Bạch tuộc dành cho sự may mắn. Chắc chắn rồi. Chúng sẽ đến Ohio bằng xe mooc. Enola sẽ đưa một cánh tay ra ngoài cửa xe, tay con bé bay cùng với gió. Gia đình của cậu ấy phóng khoáng và nồng nhiệt.
Tôi đã cứu con bé.
Có một người phụ nữ với đôi mắt của em gái tôi, mái tóc dài và đen như mực của mẹ tôi, nhưng không phải một người đàn ông im lặng bên cạnh bà, sau đó là những người cá, những nữ hoàng lặn, những thầy bói bài và các trợ lý ảo thuật, một biển những người phụ nữ tóc đen với những đôi mắt kỳ lạ, ngực nở vì bơi và nín thở, với những tiếng cười mà nghe như tiếng đĩa vỡ. Có đôi bàn tay của một cô,bé, và cào vào đôi chân cào xước mà tôi đã băng bó, những đầu gối xương xẩu trên vai tôi khi tôi đưa cô bé xuống vách đá, cô bé này đã rời bỏ tôi bởi vì cô bé muốn sống.
A, và bây giờ trong số những mái tóc đen và những người nín thở, những thầy bói và những người đuối nước, một bím tóc đỏ dài duy nhất. Bên cạnh tôi, đôi bàn tay nhăn nheo thọc sâu xuống biển cùng với tay tôi, kết hợp với tiếng Pháp đang nguyền rủa gia đình tôi khi tôi không thể, vị ngọt nhất ở dưới đáy cổ, đường cong của một cánh tay đang vươn lên nóc giá sách. Một sự sống bên cạnh sự sống của tôi. Tôi không đơn độc. Tôi có thể cảm nhận bà ngay lúc này. Tôi chưa bao giờ đơn độc.
Kia. Không khí cuối cùng. Tiếng bắn nước quanh tôi. Tôi chìm xuống, nhưng cảm tưởng như đang được nâng lên cánh tay của bầu trời ở trên tôi, kéo tôi lên khỏi biển khi tôi đang bị nó nuốt. Ánh sáng. Nước mặn. Và đây, một giọng nói.
Con đã về nhà.
Những ngón tay trên cổ tay tôi nóng, gần như bỏng. Dù có lẽ hơi nóng trên da đang trở nên nguội lạnh. Có một vệt màu đen, một cái châm chích.
Tên tôi trong ngàn giọng nói.
Một cái giật điện mạnh, lạnh. Ánh sáng.
Nôn.
Thở.
Một giọng nói nhẹ nhàng. Hai giọng nói. Phía xa những hình ảnh mờ mờ đến gần hơn. Lưng tôi đau, châm chích, không thể ấm. Ồn ào hơn. Lại là tên tôi. Hai âm thanh, một tiếng xì xì và một tiếng lầm bầm. Bây giờ là một giọng nói.
Simon.
Phổi của tôi, ruột gan tôi đang đẩy nước ra ngoài không ho mà đảo lộn từ ngoài vào trong và từ trong ra ngoài, buộc tôi phải khô. Khô. Khô, chỉ khi tôi muốn được khô. Có những cánh tay quanh lưng tôi, đập vào vai tôi, đập vào xương sống, ôm và giữ chặt. Chúng ướt. Sũng nước.
Một miếng da bị rách bởi một cần câu.
Khi ánh sáng toả ra lần nữa nó tắt và xuất hiện như những dấu chấm mờ dần và mất dần trong ánh sáng nhiều hơn, sau đó là những hạt cát, sau đó lại là những cái chấm, màu hồng nâu. Hai tay của Alice, vòng lại như bờ.
Tôi nôn mửa trên cát. Nước muối, tảo. Hồi còn nhỏ, có lần tôi đã ngã khi chơi trò Monkey bar (trò chơi di chuyển như khỉ) trên sân chơi của trường tiểu học và gió đã xô ngã tôi. Tôi nằm trên vỉa hè đi bộ, cơ hoành rung lên, thở hổn hển, chờ rỗng để lấp đầy. Không chết đuối thật trái ngược. Những gì đầy đang được làm rỗng để lấy lại sự sống. Hai môi tôi cử động. Một từ hình thành, một tiếng Chào rít lên.
Enola đáp lại, nhỏ, giận dữ như tôi đã từng nghe thấy con bé. -Anh là đồ chết tiệt.
Rồi sau đó tôi mỉm cười.
Trên ghế sofa ở phòng khách nhà ông bà McAvoy, tôi di ngón tay của mình lên cạnh móng tay của Alice, dù tôi biết rằng điều đó khiến cô ấy phát điên. Những móng tay hoàn toàn cứng, lớp móng này che phủ những phần mềm nhất của chúng ta. Tôi gõ nhẹ lên móng tay của cô ấy và cô ấy run rẩy. Thay vì rụt tay lại, cô ấy nắm chặt hơn. Tôi nhìn chằm chằm những vết xước trên da tôi bởi những chân cua, và các vết bầm tím nằm thẳng hàng trong cánh tay. Thật không dễ gì để kéo tôi lên. Tôi có thể nói với cô ấy về đôi bàn tay của cô ấy, và về tất cả những người phụ nữ xung quanh tôi, tất cả về nước, về việc đuối nước, về những giọng nói mà chính là tay của cô ấy, luôn luôn vậy. Nhưng thật đau để nói đến. Biển Sound đã khiến cổ họng tôi đau buốt.
