Những người vĩ đại không những phải biết chớp lấy cơ hội mà còn phải biết tạo ra cơ hội.

C.C. Colton

 
 
 
 
 
Tác giả: Jessica March
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2281 / 18
Cập nhật: 2015-09-19 10:30:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
rong khi lái xe đến nông trại của gia đình Rivers, Niki mở radio trên xe đến nghe. Cô không ngạc nhiên khi nghe tiếng hát của Will hát bài "Mặt trái của trái tim" nữa. Đĩa hát ấy đã được xếp vào hạng thứ mười chín trong loại bán chạy khắp nước, nhưng ở Willow Cross, nó được coi là số một, một cách dễ dàng. Những người chọn nhạc trên đài địa phương phát thanh bài hát ấy sớm trưa, chiều, tối, lần nào cũng giới thiệu một cách tự hào là của ca sĩ Will Rivers, người của tiểu bang California.
Nghe bài hát trên đài, Niki hơi buồn, làm như cô nghe như cánh cửa đã đóng lại trước mặt cô. Cô tự hỏi, tại sao cô tha thiết đến việc ấy? Alexi quan tâm đến cô nhiều hơn bao giờ hết, mỗi tuần gọi điện thoại hai ba lần và hễ rảnh việc là đến thăm cô. Còn Will thì xưa nay không hợp với cô; còn bây giờ nổi tiếng, anh ta lại càng nguy hiểm hơn bao giờ hết. Xưa nay anh vẫn được các phụ nữ ở địa phương yêu thích, bây giờ anh bị đeo đuổi bởi cả một đội quân những người hâm mộ, họ gởi cho anh những lá thư ký tên bằng những nụ hôn và những món quà thân mật đến nỗi làm cho mẹ anh phải đỏ mặt khi nhìn thấy.
Thế nhưng Niki quả thật đã phiền lòng vì Will đã xa lánh cô. Tuy cô đến thăm mẹ anh ta nhiều lần và tự nhủ đó chỉ là tình láng giềng, Niki cũng cố tìm kiếm một dấu hiệu của sự nồng thắm giữa họ, thậm chí còn mong Will chọc ghẹo cô như hồi xưa.
Khi rẽ vào nhà Rivers, Niki để ý thấy ba người thợ đang sơn lại mặt tiền nhà. Vậy là Will đã giữ lời hứa với mẹ anh ta, mặc dầu anh thường nói rằng, sự thành công của đĩa hát của anh chỉ là một chuyện nhỏ nhặt và nơi anh không có gì thay đổi.
Khi cô gõ cửa, một bà y tá mặc đồng phục ra mở cửa, đây là một người mới ở nhà Rivers. Niki được đưa vào nhà bếp, ở đó Will và mẹ anh đang uống cà phê và ăn bánh. Will lộ vẻ ngạc nhiên khi thấy cô, nhưng mẹ anh ta mỉm cười lịch sự và ra dấu cho Niki ngồi xuống. Bà nói:
- Cháu đến đúng lúc để ăn tráng miệng. Đây là món tráng miệng đặc biệt ngày chủ nhật.
Niki đón nhận miếng bánh và tách cà phê, rồi nói với bà:
- Trông bà khỏe lắm!
Bà âu yếm liếc người con trai một cái và nói:
- Cháu hãy nói với nó. Nó hình như nghĩ rằng bác cần có người trông coi.
Will cãi lại:
- Con đâu có nói như vậy. Con chỉ nói rằng con an tâm hơn nếu biết có ai đó ở nhà suốt ngày với mẹ.
- Còn mẹ nói rằng, mẹ sẽ vui hơn nếu con tiêu một ít số tiền bán đĩa hát ấy cho con, Will ạ. Ít nhất là mua mấy con ngựa
mà con đã luôn luôn muốn có.
Quay qua Niki, bà nói:
- Tại sao cháu không khuyên cậu con trai của bác? Hãy bảo nó giải trí. Nó chỉ biết làm việc quần quật từ khi ba nó mất.
Niki đỏ mặt vì lúng túng khi bà Charmaine suy đoán rằng Will chịu nghe lời cô và không nói gì hết.
Will nói:
- Tôi cứ luôn nói với mẹ tôi rằng, nghề ca sĩ không phải như là nghề trồng trọt. Nó giống như mây khói nhiều hơn. Mới thấy đó, một phút đã tan mất.
- Sao con nói vậy được, Will? Sau khi con đã được mời biểu diễn ở thính đường nhạc đồng quê Nashville? - bà ta nói.
- Anh ấy sắp biểu diễn ở đó à? - Niki hỏi lại, tự ái bị tổn thương vì nghe tin này qua bà Charmaine.
