Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
28. Bé Táo
Đó là vào tháng năm. Mùa xuân đã về. Ngày dài ra. Cún Bụi đi chơi một mình trong thành phố Pa-ri. Nó có thói quen đi chơi loanh quoanh như thế vì bây giờ nó đã thông thạo đường sá và các trạm xe điện ngầm không kém gì Linh Cẩu. Nó và Linh Cẩu, mỗi đứa đi một hướng và buổi tối về đến nhà, chúng kể cho nhau nghe những chuyện đã gặp trên đường. Điều khiến Cún Bụi băn khoăn mãi chính là chuyện về “những đứa trẻ thất thường”. Thành thử không biết từ khi nào, nó có thói quen đứng trước cổng trường vào giờ tan học. Khoảng bốn giờ chiều, nó ngồi trên vỉa hè bên kia đường nhìn đám học sinh từ trong trường chạy bổ ra. Lần nào cũng vậy, như bị bắn ra từ một cái nồi áp suất vừa nổ tung, bọn trẻ bổ nhào ra đường khiến các anh cảnh sát giao thông lo sốt vó và các bác tài xế ô tô phải đạp mạnh chân phanh.
Thế rồi chuyện gì đến cũng đã đến. Một buổi chiều, nó đang ngồi trước một ngôi trường có treo cờ tam sắc, chăm chú theo dõi bọn trẻ con tan học trên vỉa hè đối diện, bỗng nhiên Cún Bụi nghe thấy một giọng chói lói gọi tên nó thất thanh:
-CÚN! CÚN!
Lập tức, dòng xe cộ ngược xuôi sững lại. Người đi đường giật mình, dựng hết tóc gáy. Cún Bụi cảm thấy máu trong người tự dưng chảy ngược. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là giọng nói của cô ấy, đó là Bé Táo! Cô bé đứng trước cổng trường, mồm ngoác thật to giữa mớ tóc màu hung đỏ.
-CÚN ! LẠI ĐÂY NGAY LẬP TỨC!
Cún Bụi ngây người, không biết chính mình đang cảm thấy như thế nào. Vui mừng vô hạn? Kinh hoàng tột độ? Muốn chạy ngay đến vòng tay của Bé Táo? Muốn bỏ chạy cành nhanh càng tốt? Nhưng nó không nhúc nhích. Bé Táo cũng không nhúc nhích. Cô chỉ nắm hai bàn tay lại và gọi mỗi lúc một to hơn:
-CHỊ BẢO SANG ĐÂY NGAY LẬP TỨC!
Có lẽ Trái Đất đã ngừng quay. Có cái mặt trời đỏ hung bên kia đường đang bắt đầu giậm chân:
-HAY ĐỂ CHỊ SANG BẮT EM VỀ?
Nói xong Bé Táo bước qua đường, kéo theo cái cặp da còn to hơn mình. Tiếng phanh rít, tiếng còi xe, tiếng còi cảnh sát, tiếng chửi nhau của các tài xế, cả một rừng âm thanh hỗn loạn đã kéo Cún Bụi ra khỏi trạng thái sững sờ. “Không thể để Bé Táo tóm được, mình phải chuồn ngay!” Và khi Bé Táo sang đến bên kia đường, Cún Bụi đã chạy xa được mười mét. Nó dừng lại để nhìn cô bé rõ hơn. Mặc dù đó vẫn là Bé Táo nhưng cô ấy đã thay đổi. Lớn hơn một chút. Tóc không cứng như trước mà hơi cong thành từng lọn. Nhưng giọng nói vẫn vậy:
-CÓ LẠI ĐÂY KHÔNG?
