Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Daley
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Hands Of A Stranger
Dịch giả: Nguyễn Đắc Lộ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 169 / 14
Cập nhật: 2020-06-07 21:40:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
ào giờ lưu thông cao điểm, Joe Hearn đang lái xe trên đường cánh Tây. Một bên đường là Công viên. Từng hàng cây Anh Đào thấp và cây Sơn Thù Du liên tục chạy vụt qua hết hàng này đến hàng khác, tất cả đều đang nở hoa vào mùa này. Những cây Anh Đào trông như những chóp kem lạnh nổi lên từ những bãi cỏ xanh của mùa xuân. Chàng không trông thấy như thế. Chàng chẳng trông thấy gì cả. Phía bên kia, con sông Hudson sâu và rộng đang chảy, mặt nước xao động trong gió, một chiếc tàu hàng thả neo giữa dòng, mũi hướng lên nguồn. Trong gió và trong ánh chiều tà những mép tàu hiện lên rõ ràng và sắc nét. Bên kia, phía Jersey, cũng nổi lên rõ nét những bờ đá thẳng đứng Palisades. Chàng cũng chẳng trông thấy cả những thứ này nữa. Chàng lái đến một con dốc cao, dài để lên cầu George Washington. Bây giờ chàng đang ở trên con sông, lái về phía Tây. Những cái tháp của cây cầu lùi lại sau lưng chàng. Trạm cảnh sát khu vực số hai mươi lăm ở sau lưng chàng xa. Chàng lái xe rất nhanh. Chàng cố gắng chạy thoát bất kỳ thứ gì đang đè quá nặng lên chàng, lên cuộc sống của chàng. Chàng đang cố gắng trốn thoát khỏi tư tưởng.
Chàng vượt qua eo đất của New Jersey vào Pensylvania, nơi chàng dừng lại để đổ thêm xăng và mua một chai rượu. Chàng điện thoại cho Mary, đây là thói quen. Chàng không nghĩ ra điều ấy. Nếu nàng nhận được tin có lẽ nàng sẽ lo lắng cho chàng, nên chàng quay số mà không biết chàng có thể nói gì với nàng, nhưng có lẽ là vĩnh biệt. Mary không có ở nhà, dù đấy là giờ ăn tối. Billy nhận được điện thoại nhưng chẳng ghi nhận có điều gì lạ trong giọng nói của bố nó. Hoặc bất kỳ điều gì khác cả. Không, nó không biết mẹ đã đi đâu, nhưng đã khuya và chẳng có gì trên bếp cả. Joe hình dung ra con chàng. Chúng nó đang ở nhà một mình. Chàng cũng đã gây đau thương cho cuộc đời chúng nó nữa. Người vô tội sẽ bị lôi kéo theo kẻ có tội. Nhưng chàng không thể thấy được lối thoát nào cả.
Chàng trở lại xe, lên đường lớn. Chàng vẫn chạy. Vùng quê chuyển sang vùng núi. Mỗi lần chàng lên đến đỉnh một con dốc, chàng có thể trông thấy dãy núi Alleghenies trước mặt cùng với màu vàng cuối cùng của hoàng hôn vương trên những đỉnh núi mà cây cối vươn lên từ một phần các sườn núi, như trải thảm. Vùng quê rộng lớn hơn nhưng vẫn không che giấu chàng được. Các thành phố ở cách xa nhau hơn. Chàng như một võ sĩ quyền Anh đã bị một cú nốc ao. Chỉ vừa mới đây thôi chàng vẫn còn đứng. Có điều là chàng không nghĩ ra được điều gì để làm tiếp theo. Đầu óc chàng không còn làm việc nữa. Nó cố gắng tập trung vào những sự chọn lựa còn lại. Nhưng chẳng còn sự chọn lựa nào cả.