- Phi lý, con chỉ khiêm tốn, Will. Mẹ biết cha con xưa kia coi sự kiêu hãnh là một cái tôi đáng chết, nhưng tận hưởng những thành tích của con và tin tưởng vào chúng không có gì là sai trái cả. Sau khi con đi biểu diễn chuyến này, mọi người…
Niki ngắt lời và cảm thấy bị gạt ra ngoài nhiều hơn bao giờ hết.
- Chuyến biểu diễn? Chuyến biểu diễn nào?
Bà Charmaine hết nhìn cậu con trai đến Niki như thể bà vừa nhận thức được đã có gì thay đổi giữa hai người. Bà từ từ nói:
- Ồ, đó là chuyến biểu diễn chung với Lorette Lyon. Will sẽ hát mở màn trong buổi biểu diễn của cô ấy. Will không nói với cháu sao? Bác tưởng thế nào nó cũng nói, vì hai người thân nhau như thế kia mà…
Will nói để bào chữa:
- Chưa có gì chắc chắn. Tôi vẫn còn ngại phải bỏ mẹ tôi ở nhà một mình… cũng như bỏ nông trại.
Bà Charmaine nói, má đỏ ửng lên vì phật ý:
- Nếu con không nhận lời, thì con rất khờ dại, Will ạ. Khi con đam mê một cái gì, con phải với tay ra mà lấy! Không phải ngồi yên viện cớ này cớ nọ, để rồi lỡ dịp có được nó.
Niki nói:
- Mẹ anh nói đúng. Đôi khi không còn dịp thứ hai.
Một lần nữa, bà Charmaine nhìn từ Niki đến cậu con trai của bà, như thể hiểu đằng sau câu nói có ẩn ý. Cuối cùng bà nói:
- Nông trại sẽ được điều hành tốt, cũng như mẹ sẽ khỏe mạnh. Nếu có gì thì đã có bà y tá chăm nom, nếu không thì mướn bà ta làm gì.
Will đưa hai tay lên trời giả vờ đầu hàng. Anh cười vang và nói:
- Hình như tôi bị thiểu số.
Khi Niki ra về, Will đứng dậy đưa cô ra xe. Cô lịch sự nói:
- Chúc anh được may mắn trong buổi diễn. Tôi chắc chắn anh sẽ thành công lớn.
- Cô sẽ thấy thiếu tôi không? - Anh hỏi và toét miệng cười, giọng nói có pha chút chọc ghẹo như xưa.
Niki cố cười theo và cũng nói cùng một giọng:
- Dĩ nhiên tôi sẽ thấy thiếu anh! Tôi sẽ gọi ai để hỏi nếu có chuyện gì không ổn? Ai sẽ ngăn tôi phạm những sai lầm mà tôi không có đủ khả năng đài thọ?
Nụ cười trên miệng Will tắt liền:
- Tôi chắc, có rất nhiều người để cho cô gọi khi cần những chuyện đó, Niki.
Không, không có ai hết, Niki muốn nói lại, không có nhiều người như anh. Nhưng cô chỉ nói được:
- Dầu sao tôi cũng sẽ thấy thiếu anh.
- Có lẽ cô có thể đến nghe tôi hát. Có lẽ khi tôi hát ở quanh đây. Đó là nếu cô có thì giờ…
Cô đáp:
- Có lẽ tôi sẽ đến, nếu tôi có thì giờ.
Sau khi Will đi vắng, Niki mới ý thức cô đã lệ thuộc vào anh nhiều đến thế nào. Không phải chỉ để được anh cố vấn, như
cô đã nói với anh, mà chỉ để có anh ở đó. Cô thấy thiếu sự có mặt của anh, nụ cười dễ dãi của anh, những bài hát của anh, cách hát của anh khi hát những bản ấy cho các nông gia ở Willow Cross nghe. Và cô ghen tị với nghề nghiệp mới của anh, bởi vì mỗi ngày trôi qua, chính cô cũng cảm thấy mục đích của mình không còn rõ rệt như trước.
Dẫu cố tha thiết với nông trại của cô, dẫu cô quan tâm nhiều đến các đồng nghiệp trồng thuốc lá, bây giờ cô thấy sản phẩm của cô phần nào có vẻ tai hại. Từ khi ông Ralph chết, ngày càng khó biện minh cho thứ lá đã gây ra sự đau đớn khủng khiếp như thế. Phần nào lương tâm của cô không còn yên ổn với các biện luận cho rằng giống như uống rượu, hút thuốc là một vấn đề lựa chọn của từng người và những người trồng thuốc hút nhiều hơn các người trồng lúa mạch đối với bệnh nghiện rượu.
