Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
29. Những Cây Tòng Xanh
N
ăm Dương Tử lên lớp mười thì Xá đã là sinh viên năm thứ hai trường đại học Bắc Hải tại Chấp Quang.
Vắng Xá, không khí gia đình trở nên nặng nề, Hạ Chi quét dọn nhà cửa thật sạch thật sáng thế mà không hiểu sao không khí vẫn tiêu điều.
Nhất là những bữa Tạo không về dùng cơm, chỉ có hai mẹ con lặng lẽ ăn trên chiếc bàn rộng. Thức ăn vẫn sang trọng. Thịt quay, măng hầm, súp thịt bò…Vậy mà Dương Tử vẫn thấy lạt lẽo, nhìn Hạ Chi lạnh nhạt nhiều lúc Dương Tử tự hỏi. Mẹ buồn ta điều gì chăng? Nhưng nàng vẫn không tìm thấy điều gì phật ý mẹ.
Vì sự buồn tẻ trong nhà. Dương Tử thường đến nhà Tử Thăng. Dù đã lớn, nhưng Tử Thăng, đối với Dương Tử vẫn như ngày nào.
Một hôm lúc ghé nhà Tử Thăng. Họa Sĩ Giang người cũng có dạy trong trường Dương Tử ngỏ ý.
- Tôi muốn vẽ Dương Tử để dự cuộc triển lãm tranh mùa thu năm nay, Dương Tử cho phép chứ.
Dương Tử không thích vả lại nàng cũng có quyền quyết định nên đem chuyện kể lại cho Tạo nghe. Hạ Chi thấy con được nhiều người ngưỡng mộ có vẻ không hài lòng.
- Ông họa sĩ Giang còn độc thân, cho Dương Tử làm mẫu cho hắn có vẻ không ổn.
Tạo cũng đồng ý.
Nhưng khi nhìn thấy Tạo tán đồng Hạ Chi đổi ý định ngay.
- Họa sĩ Giang coi vậy chứ cũng đứng đắn, cho Dương Tử làm mẫu chắc không sao đâu.
Tạo không chịu.
- Dương Tử còn đi học không thể làm chuyện đó được.
Trước sự xung đột của cha và mẹ, vả lại Dương Tử cũng không thích nên nàng quyết định từ chối.
Dương Tử đã lớn, tuổi mười bảy là tuổi bắt đầu mơ hoa. Những chiều bâng khuâng vì chuyện không đâu làm Hạ Chi quan tâm.
- Dương Tử con lớn rồi đừng nên đến nhà dì Thăng thường xuyên nữa.
- Tại sao?
- Vì ở đó đàn ông và con trai không đứng đắn nhiều quá, đến coi chừng mang tiếng.
Sự ngăn cấm không cho Dương Tử đến nhà dì Thăng, cho tâm hồn nàng nhiều khoảng trống. Cha mẹ là ai? Tại sao lại gởi ta cho gia đình này? Dương Tử thắc mắc. Ta phải sống trong một gia đình lạnh nhạt và buồn tẻ này đến bao giờ?
Mùa nghỉ hè sắp đến, Hạ Chi nhận được thư Xá từ Chấp Quang gởi đến.
“…Mấy hôm nữa con sẽ về, mẹ chuẩn bị thêm một chỗ ngủ. Người bạn cùng phòng con sẽ đến nghỉ hè ít lâu tại nhà ta. Hắn tên là Bắc Nguyên (Bắc Nguyên mà con thường nhắc nhở đó). Học hơn con một lớp, nhưng ở bên ban Hóa Học cơ. Hắn dễ thương lắm, mong mẹ sẽ hài lòng”.
Hạ Chi trao thơ lại cho Dương Tử xem, với vẻ khó chịu.
- Cái thằng này sao lắm chuyện, chẳng nghĩ đến sự bận rộn của mẹ nó tí nào cả.
Dương Tử yên lặng nàng biết Bắc Nguyên, anh Xá thường kể cho nàng nghe về người xa lạ nhưng rất quen thuộc này. Mẹ mất từ thuở nhỏ, yêu nhạc, có bằng cấp ba về kiếm thuật…Có điều nàng không hiểu tại sao Xá lại mời Bắc Nguyên về nhà, giữa lúc hoàn cảnh gia đình không được thuận lợi thế này.