Đêm trở nên rất tối. Thỉnh thoảng không có thành phố nào cả, chẳng có ánh lửa nào ở chân trời cả, chỉ có những dặm rừng vô tận trước mặt và hai bên đường. Chàng ý thức được sự bao la của vùng đất, những sự bao la này đều ép cả vào người chàng. Vùng quê đang ép lên ngực chàng và chàng không thể nào thở được. Một dãy đèn pha vô tận chạy trên con đường của chàng. Chúng đến hầu như vào những khoảng cách đều đặn, như những trụ đèn cố định dọc theo một đại lộ như những ngọn đèn treo ở giữa những lùm cây. Chúng ở đấy làm lóa mắt chàng rồi lại qua đi. Chúng thuộc sự rực rỡ của vũ trụ và sẽ không bao giờ dừng lại, nhưng chúng không soi sáng được điều gì cả. Chỉ có bóng tối vây phủ. Mắt chàng bắt đầu nhắm lại. Chàng cố gắng chống lại cơn buồn ngủ. Chàng chưa đến đấy, chưa làm điều phải làm. Một vụ tung xe chẳng phải là giải pháp, người ta vẫn sống sót được ngay cả với tốc độ như thế này. Họ sống hằng bao năm trên xe lăn. Chàng biết rõ như thế.
Khi chàng không thể đi xa hơn được, chàng dừng lại ở một khách sạn có chỗ để xe. Lúc ấy chàng đang ở đâu đấy tại Ohio. Chàng đăng ký, trả tiền trước, vào trong phòng bật đèn lên. Căn phòng vắng vẻ, tất nhiên. Nó cũng lạnh nữa. Chàng thấy lạnh. Sau khi đi đến chiếc máy điện nhiệt ở tường, chàng vặn nhiệt lên, nhưng không phải lò sưởi làm ấm những phòng khách sạn, mà là con người. Đấy là sự sống mà người ta mang vào đấy. Đấy là những đồ dùng từ một chiếc va-li, từ một túi đồ vệ sinh. Vào lúc sáng, đặc biệt nếu người ta không ở một mình, các phòng khách sạn rất ấm. Chàng nhớ lại lúc chàng thức dậy bên cạnh Mary trong những phòng khách sạn của tuần trăng mật, những căn phòng bề bộn quần áo và những chiếc va-li vẫn chưa mở trên giá. Nhưng đêm nay chàng chẳng mang theo gì cả ngoại trừ cái chai mà chàng đặt lên mặt chiếc TV, và khẩu súng của chàng mà chàng cởi ra từ dây lưng và đặt lên bàn ngủ. Chàng nhìn xuống nó đăm đăm, còn nhặt nó lên lại trong tay chàng nữa.
Căn phòng xa lạ như bất kỳ căn phòng nào mà chàng đã từng đến. Trong phòng tắm, chàng tìm thấy một thùng đựng nước đá bằng giấy bồi. Chàng bước ra và đi dọc hành lang đến chỗ máy nước đá. Đấy cũng là thói quen nữa, nó chẳng liên quan gì đến rượu có lạnh hay không. Chàng nhận ra mình chưa ăn. Chàng không đói. Cũng được thôi. Thuốc tê sẽ làm việc nhanh hơn, tốt hơn, và khi chàng cảm thấy không còn đau đớn nữa thì sẽ đến lúc. Trở về phòng lại, chàng đổ rượu trên nước đá và uống lưng đi một nửa. Sau khi mở TV, chàng cởi đồ chỉ còn đồ lót và mang cái chai với nước đá vào giường. Khẩu súng của chàng vẫn nằm trên chiếc bàn ngủ, cạnh tay chàng, cạnh đầu chàng. Chàng nhặt nó lên và nhìn nó. Chàng đặt ngón tay vào trong vành sắt che cò súng. Nó thực là xấu xí, thực là tinh khiết, thực là tuyệt đối. Chàng ngạc nhiên vì mình vẫn còn nó. Cho đến hôm nay chàng chưa từng làm ai bị thương bằng súng cả. Các chuyên viên đạn đạo học tại phạm trường lẽ ra phải tước nó đi khỏi người chàng để thí nghiệm, chàng tin như thế. Nó là cái thẻ thực sự của văn phòng chàng và cái thẻ mà chàng không muốn sống nếu không có nó. Chàng hài lòng vì chàng vẫn còn có nó. Giải pháp tức khắc. Nó có thể giải quyết bất kỳ vấn đề gì và đối với quá nhiều nhân viên cảnh sát nó đã giải quyết được. Nó cũng chẳng phải là sự nhục nhả. Trái lại nó hoàn toàn lô-gích, một phần của truyền thống lâu đời. Chàng đã ở khá xa và chỉ những người lạ mới thấy chàng. Lúc Mary đến gặp chàng có lẽ họ sẽ rửa chàng sạch sẽ. Chàng không muốn nàng phải bận rộn.