Trong khi cô đi dạo trên những cánh đồng sắp thu họach một vụ nữa, Alexi thấy cô phân vân nên lặp lại đến nghị của anh ta:
- Nếu em tha thiết với nông trại nhiều như vậy, em cứ giữ nó. Em hãy trồng hoa, trồng bất cứ thứ gì, trừ thuốc lá. Chúng ta có thể về đây vào những ngày nghỉ…
Cô mỉm cười buồn rầu và hỏi:
- Rồi em sẽ làm gì? Ngoài việc trồng hoa hay trồng linh lăng thảo?
- Em có thể tham gia cuộc vận động chống hút thuốc của anh. Có em giúp một tay, anh sẽ có thể dành nhiều thì giờ hơn
để hành nghề…
Anh trả lời ngay, như thể đã suy nghĩ trước vấn đề ấy.
Cô hỏi, nửa đùa nửa thật:
- Còn ai tin em nữa? Sau khi em đã phát ngôn tùm lum thay mặt cho các nông gia trồng thuốc lá?
- Còn ai hơn em để nói về những tai hại của ngành công nghiệp thuốc lá? Em hãy nghĩ xem em sẽ làm được những gì ở Washingotn nếu em đứng về phía lẽ phải, Niki. Ngành công nghiệp thuốc lá hầu như không bị luật pháp nhà nước động đến, tự nó có luật pháp riêng của nó. Người tiêu thụ yêu cầu cho biết về thức ăn và thức uiống của họ, thế nhưng các sản phẩm thuốc lá không chịu sự chi phối của họ. Kiểm tra Thực phẩm về mặt lành mạnh, hay Ủy ban bảo đảm an toàn của sản phẩm tiêu thụ về chất phụ gia để tăng hương vị hoặc cho các điếu thuốc của họ cháy lâu hơn và chính phủ bất lực không kiểm tra được chúng, dẫu chúng độc hai đến thế nào!
Niki gật đầu. Mọi điều Alexi nói đều đúng, thế nhưng cô không thể coi những luận điểm của anh là của cô. Cũng như cô không thể chấp nhận sự an toàn bằng cách làm vợ anh.
Vào cuối tháng sáu, Niki nhận được một lá thư. Trên bìa thư có dấu nổi của công ty thuốc lá Regal. Nội dung lá thư ngắn gọn một cách khó hiểu:
"Cô Sandeman thân mến,
Tôi mong được thảo luận với cô một vấn đề quan trọng mà chúng ta đều để ý. Thư ký của tôi sẽ liên lạc với cô để sắp xếp phương tiện cho cô đến trụ sở của công ty chúng tôi ở Atlanta theo sự thuận tiện cho cô.
Trân trọng
Desmond Recce.
Tổng giám đốc"
Điều gì mà người cầm đầu Công ty thuốc lá Regal và cô cùng để ý đến, cô tự hỏi. Cái này cũng giống như nhận được điện tín cho ta biết đã đoạt giải một cuộc thi mà ta không hề tham gia.
Nếu lá thư ấy do ai viết, Niki có lẽ đã vứt sọt rác. Tuy nhiên, Desmond Reece không phải là người dễ gạt qua một bên, tuy ông dính dáng đến Công ty Regal.
Sau khi gặp ông Reece ở Washington, cô đã để tâm tìm hiểu nhiều hơn về ông ta và đã có ấn tượng mạnh về ông. Ông ta là một người tự thân tự lập, đã biết kinh doanh từ khi còn là sinh viên trường Harvad. Theo người ta kể, cậu thanh niên Desmond, một buổi tối trong năm học đầu tiên bỗng cảm thấy thèm ăn bánh Pizza. Sau khi đã gọi một chục số điện thoại, cậu ta thấy không tiệm nào chịu đưa bánh đến. Cậu ta tìm tòi thêm và khám phá ra rằng, mặc dầu ở Boston có rất nhiều sinh viên, nhưng hầu như không có tiệm ăn nào đưa thức ăn đến tại nhà. Cậu ta kêu gọi các bạn học hùn vốn để lập ra một công ty nhỏ, với tài sản gồm ba chiếc xe tải nhỏ, một máy điện thoại nhiều dây và những hợp đồng ký kết với khoảng chục tiệm ăn. Lên năm học thứ hai, cậu ta gần như tự túc. Đến khi tốt nghiệp, cậu ta thu vào mỗi năm hơn mười ngàn đô la.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Reece được Chủ tịch Công ty thuốc lá Regal tuyển dụng. Trong hơn hai mươi năm làm việc sau đó, Reece được đào tạo để trở thành người kế vị ông chủ tịch công ty.