Buổi chiều nắng hạ thật nóng, Dương Tử mang tiểu thuyết vào rừng, chọn một góc cây ngồi đọc. “Tiếng gọi núi rừng” quyển sách thật hay đã mang tâm hồn Dương Tử vào trong khung cảnh của truyện. Nhân vật chánh là đứa con côi lỡ yêu người em không cùng giòng máu. Mối tình gây ngang trái người con gái lấy chồng, nhân vật chính vẫn không quên mãi đến lúc chết.
Vai trò, hoàn cảnh người trong truyện phù hợp với cuộc sống hiện hữu của Dương Tử. Nàng bâng khuâng. Chẳng được cha mẹ yêu mến, nếu có người thật lòng yêu ta thì ta phải tôn thờ. Tình yêu phải là cái gì duy nhất, Dương Tử vẽ trong đầu một khung cảnh tình yêu thật lý tưởng, nàng chìm đắm trong đó và quên cả thực tại.
Một con sóc chạy qua đám cỏ trước mặt, Dương Tử giật mình ngẩng đầu lên mới phát giác ngay hòn đá trước mặt, một gã thanh niên đang ngắm mình.
- Chào cô.
Gã thanh niên lên tiếng, giọng nói của gã thật nhẹ.
- Không dám, chào ông.
Gã thanh niên vóc người vừa phải, đôi mày sậm và đôi mắt to đen trông cũng không đến đỗi nào.
- Tôi là Bắc Nguyên.
- Ồ, thế ra anh là bạn của anh Xá tôi. Dương Tử mừng rỡ - Tôi là Dương Tử đây.
Bắc Nguyên cười thật ròn.
- Nghe danh cô lâu rồi bây giờ mới gặp mặt, Xá cứ ca tụng cô mãi.
Dương Tử nhớ sực đến Hạ Chi không hiểu mẹ đối đãi với anh chàng này thế nào.
- Xá nói ở gần nhà hắn có nhiều tòng lắm, bây giờ mới thấy đúng là sự thật. Đủ loại cả, tòng Gia-Nã-Đại này, tòng Hy-Mã-Lạp Sơn này…Thế còn những thứ kia?
Bắc Nguyên vừa nói vừa đi dần về phía bờ đê, Dương Tử thích thú giải thích.
- Đây là tòng Đức, tòng Montagna.
- Nhiều quá hử, thế còn loại có vẻ yếu đuối kia là tòng gì?
- À, đấy là tòng Thiên Đảo.
- Vậy à? Mắt Bắc Nguyên chợt sáng, hắn chạy vội đến vuốt ve những chiếc lá nhỏ.
- Tôi sinh ra ở Thiên Đảo, lúc bốn tuổi tôi di cư về Bắc Hải mẹ tôi mất nơi tôi sinh thành, vì vậy đối với tôi Thiên Đảo là cái gì yêu quí nhất đời, mỗi năm tôi đều cố gắng leo lên đỉnh Tà Lý để dõi mắt nhìn về Thiên Đảo. Có điều, nhiều lúc sa mù nhiều quá, tôi chẳng thấy gì hết.
Dương Tử nghe Bắc Nguyên nói cảm động. Anh chàng này có tâm hồn. Nàng nghĩ về mẹ ruột của mình. Mẹ là ai? Và thấy mình thật gần gũi với Bắc Nguyên.
Hai người bước theo đường mòn, những đám cỏ lác cao hơn đầu người.
- Ở gần khu rừng rậm thế này hẳn thích lắm.
- Thích à?
Dương Tử không biết mình thích hay không, không khí gia đình bắt đầu nặng nề từ lâu biết mình chẳng phải là con ruột, những dằn vặt khổ đau nhiều lúc làm Dương Tử thấy bất hạnh khôn cùng.
- Xá hắn ca tụng cô luôn. Bắc Nguyên lại nói – Đi với hắn trên đường mà gặp mặt người con gái nào đi qua, hắn đều nhún vai. Con bé này không bằng em tao một góc, tụi tôi ai cũng cho là hắn sạo, nhưng bây giờ mới thấy Xá nói thật.
Dương Tử đỏ mặt.
- Anh Xá kỳ quá!