TV và rượu là những phương thuốc an thần song sinh của thời hiện đại, trước kia chỉ có một thứ thôi. Một chứng tâm thần chán nản như chứng bệnh của chàng cần cả hai thứ, dù vẫn không đủ. Chàng trố mắt nhìn vào màn ảnh hoặc nó nhìn chàng. Thỉnh thoảng các tiết mục lại thay đổi. Chàng rót rượu vào ly mãi.
Chiếc khăn trải giường lạnh trên đùi chàng, trên đầu gối chàng. Nhưng dần dần chàng trở nên lạnh cóng. Lúc nào chàng cũng ý thức được khẩu súng cạnh tai chàng. Thỉnh thoảng đôi mắt chàng liếc về phía nó. Chàng hầu như, không hoàn toàn, sẵn sàng.
Trên chiếc giường lớn trong căn phòng quen thuộc, Mary nằm thức, và tuyệt vọng vì lo lắng cho chồng nàng Một vụ giết người đã xảy ra. Người đàn ông hãm hiếp nàng đã chết, nhưng cơn ác mộng vẫn tiếp diễn. Nàng chỉ có được những chi tiết sơ sài thôi, nhưng nàng biết Joe, đó không phải là một điều mà Joe có thể làm và bỏ đi mà không bị lưu ý. Nàng không biết chàng đi đâu. Việc chàng không về nhà chứng tỏ chàng đang đau khổ. Chàng đã bỏ trốn, đã biến mất. Với một tâm trạng như thế chàng không được lái xe. Nàng tưởng tượng chàng bị chết trong một vụ tung xe. Tệ hơn nữa, nàng thấy chàng vì hối hận đã tự sát bằng khẩu súng của chàng. Nàng cảm thấy hình như chàng không có ý tự tiêu diệt mình trong quá khứ, nhưng bất cứ người đàn ông nào cũng như thế cả nếu bị đẩy khá xa, và tự sát là lối thoát của cảnh sát, đấy là một trong những sự liều lĩnh nghề nghiệp của giới cảnh sát, một trong nhiều sự liều lĩnh, tất cả là vì họ đều mang theo súng, và có lẽ sẽ không như thế nếu không có. Khi một nhân viên cảnh sát gặp rắc rối, người ấy không thể thổ lộ cho ai cả, cho người bạn thân nhất của mình có lẽ là một nhân viên cảnh sát khác, ngay cả vợ mình cũng thế. Nhưng tâm sự với ai, đối với một nhân viên cảnh sát, tuyệt nhiên chẳng phải là tâm sự gì cả, mà là thừa nhận, và ai nghe được đều trở thành nhân chứng, có thể bị kêu hầu tòa và buộc lòng phải trả lời các câu hỏi với sự tuyên thệ. Bởi vì tâm sự của một nhân viên cảnh sát có thể dùng để chống lại bản thân tại tòa, anh ta không có thói quen làm như thế. Khi cần nói chuyện, anh ta không thể nói được. Một nhân viên cảnh sát gặp rắc rối thì chẳng có ai để tựa vào cả, chẳng thể tìm được sự an ủi ở đâu cả, hoặc các nhân viên cảnh sát nghĩ như thế. Và thế là rất nhiều người của bọn họ trong quá khứ, và có lẽ Joe trong đêm nay, quay sang người bạn thân nhất của con người. Họ quay sang những khẩu súng của mình. Họ tìm an ủi ở đấy. Đa số đặt súng vào miệng. Một số ít tự bắn vào tim. Bản thân nàng đã biết nhiều vụ, một trong số ấy là một người bạn thân của cả hai. Ngay cả bây giờ chồng nàng có thể đang nằm chết bên cạnh giường, hoặc trong một phòng khách sạn có chỗ gửi xe ở đâu đấy, và những hình ảnh trong tâm trí nàng trở nên thật sống động đến nỗi nàng nghe mình khóc.
