Số lần đọc/download: 991 / 27
Cập nhật: 2017-05-20 09:04:16 +0700
Hai Mươi Bảy
N
ó còn hơn cả đống vỏ ốc của một gã đàn ông khác.
Nếu cuộc sống với Pat đã dạy tôi điều gì, thì đó là việc làm cha mẹ phần lớn liên quan đến trực giác - đi đến đâu mở đường đến đấy. Không ai dạy cho bạn cách làm. Vừa làm vừa học thôi.
Khi còn nhỏ tôi tưởng rằng cha mẹ tôi có những hiểu biết bí mật về cách khiến cho tôi ngoan ngoãn và nuôi tôi khôn lớn. Tôi tưởng là có một kế hoạch vĩ đại nào đó để bắt tôi ăn rau và lên phòng mình khi được bảo. Nhưng tôi đã nhầm. Giờ thì tôi biết là họ chỉ đang thực hiện cái mà tất cả mọi cha mẹ trên thế giới này thực hiện. Làm bừa.
Nếu Pat muốn xem Sự trở lại của Jedi vào bốn giờ sáng hay nghe Puff Daddy vào nửa đêm, thì tôi không phải nghĩ gì hết - tôi chỉ cần tháo ổ cắm và bảo nó quay về giường.
Và nếu nó đang buồn sau một cuộc điện thoại của Gina hay vì có chuyện gì xảy ra ở trường, tôi có thể quàng tay quanh người nó và ôm nó âu yếm. Khi đấy là máu thịt của bạn, thì bạn không phải lo làm đúng. Bạn chẳng phải lo gì. Bạn cứ thế mà làm.
Nhưng tôi chẳng thể có được đặc quyền ấy với Peggy.
Cô bé đang ngồi trên xô pha, đôi chân trần gác trên bàn cà phê, xem bộ phim dài tập Úc ưa thích của mình.
Tôi đang ngồi cạnh cô bé, cố bỏ ngoài tai tiếng lảm nhảm của đám mê lướt ván không bình thường, những người chắc không biết danh tính cha mẹ mình, trong lúc đang đọc một bài báo về một ngân hàng nữa phá sản ở Nhật. Có vẻ như bên kia đang là một mớ bòng bong.
“Ý bà là gì - bà không phải mẹ tôi ư?” ai đó nói trên màn hình, và Peggy bắt đầu cựa quậy khi tiếng nhạc bắt đầu.
Bình thường thì cô bé sẽ chạy đi ngay giây phút những người Úc biến mất. Nhưng giờ cô bé ngồi yên, ngả người ra phía bàn cà phê và nhấc lọ sơn móng tay của Cyd từ trong đống hỗn độn những tạp chí và đồ chơi. Tôi dõi theo cô bé lúc nó bắt đầu mở nắp cái lọ thủy tinh nhỏ.
“Peggy à?”
“Gì ạ?”
“Có lẽ cháu không nên nghịch cái đó.”
“Không sao mà chú Harry. Mẹ cho cháu làm.”
Cô bé bỏ cái nắp gắn cái chổi nhỏ ra và, vô cùng cẩn thận, bắt đầu sơn màu đỏ thắm lên móng chân gần như không tồn tại của mình, và tôi không thể không để ý là, cả khắp đầu các ngón chân nữa.
“Cẩn thận với mấy thứ đấy Peggy à. Nó không phải đồ để nghịch đâu, được chứ?”
Cô bé lườm tôi.
“Mẹ cho cháu làm.”
Bao nhiêu là đốm sơn móng tay đỏ to cỡ nửa cây diêm trượt xuống ngón chân. Chẳng bao lâu nhìn cô bé như vừa giẫm phải nho hoặc là lội qua một cái lò mổ vậy. Cô bé nhấc chân lên, ngắm nghía công trình của mình, và một giọt sơn đỏ rơi vào một cuốn Đỏ.
Với Pat thì tôi đã cao giọng hoặc giật lấy cái sơn móng và bảo nó về phòng. Tôi đã làm một điều gì đấy. Với Peggy, tôi không biết phải làm gì. Hiển nhiên là tôi không thể động vào cô bé. Hiển nhiên là tôi không thể cao giọng.
“Peggy à.”
“Sao ạ chú Harry?”
Tôi rất muốn cô bé làm điều phải và không làm đổ sơn móng ra khắp chân, thảm, bàn cà phê và đống tạp chí. Nhưng, trên hết, tôi muốn cô bé ưa tôi. Nên tôi ngồi đó nhìn bàn chân nhỏ xíu của cô bé biến thành một màu đỏ thắm, phát ra những âm thanh nghi ngại, không làm gì cả.
