Số lần đọc/download: 4030 / 50
Cập nhật: 2015-11-24 20:16:56 +0700
Chương 28
C
ó phải tình yêu văn phòng đều không chiếm được hảo cảm của mọi người hay không? Chuyện của cô cùng Hứa Diệc Dương giờ đã thành đoạn tình yêu văn phòng trong quá khứ như vậy rồi.
Sau khi từ miệng Lí Xu biết được cô cùng Hứa Diệc Dương chia tay, ở trước mặt Nhất Hạnh, cái tên Hứa Diệc Dương cũng ít khi được đề cập tới, trong văn phòng lời đồn đãi thì cũng không thiếu, đêm đó tiệc rượu ở Giang thị, số người nhìn thấy Hứa Diệc Dương cùng Diệp Hạm rời đi không ít, người bên ngoài không biết quan hệ bọn họ, nhàn hạ ngồi đoán lung tung, đem tình hình đêm đó miêu tả sinh động như thật, đến cuối cùng, một nửa nhân viên công ty đều đồng tình với Nhất Hạnh, cũng có một nửa thổn thức, tiếc nuối không thôi.
Ngẫu nhiên có mấy lần, người bên ngoài khe khẽ nói nhỏ, trùng hợp đi qua, cô cũng chỉ là một đường hờ hững, coi như không liên quan mình. Loại chuyện này, cô không thể cố sức đi giải thích, có chăng cũng chỉ là tăng thêm phiền não mà thôi, mỗi người nhìn bộ dạng bất cần của cô, đều tin là thật, đến cuối cùng, ngay cả chính cô, cũng mơ hồ dần tin tưởng.
Sáng sớm ngày mưa kia, Lâm Tử Diễn đưa cô đến công ty, sau đó cách một tuần, anh mới lại gọi điện thoại cho cô, hẹn đi ăn cơm. Lần này đúng là phá lệ, không có tới Ích Dương đón cô, sau khi tan tầm cô bắt xe đến địa điểm đã hẹn, là một nhà hàng cỡ trung, phục vụ đồ ăn bản xứ, có vẻ phong phú, hai người dường như không thể nào ăn vào, ăn đến một nửa, Lâm Tử Diễn hạ đũa, nét mặt có chút khó khăn gọi cô một tiếng, cô ngẩng đầu lên, cười cười với anh, anh ngừng lại một chút, mới nói: "Thực xin lỗi......"
Tư thái, ngữ khí thấp như vậy, biểu tình lại thống khổ, rối rắm như vậy, hoàn toàn không giống bình thường, cô không biết phản ứng ra sao, trong tay còn nắm chiếc đũa, hỏi lại anh: "Làm sao vậy?"
Anh từ trong túi áo lấy ra điếu thuốc, bật lửa phát ra tiếng "đinh" một cái, một đám khói mờ bay lên, anh đem cái bật lửa chuyển qua tàn thuốc, nhìn cô một cái, "cạch" một tiếng lại đem cái bật lửa khép lại, ngay cả điếu thuốc cũng đã ở trên bàn: "Vì sao lại chia tay với anh trai anh?"
Không phải chưa từng nghĩ đến việc rốt cuộc có nên đem chuyện mình cùng Hứa Diệc Dương chia tay nói cho anh biết hay không, dù sao ngay cả Lí Xu bọn họ cũng đều biết cả rồi, nhưng cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy dù nói cho anh, cũng có ý nghĩa gì đâu, cho nên vẫn là không nói ra. Giờ ăn đến một nửa, thình lình nghe anh hỏi, nhất thời có chút không phản ứng kịp.
Ngây cả người, ý cười có chút cứng ngắc: "A...... Chúng em không thích hợp...... Cho nên chia tay......"
Anh liếc mắt về phía cô, ngữ khí có chút thấp thỏm: "Phải không?"
Cô cúi đầu, chậm rãi đưa tay buông đũa: "Thật sự không thích hợp......"
Anh lại cầm điếu thuốc lên, nhưng không hút, chỉ nhậm điếu thuốc đang cháy, hóa thành một làn khói xám, "Nếu là vì chuyện tối hôm đó, anh xin lỗi, em cũng không cần chia tay với anh ấy."