Điên thoại reo bên giường nàng trong bóng tối. Nàng với tay ra thật cuồng loạn đến nỗi nàng hất ống nghe xuống sàn nhà và phải mò mẫm tìm nó. Nàng đặt nó vào tai, cầu mong được nghe giọng nói của Joe, sợ rằng thay vì Joe, nàng sẽ nghe giọng nói của đức cha Kelly, vị tuyên úy cảnh sát.
Nhưng đấy là Judith Adler. “Tôi xin lỗi vì gọi khuya như thế này”, nàng bảo. “Thanh tra có ở nhà không?” Nàng hỏi với vẻ trịnh trọng.
“Không”. Mary sau khi ngồi dậy, đã bật đèn lên. Nàng nhìn đồng hồ cạnh giường, nhưng phải lau khô mắt mới nhìn thấy. Hai giờ sáng rồi.
“Bà có tin gì của ông ấy không?”. Nỗi lo lắng trong giọng nói của Judith hầu như không lộ ra, nhưng Mary vẫn biết được.
Cô ta là một người, nàng nghĩ, một người đàn bà kia đấy. Cô ta cũng đau khổ vì lo lắng nữa. “Đó có phải là điều quan trọng không?” Nàng hỏi.
“Bà có thể cho tôi biết hiện nay ông ấy ở đâu không?”
“Rất tiếc, tôi không được biết”.
Câu chuyện hoàn toàn trống rỗng, như là họ không biết nhau, chưa hề gặp nhau.
“Tôi hơi lo cho ông ấy một chút”, Judith thú nhận sau một lúc im lặng. Đây là một lời nói không đúng sự thật. Nàng cũng biết về truyền thống cảnh sát như Mary, và đã tự dày vò mình hàng giờ, nhưng nàng không nói như thế. Nàng cũng chẳng biết bày tỏ bằng cách nào. Trước nửa đêm, nàng đã điện thoại cho các nhân viên điều tra về đạn đạo. Không, theo như được biết, không ai thu khẩu súng của thanh tra Hearn cả - Nhưng không phải là đã có lệnh giảo nghiệm súng của ông ấy trong một vụ án như thế này ư? Vâng, nhưng - Người ta đã khuyên nàng hãy gọi lại “Những người trực ban ngày có thể biết được điều gì đấy”. Một giờ sau nàng đã gọi Trung sĩ Markey tại nhà, đánh thức ông ta dậy. Markey cũng không thu súng của Joe. “Ông ấy chưa bị buộc tội gì cả”, Markey bảo.
Judith chẳng cho Mary biết gì về điều này.
“Thanh tra Hearn có vẻ hơi bối rối một tí lúc tôi gặp ông ấy”, Nàng bảo. Lúc này nàng đã bình tĩnh hơn. Có lẽ lời nói của nàng chính xác một chút, nhưng giọng nàng vẫn vô tình theo bản năng. “Tôi chỉ muốn kiểm tra lại thôi. Xin lỗi đã làm phiền bà”.
