Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 109
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 620 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:25:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29: Oanh Động
hu ý đã nồng, dưới núi thôn Đại Diệp, không khí vui vẻ người người vui sướng, trong không khí mang theo hương ẩm ướt quê cha đất tổ, mơ hồ tràn ngập hương vị hoa quế thản nhiên.
Lại hướng thôn ngoại đó là hương vị nồng đậm màu mỡ, phong tục phân đỏ, chính là đem phân động vật cùng một ít bùn nhão xếp cùng một chỗ đốt cháy, đây là phân màu mỡ nhất của nông dân.
Hiện tại đúng là mùa trồng hạt cải dầu, hạt cải dầu mầm gieo xuống liền phải tưới phân, mùa xuân năm sau hạt giống rau mới có thể khỏe mạnh.
Hạt cải dầu chẳng những là nguồn dầu trong một năm của nông dân cũng là một bút thu nhập không nhỏ, lúc này còn chưa có lai giống, một năm chỉ có một quý lúa, cho nên hạt giống rau coi như cùng lúa phân chia thiên hạ đi!
Thôn Đại Diệp gần đây rất nhiều người rời đi, đều là nam tử tuổi trẻ, càng nhiều nữ nhân ra đồng làm việc.
Ruộng nước đã được tu chỉnh thành một chỗ lũng, có người đang gieo cải dầu, có người đang gánh phân, cũng có người bắt đầu bón phân.
Phùng Quý luôn đi đầu xử lý việc đồng áng, lần này cũng không ngoại lệ.
Ông đã bắt đầu bón phân, cũng không cần Hắc Muội hỗ trợ, chỉ dặn nàng dụng tâm để ý vườn rau.
Hắc Muội ngược lại nhàn rỗi, mỗi ngày trừ bỏ nấu cơm sớm chiều thì để ý vườn rau thật đúng là không có chuyện gì, nương đề nghị nàng học thêu hoa nàng hoàn toàn chạy trốn cự tuyệt, nàng thà tình nguyện lên núi chẻ củi.
Vì thế mang theo Béo Nha Tứ Nha dắt con la mỗi ngày lên núi chẻ củi, hiện tại có con la gánh về cũng không cần cha nàng hỗ trợ.
Trong một ngày cuối thu khí sảng một đoàn xe vào thôn Đại Diệp, trước mặt một chiếc xe ngựa tứ luân xa xa nhìn liền cảm thấy xa hoa khí phái, mặt sau đi theo ba chiếc xe ngựa, chỉnh chỉnh tề tề đặt bốn gương gỗ.
Người hạ thôn thật xa nhìn người người sợ hãi than, Diệp Lý Chính còn tưởng là quan gia đến chứ, mới biết được là tìm nhà Hắc Muội ở thượng thôn buôn bán, cả thôn xem thấy đều chấn động.
Có khiếp sợ có tò mò, người người tượng xem náo nhiệt dường như tranh nhau hỗ trợ dẫn đường.
Khi đoàn xe đến cửa nhà Hắc Muội, toàn thôn cơ hồ đều đã tụ tập lại vây xem, đợi cho người trên xe ngựa xuống mọi người đều trợn tròn mắt.
Nam tử này mặc một thân trường bào màu chàm sắc, cổ áo cổ tay áo đều thêu hoa văn chỉ bạc, bên hông buộc một cái thắt lưng thanh sắc tường vân, tóc đen bóng được buộc bằng một cây trâm bạc khảm ngọc. Trên cây trâm bạch ngọc trong suốt trơn bóng càng thêm tôn lên mái tóc đen bóng của hắn, giống như tơ lụa.
Lại nhìn dung mạo của hắn, cái mũi cao thẳng, môi mỏng, mày kiếm tà tà, ý cười mang theo chút phong lưu phe phẩy quạt giấy trong tay.
Đi đến trước mặt Hắc Muội đang há hốc mồm một bên đánh giá nàng nói, “Hắc Muội, xin chào, ta là Bạch Tề chủ của tửu lâu Duyệt Lai.”
Giọng nói thập phần ôn hòa.
Hắc Muội thế này mới phản ứng lại, “Ông chủ Bạch, mời vào trong ngồi.”
Sau khi ngồi xuống, Hắc Muội vốn định pha trà, kết quả lập tức đã có tôi tớ dâng trà cho ông chủ Bạch, ông chủ lớn đi chỗ nào cũng đều có người hầu tùy thân a!
Hắc Muội không nghĩ tới lần này ký hiệp ước lại là ông chủ tự mình đến, đợi khi lấy bình ra, Hắc Muội không lời nào, bởi vì bình này rất đặc sắc, hơn nữa là bằng gốm, mặt trên viết chiêu bài Duyệt Lai bằng mực đỏ.
Hơn nữa bình gốm kích cỡ còn chia làm lớn, vừa, nhỏ.
“Thật không tệ!”Hắc Muội một bên nhìn bình một bên cảm thán, ông chủ này thật không hổ là có khiếu buôn bán.
“Giá cả sao a?”