"Không phải." Ngữ khí của Nhất Hạnh có chút dồn dập, mơ hồ có chút tức giận. Tối hôm đó cái gì cũng không có phát sinh, chỉ là hôn cô mà thôi, cô cùng Hứa Diệc Dương chia tay bất luận như thế nào cũng không liên quan đến anh.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt lệ đã rưng rưng, hốc mắt cũng ửng đỏ, nhưng vẫn cố gắng lấy lại tinh thần, hơi yếu ớt lặp lại: "Không phải, không có liên quan đến anh."
Vẻ mặt của Lâm Tử Diễn có chút kích động, nhìn cô hốc mắt hồng hồng, bất lực lại thất thố, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói gì, đành cúi đầu an ủi nói: "Em đừng khóc...... đừng khóc."
Hai người căn bản không có khẩu vị để ăn cơm, ngồi trong chốc lát liền rời đi.
Anh chạy xe từ chỗ gửi xe đi ra, Nhất Hạnh đứng ở một bên nhà hàng chờ anh, anh hạ cửa kính xe, chỉ thấy thân hình đơn bạc gầy yếu của cô, mái tóc trên trán che khuất tầm mắt, gió chầm chậm thổi qua, trên khuôn mặt ướt sũng, cô cắn môi, bất giác cúi đầu.
Trong lòng anh dâng lên cảm giác đau đớn vô biên vô hạn, nếu có thể, anh thầm nghĩ, ngay giây tiếp theo sẽ đem cô ôm vào trong lòng. Thật ra, anh hiểu được, tối hôm đó là do anh không thể khống chế chính mình, biết rõ thần sắc cô có điểm kì lạ, biết rõ cô là bạn gái của anh mình, anh còn khư khư cố chấp, đến cuối cùng, kém chút nữa đã phạm sai lầm nghiêm trọng. Anh vẫn luôn thanh tỉnh, biết cô vì uống hơi nhiều rượu nên vô lực phản kháng, nên lại cứ làm theo mong muốn của mình. Mặc dù anh hơn một lần tụ nhủ mình nên buông tay, nên quên đi, đi công tác, rời xa bọn họ, nhưng lại phát hiện thời điểm chỉ còn một mình, ngược lại đáy lòng mong nhớ càng ngày càng thêm nghiêm trọng, theo thời gian càng thêm mãnh liệt, dường như thiêu đốt chính mình.
Hôm đó, anh nửa đêm liền rời đi, khi bình minh liền đi công tác sang Pháp, vẫn luôn cho rằng mình đã làm chuyện sai lầm, đối với Hứa Diệc Dương, đối với Tống Nhất Hạnh đều là sai lầm, dù cho chỉ là hôn thôi, dù là dưới tình huống như vậy nhưng anh cũng vẫn có thể ngăn cản hành vi của chính mình, cô chung quy là bạn gái của anh họ, có lẽ tương lai một ngày nào đó, cô sẽ trở thành chị dâu của anh.
Nơi phương trời Pháp, hầu như mỗi ngày đều đau khổ suy nghĩ, anh chưa từng nghiêm túc như vậy, làm sao mới có thể giảng hòa, làm sao mới có thể không thương tổn anh và cô, làm sao mới có thể khiến chuyện đó trở thành cái gì cũng chưa phát sinh qua. Sau khi từ Pháp trở về cũng cố ý không suy nghĩ cho rõ ràng, dường như hàng đêm đều ở Phương Đông, uống nhiều rượu cũng không thanh tỉnh được chính mình, bên người không lúc nào không có mỹ nữ làm bạn, nhìn trong mắt anh, đều là ảm đạm thất sắc, anh thậm chí không buồn liếc mắt một cái, mọi kí ức tốt đẹp đều lưu lại ấn kí sâu sắc trong trái tim anh, không lấy ra được, không xóa bỏ được, anh không có năng lực, chỉ có thể giương mắt nhìn ấn kí ấy lớn dần.
Rốt cục không thể khống chế được bản thân, từ Phương Đông đi ra liền gọi điện cho cô, cô ngồi một mình nơi đầu phố, lạnh lẽo run rẩy, anh thật vất vả mới kiềm nén tức giận trong lòng đưa cô về nhà. Dọc đường đi, cô cũng không cùng anh nói chuyện, khi xuống xe chỉ một tiếng "Bye bye" làm cho anh cảm thấy bọn họ từ lúc đó đã bắt đầu trở nên lạ lẫm.