- Tôi cũng có cô em gái, nhưng nó không bằng cô. Bắc Nguyên đưa mắt vào trong khu rừng – Nhà cô thật hạnh phúc, bác gái ở nhà cũng đẹp, lại hiền.
- Cám ơn anh.
Dương Tử đáp. Nàng không biết mình có hạnh phúc thật không.
- Thôi về?
- Vâng, Bắc Nguyên đáp – Chắc Xá đang trông lắm vì tôi ra ngoài này đã hơn tiếng đồng hồ rồi.
Ra tới cửa rừng, Dương Tử và Bắc Nguyên thấy tiếng gọi của Xá.
- Nguyên ơi! Nguyên.
- Hú hu!
Nguyên hú lại rồi nhìn Dương Tử mỉm cười.
- À, thì ra cậu đi chơi với Dương Tử.
Xá nói, Bắc Nguyên híp mắt.
- Cậu thấy không, chẳng cần cậu giới thiệu, nhìn là tôi biết ngay Dương Tử.
Xá gật đầu, vết nhăn hiệu ra trên trán Xá nhưng Bắc Nguyên và Dương Tử nào thấy.
Trở về đến nhà, Hạ Chi ra tận cửa đón họ với nụ cười.
- Sao vào rừng chơi vui không?
Bắc Nguyên gật đầu.
- Rừng có nhiều loại tòng quá, thật đẹp.
Hạ Chi với nét mặt vui.
- Nếu cậu chưa thấy mỏi, một tí tôi sẽ đưa cậu đến hồ Đào, đẹp hơn.
Xá thích chí.
- Có mẹ tam hương đạo thì nhất rồi.
Bắc Nguyên khiêm tốn.
- Nhưng…Nhưng ai dám làm phiền tới bác.
Dương Tử đứng yên lặng, nàng ngạc nhiên khôn cùng. Khi thơ anh gửi về, mẹ khó chịu bảo. Cái thằng này thật lắm chuyện người có vẻ không thích tiếp Bắc Nguyên tí nào cả, thế mà bây giờ…Thấy mẹ tiếp chuyện với Bắc Nguyên thân mật nàng muốn vui, nhưng không hiểu sao chẳng nổi.
Cơm tối xong, Xá đề nghị.
- Đây là lần đầu tiên Bắc Nguyên đến Khởi Xuyên vậy ta đi bát phố đi?
Bắc Nguyên tán thành.
- Vâng, cô Dương Tử cùng đi với chúng tôi nhé?
Xá nói.
- Dĩ nhiên là Dương Tử phải đi rồi, nó là thổ công ở đây mà.
Nhưng Hạ Chi ngăn lại.
- Không được, hôm nay mẹ có việc cần ra phố một tí, vậy Dương Tử ở nhà nhé?
Xá khó chịu.
- Nhưng tí nữa có cha về coi nhà rồi.
- Cha con bảo đến chín giờ hơn mới về.
Thế là Dương Tử ở nhà, nhìn chiếc xe khuất dần trên đường, Dương Tử chợt thấy lòng lâng lâng kỳ lạ.
Tựa lưng vào ghế nhìn ánh tà dương ngoài cửa. Có tiếng chim hót trên cành cao. Bầu trời một vàng ánh. Màu vàng của chuyện thần tiên.
Chiều nay trời đẹp thật!
Hạ Chi đi phố mua về một sấp vải mới, may áo Pyjama cho Bắc Nguyên, Dương Tử ngạc nhiên, anh Xá còn nhiều áo mới chưa mặc, sao mẹ chẳng mang ra cho Nguyên, làm gì mắc công thế?
Nhưng rồi nàng lại bỏ qua ngay. Bắc Nguyên đến chơi được hai ngày. Một buổi chiều từ nhà bạn mới về, Dương Tử chợt thấy Bắc Nguyên đang xoa lưng cho mẹ. Một chút ngỡ ngàng Hạ Chi nói.
- Thôi đủ rồi cậu.
Bắc Nguyên ngượng ngùng rút tay lại, phân bua với Dương Tử.
- Mẹ tôi mất sớm nên tôi chẳng có cơ hội đấm lưng cho người. Mỗi lần nhìn thấy cảnh con cái xoa cho mẹ, tôi xúc động đến chảy nước mắt. Hôm nay được bác gái nhờ, tôi rất vui.