“Lớn một lượng bạc, vừa nửa lượng bạc, nhỏ ba văn tiền.”
“Đắt như vậy!”Hắc Muội vừa nghe dọa nhảy dựng, lại nghĩ, bọn họ khẳng định là đem rau trộn này làm thức ăn chay xa hoa, kẻ có tiền ăn ngán thịt cá, ăn một lần này rau trộn đặc sắc này nói không chừng rất thích.
“Tại quán thì một bình hai văn tiền.”
“Bình gốm này cần phí tổn bao nhiêu?”
“Không cần.”
Hắc Muội bỗng nhiên nghĩ đến Bạch gia hình như cũng có lò làm gốm sứ, nàng nhất thời hiểu được dụng ý của ông chủ Bạch, dùng bình gốm chuyên dụng của bọn họ về sau đánh danh tiếng, nàng cũng không để ý tiêu thụ rau trộn thoát ly tửu quán Duyệt Lai, mặc dù bên trong vẫn là một dạng nhưng bởi vì đóng gói không giống với lúc trước nếu nàng thay đổi cùng người khác hợp tác vậy nhất định phải làm lại từ đầu.
Hắc Muội nhìn nam tử trước mắt tươi cười hòa ái trong lòng cảm thán, ông chủ Bạch này thật sự là thương nhân khôn khéo a.
Trước ký xong hiệp ước, ông chủ Bạch đề xuất muốn đi vườn rau nhà Hắc Muội nhìn xem.
Hắc Muội không nói hai lời trực tiếp dẫn hắn đi ra vườn rau.
“Nước suối ở đâu?”
Hắn vừa hỏi như vậy Hắc Muội mới nhớ tới ngày đó nàng vì không bán phối phương nên bịa chuyện, vội vàng chỉ về phía sau núi, “Ở trong núi, rất xa, cho nên ta mua một con la.”Nói xong nhìn ông chủ Bạch nói, “Nếu ông chủ Bạch không chê đường núi khó đi thì ta có thể dẫn ngài đi xem, nước đó rất trong.”
Ông chủ Bạch nhìn Hắc Muội một hồi, bỗng nhiên cười cười, “Không cần, không biết có thể may mắn ở lại nhà Hắc Muội cô nương ăn bữa cơm rau dưa được tưới bằng nước suối không?”
Hắc Muội nghe xong sửng sốt, nhìn ngoài sân đứng sừng sững mười mấy tiểu nhị, trong lòng nghĩ, bữa cơm phải ăn hai nồi cơm lớn nhà nàng a.
Ông chủ Bạch bỗng nhiên ha ha ha nở nụ cười, “Yên tâm, bọn họ đều ăn lương khô mình mang theo, chỉ có một mình ta ở nhà ngươi ăn cơm, hơn nữa ta sẽ căn cứ mức độ ngon miệng mà trả tiền.”
“Thật sự, thật tốt quá!”Hắc Muội trực tiếp thốt ra.
Nàng không chút nào bận tâm hình tượng của mình, trực tiếp nhảy vào vườn rau, hái vài trái cà tím, đậu sừng, lại hái bí đỏ, còn có mấy trái mướp.
Béo Nha nhanh chóng cầm giỏ lại đựng, nàng có chút sợ người lạ, đi vòng qua Bạch lão bản, Tứ Nha rõ ràng tránh ở trong phòng nương không ra.
Ngoài cửa người xem náo nhiệt còn không chịu tán đi, một ít tiểu nàng dâu lão tẩu tử khe khẽ nói nhỏ.
Hắc Muội hướng về phía bên ngoài hô to một tiếng, “Các ngươi đều không trở về nhà làm cơm trưa ăn à, nhìn nam nhân đẹp mặt có thể no bụng sao!”
Mọi người cười vang, thế này mới chen chúc rời đi.
Hắc Muội vừa quay đầu lại nhìn Bạch lão bản phe phẩy cây quạt che miệng cười to.
Nàng cũng không để ý đến hắn, lập tức đi xuống bếp, lại sợ Bạch lão bản cùng cha nàng nói chuyện lộ ra gì đó, lại vụng trộm dặn cha không thể nói về chuyện làm rau trộn, chỉ nói đất đai núi rừng thôn Đại Diệp, con người tập tục là được.
Phùng Quý cười cười, “Cha hiểu được, cha con cũng không phải kẻ ngốc.”
Quay đầu cùng Bạch lão bản ngồi ở cửa câu có câu không nói về lịch sử thôn Đại Diệp.
Hắc Muội ở trong bếp nấu cơm nghe được cười cười, cha nàng bình thường thành thật hàm hậu, nhưng nói chuyện đại sự vẫn nghiêm túc.
Không bao lâu Cát Tường tới.
“Tỷ, sao tỷ về đây, hôm nay cũng không có thịt ăn a!”Hắc Muội nói giỡn.
Cát Tường khẽ nhéo nàng một cái, nở nụ cười, “Ta liền vì ăn thịt trở về à.”
