Nguyên tác: Arabella The Pirate’S Daughter
Số lần đọc/download: 1845 / 33
Cập nhật: 2015-11-23 16:33:39 +0700
Đanien Lòng Dạ Rối Bời
Đ
anien lại hạ lệnh nhốt Hatxan như cũ mặc cho Arabella nài nỉ. Cuối cùng cô bé hỏi một cách lo lắng:
- Thế cha định làm gì Hatxan?
- Tao không biết. - Đanien trả lời bằng giọng cáu kỉnh.
- Hãy để cho chú ấy đi! Trả lại tự do cho Hatxan!
- Quỉ sứ cũng không biết được là nó sẽ đi đâu Không thể liều lĩnh như thế được. - Đanien nói.
"Chân Gỗ" vẫn năn nỉ muốn giết Hatxan, nhưng Đanien còn có điều ngần ngại. Trong thâm tâm hắn cũng không hiểu chính xác có cái gì đó như ngăn hắn lại. Lòng dạ Đanien rối bời. Giống như một con sâu đục khoét trong vỏ hạt, điều nghi hoặc cũng đang mò mẫm đi vào trong trái tim cứng rắn của Đanien. Những năm về trước, khi hắn trở thành một kẻ cướp, mọi việc sao mà dễ dàng, dứt khoát. Nhưng đó là thời dĩ vãng. Trong thời gian đó Đanien đã vượt qua bao nhiêu cuộc đọ sức đầy sóng gió và lần nào cũng chiến thắng. Danh tiếng của Đanien cứ lượn lờ khắp đó đây trên mặt biển. Hắn muốn trở thành kẻ giàu có, đầy quyền uy và hắn đã đạt được cả hai điều ấy. Hắn đã thành một tên cướp biển giàu mạnh nhất trên khắp các đại dương. Chỉ còn "Đuôi Sam Sắt" là có thể ganh với hắn dược thôi. Lẽ ra Đanien phải là một người thỏa mãn lắm rồi, hài lòng lắm rồi, thế nhưng không phải như vậy. Câu nói của Ađam lùn vẫn còn văng vẳng bên tai hắn: "Ngài cũng chẳng hy vọng giữ tôi làm tù nhân mãi mãi trên con tàu đáng nguyền rủa này phải không?".
Chín năm về trước, mẹ của Arabella đã từng kêu lên những lời tương tự như thế, thế rồi người vợ thân yêu của hắn đã chạy xô ra khỏi phòng như một người điên dại, và lao xuống biển. Bọn cướp cũng chẳng tổ chức cứu vớt người đàn bà khốn khổ đó.
Giờ đây lại đến lượt Mazipan nhảy xuống biển. Đanien nghĩ về "Con Tàu Ma". Vì quá tàn bạo và độc ác con tàu đó bị một lời nguyền cứ phải mãi mãi lượn lờ trên mặt biển như hồn ma bóng quỉ để báo trước một thảm họa cho những kẻ nào gặp nó.
Đanien không hề tin vào những điều dị đoan. Ma quỉ là ma quỉ, còn thảm họa là thảm họa. Con người có thể đương đầu với ma quỉ và vượt qua được thảm họa khi họ vẫn bình tĩnh.
Thế mà lúc này lòng dạ Đanien đang rối bời. Đêm vừa qua, khi mọi người đã ngủ cả, chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ, Đanien đã đến gặp Hatxan. Hắn muốn nói chuyện với Hatxan. Có một điều gì đó như kéo hắn lại chỗ Hatxan. Cả con tàu chỗ nào cũng có tiếng ngáy của bọn cướp. "Chân Gỗ" đang canh gác trên boong. Đanien không muốn "Chân Gỗ" chú ý tới. Hatxan cũng đang ngủ. Đanien mở khóa, đẩy cửa bước vào, đá vào người Hatxan. Trông Hatxan ngủ sao mà ngon lành đến thế, bị giam giữ như vậy mà giấc ngủ của Hatxan vẫn không hề bị xáo trộn. Có lẽ con người này sống trong một thế giới khác hẳn với thế giới của Đanien. Bản thân Hatxan cũng khác hẳn con người của Đanien.