Những quan điểm đó được Niki thấy là đáng để ý, những chỉ một cách tổng quát. Điểm trực tiếp làm cô chú ý là sự so sánh do các ký giả thường làm giữa ông Reece và Duke Hyland, giữa cách quản lý cao thượng của ông Reece và phương pháp độc đoán của ông Hyland thường được ví như "Nắm tay sắt trong bao tay sắt". Báo chí thiên về ông Reece, gọi là "Một đại gia đình hạnh phúc". Desmond Reece và Duke Hyland là một trường hợp anh em lục đục và sự ganh nhau ấy cũng như sự tò mò, khiến Niki nhận lời mời đến Atlanta.
Tòa nhà của Công ty Regal nằm cách biệt với những khách sạn sang trọng và những cao ốc văn phòng bằng kính thép ở trung tâm thành phố Atlanta. Nó có đường nét thiết kế đơn giản, mà cổ điển, làm bằng những vật liệu tốt nhất và chú ý đến từng chi tiết, tòa nhà thường được ví như cá tính của ông tổng giám đốc công ty.
Kể từ khi bước chân vào khu tiếp tân, Niki thấy một bầu không khí lịch sự, kín đáo, chải chuốc và rất đắt tiền. Các tầng đều lót bằng gỗ tốt, thảm sàn là thảm Đông phương, bàn ghế là đồ thủ công. Cô tiếp viên ngồi ở một bàn giấy kiểu Chippendale chính hiệu và cất tiếng chào Niki bằng một giọng Anh của giới thượng lưu.
Theo cung cách cô được đón tiếp, rõ ràng Niki đã được xem là một nhân vật quan trọng. Cô tiếp tân nói mấy tiếng vào máy nội đàm và trong vài giây, một thanh niên mặc complet bằng vải sọc, cắt theo kiểu bảo thủ hiện ra và nói:
- Tôi là Timothy Hale, phụ tá của ông Reece. Xin hoan nghênh cô đã đến Công ty thuốc lá Regal. Tôi mong là cô đã thích chuyến bay trên chiếc phản lực cơ.
Cô đáp rằng, cơ hội được ngồi trên một chiếc máy bay phản lực riêng của Công ty Regal đã là một nguồn động viên cuối cùng để đến Atlanta và chuyến bay ngắn ngủi đó đã làm cô rất thích, vì được ở trong một khung cảnh sang trọng và sự phục vụ chu đáo cô chưa từng thấy.
Khi đi theo Hale vào văn phòng của ông Desmond Reece, Niki thấy nó rộng như một sân bóng rổ, những cửa sổ từ sàn lên đến trần nhà cho ta thấy thành phố bên dưới. Mọi thứ trong phòng đều là đồ hiếm có vô giá. Trên một bức vách là một bức tranh của Van Gogh, trên một bức vách khác là bức tranh của Cézanne và một bức của Matisse. Trong một tủ kính trưng bày một bộ sưu tập bằng pha lê, toàn là các món quý hiếm trên đời và rất lạ thường của Ý, Pháp và Đức.
Ông Desmond Reece đang đứng dựa vào bục lò sưởi, tay cầm ống điếu, chỉ thiếu một con chó giống Ailen hay một con chó săn để hoàn thành một bức chân dung của một nhà quý tộc ở đồng quê nước Anh.
Ông nói với một giọng Asnh chính cống:
- Cô thật có lòng tốt đến đây. Trong vài phút nữa, xin mời cô dùng bữa với tôi.
Ông hất đầu ra hiệu cho người phụ tá và anh ta mời Niki dùng nước. Niki nhận một ly nước ngọt. Cô không muốn uống rượu để còn thỏa mãn tính tò mò của mình.
Khi cô đã ngồi yên vị trên ghế, ông Reece đổi vị trí đến ngồi trên một cái ghế bành bọc da êm ái, rồi nói:
- Tôi sẽ nói ngay vào vấn đề. Ít khi tôi ăn trưa lâu, nhưng hôm nay tôi làm vậy vì có cô. Tôi xin thú thật với cô, cô
Sandeman, rằng tôi là một người của công việc. Như văn hào Voltaire đã nói: "Công việc làn cho ba điều ác phải tránh xa: sự buồn chán, sự hư hỏng và sự nghèo khó". Tôi vẫn đồng ý với câu triết lý đó, nhưng thỉnh thoảng vẫn cho phép mình hưởng một vài sự vui thú giản dị.
Niki lắng nghe từng lời và chờ đợi ông nói vào vấn đề như đã hứa. Cuối cùng ông nói:
- Tôi muốn đề nghị cô giữ một chức vụ ở Công ty tthuốc lá Regal. Tôi thành thật hy vọng rằng tôi có thể thuyết phục cô nhận lời.
- Không phải tôi đang tìm việc. Và dù có, tôi cũng không.