Dương Tử nhìn thẳng vào mắt Nguyên. Anh chàng có vẻ thành thật. Nàng cười với gã thanh niên mới quen. Trong khi Hạ Chi lên tiếng.
- Cậu Nguyên, cậu đi dạo không, tôi đưa cậu đi để trả ơn cái đấm lưng ban nãy.
Nguyên gật đầu, xúng xính trong bộ pyjama mới may xong cùng Hạ Chi bước vào rừng. Dương Tử có cảm giác mẹ hôm nay thật trẻ.
Xá thức dậy hỏi Dương Tử.
- Mẹ đâu rồi.
- Cùng anh Nguyên vào rừng rồi.
Xá nhìn nàng một lúc lại lên tiếng.
- Dương Tử.
- Hử?
- Mai anh, em và Bắc Nguyên đến mũi Tầng Văn chơi nhé?
Dương Tử ngập ngừng.
- Còn mẹ?
- Mẹ có cha rồi.
Xá có vẻ sẵng giọng. Dương Tử ngập ngừng một chút nói.
- Thôi em không đi đâu.
- Tại sao?
- Em không muốn đi.
Xá ngạc nhiên nhìn em.
- Tại vì…Em không thấy thích đi đâu nữa cả.
- Thế em không mến Bắc Nguyên à?
Dương Tử yên lặng. Xá lo lắng. Lúc trước vì nghĩ đến hạnh phúc của Dương Tử. Xá đã định cưới nàng làm vợ nhưng sau nhiều ngày suy nghĩ chàng thấy rằng giải pháp đó không ổn và nghĩ đến Bắc Nguyên. Rủ bạn bè về nhà nghỉ hè chỉ là một cái cớ cho mưu cầu hạnh phúc của Dương Tử.
Sống bên ta nhưng ở cạnh mẹ thì chẳng bao giờ Dương Tử được sung sướng. Một mai biết về nguồn gốc của mình nàng sẽ tủi thân. Xá nghĩ và chấp nhận hy sinh. Chỉ cần Dương Tử hạnh phúc, ta có thể suốt đời không lấy vợ cũng được.
- Em không ưa Bắc Nguyên phải không?
Xá lập lại một cách bối rối.
- Mới quen làm sao biết được.
Dương Tử đáp, Xá yên lặng rồi nói.
- Dù sao, Nguyên cũng không đến nỗi nào.
Sau buổi cơm trưa, Dương Tử rửa chén trong nhà bếp. Nàng nghĩ đến Nguyên mai chàng đã đi! Một nỗi buồn len nhẹ vào tim, đang lúc thẫn thờ, chợt nghe có tiếng nói.
- Xin lỗi, Dương Tử làm ơn cho xin ly nước lọc.
- Vâng.
Dương Tử bối rối, lấy ly rót nước, lúc nhận ly Nguyên cố tình nắm lấy tay nàng khiến Dương Tử đỏ mặt. Đôi mắt Nguyên thật sắc.
Tiếp tục rửa chén, chà xát thật mạnh vào thành chén Dương Tử ngượng chín người. Gã thanh niên kia vẫn còn đứng sau lưng.
- Dương Tử này!
Dương Tử không dám quay lại, nhìn những ngọn lửa nhảy nhót trong hỏa lò nàng định nói một câu bông đùa.
- Làm sao anh chẳng uống nước đi?
Hoặc.
- Mai anh rời khỏi nơi này rồi nhỉ?
Nhưng lưỡi Dương Tử như cứng lại, nàng không hiểu hôm nay mình sao lạ vậy.
Chắc chắn Bắc Nguyễn vẫn còn ở đàng sau lưng. Dương Tử nghĩ, nàng có cảm giác như cả khoảng lưng nàng tê cứng.
- Dương Tử làm việc xong cô có thể cùng tôi đi dạo được không?
Bắc Nguyên lên tiếng. Dương Tử chưa kịp trả lời thì Hạ Chi đã bước vào nói.
- Cậu Nguyên ơi ra ngoài này chơi.
Bắc Nguyên liếc nhanh về phía Dương Tử rồi đi ra ngoài.