“Không!” Cún Bụi nghĩ thầm và lùi thêm mười bước khi thấy Bé Táo tiến lên. Bị cái cặp to cản trở, Bé Táo liền vứt cặp đi. Thật lạ là điều đó khiến Cún Bụi thích thú: cái cặp đó luôn là đối thủ số một của nó. Lúc này Bé Táo bắt đầu chạy. Cún Bụi để cho cô bé đến gần, gần như có thể chạm vào được nó, rồi nó nhảy phóc lên và chạy một mạch đến cuối đường. Bé Táo đứng sững lại. Miệng há thật to, nhưng lần này không hét lên tiếng nào. Sau đó cô ngậm miệng lại, mím môi, nắm chặt hai bàn tay, mắt nhìn đăm đăm về phía trước và bắt đầu bước đi. Cô tiến chầm chậm. Cún Bụi đứng chờ, không động đậy. Khi chỉ cách Cún Bụi hai, ba mét, cô dừng lại, đưa mắt nhìn xung quanh. Trên vỉa hè có một công trường. Người ta đang sửa chữa cái gì đó. Nhanh như cắt, Bé Táo cúi xuống nhặt một viên đá, và giơ cao quá đầu. Cô nhắm vào Cún Bụi. Cún Bụi do dự trong một thoáng. Nhưng thay vì bỏ chạy và nhe răng thủ thế, nó ngồi phịch xuống, làm ra vẻ ngơ ngác nhất trần đời, đầu nghiêng nghiêng, một tai vểnh lên, bên kia cụp xuống. Hiệu quả tức thì: Bé Táo thả lỏng bàn tay và hòn đá nhẹ nhàng rơi xuống chân. Giọng nói của cô bé táo cũng dịu dàng hơn:
-Cún, lại đây đi!
Suýt nữa Cún Bụi không cầm lòng được. Có cái gì đó tan chảy trong nó, cái gì đó giống như một cơn lũ hạnh phúc đang tràn về. Nhưng thay vì nhảy lên phía trước, nó lùi lại. Khi Bé Táo tiến thêm một bước, nó bắt đầu chạy.
Và cứ như thế, Cún Bụi dần đưa Bé Táo đi xa khỏi trường học. Ban đầu, Bé Táo thử áp dụng lối tấn công đột ngột. Cô bước đi, thản nhiên như một du khách Mỹ, rồi bất thình lình nhảy xổ tới. Nhưng Cún Bụi vẫn để mắt đề phòng. Bàn tay của Bé Táo chỉ chụp vào khoảng không. Và một lần nữa, Cún Bụi lại ngồi trước mặt Bé Táo, ở ngoài tầm tay của cô bé táo. Cô bé liền nổi giận, la hét, dọa nạt, giậm chân thình thịch. Những lúc khác, Bé Táo cho tay vào túi lấy ra một cái kẹo, ngồi thụp xuống, giơ miếng mồi lên, kiên nhẫn như người đi câu cá. Cún Bụi cũng ngồi chờ. Chờ đến khi Bé Táo cất cái kẹo buồn cười ấy vào túi. Rồi Bé Táo lại đi. Giờ chúng đã cách trường học một quãng rất xa. Cũng không phải là buổi chiều nữa, mà là buổi tối. Con bé táo không dùng đòn đột kích nữa. “Không thoát được đâu Cún ạ”. Cún Bụi đọc được câu nói ấy trong đôi mắt đầy quyết tâm của Bé Táo. “Được rồi! Xem ai mệt trước nhé!” Nhưng mọi chuyện nào có diễn ra như vậy. Bé Táo cảm thấy hai chân mỏi rã rời. Vì thế cô bé chuyển sang cách khác. Cô bắt đầu khóc! Khóc nỉ non, vừa khóc vừa nhìn Cún Bụi như thể nó là tên đao phủ hung dữ nhất trần gian. Chưa bao giờ Cún Bụi thấy nhiều nước mắt đến thế. Một trận lụt nước mắt. Nó có thể độc ác đến thế ư? Một con quái vật thật sự? Nó chuẩn bị chạy đến vòng tay của Bé Táo thì một giọng nói cất lên:
-Này cháu bé ! Cháu có chuyện gì vậy? Chuyện gì mà khóc nhiều thế? Cháu bị lạc đường à? Cháu có muốn bác đưa về nhà không?
Đó là một người đàn ông đứng tuổi, tay xách túi da, chân đi giày bóng lộn.
-CHÁU BÉ NÀY KHÔNG CÓ CHUYỆN GÌ CẢ! NÓ RẤT ỔN! ÔNG ĐI MÀ LO CHUYỆN CỦA ÔNG! ÔNG KHÔNG THẤY NGƯỜI TA ĐANG BẬN À? ĐI ĐI HAY ĐỂ TÔI GỌI CẢNH SÁT!
-Nhưng mà… Nhưng mà…Ông đứng tuổi tốt bụng lắp bắp rồi men theo bờ tường đi mất.