Ông mỉm cười nói tiếp thay cho cô:
- Cô cũng không muốn làm việc cho một nhà sản xuất thuốc lá. Phải rồi, tôi nghĩ cô sẽ nói như vậy, cô Sandeman.
Niki lấy làm lạ, làm sao những người giàu có và quyền lực có thể cho ta một ấn tượng là cái gì họ cũng biết. Như thể họ biết hết mọi thứ về mình trước khi bản thân mình biết.
Ông Reece càng cười tươi hơn là nói:
- Tôi biết rõ địa vị của cô và việc làm của cô thay mặt cho những người trồng thuốc lá. Và đó chính là lý do tại sao tôi mời cô đến đây, để tôi có cơ hội làm cô đổi ý.
- Thưa ông Reece, tôi không biết do đâu ông có ý nghĩ tôi sẽ có ích gì cho công ty của ông. Tôi chỉ biết về trồng cây thuốc lá. Để khỏi mất thì giờ của ông, tôi xin nói để ông biết rằng tôi đang nghĩ đến việc đóng cửa nông trại của tôi. Tôi tin rằng thuốc điếu có hại và tôi không muốn dự phần vào việc sản xuất thứ đó.
Ông gật đầu, nói:
- Vậy thì, nếu cô sẵn sàng tính đến một công việc khác mới hơn, kích thích hơn, thì có lẽ tôi đã nêu lên đúng lúc.
Niki lắc đầu. Ông này lãng tai, hay đang đùa với cô? Bộ ông ta không hiểu rằng cô không muốn dính líu đến thuốc lá nữa
hay sao?
- Tôi không muốn ép cô, cô Sandeman. Cô sẽ thấy đề nghị của công ty trở nên rất rõ ràng, nếu cô đón nhận nó với một đầu óc cởi mở. Xin cô để cho tôi mời cô ăn một bữa trưa vui vẻ và cô sẽ có cơ hội xem xét đến điều cô chưa biết.
Như có phù phép, hai cánh cửa bên trong mở toang, để lộ ra một phòng ăn rộng thênh thang, có thể chứa cả một tiểu đoàn, nhưng bây giờ chỉ dọn cho hai người ăn. Những bó hoa miền nhiệt đới cắm trên bàn trải khăn bằng vải trắng tinh, dưới một chùm đèn treo kiểu xưa hiệu Baccarat. Đứng bên cái tủ buffet cổ kính là một người đầu bếp và một người quản gia mặc chế phục. Ông Reece đỡ khuỷu tay Niki, đưa cô đến bàn, kéo ghế cho cô ngồi, rồi về ngồi ở ghế của mình.
Niki ngửi thấy những mùi thơm ngào ngạt trong không khí và cảm thấy tiếc rẻ. Chỗ này quả là huy hoàng và ông Reece chắc chắn là một ngyười hào hoa phong nhã. Tiếc thay ông lại ở trong ngành sản xuất thuốc lá, là ngành độc nhất trên thế gian này cô không muốn dự phần vào. Cô nghĩ thầm, thây kệ, chuyến đi Atlanta đã vui thú và bữa ăn hứa hẹn sẽ ngon.
Người hầu rượu dâng lên cho ông Desmond một chai Margaux hiếm có. Ông ta ngửi mùi hương, nếm một chút, ngẫm nghĩ một lát, rồi gật đầu nói:
- Được đấy.
Món đầu tiên là nước hầm thịt, trong đó có đánh một quả trứng chim trĩ. Ông Reece nâng ly rượu vang lên và nói:
- Chúc cô sức khỏe, cô Sandeman và chúc cho sự hợp tác thú vị và có lợi.
Niki nhấp ly rượu vang của cô và một lần nữa lấy làm lạ trước niềm tin không chịu chấp nhận tiếng trả lời không.
- Cô Sandeman, tôi là một con người đụng chạm với thực tế, với chiến lược của công ty và những bảng cân thu chi cùng những thứ tương tự như vậy. Thế nhưng tôi cho rằng sự thành công của nhỏ nhặt của tôi ở Regal một phần nào do tôi có linh tính bén nhạy trong việc xét người. Cũng do linh tính mà tôi đã liên lạc với cô. Cô cho phép tôi thẳng thắn. Cô đã gây ấn tượng mạnh cho tôi vì cô đã làm được cho công chúng chú ý nhiều đến số phận của những người trồng trọt. Đó là một thành tích đáng kể, vì đã được thực hiện có sự ủng hộ tài chánh, cũng như không có những người chuyên nghiệp quảng cáo như trong ngành của chúng tôi vẫn dùng.