“Tôi sẽ bảo anh ấy gọi bà ngay khi anh ấy liên lạc với tôi”. Mary nói.
Trong sự im lặng theo sau, nàng nghĩ: Người đàn bà này là người mà chàng định quay sang đây. Lẽ ra mình phải nhận ra điều này trước đây rồi đấy. Nhưng đây là nỗi lo lắng ít nhất của nàng và cả nàng nữa cũng tự kềm mình lại. Mình không lo về chuyện mình sẽ giữ chàng lại được không, nàng nghĩ, mình chỉ lo cho tính mạng của chàng thôi.
“Nếu cô muốn, cho tôi biết số của cô?”. Nàng nói tiếp.
Judith đọc số điện thoại của mình và sự liên lạc bị cắt đứt. Hai người đàn bà nằm trong bóng tối không ngủ và đêm tiếp tục trôi.
o O o
Lúc bốn giờ chiều hôm sau, Judith Adler, với tư cách là trưởng đơn vị xét xử, chủ tọa một phiên họp của ủy ban đánh giá nhân viên tại phòng cạnh văn phòng nàng. Hiện diện còn có năm vị chỉ huy của sở. Vị chưởng lý dân cử quận của New York không tham dự, vì vào giờ ấy ông ta đang đọc diễn văn tại Hội Luật Gia trong một phòng khiêu vũ khách sạn ở giữa phố. Dù sao ông cũng rất ít khi tham dự các phiên họp ủy ban của Judith, vì chỉ thích chấp thuận những quyết định của ủy ban ấy thôi. Có độ ba trăm ủy viên công tố trẻ làm việc cho ông ta; người ta không mong ông biết tất cả bọn họ.
Cuộc họp đã kéo dài hơn hai giờ. Chiếc bàn họp được chất cao những phong bì đựng hồ sơ nhân viên và những tiếng ngáp đang được kìm lại đây đó quanh nàng. “Bây giờ chỉ còn một chút nữa thôi”, Judith lên tiếng với vẻ lì lợm: “Patrick O’ Connor”, nàng vừa nói vừa lật qua phong bì hồ sơ tiếp theo. “Ông ta tham dự tám vụ xử trong năm nay và đã thua sáu vụ. Bốn vụ là sát nhân và ông ta làm hỏng cả. Chúng ta sẽ làm gì với ông ta nhỉ?”
Suốt ngày nàng đã lì lợm thực hiện công việc của nàng. Nàng định tiếp tục như thế. Nàng đã nói chuyện bằng điện thoại với ban đạn đạo học và với bác sĩ giảo nghiệm y khoa. Nàng đã nhận và nghiên cứu các bản báo cáo của họ. Nàng đã hai lần nói chuyện với trung sĩ Markey. Nàng đã ấn định cho đại bồi thẩm đoàn nghe báo cáo vào ngày hôm sau, nhưng lúc này nàng tin sẽ không có nhân vật chính nào xuất hiện trước mặt họ cả. Vẫn chưa có ai được tin gì về Thanh tra Hearn hoặc biết chàng đang ở đâu; tâm trạng nàng hầu như tuyệt vọng.
Công việc giữ cho nàng khỏi phải nghĩ ngợi.
Một giọng nói bên kia bàn, một trong những chỉ huy trưởng thuộc Sở tên Felix Potter, lẩm bẩm “Pat O’ Connor là một luật sư giỏi đấy.”
“Thế à?” Judith bảo. “Ông đã làm hỏng sáu trong tám vụ đấy. Sáu tội phạm phải bị giam đã được tự do và ông ta phải chịu trách nhiệm về việc ấy.”
Đây không nhất thiết là một lời quá đáng. Có quá nhiều vụ bắt giam, quá nhiều vụ án đến nỗi nói chung thì chẳng có bị cáo nào bị mang ra xét xử trừ phi bằng chứng chống họ không chống lại được gì cả.