Cyd ra khỏi phòng tắm, quấn mình trong cái áo choàng trắng, lấy khăn lau tóc. Cô nhìn thấy Peggy đang bôi sơn móng lem nhem khắp ngón chân và thở dài.
“Mẹ đã bảo con bao nhiêu lần là không được động vào những thứ này rồi?” cô hỏi, giật cái lọ sơn móng tay đi. Cô bế Peggy lên như mèo mẹ cắp một con mèo con ngang ngạnh. “Đi nào cô gái. Vào bồn tắm.”
“Nhưng...”
“Ngay bây giờ.”
Điều làm tôi buồn cười - hay đúng hơn là điều làm tôi muốn gục đầu vào tay - là bạn sẽ không bao giờ đoán được rằng chúng tôi phải dành nhiều thời gian đến vậy để xoay xở với hậu quả cuộc tan rã của một gia đình hạt nhân. Căn hộ nhỏ của Cyd như một đền thờ sự lãng mạn.
Các bức tường dán kín áp phích từ các bộ phim - phim kể những câu chuyện về tình yêu hoàn hảo, tình yêu đó có lúc gặp phải vài chướng ngại vật, nhưng rốt cuộc không vướng một chút phức tạp nào của thế giới hiện đại.
Ngay khi ta vừa bước vào căn hộ này, đã thấy một áp phích phim Casablanca đóng khung trong cái sảnh chật chội nhỏ hẹp ấy. Có những áp phích đóng khung Chuyện tình để nhớ và Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trong cái phòng khách ít chật chội hơn đôi chút. Và tất nhiên là có Cuốn theo chiều gió ở nơi thiêng liêng ngay phía trên giường. Ngay cả Peggy cũng có một cái áp phích Pocahontas ở trên tường nhìn xuống tất cả những búp bê Ken và Barbie cũ cùng với đồ Spice Girls. Nhìn đâu cũng thấy - đàn ông nung nấu tình cảm, phụ nữ đang mềm lòng và tình yêu đích thực chinh phục tất cả.
Những cái áp phích này không được dán lên theo cái cách mà một học sinh dán chúng lên - hờ hững và không mấy suy nghĩ, phần lớn chỉ là để che đi một vết mốc hay ít vữa tường bị tróc. Chúng được giữ trên tường không chỉ nhờ keo. Được lồng khung đen trang nhã, chúng được đối xử như những tác phẩm nghệ thuật vậy - có lẽ chúng là thế thật.
Cyd mua những áp phích này từ một trong những cửa hàng bán đồ phim ảnh ở Soho, đưa chúng đến cửa hiệu Frame Factory hay nơi nào đó tương tự, và chật vật mang suốt trên đường về nhà. Cô đã phải gắng hết sức để có được những áp phích Cuốn theo chiều gió và những cái còn lại ở trên tường mình. Thông điệp đã rõ - tinh thần chủ đạo của chúng tôi ở đây là vậy.
Nhưng đấy không phải tinh thần chủ đạo của chúng tôi, không hẳn. Cuộc tình của Humphrey Bogart và Ingrid Bergman có thể đã bị cắt ngắn đi bởi cuộc xâm lược Paris của quân Phát xít, nhưng ít ra thì Bogey không phải lo về cách đối xử với con của Ingrid từ mối quan hệ với Victor Laszlo. Và khó mà nói được liệu Rhett Butler có mê Scarlett O’Hara như thế không nếu cô vác theo một đứa con từ mối tình trước đi khắp Georgia.
Tôi chưa bao giờ phải ở bên một bé gái, và bên Peggy có một cảm giác yên bình - nhất định là yên bình chứ không phải thánh thiện, ngọt ngào hay mấy thứ tương tự kiểu đó - mà tôi chưa từng thấy bên Pat hay các cậu bé khác. Có một sự điềm đạm ở cô bé mà bạn sẽ không thấy ở một cậu bé cùng tuổi. Có lẽ tất cả các cô bé đều như thế. Cũng có thể chỉ Peggy mới vậy.
Cái mà tôi muốn nói là - tôi thích cô bé.
Nhưng tôi không biết là mình phải là bạn nó hay cha nó, liệu tôi phải ngọt ngào và nhẹ nhàng hay cứng rắn và công bằng. Chẳng có cái nào có vẻ đúng cả. Khi người yêu của bạn có một đứa con, nó không bao giờ có thể giống phim được. Và bất kỳ ai không nhìn ra được điều đó thì hẳn đều đã xem quá nhiều nhạc kịch MGM.