Niki nếm món xúp và giữ không bình phẩm về những người quảng cáo chuyên nghiệp của ngành thuốc lá. Ông Reece mỉm cười nói tiếp:
- Và nếu tôi được phép nói như vậy, tôi đã bị ấn tượng mạnh bởi sắc đẹp và sự nổi bật của cô. Chắc cô cũng đồng ý rằng, đó là những tích sản quí báu trong bất cứ nghề nghiệp nào.
Niki dè dặt gật đầu trong khi người hầu bàn mang đi các chén xúp đã ăn xong. Món thịt rừng đang dọn lên thì ông Reece nói vào vấn đề:
- Như cô đã biết, ngành công nghiệp thuốc lá đã đứng vững qua sự thử thách của thời gian và những khó khăn của các chu kỳ kinh tế. Tôi tin rằng đó là vì chúng tôi đã đưa ra những sản phẩm chịu được sự suy thoái, thậm chí chịu được cả sự khủng hoảng.
Niki muốn cắt ngang. Nếu có một điểm nào cô không muốn nghe, thì đó là kiểu tự mình quảng cáo cho mình như ông Reece đang làm.
- Tuy nhiên, bây giờ những người trong chúng ta đang cầm lái những con tàu của ngành công nghiệp này phải đánh giá lại những lộ trình chúng ta đã vạch ra. Chúng ta phải nhìn xa hơn năm tài chính sắp tới. Chúng ta phải xem xét trách nhiệm của chúng ta đối với các cổ đông của chúng ta và cân bằng nó với trách nhiệm của chúng ta đối với công chúng Mỹ.
Ông ta muốn nói đến đâu thế? Niki tự hỏi. Và tại sao ông diễn thuyết cho chỉ một người nghe thế? Ông nói tiếp:
- Kế hoạch của tôi, dự trù thực hiện trong năm năm, là mở rộng đầu tư sang lĩnh vực bên ngoài thuốc lá. Giống cô, cô Sandeman, tôi cũng nhận thức rằng tình trạng tài chánh của tôi - của công ty Regal - không cần phải được cải thiện bằng cách làm hại đến tình trạng sức khỏe của quần chúng Mỹ. Như các tờ báo kinh doanh thường nói về chúng tôi, chúng tôi là một công ty cấp tiến giữ vị trí lãnh đạo.
Nói tóm lại, cô Sandeman, tôi muốn giao cho cô một chức vụ trong ngành mới mở rộng của chúng tôi. Tôi muốn cô đem lại sự nhiệt tình và sự tận tâm của cô giúp Công ty Regal mở mang qua lãnh vực khác, giúp tôi thực hiện chủ trương về lâu dài của tôi là chuyển dần toàn thể vốn ra khỏi ngành thuốc lá.
- Ý ông muốn nói, ông muốn rút Công ty Regal ra khỏi ngành kinh doanh thuốc lá chăng? - Niki hỏi.
Cô gần như không tin được tai nghe. Bộ ông Reece cho rằng mình là siêu nhân? Hay ông là người điên mặc áo quần cắt ở phố Saville Row? (phố may âu phục đẹp nhất và sang nhất ở London)
Ông đánh tan ý nghĩ ấy khi trả lời:
- Tôi nói rằng, phải, đó là mục tiêu của chúng tôi cho tương lai. Ý định của tôi là thực hiện được điều đó bằng cách đảm bảo sự lành mạnh của công ty và sự phúc lợi của các cổ đông của công ty. Đó là lý do tại sao mới đây tôi đã quyết định dời trụ sở của công ty chúng tôi đến Atlanta, xa vùng thường được xem là vùng đất của thuốc lá, để tượng trưng cho sự cam kết đem lại thay đổi của Công ty Regal.
Niki ngán thật sự. Không một giám đốc công ty thuốc lá nào khác có gan dám nói điều ông Reece vừa nói. Nhưng tuy cô khâm phục các mục tiêu của ông, cô cảm thấy không xứng hợp với chức vụ ông để nghị với cô. Cô nói thật một cách bất đắc dĩ:
- Tôi không học về quản trị công ty. Thật ra, tôi nên cho ông biết thậm chí tôi còn chưa học hết đại học.
Ông mỉm cười nói:
- Cô Sandeman, ở công ty này chúng tôi có hàng chục nhân viên có bằng cao học. Một số bắt đầu làm ở phòng gởi thư tín, một số làm phụ tá cho các quản trị viên cấp thấp. Như Shaw có lần đã nói: "Cái mà chúng ta gọi là giáo dục và văn hóa, phần lớn không gì khác hơn là sự thay thế kinh nghiệm, bằng sự đọc sách, thay thế cuộc sống bằng văn chương". Cái tôi muốn cô đóng góp cho công ty là sự dốc tâm và sự thông minh mà cô đã chứng tỏ khi thay mặt cho các nông gia trồng thuốc lá. Tôi muốn cô đem những đức tính ấy phục vụ cho Công ty Regal. Tôi chắc rằng lương bổng khi cô bắt đầu làm cũng không thua kém nơi nào khác.