“Vừa rồi Pat đã gặp chuyện rắc rối gia đình đấy.” Ai đó gợi ý.
Judith đưa ra quyết định của nàng, “Tôi nghĩ ta nên mời ông ta thôi việc đấy”.
Nàng lần lượt nhìn từng vị chỉ huy của sở. Đa số đang nhìn đăm đăm xuống mặt bàn, nhưng từng người gật đầu đồng ý.
Nàng mở hồ sơ tiếp theo “Herman Glazer,” nàng bảo, “Ông ta là một người như thế nữa. Cuộc xét xử vừa rồi của ông ta là một vụ cướp vũ trang tại một tiệm rượu. Ông ta đưa nạn nhân lên bục rồi quên ngay cả việc bảo người ấy nhận dạng bị cáo xem có phải là người đã cướp tiệm của bị cáo không. Đấy là một vụ án dễ dàng nhưng ông ta lại thua.”
“Judith đang buồn bực,” Felix Potter lên tiếng.
Tâm trạng nàng chẳng liên quan gì đến điều ấy cả, nàng tự nhủ. Nàng đang thi hành nhiệm vụ. “Tôi đã nói chuyện với vị thẩm phán phụ trách vụ án ấy,” nàng khăng khăng bảo, “cũng như với người đã phụ trách vụ án trước của Glazer đấy.”
Có ai đấy đề nghị, “Bà có hài lòng không nếu chúng ta chuyển ông ấy về lại phòng khiếu tố?”
“Tốt,” Judith đáp. “Ai tiếp theo nhỉ?” Và nàng mở một hồ sơ khác.
Khi cuộc họp kết thúc, nàng về lại văn phòng, đứng nhìn ra cửa sổ. Nàng đã cho Katz điện thoại khắp thành phố tìm thanh tra Hearn. Họ vẫn không tìm ra chàng. Katz đã được lệnh vào bất kỳ cuộc họp nào nếu ông có tin gì đấy nhưng ông ta không vào lần nào cả. Nàng đã đích thân gọi Mary Hearn hai lần. Mỗi lần Judith đã phải cố gắng trấn an Mary dù lúc ấy chính nàng cần tự trấn an hơn. Mary cũng không nhận được tin Joe. Khi mình gặp chàng lần đầu, Judith nghĩ, chàng có vẻ thật tháo vát, thật can đảm. Đấy là một phần của điều mà mình nhận thấy chàng hấp dẫn. Mình đã hiểu sai chàng. Chàng không can đảm chút nào. Nàng tin cú điện thoại tiếp theo cho nàng sẽ thông báo rằng xác của Hearn đã được phát hiện. Lẽ ra mình đã có thể cứu chàng, nàng nghĩ thế và bắt đầu khóc.
Ngay lúc ấy, nàng nghe cửa mở ra. Vừa lau mắt, nàng vừa từ cửa sổ quay lại.
Ông Katz thò đầu vào và mỉm cười bảo: “Thanh tra Hearn đang ở đường giây số 2 đấy.”
Cảm giác đầu tiên của Judith là cảm thấy khuây khỏa. Nó kèm theo những dòng nước mắt chảy ràn rụa nên nàng phải quay lại cửa sổ. Nhưng nàng làm chủ được giọng nói của nàng. “Ông ta ở đâu thế?”
“Tôi không biết. Chúng tôi không tìm ra ông ấy. Ông ấy vừa gọi đến đây.”
