Nguyên tác: The Beast From The East
Số lần đọc/download: 298 / 8
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:41 +0700
Chương 30
Tôi đưa tay lên bịt chặt mồm lại. Tôi phát ra những âm thanh bé nhỏ.
Những chiếc lá màu da cam rung rinh. Tay Fleg thọc vào cửa hang.
Tôi chết điếng cả người. Tôi nghe Pat hổn hển.
— Cái gì trong này? – Fleg hỏi con quái chó-sóc.
— Rận, – chó-sóc trả lời. – Hàng ngàn con.
Hàng triệu thì có! Tôi cay đắng nghĩ. Lũ rận bò nhung nhúc lên cả mặt tôi, tay tôi, chân tôi. Chúng bay vù vù qua tai tôi.
Fleg chõ mũi vào hang.
Tôi nín thở.
Fleg đánh hơi.
— Mùi gì kì lạ vậy? – nó phàn nàn.
— Mùi côn trùng – tôi nghe tiếng quái chó-sóc đáp.
— Tởm thật! – Fleg nói. Nó buông đám lá ra, chúng lại che khuất miệng hang.
— Chỉ có rận ở trong đó, – Fleg nói với Spork – Không có người đâu!
— Đương nhiên là không, – quái chó-sóc phụ họa. – Bọn người đã chạy hướng khác.
— Sao mày không bảo bọn tao từ trước? – Fleg nổi giận.
Spork quát mấy con quái vật còn lại:
— Bọn chúng không ở đây! Đuổi theo lối khác. Nhanh lên! Cuộc chơi chỉ còn có mấy “tren” phút.
— Tao sẽ tóm được nó, – tôi nghe Spork bảo với mấy con khác. – Tao phải chạm lại nó! Không có con người nào lại có thể buộc tao làm Quái vật từ Phương Đông!
Tôi nghe bước chân chúng nện ầm ầm, rẽ sang hướng khác.
Một “tren” phút! Tôi không biết chính xác “tren” là gì, nó dài bao lâu? Nhưng tôi biết cuộc chơi sắp kết thúc. Nếu Spork không chạm được tôi thì các em tôi và tôi sẽ được tự do.
Nhưng tôi không thể nào nán lại trong cái hang đầy rận này một giây nào nữa. Tôi run rẩy lần ra phía cửa hang. Khắp người tôi ngứa ngáy, nhức nhối đến nỗi tôi rất khó cử động tay chân.
Pat nhấc chân lên.
— Thậm chí chúng đã bò cả vào trong giày em! – nó càu nhàu rồi tháo dây, cởi giày ra. Nó lật ngược chiếc giày xuống. Hàng trăm con rận đen rơi lộp độp xuống đất, chen chúc rồi phóng vụt đi.
— Tao chẳng thế nào hết ngứa ngáy! – tôi than. – Tao sẽ bị ngứa suốt cả những năm tháng còn lại của cuộc đời.
— Tốt hơn là bọn mày nên trốn đi, – con quái chó-sóc nhắc nhở. – Bọn chúng có thể quay lại. Còn bọn mày chỉ có thể được phép sử dụng cái hang này mỗi một lần này thôi.
Pat và tôi cám ơn quái vật rồi lao vào rừng.
Tôi chưa thấy vạt rừng này bao giờ. Pat và tôi mở lối qua các cụm cây cao. Tôi dừng lại.
Một cây liễu khổng lồ mọc ngay trước mặt. Cành của nó thòng xuống, quét cả lên mặt đất.
Có phải đây là cây liễu Gulla?
Chắc là thế.
Tôi nhìn quanh, hòng tìm một nơi để nấp. Một phiến đá thấp, dài nhô lên khỏi mặt đất, bên cạnh cây liễu.
— Nhanh lên! – tôi khẽ giục rồi chộp tay Pat kéo vào sau tảng dá.
— Kia chắc là cây liễu Gulla, – tôi bảo nó. – Khi mặt trời lặn khuất sau thân cây ấy, chị em ta sẽ bình yên.
Pat gật đầu mà không nói gì. Nó đang thở dồn dập. Nó gãi má vì hãy còn ngứa, cả hai chị em hãy vẫn còn ngứa.
— Nằm yên, – tôi nhắc. – Chớ có chạm tảng dá.
Chúng tôi cuộn tròn người, nằm im lặng.
Và chờ đợi.
Tim tôi nện thình thình trong lồng ngực. Da tôi ngứa ngáy. Tôi nằm sát gần cậu em và lắng nghe.
Im lặng.
Chỉ có tiếng thì thào của gió ngao du qua rừng cây. Không có một âm thanh nào khác.
— Chúng ta đã bình yên chưa? – Pat run rẩy hỏi.
— Chưa đâu, – tôi trả lời. Tôi ngước mắt nhìn lên bầu trời đang ngả dần sang màu than. Vài tia nắng yếu ớt quét lên ngọn cây liễu.
— Nhanh lên! – tôi giục mặt trời. – Lặn đi! Mày còn chờ gì nữa?
Bầu trời tối lại, chỉ còn chút ánh sáng lờ mờ bên kia cây liễu Gulla.
Bóng tối sập xuống. Cả bầu trời đen thui.
Mặt trời đã lặn.
— Bọn ta bình yên rồi! – tôi gào và nhảy cẫng lên. Tôi quay lại vỗ vào người Pat.
— Bọn ta tự do! Bọn ta đã chiến thắng!
Tôi bước chân ra khỏi tảng đá.
Một bàn tay nặng nề đập mạnh vào tôi. Đập vào vai.
— Mày Tìm! – Spork rống vang. – Mày là đứa Quái vật từ Phương Đông.