Công việc xong xuôi, trở về phòng, Dương Tử thấy mệt mỏi lạ. Tại sao hôm nay ta lại thay đổi như vậy?
Buổi tối, Xá và Dương Tử định mời Bắc Nguyên đến nhà hàng Cao Sa dùng cơm. Đây là buổi cơm dành cho người lên đường. Giữa lúc ba người định đi, thì Hạ Chi lại tỏ ỷ muốn cùng đi. Xá nói.
- Cha sắp về rồi.
Hạ Chi nhìn về phía Nguyên cười nói.
- Nhưng cha con đến hơn chín giờ mới về chúng ta cứ đi đi.
Xá khó chịu.
- Vậy để con điện thoại cho cha, để cha thu xếp việc về sớm.
Hạ Chi cản.
- Thôi đừng, cha con lúc này bận lắm.
Dương Tử thấy tội cho cha, trong khi Bắc Nguyên cũng cảm thấy không ổn.
- Làm thế coi sao được bác?
Nhưng rồi không ai cản được ý của Hạ Chi.
Nhà hàng Cao Sa nằm bên giòng suối Mỹ Anh, giáp giới giữa núi và đồi, cảnh thật đẹp. Thành phố Khởi Xuyên nằm trong tầm mắt mọi người.
- Ở đây đẹp quá!
- Vâng.
Hạ Chi vừa nói vừa đến đứng gần Nguyên.
- Bác tốt với cháu quá làm cháu chẳng muốn về tí nào cả.
Hạ Chi cười thật tươi.
- Tôi đã bảo là lúc nào tôi cũng sẵn sàng đón khách cơ mà.
Câu nói của mẹ chẳng có vẻ gì là của bậc cha mẹ nói với hàng con cái cả. Dương Tử nghĩ nhưng nàng không dám nói ra, khẽ liếc về phía ông anh, thấy Xá vẫn bình thản.
Bữa ăn bắt đầu bằng món cù lao. Hạ Chi cũng dùng bia, nàng luôn tay gắp thức ăn cho Nguyên.
- Bác, con xem bác cũng như mẹ, bác đừng khách sáo như vậy kỳ lắm.
Nhưng Hạ Chi tảng lờ như không nghe. Dương Tử yên lặng nhìn.
Cơm xong bốn người ra ngoài. Xá gọi điện thoại kêu xe, Hạ Chi đi vào phòng rửa mặt. Còn lại Dương Tử nàng lẳng lặng đưa mắt nhìn trời, hôm nay sao thật nhiều, lấp lánh trên cao. Dương Tử nhớ đến những cánh sao bên rừng, những cánh sao tàn vụt tắt trên cao. Đời ta cũng thế, chẳng sung sướng gì, khi ta chỉ là đứa con hoang.
- Dương Tử!
Tiếng Bắc Nguyên thở nhẹ bên tai làm Dương Tử giật mình.
- Tôi…Tôi có thể viết thư cho Dương Tử được không?
Dương Tử gật đầu, gió đêm thật mát.
Suốt tuần nay, hôm nào Tạo cũng về nhà trễ, sự mệt mỏi lan tràn từng lỗ chân lông, nhưng Tạo không có quyền nghỉ, thiên chức thiêng liêng của nghề thầy thuốc cột chặt chàng với sinh mệnh con bệnh. Lúc này bệnh khẩn cấp quá nhiều, giao cho bác sĩ trực không chẳng yên tâm.
Hôm nay rảnh rõi, năm giờ chiều đã hết việc, Tạo trở về nhà. Chàng thích thả bộ thế này thoải mái. Nhiều người đã từng phê bình.
- Đường đường là một ông giám đốc bệnh viện mà sao chẳng sắm xe đi lại đi bộ hay xe buýt mãi thế.
Tạo chỉ cười. Họ làm sao biết được cái thú của người đi bộ, vừa đi vừa kiểm điểm lại chuyện trong ngày hay yên lặng nghĩ ngợi có gì tuyệt hơn? Xá đã lớn, sau khi lấy xong bằng lái, hắn đã xin chàng mua một chiếc xe hơi, nhưng Tạo không cho, chàng nghĩ rằng chỉ mới là sinh viên mà bày vẽ đi xe bốn bánh thì chẳng giống ai cả. Kết quả là cậu bé đành tiu nghỉu trở về trường.