Bé Táo đứng giữa vỉa hè, giận run lên, nhất là tự giận mình. Cún Bụi hiểu ngay. Mọi thứ phải bắt đầu lại từ đầu. Nó và Bé Táo lại đi trên những đại lộ dài bất tận, băng qua nhưng quảng trường rộng mênh mông, loanh quanh không tìm thấy lối ra trong mê cung của những con hẻm nhỏ, chui xuống những lối đi ngầm trong lòng đất, trèo lên cầu thang dốc đứng. Cho đến khi trời tối hoàn toàn. Bé Táo không còn biết chúng đang ở đâu nữa. Hai chân nó đau nhừ. Nhưng nó bất cần. Nó chỉ chú ý đến Cún Bụi.Cún Bụi đang đứng cách nó mấy bước chân, đôi mắt lạnh nhạt và vẫn không tài nào lại gần được.
Cô bé đành thử lần cuối cùng:
-Đúng rồi. Cún ạ! Em đã thắng. Nếu em không thích theo chị về nhà, em muốn đi đâu thì cứ đi đi. Chào em!
Nói xong Bé Táo quay gót và cả quyết đi ngay.
Cún Bụi nhìn theo Bé Táo khuất dạng sau góc phố. Nó vẫn ngồi nguyên một chỗ. Ba giây, mười giây, mười lăm giây trôi qua, Cún Bụi vẫn đăm đăm nhìn về góc phố. Khoảng một phút sau, cái đầu nhỏ xíu với mái tóc hung đỏ lại ngấp nghé nơi mé tường. Nhưng không phải là mặt trời đỏ rực lúc nãy. Mà là một vầng mặt trời đã tắt ngấm. Một cái đầu nhỏ nhắn đáng thương đang lo lắng không biết Cún Bụi còn ngồi chờ ở đấy hay không. Còn, Cún Bụi vẫn ngồi ngay giữa vỉa hè, ngẩng đầu cao và chờ đợi. Nhưng nó chờ cái gì? Nó chờ cái gì? “Nó chờ cái gì?” Bé Táo tuyệt vọng tìm ra câu trả lời. Về phía Cún Bụi, nó cũng chờ xem Bé Táo có tìm được câu trả lời không. Hai bên cứ nhìn nhau như thế thật lâu. Thế rồi giữa lúc Bé Táo và Cún Bụi chuẩn bị nản lòng thì bỗng nhiên việc đó xảy ra. Bé Táo bước lại gần. Cún Bụi không lùi lại. Khi đến sát bên Cún Bụi, Bé Táo không tìm cách bắt Cún Bụi. Cún Bụi cũng không tìm cách chạy trốn. Bé Táo buông mình ngồi phịch xuống vỉa hè. Cún Bụi cúi đầu, len lén liếc mắt nhìn. Bé Táo bắt đầu nói. Cô nói:
-Đúng thế Cún ạ! Em có lý. Chị hung dữ, ích kỷ và ngu ngốc nữa, chị đã làm khổ em, chị đã bỏ rơi em, đó là sự thật. Nhưng em giờ em muốn chị nói gì đây? Chị chỉ muốn em về nhà, chị nhớ em lắm. Chị đã khóc vì em đấy, chị rất hối hận. Dĩ nhiên chị không có quyền bắt em trở về và có nói là từ nay trở đi, chị sẽ không đối xử với em như trước nữa cũng chẳng ích gì. Và chị cũng không buộc em phải tin chị. Nhưng chị biết là chị sẽ không thế nữa… nhất định sẽ không làm thế nữa! Chị thề với em đấy…
Tất cả những điều ấy đều được thổ lộ bằng một giọng thỏ thẻ, gần như là thì thầm, lúng túng như không tìm được từ để diễn đạt, và vừa nói Bé Táo vừa cởi giày cởi tất. Hai bàn chân nhỏ bé của cô bé, thực là một thảm họa!
Chúng quyết định về nhà bằng tàu điện ngầm. Chúng lên tàu ở trạm Mác-đo-moay, đổi tàu ở trạm Mác-ca-đét Moa-son-ni-ê, rồi lại đổi tàu ở Bác-be Rô-sơ-su-at và trạm Sta-lin-grat. Tàu lắc lư đưa cả hai đến cửa ô Ý (quận 13 của Pa-ri). Trong toa tàu, Bé Táo cầm đôi giày trên tay, Cún Bụi năm khoanh trên đùi cô bé. Bé Táo cuối cùng cũng bình thản, dịu dàng như những ngày hạnh phúc và Cún thở phào chiến thắng.