Đậu xe dưới lầu một đêm, chỉ muốn nhớ lại nhiều một chút. Vài ngày sau, ở nhà ăn gặp gỡ Lí Xu. Anh biết quan hệ các cô rất tốt, nên tiếp cận, gợi chuyện hỏi tình hình hiện tại, ngày đó thấy cô sắc mặt không tốt, tái nhợt lại tiều tụy, còn tưởng rằng là công tác bận quá.
Còn nhớ rõ khi Lí Xu nói cho anh câu kia: "Bạn ấy gần đây đã chia tay với Hứa tổng, anh không biết sao?", nghe xong hơn nửa ngày cũng không có phản ứng, Lí Xu đi rồi, mới thu hồi lại thần trí. Chia tay, tin tức như vậy, vốn dĩ đối với anh, nên là may mắn mới đúng, nhưng với quan hệ của ba người bọn họ, anh lại không thể cảm thấy một tia vui sướng nào, tâm tình ngược lại càng thêm trầm trọng, lại lờ mờ cảm thấy có thể là vì đêm đó anh xúc động hay không, làm cho bọn họ chia tay? Càng nghĩ, trong lòng lại càng như có bom hẹn giờ. Cho nên hẹn cô ra ngoài, muốn hỏi rõ ràng, nếu bọn họ chia tay thật sự có liên quan đến anh, như vậy anh nhất định sẽ không chút do dự đi giải thích, cho dù là nhận sai, chỉ cần cô có thể vui là tốt rồi. [ ôi ôi... ]
Từ trong xe đi ra, cô vẫn cúi đầu như trước, anh ở sau lưng gọi cô, cô mơ mơ màng màng quay đầu lại, trên gương mặt mơ hồ lưu lại dấu lệ, trong lòng lại thở dài, bắt đầu từ bao giờ lại trở nên thích khóc thế này? Phía bên phải là đường lớn, rộn ràng nhốn nháo, ồn ào một mảnh, trái tim của anh chợt co rút lại, ngay cả tư duy cũng đình trệ, theo bản năng lau đi nước mắt trên mặt cô, có lẽ bởi vì đã khóc, có lẽ bởi vì gió thổi qua, hai má cô có chút lạnh lẽo, lòng bàn tay anh lướt qua, nơi đầu ngón tay còn lưu chút ẩm ướt. Mi mắt cô nhắm hờ, tay anh vừa chạm đến, nước mắt cô đột nhiên tuôn rơi, rơi trên đầu ngón tay anh. Giống như một cô gái nhỏ đang tủi thân, vì mất đi thứ mình yêu thích mà hiện tại không ngừng khóc lóc, bồi hồi.
Không biết thế nào lại sinh ra cái ý tưởng như đêm hôm trước, tại một khắc kia, anh cũng cố không được, cũng chẳng để ý người người nơi ngã tư đường. Một tay nắm cổ tay cô, một tay ôm lấy đầu cô, nặng nề mà hôn xuống, gắn bó va chạm nhau, anh ở môi cô trằn trọc lưu luyến, như thủy triều trào dâng, phát ra tiếng thở dốc ồ ồ, người đi qua hoặc là hiểu ý hoặc là cười giễu. Cô đẩy anh ra, giống như con nai bị dọa phát sợ, liền xoay người chạy. Dòng xe cộ cuồn cuộn, cô xuyên thẳng qua đường cái, anh từ phía sau đuổi theo, một tay ôm cô vào lòng, ngực phập phồng kịch liệt.
Mãi cho đến khi đưa cô về nhà, thần sắc của cô mới dần chuyển biến tốt hơn.
Anh không dám vươn tay, chỉ âm thầm nắm chặt thành quyền, khàn khàn giọng áy náy nói: "Nhất Hạnh......"
Cô rốt cục xoay đầu cùng đối diện với anh, cách thật lâu, mới từng chữ từng chữ nói ra: "Anh không cần phải nói thực xin lỗi, em với anh ấy chia tay cùng anh không có liên quan gì, em với anh ấy...... Thật sự không thích hợp......"