Con đường đẹp với những hàng cây cao. Gió buổi chiều thật mát, Tạo nghĩ đến Nguyên. Mai hắn về rồi. Từ ngày Nguyên đến. Tạo bận rộn luôn chàng không rảnh rỗi để nói chuyện với hắn. Hôm nay về sớm Tạo sẽ dùng cơm với Nguyên để cho có vẻ thân mật một chút. Nghĩ vậy, Tạo vội ghé tạt qua quán bên đường mua thỏi chocolat cho Dương Tử. Tạo lựa căn nhỏ nhất, có vẻ nghèo nhất mua năm thỏi một lúc. Nhìn gương mặt rạng rỡ và ân cần của bà chủ tiệm, chàng thấy hài lòng. Giữa hai kẻ, một ăn bánh mì và một ăn cơm hẩm ta nên giúp kẻ cơm hẩm nhiều hơn, vì với họ một đồng bạc là một đồng vàng Tạo nhớ lại một đoạn văn trong quyển sách cũ.
- Gọi chiếc taxi để về nhà cho chóng. Tạo nghĩ đến sự ngạc nhiên của người nhà, cười thầm. Xuống xe. Nhà chẳng có một ngọn đèn, xoay cửa, cửa lại đóng, Tạo đánh vòng cửa sau bước vào.
Nhà đi vắng cả chỉ có mảnh giấy con trên bàn.
- “Em và con đến nhà hàng Cao Sa tiễn Bắc Nguyên, nếu về sớm và thấy tiện, xin anh ghé qua.”
Hạ Chi”
Khởi Tạo buông người xuống ghế. Tại sao không gọi điện thoại? Chàng bực mình không muốn làm gì cả. Việc mời cơm Bắc Nguyên đã có Xá và Dương Tử lo, đâu phải đến Hạ Chi?
Tạo nhíu mày, lúc gần đây vợ có vẻ thay đổi lạ. Tuổi bốn mươi ngoài của đàn bà là tuổi hồi xuân. Tạo bứt rứt khi nhớ lại đời sống vợ chồng của hai người lúc gần đây thay đổi thấy rõ. Hạ Chi đêm nào cũng cần chồng chứ không lạnh nhạt như xưa.
Lấy chai bia trong tủ lạnh ra buồn buồn tu một mình. Tạo nghĩ đến Nguyên rồi đến vợ. Thằng bé chỉ đáng con, cần gì chăm sóc cho nó nhiều thế? May cả áo mới?
Với khuôn mặt chưa vết nhăn kia, ai biết Hạ Chi đã ngoài bốn mươi chứ? Còn Bắc Nguyên? Với hai mươi ba, nhưng có vẻ trưởng thành như hai bảy. Sóng đôi ngoài đường vẫn có kẻ nhầm như thường…
Cạn hết chai bia, Tạo lấy thêm chai thứ hai chưa kịp mở đã nghe có tiếng gõ cửa.
- Mở cửa!
Tiếng Tử Thăng, Tạo bước ra.
- Đứng ngoài nhìn qua cửa kính thấy khuôn mặt ông như bị vợ bỏ không bằng!
Tạo cười buồn không đáp.
- Dương Tử đâu rồi?
- Đi đãi tiệc, bạn thằng Xá.
Tử Thăng nhìn Tạo cười.
- Hèn gì, đang buồn tình phải không? Vậy thì để tôi hầu rượu anh vậy.
Không đợi Tạo chấp nhận, Tử Thăng bước vào bếp, một lúc mang ra cải khô, đậu phụng…
Tạo ngạc nhiên.
- Ở đâu tìm được đậu phụng thế?
Tử Thăng vênh váo.
- Nhà này cái gì để ở đâu tôi cũng biết hết, ngay cả két tiền.
Như sực nhớ ra điều gì, Thăng nói.
- Ban nãy gặp vợ chồng bác sĩ Phu ngoài phố, họ có vẻ hạnh phúc chứ?
- Vâng, nghe chị nhắc đến Phu, tôi nhớ tới Cao Mộc, lúc này hắn làm gì?
