Số lần đọc/download: 1885 / 45
Cập nhật: 2016-01-14 12:39:31 +0700
Chương 29: Quay Lại Ác Mộng
Thượng đế ơi, xin nghe lời khẩn cầu của chúng con.-Tu nữ Terasa-
Thiên Thiên lại bắt đầu dùng ma túy, lại cận kề với ma quỷ.
Tôi rơi vào vô số cơn ác mộng, hết lần này tới lần khác nhìn thấy Thiên Thiên bị cảnh sát bắt đi trong mơ. Nhìn thấy anh cứa cổ tay, lấy máu vẽ lên vải, nhìn thấy động đất đột ngột xảy ra, từng mảng trần nhà sập xuống. Tôi không chịu nổi nỗi khiếp sợ đó.
Một tối, anh rút kim tiêm ra, nới sợi dây cao su buộc trên bắp tay, nằm trên sàn nhà tắm, tôi đã cởi ngay cái dây lưng trên váy, lại gần anh, buộc ngay hai tay anh lại mà không mất công sức.
“Dù em có làm gì với anh… Anh, anh cũng không trách em. Anh yêu em, Coco, có nghe thấy em nói không? Coco, anh yêu em”. Anh lẩm nhẩm, đầu ngẹo sang một bên, ngủ thiếp đi.
Tôi ngồi phịch xuống sàn, ôm lấy mặt, nước mắt tuôn ra qua các kẽ ngón tay như niềm hạnh phúc bị tuột rơi không tài nào cứu vãn nổi. Trước một người đàn ông không có ý chí, không có tri giác, người tôi từng yêu say đắm nay lăn lóc ngủ trên sàn buồng tắm lạnh ngắt, tôi chỉ có thể khóc than cho tới khi cổ bị tắc nghẹn. Mọi việc đã trở nên không thuốc chữa, ai phải gánh trách nhiệm này? Quả thực tôi rất muốn tìm một người để gánh lấy mọi chuyện. Như vậy tôi sẽ có một mục tiêu để hận thù, để xé nát.
Tôi khẩn cầu anh, đe dọa anh, ném vỡ đồ đạc, bỏ nhà ra đi. Nhưng tất cả đều vô dụng. Anh vẫn nở nụ cười trong sáng và oán hận, nói: “Coco, dù em làm bất cứ điều gì, anh cũng không trách em. Anh yêu em, Coco, hãy nhớ lấy, hãy nhớ lấy điều đó”.
Cuối cùng một hôm, tôi đành phá lời hứa với anh, kể cho mẹ anh về tình hình thực tế của anh. Trong điện thoại, tôi nói mình đã sợ hãi tới cực điểm, Thiên Thiên đang đi vào một ranh giới nguy hiểm, anh có thể rời bỏ tôi bất cứ lúc nào.
Vừa đặt máy xuống không lâu, Connie lao tới căn hộ của chúng tôi, mặt mũi trắng bệch.
“Thiên Thiên”, bà thử cười dịu dàng với anh, nhưng các nếp nhăn trên mặt bà như muốn khóc, trông già nua hẳn. “Mẹ xin con, mẹ biết suốt đời này đã làm nhiều chuyện sai lầm. Trong đó cái sai lớn nhất là mẹ không nên rời xa con suốt mười năm qua. Suốt thời gian dài như vậy, mẹ không ở bên con. Mẹ là một bà mẹ ích kỷ…. Nhưng, nhưg giờ đây chúng ta đã ở bên nhau. Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu. Con hãy cho mẹ và cho cả con một cơ hội, được không? Nhìn con như thế này, mẹ thực sự đau lòng hơn cả chết…”.
Thiên Thiên đang xem ti vi, quay lại nhìn bà mẹ đang thất sắc ngồi trên salông, “Bà không cần phải khóc”, anh nói bằng giọng thương hại, “Dù sao mười năm qua sống cũng rất hạnh phúc, sau này bà vẫn sống hạnh phúc. Tôi không phải là vấn đề chết người gì của bà, không phải là trở ngại hoặc bóng tối che mất cuộc sống hạnh phúc của bà. Tôi hy vọng bà mãi xinh đẹp, giàu có, yên bình. Chỉ cần bà muốn, bà đều có thể làm được”.
Connie sững sờ, lấy tay che mặt, như thể nghe không hiểu những lời lẽ của Thiên Thiên. Một đứa con lại dám nói với mẹ như vậy. Rồi bà lại khóc.
“Đừng khóc nữa. Như vậy sẽ già rất nhanh đấy. Huống hồ tôi cũng không thích nghe người khác khóc. Tôi thấy mình hiện giờ rất ổn”. Anh đứng dậy, tắt ti vi. Trên đó đang phát một chương trình thám hiểm khoa học. Một đôi vợ chồng người Pháp đã mất trọn đời nghiên cứu núi lửa ở nhiều nơi trên thế giới, nhưng mùa hè năm đó khi đi khảo sát ở Nhật Bản, họ đã bị nham thạch nuốt chửng. Nhớ lại những câu nói trước đây của các nhà khoa học gặp nạn này: “Núi lửa là người tình của chúng tôi. Dòng lửa nóng bỏng đó như máu tươi phụt lên từ tim của trái đất. Nơi thẳm sâu nhất của trái đất cũng có sự sống, nó đang run rẩy, đang bộc phát. Cứ coi có một ngày chúng tôi vùi thân trong đó, đó cũng là một niềm hạnh phúc khó diễn tả thành lời”. Ở cuối chương trình này, quả nhiên lời tiên tri của họ thành sự thật, cả hai đều chết trong nham thạch núi lửa nóng bỏng.
Thiên Thiên tự lẩm bẩm, “Các người đoán xem, trước khi chết đôi vợ chồng người Pháp này có tâm trạng ra sao? Chắc chắn là họ cam tâm tình nguyện”. Anh tự trả lời bằng giọng như đang mơ. Mãi tới giờ, tôi vẫn không cho rằng cái chết của Thiên Thiên có thể so sánh với hai nhà khoa học kia. Nhưng đồng thời tôi cũng hiểu rõ rằng, anh đã mang đi cả sức mạnh như núi lửa bộc phát không tài nào ngăn nổi. Trái đất vẫn lần lượt phẫn nộ và nhỏ máu trong khoảnh khắc loài người không tài nào khống chế nổi. Càng không cần nói bản thân nhân loại đang tự hại mình, tự hủy diệt mình trong sự trụy lạc về tâm linh và tăng cường về vật chất.
Đúng vậy, không thể khống chế nổi, không thể giải thích nổi. Cứ cho rằng bạn đã khóc cạn kiệt vì sự ra đi vĩnh viễn của người mình yêu. Người đó đã mang theo cả kí ức vỡ nát thành tro xám, trống rỗng cô đơn.