Hắc Muội hắc hắc cười, trên tay cũng càng không gọt vỏ bí đỏ.
Cát Tường nhìn bỗng nhiên nói, “Khách trong thành đến muội chỉ làm cái này cho người ta ăn à?”
Cát Tường nói như vậy là có đạo lý, bởi vì cho dù là dân quê thực sự thiếu thốn trực tiếp lấy bí đỏ làm đồ ăn, bình thường tiết kiệm lương thực cũng sẽ ăn cháo bí đỏ, càng nhiều hơn chính là nấu bí đỏ cho lợn ăn.
“Yên tâm đi, cam đoan hắn thích ăn.”
Nói xong nhanh nhẹn đem bí đỏ cắt thành khối lớn cho vào trong nồi, xào đều rồi thêm một muôi nước, lấy cái nắp đậy lại.
Béo Nha đã hoàn toàn biết món gì nấu với lửa nhỏ món gì nấu với lửa to, cho nên giờ phút này đốt lửa lớn.
Hắc Muội vừa quay đầu lại nhìn thấy Cát Tường đang cầm cái bào trúc chuẩn bị hỗ trợ bào vỏ mướp, nàng vội vàng ngăn lại, “Tỷ, đừng bào vỏ.”
Nói xong kêu Cát Tường cắt thành hình sợi, Cát Tường nấu cơm nhiều năm đao công tự nhiên lợi hại nên chỉ chốc lát sau liền cắt thành một bên vỏ màu xanh một bên màu trắng.
Khi Cát Tường nói nhà giàu mở tửu lâu có món gì chưa ăn qua, kỳ thực đã biết dự tính của Hắc Muội.
Nàng làm đều là món ăn đơn sơ nhất quê nhà, tửu lâu cùng nhà giàu khẳng định sẽ chưa ăn.
Người ta cái gì chưa ăn qua, dù nàng làm được sơn trân hải vị người ta cũng chưa chắc thích còn không bằng làm ngược lại, liền phơi bày thứ vốn có, cho nên ngay cả trong nồi cháo đều là ngô và hoa màu.
Cát Tường chờ đồ ăn sắp làm xong cũng không quản Hắc Muội giữ lại vẫn là về nhà nàng.
Hắc Muội một bên bày cơm một bên nghe Bạch lão bản nói, “Thế nào, sợ làm ta không hài lòng nên tìm người giúp đỡ a!”
Nói được không hiểu ra sao, nàng nhìn nhìn bóng dáng Cát Tường mới hiểu Bạch lão bản nói người hỗ trợ là chỉ Cát Tường, vì thế nói, “Tỷ ấy cũng không phải đến giúp đỡ, là sư phụ, bởi vì ta nấu cơm làm việc nhà tất cả đều là tỷ ấy dạy.”
“À?”
“Bởi vì tỷ ấy là tỷ ta.”Hắc Muội nói xong Bạch lão bản giật mình cười to, lại hỏi, “Tỷ muội ruột? Thế nào không giống a!”
Hắc Muội một bên bày bát đũa một bên liếc mắt xem thường, “Thế nào không giống chứ, cùng cha mẹ sinh ra, chẳng qua là ta hơi đen đi!”
Lời của nàng lại một lần nữa làm cho Bạch lão bản nở nụ cười.
Thực hiển nhiên Hắc Muội thành công, bởi vì bữa cơm này Bạch lão bản ăn tới ba bát, cuối cùng ột thỏi bạc hai lượng, Hắc Muội cũng không khách khí trực tiếp nhận.
Trước khi đi hẹn ba ngày sau phái người tới lấy hàng, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, tiền bạc thì phải chờ tới tiếp theo mới thanh toán.
Đợi ột đội người ngựa Bạch lão bản đi rồi, người cả thôn lại một lần nữa đi theo phía sau tiễn ra cửa thôn, quay đầu toàn bộ như ong vỡ tổ vọt tới nhà Hắc Muội bảy miệng tám lưỡi tìm hiểu.
Hắc Muội đã sớm nghĩ xong đối sách lại một mạch nói bừa, quả thực cùng thuyết thư một dạng vừa bảo hộ riêng tư của cũng thỏa mãn tính bát quái toàn thôn.
Cuối cùng mỗi người giơ ngón tay cái rời nhà Hắc Muội.
Lúc này Hắc Muội thành người tâm phúc trong thôn, mỗi người thấy đều tha thiết kêu một tiếng Hắc Muội, chính là nhìn thấy Phùng Quý cũng là cung kính có lễ.
Đợi ba ngày sau tiểu nhị Bạch lão bản vội vàng đánh xe ngựa đến kéo hàng toàn thôn nghi ngờ Hắc Muội, chắc chắc nàng phát tài, nhìn thấy nàng hai mắt đều phóng ra, Hắc Muội ở trong thôn rất có tiếng nói.
Hắc Muội đắc ý nghĩ, quả nhiên vẫn là có tiền tốt!
Bưu Hãn Dân Quê Bưu Hãn Dân Quê - Thập Nhị Cửu Lâu