Với tin này, tình cảm của Judith bỗng biến thành cơn giận dữ. Nàng bỗng phẫn nộ với cả Hearn và chính nàng. Vì chàng đã có thể thiếu suy nghĩ như thế. Nàng đã lo lắng một cách ngu xuẩn như thế. Nàng từ cửa sổ quay lại và chỉ thị cho ông Katz. “Bảo ông ta rằng tôi bận họp.” Giọng nàng cộc lốc và Katz có vẻ kinh ngạc. “Bảo ông ta rằng ông ta phải ra trước đại bồi thẩm đoàn lúc hai giờ chiều mai đấy.” Và ít phút sau đấy, nàng nghĩ, chàng sẽ bị kết án. Theo luật pháp chẳng còn có thể có kết quả nào khác được. Nàng đứng lại bên cửa sổ ít lâu sau cho đến khi Katz quay lại.
“Ông ấy sẽ đến đấy,” Katz bảo.
Judith chợt tiếc là nàng đã không nhận cú điện thoại ấy. “Ông ấy thế nào?”
“Khỏe, tôi đoán thế. Ông ấy nhờ tôi báo cho vợ ông ấy rằng ông ấy không việc gì cả.”
“Vậy thì hãy đi báo cho bà ấy,” Judith gắt. “Ông còn đợi gì nữa?”
Đột nhiên nàng bắt đầu thu dọn giấy tờ trên bàn giấy: Các báo cáo của ban đạn đạo, của bác sĩ giảo nghiệm và những ghi chú của nàng về những lần trao đổi của nàng với trung sĩ Markey. Sau khi dồn tất cả vào chiếc cặp hồ sơ, nàng trở về nhà, tắm nước nóng như thường lệ, khoác áo choàng tắm lên người và mang dép chuẩn bị bữa ăn tối cho mình và kết thúc như thường lệ bằng một tách trà trong phòng kia trước một chiếc TV. Để cố gắng không nghĩ tới Hearn, nàng xem chương trình thời sự lúc 7 giờ - những câu chuyện về vấn đề bán vũ khí cho một quốc gia được chấp thuận, những cuộc khủng bố tại một quốc gia khác - những chuyện rời rạc dường như chẳng liên quan gì với nhau cả. Tại sao người ta không thấy mối liên hệ giữa súng đạn và giết chóc nhỉ? Tại sao một sự tương quan như thế bị bỏ lơ nhỉ? Nhưng sự tàn sát quốc tế không thể giữ được sự quan tâm của nàng, và mặc dầu để màn ảnh sáng rực, nàng chẳng thấy gì, chẳng nghe gì thêm. Nàng có nhiều bạo lực cá nhân hơn trong tâm trí nàng và nàng tập trung vào đấy. Trong căn phòng tối lại, nàng nhớ George Lyttle nằm trên nền hẻm với nửa phần đầu bị mất. Những hình ảnh trên màn ảnh rung rinh và thay đổi. Nàng chuyển sự chú ý sang người đàn ông đã giết hắn trong lúc màn ảnh phủ lên khuôn mặt nàng một lớp nước sơn với những màu sắc khủng khiếp trộn lẫn vào nhau, nhuộm nàng thành tái mét như một cái xác, rồi một lúc sau nó bắt lửa vào môi nàng, cằm nàng, tóc nàng. Sau khi điều chỉnh nó lại hoàn toàn, nàng tập trung vào diện mạo của nàng - và của Joe - trước bồi thẩm đoàn vào ngày mai. Vụ án Thanh tra Hearn - xin đừng nhắc đến chữ Joe. Nàng sẽ đưa ra bốn nhân chứng, người cuối cùng là Joe. Nàng sẽ đọc cho các ủy viên bồi thẩm luật thích ứng và giải thích nó. Toàn bộ thủ tục sẽ mất chưa đầy nửa giờ, sau đấy hai mươi ba người bạn công dân của Joe sẽ kết án chàng. Lời buộc tội sẽ là sát nhân, nếu không thì cũng là ngộ sát. Chàng sẽ bị buộc phải ra tòa. Nàng chẳng làm gì được về điều ấy cả. Thời gian cho tình cảm qua rồi. Bây giờ nàng sẽ bị nguyên tắc ngự trị. Nàng đã tuyên thệ nhậm chức cũng như Joe và sẽ trung thành với nó, nhưng chàng đã không trung thành. Đại bồi thẩm đoàn sẽ kết tội chàng, chứ không phải nàng. Nàng sẽ chỉ trình bày vụ án thôi.