Thấy đụng vào người, Hatxan tỉnh dậy:
- Có gì thế, thuyền trưởng? Có chuyện gì xảy ra với Arabella? - Hatxan vội ngồi dậy hỏi. Nhưng Đanien lắc đầu.
- Đi theo ta. - Đanien nói, rồi bước về phía phòng thuyền trưởng. Hatxan bước theo sau.
Khi đã vào đến phòng riêng, Đanien nói:
- Mời ngồi. Một cốc rum chứ?
- Tôi không thích rượu. - Hatxan trả lời.
Đanien tự rót cho mình một cốc rồi uống một ngụm, rồi gõ gõ chiếc tẩu bằng hổ phách rồi nhồi đầy thuốc vào.
- Hãy nói cho ta nghe về lòng tốt, - Đanien nói một cách càu nhàu. - Về cái ác thì ta thừa biết rồi.
Hatxan hỏi, vẻ nghi ngờ:
- Có chắc thế không? Ông không bao giờ hiểu được đầy đủ về cái ác. Cái ác nó có nhiều bộ mặt khác nhau. Nó luôn luôn thay hình đổi dạng và mãi mãi quyến rũ lôi cuốn người ta lao vào.
- Đừng có để ý đến điều ấy! - Đanien sốt ruột nói. - Hãy nói cho ta biết thế nào là lòng tốt?
- Lòng tốt có nghĩa là chăm sóc và luôn luôn lo lắng đến người khác. - Hatxan trả lời.
- Ta chẳng cần đến lo lắng. - Đanien châm lửa vào tẩu. - Ta đã có quá đủ những điều lo lắng rồi. Ta muốn có một cuộc sống đơn giản và vui vẻ.
Bỗng nhiên Đanien nhận ra là mình có một điều bận tâm lo lắng lớn nhất: đó là Arabella. Đanien lo lắng không biết sau này con gái mình sẽ ra sao. Cuộc sống trên tàu này không thích hợp với Arabella. Thế nhưng làm sao Arabella thoát khỏi lời nguyền của mình?
Đanien ngồi im lặng, hút thuốc và suy nghĩ. Khói thuốc bay đầy phòng. Cuối cùng hắn nói:
- Có lẽ bây giờ ta đã hiểu thế nào là lòng tốt. Đó là một thứ phải khó nhọc mới tìm được, phải trả giá một cách thích đáng.
- Vâng. Tôi không muốn nói có lòng tốt là một việc dễ dàng. Nhưng nơi nào có lòng tốt thì nơi ấy có sự mãn nguyện và hạnh phúc.
Đanien ngồi yên lặng. Hắn hiểu rõ thế nào là hài lòng, là yên tâm, là hạnh phúc. Có đôi lúc hắn đã từng được trải qua những cảm giác như thế, hồi mẹ của Arabella còn sống.
Sau một lát yên lặng, Đanien nói:
- Anh làm cho tôi chán nản đấy, anh chàng lãng tử ạ. Có lẽ anh muốn nói là tôi đã mắc sai lầm khi trở thành một kẻ cướp?
- Đúng đấy, thưa thuyền trưởng. - Hatxan nói. - Nhưng có thể ông vẫn có khả năng lật mặt trái của chiếc lá lại.
- Không thể được nữa rồi. - Đanien nói. - Ta là một tên cướp biển lừng danh và đầy quyền lực, nhưng bước ra khỏi tàu này thì ở đâu ta cũng là một kẻ phải lẩn trốn. Cái đầu của ta đã được treo thưởng với một giá cao. Dưới ánh mặt trời này, ngoài chiếc tàu của ta ra không còn chỗ nào ta nương tựa được nữa.