Ông Reece nói sơ qua về số lương của cô, không những là hào phóng mà còn làm cô choáng mắt thật sự.
Chỉ có một điểm không ổn. Cô cảm thấy cô không thể bỏ rơi cộng đồng nông gia trồng trọt của cô. Nếu cô giúp Công ty Regal từ bỏ ngành thuốc lá, thì họ sẽ ra sao? Cô chậm rãi nói:
- Thưa ông Reece, để nghị của ông rất cám dỗ đối với tôi.
- Tôi đoán có một chữ "nhưng"… - ông nói.
Cô gật đầu:
- Nếu làm cho Regal, vấn đề riêng của tôi được giải quyết. Nhưng tôi gnhĩ rằng, nếu tôi bỏ những người không có sự chọn lựa nào khác, vì đất đai của họ không trồng được gì ngoài thuốc lá thì là không phải.
- Cô Sandeman, sự trung thành của cô quả thật đáng khen. Tôi xin gợi ý vấn đề cô vừa nêu ra có thể có một giải pháp khác. Dĩ nhiên cô cũng công nhận rằng có những nông gia từ chối không trồng thứ gì khác ngoài thuốc lá cho đến ngày họ nhắm mắt, dù có sự chọn lựa nào khác.
Niki gật đầu. Điều đó đúng.
- Còn lại những người khác… tôi đưa ra thí dụ của Gearge Washington Carver, ông này đã bắt đầu trồng đậu phộng trên đất đã bạc màu bởi bao nhiêu thế hệ đã trồng thuốc lá. Tôi tin rằng còn những giải pháp tương tự dành cho các nhà trồng trọt thuốc lá. Thật ra, ở công ty Regal, chúng tôi đang nghiên cứu tìm tòi những khả năng như thế, trong đó có trồng những giống trà đặc biệt.
- Thật à? Tôi không ngờ ở Mỹ có thể trồng trà.
- Với kỹ thuật thích hợp, cô Sandeman, với các tài nguyên của Regal, tôi tin có thể đi tiên phong về mặt này một lần nữa. Dầu sao, tôi có thể nói với cô rằng, cô sẽ có điều kiện nhiều hơn để giúp các đồng nghiệp trồng thuốc lá của cô, bằng cách nhận một chức vụ của công ty chúng tôi. Thí dụ, với tư cách là một thành viên của toán mua lại các xí nghiệp, cô có thể tìm kiếm những xí nghiệp có thể nắm chìa khóa mở được cánh cửa phồn thịnh cho vùng đất của thuốc lá.
Lòng khâm phục của Niki đối với ông Reece bây giờ trở thành gần như kinh sợ. Không những ông có đầu óc xã hội, ông còn có quyền lực và tài sản của công ty để đem lại những phép lạ.
Đến khi cà phê và kem dâu dọn lên, Niki suy nghĩ rất nhanh, dự liệu rằng cô có thể giữ lại ngôi nhà ở Willow Cross vì có tiền lương ở đây, thậm chí còn có thể giữ Jim và Bo làm người coi nhà. Cuối tuần, cô có thể đáp máy bay về nhà, để thăm lại Willow Cross, thăm Helen - thậm chí, có thể gặp Will. Điểm hay nhất là cô có thể có niềm tin trong công việc này.
Ông Reece đưa ra một điểm chót để dụ cô:
- Tôi hiểu rằng cô có thể do dự vì dọn nhà đến nơi khác trước khi có cơ hôi tìm hiểu về chức vụ mới của cô. Chúng tôi
có thể để cô ở tạm một thời gian trong một phòng đôi cảu khách sạn Hyatt Regency, giả sử, trong ba tháng: Nếu thời hạn ấy hết, cô quyết định gia nhập công ty chúng tôi, dĩ nhiên tôi sẽ giúp cô thuê hay mua một căn hộ.
Niki nghĩ thật nhanh. Hơp đồng như kiểu này, thì cô có mất gì mà sợ?
Ông Reece kết luận:
- Ở công ty Regal chúng tôi, những năm sắp tới đầy thách đố, cô Sandeman ạ. Như cô chắc cũng biết, các công ty cạnh tranh với chúng tôi đang có những kế hoạch của họ trong tương lai. Chúng tôi cần những tài năng như cô, nếu muốn duy trì được thế cân bằng với những hãng như… thuốc lá Hyland.
Phải, cô nghĩ bụng, ông Reece, ông vừa nói ra mấy tiếng màu nhiệm.