- Cũng không biết, nhưng hình như phòng mạch ông ấy khá lắm nên chẳng thấy ghé Khởi Xuyên nữa.
Tử Thăng hớp hớp rượu, Tạo thấy gian phòng không còn cô đơn nữa cơn gió trẻ trung của Tử Thăng mang đến ngập đầy phòng.
- Lúc này chẳng thấy con bé ghé nhà tôi thế?
- Ai? À Dương Tư đấy à? Có lẽ nó lớn rồi thấy nhà có nhiều đàn ông quá nó thẹn.
Tử Thăng yên lặng uống rượu, mắt nhìn ra ngoài trời.
- Làm gì đột nhiên buồn thế?
- Không có gì cả.
Tạo nhìn Thăng không buồn hỏi thêm. Uống rượu có bạn cũng đỡ buồn.
- Anh Tạo, anh định không cho Dương Tử tiếp tục lên Đại Học à?
- Bao giờ.
Tạo ngạc nhiên nhưng lại nghĩ đến đề nghị của Hạ Chi. Dương Tử đậu xong tú tài sẽ tìm nơi gả đi, bằng không sẽ khó khăn cho Xá.
- Tôi nghe giáo sư Điền, giáo sư phụ trách môn xã hội học (ở Nhật môn xã hội học đã được giảng dạy ngay từ trung học) nói. Ông ấy bảo là rất tiếc khi thấy Dương Tử học chăm và giỏi như thế, mà nghỉ ngang.
- Làm sao ông ấy biết được?
- Trong giờ sinh hoạt chọn ngành cho tương lai, Dương Tử chọn môn học nghề thay vì chọn môn văn hóa.
- Thế à?
Tạo hỏi. Sự thật, chàng chẳng muốn Dương Tử ra đời tí nào cả.
Tử Thăng ngập ngừng một chút nói.
- Tôi có đề nghị này nói ra anh đừng giận nhé. Dương Tử học giỏi, bỏ ngang tội lắm. Nó cũng đã lớn rồi, tôi hiểu anh muốn gả nó đi. Nếu thế, tôi nghĩ anh gửi nó cho tôi cũng được, tôi sẽ nuôi nó.
Tạo yên lặng, Tử Thăng giải thích thêm.
- Tôi biết anh không phải không nuôi để cho nó tiếp tục học, với gia tài của anh, anh có thể cho nó qua cả Mỹ, cả Pháp học, nhưng anh có hoàn cảnh riêng…tôi thì…Như anh biết tôi độc thân, vốn liếng gầy dựng cả đời cũng được tí gia tài nhỏ, tôi muốn dành cho Dương Tử, con bé dễ thương quá…
- Đề nghị tôi quá đáng lắm phải không anh? Có điều nghe tin con bé nghỉ học, tôi cầm lòng chẳng đặng, nên mới đề nghị đột ngột như vậy.
Tạo lắc đầu.
- Không, đó là lỗi của tôi, tôi đã không nghĩ đến chuyện học của con.
Tử Thăng đứng dậy.
- Thôi, kể như chuyện vừa nói của tôi là không có đi anh Tạo nhé. Nhưng nếu bao giờ anh thay đổi cứ cho biết, tôi rất trông tin anh.
Ta có nên đem chuyện này kể lại cho Hạ Chi nghe không? Tạo tự hỏi, nhưng sự mệt mỏi làm đôi mi nặng trĩu, chàng thiếp đi tự bao giờ không biết.
Tiếng cười đùa của Xá và Bắc Nguyên làm Tạo thức dậy, nhìn đồng hồ. Mới gần chín giờ. Chàng lại nhắm mắt lại, có tiếng mở cửa nhẹ. Hạ Chi thò đầu vào rồi bước ra. Tiếng cười của vợ nhiều lúc thật chói tai Tạo tưởng tượng cảnh Hạ Chi ngồi bên cạnh Nguyên và giấc ngủ biến mất.
Vừa định ngồi nhỏm dậy lại nghe có tiếng chân rón rén bước rồi tiếng chân nặng hơn đuổi theo, Tạo nín thở.
- Dương Tử, nhớ nhé. Tôi sẽ viết thơ cho cô đấy.
Hú hồn! Không phải Hạ Chi mà là Dương Tử. Tạo thấy thẹn với sự nghi ngờ của mình.