Cyd quay lại vào phòng với Peggy thơm tho trong bộ quần áo mới và sẵn sàng cho buổi tối đi chơi trọng đại ở Pizza Express với cha nó. Cô bé trèo lên đùi tôi và thơm tôi một cái. Cô bé có mùi của xà phòng và dầu gội Junior Timotei.
Mẹ cô bé vuốt tóc tôi.
“Anh đang nghĩ gì thế?” cô hỏi tôi.
“Không có gì,” tôi đáp.
Mắt Peggy mở to phấn khích khi cô bé nghe thấy tiếng một chiếc xe mô tô phân khối lớn đang dừng lại trên phố.
“Cha!” cô bé nói, lồm cồm bò ra khỏi đùi tôi, và tôi bất ngờ thấy lòng nhói lên vì ghen tị.
Từ cửa sổ tất cả chúng tôi dõi theo Jim Mason đỗ cái xe mô tô BMW lớn, vung chân khỏi xe như thể đang xuống ngựa. Rồi hắn cởi mũ bảo hiểm ra và tôi thấy rằng Cyd nói đúng - hắn là một gã chết tiệt bảnh bao, khuôn mặt sắc sảo và tóc lượn sóng ngắn dày, như khuôn mặt trên một đồng tiền La Mã hay một người mẫu nam háu gái.
Tôi đã luôn hy vọng rằng hắn hơi na ná Glenn - một cậu điển trai đã mờ nhạt, những năm tháng làm tan vỡ bao con tim đã đến và đi. Nhưng gã này trông có vẻ như vẫn ăn hết đĩa rau củ của mình.
Hắn vẫy chúng tôi. Chúng tôi vẫy lại.
Gặp người yêu cũ của người yêu bạn đáng lẽ ra phải lúng túng và đáng xấu hổ. Bạn biết tất cả những chi tiết riêng tư nhất của cuộc đời họ, thế nhưng bạn chưa gặp họ bao giờ. Bạn biết họ làm những thứ tồi tệ vì bạn đã nghe kể hết về họ và cũng vì, nếu họ đã không làm những thứ tồi tệ đó, thì bạn đã không ở bên người yêu mình.
Đáng lẽ ra đây phải là một chuyến đi gồ ghề khi gặp người đàn ông cô ấy biết trước khi cô ấy biết bạn. Thế nhưng gặp Jim không thành một vấn đề lớn đến vậy với tôi. Tôi thoát được vì vẫn còn quá nhiều chuyện chưa giải quyết giữa hắn và Cyd.
Hắn bước vào cái căn hộ nhỏ, vạm vỡ và điển trai, da bóng loáng và nụ cười rộng trắng lóa, cù con gái cho đến khi cô bé hú lên. Chúng tôi bắt tay và trao đổi xã giao về sự khó khăn khi đỗ xe trong khu này. Và khi Peggy đi lấy đồ của mình, Cyd đứng đợi hắn, mặt điềm tĩnh như một nắm đấm siết chặt.
“Mem thế nào rồi?” cô hỏi.
“Cô ấy ổn. Gửi lời hỏi thăm.”
“Em chắc chắn là cô ấy không làm vậy. Nhưng đằng nào thì em cũng xin cảm ơn. Và công việc của cô ấy cũng được chứ?”
“Rất tốt, cảm ơn em.”
“Chắc vũ nữ thoát y đang ăn nên làm ra lắm phải không?”
“Cô ấy không phải là vũ nữ thoát y.”
“Cô ấy không phải à?”
“Cô ấy là vũ công ngồi lòng(1).”
“Cho em xin lỗi nhé.”
Jim nhìn tôi nhoẻn nụ cười biết-làm-thế-nào-được.
“Cô ấy lúc nào cũng như thế này,” hắn nói, như thể chúng tôi có một mối quan hệ nào đó, như thể hắn có thể chỉ bảo tôi đôi điều.
Peggy quay lại cầm theo cái mũ bảo hiểm cỡ trẻ em của mình, cười toét miệng, bồn chồn muốn đi. Cô bé thơm mẹ và tôi rồi nắm tay cha đi mất.
Từ cửa sổ chúng tôi dõi theo Jim cẩn thận đặt con gái lên xe và đội cho cô bé mũ bảo hiểm. Ngồi vào đằng sau cô bé, hắn lên xe, nổ máy và phi mất dọc theo con phố hẹp. To hơn cả tiếng rồ khào khào của chiếc xe, ta có thể nghe thấy tiếng thét sung sướng của Peggy.
“Tại sao em ghét anh ta đến thế hả Cyd?”
Cô ngẫm nghĩ một giây.