"Vì sao không nói anh biết?" Trong mắt anh tĩnh mịch, nặng nề.
Thanh âm cô càng ngày càng thấp, nhỏ như muỗi kêu: "Không phải chuyện gì to tát...... Không cần phải...."
"Đã bao lâu?"......
"Hơn nửa tháng."
Hai người trầm mặc trong chốc lát, Nhất Hạnh mở cửa xe: "Em lên đây.... Anh về sớm một chút."
Nói xong cầm túi rời đi.
Anh hạ cửa kính xe, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, trong lòng như dâng lên tầng tầng lớp lớp mây mờ, đằng sau dần dần lộ ra vạn trượng hào quang. Anh yêu lâu như vậy, ẩn nhẫn lâu như vậy, vốn tưởng rằng chính mình vĩnh viễn không có cơ hội, nhưng hiện tại, trước mặt đã có một cơ hội nhỏ bé. Dù thế nào cũng muốn thử một lần, dù thế nào cũng muốn bày tỏ, người đó, là Nhất Hạnh, dù cho thất bại, cũng không muốn mình phải hối hận cả đời vì bỏ qua. Với quan hệ ba người bọn họ, dù người khác nói anh là thừa nước đục thả câu, hay sau này bị người ngoài đồn đại, cằn nhằn, đoán mò lung tung thì hôm nay anh cũng nhất định phải nói ra.
Nơi hàng hiên hắt lên ánh sáng, lầu một không chút tiếng động. Anh đột nhiên từ trong xe bước ra, đuổi theo vài bước, cô đi đến lầu 3, phía sau tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng, không kịp quay đầu, liền bị người phía sau ôm lấy.
Cánh tay bên hông ôm thật chặt, đầu của anh chôn ở hõm cổ cô, hơi thở ấm áp quen thuộc. Cô cứng người, vẫn không nhúc nhích, tay cầm túi dần dần vô lực. Thanh âm có chút run run, đứt quãng, ngay cả cái tên cũng kêu không được: "Tử...... Diễn......"
Giọng nói của anh mơn man bên tai cô, mang theo vài phần thăm dò: "Nhất Hạnh...... Chúng ta ở bên nhau có được không?"
Cổ họng như nghẹn lại, há miệng thở dốc, hốc mắt nóng hôi hổi, toàn thân đều phát run, hai tay của anh ở thắt lưng dường như siết chặt cô, rất nhanh cô cảm thấy hít thở không thông, toàn thân trào dâng một cảm giác ươn ướt, hội tụ trong mắt, từ từ rơi xuống, cũng không biết bắt đầu lúc nào, nước mắt lại dễ dàng rơi xuống như thế, trong lòng vừa chua xót, vừa mềm yếu, cô dường như không đứng thẳng được.
Nơi hàng hiên chỉ còn hai người bọn họ, không có tiếng bước chân, đèn cũng đã tắt, tối tăm, không thấy rõ biểu tình lẫn nhau.
Tay anh chậm rãi thả lỏng, trong bóng đêm thần sắc vô cùng phức tạp, mang theo một tia đau đớn, cô vẫn không nói chuyện, ngắn ngủi vài phút, lại dài như cả tháng cả năm.
Trong lòng lưu lại một tia hy vọng, anh chậm rãi rút lui: "Em cứ cân nhắc suy nghĩ..... được không?"
Vẫn đứng ở lầu 3, nghe tiếng bước chân anh xa dần, mơ hồ là âm thanh khởi động xe, tất cả tối tăm trở lại, dường như ngay cả sức lực nhấc chân lên cũng không có, cô ngồi xuống cầu thang, tay vịn có cảm giác lạnh lẽo, trong lòng "Lộp bộp lộp bộp", vừa hoảng hốt lại đau đớn, miễn cưỡng đi đến lầu 5, vào phòng tắm, sắc mặt người trong gương tái nhợt, hốc mắt sưng đỏ, hồi tưởng một lần lại một lần lời nói của anh vừa nãy, giống như cô một mình ngồi ở rạp chiếu phim, xem những câu chuyện tình yêu xưa cũ, nhìn đến rơi lệ, nhìn đến đau lòng......