Số lần đọc/download: 574 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:14:08 +0700
Chương 28: Chương 28
M
ột tháng sau đó, mọi việc đều được giải quyết ổn thỏa, Trần Đình đã nói chuyện với Hắc Long, vì hắn đã cứu Ngô Vũ Thần và Du Huân Huân nên mọi chuyện đều được bỏ qua, còn vụ tai nạn một năm trước cũng không phải lỗi của hắn, Trần Đình đã hẹn một năm sau sẽ quay lại và phân thắng bại với Ngô Vũ Thần.
Về Kỷ gia, sau khi Kỷ Tồn Phi chết, Ngô Vũ Thần cũng đã khiến công ty họ Kỷ phá sản, Kỷ Hiểu Minh phải ngồi tù. Mọi chuyện lại êm đẹp như trước, tập đoàn Douplan Wu càng ngày càng phát triển, con của Ngô Thiên Bảo và Du Ái My cũng đầy tháng, hiện tại mọi người đang chuẩn bị bữa tiệc nhỏ mừng cậu bé Ngô Tuấn Minh tròn một tháng tuổi.
Ngô Chấn Nam và Vân Yến Nhi cũng chính thức quen nhau. Đứa bé trong bụng Du Huân Huân cũng lớn dần.
*Biệt thự nhà Ngô Vũ Thần, bây giờ đã là tháng 2….
Du Huân Huân đang ở ngoài vườn chăm sóc cây cảnh, bình thường khi rãnh rỗi nàng thường ra vườn chăm sóc cây hoặc học nấu ăn.
Hôm nay Ngô Vũ Thần cũng đi làm, công việc ở công ty cũng ngày càng nhiều. Vì gần cuối năm nên công việc cũng tăng lên.
“Thiếu phu nhân, cô nghỉ tay uống trà đi.” – Quản gia bưng ly trà thơm ngon cùng đĩa bánh quy ra vườn, đặt xuống chiếc bàn gỗ màu trắng trong vườn, cất tiếng.
Du Huân Huân đưa mắt nhìn ông, khóe miệng giương lên “Cảm ơn bác, bác để đó đi, cháu làm xong sẽ uống.”
“Cô cũng mau vào nhà đi ạ, trời đang rất lạnh, thiếu gia nói tôi phải chăm sóc cô thật kỹ.”
“Haha…cháu biết rồi, bác đừng lo, cháu đâu phải con nít…”
“Vâng.” – Quản gia gật dầu lui vào nhà. Nàng mỉm cười, tiếp tục công việc của mình.
*Tin…tin….
Đột nhiên tiếng kèn xe phát ra khiến nàng giật mình quay đầu nhìn. Cánh cửa xe mở ra, người đàn ông lịch lãm bước xuống, trên môi nở nụ cười ôn nhu “Bà xã, anh về rồi!”
Đôi đồng tử màu đen chợt sáng lên, nàng đặt bình tưới nước xuống đất, bước đến bên hắn “Sao hôm nay anh về sớm vậy?”
“Vì nhớ em.”
Nàng đấm nhẹ vào lồng ngực rắn chắc, bĩu môi nói “Hừ, thật dẻo miệng.”
Ngô Vũ Thần vòng tay ôm lấy thắt lưng nàng, cười ha hả. Du Huân Huân kéo hắn ngồi xuống chiếc xích đu, đưa ly trà vẫn còn nóng cho hắn “Anh uống đi, vẫn còn nóng.”
“Em không uống sao?”
“Ưm.” – Du Huân Huân lắc đầu, cầm miếng bánh quy bỏ vào miệng.
Ngô Vũ Thần cởi chiếc áo khoác to rộng khoác lên người nàng, cất tiếng “Sau này nên mặc thêm áo ấm, trời rất lạnh sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em và con đấy.”
Du Huân Huân híp mắt cười “Em biết rồi….mà…anh không lạnh sao?”
“Không.”
Hắn cưng chiều ôm nàng vào lòng “Bảo bảo có hay đạp bụng em không?”
“Không!”
“Ngoan như thế vậy chắc là con gái rồi.”
Nàng bật cười, chạm tay vào khuôn mặt anh tuấn “Anh thật là, chỉ mới có một tháng thôi làm sao có thể đạp….anh mong nó là con gái lắm sao?”
“Hử? Nếu là con gái, xinh đẹp như em thì rất tốt.”
“Anh không thích con trai sao?”
“Là trai hay gái anh cũng thích vì đó là con của anh và em mà.”
Ngô Vũ Thần hôn nhẹ lên đôi môi anh đào, vòng tay chắc khỏe bế bổng nàng lên, Du Huân Huân hốt hoảng cất tiếng “Anh làm gì vậy?”
Hắn nhếch miệng cười thong thả đi vào nhà “Ở ngoài rất lạnh nên anh muốn đưa em vào nhà.”
“Em có thể tự đi.”
“Bà xã, em nên ngồi yên đi.”
Hết cách Du Huân Huân đành để hắn bế vào nhà, hắn thật là luôn tự tung tự tác, rốt cuộc thì Ngô Vũ Thần giống ai cái tính đó vậy?
Aiz….câu hỏi của nàng thật giống câu hỏi của Ngô phu nhân. Bà cũng đã tự hỏi con trai bà học ở đâu cái tính đó vậy? Luôn làm theo ý của mình –
***
Hôm nay là tiệc mừng con trai Ngô Thiên Bảo đầy tháng, mọi người đều được mời. Du Huân Huân đang đi mua quà cho cháu trai của mình.
Nàng cầm bộ đồ trẻ em hình con voi lên ngắm nghía, rất đáng yêu “Ông xã, anh thấy cái này thế nào?”
Khi nàng quay lại đã không thấy bóng dáng của Ngô Vũ Thần, mày đẹp khẽ nhíu lại “Vũ Thần….”
“Phu nhân, chồng của cô đang đang bên khu đồ chơi.” – Nhân viên phục vụ thấy nàng loay hoay tìm kiếm, liền cất tiếng.
“Cảm ơn cô.” – Du Huân Huân gật đầu cảm ơn, đi đến khu đồ chơi trẻ em. Nhìn chồng mình đang lựa một đống đồ chơi, lièn lên tiếng “Vũ Thần, anh làm gì vậy?”
Ngô Vũ Thần quay đầu nhìn, nhếch miệng cười “Mua đồ chơi cho con.”
“Aiz….anh thật là, sao lại mua sớm vậy? Chúng ta đi mua quà cho Tiểu Minh mà.”
“Không có sớm.”
“Anh nghe lời em đi…đợi khi sinh rồi mua…hơ….hắt xì…” – Nàng nhảy mũi một cái gì, Ngô Vũ Thần nhíu mày hỏi “Em lạnh sao?”
“Ừm…em vốn không chịu được lạnh.”
“Vậy mau chọn quà đi anh đưa em về nhà.”
“Vâng.”
Du Huân Huân cầm hai bộ quần áo đi ra thanh toán. Ngô Vũ Thần đành phải bỏ lại đống đồ chơi vừa chọn đi về. Ra đến cửa, hắn nhanh chóng đưa nàng vào xe. Mùa xuân năm nay còn lạnh hơn năm trước, bây giờ hắn mới biết vợ mình không chịu được lạnh…
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Ngô Vũ Thần, nàng mỉm cười nói “Vũ Thần, anh đừng lo, em không sao.”
“Ừ.” – Hắn mỉm cười, đưa tay vuốt tóc nàng, nhấn ga chạy đi…
***
“Nhớ mặc nhiều áo ấm đấy!” – Ngô Vũ Thần vừa làm việc vừa căn dặn, trước khi đi cũng nên chuẩn bị một ít đồ.
“Em biết rồi!”
Hắn quay lưng, hôn lên trán nàng, vong tay ra sau, đeo lên cổ sợi dây chuyền xinh đẹp lấp lánh, giọng nói trầm thấp khẽ vang “Dây chuyền cũ đứt rồi, nên anh tặng em sợi dây khác. Bà xã, valentine vui vẻ.”
“Hả?” – Du Huân Huân tròn mắt nhìn, Valentine? Hôm nay sao?
“Em không biết hôm nay là valentine sao?”
“A….em quên mất.” – Nàng cười tươi, nhón chân hôn lên đôi môi đỏ tươi, híp mắt nói “Cảm ơn anh, ông xã!”
Ngô Vũ Thần cúi đầu hôn sâu lên môi nàng, vòng tay chắc khỏe siết chặt tấm lưng mảnh khảnh, lúc đầu rất nhẹ nhàng, nhưng sau đó lại trở nên có chút thô bạo, giống như lửa dục của hắn đang muốn dâng lên, Ngô Vũ Thần ép nàng vào tường, dây dưa với đôi môi nàng vẫn chưa muốn buông. Du Huân Huân cố đẩy hắn ra, thở hổn hển nói “Vũ Thần…không được…sẽ ảnh hưởng đến đứa bé đấy.”
Cặp mắt màu lam u ám như một con thú hoang, say đắm, quyến rũ nàng, thanh âm trầm đục vang lên “Anh biết, anh sẽ không làm tổn thương đến con.”
“Vũ Thần…không được….!” – Du Huân Huân cố ngăn bàn tay đang cố chui vào áo mình “Đợi…đến khi Bảo Bảo ra đời, có được không?”
Ngô Vũ Thần chạm nhẹ đầu mình vào trán nàng “Rất lâu, anh không chờ được.”
“Vũ Thần….đừng….anh cố chịu, đợi khi sinh xong em sẽ bù cho anh.” – Du Huân Huân cố khuyên hắn, nếu không Ngô Vũ Thần sẽ làm càn.
Hắn thở dài, hôn nhẹ lên môi nàng, khẽ cất tiếng “Không làm cũng được, vậy em giúp anh thỏa mãn đi!”
“Hả?”
Ngô Vũ Thần cười xấu xa, đặt tay nàng lên hạ bộ của mình, đôi mắt to tròn mở căng ra, khuôn mặt nàng thoáng chốc đỏ bừng, nhìn hắn đầy lo lắng.
Ngô Vũ Thần ghé sát tai nàng thổi khí “Dùng tay…”
“Anh….Anh….”
“Sao hả.”
Bàn tay nhỏ nhắn run nhẹ, cố gắng rút tay ra nhưng đều bất lực. Ngô Vũ Thần cười xấu xa “Giúp anh thỏa mãn anh sẽ tha cho em!”
Nàng mím chặt môi, trong lòng không ngừng rủa thầm, xấu hổ đến nỗi sắp phát khóc, Ngô Vũ Thần nhìn nàng đáng thương như vậy cũng không nỡ chọc, liền buông tay nàng ra, cúi đầu hôn nàng, khóe miệng khẽ giương “Không cần phải đáng thương như thế, anh không chọc em nữa.”
Du Huân Huân đưa đôi mắt ướt nhẹp liếc hắn, đánh liên tục vào hắn “Đồ xấu xa, một ngày không chọc em anh nuốt cơm không trôi sao? Đồ chết tiệt, đồ khốn khiếp…Ngô Vũ Thần chết giẫm…”
Ngô Vũ Thần giữ hai tay của nàng, khóe miệng giương lên “Anh đáng ghét thế sao?”
“Phải.”
Ngô Vũ Thần bật cười, cúi đầu ngậm cặp môi đỏ tươi, từ từ liếm mút, dùng lưỡi tách hàm răng nàng ra tiến vào trong, quấn lấy cái lưỡi thơm tho. Lúc đầu, Du Huân Huân cố gắng chống cự, nhưng sau đó lại vô thức ôm lấy cổ hắn, cùng phối hợp, hồi lâu sau, mới buông ra.
Ngô Vũ Thần xấu xa nói “Nếu em cứ tức giận như thế sẽ ảnh hưởng đến con đấy.”
“Hứ….” Nàng hừ mạnh một cái, quay mặt đi không thèm nhìn.
Ngón tay thon dài nắm chiếc cằm nhỏ, ép nàng phải đối diện với hắn “Rõ ràng rất yêu anh vậy mà còn lảng tránh.”
“Gì chứ? Anh đừng ảo tưởng.”
“Ảo tưởng sao? Vậy lúc nãy ai đã say sưa hôn anh?”
Nàng đỏ mặt, cố biện minh “Em không biết mau tránh ra, em muốn đi ra ngoài.”
“Bà xã, em không thành thật.”
“Vậy thì sao, anh cấm được em sao, đồ xấu xa…tránh ra?” – Nàng tức giận hét thẳng vào mặt hắn.
Ây….nàng giận thật rồi, Du Huân Huân đẩy mạnh hắn ra, hậm hực bỏ đi. Ngô Vũ Thần chưa kịp phản ửng nàng đã đi thẳng xuống dưới. Hắn bật cười, bình thường hắn cũng chọc nàng như thế nhưng sao hôm nay nàng lại như vậy. Hắn chạy xuống dưới sảnh, đưa tay kéo nàng “Huân Huân…”
Du Huân Huân nhíu mày, hất tay hắn ra “Anh mà chạm vào tôi nữa là tôi đánh anh đấy.”
“Huân Huân, sao em lại tức giận như vậy?”
Du Huân Huân không trả lời, trừng mắt lườm hắn một cái rồi quay mặt bỏ thẳng ra xe, Ngô Vũ Thần sững người. Trong lúc hắn đang thẫn thờ thì Du Huân Huân đã lái xe ra khỏi nhà. Hắn vội chạy theo “Huân Huân à, em định làm gì vậy?”
Chiếc xe BMW biến mất nhanh chóng….
“Các người không biết chặn lại sao?” Ngô Vũ Thần gầm lên khiến bọn vệ sĩ sợ xanh mặt. Hắn nhíu mày lên xe đuổi theo….
*Nhà Ngô Thiên Bảo…
Du Ái My thấy Du Huân Huân xuất hiện liền cất tiếng “Tiểu Huân em không đến cùng Vũ Thần sao?”
*Két….ttttt – Tiếp thro xe của Du Huân Huân là Ngô Vũ Thần, hắn mở cửa bước xuống đưa tay kéo nàng lại “Huân Huân em đang có thai sao lại tự tiện lái xe như thế?”
Du Huân Huân liếc hắn, mặt không chút biểu cảm, trân trân nhìn hắn khiến Ngô Vũ Thần lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi….Nhưng chỉ là một chút, hắn chỉ sợ nàng sẽ nổi điên lên giống lúc trước, chửi bới hắn còn đập phá lung tung như vậy sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo. “Huân Huân, anh biết anh sai rồi, không nên chọc ghẹo em như thế….”
Du Huân Huân vẫn im lặng, khuôn mặt vô cùng căng thẳng, một lúc sau mới lạnh giọng lên tiếng “Buông!”
“Huân Huân….”
“Tiểu Huân à, em theo chị vào nhà đi, ở ngoài rất lạnh.” – Thấy không khí giữa hai người khá căng thẳng, Du Ái My với Ngô phu nhân mới lên tiếng, cô kéo nàng vào trong, còn bà thì kéo Ngô Vũ Thần ra xa.
Bà nhíu mày hỏi “Con với Tiểu Huân cãi nhau sao?”
“Không có.”
“Vậy tại sao con bé lại giận đến thế. Vũ Thần à, phụ nữ có thai thường rất dễ nổi nóng, tính khí lại khó chịu, con phải biết chiều chuộng Tiểu Huân chứ.”
“Con rất chiều chuộng cô ấy.”
“Vậy em làm gì khiến Tiểu Huân bỏ đi một mình như thế?” – Ngô Thiên Bảo đứng bên cạnh cất tiếng. Lần đầu tiên anh thấy khuôn mặt hung dữ và lạnh lùng của nàng.
“Em chỉ nói đùa là muốn làm chuyện đó rồi đặt tay cô ấy lên chỗ đó đùa giỡn một chút thôi, bình thường cô ấy đâu phản ứng mạnh như hôm nay.” – Ngô Vũ Thần tỉnh bơ nói, cũng không có chút gì e dè mà nói thẳng ra. Khiến mọi người như muốn ngã ngửa, kẻ nói không biết ngượng nhưng người nghe thì lại rất xấu hổ.
Ngô phu nhân vung tay đánh hắn nhưng Ngô Vũ Thần lại né sang một bên “Thằng nhóc này, con….con không biết ngượng sao?”
“Là do hai người tò mò muốn nghe chứ con đâu muốn mà kể.”
Ngô Thiên Bảo lắc đầu, anh thật sự hâm mộ hắn, mặt quả thực rất dày không biết xấu hổ mới có thể bình thản nói chuyện đó.
Ngô phu nhân nói “Bình thường không sao nhưng bây giờ con bé đang mang thai, rất khó chịu, nó sẽ ảnh hưởng đến tâm tình con bé, nó đã không thoải mái con còn chọc ghẹo, tất nhiên là nó sẽ giận rồi.”
“Vũ Thần, tuy chỉ lầ một tháng đầu nhưng con cũng không nên ân ái, cũng có thể ảnh hưởng đến đứa bé, phụ nữ mang thai tính cách khó chịu lại thất thường, con nên hiểu và rộng lượng đừng trách nó.”
Ngô Vũ Thần đưa bộ mặt không hứng thú và không muốn nghe ra, lười biếng trả lời “Chuyện đó con hiểu rất rõ, con đã tham khảo hết rồi.”
“Vậy tại sao em lại chọc Huân Huân?”
“Vì đó là thú vui của em.” – Hắn nhếch miệng cười, đứng dậy bỏ đi “Em đi kiếm vợ em đây, em có thể tự giải quyết.”
Ngô phu nhân gần như cũng bị hắn chọc tức, thằng con đáng ghét, nếu hắn biết vậy tại sao không nói, để bà phải lo lắng…haiz….
Du Ái My kéo nàng vào phòng, khuyên nhủ “Em giận Vũ Thần sao?”
Du Huân Huân phụng phịu cất tiếng “Là tại anh ấy, lúc nào cũng chọc ghẹo em. Rất quá đáng.”
“Chị nghĩ do anh ấy yêu em thôi, đôi lúc muốn làm em vui.”
“Làm em vui? Chọc tức thì đúng hơn.”
“Em cứ tức giận như thế đứa bé sau này sinh ra cũng hay cau có đấy. Tâm tình người mẹ không tốt thai nhi cũng không tốt đâu.”
“Là anh ấy chọc em…”
*Cạch…”Bà xã!” Ngô Vũ Thần đưa tay mở cửa ló đầu vào trong, cặp đồng tử màu lam nhanh chóng phát hiện ra Du Huân Huân, hắn bước đến đưa tay ra “Đi thôi.”
Du Huân Huân không thèm nhìn hắn, cũng không động đậy. Hắn vẫn kiên nhẫn cất tiếng “Đã trễ rồi em không đói bụng sao?”
Du Ái My thở dài nhìn cô em gái cứng đầu của mình, lắc đầu bước ra ngoài, chuyện của bọn họ cứ để họ tự giải quyết….
Du Huân Huân bặm môi nhìn hắn, khóe miệng Ngô Vũ Thần khẽ giương, ngồi xuống ôm nàng vào lòng “Đừng giận nữa, anh biết trong người em rất khó chịu, sau này sẽ không giỡn quá mức nữa.”
“Hừ…câu này em nghe nhiều lần rồi.” – Du Huân Huân hừ mạnh, bĩu môi noia.
“Haha….em vẫn nhớ sao?”
“Phải.”
“Bà xã, em không đói sao? Mau ra ngoài thôi.”
Nàng ậm ừ đứng lên nắm tay hắn đi ra ngoài, vừa ra đến cửa nhà, gió lạnh liền thổi qua khiến nàng run nhẹ, vừa nãy do giận quá nên nàng chạy thẳng đến đây chưa kịp mặc áo khoác, bây giờ lại rất lạnh….
Ngô Vũ Thần cởi áo khoác phủ lên cơ thể mảnh khảnh, cưng chiều nói “Coi chừng cảm lạnh.”
“Cảm ơn anh.”
Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười, ôm nàng ra vườn, bữa tiệc được tổ chức ngoài vườn, chỉ có nhứng người quen như Ngô gia, Vân Yến Nhi và Du Huân Huân.
Ngô phu nhân thấy bọn họ vui vẻ đi ra trong lòng cũng an tâm, xem ra nàng đã hết giận rồi….
Du Ái My cầm đũa gắp thức ăn vào chén nàng, vui vẻ nói “Tiểu Huân à, ăn nhiều lên đi.”
“Vâng.”
“A…um….” – Đưa bé ngồi trong nôi đưa tay ra kéo vạt áo của nàng, Du Huân Huân đưa mắt nhìn cậu bé kháu khỉnh trong xe, nàng đưa tay chạm nhẹ vào chiếc mũi nhỏ xinh, nó liền híp mắt cười, “Con dễ thương quá đi, Tiểu Minh à.”
“Ahihi…” – Cậu nhóc kháu khỉnh bật cười, Du Huân Huân nựng nhẹ cái má phúng phính, chợt nàng hắt xì lien tiếp hai cái, thật sự không ổn rồi…
Ngô Vũ Thần kéo chiếc áo khoác to rộng khoác thật cẩn thận hơn cho nàng, cất tiếng “Em vẫn còn lạnh sao?”
“Hả, ưm…không có!”
“Chị quên mất là em không chịu được lạnh, hay chúng ta vào nhà nhé!” – Du Ái My cũng bắt đầu lo lắng, nàng vốn không chịu được lạnh, nếu không cẩn thận sẽ bị cảm mất.
Du Huân Huân lắc đầu, nàng không muốn vì mình mà mọi người phải tốn sức đi vào trong “Không cần…em…hắt xì…hhic…”
Ngô Vũ Thần nhìn nàng, khẽ đưa tay nhấc nàng lên, Du Huân Huân giật mình “Anh…làm gì vậy?”
“Đi vào nhà, em muốn bị cảm lạnh sao?” – Hắn nhàn nhã nói, thong thả bế nàng vào trong. Mọi người cũng bắt đầu di chuyển vào trong nhà.
Du Huân Huân ngồi trên bàn ăn cảm thấy rất khó xử, sao lại rắc rối như thế??
Ngô tổng gắp một miếng thịt bỏ vào chén nàng, ôn tồn nói “Tiểu Huân, con ăn đi, đừng nhìn cái chén mãi như thế.”
“Cảm ơn ba.”
“Giờ con đã có thai, phải biết chăm sóc mình để đứa bé trong bụng được khỏe mạnh.” – Ngô phu nhân mỉm cười cất tiếng. Nàng gật đầu bắt đầu ăn tối, Ngô Vũ Thần thì không được vui cho lắm, chắc phải lắp đặt thêm lò sưởi ở nhà rồi, nếu để nàng bị bệnh cũng không tốt…