“Em nghĩ đấy là vì cách anh ta kết thúc mối quan hệ,”
cô nói. “Anh ta đi làm về nhà - chấn thương chân trong một tai nạn nào đó, em nghĩ là anh ta bị một cái taxi quệt phải, anh ta lúc nào cũng bị trầy xước bởi taxi - và đang nằm trên xô pha khi em về nhà sau khi đưa Peggy đến nhà trẻ. Em cúi xuống - chỉ để nhìn khuôn mặt anh ta, vì em lúc nào cũng thích nhìn khuôn mặt anh ta - và anh ta nói tên một cô gái. Cứ thế mà nói to. Tên của cô gái Malaysia mà anh ta đang ngủ cùng. Cái cô mà anh ta đã bỏ em để đi theo.”
“Anh ta nói mơ à?”
“Không,” cô nói. “Anh ta chỉ giả vờ nói mơ. Anh ta đã biết là sẽ bỏ em và Peggy. Nhưng anh ta không có gan để nhìn thẳng vào mắt em và nói với em. Giả vờ nói mơ - giả vờ nói tên cô ta khi đang ngủ - là cách duy nhất anh ta có thể làm được chuyện đó. Cách duy nhất để anh ta thả quả bom. Cách duy nhất anh ta có thể nói với em là anh ta đã đóng gói đồ đạc. Và việc đó có vẻ quá độc ác, quá nhu nhược - và thật điển hình.”
Tôi có những lý do khác để ghét Jim - một số thì cao thượng, một số thì nhỏ mọn. Tôi ghét hắn vì hắn đã làm tổn thương Cyd nặng nề đến vậy, và tôi ghét hắn vì hắn đẹp trai hơn tôi. Tôi ghét hắn vì tôi ghét bất kỳ phụ huynh nào lướt ra lướt vào cuộc đời của một đứa trẻ như thể nó là một sở thích có thể tiếp tục hay bỏ đi tùy ý muốn. Tôi có cho rằng Gina như vậy không? Có đôi lúc, trong những ngày cô không gọi điện cho Pat, và tôi biết - tôi có linh cảm - rằng cô đang ở đâu đó với Richard.
Và tôi ghét Jim vì tôi có thể cảm thấy rằng hắn vẫn quan trọng đối với Cyd - khi cô kể lại rằng lúc nào cũng thích nhìn khuôn mặt hắn, tôi biết là nó vẫn còn ở đó, ăn mòn cô. Có lẽ cô không yêu hắn nữa, có lẽ tất cả những cái đó đã vón cục và biến thành một thứ khác. Nhưng hắn vẫn quan trọng.
Tôi đoán là một phần nhỏ trong trái tim tôi lẽ ra phải biết ơn mới đúng. Nếu hắn đã là một người chồng chung thủy, người biết giữ cái quần da của mình ở nguyên vị trí - và nếu hắn không bị mê tre - thì Cyd đã ở bên hắn chứ không phải tôi. Nhưng tôi không hề biết ơn một chút nào.
Ngay khi hắn đưa Peggy an toàn về từ Pizza Express một cái, thì tôi sẽ vui biết mấy nếu hắn quấn cái xe mô tô của mình quanh một cái xe buýt số 73 và chà khuôn mặt duyên dáng bết khắp mặt đường Essex. Hắn đã đối xử với Cyd như thể cô không là gì. Và đấy đã đủ là lý do để tôi ghét hắn đến tận xương tủy.
Nhưng khi Peggy về nhà với một con thú bông to như tủ lạnh, vô dụng một cách phi thường, và pizza dính đầy mặt, tôi để ý thấy là có một lý do khác, ích kỷ hơn nhiều để ghét hắn.
Chưa từng cố sánh với hắn bao giờ, nhưng tôi cũng biết là tôi không bao giờ có thể có ý nghĩa trong đời Peggy như hắn. Đấy là thứ chua xót nhất. Ngay cả khi hắn chỉ gặp cô bé khi thích, và lượn đi đâu đó khi muốn, hắn sẽ vẫn luôn là cha cô bé.
Đấy là thứ làm cho cô bé hạnh phúc đến choáng váng. Không phải là chiếc xe mô tô. Hay cái pizza. Hay con thú bông to như tủ lạnh ngớ ngẩn. Mà là sự thật rằng đây là cha cô bé.
Tôi biết là mình có thể sống với đống vỏ ốc của gã đàn ông khác. Có khi tôi còn yêu nó nữa. Và tôi có thể cạnh tranh với cái xe mô tô và con thú bông khổng lồ và một khuôn mặt điển trai hơn mặt tôi.
Nhưng ta đâu thể cạnh tranh được với máu mủ.