Doyle đang nói chuyện, đang đi lại, đang nói với Enola và Alice những gì tôi đã nói với cậu ấy. Mệt mỏi với những sắc thái và những câu nói ngắt lời, cậu ấy đã biến những từ ngữ của tôi nghe như một cơn gió nhẹ. Tôi nhìn những ngón chân dài của cậu ấy cong lên so với sàn phòng khách và tôi nhớ một chút ánh sáng loé lên trên da tôi. Vào thời điểm nào đó, khi tôi vừa mới lên khỏi mặt nước, cậu ấy chắc phải đã chạm vào tôi.
- Anh không nghĩ anh ấy lại làm việc đó, Chim Nhỏ của anh. -Cậu ấy nói - Anh thề anh đã nghĩ anh ấy sẽ đốt các lá bài nếu không anh sẽ không lấy cắp chúng.
- Anh không có lỗi. - Con bé nói - Anh ấy luôn như vậy.
Tôi mặc kệ họ nói về tôi như thể tôi không ở đó. Tôi mệt. Tôi nhìn căn phòng qua vai Alice, vết sưng nhỏ trên cột sống của cô ấy, bím tóc ướt nặng của cô ấy. Tôi có thể thấy ông Frank trong bếp, lom khom, lắc lư. Leah đi đi lại lại, đang pha trà. Bà ấy đi lại có mục đích, bình tĩnh đặt một tách trà vào tay em gái tôi, như thể thế giới của con bé hoàn toàn không xáo trộn. Enola thậm chí có lẽ không nhận ra ai đưa trà cho mình, nhưng con bé uống. Tôi ngước nhìn mẹ Alice, và thoáng thấy nụ cười mỉm. Tinh tế, như thể muốn nói hãy để chúng nói chuyện.
Giọng của Alice nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Cô thủ thư giận dữ.
- Anh ấy đã tự tử vì em, em biết chứ. Đã lo lắng cho em, thắc mắc em có trở lại hay không. Simon đã tự giết mình vì em trong nhiều năm.
Enola nói khẽ. - Chị nghĩ là em không biết sao?
Chính Doyle là người hỏi:
- Chết tiệt, anh ấy sẽ làm gì đây? Anh ấy không thể bơi ở Rose.
- Chết tiệt! - Enola lẩm bẩm.
Nỗi xấu hổ sâu sắc là nỗi xấu hổ đến từ việc nhìn gia đình tôi trong con mắt sau khi đã chết và thức dậy. Họ đã tưởng tượng tôi lại chết đuối, chết ba lần hàng đêm trong bồn nước của Thom Rose. Tôi có thể thấy họ đang cùng nhau bàn xem làm gì với tôi, hiểu ra rằng tôi có cần phải theo dõi hay không. Tôi không quen bị mang theo nhưng có nghĩa vụ phải đi cùng với gia đình, để họ chăm sóc bạn khi họ cần. Không ai trong số họ dường như nhận ra đôi tay của Enola không còn co lại nữa, hay Doyle đã dừng việc âm thầm kiểm tra con bé. Sự lo lắng đã biến mất khỏi con bé, để lại phía sau ai đó gần gũi hơn với Enola mà tôi biết khi con bé chỉ là một cô bé. Việc này càng làm tôi xấu hổ. Tôi đã thắng. Hãy để họ lo lắng một chút. Xem tôi giúp họ không nhận ra sự thay đổi trong không khí, trong cách muối được ngửi và sự thay đổi đã xảy ra trong chúng tôi.
- Anh ấy có thể ở lại với tôi. - Alice nói. Enola bắt đầu hỏi những câu hỏi về việc tôi sẽ làm gì, tôi sẽ làm việc ở đâu. Tôi ngừng nghe. Tôi hình dung điện thoại trong phòng Alice với con cua móng ngựa nhỏ xíu và bức ảnh của cô ấy mà cha cô ấy đã chụp.
Chúng tôi mang theo gia đình của mình như những mỏ neo, chôn chân trong con bão, để chắc chắn chúng tôi không bao giờ trôi dạt khỏi nơi của mình và biến mất khỏi chính mình. Chúng tôi mang theo gia đình của mình trong chúng tôi theo cách mà chúng tôi nín thở dưới nước, giữ cho chúng tôi nổi, giữ cho chúng tôi còn sống. Tôi đã nhấc neo lên kể từ khi tôi 18 tuổi. Tôi đã nín thở kể từ trước khi tôi sinh ra.
- Không. - Không ai nghe thấy tôi, vì vậy tôi nói lần thứ hai. Khi cuối cùng tất cả im lặng, tôi nói:
- Anh sẽ không ở đây. Anh phải đến nơi nào đó.
Đôi mắt Enola tránh đi chỗ khác. Alice buông tay tôi.