Ông nói tiếp:
- Có lẽ cô muốn suy ghĩ kỹ hơn đề nghị của tôi.
Niki thóang nghĩ đến Alexi và anh ta sẽ nghĩ như thế nào, nhưng rồi cô gạt ý nghĩ ấy qua một bên. Nếu anh ta thực sự quan tâm đến cô, anh không thể trông chờ cô sống như mẹ cô đã sống, luôn luôn phục tùng sở thích bất thường và ý muốn của một người đàn ông. Cô nói:
- Không, thưa ông Reece, tôi không phải suy nghĩ về đề nghị của ông nữa. Tôi nhận lời. Bao giờ tôi có thể bắt đầu làm việc?
Niki đang đứng giữa phòng khách, xung quanh là những thùng đồ đạc đã được xếp đầy, thì nghe tiếng xe hơi từ đường cái rẽ vào con đường vào nhà. Suốt ngày, cô đã sắp xếp đồ đạc, cái gì đem theo, cái gì để lại, tuy cô đã ở Atlanta gần hết thời giờ, cô không có ý định bỏ luôn nông trại. Niki vuốt lên mấy sợi tóc xõa trước trán, ngó qua khung cửa xem đồng hồ treo ở nhà bếp và thấy gần hai giờ sáng.
Ai đến giờ này? Cô tự hỏi. Will… Jim… Alexi? Cô không chờ ai cả.
Cô lách qua các thùng giấy và đến mở cửa trước. Nhìn ra ngoài, cô không thấy ánh đèn pha. Cô đã nghe nhầm chăng? Có lẽ chỉ là một chiếc xe hơi chạy ngang qua trên đường cái.
Thế nhưng cô có cảm giác có sự thay đổi gần như không nhìn thấy được trong âm thanh ban đêm, tiếng gió nhẹ, tiếng dế kêu, báo động sư có mặt của một người khác.
Cô bước ra ngoài một bước và nhìn vệt ánh sáng từ khung cửa mở toang hắt ra ngoài đường vào nhà. Cô lên tiếng hỏi:
- Ai đó?...
Sự im lặng sau đó thật rùng rợn. Cô chắc chắn có ai đó trong bóng tối bên ngoài đang dõi theo cô. Rồi một ký ức cũ trồi lên, về một đêm khác, cách đây nhiều năm, khi cô bị quấy rầy một cách bí mật như thế. Cô chợt nghĩ ra rằng, tuy cô chỉ biết có hai lần, có lẽ những cuộc viếng thăm kỳ lạ này đã xảy ra thường mà cô không biết.
- Ai đó? - cô la lớn, sau khi thụt lùi mấy bước, đứng lại khi đi vào trong nhà.
Và rồi cô chết điếng. Ở điểm xa nhất của vệt sáng từ cửa mở hắt ra, một bóng người từ từ bước ra chỗ sáng. Một người đàn ông, mặc áo sơ mi trắng và quần dài đen. Ở đấy ánh sáng quá mờ nên cô không thấy rõ nét mặt của người ấy.
Nhưng rồi, người đàn ông nhích lên một ít, như thể thấy cô khó nhận ra y, chỉ vừa đủ để cô nhận ra.
Duke.
Cô nhìn sững một lúc, rồi buộc miệng kêu lên:
- Ông muốn gì? Duke? … Tại sao ông đến đây?
Bây giờ không sợ nữa, cô bắt đầu đi về phía ông ta.
- Tại sao? Ông tìm cái gì…? - cô bước nhanh hơn, muốn nắm ông ta lại, nhưng rồi ông ta biến mất trong bóng tối, có tiếng cửa xe đóng sầm và tiếng máy rồ lên. Đèn pha bật sáng, rồi chiếc xe quay lại chạy mất.
Sau khi lên giường nằm đã lâu, cô vẫn còn hoang mang.
Nhớ lại các tuyên bố đầy ác cảm của ông ta hôm cô đến tòa nhà Highlands, Niki thấy chỉ có thể giải thích một cách mà thôi. Bị ám ảnh vì muốn tống khứ cô ra khỏi đây, ông ta đã đến để hâm nóng sự thù ghét, để sắp đặt và mơ về cái ngày cô sẽ ra đi. Có lẽ tối nay ông ta đã được thỏa mãn nhiều nhất trong bao nhitêu lần đến viếng và cuối cùng đã ra mặt vì cô sắp dọn đi. Đó là cách ông ta nói rằng ông ta đã thắng, cho dù sự đắc thắng của ông ta chưa hoàn toàn.
Niki nghĩ đến chiến dịch cô sắp mở màn và không khỏi cảm thấy thương hại Duke.
Ám Ảnh Ám Ảnh - Jessica March Ám Ảnh