Bắc Nguyên về được ba hôm. Sau buổi điểm tâm Xá đã chui vào phòng dịch bài. Ngay từ lúc còn học tú tài, chàng đã mê Đức ngữ hơn cả ăn cơm. Quyển “Tình đầu” của Hans Carossa đã một thời được chàng mơ mộng.
Hôm nay ngồi dịch mà hồn vẫn lâng lâng. Đặt bút xuống nhìn ra ngoài sân. Nắng sớm mai thật đẹp, những hàng cây mướt đầu thu như những cô gái dậy thì, Xá mê mẩn, chàng bất chợt trông thấy một bóng trắng ngoài vường. Dương Tử! Dương Tử với khăn choàng trắng đang nhổ cỏ dại. Nếu ta cưới Dương Tử…Xá bâng khuâng…Hình ảnh bác sĩ Xá ngày hai buổi đến bệnh viện và bà vợ ở nhà nhổ cỏ thật êm đềm. Nhưng không được! Xá đuổi nhanh hình ảnh kia ra khỏi óc. Một mai sống cùng ta. Dương Tử biết được nguồn gốc của mình nàng sẽ còn khổ gấp trăm lần ta nghĩ.
Xá đâu biết rằng Dương Tử đã biết rõ thân phận chùm gửi của mình.
Không nói rõ thân thế của Dương Tử cho Dương Tử nghe, cũng không thể thổ lộ cho Nguyên biết, chuyện này phải giữ kín. Trừ cha mẹ, bác Cao Mộc và ta ra, không ai có quyền biết rõ hết.
Xá lại hướng mắt ra ngoài. Dương Tử tội nghiệp quá. Chàng vừa định lên tiếng kêu em thì chợt thấy bóng người phát thơ hiện ngoài cùng. Dương Tử chạy ra nhận xấp thơ, nó lật từ cái xem rồi nhét vội một cánh vào người. Chắc chắn là thơ của Nguyên. Đột nhiên Xá cảm thấy buồn, chàng lên tiếng.
- Dương Tử!
- Chi?
- Có thư à?
- Dạ, có cả thơ của anh nữa.
Chỉ một thoáng là Dương Tử chạy ngay đến phòng Xá trao thư. Bức thơ của Nguyên gởi cho Xá và Hạ Chi.
- Nguyên nó có gởi thư cho em không?
Dương Tử đỏ mặt gật đầu. Thì ra Dương Tử đã yêu Nguyên, nhìn cử chỉ em, Xá biết. Chàng thấy không còn hứng thú trong việc viết lách nữa.
Sau khi rửa sạch tay, Dương Tử cẩn thận mở thư ra đọc.
“Dương Tử mến.
Hôm nay tôi đã đến Tà Lý, biển thật đẹp, bán đảo Hòa-Sàng nằm trải dài trước mắt, trời thật trong, đá sỏi thật trắng, trắng đến độ tôi phải nghĩ đến một người.
Buổi sáng đi dạo ở bể, trông thấy thiên hạ đang cố cứu một thiếu nữ tự vẫn.
Thiếu nữ được cứu sống.
Muốn chết mà chẳng chết được cũng khổ, Dương Tử nghĩ có đúng không?
Bắc Nguyên.
Thơ chỉ có vỏn vẹn mấy chữ như vậy thôi, có điều kiện bên dưới hình như có một hàng chữ bị xóa mà Dương Tử cố gắng đọc mãi không được. Dương Tử mân mê lá thư trên tay, nhìn thấy bút tích của Nguyên là cả một sự an ủi rồi.
Nàng đọc lại một lần nữa, rồi mới xếp thư lại.
- Dương Tử, nghe nói Nguyên có viết thư cho con phải không?
- Vâng.
Hạ Chi ngồi xuống cạnh nàng.
- Gửi từ đâu đấy?
- Tà Lý.
- Thế à?
Hạ Chi nhìn xuống bức thơ còn đặt trên đùi Dương Tử.
- Hắn viết gì trong ấy?
- Về một người đàn bà tự sát nhưng cứu sống được.
- Thế à cho mẹ xem với được không.
Dương Tử đưa thơ, và từ đó nàng không còn gặp lại bức thơ trên lần thứ hai nữa.