Với sự quan hệ cá nhân giữa nàng và bị cáo, việc nàng đi vào phòng xử ấy vào ngày mai tuyệt đối là điều trái nguyên tắc và nàng biết điều này, dù có từ chối nó mãnh liệt thế nào đi nữa. Nhưng chẳng có ai nghi ngờ gì về mối quan hệ cá nhân ấy cả. Họ đã quá thận trọng. Và nàng sẽ không bao giờ chịu nói cả. Bây giờ nàng lại đấu tranh với vấn đề này. Nàng muốn đi với Joe cho đến lúc cuối cùng, không bỏ dở. Và Joe cũng chẳng bao giờ nói gì - phải không?
Vấn đề một ủy viên công tố có thể kiểm soát một đại bồi thẩm đoàn là điều không đúng, nàng tự nhủ. Mặc dù đôi khi họ kiểm soát được. Hoặc nghĩ rằng như vậy. Nhưng nàng không định tâm cố gắng thế.
Nàng đứng dậy pha một tách cà phê nữa rồi trở lại ghế. Căn phòng chỉ còn được chiếc TV soi sáng thôi, bằng những màu sắc rực rỡ từ màn ảnh liên tục hắt lên tường. Nàng sẽ đứng trong phòng đại bồi thẩm đoàn như đã làm thường lệ trong quá khứ và thẩm vấn những nhân chứng. Nhiệm vụ nàng không phải là xét xử Joe Hearn, mà chỉ là trình bày các dữ kiện của vụ án rõ ràng để đại bồi thẩm đoàn sáng tỏ khi biểu quyết.
Đấy là một quyền lực đáng sợ trên sinh mạng của các bị cáo, quyền lực đã làm Judith bận tâm quá nhiều trong quá khứ, dù chưa bao giờ nhiều bằng lúc này, lúc nàng cố gắng lờ đi sự tồn tại của nó. Nàng sẽ tuân theo lời thề nhậm chức của mình. Tất cả chỉ là vấn đề tình yêu thôi. Phản bội lại tình yêu thì mình thua đấy. Mối tình đầu của Judith, nàng tự nhủ, là pháp luật. Nàng đã yêu pháp luật lâu rồi, từ trước khi nàng nghe đến tên Joe Hearn. Bây giờ nàng không yêu Joe Hearn, chưa bao giờ yêu cả. Điều ấy chỉ có vẻ như tình yêu như nhiều cuộc tình lãng mạn thời thanh xuân của nàng, và mối tình lãng mạn chỉ là một giấc mơ thôi. Bây giờ nàng đã quá già để bị nó đưa vào tròng.
Nhưng giả sử rằng Joe, khi bị kết án lại muốn công bố tình cảm thân mật của họ trước đó thì sao nhỉ? Nếu chàng làm thế, nàng sẽ gặp rắc rối. Nàng có thể bị loại ra khỏi luật sư đoàn. Đó là một sự liều lĩnh, nhưng là một điều mà nàng muốn, gần như chân thành, chấp nhận. Dường như nàng muốn đặt cuộc đời và nghề nghiệp của nàng vào tay chàng để chứng tỏ cho chàng con đường còn lại duy nhất của nàng - chứng tỏ cho chàng điều gì nhỉ?
Nàng đi ngủ. Nàng sẽ không liên lạc thêm với chàng nữa trước khi chàng bước vào phòng đại bồi thẩm. Điều ấy gần giống một đám cưới kiểu xưa - cô dâu không được thấy mặt chú rể trước khi hôn lễ bắt đầu.
Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt - Robert Daley Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt